Anh có yêu em không ?



Vậy hãy nói rằng anh yêu em đi...

Không

...


Vĩnh Tường nheo mắt cười tinh nghịch...

Đan Thanh nhăn nhó đá vào chân người yêu một cái rõ đau cùng với chút hờn dỗi, trách móc...


Đáng ghét

Đây là lần thứ n+1 ...
Đan Thanh cố tìm kiếm một câu nói phát ra từ miệng của Vĩnh Tường với chan chứa yêu thương...
Và kết quả vẫn như củ...
Vẫn là từ Không lấp lửng thoáng chút lạnh lùng...

Họ yêu nhau củng đã hơn một năm...
Điều kì lạ là chàng trai chẵng bao giờ nói với cô gái dù chỉ một lần ...câu anh yêu em cả ....
Cô gái thì ngày ngày lẽo đẽo bên người yêu...
Chờ đợi câu nói ngọt ngào ấy...
Tình yêu cho cô sự kiên trì...

Người ta nói đúng...

Con gái, yêu bằng tai...



Thời gian cứ lằng lặng trôi đi...
Nhẹ nhàng như làn gió...
Bềnh bồng như ánh tà dương phía cuối trời...


Thấp thoáng...
Chỉ còn một tháng là tới sinh nhật Đan Thanh...


Ngày thứ nhất...

Trên đường về...
Vĩnh Tưởng chìa lui sau, dúi vào tay Đan Thanh một con thỏ bông màu trắng...
Đan Thanh đón lấy với sự ngỡ ngàng pha lẫn chút bối rối...




Gì đấy anh ?

Tặng em đó...

Ơ, hôm nay là ngày gì mà tặng quà cho em ?

Ừ thì... kỉ niệm ngày bùng nổ dân số thế giới ấy mà...


Anh hâm rồi...

Hỳ hỳ...

Thế tặng quà cho người ta có lời gì muốn nói không ...

Nói gì nhỉ ?

Anh yêu em... chẵng hạn...

Không, hehe


Đan Thanh tức tối nhéo yêu vào hông Vĩnh Tường, miệng lầm bầm...

Đáng ghét...

Grừ...


Về đến nhà...

Đan Thanh để con thỏ bông vào chung với đống quà tặng chi chít của Vĩnh Tường...
Chú thỏ bông màu trắng khá dễ thương, nhưng không mấy đặc biệt...

Người yêu cô không hề hờ hững hay vô tình...
Hầu như bất cứ một ngày đặc biệt nào... cô củng nhận được một món quà từ anh ấy...
Đống quà tặng ngỗn ngang kia là bằng chứng hùng hồn nhất...

Vậy mà tại sao...
Chỉ một câu nói đơn giản nhất anh ấy củng không làm được...
Cô thở dài thất vọng...


Đêm thứ hai...
Trong rạp chiếu phim...

Đan Thanh đang mãi mê với những thước phim hấp dẫn...
Vĩnh Tường trao vào tay cô một vật gì đó...
Đó là một con thỏ bông, giống y đúc con mà cô đã nhận hôm qua...

Đan Thanh khẽ giật mình...


Lại tặng quà cho em ?

Ừ, của em đó...

Lí do gì nửa đây ?

À, kỉ niệm ngày đầu tiên anh thấy em hắt xì đó mà...

Anh...

Suỵt..


Vĩnh Tường dùng tay ra hiệu người yêu giử im lặng...
Khi anh phát hiện một số người xung quanh bắt đầu khó chịu vì cuộc trao đổi ngắn của họ...
Đan Thanh im lặng xem hết bộ film với những thắc mắc ngỗn ngang trong đầu...

Cô về nhà, lại tiếp tục đặt con thỏ bông mới nhận ngồi cạnh con thỏ bông của ngày hôm qua...


Rồi ngày thứ ba...

Thứ tư...

Và nhiều ngày khác nửa...

Mỗi ngày cô đều được anh tặng cho một con thỏ bông màu trắng với những lí do hết sức buồn cười...

Ừ thì kỉ niệm ngày tầng Ozon bị thủng...
Ừ thì kỉ niệm ngày cô và anh giận nhau vì một cái lí do rất ư là vớ vẫn...

Thậm chí...

Ừ thì... chẵng có lí do gì hết, thích thì tặng thôi...


Mỗi ngày, cô đón nhận một con thỏ bông trong trạng thái vô thức...
Đó như là thói quen...
Là điều mà mỗi ngày cô phải làm như việc cô ngắm mình trước gương khi ra đường vậy...
Hàng ngàn câu hỏi sinh sôi từng ngày...
Mỗi lần cô cố tìm một lời đáp...
Đều nhận lại những lí do ngây ngô với kiểu cười khúc khích của Vĩnh Tường....


Ngày thứ 17...


Dinh Doong !!!

Đan Thanh uể oải lếch từng bước dậy mở cửa với khuôn mặt ngố ngố đang ngái ngủ...

Làm gì mà anh gọi hoài không được...

Sáng nay em mệt, để điện thoại silent, rồi ngủ...

Uhm, Donut và Cookie của em nè...À quên nửa...

Anh đi công tác 4 ngày, đây là 4 con thỏ bông ...anh tặng em...


Đan Thanh mỉm cười nhận lấy món quà của người yêu không một chút thắc mắc...
Vì cô biết có cố hỏi, thì cô củng chỉ nhận được những lời đáp chã đâu vào đâu cã...
Vẫy tay chào anh với nụ cười trên môi...
Đan Thanh đóng cửa và tiếp tục vùi mình trong chiếc chăn ấm áp...

Tỉnh dậy, vệ sinh xong...
Đan Thanh ngồi trên bàn trang điểm...
Nhâm nhi những chiếc bánh xinh xắn ...
Hút ngon lành lớp kem thơm ngọt trong ly Cookie - loại thức uống mà cô thích nhất...

Cô nhìn sang 20 con thỏ bông nằm ngổn ngang...
Cô đã từng thích thú với cái bí mật gì đó của anh...
Nhưng giờ ở nơi cô...
Chỉ còn là nỗi thất vọng chán chường...


Ngày thứ 29...

Cô khổ sở đón nhận từ tay anh một con thỏ bông như mọi ngày...
Lần này cô thật sự mệt mỏi...
Cô không còn thấy anh lãng mạng nửa...
Cô không còn thấy hứng thú với cái trò đùa ngớ ngẫn của anh nửa...

Nhưng tình yêu...
Cho cô thêm hy vọng...
Cô tự an ủi mình...

Ngày mai là sinh nhật của mình rồi... mình sẽ làm được... anh ấy sẽ làm được...

Cô vẫn cố mỉm cười...
Và chờ đợi một món quà đặc biệt...
Một câu nói chan chứa yêu thương mà cô thèm khát chờ đợi bao ngày qua...



Ngày sinh nhật Đan Thanh...

Một ngày mùa thu ấm áp...

Hôm nay...
Vĩnh Tường thật điển trai trong bộ vest sang trọng...
Sánh bước bên anh là Đan Thanh, với chiếc váy ngắn màu tím nhạt kiều diễm...
Chiếc váy mà mỗi lần cô mặc, đều khiến anh ngắm nhìn đến ngẫn ngơ...
Họ đẹp đôi một cách kì lạ...


Bửa tối diễn ra trong một nhà hàng Pháp cổ điển...
Khăn ăn trắng muốt...
Dao nĩa sáng loáng một màu ánh bạc sang trọng...
Ánh nến mờ ảo...
Khung cảnh nên thơ cùng với tiếng violin du dương, trầm bỗng...
Một sự lãng mạng tuyệt vời ...

Đan Thanh khẽ mỉm cười hài lòng với sự tinh tế của người yêu...

Cô chỉ còn chờ đợi những gì anh thể hiện mà thôi...

Bữa ăn kết thúc...



Mình đi dạo em nhé...

Vâng...


Cô cười tít mắt, ngồi dậy đón nhận cánh tay của anh....
Họ rão bước trên một đoạn đường vắng người qua lại...

Đêm thu thật đẹp...
Chút lá vàng xơ xác ...
Chao nghiêng, rồi thã mình lặng lẽ dưới màn đêm...

Gió thu khẽ rít nhẹ nhàng...
Luồng lách qua từng khóm cây, kẻ lá...
Bồng bềnh củng với mái tóc mượt mà của Đan Thanh...
Đánh bật chiếc váy của cô...
Len lỏi vào những nơi rất nhạy cảm...

Cô thoáng chút run run vì giá lạnh...

Họ dần chậm bước...


À, phải có quà sinh nhật cho em chứ nhỉ...

Nãy giờ người ta chờ có vậy thôi á...



Đan Thanh cười khúc khích nhìn người yêu từ từ lấy trong túi áo vest ra món quà dành cho cô...
Cô hồi hộp chờ đợi...
Một chiếc nhẫn ? ...
Một cái lắc tay, hay một sợi dây chuyền nhỉ...


Rồi bổng nhiên...
Nét mặt đang tươi vui ấy, trở nên tối sầm lại...
Cô không thể tin vào mắt mình... khi trước mắt cô là một con thỏ bông...
Vâng, con thỏ bông thứ 30 mà anh tặng cô...
Con thỏ bông củng chính là món quà sinh nhật mà anh dành cho cô ...

Sự thất vọng tràn trề...
Chán nản cộng với một chút tổn thương...

Cố dấu đôi mắt buồn bã...
Cô gượng cười nhìn anh...

Món quà không ra gì củng được...
Chỉ cần anh nói với cô câu đó thôi...


Hôm nay sinh nhật em...

Hãy nói anh yêu em...

Nói đi anh, một lần thôi...


Vĩnh Tường nhìn cô với ánh mắt âu yếm...
Rồi anh cất lời với một giọng trầm ấm, da diết...



Trễ rồi, mình về thôi em...



Lúc này...
Đan Thanh không còn giử được bình tĩnh nữa...



Đủ lắm rồi....

Anh xem tôi là cái gì chứ...

Anh nói anh yêu tôi, mà ngay cã sinh nhật tôi anh củng không chiều tôi lấy một lần...

Món quà sinh nhật anh tặng tôi đây hả ?

Tôi không cần thứ đồ chơi vô tri này...


Sau câu nói đó...
Đan Thanh vung tay, ném mạnh con thỏ bông xuống lòng đường...

Không kịp nói gì...
Vĩnh Tường quay người.. cố chạy theo con thỏ bông...

Một chiếc ôtô lao tới bất ngờ trong màn đêm nhá nhem...



Rầm !!!


Chàng trai ngã xuống...


Đôi mắt nhắm nghiền...
Một vệt máu dài...
Đỏ tươi... tanh tưởi...
Vĩnh Tường nằm bất động...
Đôi tay vẫn ghì chặt con thỏ bông lấm lem màu máu...


Đan Thanh như chết lặng...
Cổ họng khô khốc...
Miệng lắp bắp những ngôn từ vô nghĩa...
Những gì cô còn cảm nhận được...
Là tiếng rít ghê rợn của chiếc còi ôtô...
Ánh đèn xe chớp nhoáng...
Tiếng va đập dữ dội...
Và hình ảnh người yêu cô nằm sóng soài trên mặt đường...


Chiếc xe cứu thương chạy thật nhanh trong đêm tối...
Các bác sĩ bắt tay vào trận chiến khốc liệt để níu giử sinh mạng anh...

Nhưng rồi...
Chuyện gì đến... củng đến...




Vĩnh Tường ra đi mãi mãi...

---------- Post added at 09:46 AM ---------- Previous post was at 09:44 AM ----------

Đám tang anh... diễn ra trong một ngày cuối thu...
Nước mắt hòa quyện với những nổi niềm xót thương vô hạn...
Đan Thanh bước đến bên mộ phần của anh cùng với 30 con thỏ bông anh tặng cô...
Đặt nhẹ bó cẩm chướng màu trắng nhạt.. loài hoa anh rất thích...


Từ ngày anh mất...
Dường như nước mắt cô đã cạn qua từng đêm thâu một mình...
Cô đơn với nổi dày vò trong hối hận... nhớ nhung và đau đớn...


Cô ngắm nhìn lại những con thỏ bông... những món quà cuối mà người yêu tặng cô....
Miệng nghêu ngao giai điệu của một bài hát mà cã hai cùng thích...




Chợt mắt cô sáng lên...
Hình như bên dưới mỗi chú thỏ bông đều được Vĩnh Tường đánh một con số...
Có lẻ do không mấy hứng thú, nên thậm chí cô còn chưa một lần ngắm nhìn chúng...


Lục lọi trong đống thỏ bông...
Cô cố tìm chú thỏ đầu tiên...


Đây rồi...
Con thỏ mang số 1...

Cô xoay chú thỏ tứ phía như cố kiếm tìm một điểm đặc biệt gì khác...
Chẵng có gì đặc biệt ngoài con số được ghi bằng thứ mực đen ở dưới chân mỗi chú thỏ cả...
Từ xoay, Đan Thanh chuyển sang bóp nắn khắp nơi trên người con thỏ bông...

Cuối cùng, ngón tay cô đè trúng phần bụng của món đồ chơi đó...

Một thứ âm thanh điện tử vang lên làm cô khẽ giật mình...

Ti Amo...




Đó là một câu nói bằng tiếng Ý, thứ ngôn ngữ mà cã hai đang theo học...
Và điều làm cô lặng người... chính là ý nghĩa của câu nói ... "Tôi yêu em"

Cuống cuồng tìm con thỏ mang số 2...
Cô ấn mạnh vào bụng của nó...





Je t'aime...

Vẫn là một câu ngoại ngử với ý nghĩa "Tôi yêu em"...
Nhừng lần này là tiếng Pháp...





Cô thấy nhói lên ở ngực...
Những giọt nước mắt ngỡ đã cạn khô bắt đầu chực chờ rơi xuống...






Con số 3...

Aishiteru...






Số 4...

Taim i' ngra leat...




Đan Thanh ấn vào bụng từng con thỏ với sự nghẹn ngào cùng quả tim đau nhói...






Con số 17...

Sarang Heyo...







Số 18...

Ich lieb di...






...19...

Wo ai ni...








Và cứ như thế...

Âm thanh phát ra từ con thỏ bông số 29 vang lên trong chiều thu nhạt nắng...

I love you...





Cô thấy trời đất như quay cuồng...
Cảnh vật như sụp đổ trước mắt cô...
Mọi thứ trở nên hoang tàn.. điêu linh...
Đất dưới chân cô như đang rung lên dữ dội...
Cuống họng khô khốc...
Ánh mắt vô hồn...

Trong tay cô là con thỏ bông thứ 30...
Con thỏ bông mà Vĩnh Tưởng ghì chặt đến lúc ra đi...
Con thỏ bông loang lỗ vệt máu của người yêu cô...
Nó không giống những con thỏ bông khác...
Vì nó không mang một con số dưới chân...
Mà thay vào đó...là một trái tim màu đỏ tươi được anh vẽ nắn nót từng chút một...

Nó không giống những con khác...
Vì ngay lúc này đây...
Ánh mắt nó không còn tươi vui, nhí nhãnh như 29 người anh em của nó...
Mà sâu trong đôi mắt đó là sự buồn bã.. thê lương...

Cô run run ấn vào bụng con thú bông...
Lần này không còn là thứ âm thanh điện tử đó nửa...
Mà là chất giọng thật của Vĩnh Tường...
Những âm thanh vang lên từng chút, từng chút xé nát tâm can của Đan Thanh...







Tình yêu của đời anh ơi...
Chắc em sẽ ngạc nhiên lắm và khẽ bật cười khi nghe cái giọng rồ rồ như nhễu sóng của anh...
Mình yêu nhau củng được 427 ngày rồi em nhỉ...
Anh biết là thời gian qua anh tệ lắm...
Nhiều lần làm em buồn...
Không biết chiều em, không nói được một câu ra trò chỉ để làm em vui...
Nhưng em à...
Với anh, cái câu nói đó nó đơn giản lắm...
Chỉ là anh nghĩ...
Liệu câu nói đó có diễn tả hết được tình yêu đang lớn lên từng ngày mà anh dành cho em không...
Liệu câu nói đó có gói ghém trọn yêu thương và nổi nhớ của anh mỗi đêm vắng em không...

Hỳ hỳ...

Chúc mừng sinh nhật thiên thần của anh...
Dân kiến trúc khô khan lắm em ơi...
Anh đang cố tỏ ra lãng mạng đây này, em đừng cười anh nhé...

Đôi khi anh mệt nhoài trên đường đời...
Ngoảnh mặt lại nhìn... anh an tâm vô cùng khi thấy em vẫn ở đó...
Đôi khi anh yếu đuối, muốn buông xuôi tất cả...
Thì bàn tay ấm áp với cái ôm siết chặt của em chính là sức mạnh để anh vượt qua khoảnh khắc yếu lòng đó...
Nụ cười rạng rỡ của em cho anh thêm niềm tin và nghị lực để anh bước tiếp...
Cảm ơn ngày ấy, Thượng Đế đã cho em đến và thay đổi cuộc đời anh....


Với cã trái tim... anh muốn em biết một điều ...


Anh yêu Em...














Tách ....


Có hạt nước trong suốt nào đấy...
Hờ hững rơi xuống...
Cuộn mình rồi vỡ tan trên khuôn mặt chú thỏ bông sầu thảm... lấm lem màu máu...

Mưa ư ?

Không, bầu trời đang rất quang mà...