Tôi ngước nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Cô ấy là một cô gái đẹp, mặc bộ đồng phục lớp 12, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là xung quanh cô ấy toả ra thứ ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Ánh sáng mặt trời ư? Không… không phải. Đó là một cái gì đó dịu dàng hơn. Cô ấy ngồi xuống bên tôi rồi bế chú mèo nhỏ lên, khẽ lẩm bẩm: “Cưng có sao không?” với vẻ mặt lo lắng.
Tôi thần người ra vì những thứ trước mắt mình. Cuối cùng cũng lắp bắp:
- Err, em xin lỗi, em lỡ…..
- Giẫm vào đuôi bé mèo à?
Tiếng nói của cô ấy cắt ngang lời tôi. Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu. Tôi chưa nói ra mà, còn nếu cô ấy đã biết thì sao còn hỏi tôi? Hay chú mèo nói cho cô ấy?
Có lẽ dáng vẻ tôi đứng đó tội nghiệp lắm hay sao ấy mà cô gái quay sang cười:
- Được rồi, bé Mii không sao, dù sao cũng không phải là cố ý, nhưng lần sau em nên chú ý hơn. A, em là….
- Học sinh mới?
Không khó để đoán cô ấy định nói gì, tôi biết mà. Nhưng…thứ ánh sáng đỏ vẫn nhảy múa xung quanh cô gái ấy, thay đổi theo từng tư thế. Kì lạ, tôi chưa thấy thế này bao giờ.
- Haha, bị em đoán trúng rồi. Không phải chị phân biệt đâu, nhưng ở đây học sinh vào giữa chừng như em thật sự rất hiếm, từ lúc chị vào đây học chưa gặp bao giờ.
- Em cũng đoán thế. – Tôi gật đầu xác nhận. Sắp đến giờ học rồi, tôi chỉ muốn nhanh về lớp.
- Em là Kamiya đúng không? Hara-chan cũng nhắc em với chị đấy.
- Hara-chan? Ý chị là Kawahara đó à?
- Hihi, đúng vậy. Chị là Yamichi, nhà trưởng nhà Đỏ kiêm chủ tịch hội học sinh. Nhà trưởng các nhà đều ở trong ban chấp hành hội học sinh mà.
Nhà Đỏ? Đó là lời giải thích cho áng sáng màu đỏ phát ra từ cô ấy à? À à, người ta gọi nó là aura thì phải. Nhưng sao tôi lại nhìn thấy? Lắc lắc đầu để xua tan những suy nghĩ vơ vẩn, tôi tạm biệt cô ấy rồi về lớp.
Trên đường đi, tôi thực sự cảm thấy vấn đề với bản thân mình. Hoá ra ngoài aura của Yamichi, tôi còn thấy được aura của những người khác. Việc này cũng không gây rắc rối cho tôi, nhờ nó tôi còn biết ai ở nhà nào nữa, nhưng việc gặp một chuyện không thể giải thích khiến tôi phát bệnh.
Tiếng chuông vào lớp vang lên khi tôi vừa đẩy cửa bước vào. May mà thầy chưa tới. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kawahara đang ngồi viết gì đó. Quả nhiên aura của cậu ấy màu xanh lam, nó có vẻ đậm hơn những người khác. Mà thôi, tôi cũng bắt đầu quen với việc này. Bỗng một suy nghĩ lướt qua đầu tôi. Nãy giờ tôi đã nhìn những người khác, vậy tôi thì sao?
Không thể kiềm chế được, tôi đưa tay lên ngay lập tức. Không cần nghi ngờ về thứ mình nhìn thấy. Nhưng tôi vẫn bật ra tiếng nói:
- Xanh lục?
Bất ngờ một cái vỗ vai làm tôi giật mình. Tôi quay lại thì thấy Kawahara với vẻ mặt lo lắng?
- Cậu làm sao thế?
Khi ấy tôi mới nhận ra mình đang đứng trước lớp, các học sinh khác cũng đang nhìn tôi. Tôi lắc đầu với Kawahara rồi bước nhanh về chỗ của mình. Dù không nhìn, tôi cũng biết cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chú.
- Nếu gặp khó khăn gì, cậu có thể nói với mình.
Không rõ có phải Kawahara nói với tôi không? Tôi vẫn đang mải mê với chuỗi suy nghĩ mông lung không có điểm dừng. Ai đó trong trường cũng có thể nhìn thấy aura của người khác và sắp xếp họ theo từng nhà ư? Việc đó có ý nghĩa thế nào? Chẳng có căn cứ gì cả. Tôi thở dài. Nhưng tại sao bỗng nhiên tôi lại nhìn được? Tôi có nên nói với người khác chuyện này không? Hàng ngàn ý nghĩ cũng như câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi.
- Các em nhớ đọc các tài liệu mà thầy cho nhé.
Cuối cùng tôi cũng quay về thực tại mà tiếp tục buổi học. Tôi rút chiếc thẻ trong túi ra, mở lên để truy cập vào thư viện thì bỗng một tiếng nói vang lên trước khi tôi kịp làm gì: “Nâng cấp lên level A: Thành công.” Level A? Đó không phải cấp độ gần như cao nhất trong trường à? Nó... Tôi khẽ ấn vào mục thông báo mới, điều tôi nghi ngờ đã hiện lên: “Kamiya được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Đằng trước tôi, Kawahara cũng đang đọc thông báo…
End chap 5.
P/s: Chap này mình không hài lòng lắm nhưng quá lười để viết lại, các bạn thông cảm.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:19.