10:02 P.m
Nhìn màn hình máy tính. Nó chết lặng. Dường như cái hàng ngàn cái kim châm vào tim nó. Cố nở nụ cười nhạt. Nó tắt máy, đeo Head Phone, bật nhạc, chỉnh Volume to hết cỡ tưởng chừng như muốn thổi bay cả màng nhĩ và cầm theo cái ô bước ra khỏi của.
Ngoài đường vắng tanh, không bóng người. Nó đảo mắt nhìn xung quanh. Mưa. Nó bật ô và tiến thẳng ra cổng chính. Chậm rãi tiến từng bước trên con đường quen thuộc, dường như thời gian nó tới nơi này còn nhiều hơn ở nhà. Nó suy nghĩ. Bởi vì chính nó cũng không hiểu nó đi đâu vào cái giờ này, thời tiết này. Nó ngước nhìn. Trời mưa phùn. Lất phất bay qua những tia sáng vàng của cột đèn đường.
- " Cũng không tệ cho lắm " - Nó nhếch mép.
Chợt. Chuyển nhạc.
- Why does it rain. Why does it hurt? ~♫
Nó đứng im như trời trồng. Nhớ. Mỗi lần nghe tới bài này nó lại nhớ tới ai đó. Như 1 thói quen. Nó thò tay vào túi quần. Lôi chiếc điện thoại ra và đăng nhập Fb. Check mail. "Không có gì"-nó nghẹn ngào. 17 ngày. Từ lúc xảy ra chuyện. Dường như nó chả nhận thức được mọi thứ xung quanh. Cố truy cập vào wall người ấy. Chợt. Nó nhận ra nó như người vô hình vậy. Buông. Cái ô bay theo gió. Dường như nó không còn đủ sức để mà giữ chặt cái ô nữa. Bỗng. Mưa nặng hạt. Nó ngã khụy. Có lẽ nó nhận ra tại sao nó lại đi vào cái thời tiết này. Nó thích mưa. Vì những giọt nước mắt, cảm xúc của nó đều hòa lẫn vào trong làn mưa.
- Now those days are gone ~♫
- I miss the love we had. ~♫