Both than thở nhìn khung hình trước mặt, người yêu cười thật sáng lạn trong khung ảnh, hôm nay đã hết kì nghỉ đông và cả hai trở về HongKong để tiếp tục đi làm/đi học. Đương nhiên những tháng ngày đẹp đẽ đầy thơ mộng ở Pattaya vẫn cứ ám ảnh anh, khiến anh thật sự thấy bồn chồn. “Gấu ơi, em ốm rồi /nức nở/” Chỉ cảm thấy đầu mình vừa bị ném đá, Both không nói không rằng quẳng kịch bản của chương trình ngày mai lên bàn, vơ áo khoác chạy về nhà người yêu. “Con chào mẹ” Both cười rạng rỡ với mẹ “vợ”, cởi giầy tự nhiên bước vào, áo khoác treo lên giá, trên tay là đồ ăn dinh dưỡng, thuốc, túi cảm, nhiệt kế, viên ngậm,…. “Nhà tôi có thiếu đồ chăm người ốm đâu sao anh vác về cả đống thế này?” Bất đắc dĩ cười cười nhìn cậu con thứ hai đang lôi đồ xếp lên bàn, không khỏi có chút cảm thán, nhiều tiền quá có thể đưa cho mẹ tiêu hộ mà, đâu cần phải làm những việc khinh tiền thế này. “Mẹ giúp con nấu đồ giải cảm nha, con lên cho em ấy uống thuốc.” Cũng không để ý lời than thở của mẹ, nhăn nhở ôm bọc thuốc lên lầu, rẽ sang căn phòng có cảnh cửa nâu gỗ ấm áp. “NewYear à~” Cậu bé của anh nằm bẹp trên chiếc giường đôi, khuôn mặt đỏ lên vì sốt, mơ mơ màng màng giấu mặt vào gối, cả người đắp những 2 cái chăn. Both buồn cười nhìn đôi môi đang cong lên của NewYear, ngồi xuống bên giường và đỡ cậu ngả vào lòng mình, cụng trán mình lên trán cậu, cũng không cao lắm, chắc do bị đau họng. “Cậu bé của anh, uống thuốc nào” NewYear kinh hãi nhìn đống thuốc nhiều màu trong lòng bàn tay Both, lởn vởn như đống vi khuẩn độc hại nhất thế gian, khiến cậu hãi hùng chui vào chăn, gào thét giữ chăn không chịu ra: “Anh đi ra!!! Em không có uống thuốc!!!” Bắt đầu rồi….Both chỉ gãi đầu thở dài, vỗ vỗ bọc chăn đang rung lên như điện thoại cao cấp. NewYear sợ uống thuốc, cứ mỗi lần nhìn thuốc là tránh như tránh tà, khiến cho bệnh không nặng cũng sẽ thành nặng. “Người yêu là bác sĩ mà sao em lại sợ thuốc chứ…” “Bác sĩ nha khoa không có liên quan đến thuốc!” “Chăm người yêu ốm nên nha khoa cũng thành đa khoa rồi.” Lôi người yêu ra khỏi chăn, ấn môi mình lên môi cậu, để cho từng viên thuốc trong miệng mình truyền qua miệng cậu, những giọt nước cũng tí tách chảy xuống giữa hai người. NewYear ngơ ngẩn tận hưởng, mắt mơ màng nhắm lại nuốt từng viên thuốc, mặc cho đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, nước nhỏ tong tỏng xuống đệm, cũng chỉ biết há miệng tận hưởng nụ hôn từ người yêu. Rời khỏi môi NewYear, Both cũng không khách khí hôn thêm một cái nữa lên má cậu bé của anh, để cậu dựa vào người mình, ôn nhu vuốt tóc, định cúi xuống hôn thêm lần nữa thì cửa phòng mở ra, phụ mẫu đại nhân cầm khay cháo bước vào, cũng không khỏi mắt giật giật nhìn khung cảnh trước mắt. Đầu tóc con trai bù xù, mắt mơ màng nằm trong lòng người yêu, quần áo xộc xệch, đệm giường ướt một mảng lớn. Trên trán không khỏi nổi gân xanh. Được rồi, Both thừa nhận khung cảnh có dễ gây hiểu nhầm. Nhưng có đến nỗi cấm anh 3 ngày không? Mẹ thật khó hiểu.

Bài viết: Tập 2 Newyear và Both