Cái đồng hồ báo thức reo tới lần thứ vài chục Kamiya mới lồm cồm bò dậy tắt. Sau đó cô kéo rèm, ánh nắng chói chang báo hiệu trời đã sáng. Kamiya lơ mơ nhớ lại ngày hôm qua. Cô thở dài, chỉ vì nó mà cả buổi tối cô không ngủ được. Mà… hình như cô còn quên điều gì đó. Hôm nay là thứ sáu, còn vài tuần nữa là đến kì nghỉ xuân. Và ờ… khoan, hôm nay vẫn phải đi học. Kamiya vội vàng chuẩn bị rồi lao ra khỏi phòng. Chắc cũng không có thời gian mà ăn sáng. Kamiya đau khổ nghĩ.
Kamiya miệng ngậm lát bánh mì, hấp tấp đi khỏi nhà ăn. Đúng lúc vừa ló ra, cô thấy một cô bé mặc kimono vấp té ngay bậc thang. Kamiya vội chạy lại đỡ cô bé đó:
- Em là Chiika đúng không? Sao em lại ở đây? – Kamiya ngạc nhiên hỏi.
- Chào chị, Yamichi bận việc nên nhờ em thông báo vài việc cho chị ấy mà.
- À, ừ, nhưng mà… giờ chị phải đi học…
- Ở đây có điểm danh đâu chị, nếu chị thấy không muốn học thì nghỉ lúc nào chả được.
- Chuyện này… thôi vậy cũng được, em vào phòng chị nhé.
- Vâng ạ.
Nhìn cô bé cười, Kamiya bỗng thấy nhẹ nhõm. Những chuyện cô trao đổi cùng Takuei hôm qua, rồi năng lực, rồi tai hoạ làm cô thấy áp lực rất lớn. Nhưng rốt cuộc tất cả vẫn không làm giảm trí tò mò của cô. Kamiya định sẽ hỏi Chiika những gì cô bé biết. Không rõ cô bé sẽ nói chuyện gì cho mình nhỉ. Nghĩ như thế nhưng cuối cùng Kamiya đành gạt đi, tới đâu hay tới đó vậy.
- Em uống cacao nhé. Chị chỉ có cacao thôi, xin lỗi nha. – Kamiya vừa vào bếp vừa hỏi.
- Không sao mà, em cũng thích cacao.
- Vậy em định nói chuyện gì thế?
- Cũng không có gì quan trọng đâu. Thực ra trường luôn có truyền thống tổ chức lễ hội xuân và hội thao trước kì nghỉ. Vào ngày này các nhà sẽ thi đua với nhau nên nhà trưởng có trách nhiệm sắp xếp tất cả.
- Nhưng chị đã biết gì đâu.
- Saki sẽ giúp chị mà. Đừng nói chị chưa làm quen với ban điều hành nhà nha.
- À thì.. cũng có mặc dù quen mỗi Saki – Kamiya ấp úng – Vậy em không còn gì để nói nữa sao?
Thái độ của Kamiya thay đổi đột ngột khiến Saki bất ngờ, đến lượt cô phân vân.
- Đến lúc cần thì chị sẽ biết tất cả, em cũng không chắc nữa, có quá nhiều thông tin, và nó rất mơ hồ. Dù sao thì… em cũng mong chị sẽ đứng về phía chúng em.
- Chị không thể nói trước điều gì, ừm…
- Chị sẽ, em nhìn thấy điều đó – Chiika lại cười, cô nháy mắt tinh nghịch – Vậy, chị chuẩn bị từ giờ đi, không còn nhiều thời gian đâu.
Sau khi Chiika đi khỏi, Kamiya quyết định gọi chi Saki, dù sao cô cũng không rành mấy việc này. Những chuỗi ngày sau đó là một khoảng thời gian bận ngập đầu với Kamiya. Lo đăng kí chỗ, duyệt gian hàng, sắp xếp cho các học viên thi đấu thể thao, mà phải đảm bảo mỗi người tham gia ít nhất một môn. Hai ngàn người, mà có phải ai cũng chịu thi đấu đâu. Ôi….
Cuối cùng ngày đó cũng đã đến. Khắp khuôn viên trường tấp nập học viên qua lại. Các gian hàng đủ kiểu được bày biện ở khắp nơi. Tiếng nói cười ồn ã pha lẫn tiếng hò reo cổ vũ trong sân vận động tạo thành một âm thanh quen thuộc trong các lễ hội. Kamiya mệt phờ với những ngày cực khổ nên cũng chẳng có hứng thú chơi bời, mà căn bản cô cũng không thích chỗ đông người. Trong khi đang loanh quanh với những gian hàng, cô gặp Yamichi, và đồng ý lời đề nghị đi tham quan với cô ấy. Họ dạo một vòng các gian hàng ẩm thực, à, về ẩm thực thì đúng ý Kamiya rồi. Sau đó là nhà ma. Cô và Yamichi chắc làm người dựng gian hàng này thất vọng lắm. Họ liên tục bình luận về việc giả ma chưa đạt, máu chưa chuẩn và hàng tá những thứ khác. Lúc đó Kamiya mới nhận ra Yamichi không hẳn là một cô gái hay lo lắng thái quá, họ cũng có rất nhiều điểm chung.
Nơi cuối cùng họ đến là sân vận động. Ở đó đang diễn ra cuộc thi chạy 100m nam. Kamiya cầm ống nhòm nhìn cận cảnh:
- Hai người dẫn đầu là Takoshi và Akio nhỉ.
- Ừm, đúng thế. – Yamichi che miệng cười.
- Takoshi thắng rồi kìa.
- Haha.
- Hả, cả hai đều thi ném tạ sao?
- Em không biết à. Nhà Cam và nhà Vàng lúc nào cũng ganh đua nhau hết.
- Có "truyền thuyết" nào liên quan đến vấn đề đó không?
- Lí do khá riêng tư, thực ra Takoshi luôn ganh tị với Akio – Yamichi lại cười.
- Em nghĩ em cũng hiểu được đôi chút.
- Sắp thi xong rồi, em muốn xem kết quả không?
- À vâng.
Yamichi kéo Kamiya đến bảng thông báo. Cái bảng này có ở khắp nơi. Cô nhíu mày nhìn Kamiya:
- Nhà Lục chỉ đăng kí số môn tối thiểu thôi à?
Kamiya đánh trống lảng:
- Nhưng nhà Lam cũng đăng kí từng đó môn thôi mà.
- Đứa nào cũng lười như nhau – Yamichi lắc lắc đầu.
- Miễn sao không đứng cuối là được mà. A, nhà Cam nhất kìa, ừm ờ…
- Năm nào chả thế. Chị phải đi chuẩn bị lễ trao giải đây. Tạm biệt em.
- Bye chị. – Kamiya thở phào, cuối cùng cũng thoát.
Cô thả bước đi dạo trên sân trường, nơi mà bây giờ đang được dọn dẹp. Bỗng cô gặp Chiika. Cô bé lên tiếng trước:
- Chào chị.
- À, chào em, lâu rồi không gặp.
- Lát nữa sẽ có bắn pháo hoa đấy, chị đi xem không? Em biết một nơi rất thích hợp.
- Được.
Chỉ chờ Kamiya đồng ý, Chiika liền kéo tay Kamiya đi ngay. Dù thấy hơi lạ trước hành động của Chiika nhưng cô vẫn đi cùng cô bé.
Chiika dẫn Kamiya tới khu nhà cao nhất của nhà Chàm. Ở tầng thượng, Kamiya có thể thấy toàn cảnh ngôi trường. Cô trầm trồ:
- Không ngờ lại có một nơi đẹp thế này. Chắc em hay đến đây lắm hả?
- Không đây là lần đầu em đến.
- Hả? Tại sao? – Kamiya bật ra câu hỏi, nhưng ngay lập tức cô đã biết câu trả lời.
Chiika không nói gì, cô bé im lặng ngước lên bầu trời. Kamiya nhìn theo hướng ấy. Mặt trăng hôm nay thật to và đẹp, có thể nói là, quá mức. Kamiya nói:
- Mặt trăng đẹp quá, nhưng có gì đó kì lạ.
- Đúng thế, vì nó không phải là mặt trăng mà chúng ta biết.
Kamiya ngờ ngợ quay lại nhìn Chiika, cô định hỏi lại. Nhưng đúng lúc ấy, chuỗi pháo hoa đầu tiên đã được bắn lên. Tiếng pháo và thứ ánh sáng nhiều màu sắc mờ ảo che lấp không gian. Trong khung cảnh đó, cả người Chiika như đang rực sáng, hay cô bé rực sáng thật? Kamiya khẽ dụi mắt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Cô định cất tiếng, nhưnh Chiika đã nói trước, một câu mà cô không tài nào hiểu được:
- Đến rồi.
Kamiya bỗng thấy mình bị một màn đêm bao phủ. Cô thiếp đi. Và ngay cả khi cô có thể nhận thức được xung quanh, thì màn đêm ấy cũng không buông tha cô.
Ở một nơi khác, Akio nhìn thấy một cỗ máy khổng lồ đáp xuống sân trường. Anh cười :”Thú vị rồi đây.”
Yamichi ngước lên, thở dài, không thể tránh nữa rồi.
…
Những tiếng nói kì lạ cất lên. Những thông báo được truyền đi. Tất cả… đều vì một thứ:
- SAD… đã bắt đầu.
End chap 13.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 21-01-2013 lúc 21:36.
Những tiếng nói vang lên cắt ngang giấc ngủ của Kamiya. Ơ khoan, không phải ngủ, mà là ngất đi đấy chứ. Giọng nói này… của Akio và Takuei thì phải. Đau đầu. Dù chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu hai người họ ở đây, có lẽ cũng không đến nỗi quá nguy hiểm. Kamiya nghĩ thế rồi lồm cồm bò dậy. Yamichi nhận thấy điều đó đầu tiên.
- Kamiya, em tỉnh lại rồi sao?
- Cái…?
Xung quanh cô là một căn phòng màu trắng, trắng đến rợn người. Đó không phải màu sắc đem đến cho người ta cảm giác bình an, mà giống như màu khăn tang. Kamiya lắc đầu cho khỏi suy nghĩ chuyện không đâu. Cô đứng thẳng dậy và nhìn quanh. Mọi người, chính xác là có sáu người, đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn. Cô quen cả sáu người này. Còn một chiếc ghế đang để trống, hẳn là dành cho cô.
- Em ngất đi lâu đấy – Akio cười.
- Do cô ấy chưa quen với chất phóng xạ - Takuei lạnh lùng giải thích.
- Có chuyện gì xảy ra ở đây thế? – Kamiya hoang mang.
Yamichi bước tới ấn Kamiya xuống giường.
- Em nên nghỉ ngơi đi. Thực ra không ai biết tại sao mình ở đây cả.
- Thực ra thì tất cả đều bị ngất đi và khi tỉnh lại thì mọi người đã ở đây. Tất cả nhà trưởng, chắc không phải trùng hợp ngẫu nhiên đâu nhỉ - Takoshi đẩy chiếc mũ lên, nói một cách mỉa mai.
- Thứ cuối cùng tôi còn nhớ là một cỗ máy khổng lồ đáp xuống trường. Nhưng các học sinh khác có vẻ không nhìn thấy nó – Kawahara bình luận.
- Mọi người cũng đang thắc mắc về lí do mình ở đây. – Chiika cố gắng giải thích cho Kamiya.
- Thôi nào, đừng có giữ vẻ mặt nghiêm trọng đó nữa. Càng thử thách nguy hiểm thì sẽ càng thú vị, không phải sao? – Akio mở một bọc khoai tây chiên.
- Chỉ cần có khoai tây chiên thì cái gì chả thú vị với anh. – Takoshi lừ mắt nhìn Akio.
Bỗng cánh cửa đằng sau lưng Chiika bật mở. Một người, à không, dù trông khá giống người nhưng nó đúng là robot, bước vào.
- Chủ nhân muốn gặp các vị.
- Bọn này thì không muốn gặp, có sao không? – Takoshi lên tiếng ngay lập tức.
- Nếu thế thì tôi buộc phải dùng vũ lực.
Nói rồi hệ thống vũ khí trong người con robot được kích hoạt. Takoshi thủ thế tấn công, nhưng Yamichi đã đặt tay lên lưng cậu.
- Chúng tôi sẽ đi, nếu việc đó giúp chúng tôi biết được chuyện gì đang diễn ra.
- Tất nhiên là thế rồi, thưa quý cô.
7 người im lặng theo sau con robot trong một trạng thái tập trung cao độ sẵn sàng ứng phó mọi tình huống bất ngờ. Con robot đó thực sự nguy hiểm. Nhưng trái với sự cảnh giác của họ, nó đưa tất cả đến nơi mà không có chuyện gì xảy ra.
Lần lượt từng người bước vào căn phòng mà con robot dẫ tới. Lại một căn phòng trắng. Chỉ khác là trong phòng có 8 cái ghế chứ không phải 7 như căn phòng trước. Khi tất cả đã ngồi vào bàn, thì một tiếng nói cất lên.
- Chào các em.
Một bóng người xuất hiện từ… có lẽ là từ trong không khí.
- Hiệu trưởng?
Yamichi kinh ngạc thốt lên trong khi Akio thì cười sằng sặc, Takoshi cảnh giác liếc quanh, Takuei thì làm cái thái độ như thể mình đã biết từ lâu. Chiika, Kamiya và Kawahara thì không phản ứng. Chiika có lẽ đã biết. Kamiya vốn chưa thấy mặt hiệu trưởng. Còn Kawahara đang tập trung tạo giáp bảo vệ cho mọi người.
Người đàn ông có mái tóc đỏ mỉm cười.
- Ta có thể hiểu cảm giác của em. Sau đây ta sẽ bắt đầu giải thích. Có lẽ các em sẽ không tin, nhưng định mệnh đã bắt đầu rồi, không còn đường để rút lui đâu.
- Em cũng nôn nao muốn nghe lắm rồi đó, hiệu-trưởng-đáng-kính ạ. – Takuei nói với thái độ dù-thầy-có-nói-cái-quái-gì-thì-cũng-không-làm-em-bất-ngờ-được-đâu.
- Tốt, ta thích tính cách đó. Các em biết rồi đấy, suốt hàng thế kỉ nay, con người luôn ích kỉ khai thác thiên nhiên, miễn là nó có lợi cho mình. Khi Trái Đất không thể đáp ứng nhu cầu của họ nữa, thì họ bắt đầu đẩy mạnh khám phá vũ trụ.
- Vào đề tốt đấy, sensei. – Akio bình phẩm.
- Lát nữa em sẽ bị phạt vì tội nói leo. Con người thường đặt ra giả thiết về việc tồn tại sự sống ngoài vũ trụ, và đổ tiền của vào việc này. Alien đối với họ nguy hiểm mà cũng đầy bí ẩn. Nhưng tất cả không biết rằng, những người ngoài hành tinh đã xuất hiện ở Trái Đất từ rất sớm. Những người ngoài hành tinh với hình dáng như con người, sống cùng con người và chia sẻ công nghệ với họ. Nhưng con người quá ích kỉ. Họ chỉ lo nghĩ đến lợi lộc cho bản thân mình, mà huỷ hoại sự sống trên Trái Đất. Một vài người trong bộ máy lãnh đạo đã không thể chịu nổi con người, nên đề nghị hãy huỷ diệt Trái Đất.
- Cái gì?
- Không thể như thế.
- Thầy đem truyện viễn tưởng ra nói ở đây không phù hợp đâu.
- Nếu thế chẳng phải đáng lẽ gần như là phải tận thế từ lâu rồi à?
Hiệu trưởng dừng một lúc để các học sinh của mình phản ứng trước điều ông vừa nói, sau khi mọi người đã lắng xuống, ông tiếp tục:
- Nhưng một số người phe ôn hoà lại nói rằng nên cho con người cơ hội. Vì thế SAD được tổ chức. Đó là cuộc chiến giữa những con người được ban tặng sức mạnh và những aliens đại diện cho cộng đồng aliens để xem con người có xứng đáng làm chủ địa cầu không.
- Thế nếu chúng tôi thua?
- Cậu đã nghe về những thảm hoạ gần đây chưa? Dịch bệnh, động đất, sóng thần,… đó là hậu quả nhân loại phải chịu nếu các cậu thua cuộc. Những thứ đó sẽ huỷ hoại dần con người, nhưng họ sẽ tưởng đó là lời cảnh báo của thiên nhiên, dù thế nào thì cũng đều có tác dụng tốt cả.
- Tốt? Ông gọi điều đó là tốt sao? – Takoshi giận dữ đập bàn.
- Sao lại không? Nếu không có ta đứng ra tổ chức cuộc thi này, nhân loại đã bị huỷ diệt từ lâu rồi, các người nên cám ơn ta mới phải.
- Có nghĩa là – Takuei trầm ngâm – các người cũng đang sống bám vào Trái Đất, và việc môi trường bị huỷ hoại cũng sẽ gây rắc rối cho các người.
- Sắc bén lắm, Takuei, nếu lúc đó ngươi cũng được như vậy thì đâu đến nỗi mẹ ngươi phải chết – Gã hiệu trưởng khiêu khích – Có điều cứu con người thì có lợi gì cho ta, ngoài lòng từ tâm vốn có?
- Ta sẽ không nổi giận vì những lí do cỏn con như vậy. Ngươi phí công rồi đấy. Ta đã nghiên cứu chuyện này khá lâu rồi. Số lượng alien không nhiều, tuy ta không rõ vì sao. Với số lượng như thế, các ngươi khó duy trì được việc sản xuất, ngồi mát hưởng lợi, để con người làm việc nuôi các ngươi sẽ dễ dàng hơn đúng không. Chưa kể, ngôi trường này… học sinh ngoài việc có tài năng thiên bẩm, còn xuất thân trong các gia tộc lớn. Các chính khách, nguyên thủ quốc gia hầu hết đều là cựu học viên ở đây. Quan hệ thân thiết sẽ dễ giật dây hơn. Ta nói đúng chứ?
- Ta buồn lắm đấy, cậu bé à. Đừng nghi ngờ lòng tốt của người khác thế có được không?
- Ta từ chối tham gia việc này.
- Ta đã nói không còn đường lui rồi mà. Nghe rõ chứ?
Những tiếng cuối vang lên một cách hằn học. Hiệu trưởng của học viện cũng không cần che giấu sự tức tối khi bị Takuei nói trúng bản chất.
Tiếng đổ gãy vang lên. Âm thanh đong đầy sự chết chóc và bất an. Ánh mắt Kawahara lộ vẻ kinh hoàng khi lớp giáp bảo vệ của cậu bị phá huỷ dễ dàng. Takoshi rút con dao trong thắt lưng ra lao đến chỗ hiệu trưởng. Akio tập trung tìm điểm yếu của gã trong khi Yamichi lao đến bên Takuei.
Cậu bị đè nghiến xuống bởi một lực rất mạnh. Cái bàn đã gãy một phần. Sàn nhà xuất hiện những vết nứt. Khi Yamichi đến gần Takuei, cô phải gồng lên chống chọi lại áp lực đó. Chiika kinh hoàng nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt.
Khi Takoshi đến gần hiệu trưởng, cậu cũng bị trọng lực đè xuống, con dao văng ra. Akio lẩm bẩm: “Trọng lực, phía trên.” Nghe thế, Kamiya liền điều khiển một đám đá vỡ ra từ cái bàn tấn công hiệu trưởng, và ngầm cho con dao của Takoshi bay lên phía trên. Quả nhiên đống đá đều rơi xuống trước khi chạm tới người ông, nhưng con dao bay thẳng đến phía trên đầu. Không để ý con dao, nên khi rơi xuống nó đã tạo thành một vết cắt dọc trên bộ đồ của hiệu trưởng.
Ông ta căm tức nhìn Kamiya, lần này thì tất cả mọi người đều bị áp lực đè lên. Kamiya cảm nhận những cơn đau nhói từ bên trong. Cô cũng như những người khác đều không thể chống chọi lại sức mạnh ấy…
Bất ngờ, mọi áp lực như tan biến, và lần này tất cả bay lơ lửng bên trong căn phòng. Hậu quả của việc áp suất thay đổi đột ngột là nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Máu vương vãi khắp căn phòng…
Hiệu trưởng gọi con robot lại, thở dài:
- Thông báo hoãn cuộc thi lại, ta hơi mạnh tay rồi.
End chap 14.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 21-01-2013 lúc 21:35.