Cynus trong này không xuất hiện nhé. Có thể em ấy đã chết già từ một thiên niên kỷ nào đó xa xưa lắm rồi



4. Evan

Chữ nghiêng là độc thoại nội tâm hoặc hội thoại

Cô ấy gọi tôi là Freud



Tôi là Evan, một kẻ thay thế.



...


Gió xào xạc. Lá thu khô gãy. Bầu trời trắng đến mức nhạt nhòa, thứ màu trắng đùng đục hư vô chảy xuống làm cảnh vật cũng mờ đi.


Một tách trà nóng nhé?


Cậu mỉm cười đưa cái tách còn bốc khói về phía cô. Cô thậm chí chẳng quay lại nhìn, chẳng biểu lộ cảm xúc nào. Trong đôi mắt xanh chỉ có một màu trắng rất trắng, rất mơ hồ của cảnh vật.


Mercedes...



Cô hôm qua giống hệt hôm nay, và cả những hôm trước đó. Cô ngồi nhìn về phía cửa sổ, mắt dại thếch đi, dường như màu của bầu trời đầu đông đã trở thành màu của linh hồn, của thân xác đang chết mòn.


Tóc cô dài quá rồi. Chạm đất.


Freud...


Cô gọi bâng quơ.


Cậu bất giác mỉm cười đáp lời.


Tôi đây.



Câu nói vô tình kết thúc cuộc trò chuyện, một khoảng lặng kéo dài và những cơn gió tiếp tục chuyến du hành giữa không gian.


...


Thực ra với Mercedes, tôi luôn đóng vai Freud, từ khi bắt đầu trở thành Evan cho đến tận bây giờ. Trong thế giới hỗn loạn của cô ấy chỉ có Freud là rõ ràng.



Và tôi là Freud. Freud đã-từng-của-cô-ấy.



...


Những âm thanh của cơn giông đập thằng vào thính giác của Evan. Cậu kéo chăn vào sát hơn, cảm thấy chưa bao giờ lạnh đến thế. Trong không gian dường như có những bàn tay gân guốc và những ánh mắt vô hình.


Cựa mình. Chăn rơi khỏi đầu.


Những sợi tóc dài chạm vào mặt cậu.


Mer...



Tay cô lướt nhẹ trên mặt rồi dừng lại ở cổ cậu, những ngón tay lạnh buốt và xương như không còn sự sống.


Tại sao Freud luôn trả lời còn cậu luôn hỏi?


Tại sao Freud luôn cười còn cậu luôn sợ hãi?



Tại sao Freud đã chết mà cậu còn sống?



Tại sao cậu lại nhận mình là Freud?



Đôi bàn tay lạnh thít chặt vào cổ. Evan bật ra một tiếng kêu và bắt đầu vùng vẫy. Chân đạp mạnh, tay cố gắng cào cấu nhưng toàn bộ sức nặng của cơ thể Mercedes đè lên cậu. Ngực nhói đau. Mắt nhòa đi.


...


Mercedes này, cô có thể yêu tôi sao?



Có thể. Tôi sẽ yêu cậu. Nhưng không phải mãi mãi.



Cô đang đùa sao? Cuộc sống của chúng ta là mãi mãi cơ mà? Mãi mãi cùng Maple World, cùng bầu trời và mặt đất này.


Con người không giống như bầu trời, như mặt đất. Chúng không có cảm xúc nhưng con người thì có. Và vì có cảm xúc nên con người không thể sống vĩnh cửu như mặt đất hay bầu trời.


Ngay từ đầu cô đã không yêu tôi, mà yêu Freud kẻ tôi đang thay thế. Cô không tin tình yêu của chúng ta sẽ vĩnh cửu như bầu trời hay mặt đất, nên cô chọn cái chết.



Để đi cùng Freud, người cô yêu thật sự.



Ở nơi cao và xa ấy, cô có đang hạnh phúc không?



Mercedes?



...


Đặt nhành hoa trắng lên mộ, Evan thấy mắt mình nhòa lệ. Cậu quỳ xuống trước Mir và cầu xin lần đầu tiên trong đời.


Xin hãy cho tôi một giấc ngủ vĩnh hằng không mộng mị!