Viết nên câu chuyện tình yêu của anh và em….

- Anh thích em… Ở bên anh em nhé!
Giọng nói ấy, bàn tay ấy, câu nói ấy, sự ấm áp ấy, dịu dàng ấy, ngọt ngào ấy… a có còn nhớ ko a?
Em thì vẫn nhớ lắm… nhớ đó là lần thứ hai mặt e đỏ bừng và tim e loạn nhịp… lần thứ 2 e thực sự rung động trước một người con trai…

Em yêu nhiều rồi, nhiều đến nỗi, khi a hỏi là e có bao nhiêu bạn trai, e cũng ko thể kể tên hết nữa… Qua mạng hay thực, vài ngày, vài tuần hay vài tháng thì cũng tính là bạn trai mà. Nhưng người em thực sự yêu có mấy ai?

Anh cũng yêu nhiều rồi… Yêu ai cũng say đắm nhưng lại chẳng đến được với ai…

Em với anh giống nhau, cùng theo đuổi một mối tình ko có tương lai. Em yêu 1 người ko yêu em, anh yêu mọt người ở quá xa… và chả có ai đủ dũng cảm để vứt bỏ mọi thứ để đến với tình yêu của mình…

Em rung động cũng là lúc a muốn từ bỏ… A sợ e ko quên đc mối tình đầu tiên đầy nước mắt ấy, sợ a cũng như người khác, chỉ là thoáng qua trong cuộc đời em… Anh sợ người ấy buồn, sợ phản bội chị ấy… Sợ mình sẽ ko còn gì, sợ mất chị ấy và ko có em…

Chỉ có 1 chút xíu xíu thôi, chỉ mới quen anh thôi… nhưng mà ko hiểu sao sau tối hôm ấy, em mất ngủ vì 1 người cầm tay e nói: “A thích em, muốn ở bên em…” Ko phải là “Làm người yêu anh nhé!” mà là “Muốn ở bên em!”. E nghĩ mãi ko ra tại sao rất nhiều người nói thích em, yêu em, em ko rung động, lại vì lời nói của a mà loạn nhịp như vậy. Thì ra, tổn thương quá nhiều rồi, em bất tri bất giác tự tạo cho mình 1 cái vỏ bọc mạnh mẽ, đáng yêu, hay cười, nhưng lại chỉ thích những gì tạo cho em cảm giác an toàn… Ở bên anh, e thấy ám áp và an toàn lắm… Cho nên em mặc kệ người ta nói gì, mặc kệ em hay ai đó sẽ tổn thương, cố gắng giữ lấy sự ấm áp cho riêng mình… Ai bảo ai lỡ thích câu “mình yêu nhau đi! Ko cần ngày mai!” rồi, ai bảo em lỡ thích anh rồi…

Em ích kỉ, nên biết e là người đến sau vẫn muốn tranh giành hết yêu thương của anh, chỉ muốn anh yêu em thôi, một mình em thôi… Bàn tay ấy, giọng nói ấy, bờ vai ấy, sự dịu dàng ấy, quan tâm ấy, chỉ thuộc mình em thôi…

Em sợ anh sẽ đi, như những người khác, nên e trân trọng từng giây phút bên anh…Tham lam, ích kỉ muốn anh ở bên em nhiều hơn, muốn anh yêu em nhiều hơn… Để nếu anh thực sự đi mất rời, thì vẫn có những kí ức về anh ở bên em…

Em thích nhìn anh nấu cơm, nhìn anh làm việc nhà… Thầm nghĩ anh sẽ là một ông chồng tốt…
Em thích được anh bế, được anh cõng… Em tưởng tượng ra các con em cũng được anh bồng bế như vậy…
Em thích được anh ôm… Em muốn cảm nhận được hơi ấm và mùi hương cơ thể anh mà chỉ em mới biết…
Em thích nhìn anh cười dù đó chỉ là nhân vật trong mapple...
Thích được đi chơi với anh, dù là ngoài đời hay chỉ là đi dạo trong game… Em muốn có thật nhiều kỉ niệm bên anh mà…
Lúc sang đường, em thích để anh kéo em vào trong, và bước từng bước theo anh, ko cần lo sợ. Lúc đánh quái, e thích để anh đánh còn e đi qua đi lại nói linh tinh… Vì em thích cảm giác được anh bảo vệ…
Lúc học bài, lúc chơi game, cái gì ko biết cũng thích hỏi a, mặc dù có thể em đã biết rồi hay có thể tự tìm câu trả lời ở nơi khác, nhưng e chỉ thích làm phiền anh thôi… Vì em chỉ thích sự giúp đỡ của anh…
Em lười, cả bố mẹ cũng ít được ăn cơm em nấu, nhưng vì anh em hì hụi học nấu ăn, rồi hạnh phúc ngắm anh ăn ngon lành (mặc dù nó chẳng ngon đâu)…
Em ngốc, cái gì cũng kém, nhưng em đang cố gắng thay đổi để xứng với anh hơn mà…
Em hay giả vờ giận, giả vờ ghen, để anh an ủi, anh dỗ dành… Thực ra, e tin tưởng anh mà… Chỉ là e quá trẻ con thôi…

Và dường như, e đã yêu sai cách rồi… nên làm a thấy ngột ngạt, thấy mệt mỏi, anh nhỉ?
Đáng lẽ e phải để a tự do hơn, để anh thoải mái hơn… Em ko nên ích kỉ như thế…. Em phải hiểu anh hơn, phải thông cảm cho anh hơn… Anh nhỉ?
Anh ko cho em xem điện thoại, máy tính, cũng vì sợ em nhìn thấy chị ấy lại buồn… Nhưng em chịu đc mà, e biết em là người đến sau… nên những chuyện mà người đến sau phải nhận, e đều chuẩn bị tinh thần r, chỉ ko thích a giữ 1 mình thôi…
Anh luôn làm em vui, an ủi em, giúp đỡ e, nhưng e chỉ làm phiền anh thôi… Em xin lỗi anh… và cũng cảm ơn anh và tất cả những gì a đã làm cho e nhé!

Chờ em nhé! Lúc tóc em dài cũng là lúc em trưởng thành hơn rồi (nhưng có thể ko phải là hoàn toàn đâu nhé! Vì ko ngốc, ko trẻ con thì đâu phải là em). Lúc ấy, em có thể làm cô dâu của anh được rồi, phải ko anh?

Vì em yêu anh nhiều lắm, chồng yêu của em…




P/S: cảm ơn maple vì cho em gặp chồng yêu của em! >3




Panda thấy ngồ ngộ nên copy rồi post cho mọi người đọc. hehe