Chú thì biết gì cơ câu của bệnh viện, ta ở dưới cả chỗ chú đang nghĩ đến cơ mà K22
Printable View
Up để post truyện K22
Mừng có điện nên post =]]. Ừm sr vì mấy bài vớ vẩn hum trc của mình
Câu chuyện thứ 3
Cái bóng trên tường
Bạn có sợ khi bị bỏ lại 1 mình trong đêm? Thứ gì làm bạn sợ hãi khi ở trong bóng tối mù mịt? Tiếng động? Những cái bóng lướt qua? Một ánh nhìn theo dõi và cảm giác lạnh sống lưng? Bạn sợ thứ gì ?
Hay bạn sợ những sinh vật của bóng đêm …những câu chuyện dọa con nít của cha mẹ bạn như: ông Ba bị, ông kẹ…
Bạn có tin vào những nỗi sợ này…Ừm dù bạn có tin hay không, thì nó vẫn xảy ra và ngoài kia vẫn có hàng tỉ tỉ câu truyện truyền tai sau về chúng – những âm thanh – tiếng động – cảm giác – bóng hình ghê rợn trong đêm – vẫn ở quanh bạn. Tôi sẽ kể cho bạn nghe những điều do chính tôi trải nghiệm
Cậu chuyện nhỏ thứ I
Trưa hôm đó, rất nóng và trời đầy mây u ám. Thực sự hôm đó rất nóng và tôi quyết định đi tắm. Cảm giác nước mát lạnh bao quanh mình làm tôi thoải mái, nó nhanh chóng khiến tôi thấy khỏe hơn…cho đến khi…
“ Khụ khụ khụ …“
Một chàng tiếng ho phát ra rõ mồn một vang lên.Tôi giật mình chồi lên mặt nước mát lạnh và nhìn quanh quất – không có ai cả? Ngoáy lỗ tai và tôi tự cho rằng đó chỉ là tiếng ù ù của nước, nhưng rồi, âm thanh ấy lại vang lên rõ ràng hơn.
“ Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tiếng ho to hơn và dài hơn vang lên. Giờ thì tôi thấy nước thật lạnh, lạnh như nước đá ý, buốt cả xương sống. Tôi lại nhìn quanh quất và hét to gọi
“ Ai đó? Mẹ à ? “
Nhưng sực nhớ mẹ tôi đã đi từ sáng và chiều mới về. Tự cho đó lại là ảo giác, nhưng có gì đó thôi thúc tôi đứng dậy và đi ra ngoài. Khi tôi vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm tiếng động ấy lại vang lên
“ Khụ khụ khụ…”
Tiếng động ấy phát ra rõ hơn và to hơn – tiếng ho mà tôi tin chắc là của phụ nữ dù không biết vì sao. Tôi nhìn thấy cửa thông gió hướng ra ngoài khu đất trống phia sau và cảm giác lạnh gáy, nhưng tôi đã tự cho đó là do hàng xóm. Tôi bước vội ra ngoài cửa phòng tắm. Đúng lúc đó nơi khóe mắt tôi nhìn thấy nó…1 ảo giác…mà cũng có thể là không…?
Bóng chiếc khăn mặt tôi treo lên ở thanh treo giờ đây có hình dạng y như 1 cái đầu phụ nữ với mái tóc buối lên…. Và tiếng động lại vang lên…
“ Khụ khụ khụ…”
……….
Hãy nhìn quanh bạn xem? Dù có thể bạn không thấy chúng, nhưng chúng vẫn ở đó…những sinh linh của bóng đêm, những sinh linh đen tối và thứ duy nhất kiềm hãm chúng là ánh sáng dù chỉ là chút ánh trăng nhợt nhạt. Chúng ở khắp nơi kẽ tủ, kẽ bàn.... bất kỳ đầu giúp chúng chốn khỏi ánh sáng. Nhưng không, không thể là mãi mãi. Ánh sáng không thể giam giữ chúng mãi mãi. Có thể phải ko? Vì đôi khi trong bóng tối bạn lại cảm giác có gì đó đang nhìn bạn…1 cảm giác khó hiểu
Cậu chuyện nhỏ thứ II: Tiếng gọi trong đêm
Trời đang mưa rầm rầm trên mái, gió rít qua khe cửa như những lời thì thầm, vào lúc này tôi cũng đang ngồi đây và xem horo trên vns. Chà cảm giác lúc đó khá thú vị đấy – bạn nên thử đi. Tôi hơi run trên ghế… nhất là khi cánh cửa sổ đập rầm rầm. Và thực sự nó làm tôi phải đứng lên mở cửa phòng và bước ra ngoài cơn mưa buốt giá để đóng chúng lại.
Tôi bước ra ngoài mưa lạnh, gió thì buốt giá và những giọt mưa châm chích lên da tôi như kim châm. Đâu đó bộng có 1 ánh sét nhá lên trên bầu trời và bên khóe mắt tôi 1 hình bóng hiện ra trong mưa nhỏ bé… như 1 con búp bê. Là nó…không thể nào…nhưng rõ ràng vào ngày hôm đó tôi đã thiêu cháy nó cơ mà? Không không thể nào? Tôi tự nhủ mình và mau chóng khép cánh cửa vào phái trong nhà. Bước chân tôi nặng trĩu tựa như có gì đó đang bám lấy bàn chân tôi – những bước đi nặng trĩu và rồi…
“ Long…Long…”
( tôi xin dấu tên vì nhiều lý do về sự an toàn của tôi…tôi rất sợ khi viết câu chuyện này )
Và giờ gáy tôi lạnh buốt xương – cái lạnh thấm vào từng mạch máu mà chính cơn mưa này cũng không thể gây ra. Tôi hỡi chững lại, cũng chẳng biết vì sao tôi bỗng có 1 khát khao muốn quay ra sau lưng mình để xem ai đã gọi tôi – nhưng não tôi đập tùng tùng hét lên “ Đừng quay lại”. Và lúc đó tôi đã đúng khi không quay lại xem thứ gì đã tạo ra âm thanh đó. Tôi bước tiếp và tôi không biết vì sao nhưng có tiếng đập cánh bay vút lên khi tôi bước vào nhà và khép cửa…Giờ thì tôi chắc chắn là nó, bạn biết vì sao không ?
Cây viết chì đó đã xuất hiện ngay thềm cửa vào sáng hôm sau. Chính là cây viết chì đó, không phải là sự nhầm lẫn nào. Bởi tôi không thể nhầm được, đó chính là cây viêt chì đó, vì thân nó vết cháy xém ở đó.
Nó chính là cây viết chì tôi đã dùng để đâm nó – con búp bê đó…
Và rồi…tôi lại nghe thấy tên tôi lại được ngân lên trong con hẻm vắng…
“ Long, long, long…”
…..
Bạn đã bao giờ đi trên 1 con đường vắng rõ ràng không có ai mà nghe thấy tên mình chưa ?
- Tại sao không post truyện tình cảm lãng mạn , huhu truyện thế này tối ai mà dám ngủ K18 K57
cái này giống như cuốn truyện tranh LỚP HỌC RÙNG RỢN dữ ta c3
Anh hàng xóm chuyển vào căn nhà mi đã trốn đêm mi đâm con búp bê bằng cây bút đâu? Anh chàng gặp trong nghi thức thang máy đâu K43