Kì 33:
- Ừm, ừm, ra là cái máy này.
[Chữ ghi trên bảng hướng dẫn]
Chức năng 1: Biến đổi cũ thành mới.
Chức năng 2: Biến đổi mới thành cũ.
Chức năng 3: Biến đổi đồ bị hỏng về trạng thái ban đầu.
Chức năng 4: Biến đổi môi trường sống (để cơ thể thích nghi với môi trường khác)
Chức năng 5: Biến đổi giới tính trên đồ vật.
Chức năng 6: Biến đổi giới tính trên sinh vật.
- Vậy là ta đã sử dụng chức năng cuối cùng như một thử nghiệm à… Huh? Gì đây? Một cuốn nhật kí?
Ruu nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ ngay dưới cái máy, quyển sổ này bản nhỏ, bìa cứng và đen tuyền ghi là “My Diary”. Có một miếng vải đỏ làm dây kẹp bên trong. Cậu lật trang được đánh dấu ấy ra.
“Hôm nay các bạn ấy tới nhà mình chơi, thật là vui! Mình hi vọng khoảng thời gian này không bao giờ bị phá vỡ. Hi vọng giấc mơ đó không phải sự thật, nếu không thì… Các cậu ấy sẽ xa lánh mình, mọi người sẽ cho rằng mình là ác quỷ, họ sẽ kinh hãi mình và ruồng bỏ mình, cả bạn bè, gia đình mình… Tất cả sẽ biến mất, những kỉ niệm đẹp, kí ức vui vẻ của mình sẽ biến mất nếu như đó là sự thật. Nếu mình sử dụng cái máy biến đổi lần nữa, có lẽ, mọi việc sẽ bình thường trở lại, không ai ruồng bỏ mình, và… Yan sẽ không còn yêu mình nữa, mình sẽ không còn được bá vai Kan nữa… Nốt ngày mai, chỉ nốt ngày mai nữa thôi, mình sẽ tận hưởng những kí ức đẹp cuối cùng rồi sẽ trở lại như xưa. Lá bùa, xin mi đừng có rớt xuống nữa, đừng lấy đi bạn bè, gia đình của ta, đặc biệt là Yan, ta yêu cô ấy, rất yêu cô ấy...”
Và những dấu vết đọng lại như những giọt nước mắt. Ruu tặc lưỡi. Cậu không vô tâm đến nỗi vứt quyển này đi. Nhung nó sẽ ảnh hưởng tới ý định của cậu, tiêu diệt loài người, trả thù cho đồng bào cậu, và trừng phạt những tội lỗi của con người. Một phần linh hồn cậu, đã yêu một cô bé tên là Yan.
“Hm… giữ lại xem sau vậy.” - Ruu lẩm bẩm một mình.
Và cậu cho quyển sổ đó vào vòng cổ ma thuật, nơi lưu trữ đồ vật của mỗi thành viên trong “Dòng tộc”.
Rin bước tới hỏi:
- Có gì vậy, Kenta-sama?
- À, không có gì cả đâu. Chỉ là, ta đang nghĩ xem nên thử cái máy này như thế nào…
- Hay để tôi làm vật thí nghiệm nhé?
- Không, không được – Ruu xua tay – Làm sao ta lại để một cô gái lao đầu vào nguy hiểm vậy cơ chứ?
Rin bật cười:
- Ngài thật là, lần đầu tiên ngài nói tôi như vậy đó. Ngài đừng lo, chính ngài mới là vật thử nghiệm đầu tiên, và đã thành công rồi mà? Giờ tôi thử chắc không có trục trặc gì đâu.
Và Rin bước vào bên trong máy, cánh cửa đóng lại. Ruu ngắm nghía hàng nút bấm. Có ba nút ẩn, được ghi “An toàn”, nhưng lại không ghi chức năng là gì cả. Cậu tò mò và nhấn số 7. Cái máy bắt đầu khởi động. Cậu đứng chờ bên ngoài, năm phút, mười phút, mười lăm phút. Chán nản, cậu định ấn nút dừng máy thì cánh cửa mở ra, một luồng khói trắng trào ra ngoài, che hết tầm nhìn của cậu. Cậu ngó vào nhưng không thấy Rin đâu cả. Cậu thấy hơi lo lắng, liền gọi:
- Zwei, cô đâu rồi?
- Kenta-sama, tôi ở đây! – Tiếng Rin từ đâu phát ra, lí nhí.
- Ta không thấy cô đâu cả! Mà sao tiếng cô nhỏ thế?
- Tôi ở dưới này, Kenta-sama! – Rin gào to.
Ruu cúi đầu xuống đất, bật cười thành tiếng:
- Sao… sao cô lại trở thành tí hon thế này?
- Cái máy này sao vậy chứ? Đâu có chứ năng này trong bảng hướng dẫn? – Rin nhăn nhó.
- À, đây là một trong ba nút ẩn “An toàn” của cái máy này ấy mà… Cô vào lại đi, để ta xem làm thế nào để cô trở lại hình dáng ban đầu…
- Dùng ma thuật của ngài cũng làm được những việc như thế này mà? Đâu cần dùng nó?
- Haiz, cô không hiểu gì cả. Chúng ta tuy có ma thuật nhưng nó không hề vô hạn, bởi vậy không nên ỷ lại quá nhiều vào ma thuật của bản thân, Zwei. Ta cũng không chắc nguồn ma thuật hiện giờ của ta thi triển được phép ấy hay không nữa… Thôi, cô vào đi, Zwei…
- Được rồi, tôi vào – Rin thở dài. “Ngài mất tự tin quá rồi, Kenta-sama…”
Và cô cố nhảy để trèo lại vào trong máy, nhưng cô không với tới. Ruu mỉm cười, cậu đưa tay ra:
- Nào, để ta giúp cô!
Rin đỏ mặt và lí nhí:
- Cảm, cảm ơn chủ nhân!
Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại. Ruu ngẫm nghĩ xem trong hai nút còn lại, nút nào là nút “Phóng to”, hoặc là “Trở lại trạng thái ban đầu”, nút số 7 lúc nãy có lẽ là “Thu nhỏ”. Cậu phân vân một hồi rồi tặc lưỡi và ấn nút số 8. Và lại chờ đợi, mười phút, rồi hai mươi phút, lại ba mươi phút… Một tiếng sau, cánh cửa mở ra. Rin với hình dáng ban đầu bước ra, cô nhìn tay chân mình rồi nhìn Ruu và reo lên:
- Tôi đã to lớn trở lại rồi, Kenta-sama!
- Ừ! Chà, còn một nút nữa à… Để ta thử nhé? – Ruu cười.
- Ưm… Không biết nút còn lại có chức năng gì… để tôi thử nghiệm nốt đi, Kenta-sama!
- Không được, cô đã mạo hiểm hai lần rồi, lần này đến lượt ta! Đây, – Ruu chỉ vào nút số 9 – cô ấn vào đây sau khi cánh cửa đóng lại nhé?
- Vâng, Kenta-sama…
Và Ruu bước vào cỗ máy. Trong này thật rộng rãi, có một cái ghế dài và rộng được gắn chặt vào “tường”. Cả nơi này được phủ một màu trắng tinh khiết, không một chút bụi bẩn hay thứ màu lòe loẹt nào khác. Một màu trắng tuyệt đối. Ruu nhìn cánh cửa đang khép lại và khi nó đóng hẳn lại, một làn khói trắng bốc lên một cách từ từ. Cậu nhìn quanh “căn phòng”, nơi này vẫn chỉ có một màu trắng, và dường như chỉ có cậu là “thứ lạc loài”. Cậu ngồi xuống cái ghế dài, làn khói trắng kia bao trùm lấy cậu và cả căn phòng, chúng khiến cậu thấy buồn ngủ. Cậu nằm xuống và ngủ thiếp đi.