Kết quả 1 đến 6 của 6
  1. #1

    Red face Ai cho em một cái kết với

    do trình độ còn thấp, nên viết chưa hay lắm, mong mọi người đọc thì thông cảm và cho em 1 cái kết hợp lý mà lãng mạng 1 chút(đừng lãng xẹt quá nha)
    Gượng cười
    năm nay lại "vậy", dù rằng tôi đã yêu từ năm ngoái, năm tôi vào học năm nhất ở trường này, nhưng chớ trêu thay. tôi gặp cô ấy trong tình cảnh vô cùng nghịch lý, tôi đang đi trên đường thì làm rơi trái banh trầy (bóng chầy) và nó lăn đến chân bạn gái với mái tóc quá mang tai mầu vàng nhạt đang cặm cụi đọc 1 quấn sách mà không biết mình đã làm rơi hộp bento và trái táo ăn chưa của mình. cô ấy rật mình vì trái banh và nghiễm nhiên, cô nhặn lên và quay lại, còn tôi thì đuổi theo gọi rật và cầm theo hộp cơm trưa để trả lại cho bạn ấy. bạn ấy cầm lại hộp cơm và trái táo, nghiêng đầu sang trái khoảng 45 độ và nói "cám ơn bạn đã nhặt giúp mình nha" cùng với đôi tay đưa trả tôi trái banh, nhìn thấy khuôn mặt sinh xắn của cô ấy cùng nụ cười thiên sứ đầy ấm áp, con tim tôi như muốn nổ tung, nó nhẩy loạn sịnh hậu trong lồng ngực tôi làm tôi phải đỏ chín mặt vì ngượng và như phản xạ tôi giật lấy trái banh và chạy vội đi chỉ nghe tiếng gọi giật:
    - bạn tên gì và bạn học trường nào vậy, chúng ta có thể gặp nhau được không?
    tôi quay lại vẫy tay định đáp trả thì thậy chớ trêu, tôi bị đâm cái rầm vào biển chỉ đường và lệch quai xanh, phải nhập viện mất 2 tháng nhưng đó cũng là 2 tháng mà tôi vui nhất từ trước đến giờ vì con tim tôi như ngành hoa được vun đắp bằng ngày ngày đều đươc nhìn thấy cô ấy. cô ấy đến bệnh viện thăm tôi mỗi ngày, mỗi ngày đều được nói chuyện, được cô ấy chăm sóc và được nhìn nụ cười đó nó làm con tim tôi thêm yêu cô ấy. và rồi, duyên trời sắp xếp, chúng tôi lại học cùng trường, cùng khối và cùng cả lớp, ngồi cạnh nhau và cũng ở chung trong hội học sinh của trường, cô ấy là hội trưởng và tôi là kế toán, chúng tôi càng có nhiều thời gian bên nhau hơn, ngồi học cùng nhau, làm việc cùng nhau, và cùng nhau ăn trưa trên sân thượng để cùng bàn về vấn đề của hội học sinh nữa chứ. cứ như vậy, thời gian chúng tôi ở bên nhau thật nhiều nhưng cũng thật nhanh đối với tôi, nó làm tôi thực sự hiểu ra rằng mình không thể nào mà sống thiếu cô ấy được.
    thấm thoát cũng đã hơn một năm, 1 năm cho tình yêu không dám nói của tôi, tôi không giám nói bởi tôi sợ, tôi sợ rằng mình sẽ bị từ chối, sợ mình sẽ bị phân biệt đối sử, không được gần cô ấy như trước nữa, sợ cái cảm giác trống vắng khi không có cô ấy ở bên, sợ phải mất cô ấy. nên đành nặng thầm ở bên cô ấy, được nhìn nụ cười thiên sứ ấy, để được nhìn cô ấy hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. 1 lần, tôi và cô ấy ở lại văn phòng của hội học sinh để làm nốt việc tính toán thu chi của lễ hội của trường năm nay, đột nhiên cô bạn cất lời:
    - bồ nghĩ tôi thế nào?
    - ý bồ là sao?- hỏi lại mà tôi còn chẳng hiểu được cô ấy đang định hỏi cái gì
    - thì đối với bồ tôi là người nhue thế nào ấy?
    - uk thì có lẽ là 1 người vô cùng quan trọng, 1 người bạn không thể thiếu!- nói vậy chứ nếu có đủ dũng khí chắc tôi bảo tôi muốn cô ấy là bạn gái tôi rồi quá!
    - ý bồ tôi chỉ là bạn thân thôi chứ gì!
    - uk có lẽ là vậy đấy!
    - sì, mà sao chả bao giờ thấy bồ cười với con gái hay khi được con gái tặng đồ cho vậy?
    - không thich, không vui thì không cười, có vấn đề gì ak!- nói vậy chứ tôi muốn được hộp socola của cô ấy vào ngày valentin muốn chết đi được.
    - vậy thế bồ đã ngắm được ai chưa?
    - rồi ! sao?- tôi hỏi lại trong khi đang cắm mặt xuống quấn sổ kế toán để cố che đi khuôn mặt đỏ ửng vì bị người yêu hỏi xem đã yêu ai chưa.
    - thế bồ thổ lộ chưa?- con bé hỏi mà chẳng quan tâm tôi có trả lời hay không đã tiến thêm câu nữa càng làm tôi bối rối- thế bồ thổ lộ thế nào? cô ta có đồng ý không?
    - chưa!- tôi chả lời 1 cách thẳng thắn và cố lấy lại bình tĩnh để tiếp tục cuộc đối thoại mà tôi chẳng muốn ngưng, tôi hỏi lại- thế còn bồ, thích ai chưa, thổ lộ chưa, người ta chả lời thế nào?
    - rồi chứ! bồ tưởng tôi như bồ chắc!- cô ấy chả lời mà làm tôi như có chút hi vọng- anh ấy vừa điểm trai, vừa cao lại giỏi thể thao thể thao nữa, cũng ở năm hai nữa mời may! mà anh ấy ngọt ngào lắm, anh ấy thổ lộ trước, lúc anh ấy nói yêu tôi, tôi như chết đứng ở đó còn chẳng nhớ nổi mình đã trả lời như thế nào nữa chứ, tôi vẫn còn run khi nghĩ lại đây này, vẫn văng vẳng những tiếng nói yêu ấy, ôi hạnh phúc lắm bồ ơi, tôi như cuồng yêu rồi ấy!
    nào khuôn mặt tươi cười ấy có biết đâu, cổ họng tôi đã ngẹn ứ lại, tâm chí như muốn điên lên, tôi như muốn tan chẩy ra, cõi lòng tôi như bị cào sé ra thành trăm mảnh, tim tôi như đã vỡ nát, vỡ nát ra thành ngàn mảnh và tất cả của tôi như ngương lại, đối với tôi hôm nay như là ngày tận thế, tôi như chỉ muốn chết đi ngay bây giờ mà chẳng chần trừ nếu cô ấy không ở đây. lấy hết tất cả những gì còn sót lại của thế giới trong tôi, những lời như những lời trăm chối được cất lên từ cuống họng như đã chết ấy:
    - ừ ha, bồ may thật đấy, bồ hạnh phúc là tốt rồi, cũng được như vậy là hơn hẳn cái thằng hèn tôi rồi nha, vậy thì nhận từ thằng hèn này 1 câu chúc phúc nha, tôi chúc hai người hạnh phúc mãi mãi nha!
    - bồ nói đúng đấy, nếu muốn hết hèn thì hãy học tập anh ấy đi, đi thổ lộ đi, mà tôi kể về anh ấy cho bồ nghe nha....
    tôi chẳng nghe thấy gì hết, tôi chỉ như cái xác không hồn ngồi đó mà chẳng biết gì, vô cảm với tất cả, và rồi, 1 cái xác là tôi cũng lê lết được về đén nhà. vừa qua cửa, tôi quảng cặp xuống đất và cũng ngủ luôn ở của mà chẳng cần biết trời đất gi hết.
    hôm nay cũng chẳng khá hơn hôm qua là mấy, tôi bước đến trường như 1 thây ma ủ rũ. bài không học, không soạn, tóc không chải, người chẳng tắm và cũng chẳng bận thay quần áo lun. về đến nhà thì ném cặp xuống đất, bò ra bàn và nhìn ra ngoài cửa sổ cạnh ban công. hình ảnh về bầu trời của thực tế cũng chẳng khác mấy những gì tôi có thể nhìn được, nó buồn hẳn đi, buồn như tôi đang buồn, tiếng sấm như gầm lên vì đau đớn, ánh sét như cào sé những đám mây đen, gió lăn lộn bên tán me già cỗi cạnh nhà cứ sào sạc sào sạc. tôi bơ vơ nhìn ra cánh hồng ngoài ban công đang rơi rụng từ từ, vô hồn nhìn những hạt mưa bay ngoài hiên và trong vô thức tôi chợt hiểu mình đang đang rơi rụng như cánh hồng kia, rơi rụng bên vùng trời u ám.
    tiếng đồng hồ báo thức vang cả căn phòng, tôi mở mắt nhìn và thứ đầu tiên tôi thấy là cái trần nhà phòng tôi, gượng dậy mà cơ thể lại cảm thấy 1 cảm giác, nó đau từ thể xác đến tâm hồn, từ tim đến não, như đã chết đó là tất cả những gì tôi đã cảm thấy 1 tuần ở nhà sau ngày hôm đó. hôm nay là ngày thây ma đi học, và tôi cũng chẳng hi vọng rằng tôi mình sẽ khá hơn vì cái cảm giác đã chết vẫn bao trùm thế giời của tôi. cô ấy vừa bước vào lớp với khuôn mặt hờn rỗi, nó làm tôi như tức điên lên, lúc đó tôi chỉ như muốn cắn chết cái tên "người yêu" đã làm cô ấy buồn bực như vậy, đang miên man nghĩ xem sẽ giết hắn như thế nào thì tiếng đá ghế cái bụp làm tôi giật mình tỉnh giác như nai ngơ ngác quay sang thì cô ấy ngồi gếch chân lên ghế lộ cả quần chíp mầu hồng làm tôi đỏ mặt vì ngại, cô ấy cất lời khe khé làm tôi chở lại cái cảm súc căm phẫn chưa đầy nửa giây:
    - cái tên đáng nguyền dủa đó, cả tuần nay hẳn chẳng thèm nói chuyện với tớ, tớ chào hắn còn chẳng có phản ướng gì, hắn còn phớt tớ hết lần này đến lần khác, cứ như tớ không tồn tại ý, hay hắn chán tớ rồi cũng nên- vừa nói cô ấy vừa liên tục đạp tay xuống bàn, con mắt như phát hỏa và xung quanh người toa ra đầy quỷ khí
    - không được không được, nhất định pahir sử hắn- vừa nói mà tôi cũng có cảm giác như mình cũng đang tỏa ra quỷ khí
    moi người trong phòng như biết sắp có "bão" nên đua nhau chạy "tị nạn" đến mức không còn 1 ai chỉ còn tôi và cô ấy, vừa hay nẩy ra vài ý tưởng tôi nói chẳng cần suy nghĩ gì cả:
    - hay tớ với cậu bắt hắn chặt ra làm ba rồi rán với bột chiền sù để ăn dần đi!- ánh mắt tôi lóe sáng 1 mầu độc ác vô độ và chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
    - không!- cô ấy trả lời rứt khoát mà chẳng cần nghĩ ngợi gì cả- tớ thề rằng sẽ cho hắn sống không bằng chết, hắn sẽ phải hối hận, khóc lóc và van xin tớ tha lỗi, tớ sẽ cho hắn thấy rằng dám phớt tớ sẽ có hậu quả thế nào!
    nói đến đây nó làm tôi thấy vui và phấn khích hẳn lên, dù không biết chính xác điều gì đang diễn ra nhưng chỉ nhìn cô ấy cười là tôi đã thấy vui lắm rồi. và cô ấy bắt đầu kể bằng cái giọng thì thầm đến rễ sợ
    - này, bồ có bít tôi nghĩ ra kế hoạch trả thù này lúc nào không?- cổ khẽ ghé vào tai tôi và thì thầm càng lúc càng nhỏ hơn, rẽ sợ hơn- tôi nhìn bồ nói đến cái chắt với chém là biết bồ có khả năng đóng thế tốt rồi, có gì tôi với bồ giả hẹn hò cho hắn ghen nổ mắt nha, để hắn chân trọng tui hơn...
    - cái gì cơ?- tôi chẳng bận nghe hết câu mà đã hét toáng lên, mắt thì đỏ ửng vì ngại và lòng thì như mở hội
    tôi hỏi lại để ăn chắc nhưng cũng chưa bình tĩnh nổi vì vui:
    - có thật bồ muốn.....bồ có thực sự muốn....muốn..tôi vô vai đó...đó không?
    - có gì mà bồ phải ngại chứ, chúng ta là bạn mà- cô ấy khẽ mỉm cười với đôi mắt nhắm và khuôn mặt thiên sứ
    - nhưng có nhiều người tốt hơn tôi mà ví dụ như...
    chẳng để tôi nói cô ấy đã ngắt lời
    - tôi thích thế đấy, tôi thích để bồ vào vai hớt tay trên của hắn đây, được chưa, mà cũng chỉ là giả mà thôi!- nghe đến đây tôi đã bình tâm được đôi chút- thế chốt một câu là bồ có đồng ý ha?
    dù biết chỉ là đùa nhưng thực sự tôi vẫn rất vui vì được làm người yêu của cổ, phải rất cố gắng tôi mới nói được 1 câu ra hồn
    - thôi được rồi,.... tôi sẽ cố gắng, có gì.....có gì bồ chịu hậu quả nha, tui vô trách nghiệm đó!
    - có thế mới là bạn tui!- cổ lại cười 1 lần nữa, cô ấy càng cười càng làm tôi thấy vui hơn, phấn chấn hơn
    về đến nhà, lên đến phòng và đóng của lại, tôi bắt đầu dú lên vì hạnh phúc, dù chỉ là hạnh phúc ảo hay là lừa lọc, dù có phải chịu đau hay đơn giản là đóng giả thế vai tôi cũng sẽ chấp nhận để được hạnh phúc dù chỉ là thoáng qua hay chỉ là đểu giả tôi cũng sẽ xin được hạnh phúc.
    để bắt đầu chuỗi ngày hạnh phúc của tôi hay nói đúng hơn là kế hoạch trả thù của cô ấy, tôi với bộ đồng phục sáng loáng, mái tóc bóng mượt và có phàn hơi lấp lánh. bước vào lớp với vẻ mặp tươi cười và gọi ngay ten 'ng you' hờ đang ngồi cáu kỉnh vì chờ lâu, vừa nghe thấy tôi gọi là cái bà chằn, tôi you, dáp trả tôi bằng cơn tịnh nộ, ả túm tôi ròi lôi vào ghế như cha khảo
    - bồ có bít tui đợi bồ bao lâu rồi không- cổ vừa nói vừa hừng hực vù ức- sao bồ không chết típ 1 tuần nửa ở nhà lun đi đến đây làm gì
    - tui chỉ bận có chút nên đến mụn thui mà- tui nói với giọng có gẳng giảng hòa nhưng kết quả
    - à bận có síu thui ak, bận làm tóc, là quần áo với chả trải chuốt chứ gì- cổ nói và vẫn hằm hằm chưa hết giận- bồ là công chắch mà chễ những hẳn hai tiết..
    - thế vì ai mà tui phải chải chuốt hả- tui phản bác mà chẳng cần đắn đo- là vì làm ng you bồ đó có bít không hả
    - thế ý bồ là tại tui chứ gì- cổ càng lúc càng tức hơn- bồ nói vậy chằng là chán thở rui hử mà thui tạm tha cho ổng đấy, chìu mà còn mụn lữa là chít đó nghe
    - bít òi- tôi hỏi lại cho chắc hơn- mà chìu nay đi đâu cơ mà tui phải đi cùng bà
    - chìu tui có buổi tập erobic bồ đưa tui đi sớm 20 phút còn bàn típ chứ
    - ok thế chìu 1h30 như mọi khi nha, gặp nhau ở của clb TDDC đó hả
    - uk chìu gặp nha
    vậy là đến 1h chiều, như đã hữa tôi đến cổng gặp ngay cổ với bộ đồ tập như mọi khi. vừa lại gần chưa kịp chào cô ấy đã kéo tôi vào trong 1 cách không thương tiếc, chưa qua cửa thì cổ quàng tay tôi rỏi nói mấy lời ngọt làm tôi sung sướng đến chẳng còn nhớ chính xác thì cổ nói gì nữa. vừa vô đến ghế thì cổ bảo tôi ngồi đợi síu song là ra cổ nói chuyện với tôi sau, cái 1 chút síu của cổ cũng gần 3h rưỡi, những ngồi coi cổ tập erobic hơn 3h mà mấy trốc đã chôi qua hết, tôi chỉ đưa mắt ngắm nhìn cô ấy mà chẳng để ý đến vũ đạo, động tác, nhạc thậm chí là cả những người bạn của cô ấy. nhạc vừa tắt và tiếng giáo viên hổ nghỉ là tôi lại bần thần hồi tưởng lại những gì vừa được coi. đang nửa mơ nửa tỉnh thì có tiếng nói đàng sau cất lên:
    - bồ nghĩ gì mà say xưa thế, chẳng bít trời đất gì sất tôi đứng nhìn bồ mà cứ ngỡ bồ là tượng,- nói song cổ quay sang nhóm bạn nhảy chủa mình chỉ vào một cô gái tóc vàng và nói tiếp- đó, con bé ấy là em gái của tên chết giẫm kia, nó chuyên ton hót chuyện của tui với anh nói, cả mấy chuyện đáng sấu hổ nó cũng nói nên chỉ cần bồ với tui diễn thật đạt cho nó coi để nó kể cho anh nó là được chuẩn bị đi!
    -uk- tôi cũng chỉ quay qua bên đó cho có vào hí hửng rằng mình sắp có những giây phút hạnh phúc bên người mình yêu dù chỉ là thoáng qua và giả rối
    - nè có mang cặp nhẫn mà bồ khoe tôi hôm bồ kêu là có người you ấy, bồ cho tôi xem đi- cổ sà xuống ôm cổ và ghé sát tai tôi mà thì thầm, không tỏ tình được với người ta thì cho tôi coi như quà mừng đi nha!
    - có- nói có mà lòng tôi tự nhiên quạn lại, chợt tôi nhận ra tôi cũng chỉ là 1 thằng chết nhát và lấy hết dũng khí và nói- ...nhưng....
    - nhưng nhị gì- nghe vậy tôi giát mình sởn cả gai ốc, hay bồ tỏ tình rồi, đưa nhân cho người ta rôi nên ko cho tôi coi nưa
    - ...nhưng...nhưng mà...- càng nghập ngừng thì dũng khí càng tiêu tan, tôi chỉ cố nói-.....uk
    rút trong tui ra cái hộp đỏ thắt nơ hình trái tim rồi đưa cho cổ, cổ vồ lấy và cười khúc khích, quay ra sau hì hụi làm cái gì đó rồi đưa chả tôi cái hộp. chỉ nhìn nụ cười thoáng qua dùng cho đó chắc gì đã là giành cho tôi nhưng tôi vẫn vui vì chí ít tôi cũng cổ làm cười. lát sau cổ lại bắt đầu
    - nè, lần trước bón bánh kem ai làm mà ngon dữ vậy thấy chúng nó bảo bồ giỏi mấy cái trò đó lắm mà, đưa tay đây tôi coi
    - có gì đâu mà coi- nói vậy nhưng tôi vẫn đưa tay lên
    - tay trái, tay trái cơ, ai cần tay phải của bồ làm gì
    - đây- tay trái tôi nâng lên nhưng làm theo mệnh lệnh của cô ấy, chẳng có gì cả đâu, bồ định tìm sẹo ak?
    - trà vừa giỏi bóng trầy, lại giỏi việc làm nấu nướng giỏi tay trai hết lên rồi này- cổ nắm tay tôi và so sánh- tôi thì chả bít gì ngoài nhẩy với chả nhót cả mún lấy bồ làm chồng quá ha!
    vừa được nắm tay lại còn được người tay khen tài, tôi như bốc cháy, người tôi nóng bừng lên vì hạnh phúc, nó lan tỏa ra khắp nơi, từ mặt ngực dập loạn lên nhưng cũng vút tắt ngay sau đó:
    - tôi thấy vậy không ổn hay tôi lấy bồ làm vợ nha, bồ hợp làm vợ hơn nhiều!
    tức nổ mắt mà không làm gì được, nhìn bàn tay chắng chẻo không tì vết của nàng tôi được cơ cạnh khóe bắt bẻ sỏ siên lại:
    - vậy hả, bồ suốt ngày ăn chơi nhảy nhót đâu có hiểu được sự cực nhọc của làm nấu nướng kia cơ chứ- nói hết câu tôi nhắm măt quay đi rồi cạnh khóe ra oai típ- có chít tui cũng không lấy người không bít nấu ăn hay làm việc nhà đâu, lại còn đòi làm chồng nữa chứ, với cánh tay này tui sẽ cho bồ bít ai là chồng thực sự đó nha!
    đột nhiên thấy lành lạnh ngón tay áp út, tôi quay lại mở mắt ra thì cảnh tượng tưởng như còn hơn là thiên đường khi tay tôi bên tay cô ấy, 2 ngón áp út mang đôi nhẫn mà tôi ấp ủ bấy lâu nhưng không giám nói nay lại tay trong tay, nhẫn bên nhẫn thật có chết tôi cũng chảng còn hỗi tiếc được gì nữa, cổ khẽ nói
    - đã diễn thì phải diễn cho thật đạt vào, cứ đeo nó cho hết ngày mai đi rồi ngày kia nữa khi nào song đưa tui làm nhẫn đôi luôn đỡ mất công chọn với chả mua nữa
    vừa nói cổ vừa nhìn ra đám bạn đang sì sào tao chỏ về chúng tôi rồi khẽ cười như đã đạt được mục đích, tôi thì còn ở tầng mây thứ 9 nên cũng chẳng biết gì nữa chỉ nghe câu "bồ về được rồi" thì lẳng lặng ra về và ngủ vùi đến sáng mai trong niềm hạnh phúc bát tận đó.
    sáng hôm sau, vừa hết tiết một thì cô ấy lại đến chỗ tôi và vỗ mạnh 1 cái, vừa cười vừa khen:
    - bồ diễn đạt đến đáng sợ- cổ áp sát vào tai tôi và thủ thỉ, bồ có biết không thàng cha đó giờ mới ngộ ra, hắn gọi cho tui gần nghàn cuộc, gần trăm tin nhắn mà không thấy hồi âm, giờ lại thêm cái cảnh tui với bồ đeo nhẫn cho nhau, hắn tức nổ mắt ra đến nơi rồi đấy cứ thế này thì hắn sẽ phải chân trọng tui thui, công đầu là bồ đấy, thưởng cho hộp bento này!
    vừa thấy người yêu mình vui là tôi chàn ngập hạnh phúc, thấy bồn chồn khi chờ được ăn hộp bento được cô ấy tặng, sung sướng khi cô ấy cười và còn ha lẫn với vẻ hả hê khi cô ấy đắc ý. cổ nói tiếp:
    - ak chiều nay hắn hẹn tui ở phòng hội đồng!- cổ cầm tay trái tui lên rồi lại ngắm đôi nhẫn cũng chẳng có gì là đắt lắm những lại vô cùng ý nghĩa đối với tôi và nói tiếp, chiều mà quên nhẫn ở nhà là tui thịt đó nha!
    ậm ừ vài tiếng rồi tôi lại thành thằng tự kỉ trong cái hạnh phúc ảo mộng của chính mình mà chẳng biết gì nữa. h ăn chưa đã đến và tôi lững thững lên sân thượng tay cầm hộp bento lòng thì hồi hộp như cắt bom. mở ra nhìn mấy miếng cơm nắm, sushi, chứng quận và món rau mà tôi chẳng nỡ ăn nhưng lại tiếc vì sợ không biết được mùi vị nó thế nào thôi đành ăn vậy, bụng nghĩ tay cầm miếng cơm nắm ăn, cái vị hơn mặn làm tôi thấy sao xuyến, bùi ngùi như không nỡ nuốt, chứng quận tuy hơi thừa vị ngọt nhưng tôi lại bắt đầu mơ tưởng đây là vị ngọt tình yêu mà cô ấy đã dành cho tôi. còn sushi ngon thật nhưng mới được có ba miếng thì đã hết, tôi nhìn mà tiếc cho số phận bi đát của tôi.
    đã hết tiết cuối, tôi từ lớp học thêm sang khu nhà chính rồi rẽ qua phòng giáo vụ để vào phòng hội học sinh như đã hứa. vừa đi tay vừa cầm chiếc nhân để deo lại vào tay vừa tự nhủ rằng đây là ngày đẹp nhất của đời ta. còn trời tuy mới 4h chiều những chẳng còn hạt nắng nào vương lại trên sân trường, gió cứ sào sạc sào sạc qua tán cây già côi để những xhieecs lá khô từ từ lìa khỏi cành. tôi kéo cánhcủa thì chẳng kịp bước vào phòng đã chết ngay tại cửa, người con gái tôi yêu đang trong vòng tay kẻ khác, đôi tay nhỏ bé trắng chẻo đó đang đặt lên lồng ngực của 1 người con trai to cao, 2 cánh tay săn chắc đang ôm cô ấy vào lòng, và bóng dáng người con trai với khôn mặt ưa nhìn, thân hình cân đối vào cao dáo cộng thêm cách nói luôn như chăng như gió của hội trưởng hội văn học trường này sao mà lại không siêu lòng cơ chứ, dù gì cô ấy cũng là con gái mà, trách ai được đây. tôi lại chợt hiểu ra 1 điều nữa khi tự so sánh mình với cậu ta rằng tôi chẳng là gì cả, tôi đối với cô ấy chỉ là 1 người bạn không hơn không kém, chỉ là bạn mới quen 1 năm mà thôi. tôi nở 1 nụ cười như đã chết, con tim như ngừng đập chỉ muốn ra khỏi đây để khỏi chở thành kì đà cản mũi, muốn chui xuống đất và chết luôn đi, từ sâu trong thâm tâm tôi đã là tôi chỉ là kẻ thế vai thôi, tât cả chỉ là ảo mộng thôi rồi sẽ có lúc như bây giời nhưng tại sao vẫn đau như vậy, tim tôi lại như bị đâm hàng nghàn mũi dao như vậy, cái cảm giác như đã chết này dù đã từng chải nhưng nó vẫn đáng sợ như vậy, vẫn đau quặn lại ở lồng ngực, cái cảm giác mà cả cuộc đời này tôi không bao giờ dám thử lại lần thứ 3 đâu, và tôi cũng tự hứa rằng sẽ không yêu để rồi đau thế này đâu. tôi nói trong vô thức để có thể vụt mất ngay khỏi đây sau khi nói:
    - tốt quá rồi ha, đúng ý bồ rồi nha, tôi song việc rồi nhỉ chúc hai người hạnh phúc nha! ak quên- tôi rút chiếc nhẫn ở ngón tay áp út ra khẽ đặt xuống bàn và nói- vai của tôi song rồi, giữ lại nó cũng chả có tác dụng gì, cặp nhẫn này coi như quà mừng của tôi cho 2 người nha, chúc hai người hạnh phúc nha!
    nói song tôi lẳng lặng quay đi và chạy vút mất cũng chẳng biết trời cao đất sét gì nữa, cứ chạy mà chẳng biết chạy đi đâu, hay mình còn định làm gì nữa không, chỉ biết giàng mình đang chạy, đang chạy khỏi cái thực tế mà bản thân đã biết từ lâu. cái cảm giác khóe mắt nặng chĩu, rồi cảm giác những giọt nước nhẹ lăn trên gò má rồi rơi lên đôi bờ vai của mình, càng lúc càng nhiều hơn, rồi mái tóc ướt đẫm nước bắt đầu dũ xuống, khuôn mặt lạnh ngắt, người tôi cọng lại và tê cứng, những tôi vẫn cứ chạy, chạy mà chẳng quan tâm đến cơn mưa rào đang chà vào nỗi đau nơi cõi lòng đã tan nát. tiếng sét cứ vọng lại, vọng vào con tim đã ngư đập, vọng vào thể xác đã cứng đơ, vào tâm hồn băng giá và vọng vào cái tôi héo úa đã tàn lũ trong cõi ảo mộng từ lâu. một cánh tay rật tay tôi lại và 1 giọng nói của con người đã giết chết tôi vọng lên:
    - nè, sao ông chạy dữ vậy, tôi mệt sắp đứt hơi rồi đấy có bít không hả, sao ông có thể chạy nhanh khủng khiếp như tên ngốc bóng chày ấy thế nhỉ?- giọng cậu ta hơi trùng xuống và ánh mắt cỏ vẻ thoang thoáng buồn, ông biết có người đang đau đớn thế nào vì ông hay không vậy, sao ông vô cảm giữ vậy?
    chẳng thèm quay lại, tôi gầm lên nhưng cũng chẳng biết mình nói cái gì nữa:
    - ông thì biết cái quái gì cớ chứ! tôi! tôi mới người đang chết đây này, ông có biết tôi đau thế nào khi biết người yêu của cô ấy là ông hay không? ông có biết cái cảm súc này đã giết tôi hay không?- chợt hiểu việc làm của mình là vô nghĩ và vô cùng ích kỉ tôi cố sử lỗi- ha! biết thế nào được, người cô ấy chọn là ông cơ mà, thôi thì tôi chỉ đành trách mình ngốc nghếch thôi chứ biết làm sao, mà này, nếu ông mà làm cô ấy khóc nữa thì tôi sẽ giết ông đấy nghe....
    - cậu! cậu mới là người đáng chết!- cái giọng khản đặng thét lên trong mưa lại tiếp tục giằng xé tâm can tôi
    dù không quay lại tôi cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở của cô ấy, đôi tay bé nhỏ ấm áp ngày nào hôm nay lạnh ngắt vì cơn mưa, nó nhẹ nhàng luồn qua hai cánh tay tôi, ôm lên cơ thể đã đông cứng của tôi.
    - cậu là đồ hèn đáng chết, cậu có biết tôi yêu cậu thế nào không, cậu có biết tôi luôn mơ 1 ngày nào đó cậu sẽ nói ràng "anh yêu em" với tôi, nhưng, có lẽ cậu sẽ không nói vậy đâu nhỉ, ak vâng, vì cậu có thick tôi đâu cơ chứ....
    tiếng lòng tôi cứ vọng mãi vọng mãi ràng "không, không phải vậy, người anh yêu nhất chỉ có mình em thôi!" nhưng sao bờ môi tôi không thể cất lên thành lời.....
    - tôi biết, tôi không dởi nấu ăn, nhưng cậu cũng đâu phải như vậy cơ chứ, làm sao cậu có thể ngồi ăn mà chẳng thèm thể hiện 1 chút cẩm súc nào cơ chứ, tôi biết là tất cả mọi thứ đều rất dở nhưng cậu có biết tôi đã rất cố gắng hay không, chắc là chỉ có vài miếng sushi là chị hai giúp tôi là ngon nên ông mới ăn nhanh như vậy ha, còn của tôi thì ông lại cố nuốt với cái vẻ mặt sắp chết đó là sao?- cô ấy càng hỏi càng làm tim tôi quặn lại
    - tôi biết chứ, không chỉ vậy ha, ông còn nghĩ tôi là loại con gái chảnh chả làm được việc gì nên hồn, suốt ngày chỉ nhảy với nhót thôi chứ gì, chả phải ông bảo...
    - anh yêu em! và anh chỉ yêu mình em, đó là tất cả những gì mà anh muốn nói!- tôi gắt lên để có gặt đi nhưng lời nói như đâm sâu vào con tim tôi, phải sự cô đơn và đau đớn ấy không chỉ tôi mà cả cô ấy cũng cô đơn, cũng đau đớn vì cái sự hèn nhát của tôi. tôi chẳng biết làm gì sửa sai ngoài ôm lấy cô ấy thật chặt để che đi sự hạnh phúc tuột cùng, nó cho tôi thấy rằng tôi không phải là người thay thế, tất cả là sự thật và để chắc chắn rằng mình đang không mơ, tôi nhẹ hôn lên bờ môi của người con gái tôi yêu, đôi bờ môi dù đã lạnh toát vì cơn mưa nhưng vẫn mềm và ấm áp, hơi ấm ngọt ngào đã làm tôi như bừng tỉnh, sống lại trong niềm hạnh phúc vồ bờ bất tận........
    hơi dài 1 chút, mọi người chịu khó giúp em nha

  2. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    438
    Rep Power
    0
    Wow ! cũng khá ấn tượng đấy ! Nhưng tiếc là tớ ko có tâm hồn văn thơ lên k giúp được
    GM.OpenBeta
    Hỗ trợ Thẻ nạp Y!M: Hotro_maple01
    Hỗ trợ Ingame + forum Y!M: Hotro_maple02,Hotro_maple03Hotro_Maple04
    Nếu pm Yahoo các hỗ trợ ko thấy trả lời các bạn hãy pm qua Skype của mình ( Ngkienmkqn )
    Hướng dẫn khi lỗi -DLL ở ĐÂY !
    Hướng dẫn khắc phục chơi Maple khi dùng các phần mềm diệt virus ở ĐÂY !
    Hướng dẫn gỡ kẹt nick, khi đăng nhập máy báo tài khoản này đã đăng nhập ở ĐÂY !
    Lưu ý BQT chỉ có 4 nick hỗ trợ đó Ngoài ra nếu có 05,06.... đó là giả mạo

    Hướng dẫn tải phiên bản 138 trên trang Mega nhấn ĐÂY

    Hướng dẫn tải phiên bản 138 bằng IDM nhấn ĐÂY


  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37

  4. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    truyện như dzị là được òi * gãi đầu* ấy còn muốn kết thúc sao nữa? (mềnh không chuộng thể loại shoujo là mấy nên k nói được gì)
    * lại gãi đầu* mà sai chính tả nhiều quá nha..
    Khi tôi chết hãy chôn tôi cùng với trăm bộ M-A yaoi
    hớn Yami

  5. #5
    vậy ak, thank bạn đã ủng hộ, vậy mình viết one piece DJ nha, cả Fairy tail nưa, có gì ủng hộ mình nha

  6. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12
    Trích dẫn Gửi bởi kakalot32 Xem bài viết
    vậy ak, thank bạn đã ủng hộ, vậy mình viết one piece DJ nha, cả Fairy tail nưa, có gì ủng hộ mình nha
    nếu thể loại SA thì mình welcome
    Khi tôi chết hãy chôn tôi cùng với trăm bộ M-A yaoi
    hớn Yami

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •