Tôi tìm thấy 1 chiếc chuông kim loại trong hộp bút cũ. Đêm hôm đó là đêm thứ 42 kể từ ngày tôi mơ thấy giấc mơ trong câu chuyện thứ 5, lúc này trời đã khuya và có mưa rất to. Tôi không hiểu vì sao mình lại tỉnh dậy vào lúc này hay âm thanh đó từ đâu đến.
Tôi tỉnh dậy và nhận ra trời đang mưa rất lớn ở ngoài kia và nó.
Tôi có thể nghe rõ âm thanh bé nhỏ đó trong tiếng mưa to lớn…
Âm thanh ấy, thật kỳ dị “ cọt kẹt, cọt kẹt…” nhưng rõ ràng không có cánh cửa sổ nào đang được mở.
Và rõ ràng âm thanh ấy thật rõ ràng…” cọt kẹt, cọt kẹt…”
Đêm nay là đêm thứ 42 tức kể từ ngày tôi mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó, tôi biết nó chưa bao giờ kết thúc hay bắt đầu…tôi sợ nó đang lẩn khuất trong bóng tối chờ tôi… con búp bê đó…nhưng ko thể nào nó đã cháy rụi vào đêm đó.
Đèn đường đã tắt, trời đã quá khuya và tôi cảm thấy mình phải kiểm tra cửa nẻo 1 lần nữa – tuần này tôi sẽ chỉ có 1 mình ở đây…có thể la vs nó…
Âm thanh ấy rõ ràng hơn khi tôi bước vào bếp “ cọt kẹt, cọt kẹt…”
Âm thanh kỳ dị nhỏ bé và rõ ràng trong đêm mưa ào ạt, có thứ gì đó đang gõ lên mái nhà tôi ? Ko…bây giờ đã quá khuya và quá lạnh vs lũ mèo hoang điên dại. Là nó, nó ở ngay đây ngay trong căn bếp này.
Sàn nhà thật lạnh, lạnh tới tận từng mạch máu một…có gì đó đàng nhìn tôi.
Âm thanh ấy ngày 1 điên loạn hơn bao giờ hết nó phát ra từ hướng trước mặt tôi…
Nhưng thứ đang quan sát tôi ở đó…ngay sau tôi ngay nơi cánh cửa chính dẫn thẳng ra ngoài đường…nó đang nhìn tôi. Tôi phải làm gì đây ? Tôi có cảm giác nó xoáy sâu hơn vào bản thân mình – ánh mắt đó…mà có thực nó đang ở đó ko ?
Đêm đã khuya, mưa thật to, có ai thấy đêm nay quá lạnh không?
Tôi quay lại nhìn ra sau lưng mình, xuyên qua cửa kính và lớp cửa sắt ờ xa xa…trong ánh chớp giật nhá lên tôi thấy nó…1 bóng người.
“ Cạch, cạch…” Âm thanh vang lên dồ dại đã ở ngay sau tôi…và rồi 1 tiếng vỡ choang của kim loại làm tôi giật nảy mình quay lại một vật bằng kim loại đã rơi xuống nền nhà và còn 1 âm thanh mơ hồ “ leng keng, leng keng…”. Tôi cầm vật đó lên như 1 phản xạ tự nhiên và nhận ra đó là chiếc hộp bút cũ thời cấp 1 của mình, ngay lúc đó nơi khóe mắt tôi nhìn thấy bóng đe ngoài cửa đã bước vào cánh cửa sáng choang ánh đèn của nhà hàng xóm. Tôi thở phào, vì đó có lẽ chỉ là anh hàng xóm mới chuyển đến nhà tôi gần đây đi làm về chễ…
Lúc này tôi cũng chợt nhận ra, tiếng “ cọt kẹt, cọt kẹt..” như có gì cựa mình đó đã im bặt.
Tôi mở chiếc hộp đó ra và tìm thấy nó, một chiếc chuông kim loại với dây buộc màu xanh lam cũ kỹ và trầy xước vì cạo quẹt với thành hộp bút. Có lẽ đó chỉ là do 1 con chuột mà thôi...và quả thực sau đêm đó không có gì xảy ra cả, cho đến lúc tôi nhận ra mọi thứ chưa hề bắt đầu..
.
.
.
.
.
.
.Đêm thứ 49…trời thật nóng và đêm nay cũng đang mưa. Nhưng lần này tất cả thật im ắng bởi lẽ điện vừa cúp cách đây vài giờ và đến giờ vẫn chưa có lại.
Đèn đường đã tắt và quạt máy đã ngừng quay
Đêm nay thật yên ắng đến lạ thường
Qúa nóng nực để có thể chìm vào giấc ngủ
Tôi cầm lấy chiếc chuông kim loại bé nhỏ trong tay, treo nó lên đầu giường và nhắm mắt lại. Tôi nhớ về lời hứa đó, lời hưa với người đã tặng tôi chiếc chuông này…Một lời hứa tìm ra 1 câu hỏi mà thời bé chúng tôi đã không thể nhận đáp án từ người lớn, đến giờ tôi đãhiểu lý do. Câu hỏi đó là
“ Phía sau cái chết là gì ? “
.
.
.
.
“ 2 cậu cầm lấy này “
“ Nó là gì vậy “
“ Những chiếc chuông kim loại. Trắng của tớ xanh và đỏ là của 2 người…”
“ Hả ?”
“ Cậu luôn hỏi còn gì? Phái sau cái chết là gì? Làm sao chúng ta có thể biết được nếu không …chết “
“ Vậy vậy cậu muốn gì ? “
“ Một ngày kia nếu 1 trong 3 chúng ta…trước thì hãy rung những chiếc chuông còn lại lên “
Tôi nhớ mình đã nhăn mặt khi nghe thấy điều đó
“ Vậy làm sao chúng ta có thể biết được cái gì ở sau cái chết nếu chỉ rung chuông ? “
Và thằng bạn thứ 2 của tôi đã nói
“ Aha? Dễ mà hãy rung bài con bướm vàng nếu thứ chờ đợi chúng ta thú vị…còn nếu nó đáng sợ hãy rung bài quốc ca ý…”
.
.
.
.
.
Và giờ tôi đang ngồi đây bên chiếc trầy xước và ngô nghê tưởng rằng tôi sẽ ko bao giờ tìm ra câu trả lời
.
.
.
“ Leng keng, leng keng, leng keng…” Âm thanh ban đầu thật nhỏ, nhưng rồi nó ngày 1 điên loạn lên..Đêm nay là đếm thứ 49 từ ngày tôi mơ thấy giấc mơ đó.
“ leng keng, leng keng …” Âm thanh giờ thật chói tai làm sao.
Tôi bừng tỉnh giấc và nhìn quay quẩn tiếng “ leng keng…” vẫn vang lên dồn dập…
Tôi sợ hãi nhìn vào chiếc chuông kim loại với 1 cảm xúc pah trộn giữa sợ hãi và … mong chờ.
Không
Không phải là nó…
Nó đang nằm in trên móc treo đầu giường…
Đêm nay chả có cơn gió nào…
Điện vẫn cúp, và quạt đã ngừng quay từ lâu.
Tiếng chuông ấy vẫn vang lên điên dại và rồi tôi nhận ra nó là buổi hòa âm của bài Con bướm và cả Quốc ca, nhưng là 1 buổi hòa âm kinh hãi như địa ngục rên rỉ. Tôi nghe trong đó cả tiếng kim loại bị xé nát, bóp méo và rạn nứt đến nhức nhối trong xương mình. Sét xé tan bầu trời nhưng sau nó lại bé nhỏ thế, quá bé nhỏ so với tiếng chuông điên dại này. Sợ hãi tôi chạy vuột qua cửa sau đến nhà hàng xóm. Dù cho phái sau tôi âm thanh điên dại của tiếng chuông vẫn vang lên cuồng loạn…
Cửa nhà hàng xóm tôi mở ra, với cây nến bác hàng xóm thở dài khi nhìn thấy tôi đang đập rầm rầm vào cửa, đã 1 lần tôi cũng đến đập cửa nhà bác ấy rồi..con búp bê đó.
“ Mày lại coi truyện ma hay nghịch mấy nghi ma quái gì đó chứ gì? Chưa chừa à ?”
Tôi không trả lời chỉ gật đầu và đi vào nhà bác ấy
Và trong ánh chớp nhá lên đó…
Tôi nhìn thấy từ xa anh hàng xóm của tôi đang dắt xe vào nhà hàng xóm đối diện tôi…
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau tôi được biết rằng anh hàng xóm của tôi do đi làm về trễ đã bấm chuông điện của nhà hàng xóm tôi liên hồi để gọi bác chủ nhà ra mở cửa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vấn đề là trời mưa quá to nên mãi bác chủ nhà mới nghe được….
.
.
.
.
Và nếu đó là tiếng chuông của bạn tôi…
Thì phía sau cái chết đang có thứ gì chờ đón ta …
Mà tiếng chuông ấy lại điên dại như thế !?
.
.
.
.
.
Tôi đã cất chiếc chuông ấy lên..âm thanh vang lên " leng keng, leng keng..." một cách bé nhỏ
Nó đã bị bóp méo nhiều chỗ...
Mà có phải tiếng chuông điện phải la " Reng reng..." ko ?
.
.
.
.
À và tôi đã nhớ ra 1 điều nữa…anh hàng xóm của tôi vào đêm chiếc chuông này kêu?
Tôi đã thấy anh ấy mặc chiếc áo có màu xanh lá thật đẹp…
Đó có phải là màu của con búp bê đó ko nhỉ ?
Ko ko thể nào ?
Và đó là 1 câu chuyện khác…