Kamiya lẩm bẩm. Cô đã về phòng của mình, nằm trên chiếc giường ấm áp. Nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Suốt cả ngày, cô nhìn thấy những thứ mà bình thường mình không thể thấy. Và trong hang lô hang lốc những thứ kì lạ cô gặp hôm nay, thì cái thông báo trở thành nhà trưởng là kì lạ nhất. Kamiya thậm chí còn chưa biết nhiều về ngôi trường này. Cô mới chỉ quen được vài người bạn trong lớp. Chưa kể cô còn chẳng có thành tích gì. Việc này… không bình thường. Cả thái độ của Kawahara nữa. Những lúc thế này Kamiya lại muốn nhấm nháp thứ gì đó. À, cái thẻ. Đâu rồi nhỉ. Kamiya chợt nhớ ra lúc đi tắm cô đã để thẻ lên bàn học. Rướn người hết cỡ, cô vẫn không với tới. Bước xuống thì… lười quá. Giá mà nó bay đến đây nhỉ. Kamiya thầm nghĩ. Nghĩ là nghĩ thế thôi, làm sao nó bay đến được chứ. Đành bước xuống đi lấy vậy. Nhưng, chiếc thẻ bỗng di chuyển rồi rớt xuống tay Kamiya.
Kamiya ngạc nhiên, không, là kinh hoàng. Cô ngó quanh phòng. Không có ai. Thậm chí dù có người thì cũng không thể di chuyển chiếc thẻ mà cô không biết. Cửa sổ đóng kín. Mùa này rất lạnh nên Kamiya đã chặn mọi đường mà gió có thể vào. Vậy thì… tại sao? Không lẽ… là do mình? Có thể lắm chứ, mình đã thấy những thứ kì lạ, nếu bây giờ có thể làm việc gì đó kì lạ cũng không có gì khó tin. Vậy mình sẽ thử lần nữa. Nghĩ là làm, Kamiya kiểm chứng suy nghĩ của mình. Suốt đêm…
.
.
.
Khi ánh nắng yếu ớt soi vào cửa sổ, Kamiya mới nhận ra trời đã sáng. Kì lạ, dù đã thức cả đêm nhưng cô lại không thấy mỏi mệt chút nào. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Kamiya bước ra ngoài. Đến khi ấy cô mới nhận ra là tuyết đang rơi. Từng hạt tuyết mong manh rơi xuống rồi tan biến vào trong cái nền trắng khổng lồ trên nền đất. Mọi vật đều nhuốm một màu trắng xoá. Thời tiết thay đổi nhanh đến bất ngờ. Dù biết đang là mùa đông, nhưng cô không nghĩ lại lạnh đến mức có tuyết rơi. Dù sao thì, Kamiya thích tuyết, cô thích lạnh. Cảm giác rũ bỏ mọi suy nghĩ, mọi giác quan, chỉ còn một mình đơn độc trong cái lạnh tàn bạo nhấn chìm mọi sự sống có gì đó quen thuộc với cô. Bỗng tiếng tít tít báo hiệu tin nhắn vang lên.
“Sau giờ học đến phòng họp hội học sinh gấp, có cuộc học quan trọng.”
Tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ. Kamiya thở dài. Sao cô lại dính vào việc này chứ…
.
.
.
Kamiya đưa tay lên định gõ cửa. Nhưng bỗng nghĩ gì đó, cô lại đút tấm thẻ của mình vào khe. Cửa mở, y như điều cô đoán. Khi bước vào, Kamiya mới nhận ra trong phòng có khá nhiều người. Có người cô quen, có người chưa gặp mặt bao giờ.
- Em đến rồi đó à? – Cô gái có mái tóc đen huyền ngẩng lên, người này thì Kamiya biết. – Cuộc họp các nhà trưởng sắp bắt đầu rồi.
- Xin lỗi, có vẻ như em đã đến trễ?
- À không, do mấy tên này cúp học thôi.
- Này, Yamichi, sao cậu cứ nhắc mãi việc đó vậy. Có phải do tôi muốn đâu. – Người thanh niên có mái tóc đen được cắt gọn ghẽ có vẻ khá chững chạc, có vẻ thôi, cằn nhằn.
- Tôi còn chưa tính vụ cậu nghỉ học suốt 3 tháng đấy.
Anh chàng đó ngó lơ sang chỗ khác xem như không nghe thấy gì.
Kamiya nhìn quanh phòng. Căn phòng này có khi còn rộng hơn cả phòng học của cô, với chiếc bàn hình elip ngay chính giữa. Trên bàn là những chiếc màn hình cực mỏng. Toàn bộ căn phòng được sơn màu vàng tạo cảm giác ấm áp, đối nghịch với các loại máy móc lạnh lẽo. Tất cả tạo thành một tổng thể hài hoà.
Yamichi chỉ vào một chiếc ghế:
- Chỗ của em đây.
So với lần gặp trước thì Yamichi có gì đó xa cách. Nhưng Kamiya không để ý nhiều. Cô còn bận nhìn Kawahara với ánh mắt dò hỏi. Cô có nhiều thứ muốn hỏi cậu lắm…
- Kamiya, đây là Idoko, cô bé sẽ đại diện nhà Tím trong cuộc họp này, còn đây là Chiika, nhà phó nhà Chàm, à, anh chàng đằng kia là Akio, nhà trưởng nhà Cam. Còn lại thì chắc em biết hết rồi.
Kamiya ngạc nhiên:
- Kimono à?
- Ừm, “Chỉ cần ngắn thì mặc váy đồng phục, kimono, váy y tá hay hầu gái đều được”, nguyên văn bởi hiệu-trưởng-biến-thái. – Yamichi thở dài.
- Vâng ạ, thế còn nhà Vàng? – Kamiya cười trừ.
Ánh mắt Yamichi ngay lập tức chuyển sang một, ừm, một tia nhìn đầy sát khí. Như thể “nhà Vàng” là kíp nổ của một quả bom khổng lồ. Khi Kamiya chưa kịp phản ứng sao trước tình cảnh đó thì Yamichi đã rút thẻ ra, và đi ra khỏi căn phòng như một cơn lốc.
- Bỏ cả buổi họp này thì chỉ có thể là cậu ta đang ở phòng tắm nữ. – Akio cười khẩy, đút một miếng khoai tây chiên vào miệng.
- Trong khi chờ đợi, sao chúng ta không ăn món takoyaki đặc biệt từ nhà ăn? – Idoko cười-một-cách-đầy-ẩn-ý.
End chap 8.
P/s: Lại kéo dài ra rồi, hẹn Baka chap sau vậy.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:15.