Còn chap cuối hóng nốt
Còn chap cuối hóng nốt
tí nửa lumi ghé nhà ai comment sau tôi
à hú ú ú ú ú *@
Sao nghe Phantom thảm hại thế
Đứa nào cũng thảm, ko riêng Phantom đâu
Chap cuối cùng đây rồi. *lau mồ hôi*
7. Nơi có năm người bên nhau
“Tôi” là Luminous. Chữ nghiêng là hội thoại
Cậu có bao giờ hối hận về những việc mình đã làm?
Đứng ở những bậc cao nhất nhìn Maple Tree đang bốc cháy, cũng là sự kết thúc của thế giới, Aran mỉm cười buồn bã ngước mắt về bầu trời xám xịt. Cạnh anh, Luminous, máu trên đôi tay chảy xuống hòa vào ký ức bình yên đã khô nẻ.
Tôi phải là người hỏi câu đó mới đúng. Anh có hối hận khi không ngăn cản tôi?
Câu hỏi quá vô nghĩa. Giờ đây chẳng còn gì nữa.
Phải... Còn gì nữa đâu.
Đó mới chính là anh, một Aran lãnh cảm, tan vỡ mà cửng rắn đến rợn người. Chết trong chính bản thân mình.
Luminous nhắm mắt. Gió mang theo hơi nóng và mùi khét của thế giới đang cháy.
...
Chúng tôi đứng đây chờ đợi sự kết thúc. Và cô đơn hơn bao giờ hết. Tưởng chừng linh hồn mình đang tan ra, vào không gian, vào thời gian. Tự hỏi sống để làm gì? Để đi đến cõi vĩnh hằng hay vùi mình vài sâu thẳm bóng đêm? Để trả lời cho cuộc đời hay để cuộc đời mặc sức chà đạp nhân tâm? Sống để làm gì khi tình cảm và bản ngã của con người dần thay đổi theo năm tháng trôi đi, khi những cơn ác mộng chưa qua ta đã nhòa vào quá khứ.
Ngước mắt nhìn lửa lan tỏa trong đêm.
Đôi mắt hằn lên ánh đỏ của máu chưa khô.
Ánh nắng rực rỡ. Hòa vào lửa. Bài ca dịu êm. Hòa vào lửa. Những nụ cười thánh thiện. Hòa vào lửa. Những sắc màu tươi sáng. Hòa vào lửa.
Đâu là màu trắng xóa của tuyết?
Đâu là màu trắng nhạt nhòa của ký ức?
...
Chẳng có con đường nào cho chúng ta cùng hạnh phúc. Con người luôn mang trong mình phần “con”, và chửng ai có thể vứt bỏ được nó, vĩnh viễn.
Chỉ là sống và hy vọng thôi. Đúng chứ?
Có người từng nói với tôi rằng...
“Maple World là một nơi thật lạ. Nếu bạn có tiền, bạn có thể có mọi thứ bạn muốn…thức ăn, quần áo, nhà cửa… Ở đất nước tôi, chỉ cần cố gắng làm việc là xong, chẳng có gì xấu khi bạn muốn một thứ gì đó..
… Có hai điều ở quê hương tôi có đầy đủ, mà nơi đây lại tìm không ra.
Đó là những người bạn… Ở quê hương tôi, tuy nghèo nhưng tôi có rất nhiều bạn bè. Ai cũng nghèo cả, khi tôi rời quê đến Maple World, tất cả đều khóc…
Nhưng nếu tôi chết ở Maple World… sẽ chẳng có ai ở đây khóc cho tôi đâu…
Và, một chuyện khác nữa là... Nụ cười…
…Ở đây, nếu tôi cười sẽ chẳng ai hạnh phúc cả.Ở nhà, khi tôi cười sẽ làm cho mẹ tôi và các bạn cười theo. Ai cũng nói là họ rất vui khi thấy tôi hạnh phúc…
Nhưng ở đây, nó chẳng là gì cả…”
“Chúng ta đã được chọn. Chúng ta là người đặc biệt. Chúng ta đang chiến đấu để cứu Maple World! Chúng ta sẽ dùng sức mạnh để đánh bại ma quỷ! Khi cả thế giới này bị huỷ diệt, chỉ còn chúng ta tồn tại và chúng ta cứu vớt cả thế giới… Chúng ta khác với mọi người. Chúng ta khác với những tên ngốc chỉ biết đi học, đi làm một cách nhàm chán!!!…
Nhưng...
Những con người ấy cũng lại yếu mềm, nhỏ bé, đáng thương, khát khao một hạnh phúc, một ước mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Hạnh phúc.
...
Luminous cười nhạt. Dẫu biết hạnh phúc là điều gì đó thật mơ hồ, chẳng thể quy ra tiền bạc hay nhà cửa, nó vẫn tồn tại.
Nếu có kiếp sau...
Một nơi ngoài khung cửa sổ kia, có gió thổi và những cánh hoa trắng bay bay. Nơi có anh, một Aran mạnh mẽ. Nơi có cô, một Mercedes thánh thiện. Nơi có cậu, một Evan tinh nghịch. Nơi có mộ Phantom hào hoa và một Luminous thâm trầm. Nơi có năm tách trà trên mặt bàn, bầu trời thật nắng.
Nơi dành cho chúng ta, năm con người thật bình thường, chẳng phải Hero hay anh hùng cứu thế.
Nơi chẳng có gì là vĩnh cửu.
Cơn gió vô tình có thể thổi tung tất cả những hạnh phúc ít ỏi còn sót lại từ quá khứ nhưng đồng thời cũng lại đem mọi buồn phiền, lo âu đi xa, thật xa… để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu…
Cho dù nó chỉ là mộng…
Cho dù nó chỉ là ảo ảnh…
Cho dù nó sẽ chóng vỡ tan…
Và hoa trắng vẫn rơi rơi một buổi chiều buồn…
Nơi đó… có năm người… bên nhau…
...
...
..
..
..
.
.
.
.
Author Pov's
End huh?
Yeah, end!
Sho short and so mad
Whatever *evil smile*
Lần sửa cuối bởi jirachilee, ngày 18-02-2013 lúc 11:24.
sótcòn xót lại từ quá khứ
..so?
Xong rồi nhỉ
Đọc thấy ảo tung chảo
Cám ơn nàng Viết vội ko để ý. Đã sửa nhé.
Chả biết vì sao ảo. Mình đọc chỉ thấy điên F3
Muốn cám ơn thì ấn thanks đi nàng
Wow ! Một Câu Chuyện Hay Nhất Tui Từng Đọc.Dù Hơi Buồn Nhưng Cũng Thanks Vì Story hay Quá s9
Chống Cự Là Bụng Bự
Con Lumi của mình thảm đến thế sao ? .-.
Someday , somewhere
Can we meet again ?