Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 30 của 85

Chủ đề: [Fic] - Kí ức

  1. #21
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37
    Fic ss viết thì về câu chữ hay hơn Cáo, về lỗi chính tả sai ít hơn Cáo (hoặc không sai), văn chương bay bổng hơn Cáo, chuyển cảnh cắt đoạn hay hơn Cáo, điểm yếu hơn (so với Cáo) là viết chậm hơn Cáo, nội dung chưa đặc sắc (hoặc chưa đến lúc gay cấn), dẫn chuyện theo ngôi thứ nhất nên thiếu tính phong phú (so với Cáo kể theo nhiều ngôi), tính cách nhân vật chưa có tính đặc trưng (và đặc biệt, kể cả với nhân vật phụ chỉ xuất hiện một lần) . Về việc minh hoạ thì... ss bê nguyên tính cách và quan hệ không có chỉnh sửa (và phóng đại) nên chưa gây hứng thú chăng? Với em thì là thế, vả lại ss có thể vẽ, còn với Cáo em không có can đảm nhìn nhân vật đại diện cho mình dưới nét vẽ của Cáo nên....
    Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 01-01-2013 lúc 22:59.

  2. #22
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    Phụ chương


    ~ tíc tíc tíc tíc~
    - Uhm… mấy giờ rồi ?!
    Tôi với tay lấy cái đồng hồ lò mò nhìn giờ.
    - What the… 9 giờ rồi!! sao chị Kaori không gọi mình dậy.
    Hậm hực chạy sang phòng Kaori vừa gõ cửa vừa gọi
    - Kaori!! Chị dậy chưa vậy?! hôm nay em lại dậy sớm hơn chị nè, Kaori! Dậy điiiiiiiiii….
    Gõ cửa mãi mà sao không nghe tiếng chị ấy trả lời, tôi đành mở cửa đi vào thì Kaori không còn trong phòng.
    - Hở? Kaori không có trong phòng à, đi đâu sớm thế ta?!
    Toan định quay ra thì nhận thấy có một mảnh giấy để trên bàn của chị ấy, tôi cầm lên xem thì chị ấy nhắn lại là sẽ đi đâu đó một thời gian, nhưng lại không nói rõ ràng là đi đâu và trong bao lâu. Trước giờ chị ấy có như vậy đâu. Nghĩ thế nên tôi gọi điện cho chị ấy để hỏi thì mới biết cả điện thoại chị ấy cũng không cầm theo. Thôi đành chịu vậy.
    - Dù gì chị ấy cũng tự biết lo bản thân mà, chắc 2-3 ngày là về thôi.
    Nghỉ thế nên tôi cũng không lo lắng gì nhiều, tôi xuống dưới nhà và làm nhựng công việc thường ngày.
    Đang trên đường từ siêu thị về thì tôi gặp Mao đang đứng ở trạm xe buýt gần đó.
    - Mao!! Em cũng đi siêu thị à?!
    - Ah! Chào chị Yami!! Vâng, e vừa mua đồ xong! – Mao đáp
    Tôi đến đứng kế Mao và cùng đón xe.
    - Ah… uhm.. chị Kaori .. – Mao ấp úng
    - Hở? – tôi thắc mắc
    - Chị Kaori sao rồi ạ? – Mao hỏi tôi.
    - Àh! Kaori à, em không cần phải lo, chị ấy khỏe hẳn rồi, và sáng nay thì chơi trò mất tích, chả biết đi đâu, chỉ để lại 1 câu là đi mất – tôi cảm thấy hơi bực bội.
    - Vâng… thật ra… - Mao lại bắt đầu với sự ngập ngừng
    - Sao em?! – tôi hỏi thúc.
    - Ah! Không… không có gì đâu ạ!! – trạng thái của cô bé ngược hẳn với lời nói.
    Dáng vẻ cô bé run rẩy mổi khi nhắc đến Kaori, Mao như có điều gì đó dấu tôi nên tôi quyết định lôi cô bé về nhà tôi và moi móc những điều có thể.
    - Em uống nước trái cây nhé – tôi mở tủ lạnh và hỏi cô bé.
    - Ah! Dạ, cám ơn chị - Mao đáp
    Từ lúc đi chơi về cô bé có vẻ lo sợ và khép nép, khác hẳn trước đây.
    - Đây, nước cam nhé – tôi đặt ly nước xuống trước mặt Mao
    - Cám ơn chị - Mao nói.
    Mao nhìn quanh nhà rồi ấp úng hỏi tôi.
    - Chị Kaori không có nhà thật ạ?
    - Ừ! Từ lúc sáng đã không thấy đâu, không biết chị ấy đang làm cái gì nữa. Kaori đi đâu vậy chứ.
    - … em nghỉ … có thể … - Mao ngập ngừng
    - Hở? sao em? – tôi tròn mắt nhìn Mao
    - Em nghĩ chị ấy đã quay lại ngọn núi đó – Mao nắm chặt 2 tay mình.
    - Cái gì?? Ngọn núi mà tụi mình đi chơi đó hả? Kaori đến đó làm gì một mình, mà… làm sao em biết?? – tôi vẫn nhìn chăm chăm Mao
    - Em.. em đoán là vậy thôi… vì tối hôm đó khi tỉnh dậy lúc nữa đêm, em thấy chị ấy đứng ở ngoài sân cùng với một người con trai…
    - Cái gì?! Con trai á?? Người nào trong nhóm mình à?! – tôi vặn hỏi Mao
    - Không phải?! – Mao lắc đầu – Người đó, trong hơi giống chị Kaori nhất là đôi mắt… mắt anh ấy cũng màu đỏ giống chị Kaori nhưng…
    - Nhưng sao?! – tôii sốt ruột
    - Đôi mắt đó trông rất đáng sợ…nhưng em cũng không chắc chắn vì trồi lúc đó tối lắm, rồi khi anh ta đi mất, chị Kaori đã đuổi theo mặc cho em gọi chị ấy nhiều lần.
    - Uhm… kì lạ vậy, không lẽ là người trong làng?! – tôi vừa nói vừa suy nghĩ.
    - Em có đuổi theo chị ấy… rồi chị ấy… chị Kaori…
    Lúc này, Mao cúi gầm mặt, toàn thân run rẩy, 2 tay cầm chặt ly nước cứ như mún bóp vỡ nó. Thấy vậy, tôi cũng hơi lo nên cũng k dám hỏi gì thêm.
    - Lúc trong rừng, chị Kaori trong rất khác và… đáng sợ - Mao bổng lên tiếng
    - ?!? Đáng sợ?? – tôi bật dậy trong sự ngạc nhiên. – Ý em là sao, Mao??
    - Lúc đó… thật sự rất đáng sợ… chị Kaori… ở gốc cây…em… quái vật… em rất sợ…
    Mao đã khóc nất lên, lời nói cũng không liền mạch nữa, tôi liền chạy tới ôm và xoa dịu cô bé. Mao thật sự đang rất hoảng sợ khi nhắc đến vấn đề này. Nhưng chị Kaori lại đáng sợ ư?? Sao lại như thế, trước giờ Mao rất quý mến Kaori mà, không thể nào buộc miệng nói thế được.
    - AAh!!! Rắc rối quá, phải làm rõ chuyện này mới được.
    Mao đã lịm đi vì khóc quá nhìu nên tôi đưa cô bé lên phòng nằm nghĩ và không quên gọi về gia đình cô bé. Cả đêm tôi không ngủ được, cứ suy nghĩ về những điều Mao kể thì mọi thứ lại càng rối mù.
    - Nếu như Mao nói đúng thì chị ấy sẽ quay lại ngon núi đó… thôi được, mình sẽ tới đó một chuyến vậy - tôi lẩm bẩm
    ________________
    Sau khi đưa Mao về nhà, tôi lập tức thu xếp đồ đạt cần thiết và bắt chuyến xe đến vùng núi đó. Khi tới nơi, thì tôi không tin được vào mắt mình khi thấy ngôi làng trước đó giờ chỉ còn lại đóng tro tàn, tôi đi đến gần ngôi làng, thì thật sự chẳng còn lại gì ngoài đống bụi tro, vài nơi vẩn còn lách tách đóm lửa.
    - Mới hôm trước, ngôi làng vẫn yên bình kia mà, sao bây giờ….
    Bàng hoàng vơi sự việc xảy ra trước mắt, không suy nghĩ gì nhiều, tôi đi thẳng con đường cũ để lên ngôi nhà trên ngon núi. Vừa đi tôi không quên gọi to chị Kaori, hi vọng có thể gặp chị ấy giữa đường mà không cần phải đến ngôi nhà đó. Rồi tôi chợt nhận ra, xung quanh tôi có âm thanh của một cái lục lạc hay cái gì đó tương tự. Càng đi sâu hơn thì âm thanh đó nghe càng rõ và như gần sát bên tôi.
    ___________ END ____________

  3. #23
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    ôi hay quá trời TT^TT Sao toàn thiên tài vậy TT^TT Tái Sinh của em xếp xó rồi TT^TT


    Link truyện : Tái Sinh

  4. #24
    Lời văn, nội dung, diễn biến đều rất hay , sr viv, giờ Dũng mới đọc được fic này. Hóng chap mới


    Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 06-06-2013 lúc 16:25.

  5. #25
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    thanks dũng
    đang tiếp tục làm đây.

  6. #26
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    Chương IV


    - “Kaori, dậy đi nào, tuyết rơi rồi kìa, dậy đi em”
    ~ Hở?? ai đang gọi mình vậy?! ~
    Tôi lờ mờ mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà quen thuộc.
    - Uhm… để em ngủ tí nữa đi nii-chan ~ hở?? mình vừa gọi ai đó là nii-chan à?~
    - Không được, tuyết rơi trong thời điểm này là đẹp nhất đó, không xem là em sẽ tiếc lắm đó Kaori!!
    Chiếc chăn tôi đang quấn chặt bị kéo ra, gió lạnh thổi qua người làm tôi co rút lại mà mắt vẫn nhắm nghiền.
    - Nii-chan kì quá à, em đang lạnh và buồn ngủ mà.
    Giọng tôi nũng nịu, bản thân tôi cũng thấy lạ vì những hành động, lời nói mà chính tôi cũng không kiểm soát được. Chuyện gì đang xảy ra vậy? tôi nhớ là mình đang đứng trước biển lửa nuốt gọn ngôi làng kia mà…
    - Cô nhóc lười biếng này, em cứ ngủ hoài là nii-chan không thương nữa đó – chất giọng người ấy thì thầm qua tai làm cả người tôi ấm dần.
    - Ah!! Hông được, em dậy rồi, nii-chan đừng ghét em mà – tôi ngồi bật dậy và mếu máo như sắp khóc.
    - Rồi rồi, Nii-chan đùa thôi mà, làm sao nii-chan có thể ghét em được.
    Người con trai đó ngồi cạnh tôi, vòng tay ôm chặt và xoa đầu tôi dỗ dành. Trong cái thời tiết đang lạnh dần này mà được ở trong vòng tay của anh thì không gì có thể thoải mái và ấm áp hơn cả.
    - Uhm… nii-chan ấm quá - tôi như chìm trong cảm giác hạnh phúc yên bình của con người này, đây có thể là tôi ngày trước nhưng cũng có thể là không.
    - Rồi, ra đây với anh nào.
    Bây giờ tôi mới nhận ra, người này chính là người con trai mà tôi đã gặp trên núi, và đây chính là căn nhà bỏ trống đó. Đi ngang qua chiếc gương, tôi ngừng lại và tự ngắm mình, đây đúng thật là tôi mà, nhưng tóc tôi lại ngắn và được thắt bím nhỏ bên trái. Ơ! Anh ấy cũng giống tôi, nhưng khác là cái bím tóc nhỏ, ngắn hơn tôi và nó nằm bên phải.
    - Sao thế Kaori?! Mặt mình lúc ngủ dậy thấy ẹ quá hả?? – anh ta quay lại nhìn tôi cười châm chọc.
    - Aaa!! Kaoji nii kì quá à – tôi nhặng xị lên và chạy lại đẩy anh ta 1 cái rõ mạnh.
    - Á á té!! – Kaoji la toáng lên.
    Có lẽ hơi quá tay, Kaoji ngã lăn ra thảm cỏ xanh trước nhà, tôi hậm hực đi lại chỗ anh ấy thì lại vấp chân và ngã đè lên anh.
    - Ây da, hình như em mập ra đó Kaori, nặng quá trời – anh lại cười châm chọc tôi.
    - Nii-chan đáng ghét, em hông có mập mà, nii-chan xạo – tôi nhặng xị lên và bẹo má anh ấy.
    Cả hai đang đùa giỡn với nhau thì tôi nhận ra những bông hoa tuyết đang nhẹ nhàng lướt xuống trước mặt tôi và đậu trên ngọn cỏ xanh non rồi chuyển dần thành giọt nước chảy nhẹ xuống gốc cỏ, tôi ngước lên nhìn thì tuyết đang rơi nhìu hơn, đều đặn chút một, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi tới làm cho tuyết bay chuyển hướng, thích thú tôi đưa tay ra hứng, vừa chạm vào da tôi thì lập tức tuyết tan ngay.
    - Đẹp lắm phải không?! – Kaoji vẫn còn đang nằm dưới cỏ và mỉm cười nhìn tôi.
    - Vâng!! Đẹp thật đó nii-chan
    Tôi đứng dậy và tiến về gần cánh rừng, ngước mặt nhìn hoa tuyết đang bay là là xuống mặt đất, tôi đưa luôn cả hai tay ra để hứng chúng, trong lòng cảm thấy thật vui và hạnh phúc, mọi thứ như ngưng lại, chỉ có những bông hoa tuyết vẩn rơi đều và nhẹ nhàng chạm vào mặt đất. Chỉ trong chốc lát, thảm cỏ trước nhà chúng tôi đã phủ một lớp tuyết mỏng, và trên các ngọn cây cũng vậy, nhiều chổ vẫn còn lộ ra màu xanh của cây cỏ. Mùa đông năm nay đến sớm. Màu trắng của tuyết hòa lẫn với màu xanh non, khung cảnh này chẳng khác gì cảnh thần tiên mà tôi thường mơ thấy, thỉnh thoảng ánh nắng dịu nhẹ để lại hơi ấm cho vạn vật. Bổng Kaoji kéo tay tôi ngồi xuống thềm nhà cùng anh.
    - Cảnh thế này em có còn muốn ngủ nướng nữa không?? – anh chống cằm và nhìn qua tôi.
    Tôi không nói gì chỉ lắc đầu và tiếp tục nhìn ngắm tuyết rơi thì nii-chan nắm chặt tay tôi. Trước đó tôi không hề cảm thấy lạnh nhưng khi chạm vào Kaoji tôi mới cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ. Bên cạnh Kaoji thật sự rất ấm áp, tôi dường như quên mất hẳn những hình ảnh này trong bao năm qua. Tôi đã từng có một người anh trai, anh ấy yêu thương và quý mên tôi, tôi như muốn từ bỏ tất cả để có thể sống mãi trong cái kí ức tuyệt vời này.
    - Kaori!!! – Tiếng Kaoji thì thầm vào tai tôi.
    Tôi toan quay qua nhìn anh thì cơn gió lạnh toát thổi mạnh vào tôi. Tôi đưa tay lên che mặt và nhắm nghiền mắt để tránh cơn gió đó. Rồi nó tan đi, tôi giật mình khi mở mắt ra, xung quanh tôi khung cảnh đã thây đổi hoàn toàn, tuyết vẫn rơi nhưng khi chạm vào đất thì nó liền thấm màu đỏ tươi, mọi thứ xung quanh cũng đều bị vấy bởi màu ấy. toàn thân tôi cũng vậy. Tôi khụy xuống và ôm chặt co rút lại. Lạnh toát, mùi máu nồng nặc xung quanh.
    - Sao… sao lại thế này, lạnh quá…Kaoji nii …. onii-chan … anh đâu rồi…onii-chan!!!!!!
    Cả người tôi bị máu vấy bẩn, ngôi nhà bị phá hỏng một phần. Đầu tôi bây giờ là một mớ hỗn loạn, mọi thứ chuyển biến quá nhanh, khoảng khắc yên bình của tôi và Kaoji khi nãy đâu mất rồi, tại sao mọi thứ lại như vậy?
    - Kaori!! Tỉnh lại đi nào, Kaori.
    Giọng nói ấm áp quen thuộc đã giúp tôi thoát được cơn ác mộng đó. Tôi đang nằm ở ngay hiên nhà và trước mắt tôi là Kaoji với nụ cười dịu dàng ấm áp.
    - Onii-chan?! – tôi thốt lên.
    - Phù... cuối cùng em cũng nhận ra anh! Mừng quá! – Kaoji nói.
    - ?! Nhận ra?!
    Tôi đưa tay lên vuốt tóc theo thói quen thì mới biết tôi đang ở hiện tại với mái tóc dài chấm lưng. Tôi vẫn còn ngỡ ngàng vì giấc mơ khi nãy. Kaoji đưa tay đỡ tôi dậy.
    - Em cảm thấy không khỏe sao Kaori?? – Kaoji nhẹ nhàng hỏi
    - Không ạ, em không sao! – tôi lắc đầu trả lời
    - Thật là tuyệt! – Kaoji vừa nói vừa vuốt nhẹ tóc tôi.
    - Sao ạ?? – tôi nghiêng đầu thắc mắc.
    - Anh đang rất vui vì anh em chúng ta lại được ở bên nhau.
    Nói xong, anh ấy kéo tôi lại và ôm chặt, hơi thở anh ấy thì thầm vào tai khi tôi còn đang ngỡ ngàng làm cơ thể tôi nóng rang và đỏ cả mặt, tôi choàng tay ôm chặt lấy anh.
    - Onii-chan… - tôi chợt thốt lên.
    - Gì thế em?! - anh ấy nhìn vào mắt tôi.
    - Ah!! Không có gì đâu ạ, em cũng rất vui vì đã nhớ lại tất cả và được gặp lại anh. – tôi cười ngượng trả lời anh.
    Điều tôi muốn nói không phải như vậy, sự thật là khi ôm anh ấy, điều tôi cảm nhận được không phải là hơi ấm trước đây mà nó lạnh toát như băng.
    - ….! Em nhớ lại được tất cả rồi sao – Kaoji nii chợt lên tiếng.
    - À vâng! – tôi ngập ngừng trả lời.
    - Thật sao..
    - Ah! – Kaoji chưa nói hết câu thì tôi nhận ra hình dáng quen thuộc của Yami đang từ từ tiến lại ngôi nhà này.
    - ?!
    - Yami ơi!!
    Tôi vẫy tay gọi yami nhưng dường như cô nàng không nghe thấy, khi gần đi ra khỏi khu rừng để bước vào nhà thì yami đứng lưỡng lự ngó qua ngó lại rồi quay ra hướng khác… giống như không thấy được tôi… có khi là không thấy được ngôi nhà.
    - Yami?! Đi đâu vậy? Chị đang ở đây nè !! – tôi tính chạy đuổi theo để gọi Yami thì Kaoji kéo tôi lại, nắm chặt cánh tay tôi.
    - Em đi đâu vậy?! – anh ấy nắm chặt hơn.
    - A, đau, onii-chan!! Bỏ em ra, e phải chạy theo Yami, không thì em ấy lạc mất, trời cũng sắp tối rồi, nguy hiểm lắm. – tôi quay lại giằng co với anh ấy.
    - Em không cần phải lo cho người đó, cả những người cùng em đến đây chơi. Em không cần quan tâm đến chúng, chỉ cần có hai anh em mình là đủ rồi. – anh ấy dằn giọng và lớn tiếng.
    - Onii-chan!?! Sao… sao anh lại nói như thế, tất cả họ là bạn của em kia mà – tôi ngượng nghịu nhìn thẳng vào anh ấy.
    - Không cần biết, những kẻ đó không đáng để em phải quan tâm như thế. Trước sau gì bọn chúng cũng sẽ chết hết thôi. – gương mặt Kaoji càng lúc càng dữ tợn.
    - Cái gì? – tôi gạt mạnh tay anh ấy ra – Anh nói vậy là sao chứ, yami đang gặp nguy hiểm sao? Em phải giúp em ấy.
    Vừa quay lưng bỏ đi thì từ không trung xuất hiện những sợi lông tơ quấn chặt lấy tôi và kéo tôi vào sát vách tường.
    - Em không được phép rời khỏi đây, đây là nhà của em và anh là anh trai em. Em không cần những kẻ đó nữa.
    Kaoji như thay đổi hoàn toàn, bây giờ trông anh ấy rất đáng sợ,đôi mắt đỏ sáng rực lên nhìn tôi như muốn đốt cháy tôi, quanh người anh ấy khí lạnh toát ra mạnh hơn và khiến không khí xung quanh cũng lạnh băng.
    - Onii-chan?! Không thể nào, Kaoji nii-chan không phải thế này – tôi giãy dụa cố thoát khỏi những sợi lông tơ chắc chắn này và nước mắt mún trào ra.
    - …!! Đúng rồi đấy! – Kaoji nói nhỏ trong miệng.
    - ?!? – tôi căng thẳng nhìn anh ấy.
    - Mi nói đúng đấy, ta thật sự không phải anh trai yêu quý của mi đâu!! Hahaha – con người đó lên giọng và cười hả hê.
    - Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại làm như thế?! Còn Kaoji, anh ấy đang ở đâu?! – tôi bắt đầu lo sợ, cảm giác bất an dâng trào.
    - Kaoji?! Vậy mà mi nói là đã nhớ ra tất cả, hahaha!! Tên khốn đó đã chết rồi và do chính tay mi đã giết hắn.
    Hắn cười nói và vẫn chăm chăm nhìn về phía tôi như muốn dò xét điều gì đó.
    - Tôi… chính tôi giết anh ấy sao?!? Không… không thể nào…
    Trong khi tôi vẫn còn hoang mang về điều đó thì hắn ta lột bỏ vẻ ngoài của Kaoji và hiện diện dung mạo thật sự của hắn, một linh hồn của quái miêu đang dập dờn giữa không trung với khí lạnh buốt lan toả xung quanh.
    - Không thể như thế được… chính ta đã giết onii-chan??…
    Những sợi tơ ngày càng quấn chặt hơn, siết lấy cổ tôi, càng lúc càng khó thở và cũng không cử động được. Đầu óc tôi lúc này không còn suy nghĩ được gì ngoài những hình ảnh khung khiếp của cái đêm định mệnh mà con quái miêu ấy xuất hiện, tôi không là tôi nữa, thay vào đó và 1 con quái vật điên loạn với đôi mắt màu đỏ sáng rực và tự tay đâm lấy anh trai mình.

    _______________ HẾT CHƯƠNG IV _______________


    Lần sửa cuối bởi vivjojo, ngày 08-01-2013 lúc 09:48.

  7. #27
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37
    Ss viết hay quá, chờ chap tiếp theo

  8. #28
    - Không được, tuyết rơi trong thời điểm này là đẹp nhất đó, không xem là em sẽ tiết lắm đó Kaori!!
    Chiếc chăn tôi đang quấn chặc bị kéo ra, gió lạnh thổi qua người làm tôi co rút lại mà mắt vẫn nhắm nghiền.
    Người con trai đó ngồi cạnh tôi, vòng tay ôm chặc và xoa đầu tôi dỗ dành.
    Lỗi chính tả 1 tí nha nee. Hóng chương tiếp

  9. #29
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    Trích dẫn Gửi bởi pumpkin2 Xem bài viết
    Lỗi chính tả 1 tí nha nee. Hóng chương tiếp
    thanks em, hùi tối chưa kt kỹ ( bùn ngủ wa' mờ)
    đã fix = v =

  10. #30
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Gia Bình, Bắc Ninh
    Bài viết
    247
    Rep Power
    12
    hay òwó ra típ đi chị, em ko onl thường xuyên đc nhưng có chap mới là em đọc hết luôn á =]]


    Link truyện : Tái Sinh

Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •