Kanna hay Evan đều là tên của nó hết mừ :v, chả nhẽ Evan Gaya :v
Printable View
CHAP 14-C
Tóm tắt phần trước :
Arkarium đã bí mật sai Daniel đi đánh Elluel để đem lại cho hắn một vật gì đó
Nhà của Daniel bị vạ lây khi Leafre bị càn quét
Aran bị đâm trọng thương
Mercedes gặp được dân làng và các bậc thầy của Elluel
<iframe width="100%" height="100" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/212284296&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
-Cộp-Cộp-Cộp-
“Ngươi nghĩ ngươi đang đi đâu vậy, Daniel ?...”
.
“Không phải… đã quá rõ ràng rồi sao !?”
“Ồ hô hô ! Ra là vậy, ta sơ ý quá…”
“Đừng cười mỉa ta ARKARIUM !!!”
-RẦM !!!-
Daniel đập mạnh thanh rìu của hắn xuống sàn
“Hmm !” – Arkarium thở hắt ra ngoài cùng nụ cười nham hiểm của hắn – “Ta không nghĩ điều đó tác động đến ngươi mạnh mẽ đến như vậy…”
“ĐỪNG GIỞ TRÒ VỚI TA ARKARIUM !!!” – Daniel gầm lên – “Ta biết tỏng chính ngươi…Chính ngươi…” – Cổ họng hắn bỗng nghẹn ứ lại. Hắn không thể nói ra điều mà hắn muốn nói
“Sao vậy…bộ ngươi cắn phải lưỡi à ?”
“Ta biết chính ngươi ! Ngươi là tên đã chủ mưu việc này ! TẠI SAO !?”
“…Chậc chậc chậc…Tên vô dụng. Ngươi hãy lấy làm phước khi ta còn nhìn ra được tài năng trong ngươi ! Đấy chỉ là lời cảnh cáo, lần sau ngươi hãy làm nhiệm vụ một cách có trách nhiệm hơn đi !”
“KH…” – Daniel nghiến răng, bàn tay siết chặt lấy thanh rìu – “Ta phải bắt ngươi trả giá !!!”
* * *
---Leafre, một lúc trước---
“Hơ…” – Daniel mở hờ đôi mắt – “Mas…Mastema…!?”
“Ối ! Chỉ huy đã tỉnh rồi sao !” – Mastema hoảng hốt lật đật đứng dậy. Đầu của Daniel, trước đó đặt trên đùi của cô, đập mạnh vào mặt đất
“ARG !!!”
“Ối ! Tôi xin lỗi thưa chỉ huy ! Ngài có sao không ạ !!” – Mastema liền ngồi xuống đỡ Daniel dậy
“Cô thật sơ ý quá đấy !” – Daniel cau có nhăn mặt
“Tôi…xin lỗi…”
Daniel thôi không màng quan tâm nữa. Hắn ta lặng mình nhìn lại đống tro còn sót vẫn đang lùng bùng trong đám lửa. Tường nhà bây giờ chỉ còn cao không quá mặt đất 1 gang tay. Đồ đạc trong nhà cũng đã cháy rụi.
Daniel không dám nhìn nữa. Hắn chực đưa tay lên. Sợi dây chuyền mạ vàng của em trai hắn. Nhớ lúc đó hắn đã ghen tị biết chừng nào khi Damien chụp ảnh với mẹ mà không có mặt hắn. Mà rồi bây giờ hắn không còn cơ hội nhìn thấy em hắn nữa, thấy mẹ của hắn nữa…
Mastema ngại ngùng ngồi yên không động đậy. Cô rà tay trên làn cỏ đen nóng hổi, không biết mình đang nghĩ gì và mình phải nói gì.
“Mastema này…” – Bỗng Daniel gọi cô – “Cô hãy…đưa lá thư này cho bọn phản động kia giúp tôi…”
“Hả…ngài bảo sao !?” – Mastema ngạc nhiên – “Đưa thư cho bọn chúng !? Ngài có lầm không ạ ? Xin ngài hãy nghĩ kĩ…”
“Tôi bảo gì thì làm đó đi !!!” – Daniel cắt lời Mastema. Thấy hắn ta giận, cô liền im bặt không hỏi thêm nữa. Hắn chợt thấy ngại ngùng, có chút ân hận
“E..hèm… Ta không nói lầm đâu… cô… cô hãy mau đưa nó cho chúng đi. Lúc này chắc đã đến Leafre đây rồi…”
“Nhưng còn ngài…ngài sẽ làm gì chứ !? Gởi thư cho chúng ! Lão ta sẽ không chấp nhận chuyện này …”
“THÌ HÃY MẶC HẮN TA ĐI !!!
.
... À…ừ…cứ mặc xác lão ấy. Ta sẽ kiếm lão quyết sống chết một phen ! Không ai có quyền động vào gia đình ta. Bất kì ai !... Cô tin ta chứ ?”
“V…Vâng ! Tôi tin ngài mà…”
“Hãy ở đây gởi bức thư này cho chúng. Ta sẽ về Đền để giải quyết việc riêng với lão”
“B…Bảo trọng !” – Mastema bảo hắn. Chẳng mấy chốc sau hắn đã biến đi mất. Cô cầm trên tay lá thư hắn muốn gửi cho bọn phản động. Trong đầu cô đặt ra rất nhiều câu hỏi. Nhưng dù thế nào, cô cũng sẽ đưa cho chúng. Vì đó là lệnh
Lệnh của Daniel.
* * *
“Aran…sẽ không sao chứ ?” – Maha hỏi, cậu ngồi co rúm mình trong lều nhìn Philius băng bó cánh tay của Aran lại.
“Cậu đừng lo. Philius là bậc thầy giỏi nhất về chữa trị mà mình từng biết” – Mercedes ngồi cạnh trấn an Maha
“Ngài đã nói quá rồi ạ !” – Philius ngại ngùng cúi đầu.
.
“Xong rồi ! Bây giờ vết thương Aran đã đỡ hơn nhiều lắm. Nhưng ngài ấy sẽ phải bất tỉnh cho đến khi thực sự bình phục…” – Philius nói
“Cám ơn bà” – Maha gượng cười
“Philius này…” – Mercedes gọi – “Tại sao ngươi lại kéo cả dân làng của chúng ta đến đây ?”
Không gian bỗng im lặng đột ngột, cả ba người Philius, Astilda và Danika đều ấp úng nói không nên lời. Họ đang muốn giấu diếm một điều gì đó, Mercedes biết thế. Cô lập lại
“Tại sao vậy ?”
“Không giấu gì ngài,” – Astilda ngập ngừng – “Làng của chúng ta đã bị tổn thương rất nặng…lương thực cũng hết sạch… nên phải…”
“Thật vậy sao bà !?” – Freud hỏi, vẻ lo lắng
“Tôi… vẫn chưa nói hết…
Sau cuộc càn quét của bọn quỷ đó, một người trong số chúng ta đã mất tích…”
“Sao !? Mất tích !?” – Mercedes chau mày hỏi – “Là ai ?”
Astilda lúng túng. Bà hết gãi đầu rồi lại đến xoa hai bàn tay
“Tôi hỏi đó là ai !!!?” – Mercedes gằn mạnh từng chữ một. Cô khiến mọi người phải giật mình
“Thưa…thưa…là…” – Astilda vẫn ậm ừ trong cơn sốt ruột của Mercedes
“CHÍNH LÀ LUCID THƯA NGÀI !!” – Danika nhắm chặt mắt nói lớn
“Lucid ?” – Freud và Mercedes đồng thanh
“Chính là đứa trẻ với khả năng tạo ra giấc mơ…” – Philius nói
“Chuyện như vậy mà đến bây giờ các người mới nói với tôi sao !!?” – Mercedes nóng giận
“Ngài Mercedes …” – Giọng của một đứa trẻ bỗng từ đâu cất lên – “Người đừng nổi giận mà…”
Mercedes nhìn ra cửa lều, một bé gái trông rất quen ngồi cúi đầu.
“Athena Pierce ! Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi !?” – Một người phụ nữ vội vã vào lều nắm tay con mình đi ra
“A…khoan ! Khoan đã !” – Mercedes chợt thốt lên – “Hãy để nó ở lại đây với ta, được chứ ?”
“V…vâng…” – Người phụ nữ ngập ngừng cúi đầu rồi lại bước ra, để con mình ở lại trong túp lều. Ngay sau đó, Athena chạy vọt vào trong. Nó nhìn mọi người rồi ngồi nghiêm chỉnh cạnh Danika.
Không khí chợt yên tĩnh đột ngột, ai cũng nhìn nhau không nói gì. Một đứa trẻ như Athena cũng biết hối hận khi tự dưng cắt ngang cuộc trò chuyện của các thầy.
“Có ai ở trong này không !?” – Một kẻ lạ mặt chợt vén căn lều lên
“Ai đó !” – Phantom và Mercedes động thủ rút vũ khí chờ sẵn
“Này ! Hạ vũ khí xuống ! Tôi đến đây vì hòa bình đấy !” – Mastema nhắt mắt, bịt tai rồi lăn ra nằm vạ dưới đất nói
“Là cô ? Con quỷ hay kè kè bên tên Daniel ?” – Luminous cầm quang trượng chĩa về phía cô
“Khoan Luminous ! hãy để cho cô ta nói đã” – Eunwol lên tiếng
Bấy giờ Mastema mới dám mở mắt ra rồi chầm chậm đứng dậy. Tay cô cầm một mảnh giấy da sờn cũ, đưa nó về cho Phantom
“Cầm lấy đi. Nó là của Chỉ huy Daniel. Ngài ấy nói muốn gởi cho các ngươi” – Mastema bảo
“Thật chứ ?” – Luminous ngờ vực
“Tôi không biết, ngài ấy bảo phải đưa nó tận tay cho các người” – Mastema không tỏ vẻ đang đùa cợt với họ - “Cũng chỉ tại lời đó mà ta phải lật tung cả mấy cái túp lều để kiếm các người đấy”
“Gì cơ !? Lật tung !?” – Freud chau mày
“Là tìm kiếm đấy tên đần độn !” – Mastema nổi đóa – “Phải hiểu theo nghĩa đen mới được sao ?
Thôi không nói nữa, lá thư này đọc hay không tùy các người. Đã nửa đêm rồi đấy, tôi phải về thôi”
Nói xong, Mastema bước ra khỏi lều và bay đi mất.
Cô không biết hiện tại bây giờ mình phải làm gì, mình đi về đâu, đã theo phe nào. Cánh cô đập, nhưng cô bay trong vô định. Cứ bay mãi, bay mãi. Cô muốn dừng lại, nhưng không thể xác định được phương hướng. Cảm giác lạc lõng chiếm toàn bộ lấy cô.
“Đã nửa đêm rồi sao …” – Mercedes lẩm bẩm
“Thôi ta đi ngủ thôi !” – Phantom nói, tay nhét mảnh giấy vào túi quần
“Ừ ! Lá thư này, mai hẵng đọc” – Freud nói
Mercedes đặt lưng xuống cạnh Aran. Cô nhắm mắt nhưng vẫn chìm trong mớ suy nghĩ vẩn vơ. Rồi cũng ngủ thiếp đi. Athena ngồi đó một lúc lâu. Nó muốn trở về túp lều với mẹ mình. Nó nhẹ nhàng bước chân qua từng người và cố gắng không đánh thức họ dậy. Nhưng bàn chân nhó nhắn của nó bỗng kẹt giữa chân của Phantom và Luminous. Khó khăn lắm mới rút ra được. Nó chạy lén lút ra ngoài rồi biến đi mất. Mảnh giấy da trong túi quần Phantom rơi ra, tự động mở rộng
Trích dẫn:
Quân phản động,
Các ngươi bằng mọi cách phải giết chết bọn chúng. Ta biết chỉ một mình ta sẽ không thể đọ sức lại với chúng. Nên ta phải nhờ vả các ngươi.
Nhưng không chỉ có vậy ta mới viết lá thư này. Từ lúc này hãy banh con mắt ra mà đọc cho kĩ
Nội bộ của Black Mage đang giấu diếm một bí mật. Và chỉ có ta…và Một trong số các ngươi biết được. Kẻ từ đầu đã bị Arkarium cho gọi người hạ thủ. Ta không đủ thời gian để viết cho các ngươi dông dài. Muốn hỏi cặn kẽ hãy hỏi kẻ đó. Và sau đó, hãy mau chóng đến Temple of Time. Ta đợi các ngươi
Daniel.
Truyện hay truyện hay :3 :3
Để end thật rồi ta đọc nhé :*
Ế là ế thế nào topic cũng đc hơn 4k lượt xem mà.K30
không muốn nói đâu cơ mà update nhanh nào K22K22
CHAP 15
Tóm tắt phần trước :
Arkarium đã bí mật sai Daniel đi đánh Elluel để đem lại cho hắn Lucid, a.k.a cô bé có khả năng tạo những giấc mơ
Daniel đi trả thù Arkarium vì lão đốt nhà hắn
Aran bị trọng thương, phải nghỉ lấy sức
Mercedes gặp được dân làng và các bậc thầy của Elluel
Daniel nhờ Mastema đã gởi một lá thư cho Nhóm phản động
<iframe width="80" height="80" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/127186997&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
“Hắn gửi thư cầu cứu chúng ta ?” – Freud liên tục tự hỏi – “Tại sao ?”
Không khí ngột ngạt, căng thẳng kéo dài. Từ lúc họ đọc được lá thư đến lúc này cũng đã quá giữa trưa. Mỗi người họ xem chừng đều ở trong trạng thái mơ màng, không biết phải nghĩ về điều gì, và nghĩ đến đâu
“Tôi biết hắn ta muốn nói gì…” – Eunwol chợt nói
“Thật sao ? Cậu biết vì sao hắn gởi thư cho chúng ta ?” – Luminous liền hỏi
“À…không…mình không biết…” – Cậu ta ấp úng
“Ý của Eunwol…, là cậu ta biết rằng kẻ được đề cập trong lá thư, chính là cậu ấy…” – Phantom điềm tĩnh nói
“Cậu biết sao ?” – Eunwol ngạc nhiên – “ Cậu biết khi nào ?Vậy tại sao cậu không hỏi trực diện tôi ?”
“Tôi đã biết là cậu từ khi đọc xong mảnh giấy này. Ngay từ đầu chúng ta gặp được cậu, cậu đã nói rằng Hilla truy đuổi cậu vì một lí do phải không ? Lúc đó còn có cả tên Daniel này và Lotus. Nên tôi suy ra như vậy thôi.
Về việc tôi không hỏi cậu, Daniel chính là lý do. Tôi chưa biết được mục đích thật sự của hắn, nguyên nhân của hắn gởi đến bức thư này. Nên tôi không thể tùy tiện hỏi được”
Eunwol lúc này im lặng. Cậu thực sực khâm phục óc phán đoán tài tình của Phantom
“Hãy để cậu ấy nói đi” – Mercedes xen vào – “Dù sao chúng ta cũng đã nghĩ đến mấy tiếng đồng hồ rồi. Nếu như đây là việc khẩn cấp, hẳn không dễ chịu gì khi biết “một trong số chúng ta” đang gặp nguy hiểm”
“Thôi được rồi. Dù có muốn nghe hay không, tôi cũng sẽ nói” – Eunwol bảo
* * *
…
“Hơ…” – Aran mơ màng tỉnh dậy – “Đây là đâu ?”
“Oái !” – Cô bất chợt thốt lên, cảm giác bỏng rát của thuốc bất ngờ hành hạ cô. Đã nhiều lần Aran bị thương và được Mercedes cứu chữa, nhưng cô vẫn không tài nào chịu nổi cái cảm giác nóng hổi như đang tra tấn này.
Aran chầm chậm ngồi dậy để không phải ơơng vào vết thương. Cô chộp lấy bộ giáp, mặc lên nhanh chóng và tóm lấy thanh đại đao, từng bước từng bước một đi ra khỏi căn lều.
“Ơ !!! Mọi người ở đây sao !?” – Aran ngạc nhiên thốt lên, nhìn những yêu tinh đang dọn lều, sắp xếp đồ đạc. Một số người đã xếp thành một hàng, tụ tập bàn tán.
Philius chợt quay mình lại khi nghe tiếng gọi
“Ngài đã tỉnh lại rồi sao Aran ? Ngài hoàn toàn bình phục chứ ?” – Philius hỏi
“À… Cháu không sao… Nhưng những người khác đã ở đâu rồi ?” – Aran thắc mắc, ngó nghiêng tìm kiếm
“Bọn họ đã đi trước rồi, sau khi phát hiện được nội dung thực sự của lá thư Daniel gởi cho họ”
“Sao cơ ạ !? Con quỷ gớm ghiếc đó gởi thư cho chúng ta ? Không phải chứ, con chừng là bẫy đấy ạ !!” – Aran thốt lớn, khiến những người chung quanh tò mò.
“À không !... Không sao cả, Daniel đã ở bên phe chúng ta” – Philius cười trừ trước thái độ của Aran
“Bà đảm bảo chứ ?” – Aran lại hỏi
“Tôi đảm bảo bằng cả tính mạng đấy” – Philius cười nói. Nụ cười khiến Aran chợt sựng lại. Cô không thể nghi ngờ được lời nói của người phụ nữ này, người mẹ đỡ đầu cho cả cô, cả Mercedes.
--ĐOÀN TÀU KHỞI HÀNH TRONG BA MƯƠI PHÚT NỮA !! TẤT CẢ MỌI NGƯỜI HÃY CHUẨN BỊ !!!--
“Hử, sao hôm nay lại có chuyến tàu được nhỉ ?” – Aran thắc mắc
“Đó là chuyến tàu đưa Yêu tinh và cư dân ở Leafre đi lánh nạn thưa ngài” – Philius nói
“À…ra là như vậy. Nhưng… cháu cứ tưởng tàu đã bị phá nát hết rồi”
“Không hẳn, chúng ta còn một con tàu nữa, và còn cả con tàu của ngài Phantom nữa ạ”
“Vậy sao…” – Aran gật gù – “À mà… Bà nói nội dung thực sự của lá thư…là thế nào ạ ?” – Aran hỏi
“Đây, ngài cầm lấy mà xem” – Philius rút mảnh giấy da từ trong túi của bà đưa cho Aran.
Aran lướt mắt một lượt, gương mặt biểu hiện vẻ thắc mắc thấy rõ. Nó khiến Philius muốn bật cười, nhưng bà phải kiềm lại, thể hiện sự tôn trọng của bà đối với cô.
“Bà giải thích cho cháu được không…” – Aran gãi đầu cười
<iframe width="80" height="80" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/127186997&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
“ỐI !!! CON TÔI !!!! NÓ BIẾN ĐÂU MẤT RỒI !!!!!” – Một tiếng nói thất thanh vang lên. Sau đó, người phụ nữ vội vã chạy khắp nơi, lục lọi những túp lều nhỏ còn sót lại
“Chuyện gì ở đây vậy hả…Negi ?” – Philius hỏi
“Thưa ngài Philius… con của tôi… con của tôi…” – Người phụ nữ sụt sùi
“Bình tĩnh, hãy bình tĩnh… Con của bà tên gì, tôi sẽ tìm giúp cho” – Aran đến đặt tay lên vai Negi, trấn an bà ấy
“Con…con của tôi… tên là… Athena…Athena Pierce” – Bà ta nức nở, khóc nấc lên
“Athena !? Con bé gan dạ đấy sao ?” – Aran chau mày – “Bà có nhớ nó bỏ đi lúc nào không !?”
“Nó… nó…” – Bà ta vẫn nấc liên hồi
“Thôi được rồi, bà ngồi đây chờ tôi” – Aran liền quay sang Philius – “Bà giúp cháu nói người ta ráng chờ một chút nhé, có thể sẽ trễ đấy !”
“Được rồi, ngài bảo trọng !”
* * *
“ATHENA ! ATHENA !!!!!!!!!!” – Aran gầm lên trong bãi chiến trường đầy khói. Mùi máu tanh khiến cô muốn nhợn ra mấy lần.
“ATHENA !! ATHENA À !!!!!!! CÓ NGHE TA NÓI KHÔNG !!!!!!” – Aran tiếp tục thét lớn. Cô bắt đầu nản lòng, tìm kiếm mọi ngõ ngách trong rừng, trong những hốc đá.
“Hức… hức…” – Chợt cô nghe tiếng nấc của một đứa bé. Cô liền đoán ngay đó là Athena. Cô chạy lại ngay sau mỏm đá. Quả nhiên thấy được cô bé ngồi ôm hai chân, úp mặt vào khóc
“Này Athena…” – Aran đặt tay vào hai vai của con bé. Nó giật nảy mình, định la lên. Sau khi thấy mặt của Aran, nó mới bắt đầu trấn tĩnh lại, ôm chầm lấy cô mà khóc
“Thôi nào, Athena, ổn rồi… chúng ta mau đi về thôi …” – Aran vỗ nhẹ vào lưng của Athena. Gương mặt cô có vẻ lộ ra vẻ lo lắng. Trên mặt con bé, những vết máu khô đỏ thẫm. Trên mặt đất sau phiến đá nó nấp, xác của rồng, những khúc xương xẩu trải khắp mọi nơi. Cô biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô không muốn hỏi, muốn cho con bé trấn an lại tinh thần.
“Ta về thôi…”
* * *
“Ôi Athena con tôi !!!!” – Negi ôm chầm lấy con của bà – “Cám ơn ngài ! Cám ơn ngài nhiều lắm” – Bà ta rối rít cảm ơn trong cơn nấc nghẹn
“Không có gì…mọi chuyện đã ổn rồi… Nhỉ ? Athena” – Aran hỏi con bé
“Dạ vâng !” – Athena đã sớm không còn khóc nữa. Nó đáp lại Aran một cách vô tư nhất. Rất dũng cảm, rất ngây thơ. Rồi sớm muộn gì con bé sẽ được trở thành bậc thầy cung thủ mà nó luôn luôn mong ước
“ĐOÀN TÀU ĐÃ CHUẨN BỊ KHỞI HÀNH ! XIN NHŨNG NGƯỜI CÒN LẠI NHANH CHÓNG LÊN TÀU VÀ ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI !”
“Tàu đã sắp khởi hành rồi ! Hãy mau đi đi !” – Aran vỗ đầu Athena, bảo
“Sau người không đi chung với con đi !!?” – Athena hỏi
“Ta không thể đi được… vì các bạn cần ta…”
“Vậy con cũng sẽ không đi ! Vì nữ hoàng cần có con !” – Athena ngây thơ đáp. Nó khiến Aran bật cười
“Sai rồi ! Nữ hoàng không cần con ở lại đây đâu ! Nữ hoàng cần con trở về, và bảo vệ tất cả mọi người !” – Aran bảo
“Thật vậy sao ?” – Nó cúi đầu
“Thôi trễ rồi…ta đi thôi Negi” – Philius nói
“Dạ vâng”
“Aran !! Ngài hãy bảo trọng !!!” – Athena nói lớn rồi chạy một mạch vào khoang tàu cùng mẹ của nó và Philius
“Ừ ! Bảo trọng”
---------- Post added at 12:36 PM ---------- Previous post was at 12:32 PM ----------
Thỏa mãn ước muốn của cô mì rồi nhé :v
Chắc là ghi mỏi tay lắm []==[]
Fic hay quạ = w =
Negi là chị mì à?:th_119:
Có gì khác nhỉ?K10
.........
có cốt truyện cygnus k share vớiiiiiiiiiiiiiii K7
CHAP 16
Tóm tắt phần trước :
Daniel đi trả thù Arkarium vì lão đốt nhà hắn
Daniel nhờ Mastema đã gởi một lá thư cho Nhóm phản động bao gồm một bí mật
Lotus đã bị Phantom giết hụt tại Ereve
Aran bị trọng thương, phải nghỉ lấy sức, sau khi tỉnh dậy thì phải từ biệt những yêu tinh để đuổi kịp với Nhóm phản động
<iframe width="80" height="80" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/171282476&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
-Rầm rập rầm rập-
“Có lẽ ta nên quay lại đón Aran” – Mercedes bảo
“Không cần đầu, cô ta sẽ bắt kịp sớm thôi” – Phantom lắc đầu. Hắn chạy hồng hộc về rìa của hòn đảo – “Sắp đến nơi rồi đấy !”
-ẦM-
Một tiếng động mạnh phát ra, khói bụi theo đó tỏa ra xung quang mịt mù. Phantom dừng chân đứng lại. Hắn nheo nheo con mắt nhìn kĩ về phía trước
“Ai đó !”
“Là ta đây !” – Một giọng nói vang lên. Nó không thể làm Phantom lẫn vào đâu được.
“Lotus ! Ngươi muốn bị chôn ở đây à ! Cút đi mau !” – Phantom gầm nộ
“Ta đã được giao phó chăm sóc cho ngươi ở đây. Đừng hòng đi đến cái đền mục nát kia trước khi ngươi hạ được ta” – Lotus cười khẩy
“Là ngươi muốn như vậy đấy !” – Dứt lời, Phantom nhảy phốc vào không trung. Hắn thảy hàng loạt những lá bài bốc cháy phừng phực xuống mặt đất.
“NÉ RA MAU ORCHID !” – Lotus gầm lớn rồi nhanh nhảu phóng ra xa. Hắn đâm con dao xuống mặt đất và lấy đà chạy thẳng đến Phantom.
“Đỡ này” – Aran từ xa phóng đến Lotus. Cô bật tung lên không trung và dọng thẳng thanh đại đao vào lưng của hắn
“ARGGGGGGGGGG!!!!!!” – Lotus gầm lên đau đớn. Nó khiến Orchid bỗng dưng hoảng sợ.
Lotus nằm yên hứng chịu cơn đau bất ngờ đến. Phantom định thần lại mình. Hắn quay sang nói với Mercedes
“Các cậu đến cái đền ấy trước đi, Aran và mình sẽ đuổi theo sau. Đến phía trước hãy leo lên Alfrien để đến đó.”
“Được rồi, Cứ giao cho mình !” – Mercedes gật đầu – “Ta đi thôi !”
“NÀY ! BỌN KHỐN !! CÁC NGƯỜI KHÔN HỒN HÃY ĐỨNG LẠI !! BỌN NHÁT CÁY KIA ! QUAY LẠI ĐÂY !!!” – Lotus gầm lên như điên loạn, hắn liên tục vũng vẫy để thoát khỏi thanh đao đang đè nặng lên người hắn.
Phantom bước lại gần đến Lotus, hắn đá phăng con dao Lotus nắm trong tay và ngồi xổm xuống nhìn hắn
“Ngươi không cho ta con đường nào khác để chọn Lotus à” – Phantom nói, gương mặt hắn nghiêm lại.
“Không ! Khoan đã….” – Orchid chợt la toáng lên.
Phantom nhìn về hướng tiếng nói đó phát ra. Hắn thấy cô đang hoảng sợ, hoang mang. Hắn đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần thứ quá khứ khổ đau nào là lại khiến Orchid và Lotus phải chịu cảnh như vậy.
“Thôi được…” – Phantom ngập ngừng một lúc – “Ta sẽ tha chết cho ngươi Lotus”
“Này ! Cậu bị điên à Phantom !?” – Aran ngạc nhiên thốt lên
“Với một điều kiện.” – Phantom không mảy may màng đến Aran – “Hãy lột cái áo Black wings bẩn thỉu ấy và trở về đi ! Ngươi không cần phải trở nên như thế này.”
“Kể cả khi ta đã giết chết con mụ người yêu ấy của ngươi sao” – Lotus ngước lên, máu từ khóe miệng chảy xuống cằm. Nhưng hắn vẫn cười, nụ cười khinh khi
“Cái tên này !!” – Phantom túm mạnh lấy cổ áo Lotus
“Khoan !! Khoan đã !!!” – Orchid tiếp tục la toáng lên. Cô sợ hãi bò đến và nắm lấy cánh tay của Phantom – “Tôi xin các người mà !!”
Mắt Orchid đã rơm rớm nước.
Phantom từ từ hạ tay của hắn xuống.
“Aran, hãy thả hắn ra đi”
“Cái gì !”
“Cứ nghe tôi đi ! Hãy thả hắn ta ra”
Aran ngập ngừng một lúc rồi rụt rè nâng thanh đao lên
“TAO SẼ GIẾT CHẾT MÀY !!!!” – Lotus vồ lấy Phantom như con hổ đói khát, mọi cơn đau của hắn bị đồn ép trong cơn tức giận, hắn vật Phantom nằm rập xuống mặt đất và nhanh tay tóm lấy con dao khác hắn vắt sau lưng và kề vào cổ Phantom
“HÃY CHẾT ĐI”
“HỰ !!”
Orchid ngã khuỵu xuống mặt đất, cô vội vã bò đến bên…Lotus, với con dao của chính hắn cắm vào bụng.
“Không không không Lotus ! Này Lotus ! Anh có nghe em nói không Lotus ! tỉnh dậy, tỉnh dậy đi ! Ở lại với em đi ! Lotus ơi Lotus” – Orchid khóc nấc lên, cô ôm chầm lấy cái xác của hắn lay lay liên hồi. Chợt Lotus nâng cánh tay của hắn đặt lên lưng Orchid. Hắn ghé sát vào tai của cô và thì thầm
“Hãy…tự chăm sóc cho bản thân đi…mày đã không còn là con nít nữa đâu.”
Rồi hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy. Orchid một hồi sau mới sực tỉnh, cô lay Lotus mạnh bạo hơn
“Này Lotus ! Lotus ! LOTUSSSS !!!!!”
<iframe width="80" height="80" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/171282476&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
“MÀY !” – Orchid quay phắt sang Phantom
“DO MÀY !!!!!!!!!!!!!!!!!” – Orchid khóc thét lên
“Orchid à, tôi biết cậu rất buồn nhưng…” – Phantom bước lại gần cô
“Không nhưng nhị gì cả !” – Orchid lườm hắn, hai bàn tay nắm hai quả cầu đen ngòm với những tia lửa điện – “CHẾT ĐI !!!!!!!!!!”
Orchid chạy gần lại Phantom và đập hai quả cầu lại với nhau
-Uỳnh-
“Có chuyện không ổn rồi !” – Mercedes đang chạy bỗng dừng lại – “Chúng ta phải quay lại đó ngay thôi !!!”
“Này này khoan đã !” – Luminous cản cô lại – “Đã có Phantom và Aran ở đó rồi, chúng ta không nên lo chuyện ở đó nữa !!”
“Nhưng linh tính của mình bảo rằng việc này không tốt chút nào !”
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Luminous bảo
“Được rồi, vậy để mình và Eunwol trở lại đó, các cậu cứ đến đấy trước đi !”
“Ừ…ừ…cũng được…” – Mercedes ngập ngừng
“Chúng ta không có thời gian đâu ! Hãy mau đi thôi !” – Freud thúc giục cô
Phantom bước gần lại bên Orchid đang nằm vật trên mặt đất, nước mắt cô ròng rã, cũng không chịu đứng dậy.
“Để tôi đỡ cậu dậy”
“Tôi không cần !! Hãy để tôi yên !!!” – Orchid thét lên
“Này ! Chỉ cần ngồi dậy thôi !”
“Ngươi vẫn không để cho cô ấy yên à !” – một giọng nói ồm ồm vang lên. Phantom nhìn khắp chung quanh. Hắn thấy một cái vòng tròn ma thuật, và từ trong cái vòng tròn ngoi lên, là Arkarium
:th_100: .
Chừng nào nó mới hết:th_119:
Mấy chap đầu thấy hay mà chap sau hơi chán.
CHAP 17
Tóm tắt phần trước :
Phantom giết chết Lotus và khiến Orchid hoàn toàn sụp đổ. Ngay sau đó Arkarium xuất hiện. Euwol và Luminous đang trên đường trở lại để giúp đỡ cho Phantom và Aran. Nhóm phản động nắm giữ một bí mật của phe Black mage
<iframe width="80" height="80" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/193036834&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
“ARKARIUM !!” – Phantom sửng sốt
“Hừm !” – Lão ta vênh mặt – “Đối thủ của ngươi là ta đây !”
“Vậy là không cần phải cất công đến cái đền mục rữa kia cũng có thể lấy được đầu của ngươi ! Tiện lợi lắm !” – Aran giở giọng vênh váo
“Bọn ta đã biết hết bí mật của ngươi rồi Arkarium ! Ngươi nhất định không thoát khỏi chuyện này đâu !” – Phantom gầm lên
“Khhhh…!! Bọn nhóc láo toét !” – Lão nghiến răng, xoay người về hướng một lão già mặc một cái áo blu trắng, râu tóc bạc hết cả, buộc trên đầu một chùm tóc trông như cây dừa, tay ôm lấy một con gấu bông trôn khá cũ kĩ – “Gelimer ! Lôi hai đứa vô dụng kia đi chỗ khác cho ta !!”
Lão già ấy chẳng nói chẳng rằng, bước từ tốn trong ánh nhìn khó chịu của Arkarium đến Orchid và Lotus.
“Hai ngươi hãy đi theo ta”
“Không ! Tôi không đi đâu hết !” – Orchid âm ỉ trong họng, cô chẳng buồn nhìn người đối diện cô
“Hừ…Không muốn cũng phải đi thôi !” – Lão ta lôi ra một cái nút bấm, nhất nút. Ngay lập tức một con rô bốt sừng sững hiện lên. Nó gắp cổ áo của Orchid và Lotus chạy vào rừng.
“Này ! Này ! Hãy buông ta ra !!!!” – Orchid vùng vẫy khỏi con rô bốt. Tiếng la của cô cứ nhỏ dần và nhỏ dần đến khi Phantom khó mà nghe được nữa.
“Phantom ! Bí mật của hắn ta là sao ?” – Aran thầm thì, mắt vẫn trừng trừng nhìn vào Arkarium.
“Vẫn chưa ai nói với cậu sao ?” – Phantom nhăn mặt, hắn ta biết chắc đây hẳn không phải là một cơ hội tốt cho giờ kể chuyện.
“Nếu tôi biết trước chả lẽ phải đi hỏi cậu” – Aran cau có
“Các ngươi thôi lẩm bẩm đi được rồi đấy !” – Arkarium chỉa cây trượng về phía Phantom và Aran
“Nói mau nào Phantom !” – Aran liên tục thúc vào tay cầm gậy của Phantom
“Này ! Từ từ đã nào Aran !” – Hắn ta bực lên, một đốm sáng nhỏ đã được hình thành trong cây quyền trượng của lão Arkarium
“Nói mau nào ! Tôi rất muốn biết đây !!!” – Aran lớn tiếng
“Tôi bảo cô hãy thôi đi chưa !” – Hắn cãi cọ lại với cô. Lúc này đốm sáng đã tụ lại thành quả cầu lớn to bằng đấm tay
“Nói mau nào !!!” – Cô vẫn liên tục thúc vào vai hắn
“ĐƯỢC RỒI !! BLACK MAGE KHÔNG PHẢI LÀ KẺ XẤU !!!” – Phantom quát lớn. Quả cầu trong cây trượng của Arkarium lúc này lớn bằng cái đầu của lão, phóng thẳng vào Phantom và Aran
“COI CHỪNG !!!!”
Eunwol từ phía sau phóng đến, ba con tinh linh vụt qua cào nát quả cầu đen ngòm tan nát.
-Uỳnh-
Một vụ nổ nhỏ xảy đến, nó đẩy xa Phantom, Aran và Arkarium ngã nhào ra mặt đất. Luminous dịch chuyển đến trước mặt lão
“Trăn trối gì không ?” – Luminous đạp vào bụng Arkarium. Con mắt của cậu bất ngờ hóa đỏ. Thanh quang trượng cậu siết chặt, chỉa một đầu nhọn vào mặt lão
“Ranh con láo toét !” – Lão ta nghiến răng. Con rắn trên lưng lão đột ngột chui lên, quấn chặt lấy Luminous
“ARRGGG ! Buông ta ra !!” – Luminous bất ngờ bật lại phía sau. Eunwol nhanh chóng đỡ lấy cậu, một tay ra hiệu cho tinh linh cắt bỏ lấy con rắn nhầy nhụa kinh tởm.
“Hộc hộc hộc…”
“Lão ta đâu rồi !” – Phantom bật dậy
“Chắc là đã chuồn đi mất rồi…” – Luminous bảo
“Tất cả lài tại cậu đấy Aran !” – Hắn ta bực dọc quát
“Tôi chỉ tò mò thôi” – Aran nói the thé trong họng. Cô biết việc mình làm đã gây ra nguy hiểm
“Thôi được rồi Aran” – Eunwol bảo – “Cậu muốn nghe mọi chuyện chứ ?”
Mắt cô đột nhiên sáng rỡ “Muốn chứ !”
Eunwol chầm chậm bước đến cô
“Được rồi ! Tất cả những gì mình nói chỉ nói một lần. Chúng ta không còn thời gian đâu.
Black Mage từ đầu không phải là một kẻ xấu. Sau khi lão hóa thành Black Mage, lão bắt đầu đi khắp nơi để chinh phạt. Và lão đã đi qua một cánh cổng. Tôi không biết đó là cánh cổng gì và nó hoạt động như thế nào, nhưng nó dịch chuyển lão ta đến một thế giới khác. Thế giới của Pantheon.
Lúc này lão phát hiện được sự thật về sức mạnh của chúng. Từ đó lão lo sợ một ngày chúng sẽ đổ bộ và chiếm lấy cả thế giới của chúng ta. Sau một thời gian lão trở lại và có thêm hai người bạn đồng hành với hắn…”
“Arkarium và Freud” – Aran tỏ vẻ hiểu được câu chuyện
“Chính xác ! Freud một mặt tin tưởng lão và xây dựng nên một đội quân cho mục đích của lão – Phòng vệ trước sự tấn công ngoài ý muốn của Pantheon. Nhưng chúng không đủ mạnh ! Và thế là Arkarium, lão nảy ra một ý định cho riêng mình, lợi dụng Black Mage để đánh chiếm toàn bộ Maple World cho riêng lão. Arkarium hứa rằng sẽ trao sức mạnh cho ai theo phe lão và kết quả là bọn quái vật trở nên… đột biến”
“Điều này giải thích cho sức mạnh của Orchid đột nhiên có được…” – Aran gật gù
“Nhưng chúng ta vẫn phải giết chết Black Mage” – Phantom bảo
“Tại sao !?” – Aran ngạc nhiên – “Chảng phải cậu đã bảo ông ta không phải là một kẻ xẩu !?”
“Nhưng ông ta là cội nguồn của tất cả những sức mạnh này Aran à !” – Luminous bảo – “Nếu không giết chết ông ấy, dân làng của chúng ta sẽ không được yên ổn đâu !”
“…” – Aran yên lặng một lúc, cô không biết mình phải suy nghĩ những gì, và phải làm những gì. Chỉ…yên lặng.
“Đi thôi Aran” – Eunwol đặt tay lên hai vai cô – “Đây là điều đúng đắn mà ta phải làm !”
* * *
HAPPY INDEPENDENT DAY 2/9
Hay đấy vì tôi chỉ thích khúc đánh nhau thôi.K21
Lên, cho mọi người đọc nào
dạo này ế rứa :troll8:
Chẹp tưởng có chap tiếp theoK36
CHAP 18
<iframe width="70" height="70" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/157390736&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
-Cạch-
Cánh cửa bật mở, Arkarium dáng vẻ lụm khụm, gương mặt khó chịu bước cộc cộc dọc hành lang Ngôi đền thời gian. Lão rẽ xuống một cái hầm bé nhỏ. Những mùi nấm mốc khó chịu lại càng khiến lão bực bội thêm. Trước mắt lão không xa, một đứa trẻ yêu tinh đang chụm hai bàn tay vào nhau nâng lên một quả cầu sáng chói. Nó vẫn đang tiếp tục lớn dần lên. Lão khẽ nhếch môi và bước lại gần nó :
“Cô gái bé nhỏ, ngươi đã hoàn thành công việc của ngươi chưa ?”
“Ta chỉ cần một vài tiếng nữa…” – Đứa bé trả lời nhanh gọn rồi lại tiếp tục tập trung vào công việc dang dở của nó
“…” – Lão im lặng, một tiếng có vẻ quá thời gian giới hạn lão cần – “Ngươi có thể làm nhanh hơn giúp ta được chứ !?”
“Để tạo ra lời nguyền Lãng quên và lời nguyền Mê ngủ cùng một lúc ? Ta nghĩ cả hai ta đều biết…”
“Đúng đúng ! Ta biết” – Lão cắn răng ngắt lời nó – “Chỉ cần ngươi cố gắng tập trung vào hơn tí nữa, ta nghĩ ngươi sẽ hoàn thành nhanh thôi !...”
“Vậy thì hãy rời khỏi đây đi Arkarium. Ta có thể sẽ dễ tập trung hơn nếu không có ngươi…” – Đứa bé trả lời dứt khoát. Nó khiến lão sôi máu lên đến chết được.
“Ngươi !... Hừ… Ta hi vọng ngươi biết ngươi đang đối mặt với thứ gì… Lucid” – Lão quay phắt người, nhanh chóng bước ra khỏi nơi ẩm mốc bẩn thỉu này, bỏ lại đứa bé trong căn hầm đang nhếch mém cười.
-Phạch phạch phạch-
Bốn con rồng màu đỏ hõn đập cánh. Chúng rướn mình, hết tốc lực để có thể lao nhanh về phía trước. Mịt mờ ở xa, ẩn hiện ngồi đền cũ kĩ, sét đánh ầm ầm khiến nó trong phút chốc nổi rực giữa trời mây.
“Phía trước là bộ não của toàn bộ đám đền thời gian này đấy, ta sắp đến nơi rồi !” – một con rồng ngoảnh đầu lại bảo. Nhưng những con còn lại không nói gì.
-Uỳnh-
“Eunwol ! Luminous !” – Một tiếng động nhỏ phát ra, màn đêm dày đặc sương bỗng rực lên, và Freud đang trôi nổi ở đó. Cậu chặn đầu hai con rồng ở phía sau lại.
“Freud !? Cậu còn chưa đến ngôi đền ?” – Một con rồng ngạc nhiên, đấy là Eunwol khi đã chuyển hóa
“Không ! Tớ không thực sự ở đây. Tớ chỉ đến để nói chuyện với các cậu !” – Freud bảo
“Không phải thời điểm thích hợp đâu bạn hiền.” – Luminous nói, rồi cậu liền đập cánh phóng nhanh đến phía trước. Eunwol thấy vậy cũng hối hả rượt theo
“Này ! Khoan khoan đã !!” – Freud hoảng lên. Ảo ảnh của cậu chợt biến mất rồi lại xuất hiện ngồi ngay trên lưng Eunwol – “Nghe cho kỹ đây ! Chuyện này vô cùng quan trọng đấy !!”
Luminous thở dài một hơi rồi bảo
“Nói đi Freud”
“Alfrien đã cảm nhận được tương lai, Arkarium đang mưu toan trở lại quá khứ để giết chúng ta trước khi ta có thể giết được Black Mage !”
“Thật vậy sao…” – Luminous nhíu mày một lúc, cánh vẫn cật lực đập phành phạch tiến đến phía trước. – “Nhưng tại sao cậu không nói những người khác mà chỉ nói cho hai người bọn này biết ?”
“Vì công việc của họ là đánh đấm, còn chúng ta sở hữu phép thuật. Và việc đóng khóa lại quá khứ thì yêu cầu chúng ta phải có phép thuật, kể cả các tinh linh của cậu Eunwol ạ.” – Freud nói, cái bóng trên lưng Eunwol đang trở nên mờ đi – “Đây chỉ là việc của ba người. Chúng ta không có dư thời gian để suy nghĩ đâu, hãy đến vào trong đền nơi Black Mage đang ở đó, mình sẽ cho các cậu biết chúng ta cần làm gì.”
Nói rồi ảo ảnh của Freud mất hẳn đi. Chỉ còn vài trăm mét nữa là đến ngôi đền. Phantom đang đứng đợi ở đó và Aran có vẻ đã bước vào trong. Eunwol quay sang Luminous bảo
“Bây giờ chúng ta làm sao ?”
Nghĩ ngợi một lúc, Luminous đáp
“Đừng cho ai biết, đây sẽ là nghĩa vụ của chúng ta…”
* * *
-Ầm-Ầm-
Luminous và Eunwol đáp xuống mặt đất, sấm đột ngột vang dồn lên, chúng đã trở lại hình dạng con người cũ. Chạy đến nơi cánh cổng lớn, Phantom đang chờ ở đó. Hắn hỏi
“Các cậu trễ đấy ? Chuyện gì ở đó thế ?”
“Sương mù, nó làm bọn tớ chệch đường đi.” – Eunwol nhanh nhảu nói
“Vào nhanh thôi, chúng ta chẳng còn mấy thời gian đâu !” – Luminous thúc giục. Chúng tất bật chạy vào. Ngay sau cánh cửa, một kẻ lạ mặt với cặp sừng và đôi cánh xuất hiện. Hắn đứng nép nhìn vào bên trong rồi bí ẩn biến mất.
“NÉ RA MAU ARKARIUM ! TA KHÔNG RẢNH GIỜ CHƠI VỚI NGƯƠI ĐÂU !!!” – Mercedes gầm lên
“Hừ ! Ta không chơi với ngươi ! Ta sẽ đánh tan tành hai ngươi sớm thôi !!” – Arkarium nghiến răng
“Đừng khoác lác !” – Freud đang ngồi trên lưng của Alfrien. Cậu âm thầm ra hiệu cuống họng của con rồng nung nhiệt lên.
“CẦU LỬA !!” – Freud gầm lớn, Alfrien lập tức rít một hơi dài rồi nhả lửa ngay vào Arkarium.
Lão nâng mình bay lên không trung. Huơ tay khiến sấm sét vang dội dọc hàng lang của ngôi đền. Alfrien lách sang một bên né lấy những tia sét. Mercedes lúc đó bật vòng ra sau lão, xả tên ầm ầm vào lưng của lão. Arkarium bất ngờ bị đánh, những mũi tên cắm vào áo lão và phóng lão đâm sầm vào tường, không nhúc nhích được
“Ta đi thôi Freud !” – Mercedes bảo
“Được ! Ngay sau cậu” – Freud cười.
Mercedes xoay mình bắn liên tiếp vào lũ lâu la rồi phóng thẳng vào bên trong. Freud thúc Alfrien nối đuôi cô vào theo sau.
Arkarium gầm nộ, vũng vẫy cố thoát ra khỏi những mũi tên kẹp hắn vào bức tường
“Các ngươi dám !! Thả ta ra !!! THẢ TA RA MAU !!!!!!!!!!!!!!!!!!”
hay c3 , hóng chap kế :troll1:
có cảm giác chap ngày càng ngắn s2
Viết cụt còn 1/2 chắc sẽ lòi thêm.:g2: