Xem kết quả Bình chọn: hay or ko hay?đc or ko đc?

Người bình chọn
31. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • hay

    14 45.16%
  • tạm được

    10 32.26%
  • ko hay

    7 22.58%
Trang 25 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 1523242526 CuốiCuối
Kết quả 241 đến 250 của 255

Chủ đề: [Fic] - Tái Sinh

  1. #241
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    Ngoại truyện

    Kì 3: Ở đây có chỗ cho tôi sao?




    Còn hai người thì sao? - Tôi hỏi hai người họ.

    - Ta là một người sói lai – Zwei nói, đồng thời cô ấy cũng để lộ đôi tai sói và cái đuôi sói trông thật mềm mại của cô ấy cho tôi thấy.

    - Còn ta – Kenta-sama tiếp lời – Ta là người đứng đầu mọi chủng tộc, ta là vampire mạnh nhất, nhưng lại không giống với mọi vampire khác trong Dòng tộc của ta. – Kenta-sama giọng trầm lại, có vẻ đây là một điều buồn phiền của cậu bé ấy… Rồi cậu ta quay sang hỏi tôi – Ngươi có biết tại sao không?


    Tôi lắc đầu:


    - Tôi không biết, tại sao vậy?

    - Vì cứ 100 năm, ta lại Tái Sinh!cậu bé đó nói, giọng phảng phất nỗi buồn, nhưng lại mỉm cười. Tôi không hiểu Tái sinhcậu ta nói là gì cả.

    - Là sao vậy, K… Kenta-sama?


    Kenta-sama đáp lại lời tôi, giọng điềm đạm như một người trưởng thành:


    - Ta giống con người, chính ta cũng không hiểu tại sao. Ta lớn lên, già đi như con người, ta có thể ở dưới ánh nắng mặt trời, thứ sáng, ngủ đêm như con người, ăn tỏi, không sợ thánh giá,… Nói chung ta chẳng có chút giống với vampire nào trong Dòng tộc cả.


    Tôi nhìn Kenta-sama, bỗng có cảm giác muốn bảo vệ đứa trẻ này. Tôi nhìn thẳng vào cậu ta và nói:


    - Tôi… có thể làm người hầu cận bên Kenta-sama không? Dù sao tôi cũng không có nơi nào để đi cả…


    Cậu nhóc lộ rõ vẻ ngạc nhiên và vui thích:


    - Thật sao? Phantom sẽ ở ại đây ư?

    - Nhưng cậu ta… - Zwei tỏ vẻ không ưng ý lắm, cô ấy không ưa tôi sao…

    - Đi mà, Zwei, - Kenta-sama tiếp tục nài nỉ cô ấy – có thêm một người bạn nữa càng vui mà…

    - Được rồi, - Zwei thở dài, dường như cô ấy đã chịu khuất phục trước ánh mắt long lanh của Kenta-sama. Rồi cô ấy quay sang tôi – Nhưng ngươi sẽ thuộc quyền quản lí của ta!


    Chà, có lẽ cô ấy vẫn còn dè chừng tôi. Tôi không đáng tin tưởng thế ư?


    - Rất sẵn lòng~ - Tôi mỉm cười đáp lại, tôi cũng không biết tôi học cái lối nói này ở đâu nữa, nghe nó thật kì lạ.


    Rồi cánh của màu đỏ như máu của tòa lâu đài khẽ mở, một người thanh niên bước ra, trông dáng vẻ giống như một người quản gia mà tôi thường thấy trong các bộ anime trên internet vậy. Nhưng nhìn thấy tận mắt thì mới thấy được sự khác biệt giữa phim ảnh và đời thật, họ trông chững chạc và hoàn mĩ hơn trong anime nhiều! À, cũng có thể là chỉ riêng anh ta mới vậy chăng?


    - Ruu-sama, Zwei-chan, bữa trưa đã sẵn sàng rồi!


    Anh ta gọi Kenta-sama là Ruu-sama? Một cái tên khác của cậu bé đó sao? Hay tên đầy đủ của cậu ấy là Ruu Kenta nhỉ? Hm… chắc vậy quá… thôi, không nghĩ nữa, lằng nhằng quá! Cơ mà anh ta gọi Zwei bằng –chan, nghe thật dễ thương, ủa, hình như cô ấy đang đỏ mặt kìa. Đó là một khuôn mặt khác của cô ấy ư? Trông thật… dễ thương…


    - Ừ, ta vào ngay đây~ - Kenta-sama cười và chạy lon ton vào trong nhà, trông cậu bé thật đáng yêu, chẳng giống như những vampire mà tôi đọc được trong manga, anime và các novel ở thế giới hiện đại chút nào.

    - Tôi đã bảo anh không được gọi tôi là Zwei-chan cơ mà, Ein! – Zwei tức giận với người quản gia trẻ kia, và tên của anh ta có lẽ là Ein, như Zwei đã gọi.

    - Hehe, Zwei-chan~ - Ein cười đùa.


    Tôi im lặng nhìn họ, một nỗi buồn phảng phất trong tôi. Trông họ thật là hạnh phúc, y như một gia đình đầm ấm vậy, còn tôi chỉ là người thừa, có lẽ tôi không nên chen ngang vào cái hạnh phúc ấy. Tôi cúi đầu và định đi ra khỏi đây, có lẽ tôi nên sống một mình ở đâu đó, không nên phá vỡ hạnh phúc của người khác…


    - Nè, cậu đi đâu vậy, Phantom? – Ein bỗng gọi tôi lại, tôi ngạc nhiên quay đầu lại – tôi đã nghe hết câu chuyện rồi, cậu đừng ngại, hãy vào đây, từ giờ cậu đã là một thành viên ở đây rồi.

    - Nhưng… nhưng mà… - Tôi bối rối.


    Ein có lẽ thấy tôi như vậy nên nói:


    - Đừng lo lắng gì cả, dù cậu là con người hay Dòng tộc thì bây giờ cậu đã là một thành viên trong lâu đài này rồi, là một phần của ngôi nhà này…


    Tôi chợt cảm thấy lòng mình vui sướng lạ kì, đây là lần đầu tiên tôi được người khác quan tâm tới, được người khác giữ lại, được cảm thấy sự hạnh phúc của một gia đình…




    Tôi tự hỏi bản thân mình rằng sẽ tìm đường trở lại thế giới của mình – nơi mà ai cũng ghét bỏ tôi, hay là ở lại đây – nơi có những người chào đón tôi, vui mừng khi thấy tôi… Và tôi lại nhớ tới người phụ nữ đa ruồng bỏ tôi, người mẹ mà đã bỏ rơi đứa con của mình trong một ngày mưa tầm tã, với hàng lệ rơi… Tôi luôn tự hỏi lí do tại sao mẹ lại làm như thế… Nhưng ở thế giới này thì tôi không chắc rằng mình sẽ tìm được câu trả lời, do đó tôi quyết định sẽ ở lại đây một thời gian, cho tới khi tìm được cách trở lại thế giới của tôi, và tìm ra lí do mà mẹ phải bỏ rơi tôi ở một nhà thờ không được Chúa che chở ấy…


    * * * * *


    Những chuỗi ngày dài của tôi ở thế giới này trôi qua thật yên bình và vui vẻ. Tôi phát hiện ra Zwei thực chất rất dịu dàng, và dường như cô ấy thích Ein, tôi cảm thấy hai người ấy rất đẹp đôi. Còn Ein thì luôn tỏ ra mình là một quản gia giỏi giang toàn diện, một Shitsuji hoàn mĩ, nhưng anh ta lại bị những động vật xa lánh, họ nói rằng họ ghét và sợ anh ta nên luôn phải tránh thật xa. Còn Ruu-sama – tôi bắt chước gọi theo Ein và dường như Ruu-sama cũng không phiền về điều đó, trái lại, cậu ấy còn rất vui mừng nữa – Chúa tể của chúng tôi, người mang hình dáng của một cậu bé bảy tuổi thì ngây thơ, nghịch ngợm và luôn tò mò về mọi thứ. Tôi có nhiệm vụ là luôn trông chừng Ngài ấy để không xảy ra những việc mất kiểm soát khi mà cả hai người kia đều luôn bận rộn với công việc của họ.

    Tuy có hình dáng (và dường như cả tâm hồn) của một đứa trẻ, vẫn có lúc Ruu-sama tỏ ra sự uy nghiêm của một Chúa tể. Và ngoài ra ngài ấy cũng rất thích đọc sách (giống tôi) nên trong lâu đài có hẳn một thư viện khổng lồ có tên là Thư Viện Hoàng Gia có đủ mọi loại sách với mọi loại ngôn ngữ trên thế giới, cả tiếng Nhật, tiếng Việt, tiếng Anh, tiếng Pháp,… trong thế giới cũ của tôi nữa, lẽ nào chỉ là sự trùng hợp… Chà, ở đây cũng có cả ngôn ngữ của Dòng tộc nữa. Những quyển sách như thế thường là viết về cách sử dụng thần chú ma thuật, bùa chú, chế ma dược, độc dược… Và có cả những quyển sách về lịch sử của Dòng tộc. Tôi cũng không biết lí do tại sao mình lại hiểu được ngôn ngữ cũng như chữ viết của họ, chúng như là tiếng mẹ đẻ của tôi vậy… Và dường như tôi không thể sống mà thiếu sách vậy, mỗi ngày tôi phải đọc ít nhất một cuốn sách nào đó. Ở thế giới hiện đại họ sẽ gọi tôi là gì nhỉ? Thằng mọt sách? Hay là Otaku sách nhỉ? Và... tôi đã thử tìm hiểu về nơi này, cũng như niên đại của nơi đây, có thể đây vẫn là Trái Đất, hành tinh mà tôi vẫn sống từ khi được sinh ra đến nay. Và tôi đã rất bất ngờ khi biết được lúc này, nơi mà tôi đang đứng, thế giới mà tôi đang sống, niên đại mà tôi đang ở lại cách xa thời gian của thế giới cũ của tôi đến vậy. Đây là quá khứ, cách thế giới hiện đại kia ba ngàn năm!


    * * * * *


    Thế giới này thật yên bình, không giống như cái thế giới hiện đại nhộn nhịp của tôi. Bầu trời nơi đây dường như cao và xanh hơn, những dải mây trắng trôi hững hờ, với làn gió mang mùi hương mùa hạ thoảng nhẹ… không có một gợn mây xám trắng nào mang đầy khí độc như thế giới kia; không khí nơi đây trong lành và mát mẻ, không nóng nực và trộn lẫn với bao khói độc từ các phương tiện giao thông và các nhà máy, không có những mùi khó chịu từ các loại mĩ phẩm hóa chất của thế giới hiện đại…

    Chỉ đơn giản là trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, một ngọn đồi phủ đầy cỏ xanh mơn mởn với những người bạn động vật thân thiện. (Và hình như ở đây tôi không thể trò chuyện với cây cối như trước được nữa.)


    ---------- Post added at 10:55 PM ---------- Previous post was at 10:53 PM ----------

    một kì nữa thôi là lại trở lại với phần 4 của Tái Sinh


    Link truyện : Tái Sinh

  2. #242
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    Ngoại truyện

    Kì cuối: Thời gian...







    Rõ ràng đây – thế giới xinh đẹp này – là nơi mà tôi luôn luôn ao ước được tới, nơi lí tưởng nhất để cảm nhận được sự sống của chính bản thân và cả vạn vật xoay xung quanh miình, ậy mà sao tôi lại cảm thấy sự nuối tiếc? Phải, tôi vẫn còn nhiều điều chưa kịp làm ở thế giới đang dần mục nát kia. Tôi chưa kịp hoàn thành lời hứa với những đám cỏ trên sân thượng kí túc xá, tôi chưa đọc hết cuốn sách dày hai sáu ngàn trang trong thư viện – cuốn sách kể về lịch sử của toàn thế giới một cách chi tiết, tôi lo lắng rằng khi tôi biến mất khỏi thế giới đó thì ai sẽ chăm lo cho những người bạn cây cối xung quanh trường tôi, ai sẽ dọn dẹp những mảnh rác lẫn trong cỏ, trong những lùm cây um tùm? Chẳng lẽ bác lao công già sắp nghỉ hưu, với chân tay run run và đôi mắt yếu mà có thể làm được hết việc đó sao?


    Và… sâu thẳm trong tôi, tôi nghĩ về người mẹ tội nghiệp của tôi, tôi vẫn mãi không hiểu là do ai, và vì lí do gì đã buộc bà ấy phải bỏ tôi lại, phải bỏ rơi tôi tại một nhà thờ bị Chúa ruồng bỏ ấy. Tôi còn nhớ rất rõ, sau khi mẹ tôi chạy vụt đi trong làn mưa nặng hạt với gió tạt rát mặt ấy, tôi –
    trong một cái làn và một lớp chăn quấn mỏng nhưng khá là ấm áp – được đặt ở đó, trước cửa nhà thờ, nơi không bị ảnh hưởng bởi làn mưa bão, và gào khóc. Nhưng dù cho tôi mãi gào khóc trong cô độc và tuyệt vọng thì cái cánh cửa đen to lớn và lạnh lẽo của nhà thờ cũng không mở ra chào đón tôi, tôi đã bị ruồng bỏ bởi mọi thứ! Và rồi một tia sét cực kì lớn giáng xuống nhà thờ, và nó bị nổ tung, một ngọn lửa bốc cao ngút trời, mưa thì đã ngừng rơi nhưng gió thì vẫn cứ thổi mạnh nên ngọn lửa của trời đã thiêu rụi toàn bộ nhà thờ, cả toàn bộ con người bên trong đó nữa. Cánh cửa đen to lớn, lạnh lẽo luôn đóng lại của nhà thờ đổ ập xuống, lộ rõ một nơi hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa điên cuồng, nơi có chiếc giỏ nhỏ đựng một đứa trẻ sơ sinh.

    Quãng thời gian sau đó cũng chẳng tốt đẹp gì đối với tôi, những tai họa liên tục xảy đến với tôi: chiếc xe cảnh sát chở tôi tới trại trẻ mồ côi gặp tai nạn –
    hai cảnh sát đã bị thương; rồi một năm sau đó, trại trẻ mồ côi ấy bị cháy không rõ nguyên nhân, tôi lại được chuyển sang một trại mồ côi khác. Hai năm sau đó, nơi đó lại một lần nữa bị cháy do bị rò rỉ khí gaz, tôi được một gia đình tốt bụng nhận nuôi sau đó. Nhưng trong một lần cả nhà đi vắng, chỉ còn mỗi tôi và đứa con trai út của họ - nó trạc tuổi tôi và nó cũng rất ghét tôi - ở nhà thì ngôi nhà lại bị nổ. Đứa trẻ đó bị thương, nhưng còn tôi, sau tất cả những tai họa ấy, tôi không hề bị thương lấy một lần, dù chỉ là một vết trầy nho nhỏ…

    Kể từ đó tôi được gọi là
    đứa trẻ ác quỷ hay đứa trẻ xui xẻo, và gia đình đó cũng như toàn bộ người dân xung quanh trở nên ghê sợ tôi, họ ruồng bỏ, hắt hủi, xua đuổi tôi. Tôi sống một mình kể từ đó, một đứa trẻ sáu tuổi, tôi bắt đầu trở nên giống bọn côn đồ, tôi giao du với chúng và đánh nhau suốt ngày. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại mạnh đến vậy, tôi – một học sinh tiểu học, nếu như được đến trường - luôn đánh thắng những kẻ côn đồ lớn tuổi hơn rất nhiều. Và tôi nghiễm nhiên trở thành trùm của một khu phố khá lớn, và có rất nhiều kẻ luôn dòm ngó tới địa bàn của tôi. Ngày ngày bọn chúng lại kéo rất nhiều người tới thách đấu, hòng giành lấy nơi đó. Và tôi cũng chưa lần nào bị thua cuộc cả, chưa một lần nào tôi bị thương nặng. À không, có một lần, duy nhất một lần tôi bị thương ở đầu, khiến cho tôi không nhìn rõ những gì đang xảy ra trước mặt, đó là lần đầu tiên tôi nếm mùi vị của sự phản bội, tôi bị đâm lén sau lưng! Người đầu tiên mà tôi tin tưởng nhất, người đầu tiên khiến tôi liều cả mạng sống, đã lừa dối, phản bội tôi! Cảm giác lúc đó thật đau đớn, không phải do vết thương ở đầu, không phải do bị con dao đâm vào bụng lúc đó, sự đau đớn ấy từ trong trái tim tôi, sự tổn thương vì bị phản bội. Tôi đã tự hứa là sẽ không bao giờ tin tưởng vào bất kì con người nào nữa…

    Nhưng ở thế giới này, ở cái
    lâu đài này, sự tin tưởng lẫn nhau sâu đậm giữa họ khiến cho tôi cảm thấy ấm áp, khiến cho tôi cảm thấy nên thử tin tưởng người khác một lần nữa…


    đó không có chỗ cho tôi, một con quỷ bất tử, một đứa trẻ xui xẻo. Nhưng ở đây, tôi chỉ là một con người bình thường – hoặc ít ra là tôi nghĩ như vậy – giữa những người đặc biệt và đầy tình cảm…



    Chà, tôi lo nghĩ quá nhiều rồi _________
    Có lẽ cứ sống vậy thôi ____________


    Tôi đã tìm trong thư viện, không hề có thông tin gì về sự đảo ngược thời gian cả, tôi không thể trở lại nơi
    đó.


    “Vậy thì chỉ cần sống vậy thôi” ______



    Phải,
    Nếu như ta không thể thay đổi dòng chảy của thời gian,


    “Thì hãy để nó cứ thế trôi đi” _____________



    Ba ngàn năm
    Khoảng thời gian quá dài
    Đối với cuộc đời của một con người
    Nhưng sẽ là quá ngắn
    Đối với Ruu-sama
    Và họ, Ein, Zwei
    Có lẽ cả tôi nữa chăng?



    Tôi cũng không rõ,
    Có lẽ tôi nên đợi…





    Thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại…



    Vậy __________________
    Hãy sống trọn quãng thời gian này theo ý mình _______________



    Tận hưởng những khoảnh khắc này

    Và hạnh phúc __________
    sẽ tới _________
    sớm thôi… ___



    ___ Phantom... là ai? Có phải đó là tôi? ___
    ~ THE END ~
    Lần sửa cuối bởi shikan97, ngày 16-09-2013 lúc 23:38.


    Link truyện : Tái Sinh

  3. #243
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    PHẦN 4: Kết thúc?

    Kì 43:




    . Một cô bé loli xuất hiện trước mặt Ruu, mái tóc dài chạm đất màu trắng bồng bềnh như nhuốm ánh nắng vàng của một buổi chiều mùa hạ. Cậu nắm lấy vai cô bé và nói:


    -
    Con… con có phải Rumi đó không?


    . Cô bé nhìn Ruu và cười:


    -
    Onii-chan nói gì lạ vậy? Rumi là Rumi chứ có phải ai khác đâu?

    -
    Ý ta là… - Ruu chỉ vào con gấu trên tay Rumi – Con có phải Rumi, con của Sakura không? Là ta đây, cha của con đây, Rumi à!


    . Rumi mỉm cười:


    -
    Cuối cùng papa cũng nhớ ra Rumi rồi! – cô bé buông tay Ruu ra rồi nói tiếp – Con là Rumi, con của papa, nhưng cũng từng là em song sinh của papa nữa đó!

    -
    Ừ, papa nhớ chứ, sao ta lại có thể quên được con cơ chứ? Con là kết tinh tình yêu của ta với Sakura mà.


    . Rồi Ruu chỉ chực ôm chầm lấy Rumi, nhưng cô bé ngăn cậu lại và nói:


    -
    Giờ chưa phải lúc đâu papa, con sẽ trở lại khi nào mama và papa gặp lại nhau…


    . Rồi một làn khói trắng từ đâu nuốt chửng lấy Rumi rồi tan biến, chỉ còn vương lại những hạt bụi vàng ti li như ánh sao bay trong không trung. Ruu ôm lấy chúng và rơi nước mắt:


    -
    Tất nhiên rồi, Rumi, papa sẽ khiến mama của con trở lại bên ta. Nhưng – Ruu nắm chặt bàn tay lại – loài người sẽ phải trả giá!


    . Rồi Ruu đứng dậy, tìm kiếm Ein trong hình dạng của một con mèo. Lát sau, cậu thấy Ein trên nóc một ngôi đền, có tượng Cáo ở khắp nơi, chỗ mà lúc nãy cậu đã đi qua. Ruu bay tới và đưa tay ra gọi:


    -
    Ein, trở về với ta nào!


    . Ein ngạc nhiên:


    -
    Cậu gọi ai vậy?

    -
    Ta gọi ngươi đó, Ein!


    . Ruu cau mày làm chú ấn gỡ bỏ lá bùa trên trán Ein, một luồng sáng bao quanh lấy toàn bộ cơ thể mèo của Ein. Khi luồng sáng tan biến, Ein đã trở lại hình dạng người.


    -
    Aha, mình trở lại rồi! – Ein reo lên.


    . Ruu nhìn ngắm Ein và thắc mắc:


    -
    Sao Ein lại trở thành trẻ con thế nhỉ?


    . Ein giật mình quay lại:


    -
    A! Ruu-sama, Ngài đã trở lại rồi sao? – Rồi cậu nhảy lên ôm chầm lấy chủ nhân yêu quý của mình, người mà cậu đã không được gặp hơn một thế kỉ.


    . Ruu luống cuống:


    -
    Ấy, ngã bây giờ!


    Vừa dứt lời, cả hai người cùng ngã xuống đất. Hai người nhìn nhau rồi cười, đã lâu, lâu lắm rồi họ mới có thể cùng nhau cười đùa như vậy, giữa hai người bạn… Cả ngày hôm đó, Ruu và Ein trò chuyện, hỏi thăm lẫn nhau về cuộc sống hàng ngày và những người xung quanh… Rồi Ruu hỏi về đứa trẻ, người đã được cậu tặng Ein cho, một cậu bé có tiền năng ngang với một thành viên trong
    Dòng tộc mặc dù chỉ là một con người. Ein bỗng trở nên buồn bã, cậu rưng rưng nước mắt:


    -
    Chủ nhân ấy… đã chết rồi, Ruu-sama à…


    . Ruu nhìn Ein và xoa đầu cậu:


    -
    Ta xin lỗi vì đã gợi lại kí ức không vui đó.

    -
    Không, không phải lỗi của Ruu-sama đâu! – Ein gạt nước mắt – Dù sao con người cũng không thể sống lâu như chúng ta được.

    -
    Ừm… à, phải rồi, Ein cùng ta trở về lâu đài nhé? – Ruu mỉm cười.

    -
    - Ein suy nghĩ rồi nói – Nếu như Ruu-sama không làm hại con người nữa thì Ein sẽ trở về…


    . Ruu giật mình, nghĩ: “
    Sao cậu ta lại biết mình có ý định ấy nhỉ?” rồi trả lời:


    -
    Ein nghĩ sao mà lại nói vậy?

    -
    Bởi vì chủ nhân ấy đã nói như vậy. Rằng Ngài sẽ phá hủy, tiêu diệt loài người.

    -
    Thế thì đã sao? – Ruu có vẻ cáu – loài người phải trả giá cho những tội lỗi của chúng!

    -
    Nhưng Ngài đã từng bảo vệ họ mà? – Ein hơi khựng lại vì khuôn mặt giận dữ của Ruu, nhưng dù sao cậu cũng vẫn muốn đứng về phía con người.

    -
    Không phải! Lúc đó ta làm vậy chỉ để Sakura vui thôi!

    -
    Nếu vậy thì bây giờ Ngài làm vậy nữa đi!

    -
    Sakura đã bị chúng giết! Hơn thế nữa, chúng còn tàn sát Dòng tộc một cách tàn bạo không thương tiếc, rồi còn làm ô nhiễm môi trường, săn lùng động vật hoang dã, làm cạn kiện nguồn nước và các tài nguyên thiên nhiên, phá hủy cán cân tự nhiên… Còn rất nhiều tội lỗi khác ta kể không xuể! Ta Không trừng phạt chúng thì để cho chúng tiếp tục lộng hành hay sao?

    -
    - Ein nghĩ ngợi rất lâu, cậu không biết làm sao để xua đi sự thù hận của Ruu với con người cả - Con người đang dần sửa lỗi, họ cũng biết khôi phục lại thiên nhiên mà?

    -
    Ừ thì ta cho là có thể. (Ein nghe vậy thở phào) Nhưng, - Ruu gằn giọng – đó chỉ là số ít! Chúng vẫn tiếp tục tàn phá thiên nhiên, phá hủy cuộc sống của các sinh vật khác! Và lí do của chúng là gì? Chỉ để kiếm chút lợi lộc trước mắt mà thôi! Chúng chỉ biết nghĩ đến bản thân và một chút xíu cái lợi trước mắt, chúng không biết suy nghĩ lâu dài, chúng không hề biết nghĩ đến tương lai! Những kẻ não ngắn ấy đầy rẫy trong thế giới con người, ta không thể tìm mà giết chúng, vì chúng còn được bao che bởi bao kẻ ăn theo khác! Một lũ ngu ngốc! Cứ coi như vẫn còn nhiều người tốt trong thế giới con người đi, nhưng họ bị vấy bẩn bởi chúng! Con người là thế đó! Giờ ngươi lại còn bênh vực chúng ư?

    -
    - Ein không biết nói lại như thế nào cả, cậu vò đầu bứt tai. Và một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu – Vậy Ngài nể mặt Sakura-san mà tha thứ cho loài người được không, Ruu-sama?


    . Ruu tức giận:


    -
    Sakura đã chết! Không phải lúc trước chính ngươi đã nói vậy ư? Bây giờ ngươi còn nói gì nữa?

    -
    Kiếp sau của Sakura-san đang ở đây mà, Ruu-sama! – Ein biết rằng Ruu chỉ quan tâm tới mỗi Sakura.

    -
    Thật ư? – Ruu ngạc nhiên, nhưng cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói – Nhưng nàng ấy đâu còn nhớ đến ta?

    -
    Tuy rằng cô ấy không còn nhớ những chuyện kiếp trước nhưng tình cảm của cô ấy vẫn luôn chỉ giành cho Ngài. Chẳng phải Ngài cũng biết hay sao? Cô ấy là…

    -
    Không, ta không nghe! – Ruu hét lên, chặn lời Ein - Ta không muốn nghe ngươi nói nữa! Ngươi đi đi, nếu không trở về bên ta thì ngươi đi luôn đi, đừng bao giờ trở lại nữa! – Rồi Ruu bay về lâu đài, không thèm ngoảnh lại lấy một lần.


    ---------- Post added at 12:25 PM ---------- Previous post was at 12:22 PM ----------

    chẹp, dạo này forum bị lỗi hay sao mà đánh chữ khó quá, mỗi lần ghi dấu câu nó lại chuyển con trỏ về dòng đầu tiên


    Link truyện : Tái Sinh

  4. #244
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    616
    Rep Power
    12
    là sao?
    mấy này nay key hư nên k onl =.=
    Xem: 9,171
    để xem đến kì sau tăng lên k
    Lần sửa cuối bởi lamcanhtan2009, ngày 23-09-2013 lúc 15:28.
    à hú ú ú ú ú *@

  5. #245
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    hôm nay tính up (sau hơn cả tháng 24/24 học với học với game :v ) nhưng mà má lại bắt đi lấy hoa đêm nên lại dời đến (trưa) ngày kia, kì này khá dài và viết gần xong (nội dung thì hơi ngắn nhưng mà kể lể lâu la nên thành ra dài)
    Lần sửa cuối bởi shikan97, ngày 19-11-2013 lúc 00:23.


    Link truyện : Tái Sinh

  6. #246
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    lại bị lỗi chữ rồi,

    ="= nổi sao nôchịuthì nàythếthê nhưnó


    Link truyện : Tái Sinh

  7. #247
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37
    Không nên viết trực tiếp trên forum, nếu viết nên tắt unikey.

  8. #248
    Zo xog biến thành con trai rùi ra ngủ hẻm ?
    B..AY....O.N...ET...TA

  9. #249
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    Kì 44: Kí ức của tôi
    (Ein kể truyện)



    Tôi với tay theo Ruu-sama, hai khóe mắt tôi rưng rưng, tôi rất buồn:


    - Ngài… ruồng bỏ tôi ư, Ruu-sama...


    Và tôi nhớ lại lúc xưa, cái ngày mà tôi gặp được Ngài ấy…


    * * * * *


    Đó là một ngày mưa tầm tã, tôi –
    một con mèo đen bé tí xíu – gục ngã bên một gốc cây và đang thoi thóp. Trên mình tôi lúc đó đầy máu, vết thương trên cái trán bé nhỏ của loài mèo của tôi cũng rỉ máu. Mắt tôi thì mờ dần đi, trước khi hoàn toàn ngất đi vì mất máu quá nhiều, tôi thấy một bóng người to lớn đang đi tới bên cạnh tôi, không phải đó là con người chứ…



    Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên một tấm nệm, cạnh một cái lò sưởi, người tôi đã được băng bó cẩn thận từ bao giờ. Tôi ngạc nhiên, tôi vốn căm thù con người vì bọn họ luôn ruồng bỏ, đánh đập tôi, tôi vốn không còn nhà cửa từ khi được sinh ra… vậy mà giờ tôi lại nằm trong một căn nhà của con người và được một con người nào đó băng bó cho.
    Chuyện này quá sức tưởng tượng của tôi!


    Trong lúc đang suy nghĩ mông lung về điều kì lạ này thì bỗng cánh cửa phòng khẽ mở ra, một con người to lớn từ ngoài bước vào căn phòng và đi tới gần tôi. Tôi căm hận con người, do đó tôi đã xù người lên, mặc dù biết cái hình dáng nhỏ bé của mình không thể nào làm cho tên to xác -
    trong cái áo choàng trùm kín mặt mũi kia – sợ hãi được. Và quả đúng thế, hắn ta không hề sợ hãi hay tức giận với tôi, mà còn đưa ra cho tôi một bát sữa còn nghi ngút khói, thứ mà tôi yêu thích nhất nhưng chưa bao giờ được nếm qua. Tôi vừa nhìn bát sữa nóng ấy, và tôi nhìn hắn ta bằng ánh mắt nghi ngờ. Hắn ta định đầu độc tôi ư? Hay hắn định biến tôi thành vật thí nghiệm cho các loại thuốc độc của hắn? Hắn lúng túng, và cố nói điều gì đó. Nhưng mà tôi chả hiểu hắn ta nói gì cả, bởi tôi không thể hiểu tiếng người, mặc dù giống loài chúng tôi gần gũi với các linh hồn nhất, và những con mèo khác có thể hiểu tiếng của con người… nhưng tôi, riêng tôi thì không, có lẽ đó là lí do con người ghét tôi chăng?

    Bất giác tôi cảm thấy ngòn ngọt đầu lưỡi, trời đất, tôi đang uống bát sữa ấy, tôi sẽ chết mất thôi…
    Nhưng, sao bát sữa này lại ngọt ngào và ấm nóng như vậy? Cả người tôi đang ấm dần lên, không giống như cảm giác sắp chết, tôi cảm thấy thật sự rất ấm áp… Bỗng nhiên hắn ta chìa tay ra, theo bản năng tự vệ, tôi cào vào bàn tay to lớn ấy. Hắn ta giật tay lại, đồng thời cái mũ trùm đầu màu xám nhạt cũng bị rơi ra. Tôi ngạc nhiên: một người tóc trắng, đôi mắt thì đỏ tươi như máu, da thì trắng xám, khác hoàn toàn với những con người mà tôi từng gặp. Hắn ta suýt xoa chỗ bị tôi cào, rồi nhìn tôi, một ánh mắt buồn, một nỗi buồn xa xăm và cô độc, rồi hắn ta quay lưng đi ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo dáng hắn ta, ánh mắt ấy giống như tôi vậy, một sinh vật cô độc. Và đây cũng là lần đầu tiên tôi bắt gặp ánh nhìn đó từ con người. Từ trước tới nay, con người luôn nhìn tôi với ánh mắt căm ghét, khinh bỉ và lăm lăm cây gậy, chỉ chực đập chết tôi, và tôi luôn may mắn thoát chết, hôm nay thì tôi có hơi mệt nên không chạy được tiếp nữa mà thôi… Chà, tôi đã bắt gặp một người khác người với ánh mắt khác người…



    Lần tiếp theo, tôi không hung dữ nữa, tôi để im cho hắn ta xoa đầu tôi. Bởi tôi biết kẻ này sẽ không làm hại tôi,
    ít nhất là bây giờ. Đây đúng là một kẻ kì lạ mà, không những không làm hại tôi mà còn chăm sóc cho tôi, làm tôi cảm thấy một sự ấm áp kì diệu, cái ấm áp mà cả cuộc đời của tôi chưa từng được nhận, kể cả từ con người hay động vật… Tôi nhìn lên, hắn ta đang cười, một nụ cười ấm áp diệu kì, nó khiến tôi không còn cảm thấy cô độc nữa. Liệu quãng thời gian này có kéo dài mãi được không nhỉ… Chà, có lẽ giờ tôi đã biến thành mèo nhà rồi cũng nên, được con người chăm sóc đến như vậy mà…
    * * * * *


    Một thời gian sau, vết thương của tôi đã hoàn toàn bình phục, nhưng do nằm một chỗ khá lâu nên các bắp cơ của tôi đau nhức, chưa thể đi lại ngay được. Tôi lại ngắm nhìn cánh cửa gỗ quen thuộc, rồi nhìn lại căn phòng của mình –
    vì người kia không để ai sử dụng căn phòng này nên tôi coi nó như là của mình vậy, một căn phòng rộng rãi, với bức tường màu xanh dương nhạt, tạo cảm giác thoáng mát và dịu nhẹ như bầu trời vậy. Đằng trước mặt tôi có một cái bàn gỗ lớn, chỗ để một cây đèn dầu cạnh cái lò sưởi, vào mỗi buổi tối thì nó sáng rực lên - mặc dù không cần thiết với tôi cho lắm, nhưng khi nó sáng lên, ánh sáng chiếu qua lớp giấy dán, hắt lên tường những hình ngôi sao rất đẹp mắt, tôi cũng lấy làm thích thú. Rồi tôi lại quay sang bên trái, chỗ đó có một cái tủ gỗ lớn, tôi nhớ là nó dùng để đựng quần áo của con người, nhưng giờ thì nó trống rỗng vì chả có ai sử dụng cả. Bên phải tôi thì có một tấm gương khá lớn treo trên tường, cùng một số bức tranh vẽ đồng cỏ màu xanh khá là tươi mát. Và đằng sau tôi là những khung cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Có lần tôi cố trườn lại gần mấy khung cửa đó và nhìn ra ngoài, một bầu trời rất xanh trên cao, những đám mây trắng thì trôi lững thững với làn gió đưa thoang thoảng hương hoa. Bên dưới thì là một cánh đồng cỏ xanh rì, trải dài hết cả tầm mắt (của tôi), xen lẫn giữa những đám cỏ xanh là một vài cái cây nhỏ đang vươn lên, đón nhận sự tươi mát của một buổi sáng đẹp trời…



    *Lạch cạch* … - cánh cửa gỗ khẽ mở, hắn ta bước vào, lại một cái đĩa sứ trắng quen thuộc, hắn ta thường cho tôi ăn và uống sữa bằng những chiếc đĩa sứ trắng muốt như vậy. Nhưng lần này không phải là màu trắng của sữa, của những hạt cơm mềm mịn hay màu vàng rộm của những con cá nướng như mọi lần, lần này, mộtthứ chất lỏng kì dị, nó màu đỏ sẫm nhưng trong veo đến kì lạ, tôi có thể nhìn thấy rõ hoa văn của cái đĩa qua lớp chất lỏng đỏ ấy. Tôi không biết thứ chất lỏng màu đỏ này có phải là máu không, nhìn màu sắc thì rất giống, nhưng mà nó quá trong – nếu là một lượng máu khá lớn như thế này, lại thêm đang ở ngoài không khí nữa thì không thể trong vắt như nước cất thế này được, đáng ra nó phải đặc sánh lại và đông thành cục nhỏ lại chứ? Tôi tò mò ngẩng lên nhìn hắn ta, hắn ta cũng đang nhìn tôi với một ánh mắt khá bối rối, tay thì huơ huơ lên như muốn bảo tôi hãy uống thứ chất lỏng này đi vậy. Tôi cẩn thận ngửi cái đĩa, một mùi thơm ngào ngạt len lỏi trong không khí và chui vào mũi tôi, một mùi thơm như sữa, và ấm nóng… Tôi giật mình, không hiểu sao trong lúc đang suy nghĩ mông lung, tôi đã vô tình liếm thứ chất lỏng kì quái ấy, một vị ngọt lịm nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể nhỏ bé của tôi, nó thúc giục tôi hãy uống hết thứ chất lỏng màu đỏ này. Và, tuy không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng tôi có thể cảm thấy được hắn ta đang nhìn tôi và mỉm cười. Sau khi uống xong, tôi cảm thấy choáng váng, trước mắt tôi, mỏi thứ trở nên mờ ảo và không rõ hình thù, và cả cơ thể tôi đau nhức, như có một thứ gì đó đang diễn ra trong cơ thể bé nhỏ của tôi vậy, thật sự… rất đau… hắn ta… cuối cùng cũng sử dụng tôi cho mục đích ban đầu của hắn ư… hóa ra hắn không phải… người mà mình có thể tin tưởng được…*ngất xỉu*




    Tôi từ từ mở mắt, xung quanh tôi là một màu đen tuyền,
    như bộ lông của tôi vậy, cơ thể tôi không còn đau nhức nữa, tôi nhìn lại cơ thể mình và giật nảy lên: cơ thể của CON NGƯỜI!Trời ơi, sao tôi lại ở trong cơ thể con người thế này???Chả lẽ hắn ta đã biến tôi thành như vậy??? Trời ơi, ta căm hận con người mà, một lũ không thể nào có thể đặt niềm tin tưởng vào chúng được! Aaaaaa, tôi đã quá tin tưởng hắn ta rồi! Sao mà tôi lại có thể ngu muội như vậy cơ chứ??? Rồi tôi sẽ ra sao đây? Lại những chuỗi ngày trốn chui trốn lủi nữa sao? Với cái cơ thể của con người này thì tôi biết trốn đi đâu bây giờ?? Chúng sẽ phát hiện ra tôi, và đánh đập tôi, hành hạ tôi bằng đủ kiểu hèn hạ, dã man và tàn bạo như trước… Trời ơi, cuộc đời tôi sẽ đi tới đâu được đây? Sao không ai cho tôi sống như một con mèo bình thường, được sống tự do, được ngắm nhìn bầu trời qua đôi mắt màu xanh dương này, được ngửi những bông hoa thơm mát, được lăn lội vào những đám cỏ xanh rì rào trong làn gió thoảng, được đắm mình trong màn đêm, hát những bài hát của loài mèo, những bài hát về tình yêu, tình bạn, về cuộc sống hằng mong ước, được uống những bát sữa thơm ngon và ấm áp…


    Tôi cảm thấy mặt mình ươn ướt, hóa ra tôi đang khóc…
    Không phải tôi khóc vì niềm tin của mình bị tan vỡ chứ? Có lẽ vậy, tôi đã thử tin tưởng hắn ta, tôi đã thử tin tưởng vao một kẻ giống như tôi, một con người có ánh mắt cô độc, không có sức sống… Và tôi lại bị phản bội, thật sự quá đau đớn mà, tôi căm ghét, tôi căm hận cái cảm giác này…


    Bỗng từ đâu một tia sáng nhỏ bé len lỏi qua kẽ nứt không gian và chiếu lên tay tôi, bàn tay của một đứa trẻ con người. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn tia sáng ấy, một thứ ánh sáng ấm áp, nó làm dịu đi cảm giác đau đớn nãy giờ của tôi. Tôi thầm mong kẽ nứt ấy rộng ra, để tôi có thể cảm nhận nhiều hơn, nhiều hơn nữa sự ấm áp đầy thân thương này.
    Và nó nứt thêm thật! Từ một kẽ nứt nhỏ bé của không gian, dần dần những mảng nhỏ rơi ra như những mảng kiếng vỡ, và ánh sáng ngày càng tràn ngập, tôi nhìn thẳng vào nó, một hình ảnh mờ nhạt hiện ra, ngày càng rõ ràng hơn, người đó… là hắn ta sao?... hắn ta… đang làm gì vậy?...
    Lần sửa cuối bởi shikan97, ngày 24-12-2013 lúc 17:15.


    Link truyện : Tái Sinh

  10. #250
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    ==" mở "chiến dịch" chỉnh sửa lại "phần 1" mà tới gần cuối mệt lử ="=
    giọng văn của mình hồi xưa đúng là ... ="= ko chấp nhận nổi =="
    Cơ mà giờ sửa lại thì không nổi, sửa là coi như thay đổi cốt truyện luôn mất rồi TT_TT
    Sao bây giờ TT_TT (mai nếu rảnh thì sửa tiếp, chủ yếu sửa chính tả, bỏ các dấu ngoặc đơn, ghi chú )


    Link truyện : Tái Sinh

Trang 25 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 1523242526 CuốiCuối

Các Chủ đề tương tự

  1. Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 14-07-2012, 01:12
  2. [Mediafire] MapleStory Anime ( Phim Hoạt Hình MapleStory )
    Bởi xuboomonline trong diễn đàn Cảm Xúc
    Trả lời: 3
    Bài viết cuối: 22-06-2012, 15:38

Tag của Chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •