[Series]Requiem Song (maplestory version)
Requiem Song
(Maplestory Version)
Cất tiếng hát cho những linh hồn siêu thoát..
Author: Rosalia Ramus
Thể loại: Huyền thoại, Dark, Thriller, Hành động, Tình cảm.
Rating: 15+
Pairing: Uncovered
Note: Maple World của các bạn có thể không còn trong sáng và bình yên. Truyện có sử dụng một vài chi tiết thuộc về cốt truyện Maplestory, bản quyền Nexon. Nhưng tất cả sẽ bị đảo lộn trong trí tưởng tượng rối ren và đen tối của bạn Rosa =)) Chống chỉ định những thành phần không chịu được Dark - sad và sến có chảy nước :p Cảm hứng của nó cũng khá giống chủ đề vòng hai cuộc thi miss, mình không biết vì sao đâu nhé =))
Tóm tắt:
Những chiếc lá mỏng manh rũ xuống
Gió khẽ buông giấc ngủ dịu êm
Ta đợi chờ giữa màn đêm sâu thẳm
Nghe xa xăm ai hát khúc nguyện hồn...
Sét rạch một đường trên bầu trời Time Temple lúc về đêm.
Choàng dậy...
Run rẩy...
Lửa đang bùng cháy...
.
Quả cầu thủy tinh của Cassandra rơi xuống, vỡ thành ngàn mảnh lấp lánh.
Lịch sử sẽ lặp lại.
Sự hy sinh cao cả đổi lấy chiến thắng vĩ đại
Nhưng ai sẽ là người phải chết?
Prologue
Cả bóng tối cũng trở thành kẻ phản bội
Ta mỉm cười hòa máu vào màn mưa.
Ngài biết không, chúng ta đều đang sống trong mơ.
Giấc mơ của nữ thần thời gian kiều diễm
Ngủ trong ngôi đền quá khứ và tương lai.
Nhưng thời gian mãi tuần hoàn
Chẳng có điều gì là vĩnh cửu
Trăm năm vẫn là quá dài so với một đời người
Em có chắc sẽ đợi ta được trăm năm không?
Mục lục
Chap 1 - Man in the dark
Chap 2 - The Betrayer
Chapter 1 - Man in the dark
Chapter 1
Vệt máu trước cửa nhà Hella dần khô, từ màu huyết dụ chuyển thành tím than, rồi đen thẫm như bầu trời về tối. Nó ở đấy, không phải vì sơ suất của cô mà giữa El Nath hoang vu này chẳng có lấy một người để tò mò thì nhọc công lau dọn cũng chẳng được ích lợi gì. Nên, nghiễm nhiên trước cửa nhà Hella có một vệt máu. Vệt máu kỳ lạ màu huyết dụ, hay tím than, hay đen thẫm, chứ không tươi đỏ như máu người thường.
Thắp mẩu nến cuối cùng dài ba đốt ngón tay để ánh lửa da cam le lói chỉ đường đến chiếc tủ, Hella kéo cánh gỗ lấy một tấm da làm chăn, một tấm khác làm đệm. Cánh cửa rít lên rồi thở dốc vài tiếng cọt kẹt trước khi nhường chỗ cho cơn gió xào xạc đám thông bên ngoài. Một buổi tối lặng bão, một cây nến ba đốt ngón tay, một người đàn ông lạ trên giường. Thế là quá đủ khiến cuộc sống nhàm chán im lìm ở xứ tuyết trắng vắng vẻ của cô bị đảo lộn. Nhưng vẫn quá vắng vẻ. Và im lìm. Chẳng sao hết, đến khi tỉnh lại chắc chắn anh ta phải nói gì đó, trừ trường hợp anh ta bị câm. Ngôi nhà này sẽ xuất hiện thêm vài thứ âm thanh vui tai nữa, ngoài tiếng sói hú, tiếng gió, tiếng con cánh cụt Pipi và tiếng hát của cô.
...
Đó là khi ngôi nhà bình yên của Hella xuất hiện một người lạ.
Anh ta cao lớn, có làn da tím tái, mái tóc huyết dụ dài qua lưng dính bết vào cơ thể đầy vết thương. Chiếc vest dài, sơ mi bên trong rách tả tơi, mà nhìn sơ cũng biết gây ra bởi nhiều loại vũ khí khác nhau. Đôi cánh quá khổ thủng lỗ chỗ phủ hờ lên cây chùy bốn lưỡi nặng khủng khiếp. Cô phải mất cả tiếng mới lôi được nó cùng chủ nhân vào nhà, đặt lên giường, khi đó máu đã nhuộm chiếc sơ mi trắng thành màu huyết dụ.
Giờ thì anh ta đang nằm yên trên giường cô, đắp chiếc chăn quen thuộc của cô, mặc chiếc áo lông sói trắng và quấn băng đầy người. Hella không có pháp thuật trị thương như các tu sĩ, cũng chẳng trữ thuốc đầy nhà như cửa tiệm trong thành phố, nên đứng trước tình huống khó khăn mang tên *cứu người* cô chỉ biết cầm máu, băng bó rồi hy vọng thế là đủ cho anh ta qua khỏi. Nếu không chắc cô phải buồn ghê gớm vì mất đi cơ hội trò chuyện với người - người thật - còn sống - hiếm hoi suốt bao nhiêu năm sống giữa rừng già El Nath.
Cô là Hellody Seraphs, trẻ mồ côi. Cô lang thang từ thủa nhỏ, qua nhiều vùng đất tươi đẹp thanh bình rồi định cư lại El Nath này, cách xa thị trấn, vùi mình trong Ice valley nơi chẳng ai đặt chân đến bao giờ. Cô tự xây cho mình một ngôi nhà. Cô tự tập bắn cung, chiến đấu với lũ sói, luyện cho đôi mắt nhanh nhẹn, đôi chân cứng cáp. Thiện xạ Hellody Seraphs - thỉnh thoảng cô đứng trước gương, giương cung ngẩng cao đầu và ngạo nghễ gọi mình bằng cái biệt danh đầy tính nghệ thuật đó. Rồi một ngày cô sẽ rời khỏi đây, đến thế giới nhộn nhịp ngoài kia và trở thành một thần tiễn, cầm cung vàng mũi tên bạc thách đấu với những quái vật mạnh nhất Maple World. Ước mơ của cô gái mười tám tuổi Hellody Seraphs vĩ đại thế đấy. Cuộc sống của cô sẽ trôi đi, ngày như ngày, luyện tập, chiến đấu, bình yên và im lìm.
Nếu anh không xuất hiện. Anh chàng cao lớn, có cánh, với gương mặt thanh tú và xuất xứ đầy bí ẩn thật đáng làm người ta tò mò. Sau khi chắc chắn lần cuối rằng anh vẫn sống - ít nhất đến lúc này - cô bắt đầu trải hai tấm da của mình xuống sàn.
-Tối nay anh ta chưa tỉnh lại được đâu!
Cô quả quyết với Pipi, người bạn duy nhất. Con chim cánh cụt xanh có vòng trắng to tròn quanh mắt gật đầu quả quyết lại. Sau khi đạt được sự đồng tình nhất trí, cô thổi tắt nến, ôm cục bông xanh béo tròn lăn vào giữa hai tấm da và nhắm mắt đi ngủ. Kết thúc những ý nghĩ về anh chàng quái dị vô hại, cô phải ngủ thật say để sáng mai tỉnh táo vào rừng chọn loại nhựa thông hảo hạng về đúc nến. Trong đêm tối tiếng thở của cô thật khẽ hòa vào tiếng thở của anh, tiếng gió xào xạc tán lá, tiếng sói hú xa mờ.
...
Gió.
Lạnh.
Bão tuyết.
Hàng loạt tiếng động vang lên, ào ào, mạnh bạo đánh thức cô. Trong chốc lát đôi mắt ngái ngủ phải bàng hoàng hướng về cánh cửa sổ mở toang. Một người đàn ông ngồi trên bậu cửa, dang rộng cánh xẻ ánh trăng rừng làm đôi, tóc dài màu huyết dụ ôm sát nét mặt nghiêng thanh tú nhìn về phía cô. Đôi mắt màu táo u buồn xoáy sâu rất lâu rồi dịu lại, môi chợt nở một nụ cười mơ hồ. Thời gian không còn tồn tại, không gian trải ra mênh mông, toàn bộ thế giới biến mất và cô chỉ nhìn thấy một hình hài, đầu ngẩng cao, cánh dang rộng bay vút lên, cao mãi, xa mãi hướng về vầng trăng dát bạc.
-Khoan đã....
Lời nói vuột khỏi miệng cô trong vô thức, hòa vào tiếng gió.
...
Hella choàng tỉnh trong giấc mơ mông lung hỗn loạn. Bàn tay run rẩy với lấy cây nến nhựa thông vô tình làm nó rơi xuống, lăn đi đâu không biết. Chiếc giường trống còn vương chút hơi ấm và mùi máu tanh nhưng người nằm đó đã biến mất.
Có phải chỉ là một giấc mơ không?
Một giấc mơ mà sao thật đến thế?