Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 19
  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    659
    Rep Power
    12

    Cuốn nhật kí của bạn tôi

    "Số hiệu chuyến bay 144 từ London hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, Hà Nội. Chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ "
    Trở lại Hà Nội, một cảm giác vừa lạ vừa quen trong tôi. Đã 2 năm từ khi tôi rời nơi đây để đi du học. Khung cảnh phố xá vẫn thế,những con phố tấp nập người qua gợi lại biết bao kỉ niệm 1 thời cắp sách đến trường, những buổi chiều đi học về, trên những chiếc xe đạp đi hàng 3, hàng 4 với nhóm bạn, cùng ghé vào những hàng quán vỉa hè, một ít trà đá hướng dương làm cho những cuộc trò chuyện lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Trở về nhà, ngôi nhà thân thương cùng với người mẹ dịu hiền và đứa em gái xinh xắn của tôi, mẹ đã đứng sẵn trước sân để ngóng tôi về. Thấy tôi, mẹ mừng rơi nước mắt, bà chạy lại và ôm tôi vào lòng. Cái ôm thật chặt như thỏa nỗi nhớ mong. Căn nhà vẫn thế, dường như mọi vật không hề thay đổi kể từ lúc tôi đi. Uống ngụm nước rồi lên trên phòng. Trở lại căn phòng thân quen đã găn bó với tôi hàng chục năm, nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm, tôi như trút được những mệt nhọc trong suốt đường đi. Nhưng cái cảm giác dễ chịu đó không kéo dài được lâu khi mẹ tôi gọi:
    - "Hoàng, thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi con!".
    - "Vâng!"
    Thay quần áo rồi xuống dưới nhà, ngồi vào bàn ăn, suốt 2 năm qua đây là lần đầu tiên tôi được ăn cơm mẹ nấu, cảm giác thật lâng lâng khó tả. Tôi hỏi:
    - "Thế cái Kún đi đâu không về hả mẹ?"
    - "À, nó không về nhà ăn cơm trưa, nó học xong ăn bán trú luôn ở trường, chiều mới về". Mẹ đáp.
    Em tôi năm nay học lớp 6, mẹ cho nó ở trường để tránh phải về nhà ăn trưa, vừa tiện lợi lại dễ quản lí. Trong bữa ăn, tôi đã kể cho mẹ rất nhiều chuyện ở nước ngoài, những câu chuyện vui có, buồn cũng có, mẹ nghe và đã cười rất nhiều. Ngừng một lúc, rồi mẹ đột nhiên hỏi:
    - "Mai là dỗ 49 ngày cái Linh đấy, mai con nên qua thắp cho nó nén nhang, đằng nào con với nó cũng là bạn bè của nhau 13 năm."
    - "Vâng con biết rồi". Tôi đáp.
    Đó là lí do chính cho đợt về Việt Nam của tôi lần này. Hơn tháng trước, khi nghe tin Linh mất, tôi đã thực sự sốc, khi không ngờ cô ấy lại ra đi sớm như vây. Tôi lại càng sốc hơn khi nghe mấy người bạn kể lại cô ấy nhảy lầu tự tử . Tôi đã không tin và tưởng đó là chuyện đùa, chỉ đến khi nghe từ chính lời mẹ nói tôi như lặng đi, bởi vì chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ nên đã quá hiểu tính của Linh. Tôi biết cô ấy không dễ dàng mà gục ngã như thế dù có chuyện gì đi nữa. Tôi như muốn trở về Việt Nam thật nhanh đính chính tất cả, nhưng khổ nỗi đang trong thời gian làm đề án thực tập, nên lần này tôi quyết trở lại để xem sự thật và tìm hiểu nguyên nhân tại sao Linh có thể làm một việc ngu ngốc như thế.
    Ăn cơm xong, tôi phụ mẹ rửa bát rồi lên phòng, gọi điện cho một số người bạn thân thiết tập trung và ôn lại chuyện cũ.
    2h chiều, cả lũ gồm 5 đứa: Duy Anh, Dương, Huy, Quốc và Lan đã tề tựu đông đủ. Chúng tôi dắt nhau dạo quanh phố phường, rồi vào một quán cafe ở phố Nhà Thờ, cùng ngồi ôn lại những kỉ niệm sánh thời cấp 3 rất vui vẻ. Rồi không hiểu vì sao, bỗng dưng tôi lại nhắc đến chuyện của Linh, cả nhóm lặng đi rồi Duy Anh nói:
    - "Bọn tôi khi biết Linh tự tử thì cũng sốc như ông chứ, cả lũ chơi với nhau lại không hiểu tính của nhau sao? Tôi cũng thắc mắc như ông là tại sao một người như Linh lại làm chuyện dại dột đó?"
    Ngẫm nghĩ một lúc, tôi hỏi:
    -" Thế trước ngày Linh chết thì cô ấy có biểu hiện gì bất thường không?"
    Lan nói:
    -" Tôi thấy Linh có những biểu hiện rất kì lạ".
    -" Biểu hiện kì lạ là như thế nào?" - Tôi hỏi tiếp:
    -" Cô ấy vốn là một người rất vui vẻ, hoạt bát đúng không? Nhưng không hiểu vì sao mấy tuần trước khi Linh mất, cụ thể là khoảng 3 tuần, cô ấy rất lầm lì, nghe tiếng qua điện thoại thì run run như bị ai đó uy hiếp ý" - Lan đáp:
    Cảm thấy có sự đáng ngờ, tôi hỏi vặn:
    - "Còn gì nữa không?"
    Huy trả lời:
    - " Trên facebook, Linh thường đăng những stt như:"cảm giác như bị ai đó theo dõi" xong đôi "lúc cảm thấy bất an"".
    Thấy tôi có vẻ lo nghĩ, Duy Anh bảo:
    - "Thôi ông ơi, chuyện cũng đã qua rồi, đừng suy nghĩ làm gì, càng nghĩ lại càng buồn thêm thôi".
    Cả lũ động viên ai ủi tôi, tôi cũng dẹp chuyện đó qua 1 bên. Nói chuyện 1 lúc, cả lúc thanh toán rồi tạm biệt. Chúng tôi hẹn ngày mai sẽ cùng nhau đến dự lễ 49 ngày của Linh. Cả đêm hôm đó, trong đầu tôi cứ văng vẳng những lời nói của đứa Lan và Huy. Thiu thiu được một lúc, một tiếng "Bùm" làm tôi giật mình bừng tỉnh. Thì ra là tiếng của con em gái tôi, tôi trách:
    -"Con điên này, mày vào mà chả nói chả rằng, làm anh mày giật hết cả mình".
    Em tôi cười khúc khích, đáp:
    -" Hi Hi, a về mà không có quà gì cho em à?"
    - "Qùa cái đầu mày, mày làm a tim nhảy khỏi lồng ngực mà còn đòi quà à". Tôi nói.
    - "Thôi mà, e biết lỗi rồi". Em tôi vừa phụng phịu vừa đáp.
    - "Rồi rồi biết rồi, trong cái va li của a kia kìa".
    Nó lao như bay về phía cái va li, lục lọi đến mức bới tung hết cả lên. Xong khi tìm thấy, nó chạy như bay ra khỏi phòng, miệng còn ới lại một câu:
    -" tks a zai nhìu nhìu nà"
    Tôi vừa thu xếp lại vừa nghĩ :"Con hâm nghịch như quỷ".
    Thu xếp xong, tôi liền đi tắm thật nhanh rồi đi ngủ, dự là sáng hôm sau sẽ đến dữ lễ 49 ngày của Linh.
    8 giờ 30 phút, tôi và những người bạn đã đến nhà Linh. Mẹ Linh liền ra đón tiếp chúng tôi, bác nói:
    -"Chào các cháu, thằng Hoàng mới đi du học về đấy à?."
    -" Vâng ạ, chúng cháu đến trước là thắp cho Linh nén nhang, sau là đến hỏi thăm sức khỏe bác và gia đình, mong gia đình bớt đau lòng." Tôi đáp.
    Đi vào trong, lễ 49 ngày của Linh cũng không đông lắm, chủ yếu là họ hàng gia quyến, và những đứa bạn của Linh. Thắp cho Linh nén nháng, tôi nghĩ trong đầu:
    -"Linh ơi, mình đến rồi đây, mình xin lỗi vì là thằng bạn tồi, không dự được đám tang của cậu, nên giờ mình đến thăm cậu đây".
    Bỗng dưng, cây hương bùng cháy, giật mình tôi đánh rơi cây hương xuống đất. Thầy cúng cho là Linh đang hiện về, nên bảo chúng tôi tránh mặt. Mẹ Linh bảo chúng tôi lên phòng của cô ấy, đợi làm lễ xong thì cùng xuống ăn cơm. Lên đến phòng linh, những đồ đạc trong phòng không thay đổi là mấy, mẹ Linh vẫn giữ cho căn phòng một nét gì đó thân quen như con gái mình vẫn còn sống. Nhìn vào những bức ảnh, trông cô ấy thật xinh đẹp.
    Luôn là một cô gái thu hút được mọi ánh mắt của lũ con trai, Linh là một trong những hot girl nổi nhất trường, thân thiện, hiền lành, hoạt bát. Càng nghĩ về Linh tôi lại càng không thể nào nghĩ được là cô ấy lại tự tử. Cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc, chúng tôi chuẩn bị xuống nhà. Bỗng nhiên từ đằng sau có tiếng "bịch". Tôi ngoái lại, thì ra là một con mèo đen ở trên nóc tủ. Biết đó là điều không hay, tôi liền chạy lại định bế con mèo bỏ ra ngoài, nhưng khổ nỗi không với tới, nhưng tôi lại chạm phải một cái gì mềm mềm như bìa một cuốn sổ. Tôi vác ghế trèo lên, cầm lấy quyển sổ, con mèo liền chạy vụt đi. Thấy nó đã cũ, mở ra vài trang, tôi nhận ra đó là cuốn sổ nhật kí của Linh. Tôi liền nhét vào túi xách và xuống nhà, dự định tối về nhà tôi sẽ mở nó ra xem, biết đâu trong đây lại có điều bí ẩn mà Linh luôn dấu kín.


    Về đến nhà, tôi chào mẹ rồi phóng nhanh lên phòng, dường như tôi hiểu rằng những bí mật sẽ được làm sáng tỏ sau trang bìa này, tim tôi như đập thình thình. Mở sang trang đầu tiên, ngày 18/8/2011, đó là cái ngày mà cô ấy tiễn tôi ra sân bay lên đường sang LonDon. Cô ấy viết:
    -" Đây sẽ là ngày đầu tiên đánh dấu cuộc sống của mình mà không có người ấy, mọi thứ như mới mẻ hơn nhưng không sao. 5ting...!
    Dở sang trang tiếp theo...
    "Ngày 25/8/2011
    Vậy là đã một tuần kể từ khi không có tên hâm đó rồi, cuộc sống dần trở về quỹ đạo, tuy khá khó khăn nhưng phải vậy thôi *nỗi buồn dấu kín* TT.TT".
    Tôi dần hiểu ra, giữa chúng tôi không chỉ là tình cảm bạn bè, mà đó dần trở thành tình yêu. Bấy lâu nay tôi cứ tưởng cô ấy chỉ coi tôi là người bạn, tôi chỉ thích cô ấy một cách đơn phương, vậy mà không phải.
    Lật sang những trang tiếp theo, toàn là những về cuộc sống thường ngày của cô ấy, gặp những việc gì, với ai, những suy nghĩ cảm xúc của cô ấy và đếm những ngày xa tôi. Rồi tôi dừng lại ở một trang..."Ngày 24/6/2013", tôi tự hỏi cô ấy làm gì mà lại không viết tiếp? Để ý kĩ mới thấy cuốn sổ đã bị xé, xé rất nhiều, tôi liền đọc:
    "Bây giờ đã là 1h đêm rồi, mình nằm thao thức mãi vì không ngủ được. Tối nay mình là gây ra một sự việc khủng khiếp..."
    Đến đây tôi càng hoang mang tột độ, Linh đã làm gì? Một việc nghiêm trong đến đâu mà khiến cô ấy sợ hãi đến vậy? Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi lặp đi lặp lại. Và tôi biết cách tốt nhất để tìm hiểu rõ vấn đề là đọc tiếp.
    "Ngày 1/7/2013
    Những ý nghĩ về sự việc hôm đó cứ ám ảnh đầu óc mình, và mình cảm giác như có một người luôn theo dõi từng hành động của mình, nhưng nếu người đó đã chết rồi, thì tại sao lại không có một thông tin gì?"
    Tôi rụng rời cả người, chẳng lẽ cô ấy giết người ư? Cô ấy còn không dám giết hại đến một con kiến thì có lí nào lại giết người. Đầu óc tôi như quay quồng. Tiếng chuông đồng hồ gõ 1 tiếng"đùng" khiến tôi giật bắn mình, mới đó mà đã 11 giờ rồi. Vốn là người khá sợ những thứ liên quan đến ma quỷ, tôi không nghĩ mình liều đến mức đọc cả đêm .Tôi quyết định sẽ cất quyển sổ, tắm rửa đi ngủ và ngày mai đọc tiếp. Nhưng rồi, trằn trọc cả đêm , cái câu "nếu người đó đã chết rồi" cứ văng vẳng trong đầu tôi, không thể nằm yên khiến tôi lại ngồi dậy, tôi quyết sẽ làm cho ra nhẽ cái vấn đề này.
    - "Rốt cuộc Linh làm gì? Người đó là ai và có chết hay không? Tại sao Linh lại tự tử?" . Những ý nghĩ trong đầu càng làm tôi tò mò, ẩn sau trang giấy này là điều gì?
    "Ngày 2/7/2013
    Tìm hết các tờ báo, thông tin rồi mà chẳng có bất cứ thông tin gì của người đó cả? Người đó chưa chết sao? Không, mình thấy rõ ràng, bị đâm như vậy không thể nào sống được. Nhưng đoạn đường như thế, dù sao đến sáng người ta cũng phải phát hiện ra chứ?"
    Những câu hỏi dồn dập liên tiếp khiến tôi dần hiểu ra vấn đề:"Linh đã gây tai nạn".
    "Ngày 3/7/2013
    Cảm giác bất an ngày càng gần hơn, cảm giác như có 1 con quỷ ám ảnh mình, đi ăn cũng thấy, đi đâu cũng thấy nó, nó còn len lỏi vào trong giấc mơ của mình".
    Trang đó còn kèm theo đó là một bức vẽ, tôi liền mở ra xem, con tim của tôi như rơi ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy khuôn mặt đó:
    Dưới cuối trang còn có một dòng chữ "Hoàng ơi, cứu e...!"
    Lùi xa cuốn sổ, tôi trấn an mình lấy lại tinh thần, Linh là một người có năng khiếu hội họa và trí nhớ cực tốt, đây chắc hẳn là con quỷ mà Linh hằng ngày phải đối mặt. Lật sang trang tiếp theo, dường như càng đến ngày tuyệt mệch cô ấy càng viết nhiều và thường xuyên hơn.
    "Ngày 4/7/2013
    Hôm nay, mình đã gặp một thầy trừ tà, tên anh ý là Khiêm, mình kể lại những sự việc đã trải qua, anh ý nói với mình rằng mình đã bị "ám", anh ý đã thôi miên và gợi nhớ cho mình sự việc ngày hôm đó, chính xác là đã gặp những gì và thật là khủng khiếp...người đó...vẫn...sống."
    Tôi chợt nhớ tới vị thầy hôm làm lễ 49 ngày cho Linh, cũng nghe loáng thoáng anh ý tên Khiêm, vây là tôi biết mình sẽ tìm ra được nút thắt của sự việc này. Như vơi đi nỗi lòng, tôi từ từ lật sang trang tiếp theo.
    "Ngày 6/7/2013
    2 hôm nay mình chỉ ở trong phòng, không muốn nói chuyện với bất cứ ai, trong đầu chỉ nghĩ về khuôn mặt và hình dạng người đó, làm cách nào để giải thoát khỏi việc này đây..."

    "Ngày 7/7/2013
    Mình đã đến gặp anh Khiêm, anh ý làm một cái lễ và đưa mình một tấm bùa, anh ấy bảo nó sẽ giúp mình trừ tà, cái đó khiên mình yên tâm hơn"
    "Ngày 12/7/2013
    Từ ngày có tấm bùa này mình như ngủ ngon hơn, mong là sẽ mãi thế này..."
    Những dòng kèm theo những nét xiên xẹo ngoặt nghẹo, nhìn xuống cuối trang là 3 chữ được viết hết sức ngệch ngoạc "Mi Phải Chết".
    Tâm trạng hoảng loạn của tôi càng lên đến tột đỉnh, chợt nhận ra đó là ngày trước khi cô ấy tự tử, những trang sau trắng trơn. Tôi dở đến cuối trang thì thấy chữ "Hoàng, Em yêu Anh...!"
    Tiếng "Đùng, đùng, đùng" phát ra từ chiếc đồng hồ cũ kĩ, đã 6 giờ sáng, tôi liền mặc quần áo phóng nhanh đến nhà Linh. Tôi đập cửa và bấm chuông như điên khiên hàng xóm phải ngoái ra nhìn, mẹ Linh chạy vội ra hỏi:
    -" Có việc gì mà sớm thế này đã đến đây vậy Hoàng"
    - "Cháu có việc rất gấp, bác có thể cho cháu địa chỉ nhà thầy Khiêm, cái thầy trừ tà hôm qua không ạ"
    -" Ừ ừ để bác vào lấy địa chỉ"
    Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thái độ gấp gáp của tôi, bác chạy nhanh vào thấy địa chỉ đưa cho tôi.
    -"Cháu cảm ơn bác"
    Tôi nhìn địa chỉ và phóng nhanh đến nhà thầy Khiêm, số 5 Quán Thánh.
    Tới nơi, tôi gõ cửa ầm ầm, một người đàn ông chạy ra hỏi tôi:
    -"Anh có việc gì mà sáng sớm đã đập cửa như thế, không tính cho ai ngủ à".
    -"Rất xin lỗi, tôi có việc cần gặp thầy Khiêm gấp, anh có thể cho tôi gặp thầy ý được không".
    Người đàn ông đó liền dắt tôi đến chỗ thầy Khiêm, một căn phòng tuy sập sệ, hơi u tối mang đầy cảm giác huyền bí:
    -"Dậy, Khiêm, có người đến tìm gặp ông này". Người đàn ông vừa lay lay vừa nói.
    Thầy Khiêm đứng dậy, hỏi:
    -"Anh là..."
    -"Chào anh, tôi là bạn của Linh, tình cờ tôi đọc quyển nhật kí của Linh, tôi muốn biết chính xác, cô ấy sau khi cầm tấm bùa của anh, lẽ ra phải an toàn rồi chứ, sao cô ấy lại nhảy lầu tự tử được". Tôi vội vã nói.
    Thầy Khiêm từ tốn đáp:
    -"Anh hãy bình tĩnh, tôi sẽ kể rõ ngọn ngành anh nghe".
    Tôi từ từ ngồi xuống, thầy tiếp tục:
    -" Như anh biết Linh đã gây tai nạn đúng không?".
    -"Đúng".
    -"Nhưng người đó lại không chết đúng không?".
    -"Đúng".
    -"Không phải, người đó vốn đã chết rồi."
    -"Là sao?".
    -"Đó không phải là một con người, đó là một con MA, và Linh đã vô tình động đâm phải ngôi mộ của con ma đó".
    -"Nhưng rõ ràng cô ý nói là thấy người đó mà?".
    -"Anh có nhớ ngày cô ý nói gây ra việc này không?"
    -"24/6".
    -"Không, 23/6".Khiêm trả lời
    -"Thì sao".
    -"23/6 là ngày gì anh biết không?"
    Ngẫm nghĩ một hồi, tôi trả lời:
    -"Sinh nhật Lan... một người bạn của tôi"
    Khiêm nói
    -"Chính xác, cô ấy đã uống 1 chút rượu, điều đó khiến cô gây ra ảo giác".
    - "Nhưng Linh không phải là môt người biết uống rượu".Tôi trả lời
    -"Linh đã uống rượu, và động phải một ngôi mộ, đó là một linh hồn đã chết oan vì tai nạn giao thông, và nó trả thù và..."
    -"Linh là nạn nhân..."Tôi trả lời.
    -"Chính xác, là bùa của tôi chỉ giúp cô ấy tránh xa khỏi con ma đó một thời gian, rồi nó đã trở lại, Linh bị ám, và cô ấy không chịu được áp lực này, nên cô ấy đã chọn giải pháp, đó là Tự vẫn" Khiêm giải thích.
    Giờ tôi đã hiểu vì sao, một người con gái hiền lành như vậy lại chịu số phận đen đủi, chỉ vì một con ma chết oan, tôi như không tin những lời mình vừa nghe nhưng phải chấp nhận.
    Tôi rời khỏi nhà thấy Khiêm, nhìn lên bầu trời:
    -"Ông trời thật không công khi bắt em là người chết thay, chỉ vì một phút không cẩn thận mà động vào cõi người âm...Ông trời ơi, sao ông lại bất công như vậy? Ông nỡ để một người con gái xinh đẹp như vậy chịu số phân hẩm hiu, thật không công bằng, không công bằng mà..."
    Tôi về nhà, bước lên phòng thật chậm, nhìn thấy quyển sổ định mệnh của Linh, tôi muốn òa khóc, mà tại sao nước mắt không thể tuôn trào. Tôi muốn đốt cuốn sổ đó đi, vì nó chứa đầy những sự việc khủng khiếp mà đến người gan dạ nhất cũng không thể chịu nổi huống gì là một cố gái bé nhỏ, mỏng manh. Tôi sẽ chôn sâu quyển sổ này, cất vào một nơi nào đó, như chôn chùi kí ức của một tình bạn, một tình yêu...
    Đặt vé máy bay trở London, mẹ tôi như ngỡ ngàng khi tôi trở về mới có 3 ngày mà đã đi ngay như thế, nhưng tôi không còn cách nào khác, rời khỏi đây có lẽ là cách quên đi nhanh nhất việc này. Tạm biệt mẹ, tạm biệt em gái, tạm biệt mọi người, tạm biệt Linh, tình yêu của anh...
    Lần sửa cuối bởi nounsuper, ngày 12-10-2013 lúc 07:27.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Đang ở
    No love No Suffering
    Bài viết
    2,604
    Rep Power
    35
    Viết truyện mà viết tắt thế kia thím Yami - điễm đê
    nope....

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Tầng hầm bệnh viện tâm thần TWII
    Bài viết
    4,911
    Rep Power
    37
    Trích dẫn Gửi bởi nhoxkuteb4 Xem bài viết
    Viết truyện mà viết tắt thế kia thím Yami - điễm đê
    Yên tâm, soi mói là nghề của ta

  4. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    659
    Rep Power
    12
    Trích dẫn Gửi bởi nhoxkuteb4 Xem bài viết
    Viết truyện mà viết tắt thế kia thím Yami - điễm đê
    Truyện chỉ có viết tắt "a, e" chẳng lẽ não tối đến mức không hiểu à

  5. #5
    Trích dẫn Gửi bởi bonghongdammau Xem bài viết
    Yên tâm, soi mói là nghề của ta
    Chết mình phải xem coi mình có viết tắt không

  6. #6
    Trích dẫn Gửi bởi bonghongdammau Xem bài viết
    Yên tâm, soi mói là nghề của ta
    vậy đc mấy mống tham gia
    Trong đám đông , kẻ to mồm thì cái chết luôn gần kề
    Và hãy cẩn thận với những kẻ im hơi lặng tiếng

  7. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Đang ở
    No love No Suffering
    Bài viết
    2,604
    Rep Power
    35
    Trích dẫn Gửi bởi nounsuper Xem bài viết
    Truyện chỉ có viết tắt "a, e" chẳng lẽ não tối đến mức không hiểu à
    thêm có mấy từ cũng làm biến
    nope....

  8. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    659
    Rep Power
    12
    đã update TT.TT

  9. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Đang ở
    No love No Suffering
    Bài viết
    2,604
    Rep Power
    35
    Đọc truyện hok sợ mà nhìn tấm hình sợ
    nope....

  10. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2013
    Bài viết
    153
    Rep Power
    11
    đã có chút cảm giác tiếp đê nào 0

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •