Kì 44: Kí ức của tôi
(Ein kể truyện)
Tôi với tay theo Ruu-sama, hai khóe mắt tôi rưng rưng, tôi rất buồn:
- Ngài… ruồng bỏ tôi ư, Ruu-sama...
Và tôi nhớ lại lúc xưa, cái ngày mà tôi gặp được Ngài ấy…
Đó là một ngày mưa tầm tã, tôi – một con mèo đen bé tí xíu – gục ngã bên một gốc cây và đang thoi thóp. Trên mình tôi lúc đó đầy máu, vết thương trên cái trán bé nhỏ của loài mèo của tôi cũng rỉ máu. Mắt tôi thì mờ dần đi, trước khi hoàn toàn ngất đi vì mất máu quá nhiều, tôi thấy một bóng người to lớn đang đi tới bên cạnh tôi, không phải đó là con người chứ…
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên một tấm nệm, cạnh một cái lò sưởi, người tôi đã được băng bó cẩn thận từ bao giờ. Tôi ngạc nhiên, tôi vốn căm thù con người vì bọn họ luôn ruồng bỏ, đánh đập tôi, tôi vốn không còn nhà cửa từ khi được sinh ra… vậy mà giờ tôi lại nằm trong một căn nhà của con người và được một con người nào đó băng bó cho. Chuyện này quá sức tưởng tượng của tôi!
Trong lúc đang suy nghĩ mông lung về điều kì lạ này thì bỗng cánh cửa phòng khẽ mở ra, một con người to lớn từ ngoài bước vào căn phòng và đi tới gần tôi. Tôi căm hận con người, do đó tôi đã xù người lên, mặc dù biết cái hình dáng nhỏ bé của mình không thể nào làm cho tên to xác - trong cái áo choàng trùm kín mặt mũi kia – sợ hãi được. Và quả đúng thế, hắn ta không hề sợ hãi hay tức giận với tôi, mà còn đưa ra cho tôi một bát sữa còn nghi ngút khói, thứ mà tôi yêu thích nhất nhưng chưa bao giờ được nếm qua. Tôi vừa nhìn bát sữa nóng ấy, và tôi nhìn hắn ta bằng ánh mắt nghi ngờ. Hắn ta định đầu độc tôi ư? Hay hắn định biến tôi thành vật thí nghiệm cho các loại thuốc độc của hắn? Hắn lúng túng, và cố nói điều gì đó. Nhưng mà tôi chả hiểu hắn ta nói gì cả, bởi tôi không thể hiểu tiếng người, mặc dù giống loài chúng tôi gần gũi với các linh hồn nhất, và những con mèo khác có thể hiểu tiếng của con người… nhưng tôi, riêng tôi thì không, có lẽ đó là lí do con người ghét tôi chăng?
Bất giác tôi cảm thấy ngòn ngọt đầu lưỡi, trời đất, tôi đang uống bát sữa ấy, tôi sẽ chết mất thôi… Nhưng, sao bát sữa này lại ngọt ngào và ấm nóng như vậy? Cả người tôi đang ấm dần lên, không giống như cảm giác sắp chết, tôi cảm thấy thật sự rất ấm áp… Bỗng nhiên hắn ta chìa tay ra, theo bản năng tự vệ, tôi cào vào bàn tay to lớn ấy. Hắn ta giật tay lại, đồng thời cái mũ trùm đầu màu xám nhạt cũng bị rơi ra. Tôi ngạc nhiên: một người tóc trắng, đôi mắt thì đỏ tươi như máu, da thì trắng xám, khác hoàn toàn với những con người mà tôi từng gặp. Hắn ta suýt xoa chỗ bị tôi cào, rồi nhìn tôi, một ánh mắt buồn, một nỗi buồn xa xăm và cô độc, rồi hắn ta quay lưng đi ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo dáng hắn ta, ánh mắt ấy giống như tôi vậy, một sinh vật cô độc. Và đây cũng là lần đầu tiên tôi bắt gặp ánh nhìn đó từ con người. Từ trước tới nay, con người luôn nhìn tôi với ánh mắt căm ghét, khinh bỉ và lăm lăm cây gậy, chỉ chực đập chết tôi, và tôi luôn may mắn thoát chết, hôm nay thì tôi có hơi mệt nên không chạy được tiếp nữa mà thôi… Chà, tôi đã bắt gặp một người khác người với ánh mắt khác người…
Lần tiếp theo, tôi không hung dữ nữa, tôi để im cho hắn ta xoa đầu tôi. Bởi tôi biết kẻ này sẽ không làm hại tôi, ít nhất là bây giờ. Đây đúng là một kẻ kì lạ mà, không những không làm hại tôi mà còn chăm sóc cho tôi, làm tôi cảm thấy một sự ấm áp kì diệu, cái ấm áp mà cả cuộc đời của tôi chưa từng được nhận, kể cả từ con người hay động vật… Tôi nhìn lên, hắn ta đang cười, một nụ cười ấm áp diệu kì, nó khiến tôi không còn cảm thấy cô độc nữa. Liệu quãng thời gian này có kéo dài mãi được không nhỉ… Chà, có lẽ giờ tôi đã biến thành mèo nhà rồi cũng nên, được con người chăm sóc đến như vậy mà…
Một thời gian sau, vết thương của tôi đã hoàn toàn bình phục, nhưng do nằm một chỗ khá lâu nên các bắp cơ của tôi đau nhức, chưa thể đi lại ngay được. Tôi lại ngắm nhìn cánh cửa gỗ quen thuộc, rồi nhìn lại căn phòng của mình – vì người kia không để ai sử dụng căn phòng này nên tôi coi nó như là của mình vậy, một căn phòng rộng rãi, với bức tường màu xanh dương nhạt, tạo cảm giác thoáng mát và dịu nhẹ như bầu trời vậy. Đằng trước mặt tôi có một cái bàn gỗ lớn, chỗ để một cây đèn dầu cạnh cái lò sưởi, vào mỗi buổi tối thì nó sáng rực lên - mặc dù không cần thiết với tôi cho lắm, nhưng khi nó sáng lên, ánh sáng chiếu qua lớp giấy dán, hắt lên tường những hình ngôi sao rất đẹp mắt, tôi cũng lấy làm thích thú. Rồi tôi lại quay sang bên trái, chỗ đó có một cái tủ gỗ lớn, tôi nhớ là nó dùng để đựng quần áo của con người, nhưng giờ thì nó trống rỗng vì chả có ai sử dụng cả. Bên phải tôi thì có một tấm gương khá lớn treo trên tường, cùng một số bức tranh vẽ đồng cỏ màu xanh khá là tươi mát. Và đằng sau tôi là những khung cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Có lần tôi cố trườn lại gần mấy khung cửa đó và nhìn ra ngoài, một bầu trời rất xanh trên cao, những đám mây trắng thì trôi lững thững với làn gió đưa thoang thoảng hương hoa. Bên dưới thì là một cánh đồng cỏ xanh rì, trải dài hết cả tầm mắt (của tôi), xen lẫn giữa những đám cỏ xanh là một vài cái cây nhỏ đang vươn lên, đón nhận sự tươi mát của một buổi sáng đẹp trời…
*Lạch cạch* … - cánh cửa gỗ khẽ mở, hắn ta bước vào, lại một cái đĩa sứ trắng quen thuộc, hắn ta thường cho tôi ăn và uống sữa bằng những chiếc đĩa sứ trắng muốt như vậy. Nhưng lần này không phải là màu trắng của sữa, của những hạt cơm mềm mịn hay màu vàng rộm của những con cá nướng như mọi lần, lần này, mộtthứ chất lỏng kì dị, nó màu đỏ sẫm nhưng trong veo đến kì lạ, tôi có thể nhìn thấy rõ hoa văn của cái đĩa qua lớp chất lỏng đỏ ấy. Tôi không biết thứ chất lỏng màu đỏ này có phải là máu không, nhìn màu sắc thì rất giống, nhưng mà nó quá trong – nếu là một lượng máu khá lớn như thế này, lại thêm đang ở ngoài không khí nữa thì không thể trong vắt như nước cất thế này được, đáng ra nó phải đặc sánh lại và đông thành cục nhỏ lại chứ? Tôi tò mò ngẩng lên nhìn hắn ta, hắn ta cũng đang nhìn tôi với một ánh mắt khá bối rối, tay thì huơ huơ lên như muốn bảo tôi hãy uống thứ chất lỏng này đi vậy. Tôi cẩn thận ngửi cái đĩa, một mùi thơm ngào ngạt len lỏi trong không khí và chui vào mũi tôi, một mùi thơm như sữa, và ấm nóng… Tôi giật mình, không hiểu sao trong lúc đang suy nghĩ mông lung, tôi đã vô tình liếm thứ chất lỏng kì quái ấy, một vị ngọt lịm nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể nhỏ bé của tôi, nó thúc giục tôi hãy uống hết thứ chất lỏng màu đỏ này. Và, tuy không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng tôi có thể cảm thấy được hắn ta đang nhìn tôi và mỉm cười. Sau khi uống xong, tôi cảm thấy choáng váng, trước mắt tôi, mỏi thứ trở nên mờ ảo và không rõ hình thù, và cả cơ thể tôi đau nhức, như có một thứ gì đó đang diễn ra trong cơ thể bé nhỏ của tôi vậy, thật sự… rất đau… hắn ta… cuối cùng cũng sử dụng tôi cho mục đích ban đầu của hắn ư… hóa ra hắn không phải… người mà mình có thể tin tưởng được…*ngất xỉu*
Tôi từ từ mở mắt, xung quanh tôi là một màu đen tuyền, như bộ lông của tôi vậy, cơ thể tôi không còn đau nhức nữa, tôi nhìn lại cơ thể mình và giật nảy lên: cơ thể của CON NGƯỜI!Trời ơi, sao tôi lại ở trong cơ thể con người thế này???Chả lẽ hắn ta đã biến tôi thành như vậy??? Trời ơi, ta căm hận con người mà, một lũ không thể nào có thể đặt niềm tin tưởng vào chúng được! Aaaaaa, tôi đã quá tin tưởng hắn ta rồi! Sao mà tôi lại có thể ngu muội như vậy cơ chứ??? Rồi tôi sẽ ra sao đây? Lại những chuỗi ngày trốn chui trốn lủi nữa sao? Với cái cơ thể của con người này thì tôi biết trốn đi đâu bây giờ?? Chúng sẽ phát hiện ra tôi, và đánh đập tôi, hành hạ tôi bằng đủ kiểu hèn hạ, dã man và tàn bạo như trước… Trời ơi, cuộc đời tôi sẽ đi tới đâu được đây? Sao không ai cho tôi sống như một con mèo bình thường, được sống tự do, được ngắm nhìn bầu trời qua đôi mắt màu xanh dương này, được ngửi những bông hoa thơm mát, được lăn lội vào những đám cỏ xanh rì rào trong làn gió thoảng, được đắm mình trong màn đêm, hát những bài hát của loài mèo, những bài hát về tình yêu, tình bạn, về cuộc sống hằng mong ước, được uống những bát sữa thơm ngon và ấm áp…
Tôi cảm thấy mặt mình ươn ướt, hóa ra tôi đang khóc… Không phải tôi khóc vì niềm tin của mình bị tan vỡ chứ? Có lẽ vậy, tôi đã thử tin tưởng hắn ta, tôi đã thử tin tưởng vao một kẻ giống như tôi, một con người có ánh mắt cô độc, không có sức sống… Và tôi lại bị phản bội, thật sự quá đau đớn mà, tôi căm ghét, tôi căm hận cái cảm giác này…
Bỗng từ đâu một tia sáng nhỏ bé len lỏi qua kẽ nứt không gian và chiếu lên tay tôi, bàn tay của một đứa trẻ con người. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn tia sáng ấy, một thứ ánh sáng ấm áp, nó làm dịu đi cảm giác đau đớn nãy giờ của tôi. Tôi thầm mong kẽ nứt ấy rộng ra, để tôi có thể cảm nhận nhiều hơn, nhiều hơn nữa sự ấm áp đầy thân thương này. Và nó nứt thêm thật! Từ một kẽ nứt nhỏ bé của không gian, dần dần những mảng nhỏ rơi ra như những mảng kiếng vỡ, và ánh sáng ngày càng tràn ngập, tôi nhìn thẳng vào nó, một hình ảnh mờ nhạt hiện ra, ngày càng rõ ràng hơn, người đó… là hắn ta sao?... hắn ta… đang làm gì vậy?...