bạn có quyển 1 0 :th_119:
cho mình xin link vs s4
Printable View
bạn có quyển 1 0 :th_119:
cho mình xin link vs s4
Lên nà K30 .
đá lên
Tg hàng mới về:th_119:
CHAP 4
CHIẾC PHI TIÊU
Hoo-hoo-hoo….
Tiếng cú mèo kêu khiến Rocky bừng tỉnh. Bật mình ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh rồi hoảng hốt nhận ra. Nó chưa chết ?
Tự mình sờ soạng khắp thân mình để kiếm chứng rồi thở phào rõ mạnh. Không loay hoay vô ích nữa, nó phải trở lại vấn đề chính của nó. Ngó nghiêng xung quanh, Rocky không thấy Sulhee ở đâu cả. Nó rón rén bước theo đường thẳng dẫn sâu vào khe núi. Vừa đi, nó vừa gọi khẽ “Sulhee… Sulhee…”. Từng bước chân nhẹ nhàng như thể nếu nó dậm mạnh, một con quái vật đồ sộ nào đó sẽ lao ra và xé nát nó trong tích tắc.
Bỗng, Rocky bị lôi vào bụi rậm. Miệng bị nhồi khăn, không kịp thốt ra câu nào. Nó vùng vẫy, bấu vào cánh tay kẻ đã nhét khăn vào mồm nó.
“Suỵt ! Ngồi yên !” – Sulhee khẽ thốt lên. Rocky nghe thế không kháng cự nữa. Nó ngồi im lặng giương đôi mắt tò mò nhìn ra ngoài. Chẳng mấy chốc, vài ba con yêu tinh da đen sần sùi, với đôi cánh dơi dị hợm rì rào với nhau thứ ngôn ngữ không ai có thể hiểu được. Chúng bước ngang qua bụi rậm mà Rocky bị lôi vào. Một lúc sau, chúng đã đi mất hút. Lúc này, Sulhee rút chiếc khăn khỏi mồm Rocky. Thở phào ngồi phịch xuống đất.
“Này !” – Rocky phụng phịu nhìn Sulhee – “Ít ra cô cũng phải báo hiệu cho tôi một tiếng chứ ! Lôi tôi vào cái bụi rậm khỉ này đột ngột như thế, có ngày tôi lên tăng xông mà chết mất ! Với cả chỉ có vài tên yêu tinh quèn thế này, cô nghĩ tôi không hạ chúng được à !?”
“Này ! Khẽ thôi” – Sulhee cau có, đưa một ngón tay lên miệng – “Đây không phải nơi mà ta có thể tự do, thong dong du ngoạn được đâu. Biết đâu chừng phía bên kia là thứ tiễn thẳng ngươi đi gặp Hades đấy”
Nói rồi, Sulhee nhẹ nhàng bật dậy. Cô lùa tán lá um tùm của bụi rậm, thò đầu ra nhìn bên ngoài. Ở đây tối hù nhưng cũng không phải không thấy được gì. Sulhee vẫn có thể nhìn rõ khung cảnh cách đó trăm mét.
“COI CHỪNG !!!” – Rocky la lên
-RẦM !!!!-
Mặt đất rung lên, những hòn đá tưng lên cao cả mét. Cây dù lòe loẹt đập nứt mặt đất. May thay, Rocky kịp phát hiện, nhanh chóng chộp lấy tay Sulhee và lôi cô ra khỏi bụi rậm. Nếu cả hai ở lâu hơn chút nữa, có lẽ chúng đã thực sự về chầu Thần Chết rồi.
“Haiz ! Chết tiệt” – Sulhee nghiến răng, tim đập bình bịch trong lồ-ng ngực. Hai tay đã thủ sẵn hai thanh đoản kiếm chuẩn bị tấn công.
-SOẠT-
Kẻ vừa khiến Rocky hoảng loạn lộ rõ chân tướng. Đấy là một tên hề xấu xí với bộ cánh lòe loẹt không thể không để ý. Gương mặt hắn được bôi màu trắng bóc, Môi tô đỏ dày cộm như nải chuối. Sulhee cứ thăm dò hắn mãi nhưng không tài nào nhận ra được gương mặt của ai ẩn sâu lớp trang điểm dày đặc ấy.
“Hấp !” – Sulhee không chần chừ, nhảy phốc lên không trung. Từ khi nào mà sau lưng cô lại có thêm một Sulhee khác. Thoắt cái, Sulhee đã lượn ra sau lưng lão hề. Trong khi đó, nhân bản của cô vẫn còn ở trên không làm nhiệm vụ thu hút ánh nhìn của lão.
“Phantom Blow !!” – Những cú đâm chớp nhoáng của Sulhee cắt xuyên qua áo lão. Nhưng chúng có vẻ chưa đủ. Lúc này lão đã nhận ra cô. Cây dù lòe loẹt đập thẳng vào bụng Sulhee và đánh phăng cô va vào vách vực.
Rocky lúc này hối hả chạy lại chỗ cô, rối rít hỏi
“Này này ! Cô có sao không !?”
“Lại còn hỏi nữa ! Đừng có đứng đực ra như thế ! Phụ ta hạ tên này mau !” – Sulhee chau mày quát.
“Được thôi” - Rocky mỉm cười ngây ngô. Nó quay mình ra sau đối mặt tên quái vật, tay siết chặt thanh kiếm to lớn đánh liên tiếp vào tên hề đằng trước khiến hắn không kịp trở tay. Sulhee nhìn nó và tự hỏi lạ thay, tên này không hề sử dụng bất kì kĩ năng nào ngoài việc vung kiếm. Không có chút nội lực nào được giải phóng ra ngoài. Hoặc nếu có cũng rất ít. Sulhee lại để ý rằng, Rocky không thể bay nhảy, phóng mình hoặc chí ít là lướt trong khi tất cả các chiến binh khác đều đã học lỏm được kĩ năng này từ phe Thief.
“Wind Mill !!!” – Rocky gầm lên, vung mạnh thanh kiếm theo đường tròn và xoay vòng. Tên hề bị kẹt lại trong cơn lốc do chính thanh kiếm Rocky tạo ra. Thanh kiếm xoay đều tạo ra gió xoáy làm bộ áo của hắn tốc lên phập phồng và giữ cho hắn trở nên chật vật.
-PHẬP-
Sulhee hoảng hốt cúi thấp đầu. Một vật kim loại vụt ngang qua đầu cô, cắm thẳng vào vách tường. Tò mò rút nó ra, quan sát kĩ hơn, cô chợt phát hiện được đây là một chiếc shuriken.
Nhưng nó làm gì ở đây ?
Nhìn đắm đuối chiếc phi tiêu lại nhìn lên chỗ Rocky đang cật lực tấn công tên hề quái gở. Sulhee đứng phắt dậy, cơn đau nhói ở bụng vẫn chưa hết hẳn, và gọi to
“Này tên kia !! Lại đây mau !!”
Rocky nghe được. Nó hỏi vặn lại Sulhee, tay vẫn không ngừng tấn công.
“Cái gì !? Tôi lo được tên này ! Cô đừng lo !”
“Tsk !! Cái tên này” – Sulhee lao ra chỗ Rocky, cô túm lấy cổ áo của nó và nhảy phốc lên, chân đạp vào mỏm đá lấy đà. Cứ thế ra khỏi khe vực.
Sulhee buông Rocky ra ở nơi an toàn. Cô thở hồng hộc, lấy ra trong người một chiếc khăn để lau mồ hôi.
“Cô làm sao thế ! Đã bảo tôi hạ tên này được cơ mà” – Rocky chau mày
“Tên hề ấy…Không đơn giản mà hạ được hắn đâu” – Sulhee quay sang Rocky, nói. Rồi cô bước đi không đợi nó kịp nói hay than vãn bất cứ điều gì.
“Cô nói vậy nghĩ là sao ?” – Rocky chưa kịp định thần lại mình. Rõ ràng lúc nãy nó vẫn làm chủ được tình hình.
“Chúng ta cần trợ giúp” – Sulhee bảo – “Có thể ngươi sẽ hạ thủ được hắn. Nhưng ai mà biết được sau hắn còn có những tên quái vật nào khác ? Giữa khu rừng u tối toàn là Draken thế này, bỗng dưng từ đâu xuất hiện lũ yêu tinh gớm ghiếc cùng tên hề lạ hoắc. Nhưng trên hết không ai ngoài chúng ta biết được sự hiện diện của chúng ở đây. Ta có dự cảm không lành về điều này. Ngươi không nghĩ vậy sao ?”
Rocky trầm ngâm một lát. Điều mà Sulhee nói, nó nửa hiểu nửa không. Nhưng vẫn gật đầu tỏ rằng mình hiểu chuyện. Cả hai sải bước ra khỏi khu rừng tối mịt, những cơn gió lạnh cắt xương thịt tô thêm phần nào khung cảnh ảm đạm.
“Vậy…bây giờ chúng ta đi đâu ?” – Rocky e dè hỏi.
“À…” – Suy nghĩ một lúc – “Đi liền cả ngày, không có ăn gì, chắc ngươi đói lắm rồi. Chúng ta đi về Kerning City”
“Kerning…city…” – Rocky ngập ngừng.
“Có vẻ dây là lần đầu ngươi đi đến Kerning City…” – Sulhee nhìn nó – “Không sao. Ta sẽ đảm bảo ngươi được chào đón…”
Rồi Sulhee cúi đầu nhìn chiếc khăn tay trắng phếu. Cô lặng lẽ rút chiếc phi tiêu lúc nãy ra mà đặt nó vào trong. Nâng niu nó một lúc lâu mới chịu gấp chiếc khăn lại bỏ nó vào trong người. Trầm ngâm nhìn cánh cổng dẫn ra khỏi Sleepy Wood. Cô ngoảnh đầu lại nhìn khe vực mà nói thầm.
“…Cha…”
* * *
<div style="background: black; opacity:0.75; width:120px; position:fixed; top: 60px; right:10px; text-align:center; transition:500ms; -webkit-transition:500ms; z-index:10 ; border-radius:15px 15px 0px 0px; border: 2px solid gray; border-radius: px px; -moz-border-radius: px px; -o-border-radius: px px;">
<table align><tbody><tr><td bgcolor=white style=""><b>Nhạc
CHAP 4
</b></i></a></td></tr><tr><td><i><b><iframe width="75" height="75" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/181643292&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
</b></i></a></td></tr></tbody></table></div>
FACT : Sulhee a.k.a Lady Syl có cha là Dark Lord, ông ta cùng với Tristan, là Dark Lord hiện tại, tìm diệt con quái thú Balrog vì nó đã phá hoại cả Kerning City. Manji và MuYoung cùng các NPC tương tự thuộc về một chỗi nhiệm vụ kể về người anh hùng đối đầu với Balrog và seal nó lại. Cả hai sự việc này (có lẽ) hoàn toàn không liên quan đến nhau.
lên .................................................. ...:th_26:
:th_119: Lên này .
Update mục Fact tại 2 chap 3 và 4
Tôi chỉ biết nó là thanh kiếm sida lâu ngày của "hero" nào đó <(")
CHAP 5
ROOT ABYSS
<div style="background: black; opacity:0.75; width:120px; position:fixed; top: 60px; right:10px; text-align:center; transition:500ms; -webkit-transition:500ms; z-index:10 ; border-radius:15px 15px 0px 0px; border: 2px solid gray; border-radius: px px; -moz-border-radius: px px; -o-border-radius: px px;">
<table align><tbody><tr><td bgcolor=white style=""><b>
Nhạc
CHAP 5
</b></i></a></td></tr><tr><td><i><b><iframe width="75" height="75" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/167388029&auto_play=false&hide_related=fal se&show_comments=true&show_user=true&s how_reposts=false&visual=true"></iframe>
</b></i></a></td></tr></tbody></table></div>
Cộc…cộc…cộc…
Tiếng guốc của Sulhee gõ vào nền nhà vang lên cả dãy hành lang. Nó lớn đến nỗi, tưởng chừng như những kẻ ở xa cách đấy cả trăm mét cũng có thể nghe được. Lẽo đẽo theo sau cô và Rocky, một dàn là những tên hầu người hạ đếm không xuể. Từ lúc vừa đặt chân vào đây, nó cứ đinh ninh đây chỉ là một khu ổ chuột không hơn không kém. Nhưng nó đã lầm, khung cảnh xung quanh nơi đây tuy tối tăm nhưng rất trang trọng. Và còn nữa, cực kì là rộng lớn. Rocky dù đã đi đến lụi cả chân mà nó vẫn chưa thấy nơi nó cần nghỉ ngơi ở đâu cả.
Sulhee vừa cởi chiếc áo choàng khỏi người, ba bốn người liền túm tụm lại gần cô cầm lấy nó thận trọng bằng hai tay rồi mang đi.
“Lady Syl. Người đã trở về” - Một cô gái mái tóc hung đỏ cúi đầu chào.
“Được rồi được rồi Yun ! Ngươi không cần phải làm quá lên vậy đâu. Nào ! Hãy đi gọi Shiba lại đây giúp ta” – Sulhee đỡ Yun đứng thẳng rồi phẩy tay đuổi cô đi. Quay mình sang Rocky và đám tùy tùng của mình, cô bảo – “Đây là khách quý của ta, hãy dọn lấy một cái phòng và bưng đồ ăn lên. Đừng để hắn ta thất vọng đấy !”
“Dạ vâng !” – Bọn chúng đồng thanh, cúi người chào rồi đưa Rocky đi. Nó ngạc nhiên, hốt hoảng thốt lên “Này ! Này ! Này ! Khoan… khoan đã…”
Sulhee không màng đến nó. Cô hất tóc mái sang một bên, bước từng bước kiêu sa dọc trên dãy hành lang để lại tiếng vang với đôi guốc của mình. Ngay sau cô, một tên béo ị lầm lầm xông tới
“Thưa ngài Lady Syl , Shiba đây đã có mặt”
Sulhee liếc nhìn hắn ta một chốc rồi nhắm mắt bảo – “Ngươi hãy tìm hiểu cho ta…ở cao nguyên Perion, có bất cứ kỹ thuật nào với cái tên gọi là Wind Mill hay không.”
“Chỉ thế thôi sao ạ ?” – Hắn ta nhìn cô
“Ừ ! Chỉ thế thôi !”
“Không giết chóc ai hết ạ ? Tôi thấy thằng tóc đỏ kia cũng đáng bị xử lý lắm !”
“Nói năng nhiều lời ! Giờ ngươi có đi hay không !?” – Sulhee gằn giọng, tiếng guốc bỗng vang to lớn hơn hẳn.
“Thưa ngài… tôi đi ngay đây” – Shiba cúi đầu đáp
“Tốt ! Lui ra đi ! Bây giờ ta có một cuộc hẹn…với một người bạn cũ đây…”
*
“Ồ…tốt lắm ! với 30 quả cầu này. Ta chứng thực ngươi là một thích khách thật sự. Tiếp tục cố gắng được chứ ?”
“Vâng ạ !” – Cậu ta cúi đầu, rồi một mạch phóng thẳng ra bên ngoài. Để lại hắn thở dốc mệt mỏi.
“Ta thấy ngươi không còn sở thích treo ngược nữa nhỉ…” – Một giọng nói từ đằng sau hắn bật ra. Không mảy may quay đầu nhìn lại, hắn cất lời
“Sulhee ! Đã lâu không đ.ụng độ với cô…Vẫn khỏe chứ nhỉ”
“Chưa chết được. Xin cảm ơn” – Cô hất tóc.
“Chẳng hay cô đến đây tìm ta có việc gì ? Một trong đám học trò của tôi lại gây sự với bọn lính của cô sao ?” – Hắn nói mỉa, lúc này đã quay hẳn người đối diện với cô. Tay vơ lấy một chiếc ghế gỗ, ung dung ngồi xuống.
“Ta không biết… Dark Lord ạ…” – Sulhee chầm chậm tiến tới. Hai tay cô để lên vai hắn, cúi người xuống thấp. Đầu nghiêng về sát cổ, phà một hơi dài – “Ngươi thử đoán xem…”
Hắn xoay đầu nhìn thẳng vào mắt của Sulhee. Khoảng cách giữa hai gương mặt không còn xa. Chỉ có hai mảnh vải che mặt của cả hai là vật cản trở.
“Vấn đề chính nào…” – Dứt câu, một làn khói trắng phụt lên. Dark Lord đã biến đâu mất. Sulhee không ngạc nhiên mà hất tóc ngồi xuống ghế, bắt chéo chân chiễm chệ nhìn lên trần nhà nơi hắn ta đang treo mình lủng lẳng trên đấy.
“Cha của ta ! Ông đã không chiến đấu với Balrog phải chứ ?” – Cô ta dứt khoát hỏi hắn.
Câu nói ấy đã phải khiến hắn khựng lại, bỗng dưng cảm thấy cổ họng khô khốc, nhưng mồ hôi lại tuôn ra nhễ nhại. Sulhee biết rõ điều đó. Cô nhếch mém lên cười bí ẩn.
“Lại một chuyện nhảm nhí nữa sao Sulhee ? Chúng ta điều biết điều đó đã không đi về đâu hết phải chứ ?” – Dark Lord nói, ánh mắt tự tin nhìn Sulhee.
“Vậy hãy để ta kể một câu chuyện” – Sulhee vẫn ung dung nói – “về một khu rừng sâu bên dưới Sleepy wood”
“Rừng ?” – Hắn ta cắt ngang – “Chẳng phải nơi đó cũng chỉ toàn là cây không sao ?”
“Hãy thôi diễn kịch đi Jin ạ !” – Sulhee quát lên – “Hãy giải thích vì sao thứ này nằm trong người của một trong số chúng này !”
-Phập-
Sulhee phóng chiếc phi tiêu thẳng lên trần nhà. Dark Lord đu người lên, rút nó ra mà trầm ngâm.
“Cô thực sự đã xuống đó sao ?” – Hắn hỏi, mắt vẫn nhìn vào chiếc phi tiêu.
“Chỉ tình cờ thôi. Nó nằm trên người của một tên hề lòe loẹt”
“Hề lòe loẹt !?” – Hắn ta ngạc nhiên hỏi – “Lúc chúng tôi bị rơi xuống đó, chẳng có tên nào trông như một tên hề lòe loẹt cả. Chẳng phải chỉ có ba tên thôi sao ?”
“Có đến tận ba tên ?” – Đến lượt Sulhee ngạc nhiên
“Phải…” – Hắn bảo
“Vậy thì không nhầm lẫn vào đâu được nữa ! Đấy đích thực là cha tôi !”
“Này ! Khoan vội kết luận đã ! Biết đâu chúng kết nạp thêm tên lính nữa thì sao !”
“Và đột nhiên có sẵn chiếc phi tiêu đấy trên người của hắn hả !? Tôi không nghĩ vậy đâu Jin ! Cậu còn nợ cha tôi một ân oán, nhớ rõ điều đó đấy !” – Nói rồi, cô ta mất hút không để dấu tích.
Dark Lord thả mình trở về mặt đất. Sulhee nói đúng. Hắn vẫn còn nợ một ân oán với cha cô, và kể cả cô. Nhưng hắn không thể đến đó, không thể với đám học trò của hắn.
Chật vật chui qua ống thoát hơi dẫn về phòng của mình. Dark Lord viết một bức thư, cột chúng cùng với một chiếc shuriken và phóng đi từ nơi cao nhất của Kerning city
“Jeckyll…hãy giúp ta lần này nhé…”
*
“Cô hãy nói lại xem ! điều gì khiến tôi phải giúp họ !?” – Một tiếng nói vang lên từ căn nhà nấm to lớn. Nó lớn đến nỗi khiến mọi người đang làm việc đều phài nhìn sang trung tâm nơi âm thanh ấy phát ra. Có vẻ giữa nơi đông đúc người qua lại như Henesys đây, thì việc nói quá lớn một điều gì đó quả thật không thông minh chút nào.
“Xin hãy giúp tôi…Sulhee bạn của tôi đã khẩn thiết nhờ người giúp. Nhưng tôi e là với khả năng của chúng, thì việc dấn thân vào đó rất nguy hiểm” – Athena nói, hai tay chắp lại, giọng mếu máo nài nỉ. Phantom đứng gãi đầu, Mercedes thì có vẻ e dè. Còn lại là chủ nhân của tiếng nói lúc nãy, Daniel. Biết rằng thuyết phục họ không dễ dàng. Athena lại tiếp – “Còn nữa, nếu như các ngài xuống đấy, chẳng phải đã tiết kiệm thêm khối thời gian để luyện tập hay sao ?”
“Thôi thì giúp họ một lần đi ! Theo như Athena, ta cũng cần phải luyện tập thêm cơ mà” – Phantom bình tĩnh nói.
“Ừ…ừ…tôi cũng nghĩ như thế.” – Mercedes nói theo. Thật ra cô đã định bũng sẵn sẽ giúp Athena. Nhưng với thực lực hiện giờ của cô, đi một mình là việc khá nguy hiểm.
“Chuyện gì xảy ra với loài người và yêu tinh các người thế này ?” – Daniel hằn hộc – “Thôi được ! Đi thì đi ! Dù gì ta cũng cần phải xả giận lên một kẻ nào đó !”
“Được vậy thì hay quá !” – Athena thốt lên – “Mọi người bây giờ chỉ cần theo chỉ dẫn của tôi đã ghi sẵn trong tờ giấy này là được. Mọi thứ trông cậy cả vào các ngài đấy. Trở lại an toàn nhé !!” – Cô dúi vào tay Phantom một tờ giấy, vội vội vàng vàng đẩy cả ba ra khỏi cửa. Đóng sập cửa lại trước ánh mắt hoài nghi của Daniel.
“Ông đã thấy kẽ hoạch của tôi rồi chứ ?” – Athena nói mông lung
“Đừng tự mãn Hilla…Ngươi chỉ ăn may lần này có kẻ mang cơ hội đến cho người thôi.” – Một con rắn hổ từ đâu xuất hiện, chậm chạp trường mình tới cách cửa kho chứa cũ kĩ. Mở tung cánh cửa ra, lão nói nham nhở
“Ngươi sẽ phải ngoan ngoãn ngồi đây thôi Athena… cho đến chết !”
* * *
bóc tem :th_119:
Nhạc đâu ?
trôi ngay bên phải màn hình chứ đâu :th_119:
có nghe được đâu :v
up phát :v
Mị back ! Truyện back ! thi xong THPT rồi bung lụa đuê
thiết nghĩ cả 2 phần chuỵ nên quote vào chứ đừng dẫn link, quote vào đọc dễ hơn đấy :(
CHAP 6A
SINH LINH VÀ THỜI GIAN
<div style="background: black; opacity:0.75; width:120px; position:fixed; top: 60px; right:10px; text-align:center; transition:500ms; -webkit-transition:500ms; z-index:10 ; border-radius:15px 15px 0px 0px; border: 2px solid gray; border-radius: px px; -moz-border-radius: px px; -o-border-radius: px px;">
<table align><tbody><tr><td bgcolor=white style=""><b>Nhạc
CHAP 6A
</b></i></a></td></tr><tr><td><i><b><iframe width="75" height="75" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/204684199&color=%23ff5500&auto_play=false& amp;hide_related=false&show_comments=true& show_user=true&show_reposts=false&show_tea ser=true&visual=true"></iframe>
</b></i></a></td></tr></tbody>
<tbody><tr><td bgcolor=white style=""><b>Nhạc
CHAP 6B
</b></i></a></td></tr><tr><td><i><b><iframe width="75" height="75" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/299045201&color=%23ff5500&auto_play=false& amp;hide_related=false&show_comments=true& show_user=true&show_reposts=false&show_tea ser=true&visual=true"></iframe>
</b></i></a></td></tr></tbody>
<tbody><tr><td bgcolor=white style=""><b>Nhạc
CHAP 7
</b></i></a></td></tr><tr><td><i><b><iframe width="75" height="75" scrolling="no" frameborder="no" src="https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/tracks/174990741&color=%23ff5500&auto_play=false& amp;hide_related=false&show_comments=true& show_user=true&show_reposts=false&show_tea ser=true&visual=true"></iframe>
</b></i></a></td></tr></tbody></table></div>
Gió thổi ào ạt, đất cát bao phủ đầy nơi cô đang đứng. Những cây cột chung quanh sừng sững nứt nẻ quá nhiều không thể khiến ai cảm thấy mấy an toàn. Một cô gái bé nhỏ chăm chăm nhìn lấy con người đối diện mình. Cô không thể đọc được bây giờ người ấy đang suy nghĩ những gì. Mười lăm phút, rồi nửa tiếng trôi qua, Cô vẫn không nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Quá sốt ruột, cô đành hỏi
“Rhinne…Rhinne à…, cô sao thế, cô không thấy được điều gì sao?”
Vị toàn năng của thời gian, Rhinne ngẩng đôi mắt sâu nhìn lấy cô, chậm rãi trả lời
“Cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cho dù cô có cố gắng cách mấy cô vẫn không thể thay đổi được tương lai đâu Alicia à…”
“Láo! Nói láo! Không thể được!! Tôi không thể nào mất đi sức mạnh của tôi được! Cô liệu hồn cái mồm của cô đấy!” – Cô ta gầm lên, tay nắm chặt lại vẻ như muốn xé rách cả chiếc váy của mình.
“Tôi nhìn thấy tương lai, không có nghĩa là tôi có thể thay đổi được nó…”
“Vì thế nên cô mới phải sống mục nát ở đây chứ gì” – Alicia nhếch miệng cười mỉa nhìn Rhinne đang bị trói chặt bởi bao xiềng xích. Cô đã bị Arkarium bắt được, đó là nguyên do mà hắn có thể vượt thời gian từ quá khứ nơi 100 năm về trước đến đây. Nói đoạn, Alicia hất mặt, tốc váy ngoảnh đầu về phía sau đi hiên ngang ra khỏi ngổi đền thời gian trong đôi mắt tò mò của Hilla.
---
“Hơ…”
Alicia bừng mở đôi mắt của cô. Dáo dát nhìn xung quanh một lúc, ả có vẻ mừng thầm vì bọn nhóc loắt choắt vẫn chưa ra khỏi tầng ngục của Crimson Queen, có vẻ như bọn chúng đã chết rạt ở trong đó hết cả rồi. Ý nghĩ ấy chưa thấm sâu vào thâm tâm của ả thì bọn chúng đã từ màn đêm bước ra. Alicia giật phắng. Rốt cuộc thì…bọn chúng là ai? Bọn chúng tại sao lại đến đây?
Bụi cây phát ra tiếng lạt soạt, nhánh cây từng cái từng cái bị bẻ gãy, những tiếng nói đùa cũng từ đó mà dần rõ ràng hơn. Mercedes, Phantom, Daniel, Rocky, Sulhee và cuối cùng là kẻ hậu cần của Jin, Jeckyll. Dựa theo đoạn đối thoại của bọn chúng, có vẻ như Sulhee vừa được Jeckyll cứu mạng, nhưng cô không mấy hạnh phúc vì điều đó.
“Thôi nào mọi người, chúng ta đã ra khỏi đó rồi, phải nói chuyện nào khác đi chứ!” – Mercedes cất tiếng
“Các người không cần phải nói, im luôn cũng được” – Daniel lạnh lùng phán một câu xanh rờn. Đôi mắt sắc bén của hắn ghim thẳng vào Rocky khiến cậu dựng hết cả tóc gáy.
“Chúng ta đã diệt được hai kẻ rồi, Von Bon và Crimson Queen, nếu chúng ta nhanh chóng kết liễu cả hai kẻ còn lại thì Alicia được giải thoát sớm, Phải không?” – Phantom nhìn cô ả cười kiểu thả thính.
“Phải rồi!” - Ả giả giở một cái giọng không tài nào có thể giả tạo hơn. Ngoài mặt dù trông có vẻ tươi tắn, nhưng thâm tâm ả thì không thể nào xáo trộn nhiều hơn. Hai trong số bốn tên lâu la của ả đã bị hạ gục, nếu như cả hai tên còn lại cũng bị hạ thì sớm muộn gì sức mạnh của ả sẽ bị hao kiệt.
“Nhưng hãy khoan đã nhé. Mọi người nên nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng tiếp tục nhiệm vụ của mình! Nếu như gấp rút ngay bây giờ thì chẳng khác nào bán mạng cho chúng cả” – Alicia tiếp nối. Tất yếu chỉ muốn câu thêm một chút thời gian. Một chút thôi cũng được, tất cả những sức mạnh mà ả có được sẽ truyền lại cho hai kẻ cuối cùng. Ả thề, tất cả mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn. Thề rằng ả phải giữ được quyền năng bằng mọi giá.
Sulhee vuốt lấy mồ hôi trên trán, cô đẩy con dao chặt đi những bụi gai vướng víu trước mặt cô. Nó dẫn cô, à không, cô, Rocky và Jeckyll đến một căn phòng quái lạ. Những đường kẻ caro trải dài từ tấm thảm lên đến bốn bức tường. Tít xa ở sau, một cái đầu hề to lớn tô lên khung cảnh ảm đạm ở nơi đây một cảm giác rung rợn.
“Pierre” – Cô thốt lên. Rocky hiện đang lơ mơ chung quanh nhờ tiếng nói của cô mới có thể tập trung về phía trước. Lão hề Pierre, một tay cầm cây dù, một tay chống cằm, ngồi trên chiếc ghế hai chân đung đưa qua lại thật chậm rãi.
“À không… bố…”
Jeckyll vốn bản tính rất điềm tĩnh, nhưng hắn chỉ cần một tiếng nói của Sulhee để chuyển sang sợ sệt. Hắn cất lên tiếng nói đầu tiên kể từ khi cả bọn tách nhóm – “Bố?”
Sulhee nhìn lấy Jeckyll, như hiểu được hắn ta muốn nói gì, cô gật đầu
“Phải… Ngươi đang tận mặt nhìn Dark lord đời trước đấy…”
“Dark lord… đời trước” – Rocky lắp bắp.
“Ngươi đã nhận thấy rồi chứ… những gì mà tên Tristan đã làm với cha của ta… Ta thật sự không ghét bỏ gì ngươi đâu Jeckyll. Nhưng hành động của sư phụ ngươi đã khiến ta không thể sống trong yên bình với môn phái các ngươi.” – Sulhee nói tiếp. Hắn lúc này cũng ngờ ngờ hiểu ra được ít chuyện, miệng lắp bắp muốn nói gì đấy nhưng lại thôi – “Các ngươi đã sẵn sàng rồi chứ?” – Đoạn, Cô toan siết chặt đôi đoản kiếm phóng về phía trước.
***
-Rầm-
Pierre vung cây dù của lão xuống nền nhà, tất cả mọi thứ rung chuyển hất tung cả ba va vào tường. Hừ… tiền Dark Lord có khác, đã hơn nửa tiếng rồi nhưng ca bả người không ai có thể làm lão yếu đi. Jeckyll nhảy phốc vào Pierre, dung con dao của mình vẽ ra một chữ Hán nhưng xem ra không hề gây sát thương. Rocky vung thanh kiếm đỏ chói của cậu hô to “Sand Storm!!” Thanh kiếm chém một nhát xuống đất, từng đợt từng đợt gió tốc lên mang theo cả đất cát xoáy vòng bao quanh Pierre. Ngọn gió quá mạnh Sulhee không thể đến gần trừ phi nó đã vơi hẳn.
“Này! Coi chừng!!” – Jeckyll bỗng dưng thốt lên. Và trước khi Sulhee kịp nhận ra một cái mũ hề đã ụp lên trên Sulhee.
Gì đây? Thứ này là thứ gì? Này… Sao… khó thở thế? Cô vùng vẫy, cố cầm cự được một lúc bỗng dưng bất tỉnh.
…
…
Cậu mới đến trường hôm nay đúng không?
Hắn ta không trả lời…
Tên cậu là gì?
Hắn ngoảnh mặt quay sang chỗ khác – Jin... Tristan Jin
Tristan Jin à?… tên mình là Sulhee
…
…
Sao hôm qua cậu không tới trường?
À… Mình bận phải điều tra vùng Rừng ngủ say một lúc
Thế á! Sao cậu không rủ tớ đi theo cùng?
Khùng à? Chỉ có bố cậu mới giúp tớ xong việc này thôi. Vấn đề hệ trọng đấy!
…
…
Tristan! Về rồi à? Cậu sao thế, mình mảy bầm dập hết rồi kìa!
…
Ủa… Bố tớ đâu?
…
Này... Tristan… Bố tớ đâu? Trả lời mau coi!!! Lão già chết tiệt đó đâu!!?
…
Tớ không… giỡn với cậu đâu đấy! Tristan!!... Nếu bố tớ có hề gì tớ không tha cho cậu đâu! NÈ!! NÓI GÌ ĐI CHỨ!!!
…
…
“Tristan…Tristan…”
“Này! Lady Syl! Tỉnh lại mau! Tôi sắp chịu không nổi rồi đây này!!” – Jeckyll nài lưng ra cõng Sulhee, tay cầm thanh đoản kiếm vung loạn xạ nhưng không tài nào đỡ kịp đòn đánh của Pierre. Lão vung đòn trong nháy mắt, cây dù tông thẳng vào bụng Jeckyll. Hắn và cô trượt dài trên nền nhà. Máu ứa ra từ họng, tuôn ra từ khắp cẳng tay cẳng chân
Gượng ngồi dậy, Jeckyll đau đớn nhìn Sulhee nằm bệt dưới sàn. Cô đang khóc, nước mắt lã chã đổ ra trên sàn. Hắn nghĩ chắc cô sốc lắm, đưa tay nắm lấy cô định kéo cô dậy.
“Né xa tôi xa!” – Sulhee gầm lên. Cô rút tay, cố gắng đứng dậy một mình – “Tôi không cần lũ phản động như cậu”
“…Này… cô điên à” – Chưa nghe hết câu, Sulhee đã lao thẳng ra chỗ của Pierre, xoay một vòng. Những con dao từ dưới mặt đất nối liền với xiền xích ghim thẳng vào bụng và tay Pierre. Đôi tay cô thoăn thoắt xoay vòng hai con dao đánh liên hoàn vào lão. Cô dùng hết sức bình sinh, toàn lực vung tay cho một nhát dâm cuối cùng vào ngực lão.
Cô ngừng lại.
Nước mắt lại tiếp tục rơi.
Lady… Syl… - Rocky nhìn cô
- Rầm! – Sulhee bị đánh bật lại vào tường, trượt dài từ từ rồi ngồi bệt xuống đất.
“Này Lady Syl! Cô không sao chứ?” – Jeckyll hỏi
“Tránh… xa tôi ra… tôi không cần cậu…” – Sulhee chậm rãi nói. Hắn nhắm mắt, nghiến răng, quát
“Giờ là giờ phút nào mà còn nói được như thế hả!!? Cô muốn chết lắm chứ gì? Đến một con boss thôi nhưng vẫn không thể hạ được, cô tự cho mình là Lady Syl của Dual Blades à!? Tôi tưởng cô phải khôn ngoan hơn thế này chứ?” – Dứt lời, Jeckyll lết chân chân rãi bước đến Pierre, bỏ mặc Sulhee ngồi đó bất động
“Đừng!” – Sulhee thốt lên. Nó khiến Jeckyll phải đứng khựng lại – “Tôi không thể kết liễu hắn được… Hắn là bố tôi… là minh chứng rằng Tristan vẫn vô tội. Tôi không muốn đến tận đây rồi tất cả chỉ là vô nghĩa. Nếu tôi giết hắn, mối thù của hai bên vẫn sẽ còn mãi…”
“Đừng biện hộ nữa Sulhee à…” – Hắn ngắt lời cô – “Chẳng phải Pierre vẫn sống sờ sờ đấy nhưng cô vẫn oán hận Dark Lord không phải sao? Hãy nhìn hắn đi. Hắn đã không còn là bố cô nữa rồi. Đường đường là một người cha nhưng nỡ ra tay khiến cô suýt chết không phải sao? Quá khứ thì vẫn chỉ là quá khứ thôi. Chắc cô không biết điều này đâu. Nhưng Tristan thật ra là tên cha của hắn. Hắn đã cùng với Dark Lord cùng đến tận Rừng ngủ say niêm phong lại Balrog một lần nữa và chỉ để gặp cha. Cô biết đấy... chúng ta đều như nhau cả, ai cũng trải qua ít nhiều điều. Tôi không cần biết cô phải chịu đựng những gì. Nhưng qua biết bao chịu đựng cô đã trở thành nhẫn giả tài ba không phải sao? Tất cả chúng ta đều như vậy có đúng không? Đều là trẻ mồ côi cả thôi, đều sống cô độc lẻ loi ở giữa mảnh đất náo loạn này. Nhưng nếu như cô đã không thể giết hắn, nếu như cô đã không thể bỏ lại quả khứ của mình. Tôi sẽ làm điều này giúp cô. Nhưng ít ra hãy suy nghĩ, suy nghĩ lại rằng sau này cô có thể bình an sống với bản thân mình hay không.” – Nói đoạn, Jeckyll lại lê từng bước tiến đến Pierre. Quái lạ thay, Rocky vẫn có thể tay đôi đối đầu với lão.
“Khoan đã...” – Sulhee cản Jeckyll lại – “Hãy để tôi... Để tôi tự kết liễu hắn...”
Sulhee nhắm mắt, bốc hơi khỏi khoảng không. Thình lình xuất hiện ngay sát Pierre, Sulhee vung đôi tay cắm phập hai con dao vào lồng ngực lão. Nước mắt chực tuôn ra, hòa lẫn cả vào máu.
“Vĩnh biệt...bố”
Vừa dứt lời, cơ thể của Pierre đã bốc hơi, sáng lên, và tan biến.
CHAP 7
KẾ HOẠCH THỨ 1
Tiếng súng nỏ nổ lên đoàng đoàng xuyên toạc màn đêm thăm thẳm. Những ánh sáng nhấp nháy le lói, lờ mờ chiếu lên để lại những cái bóng xác của bọn quỷ trên cánh rừng đen. Phantom dẫm đạp lên xác của chúng, lấy đà hất văng những thẻ bài cắm sâu vào não lũ quái vật. Con đường mòn dài ngoằng mới vài phút trước chỉ toàn sỏi và đá, giờ đây phủ đầy nào là những xác chết và máu. Mercedes hai chân vừa đá tung xác chết, hai tay liên tục nã tên vào bọn quái vật, mở đường tiến lên phía trước. Chỉ trong chốc lát, Daniel đã đứng trước cánh cửa dẫn đến con quái thú cuối cùng... Vellum.
“Các ngươi đã sẵn sàng rồi chứ?” – Daniel hỏi
“Chưa! Chưa được” – Phantom la lớn. “Áo của ta dính máu rồi!! Ta phải kiếm đồ lau nó cái đã!”
“a...ha” – Mercedes cười khổ não – “Chúng ta không có thời gian cho việc nhắng nhít đó đâu Phantom à”
“Phải...Ta không có thời gian đâu. Ta nên giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể. Ta mệt mỏi với bọn Transcendence lắm rồi” – Con quỷ than thở.
Hắn vừa dứt lời đã đạp tung cánh cửa dẫn vào bên trong.
Trước mặt của hắn... một con rắn to xác đổ ập xuống nền đất.
Cả ba người sững lại. Đang dần định hình những gì đang xảy ra. Phantom ngước lên, khói bụi lờ mờ tan ra, nhường chỗ cho một tia sáng yếu ớt đang lan tỏa. Tại một dốc đá cao vun vút, ánh sáng lờ mờ ấy càng lúc lại càng hiện ra rõ rệt.
Cả ba người trong phút chốc bỗng bước lùi lại, thủ sẵn vũ khí. Là ai?
Ai đã hất tay trên họ giết chết Vellum? mục đích gì? Là bạn...hay là thù? Họ siết chặt tay, hạ tấn xuống trong tư thế sẵn sàng. Trong lúc này bất kì một tiếng động nhỏ nào cũng đều có thể gây chú ý cho họ.
“Sao thế Phantom. Ngươi sợ à” – Daniel mồ hôi chảy nhễ nhại, cười đểu
“Cả trăm năm qua ngươi vẫn không biết ta là ai sao? Nhìn lại ngươi đi kìa, rõ ràng là ngươi đang sợ chứ gì.” – Hắn không chừa, nói mỉa móc lại. Cả hai nhìn nhau cười, nhưng vẫn hạ thủ đề phòng những gì ở phía trước.
“Hai người có thôi đi không! Lỡ như đấy là bạn của chúng ta thì sao” – Mercedes càu nhàu, lườm nhìn Phantom một nháy.
“Vậy thưa nữa hoàng, tư thế đó nghĩa là sao?” – Phantom cười, nhìn sang Mercedes hiện tại hai cây nỏ đã chìa sẵn về phía trước, cả người rộ ánh hào quang đỏ lên, nếu như để ý kỹ có thể thấy được hàng chục những con kỳ lên đỏ chói đang cạ móng trên nền đất.
Bất chợt, có tiếng cười lớn phát ra từ trên vách đá. Cả ba người trở lại trong tư thế phòng bị chiến đấu. Ánh sáng đó bây giờ tỏa rõ hơn bao giờ hết. Đó là ánh sáng của một thanh kiếm. Nó tỏa ra, chiếu rực lên toàn bộ hang động. Chiếu lên cả cái xác của Vellum nằm vật vựa dưới đất. Không phải là một, mà là ba khúc nằm rải đều, máu tuôn ra tạo thành những vũng máu tràn ra nhìn như mặt hồ đỏ hoét.
“Vậy hóa ra đây là bọn người mà Neinheart cử tới à?” Hắn ngước mặt nhếch mép nhìn chúng. “Một con quỷ, một đứa yêu tinh và một tên trộm... lần này con bé Alicia gặp rắc rối rồi”
“Ý ngươi là sao!?” – Mercedes chau mày hỏi.
“Bọn người ngây thơ ngu ngốc. Chỉ toàn tin vào những gì mình được nghe, mình được thấy, nhưng lại không bao giờ cảm nhận những gì đang diễn ra xung quanh” – Hắn ta nói xong, cắm thanh kiếm sáng rực ấy xuống đất và ngồi bệt xuống ngay rìa vách đá “Alica không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu... Thân là một Đấng toàn năng của Sự sống, mệnh danh là bà mẹ của muôn loài nhưng thật ra lại vô cùng nham độc và tham lam. Ả ta đã từ lâu đã cấu kết với Black Mage để răn đe và thống trị toàn bộ cái thế giới mục nát này rồi”
“Xằng bậy!” – Daniel lớn tiếng – “Suốt bao nhiêu năm tháng dưới trướng Black Mage ta không bao giờ nghe được những điều đó!!!”
“AHHAHAAHAHAHA!!! Ngươi tưởng rằng Black Mage sẽ tiết lộ điều đó cho một kẻ phản bội như ngươi sao?... Các ngươi cũng tưởng con rắn bự chảng này làm việc dưới trướng của Black Mage sao? Lầm to! Nó cũng là một sinh vật, một sinh vật do chính tay Alicia ả tạo ra. Các ngươi nghĩ bọn quái vật là từ đâu mà nó được tạo nên?”
Phantom cắn răng suy nghĩ, tay chân hắn đã thả lỏng đi bớt, nhưng càng lúc lại càng có nhiều câu hỏi do hắn đặt ra.
“Các ngươi không tin ta sao? Tự đi mà hỏi lấy Alicia”
Kẻ lạ mặt vừa dứt lời, Mercedes đã quay phắt sang Phantom – “Chúng ta đi chứ?”
“Nhưng còn nhiệm vụ?”
“Chẳng phải Vellum đã chết rồi sao?” – Daniel cắt ngang lời của họ
“Phải” – Mercedes gật đầu “Chúng ta nên đi thôi!”
***
*Tại trung tâm của Mộc Giới (World Tree)*
“Nói ra! Mau!” – Sulhee chìa hẳn con dao, nâng cằm của Alicia lên
“Các người đang làm cái trò gì vậy!?” – Alicia hốt hoảng hỏi “Tại sao lại nhắm vào ta trong khi bọn lâu la của Black Mage đang hoành hành ngoài kia kìa!!”
“Đừng có đánh trống lảng nữa! Những gì mà cả ba người này nói có phải là sự thật hay không!?” – Sulhee gầm lên, đẩy con dao vào sát hơn trên cổ của ả.
Alicia ngước đôi mắt trợn tròng, đăm đăm nhìn vào Mercedes, Phantom và Daniel, rồi ả hé miệng cười khinh bỉ
“...Phải”
-ẦM !!!-
Một nguồn năng lực được phóng ra. Cả bọn, người nào người nấy hất văng tứ phía. Ngã sóng soài ra mặt đất, người thì lộn nhào đâm sầm vào cánh cổng sắt.
“Các ngươi khôn đấy, phát hiện ra được bí mật của ta... Đúng lắm...Ta chính là kẻ đã lên kế hoạch cho chuyện này. Đúng ra bọn lâu la ở những cánh cửa đó đã giết chết và hút hết được năng lượng của các ngươi rồi. Biết tại sao không? Vì đã có một lời tiên tri rằng chính ta sẽ mất hết tất cả sức mạnh! Những quyền hạn mà ta đang có. Nhưng không may các ngươi lại phát hiện ra thêm một bí mật nữa của ta... Ôi đau đầu quá” – Alicia sổ ra một tràng dài
“Con nhỏ láo oắt, ngươi đã động vào cha của ta” – Sulhee cắn chặt răng
“Hừ... Ngươi tưởng ta quan tâm sao? Nếu bọn quái vật đã không thể giết được các ngươi chính tay ta sẽ làm!!” – Đoạn, ả vung tay chỉ vào Jeckyll, một dòng sáng chạy xoẹt vào người cậu
“AARRRGGGGGGGGGG!!!!!!!!” – Cậu gào thét lên trước đôi mắt của những người khác. Nguồn lực của cậu trong vài giây đã dường như không còn.
Đôi bàn tay trần tràn đầy năng lực bỗng dưng gầy xơ lại, gương mặt lão hóa trong phút chốc. Phải... sinh lực sống của cậu đã truyền về cho Alicia, nếu ả đã cho đi được sự sống, ả cũng có thể tước đoạt lại sự sống.
“Không... không...” – Sulhee há hốc, đôi tay run rẩy nhìn Jeckyll đang dần già đi. Cậu hướng mắt nhìn về Sulhee, chầm chậm giơ tay về phía cô, đôi môi khô khốc mấp máy không rõ ràng một câu nói
“Cứu...”
Jeckyll khựng lại, thân thể rã xuống, hóa thành cát bụi. Trước đôi mắt đẫm ướt của biết bao nhiêu người, cậu đổ gục. Rocky cắn răng, thân thể rã rời không dám nhìn về Alicia
“Aha... AHAHAHAHAHA!!!” - Ả cười ầm lên, rồi nhếch môi đảo mắt nhìn xung quanh. “Tiếp theo... sẽ là ai đây?...” Câu nói của ả làm tất cả rợn người, không dám động đậy.
-RẦM !!!!-
Một âm thanh phát ra làm cho tất cả giật mình nhìn lại.
...
...
Alicia đã bị nhốt, trong một chiếc lồng kính, gào thét, đập tay vào thành, giãy giụa để thoát ra
“Cuộc vui đủ rồi đấy!” – Ta sẽ mang ả đi một lúc. Cứ từ từ mà tận hưởng nhé. Rồi hắn quay phắt lại nhìn Daniel, cười đểu, biến đi cùng cái lồng kính.
...”...Da...Damien?”