đề nghị không đặt gạch nữa http://www.theavatarlibrary.co.uk/av...b-nagi-202.jpg
Printable View
đề nghị không đặt gạch nữa http://www.theavatarlibrary.co.uk/av...b-nagi-202.jpg
Thể theo iu cầu của 1 vài bợn nên mình post chương cuối sớm hơn dự kiến :3
Mong rằng chương này sẽ đem lại nhiều cảm xúc cho các bạn, và có những thắc mắc gì về fic các bạn có thể cm ở đây, mình ss trả lời K19K19
Chương X
Sự biến đổi của Kaori đều khiến cho tất cả không khỏi ngạc nhiên trừ Mao. Vẻ mặt cô bé thay vào cảm xúc bất ngờ là khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
- Chị ấy lại như vậy rồi… - Mao run rẫy nắm chặc tay áo Bí và lầm bầm.
Khi mọi người vẫn còn hoang mang và đầy suy nghĩ thì Kaori bây giờ đã biến đỗi hoàn toàn khác hẳn. Cô đứng hẳn dậy, và độ dài của mái tóc cô được xác định, nó không chỉ chạm đất mà nó bây giờ không khác gì một tấm vải lụa đen dài được trải ra. Nó như che gần hết khuôn mặt cô, chỉ còn lộ ra 1 bên với con mắt đỏ au nhìn chằm chằm về phía Sanami và chiếc răng nanh dài lộ ra.
- Chị Kaori..? – Bí lên tiếng gọi.
Nghe thấy, Kaori quay lại nhìn mọi người đang vất vả cầm máu vết thương. Không nói gì, cô giơ tay lên và nắm chặc lại, điều đó khiến mọi người lo lắng vì móng vuốt nhọn đã khiến lòng bàn tay cô chảy máu, khi mở ra thì nó còn chảy nhiều hơn.
- Kaori!!? – Baka lên tiếng - Chị làm gì vậy?
Cô vẫn không nói gì từ từ tiếng lại về phía mọi người và quét máu mình lên xung quanh vết thương của họ rồi trong miệng cô lẩm nhẩm cái gì đó không ai nghe được. Một lúc sau thì các vết thương ngừng chảy máu và không còn cảm thấy đau nữa. Xong hết cô quay qua nhìn Mao khi cô bé vẫn còn run rẩy sợ hãi.
- Xin lỗi em!! Chị lại để em nhìn thấy bộ dạng này. – Vừa nói Kaori nhết miệng cười nhẹ nhưng với ánh mắt buồn bả.
- Chết tiệt!! thế này là sao?! Đáng lẽ cô phải chết rồi chứ Kaori-san!! – Sanami tức giận hét lên từ phía xa với khuôn vẻ sợ sệt.
- Chị đã dùng kết giới cầm máu cho vết thương của mọi người rồi – Mặt kệ câu hỏi của Sanami, Kaori tiếp tục nói chuyện, căng dặn mọi người – Mọi chuyện bây giờ cứ giao cho chị giải quyết, bây giờ nhiệm vụ của mọi người là nhanh chóng xuống núi và điều trị vết thương.
- Uhm!! Không được… Tụi em đã cố gắng nhưng không thoát được khỏi đây – Bí nhìn thẳng về phía cây đại thụ.
- Uhm!! – Kaori nhìn quanh một hồi rồi quay qua Mao – Chị có thể xin em giúp chị một việc được không?!
Mao lưỡng lự suy nghĩ một hồi rồi ngượng ngịu gật đầu. Thấy vậy Kaori thở phào và đưa tay lên thì Mao co rút người nhắm tịt cả hai mắt.
- Chị sẽ không làm đau em đâu!! – Nói rồi Kaori lấy máu của mình vẽ một đường ngang mắt Mao – Rồi em mở mắt ra đi, Chị đã khai thông huyết nhãn và truyền cho em, nó sẽ dẫn đường cho em, em hãy giúp chị đưa mọi người rời khỏi đây nhé.
- Ơ!! Em..!! – Mao đáp.
Mao đặt tay lên mắt và xác minh điều Kaori vừa nói. Qua đôi mắt của Mao thì khung cảnh không có gì thay đổi nhưng phía xa cô bé nhìn thấy các vệt sáng màu đỏ dập dờn như đang nhảy múa và kêu gọi cô bé đi theo chúng.
- Chị sẽ thật sự ổn chứ? – Khuyển lo lắng nhìn Kaori và đỡ Cáo dậy.
- Uhm!! Chị sẽ ổn mà, em hãy mau chóng đưa cáo đi cấp cứu đi, vì vết thương của cậu ta là nội thương chị không thể ổn định nó ngay đây được. Giúp chị nhé. – Kaori lại cười với gương mặt buồn đó.
Biết là không thể tranh cãi gì được, mọi người đều lẳng lặng lướt qua Kaori và theo Mao rời khỏi ngọn núi.
- Anh cũng nên theo họ đi – Kaori nói với cậu thanh niên kia khi cậu ấy đang núp sau gốc cây – Vết thương đó chỉ là cầm máu thôi chứ nó không phải được điều trị rồi đâu.
- Tôi ghét thế này!! – Cậu ta bực bội bước ra – đáng lẽ người nên ở lại là tôi chứ. Nếu tôi mà đi thì Sanami sẽ tức điên và không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
- Hừ!! Bơ tôi như thế là đủ rồi đấy Kaori-san!!! – Sanami lúc này đã tức giận cực độ - Cô nghĩ tôi sẽ cho bọn chúng rời khỏi đây dể dàng à.
Nói rồi Sanami ra hiệu cho bọn Tà Niệm đuổi theo nhóm Mao.
- Anh thấy rồi đấy, Tôi cần có anh để bảo vệ cho bọn nhỏ. Điều cuối cùng tôi yêu cầu anh đấy – Kaori quay mặt lại nhìn anh ta.
- Chậc!! Tôi thật sự bực bội lắm đấy!! – Tuy nói như thế nhưng anh sãi bước đi hướng ngược lại, sau cái gãi đầu thì anh ta phóng theo hướng mà nhóm Mao đã đi.
- Khốn khiếp!! tên kia đứng lại ngay!!
Sanami tính đuổi theo cậu thanh niên kia nhưng ả lại nhảy bật lùi lại vì từ lúc nào mà Kaori đã đứng chắn ngay trước mặt ả.
- Hãy dừng chuyện này lại đi Sanami! Không còn lí do gì mà cô phải cố gắng tiêu diệt mọi người như thế và… Trả thân xác Kaoji lại cho tôi – Kaori vừa nói vừa bước từ từ lại gần Sanami.
- Hả?!! Gì chứ, không đúng, không đúng – Sanami tức tối – đáng lí ra cả thân xác của Kaori-san cũng phải là của tôi, tại sao lại như thế này, sức mạnh này từ đâu mà ra kia chứ?!
- Tôi thực sự cũng rất muốn biết… và tôi cần phải có lại thân xác của onii-chan để có thể xác minh suy luận của mình ... vì vậy.!!
Vừa dứt câu thì xung quang người Kaori toát ra luồn khí đỏ và luân chuyển không ngừng quanh cô ấy. Luồn khí ấy luân chuyển mạnh khiến cho tóc của cô bay tung lên và để lộ ra chiếc đuôi màu đen tuyền như màu tóc của cô. Đôi mắt cô sáng rực rồi cô nhanh chóng lao đến Sanami. Chuyển biến quá nhanh khiến Sanami không kịp làm gì đành phải đưa Yami ra làm bia đỡ. Nhưng không phải vì thế mà Kaori chùn bước. Cô tiếp tục phóng tới và giương móng vuốt cào mạnh 1 nhát. Với động tác đơn giản đó, nó có thể xé đôi cả người Yami.
- Cái gì?! Sao lại thế được. – Sanami căng mắt nhìn
Yami gục xuống trên tay Kaori và khí đen từ ngực Yami toát ra rồi tan biến, còn cơ thể Yami thì không hề có một vết thương nào.
- Ngươi đừng nghĩ rằng chỉ có người ám bóng thì mới giải được trò này. Khi sức mạnh này chạy khắp người thì nó cũng đã phá bỏ niêm phong kí ức của ta, và tất cả, ta đã nhớ lại hết mọi thứ mà ta muốn quên đi. Những kí ức không nên tồn tại. – Kaori nhẹ nhàng đặt Yami xuống cùng với gương mặt đượm buồn.
Sanami toan bỏ chạy nhưng tốc độ của Kaori bây giờ cũng vượt trội, có thể dễ dàng bắt kịp ả ta. Và trong lúc rượt đuổi Sanami cũng luân chuyển sức mạnh và bao bọc quanh ả cũng là một luồn khí đỏ nhưng nó lại là màu đỏ đen thẩm và nhìn kỹ thì mới thấy được khí đỏ tươi giống như Kaori bao quanh sát cơ thể Kaoji.
- Ra là vậy!! – Kaori khi nhìn thấy khí đỏ ấy, cô bắt đầu cười mỉm và nét buồn mất hẳn – Onii-chan!! – cô nói thầm.
Khi mà Sanami nhận ra việc trốn chạy không phải là lựa chọn tốt nữa, ả bắt đầu quay lại phản kháng. Thấy vậy Kaori cũng không ngần ngại mà ra tay. Móng vuốt cô sẳn sàng và chờ đợi Sanami lao tới. Sanami cũng không khinh địch mà dùng bọn Tà Niệm làm lá chắn phía trước. Lá chắn của Sanami tuy dày nhưng cũng không là gì đối với Kaori, cô cứ như mũi tên, phóng thẳng đến và để lại trên người Sanami những vết cào cấu,năng lực đó mạnh đến nỗi các thân cây xung quanh nó cũng bị ảnh hưởng bởi những vét cào từ vuốt nhọn, tiếp theo đó khi Sanami chưa kịp trở mình thì Kaori túm chặc hai tay Sanami rồi luốn khí đỏ của cô tủa ra và đâm vào luồn khí của Sanami. Lúc này cơ thể Sanami cũng như Kaoji như có một luồn điện cao thế chạy qua. Sanami cố gắng vẩy vùng và rồi ả cũng đã phát hiện ra điểm khuyết của Kaori. Các vết thương của cô để lại trên người Sanami, không cái nào trúng chổ tử cả.
- Hahaha!! Tôi hiểu rồi – Sanami cười ranh ma nhìn Kaori trong khi cả cơ thể vẫn run bần bật.
- ?!! – Kaori ngạc nhiên.
Như chắc chắn nắm được nhược điểm của Kaori. Sanami liền sai một con Tà Niệm lao tới.
- Hừ!! Chỉ một thôi sao?? Đùa tôi chắc – Kaori nhết mép cười – như thế cũng không hạ được tôi đâu.
- Haha! Người đang đùa ở đây là cô đấy Kaori-san.
Nói rồi ánh mắt Sanami sáng rực lên và con Tà Niệm lao tới cào cấu cơ thể Kaoji.
- Graaaa!!! – Sanami gào thét đau đớn.
- Ngươi làm gì thế?!? - giật mình, Kaori buông hai tay Sanami ra và tiêu diệt con Tà Niệm đó.
- Hahaha!! Đúng như tôi đoán, cái cơ thể của trên anh trai này chính là điểm yếu của cô. Đúng không Kaori-san?! – Sanami nhảy lên trên cành cây, vừa nói vừa chỉ vào cơ thể của Kaoji.
- Tsk!! – Kaori nghiến răng tức tối – mình bất cẩn quá!! Phải nhanh lên kẻo không kịp – cô lẩm bẩm.
Không nói gì nhiều Kaori tiếp tục lao đến chỗ Sanami, vượt qua bức tường Tà Niệm Kaori toan lao tới túm Sanami thì ả không đỡ đòn nhưng lại đưa những điểm tử ra như muống Kaori đâm vào. Nhận ra hành động đó Kaori đành phải rút chiêu thức lại.
- Hahaha!! – Sanami cười khoái chí.
- Gruu!! Đáng ghét, không kịp rồi.- Kaori tức run người.
Nỗi lo của Kaori ập tới khi Sanami có biểu hiện khác lạ, luồn khí đỏ tươi kia lan toả dày hơn khi nãy nhưng nó vẫn còn bị bao bọc bởi khí đen dày hơn, cơ thể của Kaoji cũng đang biến đổi, nó không khác gì sự chuyển đổi của Kaori khi cô tỉnh dậy.
- Chết tiệt!!
Kaori nghiến răng lao tới, nhưng cô không ngờ sự chuyển đổi lại quá nhanh, Sanami đứng thẳng dậy và cho Kaori một bạt tay, hất cô văng vào thân cây phía đối diện với lực rõ mạnh.
- Ưhh!! – Kaori nhức nhối ngồi dậy
- Thật không ngờ!! sức mạnh này từ đâu đây? Đừng nói là khi nãy cô đã truyền có vào cho tôi để có thể hồi sinh anh trai cô nhé Kaori-san!
Sanami nhết miệng cười đểu tiến về phía Kaori. Biết được khó khăn đang đến gần Kaori không suy nghĩ nhiều, đánh liều lao tới tấn công Sanami, nhưng nhanh như cắt, Sanami gạt phăng hết các đòn tấn công của cô. Cô càng tấn công thì Sanami càng bước tới lấn ép. Rồi đến lúc khi phía sau cô không còn đường lui chỉ còn lưng cô áp vào thân cây. Lúc này, Sanami chộp lấy cổ Kaori và nâng cô lên đè vào gốc cây, tay kia thì chuẩn bị đâm vào ngực Kaori.
- Chắc chắn lần này sức mạnh lẩn thân xác của Kaori-san sẽ thuộc về t… ark!!!
Chưa nói hết câu thì Sanami cảm thấy nhói phía sau lưng. Yami dùng con dao lúc trước đâm vào lưng hắn. Tức tối, Sanami thả Kaori xuống rồi quay sang bóp chặt lấy cổ Yami và dường như hắn muốn bóp nát cổ họng cô ấy.
Chân Yami không thể chạm tới mặt đất nữa, Yami quẩy chân đau đớn và cố tìm điểm tựa nhưng vô ích. Kaori vừa lấy lại sức liền lao tới rút con dao ra thật mạnh khiến Sanami đau điến. Nhưng trước khi quay lại thì ả đã ném Yami ra xa và khiến cô bất tỉnh.
- Kaori-san?! Cô còn tính làm gì nữa đây, đến bây giờ điểm yếu của cô tôi đang nắm giữ, sẽ chẳng còn cách nào khác để hạ được tôi đâu. – Sanami nhìn chằm chằm vào Kaori bằng đôi mắt sáng đỏ tươi.
- Đáng ghét!! Mình phải làm gì đây?! – Kaori nắm chặt con dao nghiến răng tức giận.
“ Hãy ra tay đi, Kaori!!” – tiếng nói quen thuộc vang lên đâu đó trong đầu Kaori, và lồng ngực của cô, một trái tim khác đang đập thật mạnh. Kaori cảm giác như ai đó đang nắm lấy tay mình, tay mà cô đang cầm con dao. Đưa con dao lên và nhìn vào nó, không hiểu sao nước mắt cô lại chảy dài.
- Này!! Cô tính âm mưu gì nữa đây?! – Thấy Kaori hành động lạ, Sanami hơi lo lắng.
Kaori không nói gì, nước mắt vẫn cứ chảy thành dòng, rồi bất chợt cô nắm chặt con dao trong tay và chém xối xả vào Sanami. Tuy né được những đường chém vô định đó, nhưng nó cũng khiến cho Sanami khó chịu vì càng lúc Kaori xuống tay càng nhanh và gần những chỗ hiểm hơn. Nhận ra khoảng dừng, Sanami chộp lấy 2 tay Kaori và nhìn thẳng vào cô ấy, ả chợt giật mình khi nhìn thấy gương mặt buồn bã đầy nước mắt của Kaori, ánh mắt cô hiện lên sự đau buồn nuối tiết. Ánh mắt ấy nhìn đăm đăm về phía Sanami cũng một phần khiến cho ả mũi lòng.
- Kao..ri!! – Sanami thốt lên.
Kaori chợt bừng tỉnh lại như vừa ngất đi vài giây, cô tăng mạnh khí đỏ của mình lấn át và bao trùm luôn cả Sanami. Bị bất ngờ, chưa biết phải làm gì thì..
- Ark!!!
Kaori lặng lẽ đâm 1 nhát sâu vào tim Sanami, lúc này mái tóc đen dài che phủ không nhìn thấy rõ mặt cô nhưng có những giọt nước nhỏ lăng tăng trên mái tóc ấy.
- Onii-chan!! Em xin lỗi vì không cứu được anh!! – Kaori nói thầm và giọng đứt quãng.
- Arkkk!!! – Sanami gào lên trong đau đớn – Tại sao?? Sao lại vậy?!
Khí đen xung quanh Sanami như tan dần hoặc vẻ như nó chuyển thành màu đỏ tươi, hoà vào cùng với khí của Kaori.
- Kaori!! Em làm được rồi!!
Giọng nói trầm êm, và bàn tay ấm áp đặt lên mặt Kaori và vuốt mái tóc rối kia ra làm lộ khuôn mặt thon thả tái sậm nhưng nét buồn vẫn còn đó và nước mắt cũng chưa ngừng.
- Onii-chan!! Cuối cùng em cũng được gặp lại anh!! – nước mắt Kaori vẫn không ngừng – Hãy ở lại cùng em nhé?!!
- Không được rồi – Kaoji vừa nói vừa gạt nước mắt đang rơi trên má Kaori – nhưng em đừng buồn, chỉ cần em cố gắng thì anh em mình sẽ lại được ở bên nhau.
Nói rồi Kaoji nhẹ nhàng hôn lên trán, lên mắt và lau đi những giọt nước mắt còn trên gương mặt cô. Kaoji kéo em gái mình lại và ôm chặt cô, lúc này Kaori như cảm nhận được hơi ấm từ anh trai mình, nó khiến cô cảm thấy yên bình, nhưng rồi nước mắt của cô lại trào ra, càng lúc càng nhiều.
- Uuwaaaa!!!! – Kaori khóc lớn thành tiếng – Onii-chann!!!!!!
Cô với tay ôm chặt Kaoji, nhưng cơ thể anh từ từ phân rã thành cát bụi và bị gió cuốn bay đi, Kaori ngồi khuỵ xuống đất, mái tóc của cô xoã dài ra xung quanh. Mọi thứ xung quanh đường như tỉnh lặng chỉ còn lại là tiếng khóc nức nỡ của Kaori
“ Leng keng, leng keng”
Chiếc vòng cổ và cái lục lạc bằng bạc rớt xuống trước mặt Kaori, nhìn thấy nó, Kaori đi đến là nhặc nó lên.
"...Những chiếc chuông bạc chất chứa những kỉ niệm
Cho những ngày tháng đã qua
Cất tiếng hát cho những lời hứa
Ngày mai sẽ mang mọi thứ quay về
Em che giấu tất cả cảm xúc xưa
Những đóa hoa hồng giờ đã là quá khứ
Màn đêm buông xuống, và mùa đông sẽ trôi đi
Niềm vui của ánh sáng ban ngày
Những bóng sao chiếu sáng
Mọi thứ thật ngọt ngào khi ở bên anh, tình yêu của em
Dòng lệ em tuôn rơi khi anh trao lời cuối
Em ở đây cất tiếng hát cho nỗi đau buồn của mình
Chờ đợi anh, tình yêu của em ..."
__________________________________________________ ______
Cả nhóm của Mao vừa bước ra khỏi khu rừng và xuống chân núi thì các vết thương ngay lập tức bị hở miệng và máu lại chảy.
- Argg! Đau quá!! – Bí la toán lên.
- Sao kì vậy?! tưởng là được cầm máu rồi chứ?! – Baka thắt mắt.
- Chị Kaori!! – Mao lo lắng hướng mắt về phía ngọn núi.
“ Loạt soạt!!”
Yami lẩn thẩn tựa vào các cành cây đi ra từ chân núi.
- Chị Yami?!!! – Khuyển la lên khi thấy cô.
- Chị Kaori đâu ạ?? - Baka chạy đến đỡ Yami
Yami chẳng nói gì chỉ lắc đầu rồi lịm đi. Còn cậu thanh niên kia thì đã biến mất từ lâu khi mà cả nhóm không để ý.
.................................................. ..............
. Mười năm sau.
Ngọn núi cao với những tán cây xanh mơn mởn, đàn chim đang bay về phía nam trú đông, những bông hoa tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Trên cành cao của cây đại cổ thụ nằm giữa ngọn núi.
- Ah!! Nhìn thấy rồi!!
Giọng nói ngọt nhẹ cất lên, rồi nó nhảy xuống, bước từng bước đi uyển chuyển của loài mèo, chiết đuôi ve vẩy và dường như trong chớp mắt nó tách ra làm hai,mái tóc dài đen tuyền, đôi tai mèo dỏng lên như nghe thấy điều gì. Nó bắt đầu co chân và chạy nhanh về phía mà nó nghe được gì đó. Cái lục lạc trên lỗ tai trái vang lên leng keng hoà âm cùng với cái còn lại mà nó đang theo trên cổ. Chạy một hồi, nó dừng lại trước 1 căn nhà cũ xập xệ. Nó tiến tới và hét lớn.
- EM ĐÃ VỀ RỒI~~~!!!!! ONII-CHAN~~~~~ !!!
Nó nắm 2 tay ra sau lưng và 2 cái đuôi của nó không ngừng ve vẩy chờ đợi. Rồi nó nhoẻ miệng cười khi có giọng trầm ấm điềm đạm vọng ra từ bên trong căn nhà đáp lại nó.
- Mừng em đã về!! Kaori-chan!!
_________________ KẾT THÚC_________________
<embed src="http://www.nhaccuatui.com/m/dtAUrDAJ6b3E" quality="high" wmode="transparent" type="application/x-shockwave-flash" flashvars="&autostart=true" width="1" height="1"></object>
Sau khi đọc xong fic của mình, mong các bạn để lại những nhận xét về fic giúp mình để mình có thể rút kinh nghiệm cho những tác phẩm sau.
Và xin cám ơn vì các bạn đã theo dõi đến cùng fic của mình, chân thành cám ơn
*quỳ gối, tay để ngay ngắn phỉa trước, cúi đầu cám ơn*
Thân
P/s: uhm..chương cúi này khá dài, mong mọi người sẽ kiên nhẫn đọc hết... và hình minh hoạ thì sẽ update sau vì thời gian post chương sớm hơn dự kiến nên hình minh hoạ vẫn chưa xong, xin lỗi mọi người =.=
À, vẫn một nhận xét từ đầu tới giờ, nhân vật phụ chìm quá ~o)
Đồng ý là nhân vật phụ chìm, cơ mà truyện ngắn nên nếu làm kỹ về các nhân vật kia thì nhân vật chính sẽ nhạt mất = 3=.
Cách giải quyết boss hơi đơn giản = 3=, hoặc là do mình gặp nhiều lần rồi nên ko ấn tượng mấy. Mà viv cố gắng đừng lặp đi lặp lại tên nhân vật, đọc thế nào ấy = 3=, có nhiều cách diễn giải khác mà = 3=
Anw, đoạn kết thế là hay rồi :3. Hóng fic tiếp theo
còn 5 ngày nữa là tròn 5 tháng từ lúc Fic này ra lò :3