Yamichi ngồi thừ người trên chiếc ghế. Mọi việc diễn ra quá nhanh ngoài dự tính của cô. Những ngày qua Yamichi phải lo rất nhiều việc trong trường. Chuẩn bị cho ngày hội năm mới, hội thao toàn trường, ẩm thực các thứ đến nỗi cô đã lơ là cảnh giác dẫn đến việc này. Mà nói đúng hơn, Kawahara mới là người trực tiếp gây nên. Cô nhắm mắt hồi tưởng cuộc nói chuyện với Kawahara.
Sau khi đọc thông báo mới, Yamichi lập tức gọi cho Kawahara, chất vấn về việc đó:
- Kawahara, tại sao em lại để cho học sinh đến gần nơi đó?
Kawahara, với khuôn mặt buồn bã, nói một cách nặng nề:
- Thực ra là em cố ý đưa Kamiya đến đó.
- TẠI SAO? Em đã biết là việc này không được phép mà.
- Yamichi, chị đừng cố gắng ngăn chặn mọi việc nữa. Khi nhìn thấy aura của Kamiya, em đã biết là chúng ta không còn cách nào khác nữa rồi. Chắc chắn việc Kamiya đến đây học đã có sự sắp xếp từ trước. Dù em không làm, hay Kamiya không vô tình tìm ra, thì ông ấy cũng sẽ nhúng tay vào. Vì thế em quyết định phải hành động. Chúng ta sẽ kéo Kamiya về phe mình trước, ông ta sẽ không thể làm gì.
- Em không biết việc này sẽ gây hậu quả gì đâu. – Yamichi ôm đầu – Mà bây giờ nói thì có ích gì chứ, thôi em về đi, chị cần ở một mình.
- Yamichi, chị hãy quyết định khi nào thì nói với Kamiya, nếu chị không thể, em sẽ nói.
- Không, bây giờ thì chưa. Ra ngoài đi, Kawahara, chị xin em đấy.
Kawahara đứng im lặng nhìn Yamichi như thể còn muốn nói gì đó, Yamichi thì rền rĩ: “Thôi mà, thôi đi mà.” Rốt cuộc, Kawahara cũng đi về.
Yamichi thở dài, cô vốn nghĩ mình có thể tin tưởng Kawahara, nhưng không ngờ suy nghĩ của cậu ấy lại khác cô. Bây giờ biết làm gì đây? Những lúc thế này mà tên ngốc Akio lại ở nhà. Thật không thể chịu đựng được mà. Trong lúc không thể kiềm chế, Yamichi hét lên đầy giận dữ:
- Toàn một lũ ngốc mà.
- Ơ? Chị nói em ạ?
Yamichi giật mình, đúng rồi, nãy giờ cô đang ngồi trong văn phòng hội trưởng hội học sinh mà. Cô quay sang cô bé có mái tóc xanh ánh tím đang hoang mang ở bàn bên cạnh:
- Không đâu, do chị đang bận suy nghĩ về một việc.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy mà em tưởng em gây rắc rối gì cho chị chứ. Mà chị gặp chuyện gì vậy? Để trong lòng không tốt đâu. Chị nói ra biết đâu em có thể giúp chị?
Yamichi cảm động nhìn cô bé, dù sao cũng được an ủi đôi chút. Thư kí của cô đúng là biết quan tâm người khác, đâu như bọn ngốc ngốc ngốc ngốc kia.
- Không được đâu Idoko à, việc này không liên quan đến em, chị không muốn em gặp rắc rối
- Nếu chị đã nói vậy thì thôi ạ. – Idoko mỉm cười, cô bé luôn biết giới hạn và không bao giờ cố gắng bước qua, ở điểm này thì Yamichi rất hài lòng.
Bỗng có tiếng gõ cửa, một cô bé với mái tóc dài màu trắng trong bộ kimono màu sẫm bước vào. Mắt cô bé thật đặc biệt với hai màu xanh và đỏ.
- Chị Yamichi, chị muốn gặp em à?
- Đúng thế, lại đây, Chiika. Idoko, hôm nay em về sớm được không?
Biết Yamichi muốn nói chuỵên riêng với Chiika, Idoko nhanh nhẹn ra về. Nhưng khi cô vừa đóng cửa lại, cánh cửa lại mở ra lần nữa, Chiika bước nhanh ra ngoài, sau khi nói lại một câu:
- Chị đừng lo, em biết mình phải làm gì.
End chap 7.
P/s: Chap này hơi ngắn, mong mọi người thông cảm.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:21.