Bóng tối phủ lớp khăn đen kịt lên cả không gian, làm cho người ta mất phương hướng trong cái sâu hun hút không biết điểm bắt đầu và điểm kết thúc đó. Takoshi lần mò cái đèn pin trong túi, nhưng khi cậu bật lên, một bàn tay khẽ gạt nút tắt.
- Trong tình trạng này, không bật đèn sẽ tốt hơn – Akio thì thào.
Takoshi khó chịu cất chiếc đèn pin vào túi quần. Cậu cằn nhằn:
- Anh thấy được chứ tôi không thấy được.
- Cậu nên học cách cảm nhận bằng nhiều giác quan chứ không chỉ bằng thị giác.
Đương nhiên Takoshi biết phải thế, nhưng cậu vẫn bức bối với người đang đi phía trước.
- Anh bảo nhìn thấy được nguy hiểm, nhưng anh không thấy nó quá trừu tượng à?
- Nếu cậu hỏi về chuyện đó thì… thật ra, cậu có biết về trường sinh học không? – Akio trầm ngâm.
- Nghe cứ như tôi sắp biết một bí mật động trời gì ấy.
- Có một thuyết khoa học nói rằng mỗi người đều được điều khiển bởi một xung điện nào đó, và khi người ấy chết, thứ đó sẽ thoát ra khỏi cơ thể, họ gọi đó là linh hồn.
- Thế thì liên quan quái gì tới nguy hiểm?
- Vì trường sinh học khi thoát ra khỏi cơ thể thì sẽ ở yên một chỗ, một số người phát triển những cơ quan ở não cho phép họ bắt được tần số của trường sinh học, đó là các nhà ngoại cảm.
- Và…?
- Tôi có thể nhìn thấy trường sinh học – Akio cười – Theo như cách nghĩ đó, cửa nào càng nhiều trường sinh học, thì chứng tỏ càng có nhiều người chết, và như thế thì càng nguy hiểm. Hở, cậu sao thế?
- Có thể nói chuyện như thế với vẻ mặt bình thản như vậy, thật ngưỡng mộ anh đấy – Takoshi nhăn mặt.
- Quá khen.
- Anh nghĩ những người kia thế nào? – Takoshi ngẫm nghĩ rồi bất chợt hỏi.
- Sẽ ổn cả thôi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở một hang động khác, Takuei thả từng bước chân chậm rãi. Ánh đèn chỉ đủ soi một khoảng nhỏ trước mặt cậu. Lần tay theo từng vết rạn trên vách động, cậu cẩn thận kiểm tra từng chút một trước khi đi tiếp. Takuei nhặt một hòn đá lăn lóc và ném nó lên bức vách trước mặt. Tức thì một lưỡi dao khổng lồ rớt từ trên xuống. Lưỡi rỉ sét chứng tỏ đã khá cũ. Takuei đạp lên lưỡi dao, nó đổ xuống phía trước. Cậukhinh khỉnh ngó xuống, rõ ràng mấy cái bẫy nhạt nhẽo kiểu này hợp với Kamiya hơn.
Bỗng Takuei dừng lại, thở dài. Tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau cậu rõ ràng báo trước chuyện chẳng hay ho gì. Takuei quay người ra sau, nhìn ánh đèn pin đang tiến dần đến phía mình.
Khi ánh đèn dừng hẳn trước mặt Takuei, cậu mới lờ mờ nhìn thấy người đang cầm đèn. Đó là cậu bé có mái tóc bạc được vuốt dựng lên.Là Kaha, không quên được, kẻ đã làm Chiika buồn đến thế. Nhưng không quên thì làm gì nhỉ?
Trong khi Takuei đang suy nghĩ, thì đối phương đã lên tiếng trước.
- Hờ, ra là tên nhóc yếu nhất bọn đấy à?
- Hở? Ta tưởng các người biết trước đề cơ đấy. Người yếu nhất phải đi vào cửa ít nguy hiểm nhất chứ nhỉ.
Ánh mắt của Kaha vụt lóe lên sự giận dữ. Nhưng biểu hiện đó trôi qua rất nhanh, môi cậu nở một nụ cười quái đản:
- Do Shiina quá lo xa thôi, dù sao, nếu đã gặp thế này, thì xem như cô ta không thể phàn nàn gì nữa.
- Nghe điệu bộ như thể ngươi đã bị xếp vào nhóm cố tình bị thua nhỉ. Muốn thắng ta để chứng tỏ bản thân à? Mơ đẹp quá đấy.
- Nói nhiều làm gì, hãy để hành động chứng minh đi – Kaha lại cười.
Takuei lùi lại, đằng sau cậu lúc này là một không gian rộng lớn giống một căn phòng với một cái bục lớn ở giữa. Ánh sáng bỗng bùng lên dù không có ai thắp đèn, cũng chẳng có một dấu hiệu nào cho thấy nơi đây thông ra bên ngoài.
- Có vẻ giống một sàn đấm bốc đấy, sao chúng ta không lên đó thử - Takuei nhếch mép.
- Được thôi, con người.
Cái bục hình vuông cao hơn mặt đất chừng nửa mét, và rất lớn. Khi bước lên, Takuei chú ý đến những lát gạch hình vuông. Chúng có kích cỡ vừa với bàn chân, và cậu có thể chảm nhận độ lún, dù rất nhẹ, khi giẫm lên.
Kaha vòng ra đằng sau Takuei, bước lên phía bên kia của cái bục, rồi tiến vào giữa.
- Thế này đúng chứ?
- À, đương nhiên.
Không chậm trễ một giây nào, nắm đấm của Takuei đã lao tới, nhưng Kaha dễ dàng né được. Trong khi Takuei vẫn chưa hết đà, một cú đấm đã bật ra, nhưng cậu nghiêng người né được, đồng thời chân cậu quét qua chân Kaha. Kaha mất trọng tâm chưa kịp đứng vững lại thì cả cơ thể của cậu đã bị Takuei đè lên.
- Cái này đâu phải đấm…
Tiếng nói vừa phát ra đã bị Takuei chặn lại, cậu cười nụ cười tàn nhẫn.
- Bây giờ mới là đấm này.
Kaha bị Takuei đánh mà không thể chống trả. Cậu cố gắng giãy dụa, nhưng hai tay đều đã bị Takuei kẹp chặt. Cuối cùng, Kaha móc được chân vào cổ Takuei và quật cả thân hình Takuei ra đằng sau. Bị bất ngờ, nhưng trước khi chạm đất, Takuei vẫn kịp xoay người để giảm lực tác động lên cơ thể.
- Ngã đẹp đấy, xem ra mi cũng thuộc bài đấy chứ.
- Ta đâu được tơi tả như ngươi – Takuei mỉa mai.
- Ta khác hẳn lũ người yếu đuối như mi, các vết thương này sẽ sớm lành thôi. Bây giờ tiếp tục nhé.
Nói rồi, Kaha lao tới, như Takuei lách người qua một bên. Bàn chân Kaha vừa chạm xuống sàn, thì cậu bỗng giật nảy mình, phản ứng co giật lan khắp toàn thân. Kaha ôm lấy người một cách đau đớn. Nhìn cảnh đó, Takuei thản nhiên nói:
- Ra là điện giật à, vậy mà ta tưởng sẽ nổ chứ.
- Mi… biết gì à… - Kaha thì thào.
- Từ khi bước lên ta đã nghi ngờ rồi, quả nhiên là trò đặt bom, thật nhạt nhẽo. Đơn giản công việc ngươi phải làm là né tất cả bẫy ở đây, mỗi ô có gợi ý là số lượng bẫy xung quanh nó.
- Chết tiệt.
- Bọn ngươi được dạy dỗ nhiều thứ mà cả trò đơn giản này cũng không biết à?
Kaha lồm cồm đứng dậy, cậu bước xuống phía bên kia của cái bục. Nhưng khi đến mép, cậu lại bị giật một lần nữa.
- Ra thế, chưa dò ra hết bẫy thì không thể ra khỏi đây.
- Mi còn không mau giải trò này à?
- Ta lại thấy, nhân cơ hội này xử lí ngươi trước tốt hơn – Takuei liếc nhìn kẻ đang đau đớn nằm dưới chân mình.
Takuei bước xuống cái bục. Sau khi đã dò ra hết bẫy, một cánh cửa mới xuất hiện. Cậu bước đến xuống, cẩn thận xem xét xung quanh rồi mới bước vào. Ngay sau khi đặt chân qua phía bên kia, cánh cửa đóng sập lại. Có lẽ nó chỉ cho một người đi qua, vậy bây giờ không cần lo lắng về đối thủ nữa. Dù nghĩ thế, nhưng Takuei vẫn chưa hết cảnh giác. Cậu vẫn di chuyển quá chậm cho tới khi nhìn thấy thứ mà cậu nghĩ là cỗ máy cần được kích hoạt. Cậu bước đến gần, với tay đến. Nhưng khi tay cậu vừa chạm vào, thì một chiếc phi tiêu bay tới. Takuei nhướng mày nhìn về phía mà chiếc phi tiêu từ đó bay ra. Chẳng khó khăn để nhận ra người đang đứng đó, Kaha.
- Chết không cam tâm nên hiện hồn về đấy à?
- Ngươi nghĩ mình sắp thắng nên hoang tưởng đấy à? Ai chết chứ.
Kaha đứng đó với một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh. Takuei xoa xoa cái găng tay bọc thép của mình.
- Đến ta còn đau thế này, ngươi cũng cứng đầu quá nhỉ.
- Không mượn mi quan tâm, mi nên lo cho mình thì hơn đấy.
Kaha lia cây đèn pin một lượt, ánh mắt không thèm dừng lại chỗ Takuei dù chỉ một giây. Mặc dù điều này khiến Takuei khá khó chịu, nhưng có chuyện khác khiến cậu quan tâm hơn.
- Ta nhớ là cánh cửa đã đóng lại, không có cách nào mở ra được, tại sao ngươi đuổi theo nhanh thế nhỉ.
- Ai chà, chuyện này nên bắt đầu giải thích từ đâu nhỉ. Thực ra thì, cánh cửa đó chỉ mở ra khi có người vượt qua thử thách. Thậm chí dù chưa vượt qua thử thách mà đi qua được cánh cửa, thì dãy hành lang dẫn đến đây cũng không tồn tại.
- Là sao?
- Ta đã thử đi qua cánh cửa, những gì đằng sau chỉ là một khoảng không vô tận. Ta nghĩ, sau khi hoàn thành thử thách thì nền hành lang mới hiện ra. Mà ta thì có lí do để không thể thực hiện thử thách, vì thế ta cần đến ngươi.
- Ta không nghĩ ngươi lại ngu ngốc đến độ không làm được trò chơi đơn giản đó. Vậy, chẳng lẽ… ngươi không nhìn thấy?
- Nhạy bén lắm, đúng thế, ngớ ngẩn thật, dù giống loài bọn ta có vùng nhìn thấy lớn hơn nhiều so với lũ người yếu đuối, nhưng lại có một khoảng mà các ngươi nhìn thấy trong khi bọn ta không thấy. Mà thôi, dù thế nào thì ngươi cũng hết giá trị lợi dụng rồi. Chết đi nhé – Kaha cười lớn.
- Cứ mơ đi.
“Vậy là nãy giờ bị hắn dắt mũi à?” - Takeui nghĩ thầm – “Đáng tiếc là hắn đã nhầm, lí do thực sự khiến mình có thể nhìn được là… khoan đã, tại sao anh ta biết? Việc này không có trong kế hoạch mà?”
Trong khi Takuei đang suy nghĩ thì Kaha đã tiếp tục ném phi tiêu. Năm chiếc phi tiêu nhắm thẳng hướng Takuei phóng tới. Cậu giật mình vội né sang một bên khi chiếc phi tiêu bay tới. Bỗng chúng biến mất giữa không trung và bất ngờ hiện ra ở các hướng khác nhau. Điều này khiến Takuei lúng túng. Một chiếc phi tiêu từ sau bay tới sượt qua lưng cậu.
- Hết giờ rong chơi rồi – Kaha cười mỉa – Nếu mi vẫn nghĩ rằng đây là một chuyến du lịch, thì hối hận được rồi đấy.
- Ngươi… năng lực của ngươi là…
- Là teleport đấy, thấy thế nào?
- Ra vậy, thế nên ngươi mới có thể đi qua cánh cửa đóng. Nhưng tại sao ngươi phải chờ ta? Dù không có nền, ngươi vẫn tele qua được mà.
- Điều này có hai lí do, thứ nhất, ở đây hang động chằng chịt, ta có thể tele qua nhầm cửa của người khác, thứ hai, ở đó, năng lực của ta bị yếu đi, không lẽ ngươi không thấy hành lang đó quá dài để đi bộ à?
- Đúng là thế - Takuei lẩm bẩm, máu chảy ra làm cậu thấy khó chịu.
Đúng lúc ấy, lại một đợt phi tiêu nữa bay đến. Những chiếc phi tiêu lại biến mất và xuất hiện ở các vị trí khác nhau. Takuei xoay một vòng, tay cậu quét ngang những thứ vũ khí đang nhăm nhăm tấn công mình.
Lần này, đến lượt Kaha bất ngờ, cậu chật vật lắm mới né được những chiếc phi tiêu.
- Mi… đã làm gì?
- Ta có hai điều cần nói, thứ nhất, phi tiêu dùng để ám sát, ngoài tính lén lút còn phải bất ngờ, mà ngươi thì dùng lại chiêu đã dùng một lần, thì tính bất ngờ không còn nữa. Thứ hai, ta quên giới thiệu, năng lực của ta cũng là teleport.
- Cứ cho là thế, nhưng đừng quên thể lực của mi yếu hơn ta, nếu cứ đấu thế này, kẻ gục trước sẽ là mi.
- Thực ra ta không có ý định đấu dai dẳng với mi.
Đúng lúc ấy, một thông báo vang lên: “S-7 đã kích hoạt cửa thứ nhất”.
Mặt Kaha biến sắc.
- Ngạc nhiên đúng không? Khi ngươi bận né phi tiêu ta đã kích hoạt nó. Thắng ngươi quá dễ dàng. Nếu ngươi không khinh địch và để lộ điểm yếu thì chắc ngươi đã không thua khó coi thế này.
- Chết tiệt.
Kaha lao vào Takuei, nhưng cậu đã tele ra ngoài.
“Mình đã thấy kì lạ khi hắn đi vào mà vẫn cầm đèn pin, với năng lực của hắn, sao lại không tele thẳng đến chỗ cỗ máy mà lại đánh mình. Quả nhiên, hắn không nhìn thấy gì cả. Dù sao thì, thắng nhờ vào điểm yếu của hắn và nhờ vào cặp kính mượn này cũng chẳng vẻ vang cho lắm. Cũng phải cảnh giác với anh ta nữa.”
Takuei suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
“Dù sao mình cũng xong rồi, đi giúp người khác được đấy nhỉ. Chiika có thể nhìn thấy tương lai và Yamichi đọc được suy nghĩ của người khác chắc không gặp nguy hiểm được. Akio và Takoshi chắc còn lo cho mình ấy chứ cần gì mình lo. Kamiya đi cửa dễ nhất chắc cũng không có gì. Đi giúp Kawahara vậy”
Nghĩ thế rồi, Takuei lao đi.
.
.
.
Ở một nơi khác.
Idoko liếm bàn tay dính máu của mình một cách thích thú. Phản ứng như vậy, đương nhiên đó không phải máu của cậu. Phía trước, Chiika ôm cánh tay đang chảy máu đầm đìa của mình. Máu là của cô bé, nhưng cô không quan tâm mà hướng ánh mắt lo lắng về bên phải. Không xa nơi đó, Yamichi đang chậm chạp nhặt lại thanh kiếm của mình. Cô gái có mái tóc nâu cột hai bên, Shiina, mỉm cười:
- Yên tâm đi, cái chết sẽ đến rất nhanh thôi ~~
End chap 20.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 14-04-2013 lúc 23:38.
- Hả? Cậu thấy đấy, chú chim bé nhỏ này vừa bị thương, tớ chỉ băng lại cho nó thôi mà.
Cậu bé với mái tóc bạc chưng hửng như vừa gặp chuyện gì kì lạ lắm. Cậu quay mặt đi, phun một bãi nước bọt xuống đất.
- Rách việc.
Vệt màu xanh dương lấp lánh dưới ánh chiều tà, mang một vẻ buồn man mác.
.
.
Huỵch.
Thân hình bé nhỏ đập mạnh xuống đất.
- Em không hiểu sao? Đã nói là không được nương tay mà!
- Nhưng thưa thầy, em thấy việc này không cần thiết, chúng ta có thể…
Chát.
- Không hiểu sao em có thể được chọn nhỉ.
.
.
Đúng thế. Tại sao nhỉ?
Vì sao mình lại ở đây?
Vì sao mình lại làm những việc này?
Khu đặc huấn cho những người được chọn.
Mà chọn làm gì ư?
Chọn để tiêu diệt con người.
Hài hước thay, nơi này lại nằm ở trái đất.
Những kẻ ăn nhờ ở đậu, lại lăm le thôn tính hành tinh này.
Tại sao người ta không thể chung sống hòa bình nhỉ.
Ngay cả con người cũng thế.
Nền văn minh đâm chồi trong ngọn lửa chiến tranh và được tưới bằng máu.
Hòa bình mãi mãi chỉ là giấc mộng không tưởng.
Ta muốn thay đổi thê giới này.
Ta sẽ…
- 1A, đang suy tư gì thế?
- Có gì đâu.
Chàng trai có mái tóc xanh biếc khẽ lắc đầu.
- 1B, đã bảo đừng có gọi tôi là 1A rồi còn gì.
- À rồi, quý ngài Aichi đang phiền não chuyện gì thế?
Không gian xung quanh bỗng bừng sáng bởi một ánh đèn công suất cao, soi rõ mọi thứ. Ở đó, có khoảng mười người đang đứng. Điều kì lạ là, tất cả họ đều giống nhau.
- Aichi, không liên lạc với nhóm 2B được nữa.
- Chà, xem ra chúng ta sắp tìm được con đường đúng rồi.
- Này, tên nhóc đó đang đến gần đấy.
- Nhóm 5B tệ quá, ngăn có một tên nhóc cũng không được – Aichi thở dài – Mà thôi, dù sao chúng ta cũng sắp đến đích, việc đó cũng chẳng quan trọng mấy.
- Chết tiệt, sao mình lại phí thạm thời gian thế này chứ.
- Tôi thông cảm cho cậu mà, đó là những gì tốt nhất cậu có thể làm rồi.
Kawahara bực dọc cố tìm cách xông lên, nhưng rốt cuộc cậu cũng không tiến thêm được tí nào.
- Cậu có thể tạo ra lớp màn chắn để bảo vệ, nhưng năng lực đó vô dụng với chúng tôi. Kể cả cậu có khả năng chiến đấu, thì chúng tôi cũng chỉ cần câu giờ là có thể thắng.
Kẻ-tóc-xanh giống hệt Aichi thản nhiên giảng giải, trong khi một nhóm khác đang vây xung quanh Kawahara. Dù cậu có đánh gục bao nhiêu tên, thì chúng cũng lại xuất hiện tiếp, liên tục.
- Cậu cố gắng thế làm gì chứ? Tôi đã nói sẽ không làm hại cậu, việc cậu cần làm chỉ đơn giản là đứng yên chờ chúng tôi hoàn thành thử thách.
- Ngươi có thể đứng yên nếu như biết rằng việc ngươi làm có ảnh hưởng đến nhiều sinh mệnh sao?
- Đươc chứ - Kẻ-tóc-xanh trầm ngâm – nhưng nếu cậu đã nói thế, thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Hãy thử chọn lựa con đường mình đi xem.
- Ngươi nói thế là ý gì?
- Đi theo tôi.
…
- Ngươi, sao ngươi biết việc này?
Trước mặt Kawahara, một khoảng không gian rộng lớn xuất hiện và hàng chục cánh cửa hang khác xuất hiện.
- Đó là thử thách của màn này. Cậu thấy đấy, năng lực của 1A là nhân bản chính mình. Cậu ấy có thể phân ra hàng chục cơ thể, và mỗi cơ thể đều được liên kết với nhau. Hiển nhiên, với số lượng phân thân của mình, cậu ấy có thể đi tất cả các hang một lượt. Không cần phải suy luận hay dựa vào may rủi. Cậu ấy đã vào hang được một giờ rồi, cậu nghĩ có thể đuổi kịp 1A sao?
- Ta sẽ đi, dù cho cánh cửa dẫn đến đâu.
- Hoan nghênh tinh thần của cậu, nhưng cậu định dựa vào gì để lựa chọn? Dù cậu có thể đuổi kịp một nhóm nào đó, thì điều đó cũng chẳng giúp cậu chiến thắng. Tóm lại, đó là bàn thua được biết trước.
- Im đi, đừng nói chuyện thua hay không. Ta ghét nhất là bỏ cuộc giữa chừng như thế.
Kawahara nói rồi vội vã bỏ đi.
Kẻ-tóc-xanh-giống-Aichi nhìn theo, lắc đầu:
- Cậu cũng cố chấp đi theo một con đường không có điểm đến, y như Aichi vậy.
------------------------
Karuma ngồi trong căn phòng màu trắng rộng lớn, theo dõi tình hình bên trong. Bỗng ông giật mình quay lại đằng sau.
Ở đó là một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi, đang ngồi trên một cỗ máy tương tự chiếc xe lăn. Đôi mắt cậu đen thẳm, hợp với mái tóc đen tạo nên cảm giác tăm tối. Cậu bé mở lời, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.
- Có vẻ ngươi kiếm được kha khá từ chuyện cá cược trong cuộc thi này nhỉ.
- Ngài vào… à không, ngài đến đây chắc không phải để bàn vấn đề lợi nhuận với tôi đâu nhỉ.
- Ngươi đã tiếp tục việc ta làm dang dở, dù có muốn ngăn cản ý định điên rồ đó, đúng, nó quá điên rồ nên ta đã từ bỏ, nhưng ta lại khao khát nhìn thấy kết quả của nó hơn nữa. Ta không biết mình thật sự muốn gì nữa. Có lẽ ta đã quá già để suy xét đúng sai rồi. Ta chỉ có thể ngồi nhìn thôi – Cậu bé lầm bầm với giọng nói nhỏ đến nỗi không rõ cậu nói với Karuma hay tự nói với mình, chỉ biết rằng đó không phải giọng điệu của một đứa trẻ.
- Chẳng phải ngài đã chờ đợi ngày này đến nỗi phá vỡ quy luật tự nhiên và cố gắng sống lay lắt suốt 800 năm nay đó sao? Tôi sẽ cho ngài thấy điều ngài chờ đợi – Karuma mỉm cười, ông ta chắc rằng mình đã tìm thấy nhược điểm của người đang ngồi trước mặt.
- Có lẽ là thế, hoặc cũng có thể không… - Tiếng nói nhẹ nhàng buốt giá vang lên, cậu bé biến mất, nhẹ nhàng như khi bước vào.
Karuma như bừng tỉnh. Ông vội vàng đứng dậy kiểm tra mọi cánh cửa. Nhưng kết quả chỉ làm cho ông sợ hãi hơn. Cuộc nói chuyện đó có thật đã diễn ra, hay người đó có từng hiện diện trong căn phòng này, Karuma cũng không chắc.
- Đó là sức mạnh của aura trắng sao?
End chap 21.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 27-07-2013 lúc 00:05.