Người viết: Một con bệnh hoang tưởng
Nhân vật: Các mem trong G Hớt nô va thân yêu
Thể loại: Fantasy, lãng xẹt mạn, action, sci-fi (quên đi), supernatural, và một mớ hổ lốn khác.
Cảnh báo: Ừm, đây là fic đầu tiên của mình, để hưởng ứng phong trào viết fic của G. Văn chương của mình vốn không phong phú bay bổng lắm, nên nếu có sai sót gì mong các bạn bỏ qua. Nội dung cũng không có gì đăc biệt, nếu có bạn nào dị ứng với mainstream thì bỏ qua luôn đi. Ờ tạm vậy đã, à quên, cái tên cũng chỉ là đặt cho có thôi nên đừng hỏi mình sao tên không liên quan đến nội dung, mình không biết đâu. Các bạn có quyền khen chê góp ý sao cũng được, mình nhận hết, nhưng sẽ không sửa theo ý các bạn, nếu không thích có thể drop ngay lập tức~.
FAKE MOON
Chap 1: Ngôi trường mới
Học viện Heart Nova, nơi tập trung các nhân tài từ khắp thế giới. Những đứa trẻ được lựa chọn từ khắp nơi quy tụ về đây, hưởng nền giáo dục hoàn hảo nhất. Học viện này có các cấp lớp từ tiểu học tới cao học. Toàn bộ ngôi trường nằm trong không gian riêng biệt, như một thành phố thu nhỏ với trên mười lăm ngàn người gồm các học sinh và cán bộ, giáo viên, công nhân viên. Chỉ cần theo được chương trình học, các học viên ở đây đều được miễn mọi chi phí. Hiển nhiên, các học viên khi ra trường đều nhận được công việc quan trọng trong bộ máy nhà nước. Vì thế, được học ở đây là mơ ước của mọi người. Hầu hết các học viên đều trải qua các kì thi trắc nghiệm trí thông minh từ bé và được đào tạo theo hệ thống, Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ngoại lệ, và hôm nay xảy ra một trong các ngoại lệ hiếm hoi.
Người thầy giáo khẽ đẩy cửa bước vào lớp và thở dài. Hoc sinh toàn thiên tài với IQ trên 140, những bài học bình thường hầu như không gây khó khăn cho bọn nhóc. Mặc dù ông khá phục người soạn ra giáo án đủ làm khó học sinh, nhưng người dạy như ông thì gặp khó khăn gấp chục lần. Đành chịu thôi.
Học sinh, đang bận trao đổi đủ thứ trên trời dưới đất, thấy cánh cửa mở ra, vội vàng đứng lên chào thầy. Nhưng điều gây ngạc nhiên cho họ, là một cậu bé tóc xanh lá theo sau thầy. Bình thường sẽ không có chuyện chuyển lớp hay nhập học giữa chừng. Các học sinh trong lớp trao đổi những ánh mắt tò mò trước khi ngước lại lên bục giảng.
Thầy giáo ôn tồn nói:
- Tôi biết các trò ngạc nhiên, nhưng đây là học sinh mới của lớp ta, các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.
Cậu học sinh khẽ đẩy cặp kính lên, cất tiếng một cách bất đắc dĩ, giọng đều đều không chút cảm xúc:
- Xin chào các bạn, mình tên là Kamiya, mong được giúp đỡ.
- Được rồi, em ngồi xuống cuối lớp đi. Lớp trưởng nhớ hướng dẫn cho bạn nhé!
- Vâng ạ!
Một vài học sinh tò mò nhìn xuống, đúng là cuối lớp đã được kê thêm một bộ bàn ghế. Sao lúc nãy không ai nhận ra nhỉ?
Kamiya kéo ghế và ngồi xuống, tiết học tẻ nhạt bắt đầu.
.
.
Giờ ra chơi, một học sinh đến cạnh Kamiya.
- Này, sao cậu lại nhập học giữa chừng thế? - Cậu học sinh có mái tóc lam kéo một cái ghế cạnh đó lại, hỏi.
- Cậu là lớp trưởng à? Kamiya nhận ra cậu học sinh trả lời thầy giáo.
- Ừ nhỉ, quên chưa giới thiệu, tôi là lớp trưởng, tên là Kawahara.
- Chào cậu.
- Thôi nào đừng có hờ hững vậy chứ, cậu làm tôi đau lòng đó, cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Ừm, do ông già tôi thấy học ở đây có lợi nên bắt tôi đến, có gì đâu.
- Cậu qua được kì thi đầu vào thật hả?
- Tôi thấy dễ mà – Kamiya ngạc nhiên.
- Cậu ở nhà nào vậy?
- Nhà?
- Giống kí túc xá ấy mà. Học viện có hơn mười ngàn học viên, nên được chia ra 7 nhà, theo màu 7 sắc cầu vồng.
- Ý tưởng của ai vậy?
- Đương nhiên là hiệu trưởng rồi.
- Ông ấy cũng lãng đãng mạn nhỉ. – Kamiya lục lọi gì đó trong cặp – À, theo cái này thì tôi ở nhà Lục.
- Còn tôi ở nhà Lam đó.
- Hử? – Kamiya cau mày nhìn Kawahara – Đừng nói với tôi là chia nhà theo màu tóc nhé.
- Đương nhiên là không rồi. – Kawahara cười phá lên. – Chắc cậu chưa biết đường ở đây, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan.
- Cám ơn cậu.
Kamiya gấp quyển sách rồi rồi ngước nhìn Kawahara, cười. Bấy giờ Kamiya mới nhìn ra ngoài, ngạc nhiên:
- Cái đống ngoài kia… là gì thế?
Một đám con gái lố nhố bên ngoài cửa sổ, mà khoan, có cả con trai nữa.
- Tôi phục sự tỉnh rụi của cậu đó. – Kawahara ôm bụng cười.
- Mấy bạn đó… theo cậu à?
- Ừm, tính ra cũng hơi phiền. – Kawahara nhún vai.
- Đó không phải thái độ tốt đâu. – Kamiya lắc đầu.
- Ờ thì….
Tiếng chuông vào lớp reo vang cắt ngang lời nói của Kawahara. “Lát nữa nói sau” – Kawahara nói rồi đi về chỗ.
Buổi học tiếp tục, trước khi ra khỏi lớp, thầy giáo chủ nhiệm nói:
- Dạ, trường rất tuyệt, thầy cô tận tình, bạn bè thân thiện.
- Không cần trả lời như trả bài thế đâu. Em không cảm thấy thoải mái ở trường đúng không?
- Không đâu thầy. Sao thầy lại nghĩ như vậy?
- Là vầy, theo như bản đăng kí này, thì giới tính của em là nữ.
- Vâng, về mặt sinh học thì là vậy.
- Vậy tại sao em lại mặc đồng phục nam?
- Vì em không thích.
- Không thích? Sao lại không thích? Em nên biết thiếu nữ tuổi này là tuổi đẹp nhất. Cần phải cho người khác được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này. Đó là tuổi trẻ, tuổi trẻ em biết không? Em nghĩ tự nhiên đồng phục nữ là váy à? Sth;k;dlwkdlwmdwojdwi
Kamiya nhìn thầy trân trân. Có khi thầy ấy sắp biến hình cũng nên. Chậc chậc, thầy có vẻ nghiêm túc với việc này quá. Haizzz….
- Thưa thầy, thực ra thì có vẻ như trường đã gửi nhầm đồng phục cho em ạ.
- Tại sao em không nói sớm? Em nghĩ đây là chuyện có thể đem ra đùa giỡn à?
- Không… không thưa thầy.
- Tôi phạt em trực nhật một tuần vì coi thường giáo viên!
Sau tiếng hét của thầy giáo thì coi như việc này đã được quyết định. Kamiya thở dài, thật là, mới ngày đầu đi học mà đã…
- Hey, thầy gọi cậu vào văn phòng làm gì thế? – Kawahara chạy tới.
- Phạt mình vì tội mặc sai đồng phục.
- Hả? Sai? Nhưng mà… Không lẽ cậu là con gái?
- Tôi nói tôi là con trai hồi nào?
Kawahara đứng hình nhìn Kamiya, rồi cậu ta phá lên cười:
- Cậu giống con trai thật mà, giọng cũng trầm nữa.
- Không vui đâu.
- Xin lỗi, xin lỗi mà.
- Dù sao thì tôi cũng bị phạt trực nhật rồi. Ở đây trực nhật thì làm gì?
- Ờ, hầu hết việc trực nhật như ở mấy trường bình thường đều không cần làm, chắc chỉ có việc cho thú ăn. – Kawahara ngẫm nghĩ.
- Ờ, vậy mai bắt đầu.
- Ừ, vậy đi, cậu đang đi về kí túc xá à, cần tớ dẫn đi không?
- Có sơ đồ trường còn gì? Hay cậu nghĩ rằng tôi không có khả năng đọc bản đồ?
- À không, chỉ là tớ thấy cậu thú vị nên muốn nói chuyện thôi.
Kamiya thở dài, cô nhìn từng học sinh đi lướt qua mình. Một vài học sinh đứng xa xa nhìn về phía cô và Kâưhara, hay cô chỉ tưởng tượng nhỉ. Một vài học sinh khác lại tránh khỏi con đường cô đang đi. Kì lạ. Kamiya quay lại nhìn Kawahara:
- Tôi tưởng người ta sẽ nhìn tôi như sinh vật lạ chứ. Vậy mà có vẻ như họ tránh mặt tôi.
- Cậu không thích như vậy hả?
- Nghe như cậu là chủ mưu ấy.
- À, xin lỗi, tớ sợ cậu thấy phiền phức nên đã nhờ mọi người đừng nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng có vẻ hơi quá lố rồi.
- Không sao, nhưng cậu có thể nhờ được tất-cả-mọi-người-à?
- Đương nhiên, tớ là S-7 mà. – Kawahara nói với vẻ tự hào.
- S-7?
- Đúng thế, đó là một thông số trong phần mềm Paint Tool SAI, càng lớn thì tools di chuyển càng chậm, và S-7 là số lớn nhất. Người hay dùng S-7 được gọi là S-7.
- Cậu chẳng biết đùa gì cả, tôi sợ nói ra cậu bảo là khoe khoang thôi. Thật ra S-7 là từ chỉ những người đứng đầu các kí túc xá, có bảy kí túc xá thì sẽ có bảy người đứng đầu tương ứng, được gọi là nhà trưởng.
- Vậy đó là lí do gái theo cậu hàng đàn? Tiêu chí chọn nhà trưởng là gì? – Kamiya hỏi một cách hờ hững, cô vốn chả quan tâm việc này.
- Tiêu chí chung là học tập, S-7 luôn luôn đứng đầu về thành tích học tập, sau đó đến thể thao và các hoạt động ngoại khoá. Nói chung nhà trưởng luôn được mọi người công nhận về mọi mặt.
- Xếp chung một đứa nhóc cấp một với nghiên cứu sinh cao học à?
- Không đâu, ở đây mọi người đều học song song vài lớp mà. Một đứa nhóc cấp 1 có khi đã có bằng cử nhân rồi. Vì thầy hiệu trưởng nói rằng đời học sinh là quan trọng nhất nên không cho học nhảy, nhưng cho phép học các cấp sau trung học.
- Rắc rối thế. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.
- À, nhưng hiện nay ghế nhà trưởng nhà Lục và nhà Chàm còn trống, có khi cậu đươc làm nhà trưởng đó.
- Không phải nhà trưởng là người đứng đầu ư? Tại sao lại trống?
- Tớ không rõ, việc này là do hiệu trưởng chọn lựa.
Sau khi tạm biệt Kawahara, Kamiya mới có thời gian ngắm nhìn kiến trúc trước mặt mình. Lối vào được trồng một hàng cây hai bên khá đẹp. Toà nhà to lớn đến nỗi Kamiya chỉ nhìn được một phần. “Ít nhất cũng trên hai mươi tầng.” – Kamiya thầm nghĩ – “Đáng lẽ mình không nên ngạc nhiên, nơi này có sức chứa trên hai ngàn người cơ mà.” Đúng thế, toà nhà, không, phải nói là một cao ốc, với kiến trúc độc đáo, đứng sừng sững giữa một không gian rộng lớn, xung quanh là các sân thể thao, hồ bơi, công viên. Được sống ở một nới thế này chắc hẳn là mong ước của nhiều người. Trừ việc… cả toà nhà được sơn màu xanh lá chói chang, ít ra là dưới ánh sáng buổi chiều tà. Kamiya cười đau khổ. Đừng nói căn kí túc xá nào cũng sơn màu đại diện cho nhà đó nhé. Thật không thể tưởng tượng nhà đỏ sẽ thế nào.
Kamiya bước vào toà nhà. Sảnh chính rộng lớn với ánh đèn vàng ấm áp soi khắp căn phòng. Từng tốp học viên cười đùa với nhau trên những chiếc ghế được xếp khắp nơi. Có nhóm chơi đùa, nói chuyện, có nhóm cùng nhau học bài. Không khí thật sôi nổi. Kamiya bống thấy lẻ loi trong cảnh ấy. Bỗng có người vỗ vai cô:
- Hey, bạn là Kamiya hả?
- Ừm, là mình.
- À, chào bạn, mình là Saki, nhà phó nhà Lục. – Cô gái với mái tóc dài màu vàng đưa tay ra.
- Chào bạn. – Kamiya đưa tay ra bắt tay Saki.
- Thực ra thì có một chút thay đổi về phòng ốc, bạn sẽ ở phòng 10-013 thay vì phòng 10-012.
- Vì đã xếp tôi ở chung phòng với một bạn nam nào đó?
- Haha, hệ thống thông tin ở trường này nhanh nhạy lắm. Xin lỗi vì sự nhầm lẫn nha.
- Không sao, giờ tôi về phòng được chưa?
- À, thẻ học viên của cậu đây.
Saki đưa cho Kamiya một cái hộp được trang trí khá màu mè. Chính giữa mặt trước là logo trường với hoa văn khá rườm rà, được sơn bảy sắc cầu vồng.
- Nhớ nè, đem về kích hoạt nó, chiếc thẻ này sẽ chỉ phản ứng với cậu thôi, và cậu có thể dùng thẻ này cho hầu hết mọi việc liên quan đến trường. Bây giờ giải thích thì dài dòng, cậu có thể tìm hiểu sau cũng được. Nhớ giữ kĩ thẻ đó, không có cái thứ hai đâu.
- Cám ơn cậu. – Kamiya nói rồi đi về phía thang máy, cũng không hỏi cách mở hộp hay kích hoạt. Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi cái không khí cộng đồng này, thứ làm cô… ghen tị.
Không khó khăn để tìm ra phòng của mình, Kamiya bước vào. Phòng không khoá. Có vẻ cô là người phải thiết lập các hệ thống khoá ở đây. Hoặc căn bản khoá không cần thiết ở nơi này. Căn phòng khá rộng rãi, có lẽ vì nó vốn là phòng cho hai người. Tường phòng được sơn một màu xanh lá dịu hơn so với bức tường bao ngoài. Dù sao đây cũng là màu sắc cô thích. Ngoài chiếc bàn học, chiếc giường và tủ thì không còn món đồ nào. Hành lí của cô đã được chuyển vào đây. Kamiya thả người trên chiếc giường đôi. Bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi. Để lát nữa cất đồ vậy.
Kamiya thiếp đi một lúc. Khi giật mình dậy cô nhận ra đã hơn 9 giờ. Bụng đói cồn cào, nhưng cần phải dọn dẹp trước đã. Kamiya bước vào phòng tắm rửa mặt, rồi xếp đồ đạc vào tủ. Chợt nhớ ra chiếc thẻ học viên. Kamiya mở hộp ra. Cô nhận ra việc mở khoá bằng dấu vân tay khá dễ dàng. Vì đã tưởng tượng khá nhiều nên Kamiya thấy hơi thất vọng về tấm thẻ, trông nó khá bình thường. Nhưng khi cô khẽ chạm vào mặt thẻ, thì một tiếng nói cất lên: ”Hệ thống cài đặt sử dụng: Kích hoạt.” Kamiya ngạc nhiên không biết nên làm gì. Một lát sau tiếng nói lại cất lên: “Bạn muốn tiếp tục hay huỷ bỏ?” “Tiếp tục.” “Bước 1: Nhận diện giọng nói. Xác nhận.” “Đã xác nhận rồi? Là vừa nãy mình nói đó hả?” Kamiya thầm nghĩ. Quy trình cài đặt cứ thế tiếp tục. Sau khi xác nhận giọng nói, tấm thẻ, à không, hệ thống bảo mật của tấm thẻ tiếp tục xác nhận dấu vân tay, DNA và nhóm máu. Cuối cùng là mật khẩu. Kamiya lựa chọn xác nhận dấu vân tay làm xác nhận cơ bản. Cuối cùng, tấm thẻ hiện ra các dịch vụ cô có thể sử dụng với tấm thẻ. Đang đói, nhìn thấy đặt đồ ăn, cô liền ấn thử và chọn món. Kamiya ngồi ngẩn ra, 9 giờ đêm rồi, nhà ăn của trường còn hoạt động không? Nhưng cô chưa kịp nghĩ thêm thì có chuông báo ngoài cửa, Kamiya ra ngoài thì ngạc nhiên vì thứ trước mặt mình. “Robot?” Một con robot đang đẩy chiếc bàn. Trên bàn là món ăn cô đã chọn, à không, thực ra còn khá nhiều món khác. Sau khi đưa đồ ăn cho Kamiya, con robot quay đi, tiếp tục đến trước một căn phòng khác. Khi bước vào, Kamiya mới để ý một cái khe trên cửa, cô nhét thử thẻ vào. Tiếng nói lại vang lên: ”Hệ thống khoá: Thiết lập.” Ra thế, xem ra cái thẻ này cũng có ích. Kamiya ăn xong rồi lại đi ngủ. Một ngày mai đang dần đến….
End chap 3.
P/s: Ngủ dậy ăn, ăn xong lại ngủ, heo detected
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:17.