Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 30

Chủ đề: [Fic] - The House

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

    [Fic] - The House

    Người viết: Yami
    Nhân vật: gom góp từ nhiều nguồn
    Thể loại: romance, horror, tự sướng, hoang tưởng, vân vân và mây mây
    Nội dung: ăn cắp từ nhiều truyện
    Cảnh báo: truyện khá vớ vẩn, nội dung quen thuộc, ai thấy thích thì đọc, không thích thì thôi, mình cũng chả phải văn hay chữ tốt gì

    The House

    - Này, nhanh lên đi chứ

    Cậu bé mập mạp hối thúc bọn trẻ ở đằng sau.

    - Chứ không phải do cậu nhanh quá à? – Một cậu bé làu bàu.

    - Các bạn, mình thấy không nên đi tiếp đâu – Cô bé xinh xắn với hai chiếc bím tóc lắc đầu – Nguy hiểm lắm.

    - Trên đời này làm gì có ma – Cậu bé to con chế giễu cô bạn của mình – Cậu nhát gan quá đấy.

    - Ngoài ma ra còn nhiều thứ khác nguy hiểm mà.

    - Thôi đi, còn ở đó nói chuyện thì đến tối cũng không đến được chỗ căn nhà đó đâu.

    Con đường càng lúc càng dốc, dù được trải nhựa khá phẳng nhưng với độ dốc như thế cũng đủ làm khó người đi bộ, nói gì là cả đám nhóc bảy, tám tuổi.

    Cậu bé có mái tóc đen mềm mại bỗng run giọng:

    - Cái… cái… trên cửa sổ… có cái bóng kìa…

    Bọn trẻ sợ sệt nhìn lên căn nhà trên đầu dốc. Nhưng những gì chúng thấy chỉ là ánh hoàng hôn đỏ rực đang phủ trùm lên căn nhà.

    - Chắc cậu nhìn nhầm thôi – Cậu bé mập mạp phá lên cười, quên cả cơ thể còn chưa hết run sau lời nói vừa rồi.

    - Mẹ tớ bảo nơi này có ma, nhiều người cũng bảo rằng thỉnh thoảng họ thấy đèn sáng trong căn nhà này, dù ở đây không có điện, rồi hàng đêm còn có tiếng người nữa.

    - Vớ vẩn, căn nhà này đã bị bỏ hoang hàng chục năm rồi, làm sao mà có tiếng người được. Trên đời này làm gì có ma, tớ sẽ chứng minh cho các cậu xem.

    Bốn đứa bé tiếp tục tiến tới cho tới khi đứng trước cổng lớn của ngôi nhà. Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực và khung cảnh hoang tàn, căn nhà càng có vẻ ma quái. Cậu bé có vẻ lớn nhất bọn đẩy cánh cổng sắt đã gỉ sét. Cổng không khóa. Tiếng kèn kẹt ai oán vang lên như thể tiếng rên rỉ của ngôi nhà. Cô bé duy nhất trong bọn run run bám chặt vào cậu bạn cũng đang sợ hãi không kém.

    - Được rồi, cả bọn cùng vào nhé.

    - Nếu cậu không sợ thì cậu vào một mình đi.

    - Tớ vào một mình thì sao cho các cậu thấy ở trong đó không có ma được, với lại cậu dám ở ngoài đây một mình à?

    - Tớ cũng sẽ vào – Cậu bé lớn nhất xác nhận.

    Lúc đó trời đã về chiều, tiếng gió rít qua từng tán lá tạo nên những âm thanh kì lạ. Lại thêm đám cỏ dại mọc um tùm và những tán cây ẩn chứa đầy sự nguy hiểm. Không còn cách nào khác, hai đứa trẻ đành theo bạn vào bên trong.

    Cánh cửa gỗ đã mục nát kêu lên kèn kẹt một cách nặng nề để chào đón những người khách đầu tiên trong vòng hàng chục năm qua. Ánh đèn pin trên tay cậu bé quét một vòng quanh phòng khách. Đồ đạc trong căn nhà đã rất cũ kĩ với lớp bụi phủ dày trên bề mặt. Có lẽ sự sống duy nhất ở đây là những chú nhện đang chăm chỉ làm cho căn nhà xuống cấp.

    - Không có gì cả, chúng ta đi tiếp lên lầu nhé.

    Cậu bé xông xáo bước lên bậc cầu thang. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, cầu thang hiện lên màu đỏ thẫm với những vết ố đen kịt loang lổ như thể căn nhà đã trải qua một trận cháy dữ dội. Bốn đứa trẻ lần từng bước trên cầu thang. Ánh đèn lia qua hành lang. Cậu bé to con đẩy một cánh cửa. Đúng lúc ấy một tiếng hét bất thần vang lên. Bọn trẻ hoảng hốt hét lên, ôm đầu, âm thanh vang động khắp nhà. Lát sau, mọi thứ trở lại yên ắng. Cậu bé to con chỉ cái cửa sổ đang nửa đóng nửa mở trên tường. Cánh cửa đang bị gió đánh giật va đập vào khung sắt gây nên những âm thanh vang động.

    - Chắc là do nó.

    Nhưng đó chắc chắn không phải tiếng mà bọn trẻ nghe thấy vừa rồi. Biết thế, nhưng vì không còn cách giải thích nào khác, bọn trẻ đành chấp nhận việc đó.

    Cậu bé to con bước hẳn lên tầng hai. Nó ngay lập tức nhận ra điều kì lạ. Tầng hai khá sạch sẽ, khác hẳn khung cảnh ở tầng một. Bỗng một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng cậu bé. Cậu nhìn xuống dưới chân, thứ tạo nên cảm giác đó là thứ chất lỏng nhớp nháp đang bám vào giày cậu. Hoảng hốt, cậu lùi lại, va vào cậu bé đang đứng đằng sau.

    - Cậu làm sao thế?

    - Tớ… nó…

    Đáp lại câu hỏi đầy khó chịu của cậu bé lớn nhất là tiếng lắp bắp không rõ ràng. Cậu bé rốt cuộc không thể nói được thành câu, chỉ có thể hướng ánh mắt đầy sợ hãi xuống chân. Nhưng những gì cậu nhìn thấy chỉ là hành lang khô ráo, thậm chí còn đóng một lớp bụi dày chứ không sạch như vừa rồi.

    Ảo giác, chỉ là ảo giác thôi.

    Cậu bé lầm bầm tự trấn an mình. Đúng lúc ấy, tiếng cạch khô khốc vang lên. Một trong những cánh cửa trên hành lang bật mở. Sau đó, một cái đầu, hay thứ gì đó giống một cái đầu ló ra. Mớ tóc xoăn lòa xòa trên trán, phủ lên khuôn mặt trắng bóc, đôi mắt đen thẳm không có một tia sáng, cùng với cái miệng rộng đến mang tai đang bật lên những tràng cười man rợ. Cái đầu – chỉ cái đầu, lăn lông lốc trên sàn, kéo theo cái cổ dài không rõ phía cuối là gì. Bọn trẻ nhìn thứ đang lăn tới gần mình với ánh mắt kinh hoàng, cơ thể cứng đờ. Đến khi cái đầu đó cất lên tràng cười tiếp theo, cả bọn như bừng tỉnh. Rồi không ai bảo ai, tất cả hộc tốc vừa la hét vừa chạy trối chết khỏi nơi đó, mặc kệ thứ ở đằng sau có đuổi theo hay không.



    Cậu bé to con chạy nhanh nhất. Thứ cậu nhìn thấy chân thật và sinh động tới mức dù có suy nghĩ thế nào, cậu cũng không thể giải thích được, vì thế việc cậu chỉ biết chạy. Đang chạy, cậu bỗng đâm sầm vào một người đi ngược chiều. Cú va chạm làm cậu xây xẩm mặt mày. Khi cơ thể cậu đang chao đảo, thì một đôi tay mạnh mẽ ghì cậu lại. Khi đã giữ được thăng bằng, cậu ngước nhìn người trước mặt. Đến lúc này cậu mới để ý người đó đang nói gì đó.

    - Mấy nhóc ở đây làm gì vậy? Có biết chỗ này nguy hiểm lắm không?

    Người nói là một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi, mái tóc xanh lá hơi bù xù, một cái túi đựng đồ ăn lăn lóc trên mặt đất bên cạnh cô.

    Gặp được người lớn, bọn trẻ yên tâm phần nào. Nghỉ một lát để hơi thở bình thường lại, bọn trẻ kể lại việc chúng đi lên đồi. Nhưng chúng không dám kể thứ chúng đã gặp trong căn nhà đó, chỉ nói về việc đi lạc đường. Cô gái tỏ vẻ không tin lắm, nhưng cô không cố truy hỏi thêm, cô chỉ nhắc bọn trẻ rời khỏi nơi đó ngay. Bỗng cậu bé tóc đen la lên:

    - Sanami đâu rồi?

    Hai đứa bé còn lại ngơ ngác nhìn xung quanh. Lúc nãy hoảng hốt mạnh ai nấy chạy, giờ chúng mới để ý cô bạn của mình đã không còn đi cùng.

    - Không lẽ cậu ấy còn kẹt lại trong đó?

    Ánh mắt lộ vẻ sợ sệt của bọn trẻ không qua được cái nhìn của cô gái. Cô nghiêm giọng nói:

    - Các em đã vào ngôi biệt thự bỏ hoang à?

    Đứa này nhìn đứa kia, không đứa nào dám lên tiếng. Cuối cùng, cậu bé to con lí nhí:

    - Vâng ạ.

    - Khổ rồi – cô thở dài – các em về trước đi, có thể cô bé đó đã về nhà rồi, còn chị sẽ đến đó xem thế nào.

    - Vâng ạ.

    Chỉ chờ có thế, bọn trẻ lại hộc tốc chạy tiếp.

    --------------------------------------------------------------

    Trong căn nhà, Sanami đang nép vào gầm cầu thang để né tránh cái đầu kia. Có vẻ cổ nó không đủ dài để xuống tầng trệt, nhưng tràng cười ghê rợn vẫn cất lên đều đặn. Cô bé ôm cái chân của mình. Vừa rồi khi đang chạy xuống cầu thang, cô bị đứa trẻ nào đó xô ngã. Cái chân đau buốt đến mức cô không thể đứng dậy chạy đi được dù rất sợ nơi này. Cô cũng không dám khóc vì sợ cái đầu phát hiện ra mình. Đúng lúc ấy, cô cảm nhận cả cơ thể mình bị nâng dậy bằng một lực không thể chống lại. Cô giãy giụa cố thoát ra nhưng một tiếng nói vang lên khiến cô dừng lại.

    - Yên nào, chị đến đưa em về đây.

    Cô ngước nhìn cô gái đang bế mình với ánh mắt kinh ngạc.

    - Các bạn của em bảo em đang ở đây, em đau chân sao?

    Cô bé nghi ngại, phân vân rồi nói:

    - Chị không nghe gì sao?

    Khi nói ra điều đó, cô mới để ý thứ tiếng rợn người nãy giờ đã im bặt.

    - Nghe gì cơ? Thật là… đùa nghịch để bị trật mắt cá thế này đây. Chị không đi ngang thì em định thế nào?

    Nói rồi cô bẻ mắt cá chân cho Sanami. Bàn chân cô bé bớt đau thật.

    - Đi được chưa cô bé?

    Sanami chập chững đi rồi lảo đảo như sắp té. Cô gái tóc xanh thở dài rồi bế cô bé lên.

    - Để chị bế em về nhà.

    Con đường độc đạo dẫn họ nhanh chóng đi ra khỏi ngọn đồi. Sanami ôm lấy cổ cô gái. Cô bé bỗng chạm tay vào túi đồ ăn cô gái mang theo.

    - Chị mua đồ ăn về nhà à?

    - Em đoán xem.

    Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc người cô bé.

    Con đường độc đạo chỉ dẫn tới một nơi.

    Đằng sau là vực thẳm.

    Nhà chị ấy ở đâu?

    - Hay chị đi cắm trại? – Giọng Sanami trở nên run run.

    Cắm trại mà không mang theo đồ đạc?

    Ngọn đồi này làm gì có nơi phù hợp để cắm trại?

    Cô gái này có phải dân trong vùng không?


    - Em đoán đúng rồi đấy – Cô gái mỉm cười.

    Đúng? Là cái gì đúng?

    Lúc này Sanami mới để ý là đã gần về đến nhà.

    Tại sao trên đường không có ai?

    Tại sao chị lại biết nhà em? Em chưa hề nói ra mà?

    Bố mẹ đâu rồi? Giờ này họ phải ở nhà chứ?

    Cơ thể Sanami căng cứng. Cô bé sợ hãi muốn vùng dậy chạy đi nhưng cô không tài nào điều khiển cơ thể.

    Cô gái tóc xanh đẩy cửa bước vào phòng Sanami rồi đặt cô bé xuống giường. Sau đó, cô đặt một nụ hôn trên trán Sanami rồi đi ra.

    - Em đúng là một cô bé thông minh.

    ---------------------------------------------------

    Sáng hôm sau, mẹ Sanami bơ phờ vì một đêm không ngủ, bà bực bội.

    - Con bé này đi đâu mà cả đêm không về nhà.

    - Em đã đến nhà bạn bè nó chưa?

    - Em đã đi hết nhà bạn nó rồi, bọn trẻ đều ở nhà nhưng không đứa nào biết con bé đi đâu.

    - Anh cũng đã hỏi họ hàng, kì lạ, nó đi đâu được nhỉ? Con bé đâu có dám ở ngoài qua đêm.

    - Tại anh cứ nuông chiều con đấy.

    Bố mẹ Sanami đã tìm cô bé khắp những chỗ có thể tìm, nhưng họ không thấy. Mẹ Sanami buồn bực bước vào phòng con theo thói quen, bà bỗng giật mình vì thấy cô bé đang nằm trên giường. Không kịp thắc mắc cô bé về nhà khi nào, bà lao đến lay con dậy. Nhưng vừa chạm tay vào cơ thể cô bé, bất thần bà rụt tay lại.

    Cơ thể cô bé lạnh ngắt, cứng đờ.

    Dù có lay thế nào, cô cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.

    -----------------------------------------------------------------------------------------

    Trong một căn phòng âm u chỉ được tháp sáng bởi một ngọn nến mờ mờ, tiếng khóc thút thít vang lên não nề.

    - Thôi nào nhóc, ở đây lâu rồi thì sẽ quen thôi mà.

    Thứ vừa lên tiếng là một con búp bê sứ, với khuôn mặt bị dính những vết bẩn màu nâu sậm, một con mắt đã rơi hẳn ra ngoài để lại một lỗ đen sâu hoắm trên khuôn mặt loang lổ, bộ quần áo cũ kĩ, rách nát.

    Một con búp bê xinh xắn với mái tóc buộc hai bím đang nép người đằng sau rèm cửa để né tránh con búp bê kia.

    Cái đầu với mái tóc xoăn xoăn và nụ cười rộng lại cất tiếng cười man rợ.

    - Cô bé xinh xắn thế kia cơ mà, cô phải tự thấy mình may mắn chứ.

    - Tôi đã bảo cô đừng mang bọn nhóc con về, chả biết cư xử gì cả - Một chiếc đầu lâu cằn nhằn.

    Cô gái có mái tóc xanh lá nhấc cái đầu lâu lên, đặt nó lên kệ trên, cạnh con búp bê đang khóc.

    - Ngươi cũng từng là một đứa nhóc đấy, chào đón người mới thân thiện chút đi.





















































    Lần tới, kẻ nào sẽ trở thành món đồ chơi của ta?



    End



    P/s: Đọc cái này chắc biết mục đích của nó rồi cô Sa, đừng hỏi vì sao cô lên thớt đầu tiên
    Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 12-10-2013 lúc 07:38.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    .: Nơi đã ra đi :.
    Bài viết
    1,124
    Rep Power
    13
    tem....

    thanks ùi lát đọc sau
    Summer comes, winter fades. Here we are just the same ♥ ~



  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37
    Vừa edit lại một chút
    Post xong mới check lỗi sao mình chả bao giờ cẩn thận hơn được
    Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 26-03-2013 lúc 00:27.

  4. #4
    Thì ra là fic viết với mục đích đưa all lên thớt à

  5. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37
    Trích dẫn Gửi bởi dzung2408 Xem bài viết
    Thì ra là fic viết với mục đích đưa all lên thớt à
    Có khi Dũng là cái đầu lâu, hoặc cái đầu cổ dài không rõ thân là gì

  6. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    3,512
    Rep Power
    2162
    Trích dẫn Gửi bởi bonghongdammau Xem bài viết
    Có khi Dũng là cái đầu lâu, hoặc cái đầu cổ dài không rõ thân là gì
    thế 1a là gì ?
    Trích dẫn Gửi bởi Ai chả được Xem bài viết

    Em bị KHÙNG , xin đừng chọc êm

  7. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Stronghold
    Bài viết
    180
    Rep Power
    33
    Trích dẫn Gửi bởi ZzHitsugayazZ Xem bài viết
    thế 1a là gì ?
    Thứ vừa lên tiếng là một con búp bê sứ, với khuôn mặt bị dính những vết bẩn màu nâu sậm, một con mắt đã rơi hẳn ra ngoài để lại một lỗ đen sâu hoắm trên khuôn mặt loang lổ, bộ quần áo cũ kĩ, rách nát.
    với khuôn mặt bị dính những vết bẩn màu nâu sậm, một con mắt đã rơi hẳn ra ngoài để lại một lỗ đen sâu hoắm trên khuôn mặt loang lổ, bộ quần áo cũ kĩ, rách nát.
    , với khuôn mặt bị dính những vết bẩn màu nâu sậm, một con mắt đã rơi hẳn ra ngoài để lại một lỗ đen sâu hoắm trên khuôn mặt loang lổ, bộ quần áo cũ kĩ, rách nát.
    với khuôn mặt bị dính những vết bẩn màu nâu sậm,

    vết bẩn màu nâu sậm,

    .

  8. #8
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    uầy, thế là cô bỏ cái fake moon à
    Khi tôi chết hãy chôn tôi cùng với trăm bộ M-A yaoi
    hớn Yami

  9. #9
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

  10. #10
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Động cáo
    Bài viết
    3,873
    Rep Power
    15
    Vào ủng hộ nàng yami

    P/S: lát ta đọc nhìn nhìu chữ quá thấy nản
    "The utimate light can only be found in the utimate darkness"
    --- WHITE MAGE ---

Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Các Chủ đề tương tự

  1. Rotting Skeletons (Haunted House)
    Bởi htphatlun trong diễn đàn Thảo Luận
    Trả lời: 9
    Bài viết cuối: 17-08-2012, 11:24

Tag của Chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •