:-??
từ lí lịch, giọng điệu t tưởng bạn là G... hoặc là G.. =.=
Printable View
:-??
từ lí lịch, giọng điệu t tưởng bạn là G... hoặc là G.. =.=
Ặc, tớ là boy mà :( chỉ có điều ngoại hình hơi giống con gái một tí. (tớ cũng có thích con gái đấy nhá, ko phải Gay đâu ="=)
Bạn tớ hay gọi tớ là G.I.R.L = Guy In Real Life.
(híc, phải chi mình nam tính hơn thì đã cưa đc "bạn ấy" rồi ko, đâu phải ngồi lo sợ bị thằng nào tranh mất thế này???)
:-?? Lol
Hpm... đang chuẩn bị làm một cái pic hình quả trứng có cánh + thêm 1 cô gái đang khóc để miêu tả kì này, nếu làm xong thì từ h tới tối là có truyện...
Mọi người chờ đợi nhá (hôm qua lục tung gg lên kiếm ko đc hình đã đc ghép - hay vẽ sẵn, mà mình lại dở tệ khoản vẽ người vs khung cảnh - đã vậy photoshop còn tệ hơn - nên đang cố gắng làm TT_TT *Crying* )
:-?? kiếm cái trứng gắn thêm biểu tượng cái cánh vào là xong =))
còn làm cho Sakura gục đầu vào nó và khóc nữa cơ, dễ vậy đã tốt, đang tải cái pts crack về, cơ mà ko biết cài :v ko biết tí nữa làm đc ko đây, chứ = cái phần mềm "Paint" của PC thì chắc không làm được
đã xong phần quả trứng @@ (mệt kinh khủng luôn @@) nhưng... có vấn đề với cảnh "khóc lóc" bên "quả trứng" chứa Ruu
Kì 40:
(nhanh thật, mới đó đã 40 kì rồi @@)
https://lh6.googleusercontent.com/-b...n.net-eggx.JPG
hình ảnh chỉ mạng tính chất minh họa cho quả trứng Tái Sinh
(ghép thêm Sakura vào khó quá nên bỏ luôn, làm được mỗi cái này ==")
Trước đó một lúc… Sakura ngồi trong phòng mình và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn trăng, một vầng trăng tròn trịa, sáng rự rỡ trong một màn đêm đen thuần khiết, với những làn gió nhẹ mơn man lên tóc cô gái trẻ, và mùi hoa thoảng nhẹ trong không khí. Cô nhìn vào căn phòng tiện nghi của mình và chợt nhận ra cuộc sống hiện giờ của mình thật ra rất đầy đủ, hạnh phúc nữa là đằng khác. Cô không phải chịu đói, chịu rét như nhũng nhân vật nghèo khó mà cô đọc được trong cuốn sách nào đó từ Thư viện Hoàng Gia, hay cuộc sống đầy chém giết, hận thù, đau khổ như trong những cuốn sách khác, cô cũng không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì kì lạ khác – hoặc ít nhất là cô cảm thấy vậy. Và cô nghĩ về Ruu, về những điều cậu đã thổ lộ với cô, về tình cảm của cậu dành cho cô. Sakura không hề ghét hay sợ hãi Ruu, trái lại, cô yêu Ruu hơn ai hết, nhưng cô và Ruu, đã sống chung với nhau quá lâu, hai người đã là chị em trong một khoảng thời gian quá dài, sự thân thiết giữa hai người, tình cảm giữa hai người họ, rất dễ bị lầm tưởng thành tình cảm giữa chị và em.
Liệu mình yêu Ruu như một người con trai, hay đơn thuần là sự thân thiết với một cậu em trai?
Sakura không biết tìm kiếm sự trả lời cho câu hỏi ấy ở đâu cả, không ai có thể trả lời cho cô, bởi câu trả lời nằm trong trái tim cô. Nhưng cô lại đang phân vân, đang lo sợ, nếu như cô chấp nhận tình cảm giữa cô và Ruu, rồi sau đó phát hiện ra rằng tình cảm cô giành cho Ruu chỉ là cho em trai yêu quý thì sao? Và nếu là ngược lại? Thực sự quá khó khăn…
Đột nhiên một làn gió từ đâu ào tới, thổi tung những lọn tóc đang quăn đi vì bị chủ nhân của nó quấn chặt lại bằng ngón trỏ của mình – vì cô đang suy nghĩ - văng vẳng trong gió có tiếng của Ruu, rất nhẹ và mờ nhạt:
- Sakura,… anh… yêu… em…
Và đồng thời trái tim cô thắt lại, nước mắt trào ra. Cô thấy đau đớn vô cùng, trái tim cô như bị bóp nghẹt lại và như muốn vỡ tung ra. Và, cô cảm thấy như sợi dây liên kết giữa cô và Ruu bỗng đứt rời. Cô linh cảm có điều chẳng lành đã xảy ra với Ruu. Cô vội mở tung cửa phòng, chạy ra ngoài và tìm kiếm khắp nơi. Nhưng tuyệt nhiên không thấy Ruu đâu cả, dù chỉ là một cái bóng! Cô vẫn cứ chạy, vừa chạy, vừa cố gọi thật to tên của cậu, không phải Ruu-chan nữa, mà là Ruu, dường như trái tim cô đã xác định rõ tình cảm của cô dành cho Ruu là gì.
Cô vấp ngã, đau đớn, nước mắt cô lại chảy ra, nhưng không phải do vết xước ở chân, mà là do sự hoảng loạn trong cô. Bỗng có một bàn tay chìa ra cho Sakura, cô vội vàng nắm lấy, rồi đứng dậy và thất vọng vì người đó không phải Ruu, mà là Rin. Rin nói:
- Có lẽ Kenta-sama lại Tái Sinh rồi, cô đừng tìm kiếm vô ích nữa!
- Lại là sao? Mà… Tái Sinh nghĩa là gì vậy Zwei-san?
Rin thở dài và giải thích cho Sakura về sự Tái Sinh của Ruu cho Sakura nghe. Và điều đó càng làm cho Sakura hoảng loạn thêm, cô hỏi Rin về nơi mà quả trứng Tái Sinh ấy đang ở, nhưng Rin không nói gì cả, cô ây lắc đầu và tan biến vào trong màn đêm xung quanh Sakura. Sakura ngồi thụp xuống thềm cỏ trước lâu đài, vừa khóc, cô vừa cố nhớ lại lần đầu cô gặp Ruu, cậu xuất hiện từ bên trong một quả trứng khổng lồ và có một kí hiệu cánh đen to đùng bên ngoài nữa – nó khá giống với kí hiệu trên lưng hai người. Cô lục lọi trí nhớ thêm nữa, cố nhớ xem nơi ấy ở đâu.
- Tầng hầm! Đúng rồi, là nơi đó! – Cô thốt lên, trong làn nước mắt lẫn sự hoảng sợ và lo lắng, đồng thời cũng có một chút an tâm(?).
Sakura chạy thật nhanh về phía cửa tầng hầm. Nhưng tất nhiên, với một người đang mệt mỏi về cả cơ thể lẫn tinh thần như cô – và còn đang rất vội vàng nữa - thì sao có thể tránh được những tai nạn nhỏ xảy ra, cô vụng về vấp ngã nhiều lần, tới được căn hầm dưới lòng đát với cái nắp bằng sắt – có hình dạng như một phiến đá lớn - luôn đóng chặt, thì toàn thân cô đã tả tơi, chỗ thì bị trầy xước đến chảy cả máu, chỗ thì tấy đỏ lên, quần áo thì rách mỗi chỗ một ít. Đã vậy, cái nắp hầm lại gây thêm trở ngại cho cô gái nhỏ, nó quá nặng đối với cô bây giờ, nhưng cô không chịu bỏ cuộc, cô sẽ làm mọi việc để có thể gặp Ruu lúc này, thế nên, dù cho đôi tay đang tấy đỏ này có gãy nát, cô cũng không sợ, chỉ cần có thể mở được cái nắp này nữa thôi… Cô thử mọi cách mà cô nghĩ ra được, nhưng tất cả đều vô vọng… Bỗng Ein từ đâu đi tới và mở giúp cô cánh cửa hầm. Cô nhìn xuống, một bóng tối đen đặc, không hề có ánh sáng. Ein đưa cho cô một cây đèn rồi biến mất, như Rin vậy. Sakura cũng không tiện quan tâm đến sự kì lạ này, điều mà cô quan tâm bây giờ là Ruu, không ai khác ngoài người mà cô yêu…
Sakura mò mẫm trong căn hầm tối, ánh nến leo lắt từ cái đèn mà Ein đưa cho cô không thể chiếu sáng được căn phòng, cô không rõ là căn hầm quá rộng hay là ngọn nến quá nhỏ nữa, cô không thể tìm thấy quả trứng kia đâu cả. Bỗng từ đằng xa xa có một đốm sáng nhỏ, rất nhỏ, chiếu xiên xuống mặt đất, dường như có một căn phòng khác ở đây. Và trong đó có thứ gì đó đang phát sáng, qua kẽ hở của cánh cửa gỗ đang đóng chặt. Cô gắng chút sức còn lại mở cánh cửa gỗ lệch bản lề nặng trịch, ánh sáng vàng rực rỡ như ánh trăng bao trùm lấy cô và mọi thứ xung quanh. Nó quá sáng nên khiến cho cô chói mắt, choáng đi một lúc. Đến khi mắt đã quen với ánh sáng, nhìn được xung quanh thì Sakura thấy một quả trứng khổng lồ, to hơn cả người cô. Cô chạm tay vào quả trứng, hơi ấm từ quả trứng truyền lại vào tay cô thật ấm áp và thân thương. Cô đau đớn, trái tim cô như hoàn toàn vỡ vụn, cô gục xuống trước quả trứng và khóc, khóc trong nỗi đớn đau tuyệt vọng vô cùng:
- Ruu ơi, sao em lại bỏ đi như vậy chứ? Chẳng phải em không phải là con người, em là Chúa tể, em là người bất tử cơ mà, sao em lại bỏ chị lại như vậy cơ chứ?
- Cô muốn biết tại sao không, Sakura-sama? – Rin lại từ đâu xuất hiện.
- Tại… tại sao vậy Zwei-san? - Sakura quay đầu lại hỏi
- Có lẽ cô đã biết rồi, Ngài ấy vốn không phải con người, do đó cái chết sẽ không bao giờ đến với Ngài ấy. À, tôi đã nói với cô lúc nãy rồi nhỉ? - Rin ngừng một chút rồi nói tiếp - Ngài ấy vốn là người mạnh nhất Dòng tộc, là Chúa tể của chúng tôi, Ngài ấy có thể hủy diệt cả một vùng đất chỉ với một cái phẩy tay. Nhưng… – Rin chạm vào quả trứng, giọng cô phảng phất nỗi buồn, nhưng khuôn mặt cô ấy tuyệt nhiên không hiện lên bất cứ cảm xúc gì cả - Ngài ấy… Chỉ cần Ngài ấy bị nhiễm một căn bệnh nào đó - dù không nguy hiểm – của con người đi chăng nữa thì nó cũng sẽ giết chết Ngài ấy! Có lẽ là Kenta-sama đã bị nhiễm một căn bệnh của con người…
Sakura nghĩ ngợi – trong khi vẫn đang ngồi trên nền đá lạnh – và cô chợt nhớ ra rằng vào tháng trước, cô bị cảm liệt giường, Ruu đã tới thăm cô một lần.
- Nhưng một tháng đã qua rồi mà? Với lại em ấy cũng đâu có biểu hiện bị bệnh gì đâu, Zwei-san?
Rin thở dài:
- Đúng là cô chẳng biết tí gì về chúng tối cả, mà nhất là về Ngài ấy, đáng lẽ ra cô nên tìm hiểu về chúng tôi ở Thư viện Hoàng Gia, tôi biết là cô đã vào đó mà không được phép, nhưng mà cô lại mở được cánh cửa ấy nên tôi cho qua....
- Vậy, không có cách nào chữa khỏi sao?
- Có, tất nhiên là có rồi, nếu không thì làm gì còn Dòng tộc sống sót chứ?
- Có cách hóa giải bệnh thì sao Ruu lại phải chết cơ chứ? – Sakura lại bật khóc
- Tại cô chứ tại ai! – Rin trở nên cáu kỉnh.
- Tại sao lại tại tôi? Cách chữa bệnh có liên quan đến tôi sao?
- Phải, này nhé, với người trong Dòng tộc bình thường khác thì chỉ trong một, hai tuần trăng (có thể căn cứ theo loại bệnh, nhưng trung bình thì là hai tuần trăng) là khỏi bệnh hoàn toàn và miễn nhiễm luôn với căn bệnh đó, trường hợp rất nặng thì phải bổ sung thêm máu của người khác, đôi khi là con người. Còn riêng Ngài ấy thì… nó khiến Ngài ấy đau đớn mỗi khi màn đêm buông xuống, và nó cũng không tự khỏi được, một thời gian sau Ngài ấy sẽ tự thu mình vào quá trình Tái Sinh – và tùy theo may mắn mà sau một thời gian ngắn hay dài Ngài ấy sẽ phá vỡ lớp vỏ để thoát ra ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới, với hình hài một đứa trẻ sơ sinh và với kí ức trắng. Nhưng trong khoảng thời gian bị bệnh đó, Ngài ấy mà uống máu của một con người – có nghĩa là giết người đó luôn – thì Ngài ấy sẽ bình phục hoàn toàn.
Sakura hơi sững lại một chút khi nghe về cách chữa bệnh của Ruu – Chúa tể Dòng tộc – cô ngập ngừng:
- V…vậy tại sao em ấy không làm như vậy? Sao em ấy không nói ra?
- Ngài ấy nói rằng không muốn làm cho cô lo lắng, Ngài ấy cũng nói rằng không còn muốn làm hại con người nữa...
Nói xong, Rin đi lên nhà – lần này cô ấy không biến mất nữa – và bỏ lại một mình Sakura với quả trứng Tái Sinh. Sakura không biết làm gì ngoài việc ngồi đó và tiếp tục khóc, cảm giác hụt hẫng và đau đớn luôn giằng xé trái tim cô.
- Tại sao? Tại sao em lại vì chị đến như thế? Sao em không nghĩ đến việc chị sẽ sống như thế nào sau khi em chết đi? Tại sao em lại bỏ chị lại một mình… Tại sao vậy chứ… Tại sao em không nghĩ đến cảm nhận của chị vậy chứ?
http://youtu.be/0FgA4ipp0Yk
kế nút chèn hình ảnh là chèn video
:-?? quỷ mà có ánh sáng vàng củng hay =.= chúa tể có khác