Sáng sớm, những tia nắng nhỏ bé len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Kamiya ngồi dậy nhìn quanh. Không phải mơ, cô đã ở ngôi trường mới này được một ngày. Bây giờ phải đi học thôi.
Sau khi làm vệ sinh xong, Kamiya mở tủ nhìn chằm chằm vào bộ váy đồng phục. Không trốn được nữa rồi. Đành vậy.
Kamiya bước ra cửa đúng lúc cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Cậu học sinh trạc tuổi Kamiya với mái tóc xanh lá bù xù ngó qua rồi cười toe:
- Yo, chào bạn-cùng-phòng-hụt.
- Chào hàng xóm. – Cô đáp lại.
- Tớ là Fuwa, học lớp 10C6.
- Kamiya, lớp 10B2.
- Cậu dậy sớm thế, có muốn đi ăn sáng với tớ không?
- À, ừ, được thôi.
Fuwa rút tấm thẻ của mình ra, ngón tay cậu ta lướt nhanh trên mặt thẻ.
- Sáng nay chỉ có bánh mì kẹp trứng cá tầm và thịt bò Kobe nấu đậu là có vẻ ngon. Cậu ăn chứ? Tớ đặt bàn luôn.
- Ừm.
Kamiya cùng Fuwa bước vào thang máy, họ xuống nhà ăn ở tầng trệt. Fuwa bước vào trước dẫn Kamiya qua các dãy bàn rồi dừng lại ở một nơi. Một con robot đem đồ ăn đến cho họ. Kamiya nhìn quanh nhà ăn rồi thắc mắc:
- Nhìn vắng vẻ quá, không giống khu nhà cho hơn 2 ngàn người ở chút nào. Hay do giờ giấc khác biệt?
- Hầu hết là ăn trên phòng mình rồi, vả lại còn có một nhà ăn trên tầng thượng, nhưng mà học sinh như chúng ta không được lên đó.
- Sao vậy?
- Trên cao, cảnh đẹp, nói thế là đủ hiểu rồi, nhà ăn trên đó cao cấp như vị trí của nó, trừ các bác tiến sĩ và giảng viên ra thì nhà phó trở lên mới được lên. – Fuwa vừa đút thìa súp vào miệng vừa giải thích.
- Ở đây phân chia cấp độ rõ rệt quá nhỉ, làm sao mà biết việc gì mình được làm và không được làm?
- Mọi thứ đều có trên tấm thẻ học viên của mỗi người. Ngay cả thẻ cũng chia làm nhiều loại. Như thẻ của tớ và cậu là thẻ cấp D, cấp thấp nhất.
- Ra thế.
Câu chuyện được tiếp diễn với đủ thứ trên trời dưới đất. Kamiya khá vui vì đã kết bạn được với một người chứ không bị xa lánh như hôm qua. Bất giác cô nghĩ đến Kawahara, thực ra cậu ta cũng có ý tốt.
Sau khi ăn xong, Fuwa tạm biệt Kamiya để đến lớp học. Hoá ra lớp B thiên về khoa học, lớp C thiên về xã hội lại nằm ở 2 nơi khác nhau. Ngay cả cách sắp xếp chỗ học cũng kì lạ, thật tò mò về hiệu trưởng quá.
Vừa đến lớp, Kamiya đã gặp Kawahara, cậu ta đang ngồi im như thể chăm chú vào cái gì đó lắm. Nhưng khi Kamiya bước vào thì Kawahara đã quay sang ngay lập tức.
- Cậu đến sớm thế?
- Ừ, tôi đến sớm để xem trực nhật cần làm những gì.
- À, để tớ dẫn cậu đi.
Kawahara nói rồi kéo Kamiya ra ngoài. Đến lúc ấy Kamiya mới cảm thấy hiểu biết của mình về ngôi trường quá ít. Điểm đến của hai người là một khu vườn, nói chính xác thì nó là một cái sở thú.
- Cái này….
- Vườn thú của trường đấy, cậu có thể tìm được bất cứ loài thú nào ở đây, và chỉ cần – Kawahara rút thẻ của mình ra, đặt phía trên bảng tên của con thú – làm thế này là có thể biết mọi thông tin về nó.
- Tôi phải làm gì ở đây?
- Hầu hết vườn thú thuộc quyền quản lí của khu đại học, nhưng lớp ta có một cái chuồng nhỏ ở đây. – Kawahara vừa nói vừa bước tiếp.
- Woa, ở giữa một vườn thú toàn các loài quý hiếm là một cái… chuồng gà?
- Thì… tuỳ loài thú mà lớp chọn, mỗi lớp đều phải nuôi mà. Công việc của cậu là mỗi sáng cho gà ăn và thu trứng gà về nhà ăn, vậy thôi. Tôi về lớp nhé.
Kawahara lại đi một cách vội vã. Kamiya đứng ngắm bầy gà một hồi rồi đi lấy thức ăn. Sau đó cô lấy trứng gà, nhưng bỗng cảm thấy là lạ. Trong số những quả trứng có quả đang phát sáng. Kamiya nhíu mày, hay hình hoa mắt nhỉ, nhưng quả trứng đó đúng là đang phát sáng. Cô khẽ chạm vào quả trứng, thì bất ngờ nó như tan biến vào không gian. “Chắc mình nhìn nhầm thôi.” Kamiya tự nhủ rồi đem giỏ trứng đi. Vừa bước được bước đầu tiên thì cô giật thót người. “Hình như mình vừa giẫm phải cái gì đó mềm mềm.” Đó không phải lí do Kamiya giật mình, mà là tiếng méoooo thảm thương. “Mình… vừa giẫm phải con mèo dễ thương này sao?” – Kamiya nghĩ một cách đau khổ.
- Xin lỗi cưng – Cô xoa đầu chú mèo nhỏ - Có đau không?
- Này, nhóc làm gì con mèo của chị thế?
Kamiya ngước lên nhìn cô gái vừa lên tiếng. Mái tóc dài chấm hông đen tuyền tung bay trong gió…..
End chap 4.
P/s: Không có gì cần nói, bắt đầu vào story chính rồi *lắc lắc* vẫn nhiều hội thoại
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:18.
Thẻ thành viên là tấm thẻ xác nhận một người nào đó là thành viên trong học viện Heart Nova. Thẻ chia làm 5 cấp độ từ cao đến thấp: S, A, B, C, D. Tấm thẻ chỉ được kích hoạt khi ở trong tay chủ sở hữu nên người này không thể dùng thẻ của người kia.
Đối tượng cấp thẻ:
- D: học viên bình thường.
- C: học viên đã hoàn thành chương trình đại học, cán bộ lớp.
- B: giảng viên của trường, nhà phó các nhà, thành viên hội học sinh.
- A: nhà trưởng các nhà, thành viên hội đồng giảng viên, ban giám hiệu.
- S: hiệu trưởng.
Tác dụng của thẻ:
*Tra cứu thông tin trong thư viện:
- D: hầu hết thông tin.
- C: như trên.
- B: như trên.
- A: như trên, và các thông tin mật không được công khai.
- S: như trên, và có thể thay đổi thông tin.
* Chọn món ăn:
- D: hầu hết các món.
- C: như trên.
- B: như trên, và có thể thêm thông tin, hình ảnh các món ăn.
- A: như trên.
- S: như trên.
* Ra vào:
- D: ra vào cổng trường, lớp học, kí túc xá, phòng riêng, các nơi công cộng.
- C: như trên, và ra vào các phòng thí nghiệm, phòng nghiên cứu ngoài các phòng phục vụ việc học.
- B: như trên, và các nơi được gắn biển VIP trong trường.
- A: như trên, và các phòng họp cao cấp.
- S: có thể đi đến bất cứ đâu trong trường, kể cả phòng riêng.
* Tra cứu thông tin học viên:
- D: có thể xem tên tuổi, ngày tháng năm sinh, lớp.
- C: như trên.
- B: như trên, và các thông tin mà học viên ấy để công khai.
- A: như trên, và các thông tin học viên ấy để bí mật.
- S: mọi thông tin, đương nhiên.
* Định vị: có thể tìm vị trí của một học viên nào đó sở hữu thẻ, chỉ tìm được vị trí của những người cùng cấp trở xuống.
* Ngoài ra còn dùng để chuyển những thông báo của nhà trường đến học sinh, điểm danh, sử dụng các dịch vụ giao thông của trường (xe hơi, bus, máy bay...),… có thể tương tác với các loại điện thoại di động, máy vi tính,...
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 25-04-2013 lúc 17:13.
- Tốt, bây giờ bắt đầu đấu, ai ghi điểm trước thì thắng.
- Vâng.
Trong căn võ đường rộng lớn có hai bóng người. Chàng trai trẻ hơn thong thả thắt sợi dây của chiếc mũ bảo hộ rồi giơ thanh kiếm tre lên. Ở tư thế trung kiếm, cậu quan sát người đàn ông trung niên và thở dài. Ông ấy áp dụng đúng lí thuyết của bản thân, thượng kiếm mới thể hiện bản lĩnh đàn ông. Dù sao thì việc thắng cha mình đối với Akio là quá dễ dàng. Cậu có thể thấy rõ từng sơ hở trong thế đứng đó. Cách dồn lực, bước di chuyển của ông đều đã quá quen thuộc. Sau khi phân tích ra mười sáu cách để thắng ông, Akio quyết định chọn cách thắng có vẻ khó khăn với cậu nhất. Dù sao cũng không nên để cha tủi vì thua quá nhanh.
Sau tiếng hô bắt đầu, Akio khẽ lách người qua một bên, chỉ vừa đủ để né đòn của cha. Gần như ngay lập tức, Akio tung ra đòn lưng. Trúng. Một tiếng “bốp” chát chúa vang lên. Dù đòn đánh có vẻ khá mạnh nhưng người đàn ông vẫn đứng vững. Akio thầm đánh giá: “Chà, năng lượng dồn lên cánh tay, cơ căng lên, vậy tiếp theo sẽ là… Ha, đành vậy.” Cậu ta bình thản gỡ chiếc mũ bảo hộ ra:
- Vậy là con thắng đúng khô…
CHÁT.
Người đàn ông tát Akio một cách đầy giận dữ.
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, trong chiến đấu không được nương tay. Thắng thì phải thắng triệt để. Còn nữa, thế trung kiếm đó là sao? Chúng ta là danh môn lớn nhất ở Nhật Bản, trong mọi trường hợp đều phải thể hiện bản lĩnh của mình.
- Con hiểu rồi, xin lỗi cha.
- Thôi được rồi, về phòng sám hối đi.
Nói rồi ông đi khỏi võ đường. Akio đi về phòng mình tắm rửa rồi lấy khoai tây chiên ra ăn. Cậu vốn chả hứng thú với việc thừa kế võ đường này, cũng như cái định nghĩa về chiến thắng vinh quang gì đó của bố. Nhưng cậu cũng thấy chẳng cần thiết phải cự tuyệt. Dù sao thì cậu cũng sẽ sống như ý mình, không bị ảnh hưởng bởi ai.
Ngày nào cũng phải luyện tập làm Akio thấy phát ngán. Không phải cậu ghét kiếm đạo, nhưng vì không có một đối thủ xứng tầm. Cậu luôn phải nương tay với mọi người. Cha Akio dù tự hào về tài năng của con mình, nhưng ông cũng luôn điên tiết vì tính ôn hoà của Akio, hay còn được ông hiểu là nhu nhược. Nhất là khi cậu chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời nói của ông. Nhưng biết làm sao được, Akio không còn là đứa trẻ dễ bảo nữa rồi. Nó đã lớn và trở nên mạnh mẽ, đến khi giật mình nhận ra thì Akio đã vượt qua ông. Và nó sẽ còn tiến xa hơn nữa.
Nếu thấy người thừa kế của mình đang nằm ăn khoai tây chiên trong giờ hối lỗi thì cha sẽ phản ứng thế nào nhỉ? – Akio nghĩ thầm. Mấy hôm nay cậu thấy buồn chán đến cực điểm. Vào năm học đã ba tháng mà Akio chưa đến trường. Đối với Akio ngay cả việc đi học cũng nhàm chán. Đến kì thi thì vô thi rồi về. Như thế có vẻ tốt hơn. Nhưng chỉ được ba tháng cậu đã thấy chán. Bất giác Akio mở tấm thẻ lên. Một mớ thông báo của trường hiện ra. Chịu thôi. Akio lơ đễnh nhìn lướt qua. Bất ngờ có một thông báo khiến cậu sững người. Nội dung là: “Kamiya đã được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Tiếp theo là tin nhắn của Yamichi: “Quay lại trường ngay lập tức.”
Một nụ cười thích thú hiện lên trên gương mặt Akio. Cuối cùng thì chuỗi ngày nhàm chán cũng đã chấm dứt. Việc mà Yamichi cố ngăn chặn rốt cuộc đã xảy ra. Những ngày sắp tới sẽ vui vẻ lắm đây.
Akio ngay lập tức thu dọn vài món đồ quen thuộc, dốc tất cả các bọc khoai tây chiên còn lại vào ba lô, nhét tấm thẻ vào túi rồi bước ra ngoài.
Cha Akio ngạc nhiên khi thấy cậu đi ra ngoài.
- Con đi đâu đấy?
- Con sẽ đến trường ngay bây giờ.
- Chẳng phải con nói không muốn đến trường sao?
- Đó là hôm qua, còn bây giờ con phải đi.
Cha Akio không hỏi nữa. Ông im lặng nhìn cậu đi ra vườn.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi bạt mọi thứ ra, ở chính giữa là một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng đậu ngay giữa vườn nhà ông. Rồi một người đàn ông bước xuống, nói:
- Xin lỗi, ở đây ai là Akio-san, nhà trưởng nhà Cam ạ? Chúng tôi theo yêu cầu đến đón cậu về trường.
- Tôi đây, dịch vụ vận tải nhanh nhẹn quá nhỉ. – Akio bước lên chiếc trực thăng.
Rất nhanh chóng, chuyến bay khởi hành. Ai biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.
End chap 6.
P/s: Lại một chap ngoài dự tính.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:20.