- Đáng ghét!! Mình phải làm gì đây?! – Kaori nắm chặt con dao nghiến răng tức giận.
“ Hãy ra tay đi, Kaori!!” – tiếng nói quen thuộc vang lên đâu đó trong đầu Kaori, và lồng ngực của cô, một trái tim khác đang đập thật mạnh. Kaori cảm giác như ai đó đang nắm lấy tay mình, tay mà cô đang cầm con dao. Đưa con dao lên và nhìn vào nó, không hiểu sao nước mắt cô lại chảy dài.
- Này!! Cô tính âm mưu gì nữa đây?! – Thấy Kaori hành động lạ, Sanami hơi lo lắng.
Kaori không nói gì, nước mắt vẫn cứ chảy thành dòng, rồi bất chợt cô nắm chặt con dao trong tay và chém xối xả vào Sanami. Tuy né được những đường chém vô định đó, nhưng nó cũng khiến cho Sanami khó chịu vì càng lúc Kaori xuống tay càng nhanh và gần những chỗ hiểm hơn. Nhận ra khoảng dừng, Sanami chộp lấy 2 tay Kaori và nhìn thẳng vào cô ấy, ả chợt giật mình khi nhìn thấy gương mặt buồn bã đầy nước mắt của Kaori, ánh mắt cô hiện lên sự đau buồn nuối tiết. Ánh mắt ấy nhìn đăm đăm về phía Sanami cũng một phần khiến cho ả mũi lòng.
- Kao..ri!! – Sanami thốt lên.
Kaori chợt bừng tỉnh lại như vừa ngất đi vài giây, cô tăng mạnh khí đỏ của mình lấn át và bao trùm luôn cả Sanami. Bị bất ngờ, chưa biết phải làm gì thì..
- Ark!!!
Kaori lặng lẽ đâm 1 nhát sâu vào tim Sanami, lúc này mái tóc đen dài che phủ không nhìn thấy rõ mặt cô nhưng có những giọt nước nhỏ lăng tăng trên mái tóc ấy.
- Onii-chan!! Em xin lỗi vì không cứu được anh!! – Kaori nói thầm và giọng đứt quãng.
- Arkkk!!! – Sanami gào lên trong đau đớn – Tại sao?? Sao lại vậy?!
Khí đen xung quanh Sanami như tan dần hoặc vẻ như nó chuyển thành màu đỏ tươi, hoà vào cùng với khí của Kaori.
- Kaori!! Em làm được rồi!!
Giọng nói trầm êm, và bàn tay ấm áp đặt lên mặt Kaori và vuốt mái tóc rối kia ra làm lộ khuôn mặt thon thả tái sậm nhưng nét buồn vẫn còn đó và nước mắt cũng chưa ngừng.
- Onii-chan!! Cuối cùng em cũng được gặp lại anh!! – nước mắt Kaori vẫn không ngừng – Hãy ở lại cùng em nhé?!!
- Không được rồi – Kaoji vừa nói vừa gạt nước mắt đang rơi trên má Kaori – nhưng em đừng buồn, chỉ cần em cố gắng thì anh em mình sẽ lại được ở bên nhau.
Nói rồi Kaoji nhẹ nhàng hôn lên trán, lên mắt và lau đi những giọt nước mắt còn trên gương mặt cô. Kaoji kéo em gái mình lại và ôm chặt cô, lúc này Kaori như cảm nhận được hơi ấm từ anh trai mình, nó khiến cô cảm thấy yên bình, nhưng rồi nước mắt của cô lại trào ra, càng lúc càng nhiều.
- Uuwaaaa!!!! – Kaori khóc lớn thành tiếng – Onii-chann!!!!!!
Cô với tay ôm chặt Kaoji, nhưng cơ thể anh từ từ phân rã thành cát bụi và bị gió cuốn bay đi, Kaori ngồi khuỵ xuống đất, mái tóc của cô xoã dài ra xung quanh. Mọi thứ xung quanh đường như tỉnh lặng chỉ còn lại là tiếng khóc nức nỡ của Kaori
“ Leng keng, leng keng”
Chiếc vòng cổ và cái lục lạc bằng bạc rớt xuống trước mặt Kaori, nhìn thấy nó, Kaori đi đến là nhặc nó lên.
"...Những chiếc chuông bạc chất chứa những kỉ niệm
Cho những ngày tháng đã qua
Cất tiếng hát cho những lời hứa
Ngày mai sẽ mang mọi thứ quay về
Em che giấu tất cả cảm xúc xưa
Những đóa hoa hồng giờ đã là quá khứ
Màn đêm buông xuống, và mùa đông sẽ trôi đi
Niềm vui của ánh sáng ban ngày
Những bóng sao chiếu sáng
Mọi thứ thật ngọt ngào khi ở bên anh, tình yêu của em
Dòng lệ em tuôn rơi khi anh trao lời cuối
Em ở đây cất tiếng hát cho nỗi đau buồn của mình
Chờ đợi anh, tình yêu của em ..."
__________________________________________________ ______
Cả nhóm của Mao vừa bước ra khỏi khu rừng và xuống chân núi thì các vết thương ngay lập tức bị hở miệng và máu lại chảy.
- Argg! Đau quá!! – Bí la toán lên.
- Sao kì vậy?! tưởng là được cầm máu rồi chứ?! – Baka thắt mắt.
- Chị Kaori!! – Mao lo lắng hướng mắt về phía ngọn núi.
“ Loạt soạt!!”
Yami lẩn thẩn tựa vào các cành cây đi ra từ chân núi.
- Chị Yami?!!! – Khuyển la lên khi thấy cô.
- Chị Kaori đâu ạ?? - Baka chạy đến đỡ Yami
Yami chẳng nói gì chỉ lắc đầu rồi lịm đi. Còn cậu thanh niên kia thì đã biến mất từ lâu khi mà cả nhóm không để ý.
.................................................. ..............
. Mười năm sau.
Ngọn núi cao với những tán cây xanh mơn mởn, đàn chim đang bay về phía nam trú đông, những bông hoa tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Trên cành cao của cây đại cổ thụ nằm giữa ngọn núi.
- Ah!! Nhìn thấy rồi!!
Giọng nói ngọt nhẹ cất lên, rồi nó nhảy xuống, bước từng bước đi uyển chuyển của loài mèo, chiết đuôi ve vẩy và dường như trong chớp mắt nó tách ra làm hai,mái tóc dài đen tuyền, đôi tai mèo dỏng lên như nghe thấy điều gì. Nó bắt đầu co chân và chạy nhanh về phía mà nó nghe được gì đó. Cái lục lạc trên lỗ tai trái vang lên leng keng hoà âm cùng với cái còn lại mà nó đang theo trên cổ. Chạy một hồi, nó dừng lại trước 1 căn nhà cũ xập xệ. Nó tiến tới và hét lớn.
- EM ĐÃ VỀ RỒI~~~!!!!! ONII-CHAN~~~~~ !!!
Nó nắm 2 tay ra sau lưng và 2 cái đuôi của nó không ngừng ve vẩy chờ đợi. Rồi nó nhoẻ miệng cười khi có giọng trầm ấm điềm đạm vọng ra từ bên trong căn nhà đáp lại nó.
- Mừng em đã về!! Kaori-chan!!
_________________ KẾT THÚC_________________