Người viết: Một con bệnh hoang tưởng
Nhân vật: Các mem trong G Hớt nô va thân yêu
Thể loại: Fantasy, lãng xẹt mạn, action, sci-fi (quên đi), supernatural, và một mớ hổ lốn khác.
Cảnh báo: Ừm, đây là fic đầu tiên của mình, để hưởng ứng phong trào viết fic của G. Văn chương của mình vốn không phong phú bay bổng lắm, nên nếu có sai sót gì mong các bạn bỏ qua. Nội dung cũng không có gì đăc biệt, nếu có bạn nào dị ứng với mainstream thì bỏ qua luôn đi. Ờ tạm vậy đã, à quên, cái tên cũng chỉ là đặt cho có thôi nên đừng hỏi mình sao tên không liên quan đến nội dung, mình không biết đâu. Các bạn có quyền khen chê góp ý sao cũng được, mình nhận hết, nhưng sẽ không sửa theo ý các bạn, nếu không thích có thể drop ngay lập tức~.
FAKE MOON
Chap 1: Ngôi trường mới
Học viện Heart Nova, nơi tập trung các nhân tài từ khắp thế giới. Những đứa trẻ được lựa chọn từ khắp nơi quy tụ về đây, hưởng nền giáo dục hoàn hảo nhất. Học viện này có các cấp lớp từ tiểu học tới cao học. Toàn bộ ngôi trường nằm trong không gian riêng biệt, như một thành phố thu nhỏ với trên mười lăm ngàn người gồm các học sinh và cán bộ, giáo viên, công nhân viên. Chỉ cần theo được chương trình học, các học viên ở đây đều được miễn mọi chi phí. Hiển nhiên, các học viên khi ra trường đều nhận được công việc quan trọng trong bộ máy nhà nước. Vì thế, được học ở đây là mơ ước của mọi người. Hầu hết các học viên đều trải qua các kì thi trắc nghiệm trí thông minh từ bé và được đào tạo theo hệ thống, Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ngoại lệ, và hôm nay xảy ra một trong các ngoại lệ hiếm hoi.
Người thầy giáo khẽ đẩy cửa bước vào lớp và thở dài. Hoc sinh toàn thiên tài với IQ trên 140, những bài học bình thường hầu như không gây khó khăn cho bọn nhóc. Mặc dù ông khá phục người soạn ra giáo án đủ làm khó học sinh, nhưng người dạy như ông thì gặp khó khăn gấp chục lần. Đành chịu thôi.
Học sinh, đang bận trao đổi đủ thứ trên trời dưới đất, thấy cánh cửa mở ra, vội vàng đứng lên chào thầy. Nhưng điều gây ngạc nhiên cho họ, là một cậu bé tóc xanh lá theo sau thầy. Bình thường sẽ không có chuyện chuyển lớp hay nhập học giữa chừng. Các học sinh trong lớp trao đổi những ánh mắt tò mò trước khi ngước lại lên bục giảng.
Thầy giáo ôn tồn nói:
- Tôi biết các trò ngạc nhiên, nhưng đây là học sinh mới của lớp ta, các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.
Cậu học sinh khẽ đẩy cặp kính lên, cất tiếng một cách bất đắc dĩ, giọng đều đều không chút cảm xúc:
- Xin chào các bạn, mình tên là Kamiya, mong được giúp đỡ.
- Được rồi, em ngồi xuống cuối lớp đi. Lớp trưởng nhớ hướng dẫn cho bạn nhé!
- Vâng ạ!
Một vài học sinh tò mò nhìn xuống, đúng là cuối lớp đã được kê thêm một bộ bàn ghế. Sao lúc nãy không ai nhận ra nhỉ?
Kamiya kéo ghế và ngồi xuống, tiết học tẻ nhạt bắt đầu.
.
.
Giờ ra chơi, một học sinh đến cạnh Kamiya.
- Này, sao cậu lại nhập học giữa chừng thế? - Cậu học sinh có mái tóc lam kéo một cái ghế cạnh đó lại, hỏi.
- Cậu là lớp trưởng à? Kamiya nhận ra cậu học sinh trả lời thầy giáo.
- Ừ nhỉ, quên chưa giới thiệu, tôi là lớp trưởng, tên là Kawahara.
- Chào cậu.
- Thôi nào đừng có hờ hững vậy chứ, cậu làm tôi đau lòng đó, cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Ừm, do ông già tôi thấy học ở đây có lợi nên bắt tôi đến, có gì đâu.
- Cậu qua được kì thi đầu vào thật hả?
- Tôi thấy dễ mà – Kamiya ngạc nhiên.
- Cậu ở nhà nào vậy?
- Nhà?
- Giống kí túc xá ấy mà. Học viện có hơn mười ngàn học viên, nên được chia ra 7 nhà, theo màu 7 sắc cầu vồng.
- Ý tưởng của ai vậy?
- Đương nhiên là hiệu trưởng rồi.
- Ông ấy cũng lãng đãng mạn nhỉ. – Kamiya lục lọi gì đó trong cặp – À, theo cái này thì tôi ở nhà Lục.
- Còn tôi ở nhà Lam đó.
- Hử? – Kamiya cau mày nhìn Kawahara – Đừng nói với tôi là chia nhà theo màu tóc nhé.
- Đương nhiên là không rồi. – Kawahara cười phá lên. – Chắc cậu chưa biết đường ở đây, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan.
- Cám ơn cậu.
Kamiya gấp quyển sách rồi rồi ngước nhìn Kawahara, cười. Bấy giờ Kamiya mới nhìn ra ngoài, ngạc nhiên:
- Cái đống ngoài kia… là gì thế?
Một đám con gái lố nhố bên ngoài cửa sổ, mà khoan, có cả con trai nữa.
- Tôi phục sự tỉnh rụi của cậu đó. – Kawahara ôm bụng cười.
- Mấy bạn đó… theo cậu à?
- Ừm, tính ra cũng hơi phiền. – Kawahara nhún vai.
- Đó không phải thái độ tốt đâu. – Kamiya lắc đầu.
- Ờ thì….
Tiếng chuông vào lớp reo vang cắt ngang lời nói của Kawahara. “Lát nữa nói sau” – Kawahara nói rồi đi về chỗ.
Buổi học tiếp tục, trước khi ra khỏi lớp, thầy giáo chủ nhiệm nói:
tem,sorry chị yami em chưa đủ 20 bài nên chưa tks được, em rất thik truyện theo thể loại fantasy, mong chị sẽ sớm có chap 2 :)
07-01-2013, 22:13
vivjojo
post nun đi yami-chàn <3 co nhiu post hết đi
07-01-2013, 22:20
baka234
Kamiya ? Tóc xanh lá ? Con trai ? NOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO OO
07-01-2013, 23:16
bonghongdammau
Chap 2: Ngôi trường mới [2]
- Chào thầy ạ.
- Chào em, Kamiya, em thấy trường mới thế nào?
- Dạ, trường rất tuyệt, thầy cô tận tình, bạn bè thân thiện.
- Không cần trả lời như trả bài thế đâu. Em không cảm thấy thoải mái ở trường đúng không?
- Không đâu thầy. Sao thầy lại nghĩ như vậy?
- Là vầy, theo như bản đăng kí này, thì giới tính của em là nữ.
- Vâng, về mặt sinh học thì là vậy.
- Vậy tại sao em lại mặc đồng phục nam?
- Vì em không thích.
- Không thích? Sao lại không thích? Em nên biết thiếu nữ tuổi này là tuổi đẹp nhất. Cần phải cho người khác được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này. Đó là tuổi trẻ, tuổi trẻ em biết không? Em nghĩ tự nhiên đồng phục nữ là váy à? Sth;k;dlwkdlwmdwojdwi
Kamiya nhìn thầy trân trân. Có khi thầy ấy sắp biến hình cũng nên. Chậc chậc, thầy có vẻ nghiêm túc với việc này quá. Haizzz….
- Thưa thầy, thực ra thì có vẻ như trường đã gửi nhầm đồng phục cho em ạ.
- Tại sao em không nói sớm? Em nghĩ đây là chuyện có thể đem ra đùa giỡn à?
- Không… không thưa thầy.
- Tôi phạt em trực nhật một tuần vì coi thường giáo viên!
Sau tiếng hét của thầy giáo thì coi như việc này đã được quyết định. Kamiya thở dài, thật là, mới ngày đầu đi học mà đã…
- Hey, thầy gọi cậu vào văn phòng làm gì thế? – Kawahara chạy tới.
- Phạt mình vì tội mặc sai đồng phục.
- Hả? Sai? Nhưng mà… Không lẽ cậu là con gái?
- Tôi nói tôi là con trai hồi nào?
Kawahara đứng hình nhìn Kamiya, rồi cậu ta phá lên cười:
- Cậu giống con trai thật mà, giọng cũng trầm nữa.
- Không vui đâu.
- Xin lỗi, xin lỗi mà.
- Dù sao thì tôi cũng bị phạt trực nhật rồi. Ở đây trực nhật thì làm gì?
- Ờ, hầu hết việc trực nhật như ở mấy trường bình thường đều không cần làm, chắc chỉ có việc cho thú ăn. – Kawahara ngẫm nghĩ.
- Ờ, vậy mai bắt đầu.
- Ừ, vậy đi, cậu đang đi về kí túc xá à, cần tớ dẫn đi không?
- Có sơ đồ trường còn gì? Hay cậu nghĩ rằng tôi không có khả năng đọc bản đồ?
- À không, chỉ là tớ thấy cậu thú vị nên muốn nói chuyện thôi.
Kamiya thở dài, cô nhìn từng học sinh đi lướt qua mình. Một vài học sinh đứng xa xa nhìn về phía cô và Kâưhara, hay cô chỉ tưởng tượng nhỉ. Một vài học sinh khác lại tránh khỏi con đường cô đang đi. Kì lạ. Kamiya quay lại nhìn Kawahara:
- Tôi tưởng người ta sẽ nhìn tôi như sinh vật lạ chứ. Vậy mà có vẻ như họ tránh mặt tôi.
- Cậu không thích như vậy hả?
- Nghe như cậu là chủ mưu ấy.
- À, xin lỗi, tớ sợ cậu thấy phiền phức nên đã nhờ mọi người đừng nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng có vẻ hơi quá lố rồi.
- Không sao, nhưng cậu có thể nhờ được tất-cả-mọi-người-à?
- Đương nhiên, tớ là S-7 mà. – Kawahara nói với vẻ tự hào.
- S-7?
- Đúng thế, đó là một thông số trong phần mềm Paint Tool SAI, càng lớn thì tools di chuyển càng chậm, và S-7 là số lớn nhất. Người hay dùng S-7 được gọi là S-7.
- Cậu chẳng biết đùa gì cả, tôi sợ nói ra cậu bảo là khoe khoang thôi. Thật ra S-7 là từ chỉ những người đứng đầu các kí túc xá, có bảy kí túc xá thì sẽ có bảy người đứng đầu tương ứng, được gọi là nhà trưởng.
- Vậy đó là lí do gái theo cậu hàng đàn? Tiêu chí chọn nhà trưởng là gì? – Kamiya hỏi một cách hờ hững, cô vốn chả quan tâm việc này.
- Tiêu chí chung là học tập, S-7 luôn luôn đứng đầu về thành tích học tập, sau đó đến thể thao và các hoạt động ngoại khoá. Nói chung nhà trưởng luôn được mọi người công nhận về mọi mặt.
- Xếp chung một đứa nhóc cấp một với nghiên cứu sinh cao học à?
- Không đâu, ở đây mọi người đều học song song vài lớp mà. Một đứa nhóc cấp 1 có khi đã có bằng cử nhân rồi. Vì thầy hiệu trưởng nói rằng đời học sinh là quan trọng nhất nên không cho học nhảy, nhưng cho phép học các cấp sau trung học.
- Rắc rối thế. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.
- À, nhưng hiện nay ghế nhà trưởng nhà Lục và nhà Chàm còn trống, có khi cậu đươc làm nhà trưởng đó.
- Không phải nhà trưởng là người đứng đầu ư? Tại sao lại trống?
- Tớ không rõ, việc này là do hiệu trưởng chọn lựa.
“Cậu ta có vẻ là người bận rộn nhỉ. Dù sao thì mình cũng tạm hiểu về ngôi trường mới này rồi.” Kamiya nghĩ rồi bước vào kí túc xá.
End chap 2.
P/s: Xin lỗi vì một chap toàn hội thoại.
07-01-2013, 23:22
vivjojo
típ đi nàng = v =
..............................
07-01-2013, 23:38
hoangthaolien1996
tem,hay lắm,tiếp đi chị yami :)
08-01-2013, 09:54
bonghongdammau
Chap 3: Nhà Lục
Sau khi tạm biệt Kawahara, Kamiya mới có thời gian ngắm nhìn kiến trúc trước mặt mình. Lối vào được trồng một hàng cây hai bên khá đẹp. Toà nhà to lớn đến nỗi Kamiya chỉ nhìn được một phần. “Ít nhất cũng trên hai mươi tầng.” – Kamiya thầm nghĩ – “Đáng lẽ mình không nên ngạc nhiên, nơi này có sức chứa trên hai ngàn người cơ mà.” Đúng thế, toà nhà, không, phải nói là một cao ốc, với kiến trúc độc đáo, đứng sừng sững giữa một không gian rộng lớn, xung quanh là các sân thể thao, hồ bơi, công viên. Được sống ở một nới thế này chắc hẳn là mong ước của nhiều người. Trừ việc… cả toà nhà được sơn màu xanh lá chói chang, ít ra là dưới ánh sáng buổi chiều tà. Kamiya cười đau khổ. Đừng nói căn kí túc xá nào cũng sơn màu đại diện cho nhà đó nhé. Thật không thể tưởng tượng nhà đỏ sẽ thế nào.
Kamiya bước vào toà nhà. Sảnh chính rộng lớn với ánh đèn vàng ấm áp soi khắp căn phòng. Từng tốp học viên cười đùa với nhau trên những chiếc ghế được xếp khắp nơi. Có nhóm chơi đùa, nói chuyện, có nhóm cùng nhau học bài. Không khí thật sôi nổi. Kamiya bống thấy lẻ loi trong cảnh ấy. Bỗng có người vỗ vai cô:
- Hey, bạn là Kamiya hả?
- Ừm, là mình.
- À, chào bạn, mình là Saki, nhà phó nhà Lục. – Cô gái với mái tóc dài màu vàng đưa tay ra.
- Chào bạn. – Kamiya đưa tay ra bắt tay Saki.
- Thực ra thì có một chút thay đổi về phòng ốc, bạn sẽ ở phòng 10-013 thay vì phòng 10-012.
- Vì đã xếp tôi ở chung phòng với một bạn nam nào đó?
- Haha, hệ thống thông tin ở trường này nhanh nhạy lắm. Xin lỗi vì sự nhầm lẫn nha.
- Không sao, giờ tôi về phòng được chưa?
- À, thẻ học viên của cậu đây.
Saki đưa cho Kamiya một cái hộp được trang trí khá màu mè. Chính giữa mặt trước là logo trường với hoa văn khá rườm rà, được sơn bảy sắc cầu vồng.
- Nhớ nè, đem về kích hoạt nó, chiếc thẻ này sẽ chỉ phản ứng với cậu thôi, và cậu có thể dùng thẻ này cho hầu hết mọi việc liên quan đến trường. Bây giờ giải thích thì dài dòng, cậu có thể tìm hiểu sau cũng được. Nhớ giữ kĩ thẻ đó, không có cái thứ hai đâu.
- Cám ơn cậu. – Kamiya nói rồi đi về phía thang máy, cũng không hỏi cách mở hộp hay kích hoạt. Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi cái không khí cộng đồng này, thứ làm cô… ghen tị.
Không khó khăn để tìm ra phòng của mình, Kamiya bước vào. Phòng không khoá. Có vẻ cô là người phải thiết lập các hệ thống khoá ở đây. Hoặc căn bản khoá không cần thiết ở nơi này. Căn phòng khá rộng rãi, có lẽ vì nó vốn là phòng cho hai người. Tường phòng được sơn một màu xanh lá dịu hơn so với bức tường bao ngoài. Dù sao đây cũng là màu sắc cô thích. Ngoài chiếc bàn học, chiếc giường và tủ thì không còn món đồ nào. Hành lí của cô đã được chuyển vào đây. Kamiya thả người trên chiếc giường đôi. Bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi. Để lát nữa cất đồ vậy.
Kamiya thiếp đi một lúc. Khi giật mình dậy cô nhận ra đã hơn 9 giờ. Bụng đói cồn cào, nhưng cần phải dọn dẹp trước đã. Kamiya bước vào phòng tắm rửa mặt, rồi xếp đồ đạc vào tủ. Chợt nhớ ra chiếc thẻ học viên. Kamiya mở hộp ra. Cô nhận ra việc mở khoá bằng dấu vân tay khá dễ dàng. Vì đã tưởng tượng khá nhiều nên Kamiya thấy hơi thất vọng về tấm thẻ, trông nó khá bình thường. Nhưng khi cô khẽ chạm vào mặt thẻ, thì một tiếng nói cất lên: ”Hệ thống cài đặt sử dụng: Kích hoạt.” Kamiya ngạc nhiên không biết nên làm gì. Một lát sau tiếng nói lại cất lên: “Bạn muốn tiếp tục hay huỷ bỏ?” “Tiếp tục.” “Bước 1: Nhận diện giọng nói. Xác nhận.” “Đã xác nhận rồi? Là vừa nãy mình nói đó hả?” Kamiya thầm nghĩ. Quy trình cài đặt cứ thế tiếp tục. Sau khi xác nhận giọng nói, tấm thẻ, à không, hệ thống bảo mật của tấm thẻ tiếp tục xác nhận dấu vân tay, DNA và nhóm máu. Cuối cùng là mật khẩu. Kamiya lựa chọn xác nhận dấu vân tay làm xác nhận cơ bản. Cuối cùng, tấm thẻ hiện ra các dịch vụ cô có thể sử dụng với tấm thẻ. Đang đói, nhìn thấy đặt đồ ăn, cô liền ấn thử và chọn món. Kamiya ngồi ngẩn ra, 9 giờ đêm rồi, nhà ăn của trường còn hoạt động không? Nhưng cô chưa kịp nghĩ thêm thì có chuông báo ngoài cửa, Kamiya ra ngoài thì ngạc nhiên vì thứ trước mặt mình. “Robot?” Một con robot đang đẩy chiếc bàn. Trên bàn là món ăn cô đã chọn, à không, thực ra còn khá nhiều món khác. Sau khi đưa đồ ăn cho Kamiya, con robot quay đi, tiếp tục đến trước một căn phòng khác. Khi bước vào, Kamiya mới để ý một cái khe trên cửa, cô nhét thử thẻ vào. Tiếng nói lại vang lên: ”Hệ thống khoá: Thiết lập.” Ra thế, xem ra cái thẻ này cũng có ích. Kamiya ăn xong rồi lại đi ngủ. Một ngày mai đang dần đến….
HUHUHUHUHUH, trường tiện vl.Tuôi cũng muốn sống trong cái trường như v. :(
08-01-2013, 10:51
bonghongdammau
Trong fic cô cũng sống trong trường này mà K46
08-01-2013, 12:16
bonghongdammau
Chap 4: Trứng???
Sáng sớm, những tia nắng nhỏ bé len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Kamiya ngồi dậy nhìn quanh. Không phải mơ, cô đã ở ngôi trường mới này được một ngày. Bây giờ phải đi học thôi.
Sau khi làm vệ sinh xong, Kamiya mở tủ nhìn chằm chằm vào bộ váy đồng phục. Không trốn được nữa rồi. Đành vậy.
Kamiya bước ra cửa đúng lúc cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Cậu học sinh trạc tuổi Kamiya với mái tóc xanh lá bù xù ngó qua rồi cười toe:
- Yo, chào bạn-cùng-phòng-hụt.
- Chào hàng xóm. – Cô đáp lại.
- Tớ là Fuwa, học lớp 10C6.
- Kamiya, lớp 10B2.
- Cậu dậy sớm thế, có muốn đi ăn sáng với tớ không?
- À, ừ, được thôi.
Fuwa rút tấm thẻ của mình ra, ngón tay cậu ta lướt nhanh trên mặt thẻ.
- Sáng nay chỉ có bánh mì kẹp trứng cá tầm và thịt bò Kobe nấu đậu là có vẻ ngon. Cậu ăn chứ? Tớ đặt bàn luôn.
- Ừm.
Kamiya cùng Fuwa bước vào thang máy, họ xuống nhà ăn ở tầng trệt. Fuwa bước vào trước dẫn Kamiya qua các dãy bàn rồi dừng lại ở một nơi. Một con robot đem đồ ăn đến cho họ. Kamiya nhìn quanh nhà ăn rồi thắc mắc:
- Nhìn vắng vẻ quá, không giống khu nhà cho hơn 2 ngàn người ở chút nào. Hay do giờ giấc khác biệt?
- Hầu hết là ăn trên phòng mình rồi, vả lại còn có một nhà ăn trên tầng thượng, nhưng mà học sinh như chúng ta không được lên đó.
- Sao vậy?
- Trên cao, cảnh đẹp, nói thế là đủ hiểu rồi, nhà ăn trên đó cao cấp như vị trí của nó, trừ các bác tiến sĩ và giảng viên ra thì nhà phó trở lên mới được lên. – Fuwa vừa đút thìa súp vào miệng vừa giải thích.
- Ở đây phân chia cấp độ rõ rệt quá nhỉ, làm sao mà biết việc gì mình được làm và không được làm?
- Mọi thứ đều có trên tấm thẻ học viên của mỗi người. Ngay cả thẻ cũng chia làm nhiều loại. Như thẻ của tớ và cậu là thẻ cấp D, cấp thấp nhất.
- Ra thế.
Câu chuyện được tiếp diễn với đủ thứ trên trời dưới đất. Kamiya khá vui vì đã kết bạn được với một người chứ không bị xa lánh như hôm qua. Bất giác cô nghĩ đến Kawahara, thực ra cậu ta cũng có ý tốt.
Sau khi ăn xong, Fuwa tạm biệt Kamiya để đến lớp học. Hoá ra lớp B thiên về khoa học, lớp C thiên về xã hội lại nằm ở 2 nơi khác nhau. Ngay cả cách sắp xếp chỗ học cũng kì lạ, thật tò mò về hiệu trưởng quá.
Vừa đến lớp, Kamiya đã gặp Kawahara, cậu ta đang ngồi im như thể chăm chú vào cái gì đó lắm. Nhưng khi Kamiya bước vào thì Kawahara đã quay sang ngay lập tức.
- Cậu đến sớm thế?
- Ừ, tôi đến sớm để xem trực nhật cần làm những gì.
- À, để tớ dẫn cậu đi.
Kawahara nói rồi kéo Kamiya ra ngoài. Đến lúc ấy Kamiya mới cảm thấy hiểu biết của mình về ngôi trường quá ít. Điểm đến của hai người là một khu vườn, nói chính xác thì nó là một cái sở thú.
- Cái này….
- Vườn thú của trường đấy, cậu có thể tìm được bất cứ loài thú nào ở đây, và chỉ cần – Kawahara rút thẻ của mình ra, đặt phía trên bảng tên của con thú – làm thế này là có thể biết mọi thông tin về nó.
- Tôi phải làm gì ở đây?
- Hầu hết vườn thú thuộc quyền quản lí của khu đại học, nhưng lớp ta có một cái chuồng nhỏ ở đây. – Kawahara vừa nói vừa bước tiếp.
- Woa, ở giữa một vườn thú toàn các loài quý hiếm là một cái… chuồng gà?
- Thì… tuỳ loài thú mà lớp chọn, mỗi lớp đều phải nuôi mà. Công việc của cậu là mỗi sáng cho gà ăn và thu trứng gà về nhà ăn, vậy thôi. Tôi về lớp nhé.
Kawahara lại đi một cách vội vã. Kamiya đứng ngắm bầy gà một hồi rồi đi lấy thức ăn. Sau đó cô lấy trứng gà, nhưng bỗng cảm thấy là lạ. Trong số những quả trứng có quả đang phát sáng. Kamiya nhíu mày, hay hình hoa mắt nhỉ, nhưng quả trứng đó đúng là đang phát sáng. Cô khẽ chạm vào quả trứng, thì bất ngờ nó như tan biến vào không gian. “Chắc mình nhìn nhầm thôi.” Kamiya tự nhủ rồi đem giỏ trứng đi. Vừa bước được bước đầu tiên thì cô giật thót người. “Hình như mình vừa giẫm phải cái gì đó mềm mềm.” Đó không phải lí do Kamiya giật mình, mà là tiếng méoooo thảm thương. “Mình… vừa giẫm phải con mèo dễ thương này sao?” – Kamiya nghĩ một cách đau khổ.
- Xin lỗi cưng – Cô xoa đầu chú mèo nhỏ - Có đau không?
- Này, nhóc làm gì con mèo của chị thế?
Kamiya ngước lên nhìn cô gái vừa lên tiếng. Mái tóc dài chấm hông đen tuyền tung bay trong gió…..
End chap 4.
P/s: Không có gì cần nói, bắt đầu vào story chính rồi *lắc lắc* vẫn nhiều hội thoại
08-01-2013, 15:48
vivjojo
ồh, và mình đã xuất hiện, hóng tiếp = v =
08-01-2013, 19:48
baka234
Dẫm vào đâu của mèo :-s
08-01-2013, 22:19
vivjojo
tất nhiên là đuôi rồi "baka" = 3 =
08-01-2013, 22:39
dzung2408
Đọc có vẻ mang hơi hướm harry potter và nhiều truyện cùng phim khác =]]]. Anw, hóng chap mới =]]
08-01-2013, 22:41
bonghongdammau
Harry Potter là cái chi rứa? Ờ thực ra nó là một đống tả pí lù mà. thực ra là nhiễm từ Kuroshitsuji vụ chia nhà
09-01-2013, 15:54
bonghongdammau
Phụ chương 1: Tác dụng của thẻ thành viên
Thẻ thành viên là tấm thẻ xác nhận một người nào đó là thành viên trong học viện Heart Nova. Thẻ chia làm 5 cấp độ từ cao đến thấp: S, A, B, C, D. Tấm thẻ chỉ được kích hoạt khi ở trong tay chủ sở hữu nên người này không thể dùng thẻ của người kia.
Đối tượng cấp thẻ:
- D: học viên bình thường.
- C: học viên đã hoàn thành chương trình đại học, cán bộ lớp.
- B: giảng viên của trường, nhà phó các nhà, thành viên hội học sinh.
- A: nhà trưởng các nhà, thành viên hội đồng giảng viên, ban giám hiệu.
- S: hiệu trưởng.
Tác dụng của thẻ:
*Tra cứu thông tin trong thư viện:
- D: hầu hết thông tin.
- C: như trên.
- B: như trên.
- A: như trên, và các thông tin mật không được công khai.
- S: như trên, và có thể thay đổi thông tin.
* Chọn món ăn:
- D: hầu hết các món.
- C: như trên.
- B: như trên, và có thể thêm thông tin, hình ảnh các món ăn.
- A: như trên.
- S: như trên.
* Ra vào:
- D: ra vào cổng trường, lớp học, kí túc xá, phòng riêng, các nơi công cộng.
- C: như trên, và ra vào các phòng thí nghiệm, phòng nghiên cứu ngoài các phòng phục vụ việc học.
- B: như trên, và các nơi được gắn biển VIP trong trường.
- A: như trên, và các phòng họp cao cấp.
- S: có thể đi đến bất cứ đâu trong trường, kể cả phòng riêng.
* Tra cứu thông tin học viên:
- D: có thể xem tên tuổi, ngày tháng năm sinh, lớp.
- C: như trên.
- B: như trên, và các thông tin mà học viên ấy để công khai.
- A: như trên, và các thông tin học viên ấy để bí mật.
- S: mọi thông tin, đương nhiên.
* Định vị: có thể tìm vị trí của một học viên nào đó sở hữu thẻ, chỉ tìm được vị trí của những người cùng cấp trở xuống.
* Ngoài ra còn dùng để chuyển những thông báo của nhà trường đến học sinh, điểm danh, sử dụng các dịch vụ giao thông của trường (xe hơi, bus, máy bay...),… có thể tương tác với các loại điện thoại di động, máy vi tính,...
Tôi ngước nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Cô ấy là một cô gái đẹp, mặc bộ đồng phục lớp 12, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là xung quanh cô ấy toả ra thứ ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Ánh sáng mặt trời ư? Không… không phải. Đó là một cái gì đó dịu dàng hơn. Cô ấy ngồi xuống bên tôi rồi bế chú mèo nhỏ lên, khẽ lẩm bẩm: “Cưng có sao không?” với vẻ mặt lo lắng.
Tôi thần người ra vì những thứ trước mắt mình. Cuối cùng cũng lắp bắp:
- Err, em xin lỗi, em lỡ…..
- Giẫm vào đuôi bé mèo à?
Tiếng nói của cô ấy cắt ngang lời tôi. Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu. Tôi chưa nói ra mà, còn nếu cô ấy đã biết thì sao còn hỏi tôi? Hay chú mèo nói cho cô ấy?
Có lẽ dáng vẻ tôi đứng đó tội nghiệp lắm hay sao ấy mà cô gái quay sang cười:
- Được rồi, bé Mii không sao, dù sao cũng không phải là cố ý, nhưng lần sau em nên chú ý hơn. A, em là….
- Học sinh mới?
Không khó để đoán cô ấy định nói gì, tôi biết mà. Nhưng…thứ ánh sáng đỏ vẫn nhảy múa xung quanh cô gái ấy, thay đổi theo từng tư thế. Kì lạ, tôi chưa thấy thế này bao giờ.
- Haha, bị em đoán trúng rồi. Không phải chị phân biệt đâu, nhưng ở đây học sinh vào giữa chừng như em thật sự rất hiếm, từ lúc chị vào đây học chưa gặp bao giờ.
- Em cũng đoán thế. – Tôi gật đầu xác nhận. Sắp đến giờ học rồi, tôi chỉ muốn nhanh về lớp.
- Em là Kamiya đúng không? Hara-chan cũng nhắc em với chị đấy.
- Hara-chan? Ý chị là Kawahara đó à?
- Hihi, đúng vậy. Chị là Yamichi, nhà trưởng nhà Đỏ kiêm chủ tịch hội học sinh. Nhà trưởng các nhà đều ở trong ban chấp hành hội học sinh mà.
Nhà Đỏ? Đó là lời giải thích cho áng sáng màu đỏ phát ra từ cô ấy à? À à, người ta gọi nó là aura thì phải. Nhưng sao tôi lại nhìn thấy? Lắc lắc đầu để xua tan những suy nghĩ vơ vẩn, tôi tạm biệt cô ấy rồi về lớp.
Trên đường đi, tôi thực sự cảm thấy vấn đề với bản thân mình. Hoá ra ngoài aura của Yamichi, tôi còn thấy được aura của những người khác. Việc này cũng không gây rắc rối cho tôi, nhờ nó tôi còn biết ai ở nhà nào nữa, nhưng việc gặp một chuyện không thể giải thích khiến tôi phát bệnh.
Tiếng chuông vào lớp vang lên khi tôi vừa đẩy cửa bước vào. May mà thầy chưa tới. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kawahara đang ngồi viết gì đó. Quả nhiên aura của cậu ấy màu xanh lam, nó có vẻ đậm hơn những người khác. Mà thôi, tôi cũng bắt đầu quen với việc này. Bỗng một suy nghĩ lướt qua đầu tôi. Nãy giờ tôi đã nhìn những người khác, vậy tôi thì sao?
Không thể kiềm chế được, tôi đưa tay lên ngay lập tức. Không cần nghi ngờ về thứ mình nhìn thấy. Nhưng tôi vẫn bật ra tiếng nói:
- Xanh lục?
Bất ngờ một cái vỗ vai làm tôi giật mình. Tôi quay lại thì thấy Kawahara với vẻ mặt lo lắng?
- Cậu làm sao thế?
Khi ấy tôi mới nhận ra mình đang đứng trước lớp, các học sinh khác cũng đang nhìn tôi. Tôi lắc đầu với Kawahara rồi bước nhanh về chỗ của mình. Dù không nhìn, tôi cũng biết cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chú.
- Nếu gặp khó khăn gì, cậu có thể nói với mình.
Không rõ có phải Kawahara nói với tôi không? Tôi vẫn đang mải mê với chuỗi suy nghĩ mông lung không có điểm dừng. Ai đó trong trường cũng có thể nhìn thấy aura của người khác và sắp xếp họ theo từng nhà ư? Việc đó có ý nghĩa thế nào? Chẳng có căn cứ gì cả. Tôi thở dài. Nhưng tại sao bỗng nhiên tôi lại nhìn được? Tôi có nên nói với người khác chuyện này không? Hàng ngàn ý nghĩ cũng như câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi.
- Các em nhớ đọc các tài liệu mà thầy cho nhé.
Cuối cùng tôi cũng quay về thực tại mà tiếp tục buổi học. Tôi rút chiếc thẻ trong túi ra, mở lên để truy cập vào thư viện thì bỗng một tiếng nói vang lên trước khi tôi kịp làm gì: “Nâng cấp lên level A: Thành công.” Level A? Đó không phải cấp độ gần như cao nhất trong trường à? Nó... Tôi khẽ ấn vào mục thông báo mới, điều tôi nghi ngờ đã hiện lên: “Kamiya được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Đằng trước tôi, Kawahara cũng đang đọc thông báo…
End chap 5.
P/s: Chap này mình không hài lòng lắm nhưng quá lười để viết lại, các bạn thông cảm.
09-01-2013, 22:43
vivjojo
ít quá, ngắn wa', dài dài ra tí đí > x <
09-01-2013, 23:04
bonghongdammau
Chap 6: Kiếm
- Akio, con khởi động xong chưa.
- Rồi, thưa cha.
- Tốt, bây giờ bắt đầu đấu, ai ghi điểm trước thì thắng.
- Vâng.
Trong căn võ đường rộng lớn có hai bóng người. Chàng trai trẻ hơn thong thả thắt sợi dây của chiếc mũ bảo hộ rồi giơ thanh kiếm tre lên. Ở tư thế trung kiếm, cậu quan sát người đàn ông trung niên và thở dài. Ông ấy áp dụng đúng lí thuyết của bản thân, thượng kiếm mới thể hiện bản lĩnh đàn ông. Dù sao thì việc thắng cha mình đối với Akio là quá dễ dàng. Cậu có thể thấy rõ từng sơ hở trong thế đứng đó. Cách dồn lực, bước di chuyển của ông đều đã quá quen thuộc. Sau khi phân tích ra mười sáu cách để thắng ông, Akio quyết định chọn cách thắng có vẻ khó khăn với cậu nhất. Dù sao cũng không nên để cha tủi vì thua quá nhanh.
Sau tiếng hô bắt đầu, Akio khẽ lách người qua một bên, chỉ vừa đủ để né đòn của cha. Gần như ngay lập tức, Akio tung ra đòn lưng. Trúng. Một tiếng “bốp” chát chúa vang lên. Dù đòn đánh có vẻ khá mạnh nhưng người đàn ông vẫn đứng vững. Akio thầm đánh giá: “Chà, năng lượng dồn lên cánh tay, cơ căng lên, vậy tiếp theo sẽ là… Ha, đành vậy.” Cậu ta bình thản gỡ chiếc mũ bảo hộ ra:
- Vậy là con thắng đúng khô…
CHÁT.
Người đàn ông tát Akio một cách đầy giận dữ.
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, trong chiến đấu không được nương tay. Thắng thì phải thắng triệt để. Còn nữa, thế trung kiếm đó là sao? Chúng ta là danh môn lớn nhất ở Nhật Bản, trong mọi trường hợp đều phải thể hiện bản lĩnh của mình.
- Con hiểu rồi, xin lỗi cha.
- Thôi được rồi, về phòng sám hối đi.
Nói rồi ông đi khỏi võ đường. Akio đi về phòng mình tắm rửa rồi lấy khoai tây chiên ra ăn. Cậu vốn chả hứng thú với việc thừa kế võ đường này, cũng như cái định nghĩa về chiến thắng vinh quang gì đó của bố. Nhưng cậu cũng thấy chẳng cần thiết phải cự tuyệt. Dù sao thì cậu cũng sẽ sống như ý mình, không bị ảnh hưởng bởi ai.
Ngày nào cũng phải luyện tập làm Akio thấy phát ngán. Không phải cậu ghét kiếm đạo, nhưng vì không có một đối thủ xứng tầm. Cậu luôn phải nương tay với mọi người. Cha Akio dù tự hào về tài năng của con mình, nhưng ông cũng luôn điên tiết vì tính ôn hoà của Akio, hay còn được ông hiểu là nhu nhược. Nhất là khi cậu chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời nói của ông. Nhưng biết làm sao được, Akio không còn là đứa trẻ dễ bảo nữa rồi. Nó đã lớn và trở nên mạnh mẽ, đến khi giật mình nhận ra thì Akio đã vượt qua ông. Và nó sẽ còn tiến xa hơn nữa.
Nếu thấy người thừa kế của mình đang nằm ăn khoai tây chiên trong giờ hối lỗi thì cha sẽ phản ứng thế nào nhỉ? – Akio nghĩ thầm. Mấy hôm nay cậu thấy buồn chán đến cực điểm. Vào năm học đã ba tháng mà Akio chưa đến trường. Đối với Akio ngay cả việc đi học cũng nhàm chán. Đến kì thi thì vô thi rồi về. Như thế có vẻ tốt hơn. Nhưng chỉ được ba tháng cậu đã thấy chán. Bất giác Akio mở tấm thẻ lên. Một mớ thông báo của trường hiện ra. Chịu thôi. Akio lơ đễnh nhìn lướt qua. Bất ngờ có một thông báo khiến cậu sững người. Nội dung là: “Kamiya đã được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Tiếp theo là tin nhắn của Yamichi: “Quay lại trường ngay lập tức.”
Một nụ cười thích thú hiện lên trên gương mặt Akio. Cuối cùng thì chuỗi ngày nhàm chán cũng đã chấm dứt. Việc mà Yamichi cố ngăn chặn rốt cuộc đã xảy ra. Những ngày sắp tới sẽ vui vẻ lắm đây.
Akio ngay lập tức thu dọn vài món đồ quen thuộc, dốc tất cả các bọc khoai tây chiên còn lại vào ba lô, nhét tấm thẻ vào túi rồi bước ra ngoài.
Cha Akio ngạc nhiên khi thấy cậu đi ra ngoài.
- Con đi đâu đấy?
- Con sẽ đến trường ngay bây giờ.
- Chẳng phải con nói không muốn đến trường sao?
- Đó là hôm qua, còn bây giờ con phải đi.
Cha Akio không hỏi nữa. Ông im lặng nhìn cậu đi ra vườn.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi bạt mọi thứ ra, ở chính giữa là một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng đậu ngay giữa vườn nhà ông. Rồi một người đàn ông bước xuống, nói:
- Xin lỗi, ở đây ai là Akio-san, nhà trưởng nhà Cam ạ? Chúng tôi theo yêu cầu đến đón cậu về trường.
- Tôi đây, dịch vụ vận tải nhanh nhẹn quá nhỉ. – Akio bước lên chiếc trực thăng.
Rất nhanh chóng, chuyến bay khởi hành. Ai biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.
End chap 6.
P/s: Lại một chap ngoài dự tính.
09-01-2013, 23:10
vivjojo
yaaaaaaaa, ngắn wa' đi, đọc hok đã j hết, dài dài ra ihhh mà K53K53K53K53
09-01-2013, 23:21
bonghongdammau
Trích dẫn:
Gửi bởi shikan97
trường gì sướng thế O.o nằm mơ cũng ko có =="
Ngôi trường trong mơ đó :((
10-01-2013, 12:04
bonghongdammau
Sao có cảm giác mình đang lấy số lượng đè chất lượng ~o)
10-01-2013, 16:48
baka234
Dủng màu cam 8-} gettin interestin
10-01-2013, 18:12
bonghongdammau
Chap 7: Máu
Văn phòng hội trưởng hội học sinh
Yamichi ngồi thừ người trên chiếc ghế. Mọi việc diễn ra quá nhanh ngoài dự tính của cô. Những ngày qua Yamichi phải lo rất nhiều việc trong trường. Chuẩn bị cho ngày hội năm mới, hội thao toàn trường, ẩm thực các thứ đến nỗi cô đã lơ là cảnh giác dẫn đến việc này. Mà nói đúng hơn, Kawahara mới là người trực tiếp gây nên. Cô nhắm mắt hồi tưởng cuộc nói chuyện với Kawahara.
Sau khi đọc thông báo mới, Yamichi lập tức gọi cho Kawahara, chất vấn về việc đó:
- Kawahara, tại sao em lại để cho học sinh đến gần nơi đó?
Kawahara, với khuôn mặt buồn bã, nói một cách nặng nề:
- Thực ra là em cố ý đưa Kamiya đến đó.
- TẠI SAO? Em đã biết là việc này không được phép mà.
- Yamichi, chị đừng cố gắng ngăn chặn mọi việc nữa. Khi nhìn thấy aura của Kamiya, em đã biết là chúng ta không còn cách nào khác nữa rồi. Chắc chắn việc Kamiya đến đây học đã có sự sắp xếp từ trước. Dù em không làm, hay Kamiya không vô tình tìm ra, thì ông ấy cũng sẽ nhúng tay vào. Vì thế em quyết định phải hành động. Chúng ta sẽ kéo Kamiya về phe mình trước, ông ta sẽ không thể làm gì.
- Em không biết việc này sẽ gây hậu quả gì đâu. – Yamichi ôm đầu – Mà bây giờ nói thì có ích gì chứ, thôi em về đi, chị cần ở một mình.
- Yamichi, chị hãy quyết định khi nào thì nói với Kamiya, nếu chị không thể, em sẽ nói.
- Không, bây giờ thì chưa. Ra ngoài đi, Kawahara, chị xin em đấy.
Kawahara đứng im lặng nhìn Yamichi như thể còn muốn nói gì đó, Yamichi thì rền rĩ: “Thôi mà, thôi đi mà.” Rốt cuộc, Kawahara cũng đi về.
Yamichi thở dài, cô vốn nghĩ mình có thể tin tưởng Kawahara, nhưng không ngờ suy nghĩ của cậu ấy lại khác cô. Bây giờ biết làm gì đây? Những lúc thế này mà tên ngốc Akio lại ở nhà. Thật không thể chịu đựng được mà. Trong lúc không thể kiềm chế, Yamichi hét lên đầy giận dữ:
- Toàn một lũ ngốc mà.
- Ơ? Chị nói em ạ?
Yamichi giật mình, đúng rồi, nãy giờ cô đang ngồi trong văn phòng hội trưởng hội học sinh mà. Cô quay sang cô bé có mái tóc xanh ánh tím đang hoang mang ở bàn bên cạnh:
- Không đâu, do chị đang bận suy nghĩ về một việc.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy mà em tưởng em gây rắc rối gì cho chị chứ. Mà chị gặp chuyện gì vậy? Để trong lòng không tốt đâu. Chị nói ra biết đâu em có thể giúp chị?
Yamichi cảm động nhìn cô bé, dù sao cũng được an ủi đôi chút. Thư kí của cô đúng là biết quan tâm người khác, đâu như bọn ngốc ngốc ngốc ngốc kia.
- Không được đâu Idoko à, việc này không liên quan đến em, chị không muốn em gặp rắc rối
- Nếu chị đã nói vậy thì thôi ạ. – Idoko mỉm cười, cô bé luôn biết giới hạn và không bao giờ cố gắng bước qua, ở điểm này thì Yamichi rất hài lòng.
Bỗng có tiếng gõ cửa, một cô bé với mái tóc dài màu trắng trong bộ kimono màu sẫm bước vào. Mắt cô bé thật đặc biệt với hai màu xanh và đỏ.
- Chị Yamichi, chị muốn gặp em à?
- Đúng thế, lại đây, Chiika. Idoko, hôm nay em về sớm được không?
Biết Yamichi muốn nói chuỵên riêng với Chiika, Idoko nhanh nhẹn ra về. Nhưng khi cô vừa đóng cửa lại, cánh cửa lại mở ra lần nữa, Chiika bước nhanh ra ngoài, sau khi nói lại một câu:
Kamiya lẩm bẩm. Cô đã về phòng của mình, nằm trên chiếc giường ấm áp. Nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Suốt cả ngày, cô nhìn thấy những thứ mà bình thường mình không thể thấy. Và trong hang lô hang lốc những thứ kì lạ cô gặp hôm nay, thì cái thông báo trở thành nhà trưởng là kì lạ nhất. Kamiya thậm chí còn chưa biết nhiều về ngôi trường này. Cô mới chỉ quen được vài người bạn trong lớp. Chưa kể cô còn chẳng có thành tích gì. Việc này… không bình thường. Cả thái độ của Kawahara nữa. Những lúc thế này Kamiya lại muốn nhấm nháp thứ gì đó. À, cái thẻ. Đâu rồi nhỉ. Kamiya chợt nhớ ra lúc đi tắm cô đã để thẻ lên bàn học. Rướn người hết cỡ, cô vẫn không với tới. Bước xuống thì… lười quá. Giá mà nó bay đến đây nhỉ. Kamiya thầm nghĩ. Nghĩ là nghĩ thế thôi, làm sao nó bay đến được chứ. Đành bước xuống đi lấy vậy. Nhưng, chiếc thẻ bỗng di chuyển rồi rớt xuống tay Kamiya.
Kamiya ngạc nhiên, không, là kinh hoàng. Cô ngó quanh phòng. Không có ai. Thậm chí dù có người thì cũng không thể di chuyển chiếc thẻ mà cô không biết. Cửa sổ đóng kín. Mùa này rất lạnh nên Kamiya đã chặn mọi đường mà gió có thể vào. Vậy thì… tại sao? Không lẽ… là do mình? Có thể lắm chứ, mình đã thấy những thứ kì lạ, nếu bây giờ có thể làm việc gì đó kì lạ cũng không có gì khó tin. Vậy mình sẽ thử lần nữa. Nghĩ là làm, Kamiya kiểm chứng suy nghĩ của mình. Suốt đêm…
.
.
.
Khi ánh nắng yếu ớt soi vào cửa sổ, Kamiya mới nhận ra trời đã sáng. Kì lạ, dù đã thức cả đêm nhưng cô lại không thấy mỏi mệt chút nào. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Kamiya bước ra ngoài. Đến khi ấy cô mới nhận ra là tuyết đang rơi. Từng hạt tuyết mong manh rơi xuống rồi tan biến vào trong cái nền trắng khổng lồ trên nền đất. Mọi vật đều nhuốm một màu trắng xoá. Thời tiết thay đổi nhanh đến bất ngờ. Dù biết đang là mùa đông, nhưng cô không nghĩ lại lạnh đến mức có tuyết rơi. Dù sao thì, Kamiya thích tuyết, cô thích lạnh. Cảm giác rũ bỏ mọi suy nghĩ, mọi giác quan, chỉ còn một mình đơn độc trong cái lạnh tàn bạo nhấn chìm mọi sự sống có gì đó quen thuộc với cô. Bỗng tiếng tít tít báo hiệu tin nhắn vang lên.
“Sau giờ học đến phòng họp hội học sinh gấp, có cuộc học quan trọng.”
Tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ. Kamiya thở dài. Sao cô lại dính vào việc này chứ…
.
.
.
Kamiya đưa tay lên định gõ cửa. Nhưng bỗng nghĩ gì đó, cô lại đút tấm thẻ của mình vào khe. Cửa mở, y như điều cô đoán. Khi bước vào, Kamiya mới nhận ra trong phòng có khá nhiều người. Có người cô quen, có người chưa gặp mặt bao giờ.
- Em đến rồi đó à? – Cô gái có mái tóc đen huyền ngẩng lên, người này thì Kamiya biết. – Cuộc họp các nhà trưởng sắp bắt đầu rồi.
- Xin lỗi, có vẻ như em đã đến trễ?
- À không, do mấy tên này cúp học thôi.
- Này, Yamichi, sao cậu cứ nhắc mãi việc đó vậy. Có phải do tôi muốn đâu. – Người thanh niên có mái tóc đen được cắt gọn ghẽ có vẻ khá chững chạc, có vẻ thôi, cằn nhằn.
- Tôi còn chưa tính vụ cậu nghỉ học suốt 3 tháng đấy.
Anh chàng đó ngó lơ sang chỗ khác xem như không nghe thấy gì.
Kamiya nhìn quanh phòng. Căn phòng này có khi còn rộng hơn cả phòng học của cô, với chiếc bàn hình elip ngay chính giữa. Trên bàn là những chiếc màn hình cực mỏng. Toàn bộ căn phòng được sơn màu vàng tạo cảm giác ấm áp, đối nghịch với các loại máy móc lạnh lẽo. Tất cả tạo thành một tổng thể hài hoà.
Yamichi chỉ vào một chiếc ghế:
- Chỗ của em đây.
So với lần gặp trước thì Yamichi có gì đó xa cách. Nhưng Kamiya không để ý nhiều. Cô còn bận nhìn Kawahara với ánh mắt dò hỏi. Cô có nhiều thứ muốn hỏi cậu lắm…
- Kamiya, đây là Idoko, cô bé sẽ đại diện nhà Tím trong cuộc họp này, còn đây là Chiika, nhà phó nhà Chàm, à, anh chàng đằng kia là Akio, nhà trưởng nhà Cam. Còn lại thì chắc em biết hết rồi.
Kamiya ngạc nhiên:
- Kimono à?
- Ừm, “Chỉ cần ngắn thì mặc váy đồng phục, kimono, váy y tá hay hầu gái đều được”, nguyên văn bởi hiệu-trưởng-biến-thái. – Yamichi thở dài.
- Vâng ạ, thế còn nhà Vàng? – Kamiya cười trừ.
Ánh mắt Yamichi ngay lập tức chuyển sang một, ừm, một tia nhìn đầy sát khí. Như thể “nhà Vàng” là kíp nổ của một quả bom khổng lồ. Khi Kamiya chưa kịp phản ứng sao trước tình cảnh đó thì Yamichi đã rút thẻ ra, và đi ra khỏi căn phòng như một cơn lốc.
- Bỏ cả buổi họp này thì chỉ có thể là cậu ta đang ở phòng tắm nữ. – Akio cười khẩy, đút một miếng khoai tây chiên vào miệng.
- Trong khi chờ đợi, sao chúng ta không ăn món takoyaki đặc biệt từ nhà ăn? – Idoko cười-một-cách-đầy-ẩn-ý.
End chap 8.
P/s: Lại kéo dài ra rồi, hẹn Baka chap sau vậy.
12-01-2013, 12:29
zzhitsugayazz
mình lúc nào cũng tem?
Yami ơi vẽ hình anh chủ nhà xanh đi...để 1a baka fap....vs ảnh của ãnh
12-01-2013, 12:50
bonghongdammau
Chủ nhà xanh... à..., ừm... ko phải 1A đâu K3, với lại fic ship BakaxDũng cơ K25
12-01-2013, 13:27
vivjojo
=)) chủ nhà vàng chắc chú baka rùi =))
13-01-2013, 21:48
bonghongdammau
Chap 9: Hội học sinh
Yamichi nện bước trên hành lang rộng lớn. Đó là con đường dẫn tới suối nước nóng của trường. Trời lạnh thế này mà… Và ờ… đương nhiên là khu tắm nữ.
Chỉ một chốc, Yamichi đã đến nơi cô cần đến. Nhìn lại vị trí được định vị trên tấm thẻ lần cuối, Yamichi bước vào phòng thay đồ.
Khỏi nói các cô bé ngạc nhiên thế nào khi thấy hội trưởng hội học sinh bước vào đây rồi. Các cô xúm quanh Yamichi, ai cũng muốn được làm quen với cô. Nhưng Yamichi chỉ để ý đến một thứ. Cô khẽ nói:
- Xin lỗi, nhưng các em có thể để chị một mình ở đây không? Chỉ một lát thôi.
- Yamichi-senpai đã nhờ thì sao mà từ chối được.
Dù không hiểu tại sao nhưng các cô bé đều đi ra ngoài. Đành dời việc tắm lại vậy.
Sau khi các nữ sinh đã ra về hết, Yamichi nhìn thẳng vào góc tường. Cô có thể thấy rõ aura màu vàng phát ra từ nơi đó. Aura đó bắt đầu di chuyển lung tung, nhưng không thể thoát khỏi tay Yamichi. Trong nháy mắt, cô đã chạm được vào thực thể của luồng aura đó. Sau đó cô bước ra khỏi nơi đó như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng những người đi ngang qua cô đều thấy kì lạ vì cô đưa tay ra như đang cầm cái gì đó một-cách-tránh-tiếp-xúc vậy.
Sau khi đã chắc chắn là không có ai trong vòng bán kính 1000m. Yamichi ném cái thứ vô hình trên tay thật mạnh. Một tiếng ầm lớn vang lên. Trong đám bụi hiện ra một thân hình. Một chàng trai với bộ đồ đen đội chiếc mũ kiểu Ý lồm cồm bò dậy. Cậu ngẩng mặt lên, để lộ vết sẹo chạy dài trên mắt, khẽ lầm bầm:
- Biết thế lúc đi nhìn trộm không đem theo thẻ.
- Takoshi, cậu còn nói vậy được à? – Yamichi xoa xoa nắm tay của mình. Cô nở một nụ cười khó hiểu. – Cũng đúng lúc tôi cần giải toả.
Chỉ còn những tiếng động binh bốp vang lên hoà cùng tiếng rên á á a a…
[Cảnh này đã bị xoá vì không phù hợp với lứa tuổi nhi đồng]
[Có lẽ nó cũng không phù hợp với phụ nữ có thai và cho con bú]
[Các bạn chịu khó chờ một chút]
[Vẫn chưa xong]
[Hai cô cậu nhanh lên để truyện còn tiếp tục chứ]
[Tốt rồi]
Yamichi hướng về phòng họp hội học sinh với tâm trạng phấn chấn, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với trước. Takoshi lê cái thân tàn tạ đầy vết bầm tím theo sau. Cả hai bước vào phòng họp. Idoko lên tiếng đầu tiên:
- A, chị về rồi. Hai người có muốn thử món takoyaki không?
- Này này, các người dám đánh lẻ như thế à?
- Đâu có, cái này là ăn vặt thôi. – Akio cười.
- Kamiya này, thực ra đây là buổi gặp mặt giúp em làm quen các nhà trưởng, sau đó là ăn mừng em trở thành nhà trưởng. Em cứ tự nhiên nhé.
- Vâng ạ. – Kamiya ngần ngừ định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
Buổi tiệc bắt đầu. Dù các món ăn đều rất ngon nhưng Kamiya không có hứng thú. Cô chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện với Kawahara, nhưng hình như cậu cố ý né cô. Kamiya đành nói chuyện với những người mới quen.
- Vậy cậu không phải nhà trưởng nhà Tím sao?
Idoko trút thịt bò Kobe lên đĩa, cười:
- Không, tôi chỉ là đại diện thôi.
- Vậy nhà trưởng nhà Tím là ai? Ờ, Yamichi đã đi lôi Takoshi tới, nhưng lại không đá động gì đến nhà Tím, tôi thấy hơi lạ.
- Đành chịu thôi, cậu ấy không giống Takoshi, không ai ép được cậu ấy, vả lại Takuei ghét n…
- Idoko, em nói nhiều quá rồi đấy. – Yamichi bỗng cắt ngang lời Idoko.
- Có sao đâu, để cô ấy biết cũng tốt mà. – Akio vừa nhai khoai tây vừa nói.
- Xin lỗi, Kamiya, trong tiệc chào mừng em mà lại làm thế này. – Yamichi nhìn Kamiya với ánh mắt buồn bã.
Kamiya thấy lúng túng trước việc này. Cô nói:
- Không có gì đâu mà, em không để ý đâu. Mà bây giờ muộn rồi. Chắc em xin phép về.
- Ừm, vậy em về nhé.
- Khoan, Kamiya. – Kawahara bỗng lên tiếng – Để tôi đưa cậu về.
- Vậy cũng được. – Kamiya nhanh chóng đồng ý.
Kawahara và Kamiya bước đi trong im lặng. Có những lúc Kamiya cảm thấy như Kawahara muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cuối cùng, Kamiya lên tiếng:
- Cậu… đã lừa tôi đúng không?
- Hả?
- Tôi đã bị thầy khiển trách vì không trực nhật. Rõ ràng việc cho gà ăn không phải việc tôi cần làm.
Ánh mắt của Kawahara nhìn sang chỗ khác.
- Xin lỗi.
- Tôi chỉ muốn biết tại sao.
- Xin lỗi, bây giờ thì chưa thể được.
- Do Yamichi?
- Không hẳn. Chị Yamichi chỉ là quá lo lắng cho cậu thôi. Chị ấy sợ cậu sẽ không thể chấp nhận.
- Dù tôi không muốn thì mọi chuyện cũng đã rồi, đúng không? Tôi muốn biết càng sớm càng tốt.
Đúng lúc ấy, hai người đã đi tới cửa kí túc xá.
- Không nên đứng ngoài này, cũng khuya rồi, tớ về đây, tớ sẽ thuyết phục Yamichi, dù sao thì… cậu cũng không nên làm điều gì thiếu suy nghĩ.
- Chào cậu, chúc ngủ ngon. – Dù sao Kamiya cũng không phải là người hay ép người khác làm điều họ không muốn.
Cô bước từng bước mệt mỏi vào kí túc xá. Vừa bước vào cô đã gặp lại cô gái tóc vàng dễ mến, nhà phó nhà Lục.
Trở lại phòng họp, Idoko cũng đã đi về. Lúc này, Yamichi quay sang Akio, hỏi:
- Yamichi này, sao cậu lại bỏ câu lạc bộ kiếm đạo nhỉ, làm tôi mất đi một đối thủ đáng gờm. – Akio xoa xoa đầu.
- Đừng đánh trống lảng nữa. – Yamichi gắt.
- Anh đã nhìn thấy pantsu của Kamiya thật à? Màu gì vậy?
Bây giờ thì đến lượt Takoshi tò mò. Yamichi thở dài. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Chuyện tiếp theo xảy ra chắc ai cũng đoán được rồi. Chiika thì chỉ ngồi cười trước cảnh đó.
- Được rồi, nghiêm túc thì, theo kết quả phân tích của tôi, tôi thấy cô ấy rất có tiềm năng. – Akio múc miếng khoai tây nghiền cho vào miệng.
- Thế em thì sao, Chiika?
- Cho đến giờ thì em vẫn kiểm soát được mọi chuyện – Chiika cười – Chúng ta vẫn còn nhà Chàm cơ mà.
End chap 9.
P/s: Xin lỗi Baka vì đã cen hết cảnh nóng của em và Viv, chap này Baka cũng không thể hiện nhiều vì còn đang ăn vạ =))
13-01-2013, 22:00
vivjojo
hay. típ nào típ nào nào nào nào nào, nhanh nào
13-01-2013, 23:48
bonghongdammau
Chap 10: Hé mở
- Ưm, chào cậu, Kamiya. – Saki tươi cười.
- Chào cậu, Saki. Ừm, tớ chưa quen với ngôi trường này lắm, có gì nhờ cậu giúp đỡ.
- Được mà, à, cậu vừa đi họp hội học sinh về à?
- Ừm, ờ, thực ra là tiệc chào mừng. Có điều…
Saki mở lớn đôi mắt, như thể điều cô nghĩ đến ghê gớm lắm vậy.
- Điều gì cơ? Không lẽ là Takuei…
- Không cậu ấy không tham dự. Mà có vẻ cậu biết về Takuei nhỉ? – Kamiya hỏi dò.
- À ừ, thì… Takuei rất ghét người tóc màu xanh lá, nên tớ sợ cậu ấy không được thân thiện…
Kamiya kinh ngạc:
- Tại sao cậu ấy lại ghét tóc xanh lá?
- Thì… vì cậu ấy từng xích mích khá nghiêm trọng với một người tóc xanh lá. Mà cậu ấy thì không chịu nghe lời ai cả…
Takuei không thân với những người còn lại trong hội học sinh lắm. Điều đó chợt loé lên trong đầu Kamiya. Nếu thế thì cậu ấy có thể sẽ giải đáp được những câu hỏi lởn vởn trong đầu mình.
- Cậu có biết tôi có thể tìm được Takuei ở đây không?
- Cậu có thể dùng chiếc thẻ để tìm. Nhưng thường thì Takuei ở trong thư viện.
- Thư viện?
- Ừ, ở trường này hầu hết thông tin có thể tìm kiếm thông qua chiếc thẻ, nên học sinh ít vào thư viện lắm. Chắc chỉ có Takuei là thường xuyên ở trong đó.
Saki giải thích mọi thứ rất cặn kẽ. Có vẻ đối với cô đã nói là phải đến nơi đến chốn. Tốt, Kamiya thích điều này, ít ra là trong trường hợp này. Cô đã có dự định của mình. Kamiya chào Saki rồi về căn phòng cũ, dù cô có thể sử dụng phòng của nhà trưởng.
Ngày hôm sau mọi thứ vẫn trôi qua như mọi khi. Sau giờ học, Kamiya đi tới thư viện bằng hệ thống dẫn đường của chiếc thẻ.
Khi đứng trước cửa thư viện, Kamiya không thể tin vào mắt mình. Khối kiến trúc rộng lớn theo phong cách thời kì Phục Hưng làm cô bị cuốn hút. Một toà nhà lớn đến thế mà chỉ để trưng? Các hoa văn sắc sảo và cầu kì uốn quanh từng đường nét của toà nhà. Màu sắc nhã nhặn. Nơi này chắc chắn sẽ là một địa điểm du lịch nổi tiếng nếu nó không thuộc ngôi trường kén chọn này.
Kamiya bước lên từng bậc thang, vừa ngắm toà nhà. Cô đẩy cánh cửa gỗ to lớn được chạm trổ tinh vi để bước vào trong. Người thủ thư ngước lên nhìn cô, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi ông cũng quay lại vai trò của mình.
“Toà nhà lớn thế này, mà chỉ có một người thủ thư thôi sao?” Kamiya nghĩ thầm. Xung quanh cô toàn sách là sách. Những hang kệ dài và cao vút phô ra những quyển sách đủ mọi chủ đề. Kamiya rảo bước định đi khắp một vòng thư viện, nhưng cô nhanh chóng nhận ra muốn tham quan hết chắc tới mai cũng chưa xong. Vì thế cô đi đến khu đọc sách. Trước mắt Kamiya là những bộ bàn ghế được gia công tỉ mỉ cũng theo phong cách Phục Hưng.
Cô bước tới gần. Có vẻ như Takuei không ở đây. Bỗng cô nhìn thấy một ấm trà đang bốc khói. Vậy là có người. Cô đi đến và nhìn thấy một nam sinh đang ngồi vừa nhâm nhi li trà vừa đọc sách. Có vẻ cậu ta đã nhìn thấy Kamiya nhưng lại lờ đi. Kamiya lên tiếng:
- Chào cậu. Cậu có phải là Takuei, nhà trưởng nhà Tím?
- Đám cỏ trên đầu cô hút hết não rồi hay sao mà hỏi như thế? Không phải tôi thì còn ai?
Cậu ta không rời khỏi cuốn sách, gắt gỏng.
Biết cậu ta ghét tóc xanh lá nhưng thế này thì đúng là…
- Tôi muốn nói chuyện với cậu.
- Còn tôi thì không muốn.
Đề nghị bị từ chối ngay tức khắc làm Kamiya thấy bức bối. Nhưng cô là người đi nhờ vả nên…
- Tôi phải làm gì cậu mới chịu nói chuyện?
- Chết đi.
Câu trả lời làm Kamiya sững sờ. Cậu ta có thể nói ra chuyện như vậy dễ dàng đến thế ư?
Lúc này, Takuei ngước lên nhìn Kamiya, nở một nụ cười tàn nhẫn. Cậu đưa một tay lên như đang nắm một thứ gì đó, rồi nói một cách nhỏ nhẹ:
- Tim.
.
.
.
Yamichi bước ra khỏi chiếc xe hơi rồi bước vào nhà Lục:
- Saki, em biết Kamiya ở đâu không?
- Ơ, chị có thẻ mà.
- Chị để quên ở nhà rồi. Chị muốn bàn một chút về đại hội thể thao sắp tới với Kamiya ấy mà.
- Thực ra thì Kamiya vẫn chưa về đây.
- Em biết Kamiya có thể đi đâu không?
- Em không rõ, hôm qua cậu ấy hỏi khá nhiều về Takuei, có thể bây giờ cậu ấy đang ở thư viện.
- Chết rồi.
Yamichi bỗng hét thất thanh khiến Saki giật mình. Cô bé sợ sệt hỏi:
- Sao… sao thế chị?
- Tại em không biết…Takuei… không giống những người khác…cậu ấy ghét người tóc xanh lục… chưa kể… cậu ta sẵn sàng giết người cậu ấy ghét.
- Sao cơ?
Saki hỏi lại một cách kinh hoàng.
End chap 10.
P/s: Jin đã xuất hiện *tung hoa*
14-01-2013, 17:39
vivjojo
thế rùi pé jin là ai? 0.o Saki à? hay takuei hú hú