Xem kết quả Bình chọn: hay or ko hay?đc or ko đc?

Người bình chọn
31. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • hay

    14 45.16%
  • tạm được

    10 32.26%
  • ko hay

    7 22.58%
Trang 24 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 142223242526 CuốiCuối
Kết quả 231 đến 240 của 255

Chủ đề: [Fic] - Tái Sinh

  1. #231
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    khó hiểu chỗ nào cơ?


    Link truyện : Tái Sinh

  2. #232
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    Ngoại truyện:

    Kì 1: Cuộc sống đời thường của tôi


    “Tôi là một Yankee, tôi không phủ định điều đó, tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi không phủ định điều đó. Nhưng tôi vẫn là một con người, một học sinh trung học, tôi có quyền sống, có quyền học như những người khác, và có bạn bè như những người khác…”

    Đó là những lời tôi nghĩ, những lời tôi viết trong quyển sổ kia, cuốn Nhật kí của tôi. Có vẻ như một yankee như tôi không hề hợp với những thứ kiểu như vậy, ý tôi là, những thứ của người bình thường. Kì thực là tôi vẫn thích sự cô độc hơn, không bị ràng buộc bởi ai, không bị ai phản bội, không bị ai đâm lén sau lưng, một lần là quá đủ rồi…

    Và tôi có hai khả năng đặc biệt không hề giống như một người bình thường hay thậm chí là yankee bình thường đi chăng nữa, đó là trò chuyện và hiểu được một số loài động vật, thực vật nói gì, và khả năng còn lại là bay, không hề có một kĩ xảo nào cả, tôi có thể tự do bay trong không trung mà không cần tới cánh hay động cơ hiện đại nào cả. Tất nhiên là tôi chẳng dại gì mà cho người khác biết điều này để rồi bị lôi vào phòng thí nghiệm với mấy tay khoa học điên khùng. Tôi muốn có bạn bè nhưng lại cố gắng không giao tiếp với bất kì ai là bởi vậy.

    Tôi không mạnh, chỉ là những người khác quá yếu nên mới thua tôi. Tôi không giỏi, chỉ là những người khác không học hành chăm chỉ nên mới thua tôi. Mà tôi cũng chả ưa việc học hành cho lắm, dù gì thì nó cũng có giúp ích gì với một sinh vật lạ như tôi cơ chứ? Tôi rất hay bỏ học, nhưng chẳng hiểu tại sao số hạng của tôi luôn là hạng 1 trong cái trường công lập này, chính tôi cũng không hiểu tại sao…

    Tôi giới thiệu bản thân vậy là đủ chưa nhỉ? À quên nữa, họ tên đầy đủ của tôi là Hikari Mizu-kaze, một cái tên thật lạ và hình như chẳng hợp với tôi chút nào cả. Tôi không thể tỏa sáng như Hikari, không thể mạnh mẽ, bao la như Kaze và không thể dịu dàng, hiền hòa như Mizu. Tôi thường được những người bạn cây cối và động vật gọi là Kazu, tôi thích cái tên ấy hơn… À, và tôi 17 tuổi. Từ giờ tôi sẽ kể về cuộc sống của tôi ở đây cho các bạn nghe.



    *Reng…Reng* Tôi nhổm dậy tắt chuông báo thức, nhìn bản thân mình trong cái gương trước tủ quần áo, tôi phì cười, quả nhiên để tóc hơi dài là không hợp với tôi mà, trông tôi bây giờ như một con sư tử vậy. Tôi với lấy cái kéo trong ngăn tủ và cắt bớt tóc đi. Sau 5-10 phút, tóc tôi đã ngắn trở lại như tháng trước. Thu dọn lại bãi chiến trường vừa bày ra xong, tôi bước vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, tôi vừa lau khô tóc vừa nhìn lại đồng hồ lần nữa.


    - Mới 7 giờ, vẫn còn sớm quá!


    Trường tôi phải 8 giờ mới bắt đầu vào học. Tôi lướt mắt qua căn phòng của mình một lần nữa, mọi thứ đã ở đúng chỗ của nó, không bị bừa bộn. Tôi cười và mặc quần áo, với lấy cái cặp và đi lên sân thượng (phòng tôi ở gần sân thượng nhất trong cái kí túc xá nam 5 tầng này). Tôi mở cửa, một luồng gió sớm mát lạnh lùa vào, tôi bước lên sân thượng và ngồi xống nền. Ánh mặt trời lúc này thật là dịu dàng, còn bầu trời thì xanh mát…


    - Cậu đang làm gì vậy? – những đám cỏ trên sân thượng hỏi tôi.

    - Cũng như các bạn thôi mà, tớ đang phơi nắng! – tôi cười đáp lại.

    - Nè, lúc nào đó cậu có thể giúp chúng tớ được mọc bình thường trong đất trên sân thượng này không? Chúng tớ luôn mọc từ những khe ẩm ướt với chút đất thôi hà…

    - Ok, đợi tới trưa nay tớ sẽ giúp các bạn, nhưng lần sau đừng mọc lung tung nữa nhé, dễ bị người ta nhổ lên vứt đi lắm đó!

    - Ừm, cảm ơn cậu rất nhiều!

    - À, tớ phải đi học bây giờ, chào nhé! – Tôi vừa nói vừa trèo lên hàng rào sân thượng.

    - Khoan đã, đây là tầng 5 mà, cậu có bị sao không vậy??? – những đám cỏ hét lên.

    - Không sao đâu, đừng lo. – Tôi cười tươi và nhảy xuống.


    Tất nhiên là tôi chả bị làm sao cả, vì tôi biết bay mà! Tôi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng trong những cái nhìn ngạc nhiên đầy sợ hãi của những người khác trong kí túc xá. Tôi muôốn cười à nói: “Tớ không sao cả đâu, mọi người đừng lo!” nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại trừng mắt như đe dọa và đi ra khỏi kí túc xá. Tôi biết và nghe thấy mọi người đang xì xào bàn tán sau lưng tôi, tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không muốn ai thân thiết với mình, một sinh vật lạ, mọi người sợ tôi lại hay hơn.


    Tôi đi đường, những người bạn cây cối và chim chóc hỏi tôi:


    - Cậu không sao chứ?


    Tôi cười:


    - Ừ, tớ không sao cả đâu, các bạn thật tốt vì đã lo lắng cho một kẻ như tớ.

    - Cậu là người tốt mà, đúng như cái tên Mizu-kaze của cậu vậy, cậu thật tốt, dịu dàng và mạnh mẽ.

    - Các cậu đừng khen tớ vậy chứ, tớ sẽ phổng mũi mất! Có lẽ chỉ có các bạn mới quan tâm đến tớ mà thôi, chứ những con người khác, các bạn thấy đấy, đâu có ai như vậy đâu… Thôi nhé, tớ tới trường đây!

    - Ừ, hẹn gặp lại, Kazu-kun!


    Tôi đi được một đoạn thì bỗng có tiếng gì đó vang lên:

    - Phantom…


    Và tôi cảm thấy như có ai đó đằng sau mình, nhưng khi quay đầu lại, tôi không hề thấy một ai cả, dù chỉ là một cái bóng! Tôi gãi đầu và lẩm bẩm: “Chắc mình tưởng tượng” và đi thẳng tới trường.


    * * * * *


    Lúc này ở trường vẫn chưa có ai tới cả, tôi cầm vòi nước và tưới nước cho tất cả cây trong trường, rồi lượm rác bị lẫn trong cỏ. Điều này khá kì lạ với một yankee như tôi nhỉ? Nhưng tôi luôn cảm thấy khó chịu khi thấy những thứ rác rưởi bẩn thỉu ấy bám vào những người bạn cây cối của tôi. Nhìn lại thành quả, tôi cười một cách mãn nguyện. Vừa lúc ấy có người tới trường, tôi rửa sạch chân tay rồi lên thư viện và ngồi đó đọc sách. Tôi sẽ không vào lớp, bởi tôi biết chắc rằng tụi con gái sẽ lại trang điểm, kể cả giáo viên nữ. Mà tôi thì lại cực kì dị ứng với những thứ như vậy - tôi luôn ước rằng được tới một thế giới không có những thứ độc hại ấy. Và tôi ngồi đây học bù, à không, thực ra chỉ là đọc sách thôi, chứ tôi có học hành gì đâu, tôi là một yankee mà. Tôi chỉ tới thư viên này mỗi ngày và đọc sách, các đầu sách ở đây rôi đã hầu như đọc qua hết. Hôm nay tôi tìm thấy một quyển sách lạ, không có tên. Tôi tò mò mở ra, một luồng sáng chói loá bao trùm lấy tôi...




    Chú thích:
    Yankee: đầu gấu, lưu manh
    Hikari: ánh sáng
    Mizu: nước
    Kaze: gió
    Phantom: bóng ma
    Lần sửa cuối bởi shikan97, ngày 30-08-2013 lúc 15:03.


    Link truyện : Tái Sinh

  3. #233
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    im quá :"<

    Mọi người đang làm gì vậy nhỉ


    Link truyện : Tái Sinh

  4. #234
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

  5. #235
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    616
    Rep Power
    12
    mới vào chưa đọc để đọc
    mấy nay bận đi học với chơi game nên ít vào đây
    à hú ú ú ú ú *@

  6. #236
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    từ giờ tới 9/2 chắc post tiếp kì 2 ngoại truyện


    Link truyện : Tái Sinh

  7. #237
    Trích dẫn Gửi bởi shikan97 Xem bài viết
    từ giờ tới 9/2 chắc post tiếp kì 2 ngoại truyện
    3/9 rồi sau chưa có phần mới nữa >:

  8. #238
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    Ngoại truyện


    Kì 2: Kí ức và gặp gỡ







    Tôi lơ lửng trong luồng sáng kì lạ ấy, xung quanh không có gì cả, ngoài một màu trắng xóa và những đường vân vũ. Trong khi tôi không biết nên làm gì thì bỗng nhiên có những hình ảnh xuất hiện xung quanh tôi, và trong những hình ảnh đó là tôi, có lẽ đó là những chuỗi kí ức của tôi chăng? Tôi cũng không rõ lắm, nhưng không phải người ta hay nói rằng những người sắp chết thường nghĩ lại về quá khứ của mình hay sao? Và tôi sắp chết... mà điều đó cũng chẳng sao cả, vì dù gì thì cũng đâu có ai cần tới tôi, chả có ai cần tới tôi hết, như vậy thì chết đi vẫn tốt đẹp hơn chứ?... Suy nghĩ mãi, tôi mới nhận ra những hình ảnh kia đang hiện lên những gì, lúc nãy nó khá là mờ nhạt. Cảnh sáng nay tôi trò chuyện với đám cỏ trên sân thượng, cảnh tối hôm qua tôi mày mò cách chơi một game mới. Rồi trước nữa, trước nữa, cảnh người bạn đầu tiên bắt chuyện với tôi mà không hề sợ hãi, rồi cảnh cậu ấy ghê sợ và xa lánh tôi,… không biết từ bao giờ mắt tôi đã ứa lệ. Tôi biết rằng tôi cô đơn, tôi biết tôi bị mọi người xa lánh, ghét bỏ, nhưng tại sao, tại sao tôi lại buồn tới vậy? Tôi muốn như vậy cơ mà? Tôi đã cố gắng không tiếp xúc với ai cả. Nhưng tại sao, tại sao nước mắt tôi vẫn cứ rơi mãi? Tại sao lòng tôi trĩu nặng như vậy? Tôi không hiểu, thực sự không hiểu…

    Rồi hình ảnh kí ức hiện lên cảnh tôi lúc vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh. Một người phụ nữ đặt tôi ở cửa nhà thờ, một màu đỏ rực nhưng thân thương và ấm ấp. Mẹ tôi chăng? Đó có thực là mẹ tôi không? Người mà đã bỏ rơi tôi trong dòng lệ tuôn kia? Đó có thực là người phụ nữ nhẫn tâm không? Không hiểu sao khi thấy bóng dáng chạy đi của người đó, lòng tôi cứ nghẹn lại, và tôi buột miệng gọi với theo bóng dáng đỏ rực ấy:


    - Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con lại đây!!!


    Nhưng vô ích, đây chỉ là những hình ảnh trong tiềm thức, trong quá khứ, người đó, mẹ tôi, không thể nào nghe thấy tôi nói, tôi gọi được. Mắt tôi lại trào lệ, tôi khóc, khóc như một đứa trẻ, tôi trong qua khứ ở kia cũng đang khóc. Tôi biết rằng kể cả tôi gào khóc như thế nào đi chăng nữa thì mẹ tôi cũng không bao giờ quay lại cả. Nhưng tôi vẫn cứ gào lên:


    - MẸ ƠI, CON MUỐN Ở BÊN MẸ, MẸ ƠI…


    Rồi luồng sáng đang bao trùm lấy tôi bỗng biến mất. Tôi rơi xuống đất, một thảm cỏ xanh mềm mại, tôi ngạc nhiên nhìn ra xung quanh, một nơi lạ hoắc. Một ngọn đồi xanh mơn mởn, hoa cỏ xung quanh tươi mát đầy sức sống, bầu trời thì cao và xanh trong veo, cùng với làn gió thoảng nhẹ, và một tòa lâu đài to lớn trước mặt tôi. Tôi đưa tay lên che ánh nắng dìu dịu của một buổi sớm đang chiếu thẳng lên người tôi. Nước mắt tôi đã ngừng rơi từ lúc nào, cảm giác hụt hẫng và đau đớn cũng biến đâu mất hết. Tôi không biết nên làm gì bây giờ cả, tôi không biết đây là đâu…

    Bỗng từ trong lâu đài, một người phụ nữ đi ra, mái tóc đỏ, đôi mắt đỏ và bộ đồ màu đỏ. Một màu đỏ thật ấm áp và thân thương… Người đó gợi cho một tôi cảm giác gia đình, giống như mẹ tôi vậy… Liệu đó có phải mẹ không nhỉ? Trông người đó có vẻ hơi trẻ thì phải, nếu là mẹ tôi thì bà ấy hẳn phải trông già”hơn chứ? Tôi định buột miệng: “Oka-san…” thì người đó trừng mắt nhìn tôi, giọng giận dữ:


    - Ngươi là ai? Sao dám tới đây?


    Tôi ngạc nhiên, nếu đó là mẹ thì có phải mẹ đã quên mất tôi, không nhớ ra đứa con mà mẹ đã sinh ra? Hay người này không phải mẹ?… Có lẽ vậy, có lẽ người này chỉ là một người giống mẹ mà thôi. Nghĩ vậy, tôi cười, nói:


    - Tôi… không cố ý vào đây, tôi chỉ đi lạc thôi. Mà… nơi này là đâu vậy?

    - Hừm, trông ngươi có vẻ thật thà. Được rồi, tha cho ngươi lần này. Đây là lâu đài của ngài Kenta-sama, người có uy lực nhất hành tinh này!

    - Ồ, ra vậy. – Tôi ngạc nhiên, nghe cô ấy nói như là một chuyện đùa vậy….

    - Zwei, ngươi đang tâng bốc ta đấy à?


    Một cậu bé từ trong lâu đài đi ra, một đôi mắt đỏ tươi như máu và mái tóc màu trắng bạc, giống như mái tóc trắng tinh kì lạ của tôi. Tôi hỏi cô gái màu đỏ - cậu bé đã gọi cô ấy là Zwei nên có lẽ tên của cô ấy là thế:


    - Cậu bé này là ai vậy?

    - Đây là Kenta-sama, ngươi không được phép vô lễ!


    Zwei giận dữ nói, có lẽ là do tôi đã gọi cậu bé kia là cậu bé chăng? Còn cậu bé kia thì bình tĩnh nói, giọng điệu giống như người lớn vậy:


    - Thôi nào Zwei, cậu ta không biết mà, không biết thì không có tội. – Rồi cậu bé ấy quay sang tôi, và cười – Ngươi tên là gì vậy?

    - Tôi tên … - Tỗi ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên có tiếng gì đó vang lên “Phantom…”, giống như lúc tôi đang trên đường đến trường vậy, thế là tôi cũng buột miệng – Phantom…

    - Chà, một cái tên hay và đầy bí ẩn, Zwei ha!

    Cậu bé đó cười thích thú, giống như một đứa trẻ, phải, cách nói giống như một đứa trẻ con bình thường vậy. Tôi lại quay sang Zwei, cô ấy đang cau mày lại, dường như cô ấy đang suy nghĩ gì đó chăng? Hay là vì cái tên kì lạ mà tôi vừa buột miệng nói ra? À mà phantom có nghĩa là gì ấy nhỉ… Etou… đúng rồi, là bóng ma, bóng ma… Mà bóng ma cái quái gì vậy nhỉ, tôi làm sao vậy trời? Cái tên đó có ý nghĩ gì với tôi cơ chứ? Tôi giống bóng ma sao? Bỗng nhiên Zwei lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ đang bị hỗn loạn của tôi:


    - Nhưng Kenta-sama, cậu ta là con người, kẻ thù của chúng ta mà?


    Tôi ngạc nhiên, sao con người lại là kẻ thù của họ? Họ không phải con người sao? Hay con người mà họ đang nói là những người khác? Lại một lần nữa, dòng suy nghĩ của tôi lại bị cắt đứt, lần này là do cậu bé được gọi là Kenta-sama kia:


    - Cậu ta không phải con người, Zwei, ta có thể thấy một nguồn ma lực đã bị phong ấn trong người cậu ta. Ừm… phải không, Phantom?


    Tôi lại ngạc nhiên lần nữa, sao Kenta-sama lại nói tôi không phải là con người? Tôi lúng túng, không biết có phải Kenta-sama muốn hỏi tôi về những khả năng kì lạ - không thuộc về con người - của tôi không? Và tôi đáp lại:


    - Tôi… không rõ, tôi chỉ có thể… bay… - tôi thực sự rất lúng túng – hai người sẽ cho tôi vào phòng thí nghiệm ư?

    - Sao ta phải làm vậy? – Kenta-sama ngạc nhiên hỏi lại tôi.

    - Bởi vì tôi là sinh vật lạ, không phải con người…


    Và trong đầu tôi xuất hiện đủ thứ hình ảnh về cảnh bị đem ra làm thí nghiệm, chúng rất rùng rợn nên tôi cũng không tiện nói ra. Kenta-sama bỗng bật cười:


    - Ngươi tất nhiên không phải con người, Phantom, và cũng không phải là sinh vật lạ, mà là một trong số chúng ta, một thành viên của Dòng tộc mà Thượng đế ưu ái nhất.

    - Vậy ư? – tôi ngạc nhiên về cái Dòng tộc mà họ nói, tôi vốn không tin vào Chúa trời hay Thượng đế gì đó nên chưa bao giờ tôi biết hay nghe kể về Dòng tộc mà Kenta-sama đang nói tới...




    Chú thích:

    Oka-san: mẹ
    Lần sửa cuối bởi shikan97, ngày 06-09-2013 lúc 13:24.


    Link truyện : Tái Sinh

  9. #239
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    Xin lỗi mọi người, từ hôm bữa tới giờ bận qua nên quên tiệt chuyện đăng bài luôn


    Link truyện : Tái Sinh

  10. #240
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    616
    Rep Power
    12
    quên thì h đăng đi =.= hóng mấy ngày nay
    à hú ú ú ú ú *@

Các Chủ đề tương tự

  1. Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 14-07-2012, 01:12
  2. [Mediafire] MapleStory Anime ( Phim Hoạt Hình MapleStory )
    Bởi xuboomonline trong diễn đàn Cảm Xúc
    Trả lời: 3
    Bài viết cuối: 22-06-2012, 15:38

Tag của Chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •