Trang 11 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 910111213 ... CuốiCuối
Kết quả 101 đến 110 của 185

Chủ đề: [Fic] NightCactus

  1. #101
    Anh ơi , cho em bám cái topic này
    Someday , somewhere
    Can we meet again ?

  2. #102
    Okay, nếu được rủ cả bạn bè bám cùng thì càng tốt

  3. #103
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    Trích dẫn Gửi bởi dzung2408 Xem bài viết
    Maru thiếu cái đai lưng vàng rùi , cái đó quan trọng lắm đấy .

    Anw, cám ơn viv nhiều , hôm nay viết chương mới luôn
    tại góc này vẽ cái lưng maru thui nên làm biếng vẽ cái đai vào sớm ra chap mới để viv vẽ típ :3
    Khi tôi chết hãy chôn tôi cùng với trăm bộ M-A yaoi
    hớn Yami

  4. #104
    Chương 11 : Ariant


    Xa về cực nam của đất nước Ossyria là một vùng hoang mạc rộng lớn, nếu Elnath nổi tiếng về cái giá lạnh khắc nhiệt quanh năm, thì sa mạc Nihal nơi đây được coi là khu vực nóng nhất trên thế giới, có những chỗ lên tới
    gần 60ºC, ở mé phía đông của sa mạc tồn tại một hệ thống ốc đảo lớn, bao gồm gần 50 ốc đảo lớn nhỏ nối tiếp nhau, tạo thành một vành đai trải dài hơn 1000km, được gọi với cái tên Vành Đai Xanh, hay Dải Sự Sống – theo cách gọi của người Magatian nhiều năm về trước. Nhiều sử gia chỉ ra rằng Magatian là tộc người đầu tiên đặt chân đến vùng này, từ thời nơi đây vẫn chưa trở thành sa mạc. Họ đã buộc phải rời mảnh đất tổ tiên của mình khi nó trở nên khô cằn, khắc nhiệt và trở thành một sa mạc như bây giờ, lúc ấy, những ốc đảo thực sự trở thành một thiên đường của sự sống, họ ở đó nhiều năm, cho tới khi người Victoria – tức chỉ con người Ossyria bây giờ - đến khai khoáng nơi đây, họ chiếm những ốc đảo từ tay người bản xứ, bắt nô lệ và tiến sâu vào sa mạc tìm kim cương – những viên kim cương Ra’ thuộc loại hoàn hảo nhất trên thế giới – thứ người Magatian thời ấy tôn sùng như đồ vật của thánh thần. Có những cuộc nổi dậy nổ ra, những cuộc chiến lẻ tẻ diễn ra nhiều năm liền, cho tới khoảng 1700 năm trước, một nhóm người Magatian tự do quyết định vượt biển, họ tìm đến lục địa Edelstein và trở thành tổ tiên của người Edels bây giờ.


    1500 năm trước, một cuộc cách mạng lớn nổ ra, được lãnh đạo bởi chính những con người Victoria tiến bộ và yêu hòa bình – đứng đầu là hoàng thân Nihal Victoria , kiên quyết phá bỏ chế độ nô lệ bất nhân. Nihal cùng những nô lệ người Magatian và cả những nô lệ do người Victoria mang đến từ nhiều vùng đất khác họ chiếm được lập nên một đất nước độc lập ở Vành Đai Xanh, đặt tên nước là Ariant, thủ đô là thành phố Magatia, một ốc đảo chỉ rộng hơn 700km² nhưng lại có khí hậu ôn hòa nhất vùng và nguồn nước ngầm dồi dào, đây chính là nơi sinh sống chủ yếu của người Magatian ngày trước.


    Chiến tranh giữa hai bên diễn ra trong nhiều năm, cho đến khi một bản hiệp ước hòa bình được kí kết, chấm dứt chiến tranh, công nhận Ariant là một nước hoàn toàn độc lập – đứng đầu là vua Nihal. Tuy vậy chế độ nô lệ ở Ossyria vẫn còn tồn tại trong hơn 100 năm sau.


    Suốt một thời gian dài, Ariant duy trì hòa bình vốn có với Ossyria – mặc dù trong thời gian đại chiến nổ ra giữa người Ossyria và người Edels mối quan hệ đã trở nên căng thẳng khi Ossyria cáo buộc Ariant tiếp tế và che dấu cho quân đội Edels nhưng không tìm được bằng chứng nào cụ thể, Ariant vẫn giữ thái độ trung lập cho tới khi đại chiến kết thúc, trở thành một đất nước thịnh vượng nhờ khai thác kim cương Ra’ cũng như trở thành quê hương của những thợ kim hoàn tài ba nhất thế giới, nhiều người cho rằng đất nước này giàu có còn nhờ vào đại chiến nhưng cũng không có gì xác thực cho điều này.




    Giờ đã là chiều tối ở Magatia – viên ngọc giữa sa mạc, thực với tên của nó, nơi đây càng về đêm càng rực rỡ, những ngôi nhà với phong cách cổ của nhiều thế kỉ trước được giữ nguyên vẹn, người dân sinh sống ở đây giàu có đến mức họ trang trí nhà cửa mình bằng những viên kim cương Ra’ lớn, thay cho những chậu cây cảnh hay những chùm đèn, về đêm, ánh trăng rọi vào những viên đá quý, ánh sáng phản chiếu lung linh khắp thành phố, cả thành phố không khác gì một viên ngọc quý, tỏa sáng dưới ánh trăng.


    Một người rảo bước trên con đường lát đá hoa cương của thành phố, dẫn vào quảng trường lớn, đó là một người đàn ông, tóc đen bù xù với một bộ râu quai nón rậm rạp, dáng vẻ của ông như thể vừa trải qua một cuộc hành trình đầy vất vả, có người đi đường nói nom ông như vừa trải qua chuỗi ngày bất tận trên sa mạc Nihal, chiếc ào choàng bên ngoài đã rách tươm, quần áo đầy đất cát, đôi giày da rách nát tưởng như có thể bung ra bất cứ lúc nào, nhưng ông không có vẻ gì của một kẻ mỏi mệt, bước những bước chân mạnh mẽ, nhanh nhẹn, ông băng qua những căn nhà cổ, đôi mắt sáng quắc màu nâu sậm đảo quanh như kiếm tìm gì đó. Dừng lại trước một quán trọ nhỏ có mặt tiền hướng ra quảng trường, hai bên cổng là hai chậu sứ, đặt bên trong là hai tảng kim cương lớn dựng đứng và nhọn hoắt, một màu tía bên phải, và một màu xanh da trời bên trái, phía trên có một tấm biển làm bằng đá đen với chữ “Biển bạc” khảm bằng những viên kim cương trắng.


    Người đàn ông bước vào quán, không gian bên trong tuy không lớn, nhưng được bài trí như một chốn sang trọng bậc nhất, sàn nhà lát gỗ thượng hạng, những chiếc bàn gỗ lớn trải khăn trắng, và thay bằng một chậu hoa trên bàn thì ở mỗi bàn đều có một “chậu kim cương” cỡ nhỏ, với đủ loại màu sắc.


    Quán khá vắng, trong góc phòng, một nhóm thanh niên đang tụ tập nói chuyện phiếm, một vài khách vãng lai, dân buôn ngồi lẻ tẻ dùng bữa tối. Ông để ý tới một người phụ nữ ngồi trong góc phòng phía tây, bà ta mặc y phục đen, mũ trùm đầu, khi nhận ra nhau, người phụ nữ ra hiệu cho ông đến chỗ mình.

    - “Chào ngài” – Một gã đàn ông to béo chặn đường ông, gã ăn mặc lịch sự, comple đen và cà vạt đỏ, mặc dù khuôn mặt to bè của gã cùng mấy cái răng sún làm hỏng hết cả thẩm mĩ – “Tôi là chủ quán, tôi giúp gì được cho ngài không”.

    - “Tôi cần một phòng nghỉ, một bồn tắm và một suất ăn nhẹ, và nếu ông có thể, tôi cần một bộ quần áo mới” – Ông trả lời với một giọng khàn khàn – “Nhưng trước đó tôi cần ra chỗ bạn tôi để nói chuyện, cám ơn ông” – Ông chỉ về phía người phụ nữ.

    - “À, mấy cái đó thì dĩ nhiên là được thôi thưa ngài, nhưng về quần áo thì để tôi xem có thể làm được gì” – Gã gãi cằm nói, nhìn vào bộ dạng tả tơi của ông và tỏ vẻ khó chịu, có vẻ như gã không thường đón tiếp những vị khách rách rưới thế này, gã tự hỏi người này liệu có tiền chi trả cho hết những gì hắn ta yêu cầu không, nhưng gã vẫn tỏ ra lịch sự - “Được rồi, vậy trong lúc các vị đàm đạo, tôi sẽ đi chuẩn bị”


    Gã chủ quán lê đôi chân của hắn và bước lên lầu, rồi đột nhiên gã dừng lại, quay xuống vị khách mới vào và hỏi : “Cho tôi biết quý danh của ngài được không, thưa ngài !!”

    - “Cứ gọi tôi là Mar” – Ông trả lời, rồi tiến tới bàn của người phụ nữ đang đợi.

    - “Có vẻ ngài vừa có một hành trình mệt mỏi” – Người phụ nữ lên tiếng – “Ngài đói không, chúng ta có thể gọi vài món để ăn nhẹ”

    - “Tôi gọi rồi, mà cũng không đói quá, thực tình tôi cũng vừa ăn lúc năm giờ” – Ông ngồi xuống một cái ghế và quan sát người phụ nữ - “Nhưng mà, tôi đang chết khát đây” – Ông nói rồi quay sang gọi một cốc bia.

    - “Tôi cứ sợ mai ngài mới đến được” – Người phụ nữ nói – “Hi vọng ngài không bị kẻ nào bám đuôi”

    Mar không trả lời, ông uống một hơi hết cốc bia và gọi thêm một cốc nữa, khi cốc thứ hai cạn, ông chùi mép và thở dài một hơi.

    - “Không, tôi cắt được đuôi từ tận thành Sand I” – Ông nói, và tiếp tục gọi cốc bia thứ ba – “Dĩ nhiên, bọn chúng đâu qua được biên giới nếu không có giấy phép, và tôi đi một mạch tới đây”

    - “Thật phi thường”

    - “Cám ơn” – ông nhận cốc bia từ người phục vụ - “Cũng không đến mức đó, lâu không được vận động làm tôi ngứa ngáy hết chân tay” – Ông nhún vai nói – “Cho tôi biết thông tin của cô đi”

    - “Tất cả thông tin nằm ở đây” – Người phụ nữ đưa ra một máy điện thoại với màn hình lớn, được chạy bằng năng lượng lam.

    Ông nhận chiếc điện thoại rồi đút luôn vào túi áo trong, xong xuôi ông tu hết cốc bia rồi nói – “Thế thì coi như xong, phải không, không còn vấn đề gì nữa hả”

    - “Phải, có vậy thôi”

    - “Vậy mai gặp lại, giờ tôi cần đi tắm và nghỉ ngơi một chút, lão chủ quán đâu nhỉ” – Ông nói – “Ê !! Cho hỏi phòng của tôi chuẩn bị xong chưa vậy” – Ông gọi lớn làm tất cả mọi người xung quanh phải nhìn lại.

    - “Xong rồi, mời ngài lên đây” – Gã chủ quán lạch bạch chạy xuống – “Tôi đã cho người chuẩn bị phòng và bồn tắm, xong rồi ngài có thể dùng bữa nhẹ như đã yêu cầu, tôi cũng đã cho chuẩn bị quần áo mới rồi”

    - “Được rồi” – Ông nói – “Được rồi, vậy tôi lên phòng đây, chúc ngủ ngon, Raiko”

    - “Đừng gọi tôi bằng cái tên đó chứ” – Người phụ trả lời khó chịu.

    - “Ờm, mà tôi nhớ mỗi cái tên đó của cô thôi” – Ông nói – “Bao giờ gặp Spi thì cho tôi gửi lời hỏi thăm nó nhé, mà chắc cho tôi gửi cho nó ít quà mua ở đây nữa”

    - “Ông biết là còn lâu nữa tôi mới gặp lại lũ nhóc mà” – Raiko đứng dậy – “Hơn nữa xong vụ này ông tự đi mà về gặp nó có phải hơn không, dù sao nó cũng là con trai ông”

    - “Rồi rồi, cứ biết thế” – Ông nói rồi đi lên phòng.

    -----------------------------------------------------------------------------------

    - “Đây là tàu ngầm ?!” – Danna hỏi.

    - “Phải, bọn chị không có một căn cứ cố định nào, toàn bộ đều là căn cứ động, có cái là tàu ngầm, có cái là máy bay, hoặc tàu” – Misaki trả lời, cô và Spi đang ngồi trên ghế lái, họ đang thực hiện những thao tác để vận hành con tàu – “Thường thì bọn chị không di chuyển nhiều, chỉ khi nào thực sự cấp bách mới phải rời đi, tàu ngầm này được neo tại đây một năm nay rồi”

    - “Em nghĩ sẽ cần ít năng lượng lam, như thế khởi động sẽ dễ hơn” – Spi lên tiếng.

    - “Thế giờ chúng ta đi đâu ?” – Danna tiếp tục hỏi

    - “Bọn mình sẽ đi về phía nam, nếu vượt biên và đến lãnh thổ thuộc Ariant, quân đội sẽ khó khăn trong việc tìm chúng ta” – Cô nói – “Tới đó chúng ta sẽ neo tại Vách Xám, em biết chỗ đó chứ”

    - “Dan cũng biết qua qua, mới đọc ở đâu đó trên mạng thôi”



    Vách Xám nằm ở phía Tây Bắc Ariant, cách ốc đảo cuối cùng của Vành Đai Xanh khoảng 50 km. Đây là một vách đá thẳng đứng, với vô vàn hang động lớn nhỏ, hơn 1000 năm trước, ở đây chứa đựng những mỏ kim cương Ra’ khá lớn, cho tới khi nó cạn kiệt tài nguyên, con người mới buộc tiến sâu hơn vào sa mạc và kiếm tìm những mỏ lớn hơn. Giờ đây, vẫn còn nhiều đoàn thám hiểm đến nơi này để nghiên cứu địa chất hoặc đơn thuần chỉ là phục vụ niềm đam mê thám hiểm.

    - “Nhưng chúng ta sẽ làm thế nào để thoát khỏi lực lượng ở biển của hai bên, cả Ariant và Ossyria” – Danna hỏi – “Và nếu có thể vượt qua dễ dàng thì chẳng lý gì quân đội không làm được để bám theo”

    Căn phòng rung lắc mạnh. “Rồi sẽ có cách” – Misaki nói – “Đều có kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, em ngồi xuống đi kẻo ngã giờ, lâu rồi mới khởi động lại nên chưa ổn định được, vậy nên sẽ khó chịu một chút”


    ---------------------------------------------------------------------------------

    - “Có lẽ chưa đủ độ nhỉ” – Maru nói, hắn nghiến răng cười, mặc dù bộ dạng hắn có vẻ đang tức tối hết sức. Lưỡi kiếm của hắn bị một cánh tay bằng máy biến ra từ chuôi kiếm của Yuu chặn lại, đôi giày anh truyền năng lượng xanh vào đôi giày, nó trở thành một bàn chân máy, bàn chân dậm mạnh rồi làm Yuu bật ra sau, tránh xa khỏi Maru – “Vẫn còn đủ sức để dùng đến năng lượng, mặc dù ta cho rằng ngươi đã mất hết khả năng điều khiển tứ chi rồi”

    - “Coi thường ta quá” – Yuu nói – “Dù có vô hiệu được sức mạnh thể chất của ta …” – Năng lượng xanh bắt đầu truyền đi khắp người anh, và thanh kiếm lớn cùng những ụ súng đã bị Maru chém hỏng cũng bắt đầu “nhập” vào bộ giáp anh đang mặc, chẳng mấy chốc, một robot cao gần 3 mét đã được hình thành trước mặt Maru, Yuu ngồi trong khoang điều khiển hét lớn – “NHƯNG Ý CHÍ MỚI LÀ SỨC MẠNH LỚN NHẤT!!!” – Con robot rút ra một thanh kiếm lớn gấp bốn lần thanh kiếm trước đó của Yuu, thủ thế chiến đấu.

    - “Vậy ta sẽ làm tê liệt nốt ý chí đó” – Maru nói, hắn tuột sợi xích bạc ra khỏi người, mặc kệ cái chân chảy máu, hắn nhảy bật lên, hắn vung sợi xích lên.




    - “Hai sếp nghiêm túc thật rồi” – Kito nói, hắn đang ở trên sườn đồi cách Yuu và Maru khoảng 300 mét – “Ý tưởng đó hẳn là của anh, Xcod” – Lúc này, Kito cũng đang phải đối mặt với một con robot to lớn không kém, nhưng thô kệch hơn con robot của Yuu tạo ra, và cũng ít giống người hơn, con robot của Xcod có thân hình hộp, chân là hai bánh xích lớn của xe tăng, với hai tay to quá khổ. Con robot nã đạn vào Kito, buộc hắn phải tạo ra một tấm khiên lớn hình con rùa và nấp sau nó.

    - “Tập trung vào trận chiến của ngươi đi” – Xcod nói rồi anh cho bắn ra một viên đạn lớn hơn, với một mũi khoan nhọn hoắt. Từ khiên của Kito xuất hiện một con rắn máy với những cái vảy trên người là những lưỡi dao sắc nhọn, nó nhanh chóng bắt kịp và quấn quanh viên đạn, ép chặt và ghì nó xuống.

    Đến lúc rồi – tiếng nói phát ra từ tai nghe mà Kito đeo, đó là giọng của Neo, hắn đã đi mất từ lúc nào không hay – Ngươi không thắng được hắn với tình hình hiện tại đâu, rút đi, quân đội sắp tới rồi, không thể chống lại cả hai cùng lúc

    - “Hiểu rồi” – Hắn nói rồi tạo ra một ba con rắn nữa, hắn nạp cho bọn rắn thứ gì đó từ một cái lon trên người rồi cho chúng lao đến Xcod, anh ta dùng súng bắn tan chúng, lũ rắn phát nổ và kèm theo một lượng khói bụi lớn bao trùm lên con robot. Xcod tạo ra một cánh quạt lớn trên tay robot, thổi tan bụi, nhưng lúc đó Kito đã biến mất.


    P/s : Cmt và Thank nhiệt tình lên nhé

  5. #105
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    Tem trước, đọc sau .
    Khi tôi chết hãy chôn tôi cùng với trăm bộ M-A yaoi
    hớn Yami

  6. #106
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

  7. #107

  8. #108
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    3,512
    Rep Power
    2162
    Dũng sớm muộn cũng bị bốc hơi khỏi quả đất vì hội GATO
    Trích dẫn Gửi bởi Ai chả được Xem bài viết

    Em bị KHÙNG , xin đừng chọc êm

  9. #109
    Để câu view cho fic, chúng ta sẽ bắt đầu ăn theo cáo , trò chơi đoán nhân vật (ko có thưởng) bắt đầu . Đoán sai thì thôi, đoán đúng sẽ được xác nhận

    Câu hỏi kì này : Kito và Maru làm bạn liên tưởng đến ai

  10. #110
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Trolls Cave
    Bài viết
    465
    Rep Power
    12
    Trích dẫn Gửi bởi dzung2408 Xem bài viết
    Để câu view cho fic, chúng ta sẽ bắt đầu ăn theo cáo , trò chơi đoán nhân vật (ko có thưởng) bắt đầu . Đoán sai thì thôi, đoán đúng sẽ được xác nhận

    Câu hỏi kì này : Kito và Maru làm bạn liên tưởng đến ai
    baka và baka
    Trích dẫn Gửi bởi baka567
    I don't troll because I want to, it's because I have to.

Trang 11 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 910111213 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •