Trang 7 của 8 Đầu tiênĐầu tiên ... 5678 CuốiCuối
Kết quả 61 đến 70 của 76

Chủ đề: Maplestory - Hestia

  1. #61
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

  2. #62
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    3,512
    Rep Power
    2162
    Chap 5
    Đêm không ngủ


    Những con mèo đen, mèo trắng, tam thể…những con mèo gầy gò ốm yếu, những con mèo to béo phốp pháp, dù là thuần chủng hay lai tạp, còn non hay già yếu…chúng đến từ những tòa nhà to lớn đến những ngõ hẻm bé nhỏ hôi hám, thùng rác ứ đọng, cống rãnh bốc mùi và những vùng lân cận -tất cả đang cùng nhau hành quân và hướng tới cùng 1 vị trí. Bầu không khí của màn đêm bỗng tràn ngập 1 thứ mùi tanh tưởi, theo gió nó bay xa thật xa lan khắp thành phố và cả những vùng lân cận xung quanh – mùi của máu còn tươi nguyên ấm nồng và trong từng giải không khí lan tỏa những sợi chỉ đỏ thấp thoáng mờ nhạt hiện ra. Một cô gái đắm mình trong 1 aura màu đỏ như máu đập nhịp nhàng như chính nó là quả tim còn sống nguyên, mái tóc đen của cô tung bay nhẹ nhàng không theo 1 quy tắc nào bất kể làn gió đêm đang thổi theo chiều ngang. Cô gái đứng kế bên với đôi mắt nhắm kịt sở hữu 1 mái tóc đỏ y như dòng điện đang quấn quanh kẻ đồng hành, trong 2 bàn tay ngửa ra phía trước mặt cô từng dải năng lượng màu đỏ - giống màu của hoàng hôn hơn là máu, dòng điện đó rỉ ra như chất lỏng rồi kết tủa thành 1 khối vuông nhàn nhạt đỏ. Những đôi mắt phát sáng bắt đầu xuất hiện quanh họ, khuất trong những lùm cây, nhẹ nhàng, uyển chuyển ko 1 tiếng động hàng trăm hàng ngàn con mèo đủ chủng loại,đủ lứa tuổi đang hành quân bước đến gần họ…
    .
    .
    .
    .
    .
    .


    ảnh mang tính chát cho có


    “ Sắp đến rồi các anh nên nhanh chân lên…tốt nhất nên đến khi …nó đang còn no…”

    “ Khi nó đang còn no ? chẹp cứ như kiểu chúng ta sẽ là fastfood đêm vậy balabla “

    Sizi nói vọng theo ánh lửa soi đường mà cô gái tóc bạc cầm theo, xung quanh ngọn lửa ấy lâu lâu lại xuất hiện những quả cầu màu xanh lam do photpho bị đốt cháy – bay vòng quanh soi tỏ những cái đầu lâu đang nhe răng cười. Họ đến cuối 1 đường hầm sặc mùi tanh và thối rữa đến buồn nôn, tất cả bốc ra từ sau cánh cửa sắt đồ sộ, cô gái sấn bước tới trước khi mở cảnh cửa ra cô quay lại nhìn 1A và nhận được 1 cái gật đầu.

    Cửa mở. Mùi hôi thối hỗn tạp bởi sự ẩ mốc, thối rữa, ngòn ngọt giả tạo của rác ứ đọng bốc ra làm Sizi phải cố bịt mũi và ghê tởm khi phải thở và cảm giác như thứ mùi đó ứ thành vị nơi cuống họng, ngoài ra mùi khét lẹt của thịt cháy, mùi mỡ tanh tưởi cũng bốc ra đến nôn ói, đầy tởm lởm. Người con gái với mái tóc bạc hít 1 hơi thật sâu và đi vào khe cửa hé mở. Căn phòng hiện ra như 1 mớ hỗn tạp, 1 căn phòng pha trộn đủ thứ…được mang đến từ địa ngục và 1 thời đại nào đó từng tồn tại. Những cánh tay, đùi, đủ loại còn thừa sau 1 bữa điểm tâm vương vãi khắp mọi chỗ có thể – chúng có làn da trắng ngần của những thiếu nữ, những mảng thịt được phơi mắc trên những chiếc đinh, trên những sợi kẽm gai giăng đầy tường trộn với những thứ giấy tờ trông như báo cũ và những đồ thì phép tính rối mắt. Trên những chiếc bàn ngổn ngang những lọ đủ màu đựng nội tạng người nổi lềnh bềnh, những ngón tay, đầu lâu và cả những con ngươi bị móc ra đang nhìn toang ra thế giới bên ngoài những chiếc bình đó. Bên cạnh đó là vô số máy móc hoen rỉ, đồ ăn thừa, rau củ cũ kỹ, dây điện lằng nhằng và…1 thứ kỳ dị khuất trong góc cuối căn phòng phán chiếu cái bóng quái đảng của nó lên bờ tường nơi ánh lửa từ những ngọn nến làm từ 1 loại mỡ cáu bẩn còn nguyên những mảng da và tóc dính bết vào. Nuốt nước bọt Panda cố nói khi đang nín thở và nhắm tịt mắt:

    “ Lâu lắm rồi em mới được gặp anh… “

    Một giọng nói phát ra như sự chuyển tiếp của con người và thú hay 1 thứ gì đó ko thuộc thế giới này…và nó cũng lâu rồi ko được sử dụng gì ngoài việc la hét

    “ Panda yêu dấu của anh, em đến gặp anh để đưa thêm 1 thiếu nữ nữa à ? “

    Panda sợ tái mặt và ko thể dấu nổi sự kinh tởm khi nghe những chữ cuối

    “ Anh mới được đưa 1 cô gái về cho thần thánh cơ mà…”

    Tiếng cười vang lên khục khục như mắc vào cuống họ, tựa tiến rít rít của móng tay cào lên bảng

    “ Ahahahhhahahaha…Mày im đi, 1 tháng 1 lần ? mày nghĩ chỉ như thế mà Thần sẽ hài lòng và hồi sinh cho tao sao? Ahahahha….hay tao chén mày 1 hay 2 ngón tay nhỉ? Sao ko là 1 cái tay? Chà tao nghĩ mất 1 hay 2 thứ mày sẽ hợp với vai trò tư tế hơn đấy “

    Câu nói chưa dứt thì những cái bóng đã như đặc lại biến thành những bàn tay nhơ nhuốc bắn ra từ bờ tường. Chúng thành những hình thể 3D thay vì phẳng dẹt như thông thường về phía cô gái tóc bạc. Cánh cửa mở toang ra và những ánh sáng xanh lạnh của sắt nah1 lên trong không khí cắt vụn những cái bóng đặc quánh đó.

    “ Chúng mày là ai? Tốt thôi tao thích ăn đêm “

    Hình thù kỳ dị lướt đi ra khỏi vùng tối, những cái bóng rung rinh theo nó, chúng nhảy khỏi mặt sàn, trần nhà, bờ tường và gom vào hình thù ấy. Xuất hiện trong ánh nến bập bùng 1 hình thể quái đảng to lớn, phức tạp và kinh dị như 1 bức tranh địa ngục hiện ra. Nó di chuyển bằng những bàn tay, chân của những con người được may vào 1 khối thịt khổng lồ được tạo nên từ trăm ngàn sác chết. Những thân thể trần trụi, bẩn thiểu được mắt và vào nhau chằng chịt, cái đầu này và vào đầu kia, khuôn mặt này mọc đè lên cái khác, những bộ phận mọc ra ko theo quy luật – tay mọc lên chân, chân mọc từ tay thậm chị thò ra từ mồm. Nhưng kinh tởm, đáng sợ nhất là vô số khuôn mặt người đang la hét, khóc lóc, những khuôn mặt già – trẻ – lớn – bé – trai – gái mọc đè lên nhau, mọc ra từ nhau rên rĩ than vãn đòi được thả ra và trên hết….tất cả còn sống…dù thân thể bị phanh ra thành ngàn mảnh, may đụp vào nhau. Trước cảnh tượng đó 3 con người kia trông thật bé nhỏ, yếu đuối…

    " Anh...anh...những vụ mất tích của vùng lân cận và thành phố...những cô gái đó..."


    “ Đẹp ko ahahaha… đây là hình thù của Thần. Của sự bất tử đấy…nào hãy đến với ta và hòa làm 1 với ta đi”

    “ Này cô gái cô còn nghĩ nó là bạn trai cô ko ? Tôi thì không nghĩ thế đâu “
    Sizi nháy mắt và bật tách ngón tay, 1 dòng năng lượng đỏ uốn ra nó pha chút vàng trong trong và âm ấm…nhưng chỉ có thế ko có gì xảy ra. 1A ngạc nhiên và rút thanh Katana cắm phập xuống sàn đổ luồng điện vào nó nhưng cũng như vậy, không có gì xảy ra…

    “ Các ngươi là những kẻ mang Đá Ma Thuật sao? Nhưng các người tiêu rồi, vì ở đây ko có bất kỳ năng lực chuyển hóa nào hoạt động được đâu”

    “ Khỉ thật !!”

    1A bọc thanh kiếm trong 1 lớp hào quang xanh thẫm nhưng rồi nó tan ra và mất hút. Sizi mở toang mắt trước hiện tượng đó miệng lớn

    “ Ko thể nào? Tớ cũng ko thể trang bị được dòng điện nữa có gì đó đang bòn rút năng lượng của chúng ta “

    “ Là ta đấy “

    Qúai vật phát ra câu từ đó như 1 tiếng cười man rợ và nó xông đến tấn công họ như 1 viên đạn bằng lực đẩy của hàng trăm cánh tay, chân…Bức tường nổ bùng ra trước sức nặng của nó hất cả 3 người văng ra ngoài cửa, con quái vật kẹt trong đường hầm nhỏ bé

    “ Chạy mau lên trước khi nó kịp tìm ra cách “
    1A hét lên kéo tay Panda lao vào mê cung các đường hầm, Sizi chạy theo tay đút vào túi quần và trang bị cho 2 tay mình những chiếc nhẫn trông như bằng sắt đặc

    “ Cũng có ngày mình dùng lại những thứ này sao ?”

    Con quái vật phát ra những âm thanh thịnh nộ phía sau từng bước của họ, nó nổ bùng ra thành muôn mảnh…những khối thịt đó lại hóa thành những sinh vật kinh tởm như nó nhưng bé hơn truy đuổi họ

    .
    .
    .
    .

    Bùm…1 đường hầm đổ sụp trước mặt Dũng, Tay phải Dũng xoáy thanh kiếm của mình cắt vào không khí để lại những vệt sáng xanh thẫm và mùi Trà Xanh thoang thoảng.

    “ Hi vọng cái đó sẽ cản được bọn nó 1 lúc “

    Roẹt, Bùng…Lửa nghi nghút làm tan chảy những hòn đà vá xương người vừa đổ sụp thành 1 chất lõng sền sệt, bước ra từ đó là 3 bóng người áo đen.

    “ Ta nên nghĩ biết lũ gián sống dai chứ nhỉ ?”

    Dũng vừa nói vừa lao lên phía trước tay vung thanh kiếm sang 2 bên cắt đứt vô số sợi dây tơ mỏng màu xám và bốc mùi Xạ Rắn mắt thường khó thấy từ kẻ thù.

    “ Chỉ có thế thôi à ?”

    Người vận áo choàng đen đứng giữa bắn 1 luồng lửa vào Dũng, nhịp chân bật lùi lại trước khi nó chạm vào mình. Nhưng luồng lửa vẫn nút chửng Dũng, và rồi nó tan ra trước những đường kiếp xanh biếc

    “ Ta sẽ kết liễu các người và dữ 1 kẻ sống để hỏi han nhỉ ? “

    “ Cứ việc nếu mi có thể ?”

    Kẻ mang áo choàng chính giữa trả lời ngay sau đó

    “ Nhưng ta không nghĩ thế ? Chúng ta đông hơn mi “

    Những sợi tơ xám mà Dũng đã chặt đứt bám lên những bờ tường bằng xương…và chúng giờ tỏa trên trên những bộ xương…chúng tách ra khỏi những bức tường được làm từ chính chúng và đứng dậy

    “ Giờ thì chết đi “

    “ Số lượng? Ta luôn thích điều đó”

    Dũng mĩm cười và từ bàn tay kia phát ra ánh sáng xanh thép, thanh guơm đen cũng đập phập phồng, 2 vật thể phát sáng xuất hiện trong tay Dũng. Với 1 cú nhảy bổ từ trên cao xuống Dũng lao vào cuộc chiếc như đang múa, nhịp bước xoay người, nhịp bước xoay người…Dũng nhẹ nhàng lướt qua những bộ xương, cặt chúng ra như những lát mỏng, không một thứ gì chạm vào được Dũng. Như 1 bóng đen anh lướt qua những bộ xương đó và áp sát kẻ điều khiển, chém 1 nhát ngay cả trước khi nhận thức của hắn chợt hiểu ra vấn đề. Và rồi kẻ đừng thứ 3 từ trái qua nhảy đên để lưỡi gươm chém qua mình, âm thanh vang ra như chém vào gỗ nó nhập nhòe tan biến.

    “ Ảo giác…”

    Dũng nhãy bật lại, và lúc này những bộ xương mới vỡ vụn ra sau lưng anh đổ nhào trở về với cát bụi, không khí sau anh hiện lên như 1 bức tranh lung linh màu xanh biển vẽ 1 bông hoa anh đào rực rỡ và tan đi. Trong tay phải anh giờ là thanh kiếm đen ban đầu – hay được gọi là Honzashi - nó vẫn không được tuốt vỏ, tay trái là thanh Wakizashi ngắn hơn màu trắng sáng. Dũng nhăn mặt khi kẻ vừa bị anh chém bằng Wakizashi nhập nhòe hiện ra lại nhưng hắn không đứng được lâu và ngã gục vào tay kẻ ở giữa.

    “ Song kiếm và kiểu đánh đó…mi là ai ? “

    Kẻ vừa ngã nhào nói không thành hơi phải dựa vào kẻ ở giữa. Kẻ thứ nhất nãy giờ đã tự bọc mình trong 1 aura màu xám xịt đầy mùi Xạ Rắn nắm 2 bàn tay lại như muốn chùn bước

    “ Ta biết nó đó không phải loại kiếm của thời nay hay dùng, cả kiểu múa kiếm đó…Nó đến từ 1 vùng đất cổ xưa từng được gọi là phương đông….Mùi hương aura này cũng rất lạ, nó là thức uống của những quý tộc không thể có kẻ thường dân sở hữu nó dễ dàng, không thể có kẻ thân quen đến mức có mùi dòng điện của nó… “

    “ Thật sao? Ở nơi của ta nó là 1 thức uống truyền thống. Giờ thì hãy xưng danh đi kẻ sắp chết “

    Kẻ mang aura xám xịt đẩy mạnh 2 kẻ đồng hành ra sau và chúng hiểu ý biến mất ngay sau đó.

    “ Tên ta là Khoái Lạc…và mi hãy mang nó qua bên kia đi”

    “ Đã có rất nhiều kẻ nói với ta như thế? Và ta chưa bao giờ thua cả…Với lại đêm nay sẽ là 1 đêm rất dài đấy? Có khi ta không muốn giết mi đâu “

    “Khốn nạn”

    Mùi xạ rắn nồng hăng bốc lên ngùn ngụt át đi mùi Trà Xanh. Dũng Mỉm cười nhịp bước lao về phía hắn…1 nhát chém ngọt sớt lướt qua đầu và hắn ngã xuống
    “ Ở thời này tên ta là Dũng. Và ta công nhận mi là 1 đối thủ….”

    Cái xác đứng lên tự gắn cái đầu vào cổ nó, mũ áo chùm đã bị hát tung để lộ ra 1 khuôn mặt bị băng chằng chịt tấm áo chùm nổ tung. Và thân thể hắn hiện ra bị trói lại trong 1 mớ dây xích và hàng tá đồ tra tấn khác, tất cả được khâu vào nhau. Vô số sinh vật xuất hiện quanh hắn, những thi thể di động, mục rữa từ đủ loại sinh vật lao đến chỗ Dũng…
    Dũng lướt đến múa 2 thanh kiếm trong tay lên thành từng vệt sắc màu…

    “ Mi biết không ở thời đại này không ai biết tên ta. Nhưng hiện thân của ta đến ngày nay vẫn còn được ca tụng. Vào thời đó ta được gọi là Miyamoto Musashi “

    Anh nói câu nói ấy bằng thứ tiếng thời trai trẻ mà anh vô cùng yêu thương 1 cách đầy hoài niệm, âm thanh phát ra đầy tự hào và sắc sảo…anh yêu thương Nhật Bản vô cùng. Kẻ Đối diện hết sức kinh hoàng khi nghe những từ ngữ đó

    “ Mi không phải con người…mi là…”

    “ Dĩ nhiên ta là con người…ta luôn biết điều đó “

    Một đàn quái vật nhung nhúc được ghép từ vô số mảnh thân thể xuất hiện miệng đầy đói khát lan vào hành lang của đường hầm này…và như 1 con sóng chúng nhấn chìm tất cả...

    .
    .
    .
    .
    .
    .

    Lẩn vào 1 con ngã rẽ trước khi 1 đàn mèo đông đúc nối đuôi nhau chạy qua, người đàn ông đội mũ trùm đầu với 2 viên pha lê đỏ gắn lên mũ mỉm cười

    “ Chà đêm nay thật đông đúc, ta thích điều này…Có vẻ câu chuyện này càng ngày càng rối tung lên, những nút thắt bắt đầu xuất hiện….phải nhanh lên thôi vị thần kia đã đợi ta kha lâu rồi đấy nhỉ ?”

    Và ông ta mất hút vào bóng đêm của đường hầm



    --------------------

    chuyện bắt đầu vào nội dung chính coffee
    Lần sửa cuối bởi zzhitsugayazz, ngày 27-01-2013 lúc 20:32.
    Trích dẫn Gửi bởi Ai chả được Xem bài viết

    Em bị KHÙNG , xin đừng chọc êm

  3. #63
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    tem chương mới và bắt đầu đọc
    Khi tôi chết hãy chôn tôi cùng với trăm bộ M-A yaoi
    hớn Yami

  4. #64
    Lỗi chính tả chap này hơi nhiều.
    Anw, truyện miêu tả có vẻ rườm rà, lời thoại hơi bị kịch, nhưng không sao, vẫn đọc được, nội dung đủ tốt để không phải drop =]]

  5. #65
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37
    Trích dẫn Gửi bởi dzung2408 Xem bài viết
    Lỗi chính tả chap này hơi nhiều.
    Anw, truyện miêu tả có vẻ rườm rà, lời thoại hơi bị kịch
    Nói hoài nói mãi có thấy sửa đâu

  6. #66
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    3,512
    Rep Power
    2162
    ế vãi liền....
    ------------------------------------------------


    Chap 6
    Bẫy Chuột




    Rầm, 1 ánh chớp vàng nhá lên khi Sizi đấm bay một con quái thú vào bờ tường

    “ Khỉ thật! Lũ quái thú này không chỉ kinh tởm mà còn có khả năng hấp thu dòng điện nữa, 1A lại đây mau. Tớ nghĩ năng lượng dự trữ trong những chiếc nhẫn này cũng sắp cạn rồi “

    1A vừa chém bay đứt đôi cánh tay của con quái kinh tởm với khuôn mặt đứa trẻ sơ sinh gào thét. Cậu ta nhắm mắt khi máu từ quả tim đập thình thịch của nó bị lưỡi gươm xuyên qua bắn vào mặt, tay trái đẩy Panda ra phía sau rồi lùi dần

    “ Chúng đông quá Sizi mau lại đây chúng ta cần rút khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Panda cô không biết đường thoát nào sao ? “

    “Không chúng ta đã chạy quá sâu vào hệ thống mê cung đường hầm rồi “

    “ Khỉ thật ! “

    1A xém nữa bị hàm răng sắc nhọn mọc ra từ cánh tay quái thú cắn đứt đầu nếu không có cứu đấm của Sizi cứu.

    “ Chúng ta phải tìm ra con bản thể và phá hủy Đá Ma Thuật bị vấy bẩn của nó “

    “ Cậu nói nghe dễ lắm chúng ngập cả đường hầm? Có tới cả ngàn con làm sao chúng ta tìm ra được “

    “ Kẻ cầm đầu luôn luôn ở 1 vị trí an toàn có thể quan sát tất cả và chánh xa cuộc chiến. Trước khi tìm ra chúng ta cần một nơi để cố thủ…Sizi cậu hãy câu giờ cho tớ, tớ sẽ dùng nó để thoát ra khỏi đây “

    “ Cậu điên à !? Chúng hút năng lượng như 1 lũ chết đói, sử dụng dòng điện chỉ hao phí và làm chúng ta chết sớm thôi”

    1A chém 1 lượt dọn thành 1 khoảng trống hình tròn quanh mình và Panda. Vòng tròn ấy nhá lên ánh sáng xanh sẫm và sực mùi đất ẩm thanh khiết

    “ Chúng có thể hút…nếu chúng được hút hết…”

    “ Được rồi vậy tớ sẽ lo bọn này “

    Sizi tháo hết cả 10 chiếc nhẫn làm từ sắt đặc ra khỏi 2 bàn tay, nắm chúng lại trong tay lùi vào vòng tròn màu xanh, ánh sáng đỏ và mùi hương oải hương nồng lên. Panda sợ hãi nắm vào vai 1A. Thanh kiếm để ngang 2 chân xếp bằng 1A ngồi xuống rồi nhắm mắt lại, mở mắt ra con mắt trái sáng rực lên màu xanh sẫm, 1 aura xanh bao trùm cơ thể nó và bắn vọt ra khắp mọi ngả như 1 cơn mưa sao băng. Đúng lúc này Sizi dọng 2 nấm đấm của mình xuống mặt sàn đá ngay lập tức tất cả chìm trong ánh sáng đỏ gay gắt. 1A đứng vội lên, 2 tay nắm lấy Sizi và Panda…
    .
    .
    .
    .
    .
    .

    “Gần như có thể nói là mình đang bị chôn sống trong 1 mớ thịt say”

    Dũng nghĩ thế khi anh đang bị đè nén bởi hàng ngàn con vật kinh tởm được tạo ra từ cơ thể người. Không thể nhúc nhích cả 1 ngón tay, bị tấn công bởi hàng ngàn hàm răng sắc bén Dũng thu mình cố thủ vào góc tường. Điều duy nhất khiến anh chưa thành mớ sinh tố thịt là dòng điện màu xanh lơ của chính anh, chúng chảy ra và bao bọc cơ thể anh, chúng kết tinh thành 1 bộ giáp samurai với mùi hương Trà Xanh nồng nặc. Dũng nhăn mặt, anh lướt đi với từng cử động chính xác, hoàn hảo kết hợp từ kinh nghiệm đối phó những đội quân áp đảo anh có được trong thời trai trẻ khi ở giữa chiến trường… anh chưa bao giờ thất bại… Chàng kiếm sĩ dễ dàng lách mình, băm nát đối thủ rồi mở 1 con đường thoát ra khỏi đường hầm đó đến 1 ngã rẽ. Lũ quái vật chạy theo anh, tay, chân bám víu vào nhau, vào tường mà lướt tới. Anh bật lùi lại, quỳ 1 gối xuống mặt sàn mắt nhắm, 2 thanh kiếm được đưa trở lại vào vỏ kiếm. Trong 1 khoẳng khắc anh đã có thể cảm nhận được nó, cảm giác khi thời gian dừng lại. Và rồi với 1 sức lực, tốc độ và kỹ thuật kỳ lạ anh tạo nên 2 lưỡi chém bán nguyệt vào cõi khinh không trước mặt mình, đó là 2 nhát chém chớp nhoáng theo hướng ngược nhau. Ngay lập tức Phần hầm trước mặt anh vỡ tan nát, sụp xuống bịt lối đường hầm.

    “Tsubame-gaeshi…mình vẫn chưa thể tạo nên sức mạnh của thế kiếm này được như hắn. Sasaki Kojirō một ngày nào đó ta muốn đấu lại với ngươi và cảm ơn chiêu thức này…Còn giờ, ta phải nhanh lên không thể để bọn trẻ tìm ra được nó “

    Khi anh đã đi xa , bỗng lối bị bịt bởi đá và vôi vữa, xương và bụi đất rung lên rồi chúng lơ lửng trên không kết nối lại với nhau ráp lại vào y nguyên vị trí cũ của mình. Chỗ đường hầm trước đây bị đổ sụp và nhão nhoét cũng trở lại y nguyên trạng như trước khi bị phá hủy cùng với đám xương bị Dũng nghiền nhỏ.” Xoẹt Xoẹt “ vô số những sợi xích bắn ra từ giữa đám thịt treo chúng lên, giăng ra sát sạt vào tường và trần. Một kẻ bị treo dính vĩnh viễn trong 1 phòng tra tấn di động đứng lên, quanh hắn những sợi sích lơ lửng bất chấp trọng lực.

    “ Thời gian…được bảo tồn…Hắn đang ở đây, một trong những legend mất tích, là hắn Friday”
    .
    .
    .
    .

    Đàn mèo nhung nhúc khắp đường hầm, chúng ngân lên từng tiếng kêu Meo meo tựa 1 bản hòa ca đầy đê mê, nhưng cũng đầy kinh dị. Lạ đời là khi chúng ngân lên đến đâu bọn quái thú kia chạy tán loạn khỏi đó ngay, mỗi khi đàn mèo đi qua chúng lại để lại 1 sợi chỉ đỏ như máu ở phía sau. Chúng tiến sâu hơn vào đường hầm.
    .
    .
    .
    .
    Thở hộc hộc lấy tay che đi con mắt phải rỉ máu của mình, 1A dừng lại trước cánh cửa sắt nặng nề.

    “ Khỉ thật, cậu có cần phải làm thế không 1A? nếu cậu dùng dòng điện 1 lần nữa thì cậu sẽ tự thiêu chết mình đấy “

    “ Đó là việc bắt buộc thôi…Và tớ cần dùng nó 1 lần nữa, ít ra là ngay bây giờ”

    Đứng sững sờ từ lúc nãy, Panda nhìn vào cánh cửa sắt mắt mở lớn đầy kinh ngạc nhưng ko vì lạ lẫm, mà là kinh ngạc vì …nó y hết giấc nơ của cô. Tay cô siết chặt cái túi vẫn đeo bên hông, bên trong chính là chiếc đầu lâu mang lỗ đạn của bạn trai cô. 1A chạm bàn tay lên cánh cửa, dòng điện lan ra nhàn nhạt - nó có mùi chua chua đăng đắng báo hiệu sự suy nhược gần tới giới hạn của chủ nhân. Cánh cửa lâu ngày không mở, được khóa bằng hệ thống kỳ quặc mở ra 1 cách không hề tự nguyện. Không gian phía sau cánh cửa ấy đen kịt màu đen, Sizi dìu 1A chân phải bước vào phía trước xem xem có thể đi được không. Âm thanh lanh lảnh của kim loại vang lên, với cái búng tay 1 quả cầu ánh sáng đỏ sẫm xuất hiện soi tỏ phía trước họ. Thế giới đó hiện ra 1 cách to lớn, sâu hút hút không thấy trần nhà, rộng thênh thang như 1 cõi vô tận…
    Duy chỉ có 1 cây cầu làm từ sắt hoen rỉ hiện ra trước ánh sáng bé nhỏ của quá cầu. Họ dìu nhau đi vào không gian ấy, tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa bực bội khép lại sau lưng họ.

    “ Tớ cảm nhận được 1 nguồn năng lượng quen thuộc và đưa 2 người đến đấy. Sizi này cậu có thể cảm nhận được điều kỳ lạ chứ ? “

    “ Điều kỳ lạ? 1A à chỉ có cậu mới có thể cảm nhận được dòng điện thôi, đừng hỏi tớ “

    “ Không cần cảm nhận đâu, em biết. Thời gian ở đây đã được bảo nguyên giống như để giữ gìn 1 thứ gì đó 2 anh hãy nhìn ra xung quanh xem “

    Sizi và 1A ngạc nhiên khi nghe được những gì cô gái ấy nói. Di chuyển vào trong bóng tối ngay trước mặt tựa như cô đã ở đây cả đời và quen thuộc nơi đây đến mức không cần ánh sáng soi tỏ, Panda biến mất ở phía trước 2 người họ,

    “ Nguy hiểm, chúng ta không biết có gì ở…”

    Sizi chưa kịp nói hết câu ánh sáng chớp tắt nhá lên, rồi ánh sáng mờ mờ bao trùm không gian từ nơi nào đó. Không gian xung quanh hiện ra to lớn và bao la hơn nữa, nơi đây rộng lớn như 1 thành phố, với vô số hành lang bằng sắt đan chéo và mọc ra từ những điểm đầu và điểm cúi gần như cách xa vô tận. Những thanh sắt hoen rỉ, ống nước vỡ tan, mạch điện và những cỗ máy lủng lẳng trên những bức tường xa xôi, mà có lẽ chúng đơn giản chỉ là những mảng sắt hoen rỉ treo lủng lẳng giữa không gian. 1A choáng ngợp trước cảnh tượng đó và rồi anh cùng Sizi ngó nhìn xung quanh

    “ Sizi này đây có phải…là công nghệ của Hỏa Quốc không ?”

    “ Không? Không thể…Tuy giống nhưng đây không phải kiến trúc của Hỏa Quốc…hay máy móc của chúng..”

    “ Nó thuộc về các vị thần…các anh hãy tin em đi “

    “ Thần thánh? Ko phải tôi đã nói với cô rồi hay sao ? Không có thần thánh nào …”

    Câu nói chưa dứt, Panda nắm chặt tay 2 người họ và kéo họ chạy lên phía trước và mỉm cười chỉ về 1 khoảng không trước mặt. 1A, Sizi mắt mở lớn và miệng há hốc trước thứ họ vừa chiêm ngưỡng…1 thứ quá đỗi kinh ngạc…

    “ Giờ các anh tin em chưa ? chỉ có thần thánh mới xây được thứ như thế…”

    “ Làm làm sao cô biết rõ khi, khi cô chưa bao giờ tới đây ?”

    “Cả đời em đã mơ về nó…”

    “ Không thể nào…là nó sao…thứ tôi đã thấy trong tranh vẽ truyện thần tiên” 1A choáng ngợp mắt ngước nhìn đầy ngưỡng mộ.

    “ Đúng vậy đấy anh. Đây là nơi ở của Thần…”

    Panda chạm vào công tắc điện nữa trên hành lang sắt. Những ngọn đèn nhá lên chớp chớp rồi lung linh từ phía xa trong hào quang màu trắng lạnh ngắt, nhợt nhạt…1 công trình to lớn, uy nghi được tạo ra tư vô vàn thanh sắt…một kiệt tác, một công trình vượt quá khả năng của cả Hỏa Quốc bây giờ….



    hình ảnh chỉ mang tính chất cho có
    “ Là nó,chính là nó …nó chính là tháp eiffel huyền thoại …“


    Ngọn tháp uy nghi, to lớn dù ở cách khá xa họ, nó nổi lơ lửng như 1 ốc đảo đầy mê hoặc giữa không gian đen đặc đến vô biên, 1 cách mê ly, 1 cách kỳ bí, 1 cách quá khó hiểu, và đằng sau nó 1 thứ giống như mặt trăng sáng to tròn nhàn nhạt huyền bí. Sizi bẻ thanh sắt kế bên rồi ném xuống đáy vực đen thui ấy…rất lâu…rất lâu..rất rất lâu sau đó không hề có tiếng vang ngân…

    “ Không thể nào làm sao nó có thể tồn tại từ thời viễn cổ đến tận bây giờ? Ko thể tin Hỏa Quốc sở hữu những thứ thế này…”

    “ Tôi ko nghĩ là họ biết…chúng là của thần thánh.. “

    Sizi nói líu ríu trong mồm. 1A hít hà bầu không khí, quay qua nhìn Sizi

    “ Ông ta đã ở đây…1 trong những legend bị mất tích sau khi Moon biến mất…Friday…là ông ta …nhưng thật kỳ lạ…”

    “ Kỳ lạ ? là sao? Mà cậu có dám chắc là ông ta ? ko phải ông ta được cho là đã chết sau ngày Đại Biến Cố mà chúng ta gọi là bigbang ? “


    “ Mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng thôi…nhưng là mùi của ông ấy - mùi hương gợi chúng ta nhớ đến những ngày thứ 6. Không ai trên đời này có mùi đó ngoài ông ta. Gần lắm ngay phía trước thôi”

    1A chỉ về cõi bóng tối mịt mùng phía trước.
    .
    .
    .
    .

    Xa xa nơi cánh đồng loài hoa Tử Đăng đang khoe sắc thả vào bầu không khí những mầm hoa rực rỡ như những ngọn đèn lồng của chúng. Bỗng ngay giữa cánh đồng 1 luồng điện màu đen kịt bắn ra, đan vào nhau, xoáy cuộn lên nhau, kết vào với nhau như 1 cái kén. Cái kén đó vỡ tan ra muôn mảnh để lộ ra thứ bên trong. Đứng giữa vòng tròn là người đàn ông mặc áo choàng đen với 2 viên pha lê đỏ 2 bên. Nhưng bây giờ bên cạnh ông ta là 1 người đàn ông lực lưỡng, to và cao đến đáng ngạc nhiên.

    “ Phù tôi đến gặp ông đúng lúc ha “

    Người đàn ông mặc áo chùm mỉm cười

    “ Ta muốn giết ngươi, nếu ngươi không có giá trị với ta. Giám bỡn cợt ta sao hả kẻ phàm trần kia. Ta sẽ trả thù bắt đầu từ hôm nay…hôm nay đúng chắn tròn…ko ta cũng ko thể nào nhớ đã bao nhiêu năm chôi qua từ ngày ta bị giam cầm…”

    “ Ahahah…nhiều khi tôi thấy ông thật thú vị. Tôi không nghĩ ông có khiếu hài hước như thế ? “

    “ Mi không biết ta là ai? Đã là ai sao ?”

    “ Hì hì…”

    Tiếng cười vang lên qua kẽ răng người đàn ông đội mũ trùm. Ông ta tiến sát vào tai kẻ đồng hành rỉ vào đó từng lời, từng lời một

    “…và ông cũng không biết tôi là ai? Đã là ai đâu…Hãy dữ chút sức của ông mà hồi phục đi.Khi đó hãy thử giết ta xem ? Oh nếu ông có thể ? “

    Từng chú cuối vang lên tuy âm sắc vui vẻ nhưng có gì đó đầy đe dọa. Người đàn ông cố giữ phong thái trước lời đe dọa ấy

    “Vậy ông muốn tôi làm gì “

    “ Cho ông chiến tranh còn có thể là gì nữa ”

    “ Ta thích chiến tranh…!”
    Lần sửa cuối bởi zzhitsugayazz, ngày 05-02-2013 lúc 12:53.
    Trích dẫn Gửi bởi Ai chả được Xem bài viết

    Em bị KHÙNG , xin đừng chọc êm

  7. #67
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

  8. #68
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    lỗi 9 tả vẫn đầy
    Khi tôi chết hãy chôn tôi cùng với trăm bộ M-A yaoi
    hớn Yami

  9. #69
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    3,512
    Rep Power
    2162
    Chap 7

    Red spider lily

    “ Hừm sắp đến rồi…Á…Sizi này làm ơn cẩn thận 1 tí chứ “

    Sizi vừa lỡ chân xém nữa là ngã cùng với 1A đang được dìu bên mình.

    “ Nhanh lên đi Panda cô sao thế ? “

    1A hỏi Panda khi chợt nhận thấy cô đã đứng sững lại giống như bị đông cứng. Hai người họ bước lên trước mặt Panda nhưng cô vẫn không có chút biểu cảm nào – đôi mắt cô nhìn về phái trước nhưng không là nhìn họ – cô đang nhìn xuyên qua họ, qua bóng đêm kịt đến 1 thứ gì đó xa xăm phía trước.

    “ Này! Trái đất gọi mặt trăng alo ? cô sao thế Panda ? “

    Sizi hỏi với vẻ lo lắng, nhưng Panda vẫn không có chút biểu hiện nào là đã thoát ra khỏi cái thứ chỉ 1 mình cô nhìn thấy đó. Miệng mấp máy cô khụy chân run lập cập – dường như cô muốn bỏ chạy khỏi nơi này… Cô bỏ chạy…Sizi vội nắm lấy tay cô gái

    “ Cô điên sao Panda? Ở ngoài kia nhung nhúc lũ quái vật đó. Chỉ có 1 cách là phải tiến lên thôi “

    Panda với bộ mặt trắng toác, đôi mắt cô ánh lên 1 nỗi kinh khiếp, hốt hoảng và hoang dại

    “Koo,koo tôi ko muốn tới đó…là nó…tôi đã mơ thấy nó cả đời mình…từ ngày…ngày anh ấy chết…ko…ko…bỏ tôi ra…”

    “ Rốt cuộc phía trước là gì ? “

    1A nhìn vào mắt Panda, ánh sáng nhợt nhạt với sắc xanh đã phai tàn nhấp nháy nơi mắt trái cậu.

    “ Là…anh ấy…bạn trai tôi…anh ấy đang ở cuối con đường này “

    “ Rắc, rắc, rắc…” âm thanh dòn tan của kim loại hoen rỉ lâu ngày vang lên…và cây cầu đổ sụp ngay dưới chân Panda đang đứng…Đằng xa xa văng vẳng tiếng kẽo kẹt tựa như ai đó đang cô mở 1 cánh cửa nặng nề lâu ngày không mở bị 1 cái xe ủi khổng lồ cực mạnh hất tung ra…

    .
    .
    .
    .
    Ngồi trước 1 cái bàn gần kề ngọn lửa to tướng giữa quảng trường của thành phố là 2 thiếu nữ 1 có mái tóc màu đen, 1 có mái tóc màu đỏ thắt 2 bím. Cố gái có mái tóc đen mân mê những lọn tóc mình, mỉm cười và vẫy tay với 1 cậu bé dễ thương đang cầm 1 cây kem chảy quá nửa mắt đang dướm lệ.

    “ Lại đây với chị nào bé con, em bị lạc hả ?”

    Cô gái có mái tóc đỏ đang chăm chú vào ly nước chanh đá đã tan gần hết của mình từ nãy giờ bỗng giật phắt mình khi nghe câu nói của người bạn đồng hành, cô đẩy ly nước ấy ra và nhìn vào người bạn mình

    “ Chúng ta không có thời gian cho sở thích vào những lúc này đâu Neko à…chúng ta cần…”

    Cô gái tóc đen mỉm cười vẫy tay khi đứa trẻ đã được 1 người phụ nữ ẵm lên đi mất, sau đó quay về ly nước chống rỗng của mình. Cô thở dài và rút cái can đựng nước đi đường của mình ra từ thắt lưng, dốc ngược nó thật mạnh…chỉ có mỗi 1 giọt rơi xuống ly của cô – 1 thứ chất lỏng hơi sánh đặc màu đỏ sẫm

    “ Hâyzzz…Yumi à, mình biết mình phải làm gì mà…BadGir mình biết, mình biết…Nhưng cậu phải hiểu là mình đang đói meo. Nhìn nè chẳng còn gì sấc, cậu không thể để 1 quý cô linh miêu vác cái bụng rỗng đi “ bắt chuột “ được cậu biết chứ “

    Yumi nhìn thẳng vào đôi mắt của người bạn đồng hành ý như nói “ Này rốt cuộc cậu đến đây làm gì ? “. Gật gù cái đầu, Neko khép chân mình lại và có thứ gì đó như 2 cái bóng đen đặc giống 2 chiếc đuôi ve vẩy dưới gầm bàn khi cô bắt đầu nói

    “ Mình biết mà. Đây và đây và đây, đây nữa mình đã để những chú mèo đáng yêu của mình ở những chỗ này theo kế hoạch rồi”

    Cô vừa nói vừa vẽ ra bàn bằng mấy vũng nước đọng lại từ cốc nước đá đã tan ra, bức tranh tựa 1 mô hình bản đồ nào đó

    “ Được rồi, mình cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy…Dĩ nhiên không có vị khách đó…. “

    Một thanh niên cao ráo trong bộ áo quần hầu bàn chìa bàn tay đeo găng trắng ra trước 2 người phụ nữ , tay kia hạ chiếc mũ xuống với 1 điệu bộ kính cẩn. Không gian xoáy vặn và trong tích tắc…cả 3 người họ đã biến mất như chưa bao giờ từng ở đây.

    .
    .
    .

    “ Nắm chắc tay tôi vào..”

    “ Bỏ ra đi, cây cầu này sẽ gãy bất cứ lúc nào…”

    “ Không được, tôi phải đưa cô ra khỏi đây…”

    Sizi hét toáng lên khi tay nắm chặt lấy Panda, tay kia bám vào tay 1A.

    “ Vì sao cơ chứ? Tôi đâu phải người quen của anh ? “

    Một ánh chớp nhá lên trong đôi mắt người thiếu nữ tóc bạc. Với ánh sáng mờ ảo của không gian, chẳng rõ là do nó hay đó là sự thực. Nhưng dù sao điều kỳ lạ đã xảy ra nơi đôi mắt của cô gái 1 xanh và 1 đỏ, đối lập và tương phản. Rồi 1 mùi gợi ta về Một Nỗi Buồn Miên Man sực lên, 1 luồng điện chạy giật qua người Sizi.

    “Á…”

    Và Panda rơi vào bóng tối…Bỏ cánh tay đang nắm chặt của 1A ra, Sizi lao vào bóng đêm ấy…Giữa khinh không mùi oải hương bỗng nồng nặc, 1 đôi cánh màu đỏ tựa cánh bướm mở toan trên lưng Sizi và nó phóng mình vào cõi tôi tăm. 1A nhìn chân chôi và không thể nói gì

    “ Đồ ngu ngốc …tớ đã nói rồi cậu sẽ chết vì tính đó cơ mà ?”

    Nhưng rồi chẳng có gì đáp trả…1A thở dài, cố vịn vào lan can bước đi tiếp lên phái trước…

    “Đừng chết nhá đồ ngu ngốc…nếu không sẽ phải thừa nhận con Jin nói đúng. Cô gái đó…rồi ta sẽ gặp lại cô gái đó sớm thôi…còn cậu Sizi ? “

    .
    .
    .
    .
    .

    Dũng loay hoay mở cánh cửa sắt nặng trịch trước mặt, xung quanh vương vãi xác quái thú.

    “Khỉ thật mở ra đi nào, đồ chết tiệt…”

    Dũng cắm thanh katana đen của mình vào mặt sắt cứng ngắc nhưng vẫn bị bật ra. Anh thở dài miệng lẩm bẩm

    “ Phải dùng hết mánh trong 1 ngày…thực sự là thật tệ…”

    Miết ngón tay trên vỏ thanh kiếm chưa bao giờ được rút ra, ngón tay ánh rách ra 1 vết nhỏ và 1 giọt máu lăn trên bao kiếm. Nó rung lên như sống dậy, cuồng xoay và rồi với nó tự rút mình ra khỏi bao kiếm, chỉ 1 mm thôi, 1 mm mà thôi. Một áp lực rung lên khiến cánh cửa bật mở tung ra, khóa cửa, thanh dằm bung ra tựa như vừa bị 1 cái cột phá thành khổng lồ đập vào.

    “ Có vẻ nó hơi phấn khích thì phải …. “

    .
    .
    .

    3 con người, 2 phụ nữ, 1 tràng trai đang đứng trong 1 không gian kỳ lạ, xung quanh họ những quả cầu lửa xanh đang bay bập bồng, mùi nước hoa hồng thoang thoảng
    “ Anh muốn gì ở chúng tôi? Hôm nay chúng tôi không rảnh đâu ? “

    Người con trai mặc bộ quần áo hầu bàn mỉm cười, những gợn tóc xanh dương của anh bay bay trong không khí khi anh ta đứng thẳng lên từ tư thế chào tao nhã đã cũ kỹ vừa rồi. Đôi mắt xanh dương ánh lên 1 vẻ thích thú

    “ Tôi có 1 bức thư từ chủ nhân của mình muốn gửi chu 2 người…à thực ra là 1 bức thư rất dài…Ông chủ của tôi là 1 người dài dòng mà “

    Anh ta đưa cho 2 người phụ nữ 1 xấp phong bì có giấu sáp niêm phong màu đỏ với 1 biểu tượng đã cũ kỹ và từ lâu đã không được dùng đen – biểu tượng của 1 con rồng vươn lên sải cánh được cách điệu như 1 ngọn lửa. Người phụ nữ tóc đỏ cầm lấy nó và cảm nhận cảm giác của giấy lên làn da mình – lạnh đến kỳ lạ.

    “ Đây là…”

    “ Vâng theo những gì tôi biết thì kế hoạch đã bắt đầu. Các đại quốc, các elder, những kẻ kỳ lạ, những sinh vật cũ kỹ mà con người đã quên phắn mất tên cũng đã nhân được tin tức này – ông chủ tôi là 1 người trung lập mà. Vâng cuộc săn đuổi những Symbol đã bắt đầu “

    Cô gái mái tóc đen mở to mắt nhìn vào anh ta. Những ngọn lửa xanh đã bập bềnh quanh họ bắt đầu thu lại về phía anh ta, nhưng mùi nước hoa hồng tinh tế kia lại nồng lên hơn

    “ Đừng hỏi tôi? Tôi chỉ là người đưa tin mà thôi…Phần còn lại là vai diễn của 2 người mà…tạm biệt. Xin lỗi đã đưa 2 người vào nơi này, nhưng tôi không thể để ai nghe lén được “

    Những ngọn lửa kết thành 1 đôi cánh trên vài anh ta, và rồi…anh ta bay mất. Không gian đảo lộn và giờ 2 người phụ nữ xuất hiện trong đường hầm đen tối.

    “ Đàn mèo đã tìm ra thứ chúng ta cần… đi thôi…”
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    Dồn toàn bộ cơ thể vào thanh katana của mình 1A coi nó như 1 cây gậy và lê từng bước ra khỏi cây cầu bằng sắt đang rung lên từng chặp như muốn gãy. Lết từng bước, từng bước bắt đầu hiểu ra sự kinh hoàng mà Panda run sợ nó thế nào. Kinh tởm thì đúng hơn, chỉ mới nhìn ra những đường nét cũng đủ làm người ta kinh tởm và run sợ chứ đừng nói là bị ám ảnh cả đời như Panda…

    “ Thứ quái dị gì đây ? “

    1A đứng nơi 1 mỏm đá chỉa ra từ 1 bức tường đất đá cao vút tới tận nơi vô cùng và kết thúc sâu dưới nơi tận cùng. Những đường nét mập mờ hiện ra của 1 thứ bày nhầ như mạng nhện, mùi hôi thối nồng nặc và tiếng rên ư ử như của phụ nữ và trẻ con phát ra từ thứ trước mặt 1A. Sàn nhà nhơm nhớp, dinh dính và hôi tanh, nó làm 1A kinh tởm phải nhẩy giật lùi lại khi phát hiện đôi giày và mép ống quần mình ươn ướt – máu – máu còn tươi. Tách 1 cái quả cầu xanh lam sẫm mùi chua chua, đăng đắng hiện ra tuy đã có phần yếu đi nhiều nhưng nó vẫn làm hiện ra thứ trước mặt 1A.


    “ Oẹ ọe…”

    1A nôn thốc tháo khi nhìn thấy toàn bộ hình hài đó. Một cái kén màu đỏ sẫm của máu và thịt thối rữa hiện ra trong cõi tranh tối sáng. Một cái kén với những khúc xương còn tươi nguyên và rỉ thứ chất lỏng nơi tủy sống của trẻ nhỏ. Những bờ ngực, những cẳng chân thối rữa lủng lẳng, những nội tạng ngổn ngang kết thành những sợi tơ rủ xuống…Những cái đầu phụ nữ, trẻ nhỏ và lâu lâu lại có vài cái đầu đàn ông há hốc miệng kết thành 1 kiểu họa tiết kinh tởm trên bức phù điêu địa ngục này. Và ở giữa thứ đó…là nó…1A nghĩ vậy…nó chính là…thân xác thật của kẻ gọi bạn trai Panda… Một thân xác đàn ông trẻ trung với làn da mờ nhạt và nội tạng lủng lẳng ngả sang màu xanh tai tái từ ổ bụng – không có đầu dĩ nhiên…cũng giống như những khúc xương chìa ra nơi đã mất thịt của nó. Nhưng thứ khiến 1A chú ý là nó, 1 tinh thể đen đặc đang đập nhịp nhàng với màu sắc còn đen hơn bóng tối tựa 1 quả tim…

    “ Phải kết thúc ở đây thôi”

    Rút chút sức tàn 1A lao vào phía cái kén đó. Như cảm ứng được luồng điện của 1A nó co mình và xé cơ thể ra khỏi kén, cái cơ thể ấy rơi phịch xuống đất. Chính lúc này 1A chợt nhận ra chuyện gì đã xảy ra…vì sao cái kén bị rách…
    Ánh sáng bao trùm…1 vụ nổ tự hủy xảy ra…

    .
    .
    .
    .
    Chạy vội trên cây câu đang rung lắc dữ dôi Dũng cố dữ thanh bằng khi nó lắc qua lại điên loạn.

    “ Khỉ thật phải nhanh lên…”

    Từ xa 1 quả luồng sáng lan ra phái Dũng và cây cầu gãy tan tành…
    .
    .
    .
    .
    .
    1A thở phào khi đã kịp chốn thoát khỏi vụ tự hủy đó. Viên đá đen đó đã bị phá hủy, nhưng có cái gì đó đã làm chậm quá trình phân hủy của nó đó là suy luận của nó. Và giờ nó càng chắc chắn về suy luận của mình hơn khi chứng kiến việc nó lao xuyên qua cái kén và chứng sóng xung kích từ vụ nổ trở nên chậm chạp với bước chân nó, còn nó ngày 1 nhanh hơn khi lao lên phía trước. Đúng vậy thời gian ở đây đã bị bẻ cong. Để 2 quả câu ánh sáng xanh bay lên đỉnh căn phòng nó vừa bước vào soi sáng nó chim ngưỡng nơi này. Một căn phòng to lớn dù nó không là gì với không gian ngoài kia. Nhưng đây là 1 nơi kì lạ, sàn, tường và trần láng mịn như gương. Nhưng có những thứ còn đáng kinh ngạc hơn trước mặt nó.

    “ Không thể nào…là ông ta sao? Friday đã ở đây…đây là quyền năng thao túng thời gian…”

    Nó vừa nói vừa quan sát những viên gạch vụn lửng lờ, những pho tượng đứng yên trong không khí. Với tay chạm lấy 1 viên gạch lửng lơ trong không trung và nó thấy viên gạch đó lại chôi vào vị trí cũ. Một nhát chém ngọt xớt qua tường nhà và vết xước liền lại như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng thứ làm nó kinh ngạc là 2 pho tượng trước mặt nó, sinh động vô cùng…Hai nhân mã man rợ, khuôn mặt có thể dọa đứng tim bất kỳ kẻ nào bất cẩn nhìn vào chúng, từng chi tiết tới từng cọng lông màu sắc vô cùng chân thực

    “ Đây là…không thể nào chúng là Deimos và Phobos…”

    “ Khiếp sợ và Sợ hãi, đôi khi tao thấy kiến thức của mày thật phiền phức đấy 1A ạ”

    Quay phắt người lại nơi vọng ra tiếng nói và rồi đôi mắt 1A mở dần lên đên kinh ngạc.

    “ Chào mày đồ phản bội “

    “ Ohlalalaa…phản bội, tao chưa bao giờ phản bội cả. Tao chỉ đơn thuần hoàn thành nhiệm vụ thôi mà “

    Bước ra từ bóng tối là 1 người mặc áo choàng, ánh lửa phập phồng trong tay gã khi gã gỡ mũ chùm đầu xuống….Baka hiện ra thời gian không thay đổi gì nhiều tuổi tác khuôn mặt nó thậm chí nó còn trẻ hơn lần cuối 1A gặp nó. Đôi mắt nó vẫn đen và sâu thẳm thẳm, mái tóc đen của nó giờ đây pha tạp những lọn tóc trắng kỳ lạ và các cuộc chiến đã tặng cho nó 1 vết xẹo ngang qua mặt. Nhưng thứ thay đổi nhất của nó là đôi tai của chính nó – nó đã không còn đôi tai nào cả – thay vào đó là 1 đôi cánh được tạo ra từ 1 loại lửa màu đen và trắng phát ra hào quang nhợt nhạt. Đôi môi nó vẫn vặn vẹo ra nụ cười đầy mỉa mai y như trí nhớ của 1A

    “ Tai đẹp đấy, tao nghĩ vết sẹo đó và đôi tai đó là ta tặng cho mi phải không ? “

    1A mỉa mai đốp chả

    “ Ahahah…ta phải nhờ mi chứ nhỉ? Đồ con thằn lằn chuyên bám vào tường chuyên dọa con nít kia ? Sao tao đẹp chứ…sức mạnh mà cả đời mi sẽ không thể có. Hàn huyên đủ rồi nhỉ ? “

    Một luồng lửa bắn vọt về phía 1A. Trong tích tắc nó xem nữa thiêu chết nó, nếu như không nhờ may mắn nó kịp né được. Luồng lửa làm tan chảy bức tường sau nó mùi khét lẹt và những đốm lửa xangh bay ra trong bầu không khí


    “ Xương…không thể nào căn buồng này là 1 cái sọ sao ? “

    Mỉm cười trước lời nói đó Baka xoắn vặn đôi môi mình

    “ Nhiều khi mày thật ngốc. Cả loài người của mày đều ngu ngốc cả. Tụi mày nghĩ thế giới này chỉ có lũ tụi mày từng sinh sống sao. Dĩ nhiên là không rồi ? Vâng mày đang được ở trong 1 cái đầu lâu khổng lồ của 1 người khổng lồ từng lê lết trên bề mặt trái đất đấy “

    “ không thể nào? Mày nói thế cứ như kiểu 2 bức tượng kia là thật vậy ?”

    “ Dĩ nhiên chúng là thật rồi? Mày có muốn thử không ?”


    2 vòng tròn lửa xuất hiện dưới 2 bức tượng

    “ Mày biết đó…chắc chắn mày biết căn phòng này đã được đóng băng trong thời gian bởi lão Friday đó. Để làm gì mày biết ko ? Để làm cho chúng không thể thoát ra ngoài…cho dù cha chúng có vẻ….”

    Một đường kiếm bán nguyệt bắn vào chỗ baka đang đứng, nó cắt đôi người baka ra dễ dàng.

    “ Khỉ thật chỉ 1 đường kiếm thôi sao? Mình lại mất thăng bằng rồi? Tại cô đó Neko “

    “ Meo meo…sự tinh tế của anh rớt đâu ngoài đó rồi hả Dũng? Sao lại nói với Nữ Miêu xinh xắn như vậy “

    Ba con người xuất hiện từ cánh cửa mở toang, nước đi trên những khối lập phương màu đỏ.
    Cơ thể baka cháy bùng lên và nó xuất hiện trở lại không 1 vết xước

    “ Khỉ thật, không đúng kế hoạch tí nào…đàng vậy”

    “ Tính chạy sao ?“

    Trong tích tắc Neko có gì đó thay đổi 2 chiếc đui bật ra từ sau lưng, tay hạ xuống tư thế vồ và chân gồng lên và nhảy về phía trước như 1 viên đạn. Mùi máu tươi rói, nóng hổi ầm ầm bốc lên như thác đổ, nghi ngút khắp bầu không khí. Trong 1 khoẳng khắc thực hư, đan xen…và 1 biển hoa bỉ ngạn rực rỡ vươn cao vàn vạn cánh hoa đâm xuyên lên không trung bùng nở. Rực lên sắc đỏ của hoài niệm, một màu đỏ chẳng có gì vui vẻ mà có phần đau buồn. Một sắc thái đánh thẳng vào tìm thức những kẻ chẳng may lạc vào, một biển hoa bỉ ngạn rực đỏ của bi thương bùng nở.


    ảnh có tính chất cho đỡ chống chỗ

    Nhưng bỗng chốc có gì đó kỳ lạ xảy ra ngay khi nhân thế chìm trong con đường dẫn xuống hoàng tuyền, 1 cơn mưa dù đủ màu sắc nổ bùng ra trước mặt Neko, nếu không có bức tường màu đỏ bỗng xuất hiện thì chắc cô đã đâm sầm vào nó. Người đồng hành mặc áo choàng của Baka xuất hiện, nắm tay gã tay kia chĩa ra 1 chiếc ô từ đó nhân lên vô số ô khác.

    “ Đi “

    “ Khỉ thật. 1A mi hãy chờ đấy? À sao mi ko thử sức với Deimos và Phobos ?”

    Âm thanh vang lên và cả 2 biến mất . Hai bức tượng cử động và chúng bắt đầu di chuyển, bẻ những khớp xương bị đông cứng lâu ngày. Sự Sợ Hãi và Khiếp Sợ hạ mình xuống sàn nhà, xung quanh chúng bốc ra 1 khí thế làm bất kỳ kẻ trong 10 dặm cũng phải run bắn lên.

    “ Chúng, chúng…là thật sao…”

    “ Chân thực như câu vậy. Hãy tập quen đi 1A à ? Từ bây giờ cậu sẽ còn tìm ra nhiều thứ thú vị hơn đấy ?”

    “ Không thể nào…Các vị thần không thể có thực, những quái vật cũng vậy..Đây đây chỉ là 1 nhiệm vụ cấp A “

    “ Cấp A? Ai bảo cậu thế? Đây là nhiệm vụ truy lùng các legend mất tích, đây là 1 nhiệm vụ Ex tính theo lv của cậu“

    Neko nhìn vào 1A, vừa nói vừa lùi lại. Dũng rút cặp song kiếm ra và thủ thế, Yumi giờ 2 tay ra phía trước và tạo ra vô số khối lập phương đỏ.
    Hai sinh vật đó bắt đầu cựa quậy dễ dàng hơn và như chuẩn bị phi nước kiệu. Có gì đó xảy ra con mắt trái của 1A rĩ ra những giọt máu…những giọt máu màu xanh sẫm mùi đất ẩm nồng nặc. Con mắt nó thể hiện 1 nỗi kinh hoàng tột độ, không phải là vì 2 sinh vật kia …mà là vì 1 hồi ức xa xăm nào đó. Hai sinh vật kia hú lên và phi nước kiệu lao về phía trước. Dũng xoay xoay cặp song kiếm, Neko dựng đuôi lên và chuẩn bị nhảy vồ tới, xung quanh Yumi là vô 1 khổi lập phương đỏ…Cuộc chiến xảy…một cuộn chiến pha tạp của 2 thanh âm hỗn tạp, hỗn loạn và quay cuồng cả 2 bên...
    Lần sửa cuối bởi zzhitsugayazz, ngày 28-02-2013 lúc 18:55.
    Trích dẫn Gửi bởi Ai chả được Xem bài viết

    Em bị KHÙNG , xin đừng chọc êm

  10. #70
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

Trang 7 của 8 Đầu tiênĐầu tiên ... 5678 CuốiCuối

Các Chủ đề tương tự

  1. [Hỏi] Về lịch sử của MapleStory.
    Bởi tvictorbb trong diễn đàn Thảo Luận
    Trả lời: 22
    Bài viết cuối: 23-07-2014, 13:08
  2. không vào được maplestory
    Bởi cungthu123pro trong diễn đàn Thảo Luận
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 12-01-2013, 11:25
  3. win XP sao ko vào đc maplestory ak
    Bởi kinz00 trong diễn đàn Thảo Luận
    Trả lời: 11
    Bài viết cuối: 19-07-2012, 19:27
  4. [Mediafire] MapleStory Anime ( Phim Hoạt Hình MapleStory )
    Bởi xuboomonline trong diễn đàn Cảm Xúc
    Trả lời: 3
    Bài viết cuối: 22-06-2012, 15:38

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •