Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 61
  1. #11
    ))))))))). Cháp này sắp có cảnh nóng bỏng mắt đây. Câu view 18+ hẳn hoi nhá .
    Cơ mà mình sẽ chia ra 2 phần để tăng view )))))))))))))



    Cháp 8.1 : Lần đầu tiên

    Nhìn bữa trưa của mình bị người khác cướp mất, không những thế còn bị chê nọ chê kia. Bước ra khỏi phòng giám đốc, sát khí tầng tầng lớp lớp bao quanh cô. Xử Nữ nhìn thấy bộ dạng của Ngư Ngư cũng không dám hỏi han gì, rụt rè cất lọ sơn móng tay vào hộc bàn. Bây giờ mà làm việc gì khiến Ngư Ngư không vừa mắt thì không dám chắc hậu quả sẽ như thế nào. Giả bộ nói :
    -Đến giờ ăn rồi, đói quá cơ
    Câu nói không nặng, không nhẹ đánh trúng vào tâm can Ngư Ngư, vòng sát khí biến mất thay vào đó là bộ dạng mệt phờ vì đói
    -Ngư Ngư, mình đi ăn đây – Xử Nữ cười híp mắt bước về phía căng tin
    Bỏ cái hộp rỗng lên bàn, cô cũng uể oải bước đi sau Xử Nữ. Khi cả 2 ngồi xuống, Xử Nữ hỏi
    -Sao lại ngồi đây, hộp cơm của cậu đâu rồi ?
    -Đừng nhắc đến nó nữa. Mình thề từ bây giờ sẽ không mang cơm đến công ty. – Ngư Ngư giận dữ trả lời
    -Bị giám đốc ăn rồi sao ? Đồ cậu nấu mà anh ta cũng ăn được hả ?
    -Ý cậu là gì ? – Ngư Ngư lườm Xử Nữ
    -Á, thức ăn hôm nay có tôm chiên nè, đúng thứ mình thích.- Xử Nữ giả bộ làm ngơ
    Ôi, mùi thức ăn thật quyến rũ, sáng không ăn gì nên giờ cô cảm thấy mình đứng không nỗi rồi. Hai người đang im lặng ăn, bỗng nhiên Xử Nữ đập vào tay Ngư Ngư
    -Này, Ngư Ngư. Là anh ta đấy.
    Ngư Ngư chậm chạp quay đầu lại. Là một anh chàng đẹp trai, tóc màu đen đôi mắt thật đẹp,thì ra đúng là anh ta. Khi anh ta bước vào, mọi ánh mắt đều hướng về chỗ anh ta đứng. Cũng chẳng gì lạ, anh ta đang đứng cùng Thiên Thiên mà. Trông 2 người thật đẹp đôi, nhưng khi đứng cạnh Thiên Thiện, anh ta cũng chỉ làm nền cho cô ấy thôi. Ngư Ngư bất giác thở dài.
    Anh ta đi sau Thiên Thiên lấy đồ ăn, khi đi qua bàn 2 người ngồi, anh ta mỉm cười chào Ngư Ngư, nên cô đành cúi đầu chào lại anh ta
    -Ngư Ngư, cậu quen anh ta là – Xử Nữ ngạc nhiên hỏi
    -Không, tớ mới đổ nước vào người anh ta lúc nãy thôi – Ngư Ngư chăm chú ăn.
    -Anh ta đúng là rất đẹp trai đấy chứ. Đi cùng Thiên Thiên rất đẹp đôi, giá mà 2 người là 1 cặp.
    -2 người bọn họ có là 1 cặp thì liên quan gì đến cậu ? – Ngư Ngư lạ lùng hỏi
    -Vậy thì giám đốc sẽ để cho mình rồi – Xử Nữ híp mắt
    -Thế anh chàng tóc vàng kia để cho ai ? – Ngư Ngư trêu trọc
    -Hứ – Xử Nữ lại tiếp tục chăm chú ăn, thỉnh thoảng mắt lại liếc về góc phòng, nơi trưởng phòng mới và Thiên Thiên ngồi gật gù thì thầm : “Họ đúng là đẹp đôi thật’’
    Bữa cơm trưa kết thúc, mới được nạp năng lượng nên tâm trạng Ngư Ngư cũng lên phơi phới. Xử Nữ đã bị Thiên Thiên gọi đi nên giờ còn mình cô ở đây. Nhưng cô cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi, giờ phải soạn lại tài liệu 2h chiều cô sẽ cùng đi với giám đốc kí hợp đồng đầu tiên. Bản hợp đồng bên kia đưa ra, cô đã đọc 3,4 lần đều không có vấn đề gì. Sáng hôm nay cũng đã đưa cho giám đốc kiểm lại, đến giờ không có ý kiến gì, chắc là anh ta cũng không thấy gì sai. Vậy chiều nay chỉ cần đặt bút ký là mọi chuyện coi như xong. Cô cũng không phải vất vả nhiều nữa rồi.
    -Cốc…cốc…cốc
    Đợi 1 lúc không thấy ai trả lời, cô mở cửa bước vào. Bàn làm việc trống không, thì ra anh ta đang ngủ ở sofa. Á, anh ta không mặc áo sao ? Anh ta tưởng đây là nhà anh ta chắc. Nhưng cô vẫn không muốn làm anh thức giấc, thật khẽ, cứ đứng đấy nhìn. Lưng anh ta thật dài, và gầy nữa. Mái tóc rũ xuống che một phần khuôn mặt, đôi mắt lim dim. Mũi của anh ta thật thẳng,cao, đôi môi cong lên nở 1 nụ cười nhẹ. Nhìn bộ dạng ngủ của Song Tử, cô cũng tự hỏi, anh ta đang mơ thấy gì vậy.
    Trong lúc nhìn ngắm nam nhân ngủ, thì hình như sắc lang trong cô cũng nổi dậy. Cô lại gần, ngồi xuống trước mắt Song Tử. Anh có thứ gì đó thu hút cô, khiến cô không kiềm chế được. Tự nhiên cô nhớ tới hình ảnh sáng nay, mái tóc màu bạch kim. Cô muốn chạm vào chúng, không tự chủ được, cô đưa tay ra khẽ chạm vào mái tóc ấy.
    Bất ngờ trong giấc mơ, anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô khẽ thì thầm
    -Bình Nhi, em đừng đi có được không ?
    Vì bất ngờ cô giật tay ra, hành động đó khiến anh tỉnh giấc. Khuôn mặt dịu dàng khi ngủ, bị thay thế bằng một khuôn mặt bực tức. Ánh mắt anh nhìn cô như muốn làm cô đông thành đá.
    -Cô làm gì ở đây ?
    -Tôi…tôi chỉ muốn thông báo với anh, 2h chúng ta phải đi kí hợp đồng.- Ngư Ngư rụt rè nói
    Anh úp mặt vào lòng bàn tay cố trấn tĩnh lại,giọng lạnh lùng:
    -Được rồi, cô đi ra đi.
    Cô lặng im, không nói gì, nhẹ nhàng đứng dậy bước ra khỏi căn phòng. Trước khi khép cửa lại, cô nhìn về phía anh. Ở nơi đó anh đang cúi đầu, bàn tay vỗ về nơi trái tim mình thầm thì. “Anh ta đang nói gì vậy”, cô tự nhủ.

    Đã hơn một tháng trôi qua nhưng Ngư Ngư vẫn chưa quen được với sếp mới. Bị anh ta hành hạ suốt ngày, đến thứ bảy là ngày nghỉ ngơi cô cũng bị lôi đến công ty làm việc. Dù cố gắng không nhìn Song Tử nhưng Ngư Ngư cũng phải công nhận mình là fangirl chính hiệu. Được làm việc với một người đẹp trai, tài giỏi như vậy, cô cũng không khỏi mơ mộng, dù biết rằng đó là giấc mơ không chỉ của mình cô.
    Vừa về đến nhà, Ngư Ngư nằm luôn xuống ghế sofa, mệt chết mất. Anh ta được làm bằng gì mà lúc nào cũng đầy năng lượng, suốt ngày chạy theo Song Tử, làm cô cảm thấy mình bị vắt kiệt hết sức lực, đến đi cũng không nổi.
    -Renggggg…rengggg……
    “Không phải nữa chứ”- Cô lầm bầm mở điện thoại
    -Ngư Ngư, ngày mai Tiểu Sư mời tớ đi xem phim đấy. Cậu thấy tuyệt không ?
    -Lại anh chàng tóc vàng ấy hả, anh ta vẫn bám theo cậu à ? Á, sao cậu gọi anh ta thân mật vậy ? – Giọng cô đùa giỡn : Tiểu Sư, nghe ngọt ngào quá .
    -Ngư Ngư chết tiệt, lần sau đừng hòng tớ kể cho cậu nghe nữa. Cậu với giám đốc sao rồi, dạo này thấy cậu bị anh ta quay như chong chóng – Xử Nữ thông cảm
    -Đừng nhắc đến anh ta nữa, giờ nghĩ đến anh ta thôi tớ đã muốn rụng rời chân tay rồi. – Ngư Ngư chán nản
    -Nhưng chẳng phải có anh ta, công ty ngày càng phát triển hơn sao ? Trong công ty ai cũng hâm mộ anh ta – Xử Nữ giọng thán phục.
    -Mình không quan tâm đâu, mệt chết đi được – Ngư Ngư giọng bất cần.
    -Đừng thế mà – Xử Nữ vỗ về. Dậy nào, mình có chỗ này hay lắm, muốn qua xả xì trét không ?
    -Chỗ nào thế ?
    -Bar Monight , cũng gần nhà cậu đấy – Xử Nữ hứng khởi
    -Nhưng giờ mình mệt lắm – Ngư Ngư uể oải.
    -Không nhưng gì hết, đó là lý do cậu không có người yêu đấy. Đến đi, 1h nữa mình đợi cậu ở đó.
    Xử Nữ cúp máy, Ngư Ngư còn thẫn thờ một lúc. Yêu đương ? Từ hồi đại học, nhìn đám bạn bè cùng người yêu tay trong tay, cô cũng có chút thích thú. Nhưng cứ mỗi khi có anh chàng nào để ý, tặng quà hay tỏ tình với cô, cô đều bỏ chạy. Không phải vì cô kiêu kỳ, mà bởi vì 2 từ yêu đương, cô chưa bao giờ nghĩ qua. Bây giờ cũng phải thử 1 lần rồi, cô hạ quyết tâm. Dạo này chẳng phải cô bị anh ta quay như đĩa sao, giờ là lúc nghỉ ngơi rồi. Mai là chủ nhật mà, cô lại được thoải mái ngủ nướng
    Ngư Ngư có chút nghĩ ngợi, đến bên gương chải lại mái tóc rối, tóc cô màu đen uốn gợn, tương phản với làn ra trắng tạo nên nét mặt thanh tú. Cô cũng không phải chưa từng đến bar, nhưng mà cô không thích những âm thanh hỗn tạp ở đó. Cô chỉ thích những nơi yên tĩnh, nếu có âm thanh, thì nên mà những bài tình ca nhẹ nhàng, chứ không phải mấy bài nhạc sàn chói tai.(Ngư Ngư, đừng mơ mộng nữa). Cứ để cô ngồi nghĩ về những bài tình ca nhẹ nhàng thì chắc đến mai cũng chưa dứt khỏi.
    Monight là quán bar nổi tiêng nhất ở đây, ánh sáng chùm cả một khu phố, nhạc thì bật xuyên đêm, cũng là nơi tập hợp cũng những đại gia lắm tiền nhiều của. Tuy chẳng hay đến những nơi như thế này, nhưng Ngư Ngư cũng đã nghe ít nhiều về Monight. Cô khẽ nhăn mặt: “đây đúng là nơi không phù hợp với mình”.
    Vừa mở cửa bước vào, những âm thanh chói tai làm cô choáng váng, đèn nhập nhòe xanh đỏ, những thân hình dán vào nhau, khói thuốc, mùi bia rượu, tất cả làm nên một bức tranh đầy tạm nham trong mắt cô. Lia mắt nhìn xung quanh, cô nhìn thấy Xử Nữ đang ngồi cùng vài anh chàng, vẫy tay với cô
    -Hi, Ngư Ngư, đến đúng lúc quá – Xử Nữ híp mắt. Đây là Tiểu Sư và Tiểu Thiên,mình vừa đến đã gặp 2 người bọn họ.
    -Chào cô, tôi là Tiểu Sư, chúng ta đã gặp nhau trong buổi tiệc của A Tử – Sư Tử thân thiện
    -Chào anh – Ngư Ngư cúi đầu
    -Không ngờ lại gặp cô ở đây – Thiên Yết cười
    -Tôi cũng vậy – Ngư Ngư e thẹn ngồi xuống
    -Cô uống gì không ? – Thiên Yết hỏi
    -Vâng,cho..cho tôi nước cam – Ngư Ngư ấp úng
    Nhìn sang bên cạnh, cô thấy Xử Nữ và Sư Tử đang nói chuyện vui vẻ. Ánh mắt của Xử Nữ có chút gì đó không đúng, cô chưa bao giờ thấy Xử Nữ nhìn ai như vậy. Ánh mắt cô ấy nhìn Sư Tử đầy vẻ tôn sùng
    -Tại sao cô lại đến đây ? Tôi thấy người như cô, không thích hợp với chỗ này ? –Thiên Yết tò mò
    -A, đó là…tôi đến đây để nghỉ ngơi thôi – Ngư Ngư ấp úng, cô không có kinh nghiệm nói chuyện với đàn ông
    Thiên Yết cười, cô không biết anh ta cười cái gì, hay cô đã nói sai gì sao. Người đàn ông này thực sự không phải tầm thường, sức hút của anh ta vượt xa cả dự đoán của cô. Cô mới chỉ ngồi đây 3p mà cảm giác toàn thân mình bị dao đâm chi chít. Ánh mắt của nữ nhân trong bar này hình như đều hướng về phía cô và Xử Nữ mà phóng. Chỉ là Xử Nữ ngồi bên kia đang híp mắt làm sao mà nhận ra được.
    -Ngư Ngư, tớ với Tiểu Sư ra nhảy, cậu đi không ?- Xử Nữ nhiệt tình
    -Thôi 2 người đi đi, tớ ngồi đây một chút – Ngư Ngư giữ ý
    -Vậy 2 người ngồi đây nói chuyện nhé – Xử Nữ nháy mắt rồi kéo Sư Tử hòa vào đám đông
    Ngư Ngư ngồi im lặng, rụt rè uống cốc Margarita của mình, thỉnh thoảng liếc tìm Xử Nữ và Sư Tử trong đám đông. Thấy Thiên Yết cũng đang ngồi im lặng bên cạnh.
    -Anh không ra nhảy sao ? cô tò mò hỏi
    -Tôi có việc khác rồi – Thiên Yết cười dịu dàng
    -Việc gì vậy – Ngư Ngư ngơ ngác
    -Ngồi cùng cô – Thiên Yết ánh mắt lấp lánh.
    Cô đang bất ngờ nhìn Thiên Yết thì đệm ghế bên cạnh cô lún xuống. Quay sang thì đã thấy một mái tóc bạch kim hơi rối, cái miệng cong lên một nụ cười giễu cợt. Là anh ta.
    -Tiểu Thiên,đừng nói cậu đang tán tỉnh cô gái này nhé – Song Tử cười bí hiểm
    -Sao,cậu có ý gì ? – Thiên Yết lạnh lùng.
    -À không, chỉ là không ngờ đại thiếu gia như cậu, lại có hứng thú với kiểu phụ nữ này – Song Tử giễu cợt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Ngư Ngư
    -Giám đốc, anh nói tôi là “kiểu phụ nữ này” là có ý gì ? Đây không phải là công ty anh nên nói chuyện cẩn thận một chút – Ngư Ngư giận đỏ mặt
    - Cô gái ạ, cô không phải là đối thủ của cậu ta đâu – Song Tử cúi đầu sát gần Ngư Ngư cười ranh mãnh, rồi đứng dậy bước về phía quầy rượu
    Anh đi đến đâu, mọi ánh mắt đều nhìn theo đến đấy. Chỉ có 1 chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu, nhưng cô có thể cảm nhận được thứ ánh sáng tỏa ra trên người anh. Càng nhìn theo bóng dáng người con trai ấy, cô càng bị cuốn hút. Nhìn theo bóng lưng ấy, nhìn những người phụ nữ đang vây quanh anh, nhìn nụ cười quyến rũ đùa cợt kia, cô lại cảm thấy đau lòng. Người đàn ông ấy là thứ mà cô không thể nào với tới, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn như vậy thôi.
    -Cô thích cậu ta à – Thiên Yết hờ hững
    -A, không. Anh ta là một tên ngạo mạn. Và anh ta cũng không ưa tôi. Tại sao tôi lại đi thích một người như anh ta chứ – Ngư Ngư bối rối
    -Hãy cẩn thận với cậu ấy, cô không hợp với cậu ấy đâu. Cậu ấy sẽ làm cô đau khổ thôi. – Thiên Yết lạnh lùng.
    -Hai người là bạn của nhau rất lâu, nhưng tôi thấy 2 người không thân thiết lắm thì phải. 2 người nói chuyện có chút gì đó xa cách – Ngư Ngư tò mò
    -Người ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ chúng tôi là bạn, bởi vì chúng tôi giao tiếp với nhau theo cách của mình.- Thiên Yết vẫn lạnh lùng.
    -Rrrrrrrrrrrrrrrr…Rrrrrrrrrrrrrr. Xin lỗi tôi ra ngoài nghe điện thoại – Thiên Yết thì thầm
    -Vâng, anh cứ đi đi – Ngư Ngư cười
    Thiên Yết đi khỏi, cô nhìn về phía quầy rượu nơi Song Tử ngồi, nhưng anh đã không còn ở đó nữa. Liếc mắt vào đám người chen chúc, cố tìm Xử Nữ nhưng cô cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu. Ngư Ngư đang định đứng lên thì có một bàn tay kéo lại.
    -Cô em, đi đâu thế, ngồi xuống đây nói chuyện đã nào. Anh có thể mời em một ly rượu không.- người đàn ông đó lên tiếng
    -Xin lỗi anh, đến lúc tôi phải về rồi – Ngư Ngư cố giật tay lại
    -Một ly thôi mà, rồi em muốn đi đâu cũng được – Người đàn ông đó đưa cô một ly rượu
    Tránh phiền phức, Ngư Ngư một hơi uống hết cốc rượu trên tay
    -Được rồi chứ, để tôi đi – Ngư Ngư vùng vẫy
    -Đâu dễ như thế, đến đây cũng nhảy với anh đi – Anh ta kéo tay Ngư Ngư vào đám người đang uốn éo trên sàn
    Do tác dụng của ly rượu mạnh, người cô mềm nhũn, muốn thoát khỏi tay anh ta, nhưng không đủ sức. Lại thêm mệt mỏi lâu ngày tích tụ, khiến cô đứng không vững, ngã vào lòng của người đàn ông đó, mặc cho anh ta dìu đi. Khuôn mặt đỏ bừng bừng vì rượu, đôi mắt lả lơi, quần áo không nghiêm chỉnh. Giờ cô trông như hồ li tinh chuyên đi hại người, đàn ông nào nhìn thấy cô bây giờ, cũng khao khát có được vật mềm yếu như vậy để ôm trong lòng.
    Cô biết mình không nên như thế này, nhưng không còn sức phản kháng, bàn tay của người đàn ông đó đang đặt lên eo của cô. Nụ cười của hắn vang lên trong đầu cô,hắn đang cúi xuống định hôn cô.
    -Khoooong – Cô hét lên
    Đúng lúc đó có một bàn tay kéo cô ra khỏi tên biến thái kia, anh ta kéo cô sát vào ngực mình. Vòng tay của anh ta thật ấm áp, khiến cô cảm giác muốn ngủ một giấc. Cơn buồn ngủ ập đến, cô không thể ngăn nổi mình, cứ thế chìm vào giấc ngủ (Ngư Ngư ời, nàng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi)
    Khi Ngư Ngư tỉnh dậy, đã là sáng ngày hôm sau. Tuy tấm rèm cửa đã che đi, nhưng vẫn không ngăn nổi ánh sáng gắt chiếu vào căn phòng, có lẽ bây giờ đã quá trưa. Một sáng chủ nhật, ngủ nướng không bị làm phiền bởi điện thoại và con mèo chết tiệt. Ngư Ngư cảm thấy đầu óc thật khoan khoái, khiến cô nhớ lại chuyện tối qua. Khi cô cố thoát khỏi người đàn ông đó, thì có một bàn tay ấm áp, kéo cô đến sát bên người. Trước khi chìm vào giấc ngủ,cô chỉ kịp nhìn thấy mái tóc màu bạch kim của anh ta,tóc màu bạch kim. Ngư Ngư như choàng tỉnh khỏi giấc mơ, nhìn căn phòng.
    Lần sửa cuối bởi nhoxkute9x, ngày 14-12-2013 lúc 04:49.

  2. #12
    Ngày tham gia
    May 2013
    Đang ở
    Bầu TRời Xanh
    Bài viết
    1,436
    Rep Power
    12
    vui thật . Típ đi bạn nha .

  3. #13
    Hà, mất cả chút thời gian chỉnh sửa để cháp bớt độ nóng, dù sao diễn đàn cũng còn nhiều em bé .
    He he




    Cháp 8.2 :

    “Đây là đâu, tại sao mình lại ở đây” – cô la hét trong lòng. Nhìn lại quần áo trên người mình, chỉ có một chiếc sơ mi rộng thùng thình, cũng không mặc quần áo nghiêm chỉnh. Đương nhiên cô cũng biết đó không phải là thứ mà cô đã mặc hôm qua. “Mình đã làm gì thế này?Tại sao lại như thế này”. Trong lúc này đầu óc cô tỉnh táo lạ thường, cố nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Nhưng cuối cùng chỉ thấy bản thân quay cuồng, cô chẳng thể nhớ được gì cả.
    Ngư Ngư mở cửa bước ra, căn phòng khách tràn ngập ánh sáng. Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều là màu trắng, dưới ánh sáng rực rỡ, nó cũng như sáng lên, làm cô hoa mắt. Trên tường những bức tranh theo trường phái trừu tượng rất lạ, màu sắc đối lập nhau. Khiến trong lòng cô càng bấn loạn, đáng lẽ ra cô không nên nghe lời Xử Nữ đến những nơi đó.
    -Cạch – Cửa nhà tắm mở ra
    -Cô dậy rồi à – Giọng đàn ông vang lên. Trên người anh ta quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh eo
    Ngư Ngư như bất động. Ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện như không tin vào mắt mình
    -Tại…Tại sao lại là anh – cô run rẩy
    -Ồ, đây là cách cô nói chuyện với ân nhân của mình à – giọng giễu cợt vang lên
    -Tại..tại sao tôi lại ở đây ? – Ngư Ngư vẫn không ngừng run rẩy : Song Tử ,anh…anh đã làm gì tôi ?
    -Tôi đã làm gì cô ? Chúng ta chỉ vui vẻ một chút thôi – Anh nở một nụ cười hàm ý
    “Vui…vui vẻ, tối qua cô đã vui vẻ với anh ta”, cô ngã khụy xuống đất, nước mắt không kiềm chế được, cứ thế trào ra, cô cố dùng tay lau nó đi, nhưng càng lau, nó càng chảy ra nhiều hơn, ướt cả ống tay áo sơ mi cô đang mặc.”Tối qua mình đã làm gì thế này”,câu hỏi ấy liên tục vang lên trong đầu cô, làm cô cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Cố nhớ lại từng chi tiết, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra được chút gì. Chỉ có người đàn ông đang đứng trước mặt cô, nở ra một nụ cười châm biếm.
    -Vậy…vậy quần áo tôi đâu rồi – Cô cố không run rẩy
    -À, nó bị bẩn nên tôi ném đi rồi – Giọng anh không nhin nổi cười
    -Tôi…tôi muôn về nhà – Ngư Ngư thẫn thờ, như bừng tỉnh nhưng lại bước đi trong vô thức, giờ cô chỉ muốn biến đi thật nhanh, cô không thể chịu đựng hơn nữa khi đứng trước người đàn ông này.
    -Cô muốn đi đâu với bộ dạng như thế này ?
    Câu nói ấy như kéo cô về thực tại. Hiện giờ cô chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng, cô đoán chắc đó là của anh ta. Với bộ dạng này, cô có thể đi đâu. Bước chân của cô ngã quỵ trước cánh cửa màu trắng, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
    *Ác quỷ* :“Cô ta có vẻ bị sock, có phải mình nói hơi quá không. Nhưng đùa với cô ta thật vui” Song Tử đang nói với bản thân mình.
    *Thiên thần*“Hình như cô ta khóc đấy, có lẽ đây là lần đầu của cô ta”.
    *Ác quỷ* “Lần đầu á, cô ta 26t rồi mà cậu nói là lần đầu, thật không thể tin được”.
    *Thiên thần* “Đừng thấy cậu lăng nhăng thì nghĩ rằng ai cũng giống cậu”.
    *Ác quỷ*”Hai chúng ta là một mà, sao cậu có thể nói như vậy được”.
    *Thiên Thần*”Bỏ qua chuyên này đi, cô ta cần một thứ gì đó để mặc”.
    Song Tử e dè liếc nhìn Ngư Ngư đang ngồi khóc, lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Ngăn kéo cuối cùng, có một cái hộp màu trắng được bọc cẩn thận, chưa có vẻ gì là đã mở. Thẫn thờ nhìn chiếc hộp, anh nhẹ nhàng tháo chiếc nơ trắng, mở hộp ra. Bên trong là chiếc váy màu trắng, mềm mại và dịu dàng như người con gái trong trái tim anh.
    Mở cửa bước ra, Ngư Ngư vẫn ngồi ở đấy, nhưng đã ngừng khóc. Nhìn thấy bộ dạng của cô, anh có chút đau lòng và hối hận, nhưng anh chỉ đùa có 1 chút thôi. Là tại cô ngốc, quan trọng hóa vấn đề lên đấy chứ. Hôm qua, anh cũng đã làm gì cô đâu.
    -Cô mặc vào đi – Anh ái ngại.
    Cô ngẩng đầu lên, đón lấy chiếc váy màu trắng. Vô thức đứng lên, từng bước chậm tiến vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Nước mắt cô lại một lần nữa rơi, từng giọt từng giọt thấm qua chiếc váy trắng, loang thành những vết nhỏ mờ ảo.
    Ngồi trên giường nhìn chiếc váy, cô nhớ về những lời mà Thiên Yết đã nói, “người đàn ông này sẽ làm cô đau khổ”. Chiếc váy này, chắc là của một phụ nữ nào đó. Cô ta cũng giống cô, từng đến nơi này và cũng chỉ là một trong những người phụ nữ từng ngủ với anh ta. Càng nghĩ về điều đó, cô càng đau lòng, trái tim như thắt lại,cô lại khóc, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng. Cô đã yêu người đàn ông này sao ?
    -Cạch – Cửa phòng ngủ mở ra
    Anh đang ngồi trên sofa khẽ quay người lại, nụ cười cũng như đóng băng.
    Giưa căn phòng màu trắng, sự xuất hiện của cô như một mặt trời rực rỡ, làm chói lóa tất cả mọi thứ xung quanh. Một phút thôi, anh đã cảm thấy như mình không thể thở nổi. Có thể làm gì đây, khi tất cả tế bào trong người anh đều bị hút về phía cô. Anh biết nếu anh bước đến bên cô, anh sẽ không còn là bản thân mình nữa. Anh sẽ biến thành cái gì, đến chính anh cũng không dám nghĩ. Giờ phút này đây, thiên thần trong trái tim anh, cũng không thể ngăn anh lại được nữa rồi. Trái tim lạnh băng của anh,cứ bị tia sáng đó thiêu đốt, giờ đã nóng rực, nhịp đập hỗn loạn. Một chút lý trí còn xót lại trong anh, đang cố gắng gào thét “Không, đừng lại gần”, nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.
    Chiếc váy khẽ lay động, khiến tim anh như muốn dừng lại. Đôi môi khô khốc, anh tiến về phía cô từng bước chậm chạm.Đôi mắt anh đầy những hoài nghi, bàn tay nắm thật chặt, giữ cho bản thân mình không gục ngã. Nhưng khi Ngư Ngư ngẩng đầu lên nhìn anh, khi anh nhìn vào đôi mắt của cô, trái tim anh có những chỗ rạn vỡ. Trong anh có một thôi thúc mãnh liệt, muốn ôm người con gái bé nhỏ này vào lòng. Anh không thể ngăn nổi cảm giác muốn chiếm lấy hơi thở của cô. Và khi môi anh chạm vào môi cô, tất cả mọi thứ trong anh đã sụp đổ.
    Mùi hương này thật quyễn rũ, nó như cơn sóng cứ nhấn chìm lấy anh, hết đợt này đến đợt khác. Khiến anh không còn đường nào để thoái lui, chỉ còn cách bước lên phía trước để cảm nhận nó. Đôi môi này thật ngọt ngào, làn da mát lạnh, ở mỗi nơi anh chạm vào, anh đều cảm thấy như chính bản thân mình đang tan chảy. Anh khát quá, anh giờ đây giống như người đang đi trên sa mạc rực lửa, cần một cơn mưa để dập tắt đi cái nóng trong người mình. Thật mềm mại và dễ chịu, cô để mặc cho anh hôn, để mặc cho anh cướp đi những hương thơm quyễn rũ của cô. Cô làm anh cứ khát khao,cứ thế khát khao nhiều hơn nữa.
    “Chết tiệt” – Anh rủa thầm. Anh không thể chịu được nữa rồi.Anh kéo cô vào phòng ngủ, khi cánh cửa ấy khép lại, đây mới thật sự là lần đầu tiên của Ngư Ngư
    Bế cô đặt lên giường, anh biết giờ khắc này, anh đã không thể dừng lại nữa rồi. Tối hôm qua, khi anh mang cô về nhà, cô ngủ say không biết gì. Xong rồi cô bắt đầu nôn, làm khổ anh lúc đó đứng chịu trận. Không những tự tiện ói lên người anh, mà bộ đồ cô mặc cũng dính bẩn. Anh cũng không phải người đàn ông tốt nha,cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, nên đã tự động thay quần áo cho cô. Nhưng mà đúng là hại người hại luôn cả mình. Đương nhiên anh là hạ lưu bẩn thỉu, nhưng không phải cuồng gái đến mức thấy cô không biết gì mà làm chuyện bậy bạ, nên đành cố kìm nén. Tối qua không biết đã tắm nước lạnh bao nhiêu lần, mà dục vọng vẫn không thể kìm nổi. Sáng nay, khi nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng ngủ, trên người chỉ có chiếc áo sơ mi của anh. Anh đã không thể chịu đựng nổi rồi, chỉ muốn lao vào cô mà hung hăng, rốt cuộc anh cũng không phải là thánh, anh chỉ là người đàn ông bình thường. Thấy đồ ngon trước mặt, đương nhiên không thể khống chế nổi sự khát khao. Nhưng chung quy anh còn có một thứ, làm anh không thể bước đến gần cô. Đó là quá khứ.
    Nhưng giờ đây, cái gọi là quá khứ kia đã bị ánh sáng của cô làm mờ đi rồi. Anh chẳng biết về chuyện gì nữa, dục vọng sắp đốt cháy anh, biến anh thành tro bụi. Phía dưới anh là cơ thể mềm mại, trắng ngần làm sao anh có thể dừng lại được. Anh gầm nhẹ.
    Nước mắt của Ngư Ngư không ngừng chảy, làm ướt cả chiếc gối. Nhưng thực sự, cô không thể rời xa người đàn ông này. Nếu như thế này, mà có thể có được anh, có thể khiến ánh mắt anh nhìn cô.Nếu như vậy mà cô có thể nhìn thấy nụ cười ấy, cô sẽ chấp nhận đau khổ. Ngư Ngư nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cô thấy khuôn mặt của anh, ánh mắt của anh đang nhìn cô, đôi môi ấy khẽ mỉm cười. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt ướt đẫm của cô, rồi tìm đến môi cô, đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy. Dưới nụ hôn ấy, cô như tan chảy, chăng còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Giờ đây, cô chỉ cần người đàn ông này mà thôi, đôi tay cô vươn ra ôm lấy anh như không muốn xa rời. Hai người cùng nhau hòa làm một.
    -Bình Nhi – Song Tử gọi khẽ.

  4. #14
    Ngày tham gia
    May 2013
    Đang ở
    Bầu TRời Xanh
    Bài viết
    1,436
    Rep Power
    12
    Chít Cái tên bình nhi . Khúc này sao hok thích cho mấy . Nhưng típ nữa đi bạn
    Thấy con người ta đẹp bắt quàng làm họ gọi bình nhi Tên háo sắt
    Lần sửa cuối bởi minhthu068, ngày 14-12-2013 lúc 08:52.

  5. #15
    Thực ra thì truyện này mang sắc thái tâm lý khá cao, bởi 2 em nhân vật chính có tâm thần bất ổn định
    Thế nên từ các cháp sau ta đã cố gắng không phân tích tâm lý biến thái của 2 em này nữa, nhưng do lười sửa lại nên chắc phải đến cháp 17 gì đó
    Ngại viết quá
    Hnay sẽ up luôn 2 cháp để cố gắng hoàn thành truyện sớm nhất có thể ~~". Cơ mà ta dự định là sẽ kết thúc ở cháp 2x, tại vì không có nhiều thời gian để viết ~~"



    Cháp 9

    Khi mưa đã tạnh, gió đã ngừng, những cuồng dã, dục vọng đã tan. Sức nóng đã dần nguội nhường chỗ cho sự lạnh giá, lạnh đến tận tim.
    Cô nghĩ về những chuyện đã qua, có lẽ giờ khắc ấy cô không nên làm vậy. Đáng lẽ cô phải đẩy anh ra, bởi cô biết, tận sâu trong trái tim anh không yêu cô. Nhưng trước ánh mắt đó, cô trở nên mê muội đi. Khi anh hôn cô, cô đã không thể dừng lại nữa rồi. Lúc dịu dàng ôn nhu, lúc dữ dội mạnh mẽ, những sắc thái khác nhau trong con người anh từng phút ấy như bộc lộ rất rõ trước cô. Khiến cô cảm thấy như có thể chạm vào người anh, rất gần. Nhưng rồi cũng giống như cơn mưa, anh mang đến cho cô chỉ là trong chốc lát. Khi cơn mưa ngừng, cuối cùng cũng chẳng thể giữ lại điều gì.
    Giờ đây, anh đang nằm quay lưng về phía cô. Cô biết anh đang nghĩ gì. 2 người nằm cạnh nhau, nhưng tâm trí lại xa tận chân trời, ngại ngùng không dám lên tiếng. Trong lúc ân ái với cô, anh lại gọi tên người con gái khác, cô ấy là một người rất quan trọng với anh. Còn anh chỉ là không muốn làm tổn thương cô, hay anh đang cố không đối mặt với thực tại. Nước mắt cô lại rơi, cô cũng tự hỏi tại sao cô nhiều nước mắt như vậy. Mà nước mắt của cô, lại chỉ khóc vì người đàn ông này. Một khi cô bước ra khỏi chiếc giường này, bước ra khỏi căn nhà này. Cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cô cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Anh đã đến, làm xáo trộn mọi thứ, anh cũng lấy đi tất cả mọi thứ của cô. Nhưng cô không hối hận, bởi vì cô biết, cô đã trao nó cho người đàn ông mà cô yêu.
    Rồi cô cũng phải rời khỏi đây, rời khỏi anh. Cô biết, nếu cứ cố chấp ở bên cạnh anh, người tổn thương cuối cùng sẽ là cô. Trốn chạy khỏi thứ tình cảm mê muội dành cho anh, cô muốn đến một nơi yên tĩnh để có thể suy nghĩ thật kỹ về bản thân mình. Từ khi anh bước vào cuộc đời cô, tuy hai người chưa bao giờ cùng với nhau nói chuyện, nhưng những tình cảm yếu đuối của cô dành cho anh, cô cảm thấy rất mệt mỏi rồi. Cô phải đi.
    Nhẹ nhàng ngồi dậy, Ngư Ngư mặc chiếc váy màu trắng giờ đây nó bị vương những chấm đỏ,giống như những cánh hoa hồng vỡ vụn. Trái tim của cô, cũng đã tan vỡ như vậy. Lần đầu tiên cô biết yêu một người, cũng là lúc mà cô biết đau khổ. Hai người chưa bao giờ có bắt đầu, thì đâu có thể kết thúc. Chỉ có thể xem như người lạ bước vào cuộc đời nhau. Với anh, chắc anh sẽ quên cô nhanh thôi, như bao người con gái từng yêu anh. Cố nén một tiếng thở dài, cô bước ra khỏi nhà anh, không một lần nhìn lại. Cô phải đi, đi khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này. Bầu trời đêm, mù mịt như tương lai của cô. Cô biết ngày mai mặt trời rồi sẽ chiếu sáng tất cả, nhưng bóng tối trong trái tim cô, đến khi nào mới được soi sáng. Gạt nước mắt, cô không được khóc nữa, vì người đàn ông ấy, cô đã khóc rất nhiều rồi.
    Màn đêm lại buông xuống, những ánh đèn đường đã được bật sáng. Bóng dáng nhỏ nhoi của cô, rời khỏi ngôi nhà như đang trốn chạy.Cô ấy đi rồi, anh biết. Trái tim anh cũng thắt lại, nhìn theo bóng trắng bé nhỏ ấy. Anh muốn xin lỗi, cô là một cô gái tốt, rồi cô sẽ tìm được người đàn ông của riêng mình. Còn anh, anh đã chêt rồi, vì người con gái ấy làm trái tim anh khô héo rồi. Từng giọt nước mắt của anh rơi xuống, đêm nay, anh cảm thấy mình thật yếu đuối.
    Ngươi con gái trong tim anh có nụ cười ngây thơ và đôi mắt trong ngần. Cô ấy đã bỏ lại anh với những đau đớn và dằn vặt. Cô ấy đến bên cuộc đời anh, gỡ bỏ từng lớp mặt nạ mà anh đang đeo, từng cái, từng cái một. Nhưng đến khi tất cả lớp mắt nạ được gỡ ra hết, đó cũng là lúc anh mất cô vĩnh viễn. Anh muốn mãi mãi ở bên cạnh cô, nên anh đã giữ cô lại nơi trái tim mình,ở nơi đó, anh có thể trò chuyện cùng cô bất cứ lúc nào. Nhưng thời gian thật nghiệt ngã, cuộc sống này thật tàn nhẫn. Nó ép anh quay cùng nó, nó lôi anh bước về phía trước cho dù anh chỉ muốn dừng lại. Nụ cười của cô, ánh mắt của cô tất cả cứ mờ nhạt dần đi theo bức ảnh cuối cùng anh còn giữ. Những niềm vui, kỉ niệm, nỗi đau, anh đã không còn cảm nhận gì về nó.Anh chỉ nhớ rằng ở bên cô, anh đã rất vui vẻ, đó là khoảng thời gian rất hạnh phúc của anh. “Hạnh phúc“, nếu cô không xuất hiện, anh chẳng phải cũng đang rất hạnh phúc sao ? Chỉ là cô mang cho anh một hạnh phúc hoàn toàn khác, đầy đam mê và thú vị hơn cái hạnh phúc mà anh đang cảm nhận trước đó. Chỉ tiếc một điều, cô mãi mãi không thuộc về anh, trái tim cô hoàn toàn thuộc về người đàn ông ấy. Cô chỉ đùa giỡn với anh thôi, ngay cả câu nói cuối cùng của cô, chỉ là “Xin lỗi”. Anh không cần lời xin lỗi ấy, nhưng anh cũng chỉ có thể chấp nhận nó.

    Sáng sớm hôm sau anh đến công ty, trước mặt anh là lá đơn xin thôi việc của Ngư Ngư. Có lẽ nên là như vậy, sau chuyện hôm qua, anh cũng không biết phải đối diện như thế nào với cô. Hay anh cứ giữ cô bên cạnh, coi cô là người thay thế Bình Nhi, như vậy có tàn nhẫn với cô quá không ? Anh là người ích kỉ, nhưng anh cũng không muốn lừa gạt cô và lừa gạt cả bản thân mình.
    -Cốc…cốc…cốc
    -Vào đi – Anh hờ hững nói
    -Giám đốc, hôm qua tôi thấy anh dìu Ngư Ngư về. Giữa hai người có xảy ra chuyện gì ? Tại sao hôm nay Ngư Ngư lại gửi đơn thôi việc ? Tôi gọi điện cho cô ấy cả sáng nay nhưng điện thoại không liên lạc được. – Xử Nữ nói giọng lo lắng
    -Cô ấy có ý định gì, làm sao mà tôi biết được.- Anh mệt mỏi nói.
    -Vậy xin lỗi anh – xử Nữ bối rối, rồi bước nhanh ra ngoài
    Anh cứ lặng lẽ nhìn đơn xin thôi việc của Ngư Ngư, không biết bao lâu sau mới ngậm ngùi thở dài đem cất vào ngăn bàn. Hôm nay bầu trời thật đẹp, giống như đôi mắt của cô, anh cứ ngắm nhìn đến ngơ ngẩn.

    Đã 5 ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Ngư Ngư, Xử Nữ như bấn loạn lên. Cô đã cùng Tiểu Sư lật tung mọi ngóc ngách trong thành phố này, đều không có chút dấu vết gì, giống như Ngư Ngư đã biến thành gió mà bay đi mất. Cô còn nghĩ Ngư Ngư bị xã hội đen bắt cóc, đòi sống đòi chết, khiến Tiểu Sư phải nhờ Thiên Yết dò hỏi các băng đảng trong thành phố,vì cậu ta quen nhiều với những anh chị giang hồ. Cuối cùng vẫn không có tin tức gì.Xử Nữ cố nhớ lại lần cuối cô gặp Ngư Ngư, khi đó cô và Tiểu Sư đang nói chuyện với nhau ở sân thượng. Cô đã thấy giám đốc dìu Ngư Ngư lên xe của mình. Thực ra tối hôm đó bọn họ đã làm gì, anh ta đã làm gì Ngư Ngư.
    Cô để ý, từ khi Ngư Ngư đi, anh ta lúc nào cũng ủ rũ, cáu gắt. Hình như đến tâm trạng của anh ta cũng không được tốt. Cô chắc chắn anh ta biết gì đó, anh ta đã làm điều không phải với Ngư Ngư. Cô phải gọi điện cho Tiểu Sư
    -tiểu Sư, anh đang ở đâu. Tối qua bar Monight, e có chuyện muốn nói với anh.- Xử Nữ bồn chồn
    -Bé cưng, anh biết rồi, em đừng quá lo lắng. Ngư Ngư cô ấy lớn rồi, không còn là con nít nữa. Cô ấy chắc không đến nỗi khong biết mình đang làm gì đâu – Sư Tử vỗ về
    -Anh không hiểu Ngư Ngư bằng em, nếu không có chuyện gì lớn cô ấy không bao giờ làm như vậy đâu – Xử Nữ như sắp khóc.
    -Ôi bé cưng, đừng khóc, khi nào em về, anh sẽ qua đón em – Sư Tử bối rối
    Rập máy với Tiểu Sư, Xử Nữ quyết tâm đến phòng giám đốc hỏi cho rõ. Ngư Ngư có thể đi đâu được chứ. Nhà cô ấy đã trả rồi, không có chỗ ở, 1 thân một mình. Ngư Ngư đáng thương. Nghĩ đến đấy, cô mở mạnh cửa.
    Khi cô bước vào, căn phòng bỗng trở nên u ám lạ thường. Mới chỉ vài ngày thôi, nhưng anh ta đã không còn giống người đàn ông mà cô biết. Đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt có vẻ gầy hơn, nhưng vẫn với cái vẻ lạnh lùng thường ngày. Không đợi anh ta lên tiếng, Xử Nữ hỏi
    -Tôi biết chuyện của Ngư Ngư có liên quan đến anh. Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?.
    Song Tử phớt lờ câu hỏi của Xử Nữ, vẫn chăm chú nhìn vào máy tính. Ngư Ngư, cô ấy đã lựa chọn như vậy, anh có thể làm gì. Những ngày gần đây anh có chút hối hận, có lẽ anh nên giữ cô lại. Từ khi cô ấy đi, buổi tối anh không thể ngủ được. Anh cứ liên tục mơ một giấc mơ kỳ lạ, anh mơ thấy anh đang đuổi theo Bình Nhi. Nhưng khi đuổi đến nơi, người con gái trước mắt anh lại là Ngư Ngư, cô ấy nhìn anh với ánh mắt buồn tha thiết. Anh đã làm gì thế này.
    -Hiện giờ tôi đang rất bận, không muốn nói chuyện. Phiền cô ra ngoài đi – Giọng Song Tử lạnh lùng.
    Xử Nữ tức giận, muốn cùng anh ta nói rõ phải trái. Nhưng nhìn bộ dạng của anh ta, cô lại cảm thấy có chút gì đó đau lòng. Xong công việc cô sẽ gặp Tiểu Sư hỏi về chuyện này. Ngư Ngư là bạn thân của cô, cô không thể cho qua như vậy được.
    Hết giờ làm, cô xuống cổng công ty thì đã thấy Tiểu Sư đứng đợi ở đó. Người con trai này thật là đẹp, dưới ánh hoàng hôn, mái tóc vàng của anh như sáng rực lên, trông như 1 đám lửa nhỏ. Nếu không có chuyện của Ngư Ngư, cô sẽ cùng anh tận hưởng cảnh hoàng hôn này. Nhưng trước hết, cô phải tìm ra nguyên nhân mà Ngư Ngư bỏ đi. Cô ấy có thể đi đâu được chứ
    Sư Tử đưa Xử Nữ đến một nhà hàng yên tĩnh. Xử Nữ chẳng còn hứng thú với những món ăn được mang ra. Bây giờ bất kể cái gì đưa vào miệng cô cũng chỉ có vị nhạt nhẽo. Nước mắt cứ trực trào ra khỏi hai hàng mi.
    -Cưng ơi, em đừng như vậy có được không ? Nhìn em như vậy, anh cảm thấy đau lòng lắm – Sư Tử bối rối
    -Em xin lỗi, nhưng Ngư Ngư cô ấy chỉ có 1 mình. Gia đình cô ấy đã ra nước ngoài hết rồi, giờ ở thành phố này, cô ấy không còn ai thân thích. Cô ấy có thể đi đâu được chứ –Xử Nữ thút thít
    -Hay cô ấy về thăm gia đình, em đừng quá lo lắng – Sư Tử an ủi
    -Không đâu, hôm nay em đã gọi điện hỏi 2 bác, cũng không dám nói là Ngư Ngư bị mất tích. Hai người bọn họ còn hỏi sao mấy ngày nay không thấy Ngư Ngư gọi điện về nhà.- Xử Nữ nức nở
    -Em thử nghĩ lại xem, ngoài em ra cô ấy còn người bạn nào nữa không ? – Sư Tử bình tĩnh hỏi
    -Em không biết, Ngư Ngư cũng rất ít bạn. Nhưng dạo này em thấy giám đốc có chút gì đó rất lạ. Lần cuối cùng em thấy Ngư Ngư, đó là lúc cô ấy đang ở trên xe anh ta. Có khi nào 2 người có chuyện gì với nhau không ? Nên…nên Ngư Ngư mới bỏ đi như vậy – Xử Nữ vẫn khóc
    Sư Tử đăm chiêu. A Tử là bạn từ rất lâu của Sư Tử, 5 người bọn họ đã từng như là 5 anh em thân thiết lúc nào cũng có nhau. Nhưng từ khi người con gái ấy xuất hiện, tất cả đã thay đổi. Người thay đổi nhiều nhất, đó là Song Tử.
    -Xử Nữ, anh không biết phải nói với em như thế nào. Nhưng A Tử là một người tốt, cho dù cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh tin cậu ấy sẽ không làm gì quá đáng với Ngư Ngư đâu. Thật ra trong chuyện này, có nhiều điều khó nói – Sư Tử giải thích
    -Tiểu Sư, có chuyện gì anh muốn giấu em – Xư Nữ giận dỗi.
    -Không phải là anh muốn giấu em, mà chuyện này cũng qua rất lâu rồi. Thôi được, anh sẽ kể cho em nghe – Sư Tử hờ hững
    -“Anh với A Tử, Tiểu Thiên, Tiểu Mã và Tiểu Ngưu là những người bạn rất thân. Bọn anh đã chơi với nhau từ hồi 5 tuổi, nên rất hiểu nhau, làm gì cũng có nhau. Từ bày trò nghịch gợm đến tán tỉnh các cô gái”-Sư Tử bối rối.nhìn thấy Xử Nữ trừng mắt liền vội giải thích
    -Á, cưng à.Cái này xảy ra lúc anh chưa gặp em.- Sư Tử giải
    -A Tử luôn là người nổi bật nhất trong bọn anh. Cậu ấy nói chuyện rất khéo, nụ cười lại rất có sức hút. Cô gái nào nhìn thấy nụ cười của cậu ấy cũng hồn siêu phách lạc. Bọn anh thường xuyên đi với nhau đến các bữa tiệc, quán bar, tất cả nơi nào có thể chơi. Sống một cuộc sống tự do, đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của bọn anh. Cho đến khi – Sư Tử ngập ngừng nhìn Xử Nữ : -Cho đến khi có một cô gái xuất hiện, cô ấy là vị hôn thê của Tiểu Ngưu. Cô ấy tên là Bảo Bình, bọn anh gọi cô ấy là Bình Nhi
    -Bình Nhi có khuôn mặt rất dễ thương, nhất là đôi mắt lúc nào cũng như cười. Nhưng cô ấy lại mang rất nhiều rắc rối đến cho bọn anh. Một lần Tiểu Ngưu dẫn cô ấy đến bar Monight để ra mắt, A Tử đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó, bọn anh không để ý lắm, bởi vì cậu ấy lúc nào cũng đùa giỡn, chẳng bao giờ chịu nghiêm chỉnh vì điều gì. Nhưng với Bình Nhi, cậu ấy lại dường như rất thật lòng. Khi ấy bọn anh 20 tuổi.- Sư Tử thở dài kể tiếp
    -Tiểu Ngưu rất bận, bởi vì cậu ấy là thiếu gia của tập đoàn tài chính lớn nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận,không thể tùy ý như bọn anh. Khoảng thời gian đó, Bình Nhi và Song Tử hay đi chơi cùng nhau. Bọn anh thấy cậu ấy ít tụ tập ở những bữa tiệc, ngay cả đến bar cũng toàn đi với Bình Nhi. Dạo ấy cậu ấy khác lắm, hay cười một mình, nụ cười của cậu ấy cũng không giống trước đây. Cơ hồ giống như 1 đứa trẻ, so với trước đây lại càng đẹp hơn, bọn anh cũng đoán cậu ấy đang yêu.Nhưng Bình Nhi và Tiểu Ngưu vốn có hôn ước từ nhỏ, 2 bên gia đình đã chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đám cưới. Trước lễ cưới 1 ngày, A Tử có hẹn Bình Nhi ra để nói chuyện, cái ngày đó cũng là ngày định mệnh, thay đổi cuộc sống của tất cả bọn anh. -Sư Tử ngừng lại
    -Dạo ấy bố của Tiểu Ngưu có phi vụ làm ăn, đụng đến một số thành phần xã hội đen, nên họ muốn tìm cách trả thù. Hôm ấy thấy một mình Bình Nhi ra ngoài nên họ cố ý đuổi theo, bắt Bình Nhi làm con tin, muốn trao đổi lấy Tiểu Ngưu. Bởi vì Bình Nhi là vị hôn phu của Tiểu Ngưu, mà Tiểu Ngưu mới chính là cái đích của bọn họ. A Tử đã cố thuyết phục nhưng bên nhà Tiểu Ngưu nhất quyết không đồng ý, đã gọi thêm cảnh sát đến giải quyết. Trong lúc hỗn loạn, bọn họ định trả thù bằng cách giết Tiểu Ngưu, nhưng Bình Nhi đã đỡ cho Tiểu Ngưu 1 viên đạn. Tiểu Ngưu không bị gì, nhưng Bình Nhi thì…cô ấy không sống được. Trước khi nhắm mắt, cô ấy chỉ nhìn A Tử nói “Xin lỗi”. Cậu ấy đã khóc rất nhiều, đấy là lần đầu tiên bọn anh thấy A Tử khóc như vậy, hệt như một đứa trẻ mất mẹ vậy. Cậu ấy liên tục chỉ trích Tiểu Ngưu, nói rằng vì Tiểu Ngưu nên Bình Nhi mới chết. Cậu ấy nói rất nhiều, nói rất nhiều,lúc đấy bọn anh mới biết A Tử yêu Bình Nhi. – Sư Tử nén thở dài
    -Từ lúc Bình Nhi chết, A Tử thay đổi rất nhiều. Bọn anh không còn thấy cậu ấy cười nữa, những bữa tiệc, quán bar cũng không thấy cậu ấy ghé qua. Tưởng chừng như cậu ấy đã biến đổi thành một người khác, lạnh lùng hơn, không lâu sau đó thì cậu ấy sang Mỹ du học.Trước khi đi, cậu ấy chỉ bảo Bình Nhi chết, cậu ấy cũng chết rồi, bọn anh đã rất lo lắng, vẫn mong rằng thời gian sẽ giúp cậu ấy quên. Nhưng đã 5 năm rồi, dường như cậu ấy vẫn chưa quên được Bình Nhi .- Sư Tử cúi đầu.
    Xử Nữ nãy giờ lắng nghe rất chăm chú, thì ra giám đốc lại là người đáng thương như vậy. Anh ta lúc đầu cũng là người rất vui vẻ, hoạt bát, lại vì quá yêu một người mà biến thành như vậy. Thảo nào lần đầu tiên gặp Song Tử, cô thấy anh ta rất lạ. Nụ cười lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ, nhưng đôi mắt lại hờ hững, giống như anh ta đang đeo một lớp mặt nạ vậy. Nhưng dù sao, cô đoán chắc chuyện của Ngư Ngư có liên quan đến anh ta.
    -Tiểu Sư, đi chúng ta đến Monight, e muốn tìm Song Tử – Xử Nữ quả quyết.
    -Cưng à, em tìm cậu ấy được gì đâu, cậu ấy sẽ không nói gì vơi em đâu – Sư Tử gạt đi
    -Vậy anh có đi không ? Anh không đi, một mình em đi – Xử Nữ gạt ghế đứng dậy
    -Cưng à, để anh đi cùng em – Sư Tử vội vàng.
    Bar Monight, vẫn ánh đèn nhấp nháy, vẫn những bài hát sôi động, vẫn rất nhiều người, tưởng rằng như bầu trời có sụp đổ, thì ở nơi đây vẫn là nơi náo động nhất. Anh ngồi một mình trong góc tối, uống rượu để giải sầu. Những người phụ nữ cứ đi qua, họ cười với anh, nhưng không giám lại gần. Trên người anh toát ra một luồng khí lạnh đến nỗi tưởng chừng như ai ở gần anh 1m đều lập tức có thể đóng băng. Anh muốn say, nhưng càng uống lại càng thấy mình tỉnh táo. Trái tim của anh sắp không chiu nổi nữa rồi, một ngày nào đó, nếu nó vỡ vụn anh sẽ như thế nào đây. Anh sẽ chết chứ, nếu chết anh có thể gặp lại cô ấy không ? Lúc nào anh cũng tự hỏi bản thân mình, nếu anh chết liệu rằng cô ấy có đang chờ anh không ?
    -Cậu cũng ở đây à – Thiên Yết lạnh lùng ngồi xuống.
    -Tiểu Yết, cậu đến đúng lúc lắm, ở đây uống rượu với mình – Song Tử cười nói
    -Dạo này cậu sao vậy, mình thấy cậu không tốt lắm – Thiên Yết hơi hờ hững
    -Tốt à, mình đã bao giờ có tâm trạng tốt đâu. Cho dù là tốt với không tốt, cuối cùng vẫn là như nhau thôi – Song Tử cười châm biếm.
    -Song Tử, anh nói cho tôi, anh đã làm gì Ngư Ngư, giờ cô ấy đang ở đâu – Xử Nữ từ đâu xuất hiện lớn tiếng
    Nụ cười của Song Tử thu lại, ánh nhìn có chút lạnh lẽo, nhưng cuối cùng không nói gì cả chỉ chăm chú uống rượu.
    -Cưng à, em đừng làm như vậy được không ? Mọi người đang nhìn mà, ngồi xuống từ từ nói chuyện – Sư Tử vỗ về
    -Em không có lý do gì phải ngồi với anh ta. Anh ta đã làm gì khiến cho Ngư Ngư bỏ đi, cậu ấy chắc phải gặp chuyện gì khủng khiếp lắm nên mới làm như vậy – Xử Nữ như sắp khóc
    -Anh biết rồi cưng à, nhưng hiện giờ A Tử cậu ấy cũng đâu thể biết Ngư Ngư đi đâu. Em là bạn thân nhất của cô ấy, em còn không biết thì làm sao mà cậu ấy biết được – Sử Tử an ủi. Nghe anh, hãy từ từ đi. Có thể cô ấy đi đâu đó cho khuây khỏa, một thời gian sẽ về thôi. Biết đâu ngày mai cô ấy lại gọi điện cho em thì sao. Nghe lời anh, đừng khóc nữa.
    -Nhưng…- Xử Nữ còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của Sư Tử lại thôi. Quay sang nói với Song Tử : - Tôi không biết giữa anh và cô ấy xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tôi biết được chuyện cô ấy bỏ đi có liên quan đến anh, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
    Khi Sư Tử đỡ cô rời khỏi bar Monight, Xử Nữ vẫn còn khóc. Nhìn những dòng xe chạy ngang dọc vội vã,Xử Nữ không thể kìm được nước mắt,” Ngư Ngư, cậu đang ở đâu ?”
    Ở 1 nơi nào đó biển đêm âm u và lạnh lẽo, từng con sóng cứ vỗ vào bờ ì oạp. Có một người con gái đang đứng trước biển, nhìn về một nơi xa xăm nhất. Cô đã ở đây bao lâu rồi, cô cũng không nhớ rõ. Hiện giờ cô chỉ muốn yên tĩnh để suy nghĩ về những chuyện đã qua. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy bế tắc, cô muốn rời xa người đàn ông ấy, nhưng lúc này đây, cô lại nhớ anh đến quặn lòng. Những tình cảm giằng xé trái tim cô, chưa bao giờ cô cảm thấy yếu đuối và bất lực như thế này.
    Cái đêm bước ra khỏi nhà anh, cô chỉ nghĩ rằng phải đi, cuối cùng lại không biết là đi đâu. Cô đã định sang Pháp, nơi bố mẹ cô đang sống, họ muốn cô qua bên ấy sống cùng họ. Nhưng không hiểu sao, cô vẫn cứ lưu luyến thành phố này, không nỡ rời đi. Tuy không thể gặp lại anh, không thể ngắm nhìn anh, nhưng có thể cùng anh ngắm nhìn 1 bầu trời, cùng hít thở bầu không khí giống nhau, cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Cô định vài ngày nữa sẽ báo cho Xử Nữ, đã lâu như vậy không liên lạc với cô ấy, chắc cô ấy đang rất lo lắng cho cô. Lòng lắng xuống, yên lặng nghe tiếng gió, cô cũng đang tự hỏi :”anh có lo lắng cho cô không ?”

    ---------- Post added at 11:12 PM ---------- Previous post was at 11:11 PM ----------

    Cháp 10 :

    Trong bar Monight tiếng nhạc vẫn chát chúa, anh ngồi thẫn thờ, đôi mắt cứ nhìn về phía trước, nhưng không biết là đang nhìn về đâu. Anh say, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Anh muốn uống nữa, cứ uống, uống đến chết luôn cũng được. Cuộc sống này còn gì để anh phải lưu luyến đâu. Anh mệt mỏi quá rồi. Từ khi cô ấy ra đi, anh sống rất mệt mỏi rồi. Đưa cốc rượu lên miệng định uống cạn, nhưng có một bàn tay giật mạnh lấy ly rượu của anh khiến nó rơi xuống vỡ nát. Anh muốn điên lên, nắm lấy cổ áo của Thiên Yết.
    -Tiểu Thiên cậu muốn làm gì – Giọng anh gằn lên từng tiếng.
    Thiên Yết nhìn người bạn của mình. Từ khi Bình Nhi chết, cậu ta chẳng còn là người nữa. Từng ngày cứ vật vờ , dằn vặt mình. Thiên Yết giận Bình Nhi, vì cô ta mà 2 người bạn thân của anh, 1 người thay đổi hoàn toàn, còn 1 người càng ngày càng khép kín. Cậu ta muốn gì, cậu ta muốn chết đến vậy sao, vậy thì chết đi.
    -Cậu muốn chết đến vậy sao ? Vậy thì đi chết đi, mình cũng không ngăn lại đâu. Cậu thử nhìn lại bản thân cậu đi, suốt 5 năm nay cậu sống như cái xác, lớp mặt nạ cậu đeo không biết đã dày lên bao nhiêu tầng. Nhưng mình nói cho cậu biết, Bình Nhi không yêu cậu đâu, dù cậu có chết, cô ấy cũng chẳng thể sống lại – Thiên Yết vẫn giọng lạnh lùng : - Cậu muốn giữ lại cái gì của cô ta, yêu cũng yêu rồi, không phải cậu đã bày tỏ với cô ta rồi sao ? Cuối cùng cô ta cũng không đi theo cậu. Cậu muốn giả sống giả chết để làm đau khổ mọi người xung quanh cậu đến bao giờ ? Cậu muốn dằn vặt Tiểu Ngưu và đày đọa bản thân đến bao giờ ?
    Những kìm nén bao nhiêu năm của Thiên Yết đến lúc này đây không thể chịu đựng được nữa. Anh gỡ tay Song Tử ra, tặng cho Song Tử một cú đấm thật mạnh, khiến Song Tử loạng choạng ngã ra sàn.
    -Chúng ta chưa bao giờ đánh nhau, nhưng cú đấm này, mình dành cho cậu với tư cách là một người bạn. Mình không thế cứ đứng nhìn cậu chìm trong bùn lấy ấy mãi được. Bình Nhi cô ấy chết đã 5 năm rồi, cậu hãy để cô ấy yên nghỉ đi – Thiên Yết vẫn lạnh lùng
    Trước khi bỏ đi, anh quay lại nói với Song Tử 1 câu cuối
    -A Tử, mình không biết cậu và Ngư Ngư có chuyện gì, nhưng cậu đừng làm tổn thương cô gái ấy. Cô ấy là người tốt. Ngưng một lúc Thiên Yết vẫn lạnh lùng nói : “Và cô ấy yêu cậu”. Rồi quay lưng bỏ đi
    Cú đấm khi nãy của Thiên Yết tạo nên 1 cảnh hỗn loạn trong Monight, mọi người tò mò không biết vì lý do gì mà 2 anh chàng đẹp trai này đánh nhau. Song Tử ngượng đứng dậy, nước mắt cứ thế mà rơi xuống không ngừng. Anh hận cô, anh muốn hận cô, nhưng anh càng hận bản thân mình, tại sao lại yêu cô nhiều như vậy. Phụ nữ vây quanh anh không thiếu, chỉ cần anh nói 1 tiếng, không biết sẽ có được bao nhiêu người. Nhưng tại sao anh lại cứ yêu cô mê muội như vậy, có phải vì cô đã nói rằng không yêu anh. Nếu không yêu anh, tại sao cô lại ở bên cạnh anh, tại sao cô lại làm anh cười vui vẻ như vậy, tại sao ???
    Rời khỏi Moight, anh lái xe như điên, anh muốn đến một nơi, anh cần phải đến 1 nơi. Đó là bờ biển nơi 5 năm trước anh đã hẹn cô. Hôm ấy cô mặc một chiếc váy màu trắng, anh chẳng thể nào quên được.
    *backflash*
    -Bình Nhi, hãy đi cùng anh – Song Tử cười dịu dàng.
    -A Tử, xin lỗi anh – Bảo Bình bối rối quay người bỏ đi.
    Anh đã đứng đó rất lâu, cứ mãi nhìn theo bóng cô đến khi chiếc bóng đó biến mất. Anh đã rất ân hận, lúc ấy anh nên giữ cô lại, lúc đó anh nên giữ cô thật chặt.
    *endflash*
    Bóng đêm bao chùm ký ức của anh, nhưng trước mặt anh là một cô gái mặc váy trắng. Dưới ánh trăng, cô ấy như mở ảo, có phải là anh đang mơ không ? Anh gọi khẽ :
    -Bình Nhi
    Người con gái đó quay mặt lại, nhìn thấy anh cô ấy có chút bối rối, quay người định chạy trốn.
    Không phải lúc này, anh phải giữ cô lại, anh sẽ không cho cô đi đâu nữa. Anh đuổi theo, kéo cô vào lồng ngực của mình. Mùi u hương thoang thoảng quen thuộc, đè cô xuống bãi cát, anh bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt nóng bỏng của anh rơi xuống mặt cô lại thành muôn ngàn mũi dao sắc ngon đâm vào tim cô. Anh cúi xuống hôn cô, hôn đến quay cuồng, hôn đến khi đầu óc trở nên mê muội đi, hôn đến khi anh chẳng còn biết gì nữa.
    Khi anh mở mắt ra, đã là sáng hôm sau. Đầu anh đau bị ai đánh, cảm giác mệt mỏi không thể tả. Hôm qua anh lại mơ giấc mơ đó. Anh đến bãi biển ấy, anh đã thấy Bình Nhi, cô ấy chạy khỏi anh, đến khi anh bắt được cô, người trước mặt anh lại là Ngư Ngư. “Tại sao lại như vậy”- Anh khẽ thì thầm.
    Bất chợt anh nhận ra, tay anh đang nắm một thứ gì đó mềm mại, ấm áp, khiến cho anh không nỡ buông. Quay sang bên cạnh, anh nhìn thấy Ngư Ngư đang say ngủ, vậy chuyện hôm qua không phải là một giấc mơ. Anh cười nhẹ, khi ngủ khuôn mặt cô thật yên bình, đôi môi cong lên cứ như đang cười. So với lần cuối cùng anh gặp cô đã gầy đi nhiều, khẽ gạt những lọn tóc che đi khuôn mặt cô, tự nhiên anh không nhịn được cười.
    Cô nhíu mày tỉnh dậy, đôi mắt trong veo hướng nhìn anh. Khi anh nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim anh tự nhiên lại đập từng nhịp thật mạnh mẽ. Anh có thể cảm nhận được từng nhịp đập hỗn loạn của nó, “cảm giác này là gì ?” anh cố gắng nén trong lòng.
    Cô bất giác cố thoát khỏi bàn tay anh, nhưng nó cứ nắm chặt như không muốn buông. Hôm qua gặp anh uống rượu say lại bất ngờ đến nơi đó,anh tưởng cô là người con gái ấy. Cô đã cố gắng thoát khỏi anh, lại bị anh bắt được, cứ thế điên cuồng hôn. Đến lúc thấy anh không cử động nữa, mới biết là anh ngủ mất rồi. Tay anh cứ nắm chặt lấy tay cô, gỡ thế nào cũng không được, cô đành phải dìu anh về khách sạn, giữa đường không biết ngã bao nhiêu lần, vậy mà anh vẫn ngủ như chết. Anh vừa nặng, vừa cao làm cô vất vả lắm mới kéo anh đến khách sạn. Tính để anh ngủ rồi lẳng lặng bỏ đi, ai ngờ gỡ mãi tay anh cũng không buông. Cô đánh anh, véo anh thế nào cũng không chịu thả ra, đành bất lực ngồi cạnh anh rồi ngủ quên lúc nào không biết.
    Cô đứng dậy, cố giằng thật mạnh. Cô không phải là người con gái ấy, anh muốn giữ cô làm gì, hay anh còn chưa tỉnh. Nhưng bất ngờ anh kéo mạnh cô về ngả về phía người anh. Cô nằm trên người anh, nghe rõ thấy tiếng tim anh đập rất mạnh, hơi thở của anh lướt qua mặt cô nóng bừng. Cô xấu hổ, đẩy anh ra, nhưng vòng tay của anh ôm cô thật chặt, cô càng vùng vẫy thì anh lại càng giữ chặt hơn. Đến khi mệt, cô chẳng còn đủ sức vẫy vùng nữa, cô bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống ngực anh, thấm vào da thịt, len lỏi vào tận trái tim anh. Vòng tay anh lỏng ra, cử động nhẹ một cái đem cô đặt dưới thân thể mình. Cứ thế hôn lên mắt cô, hôn đến khi cô không còn khóc nữa, anh mới dịu dàng tìm đến môi cô, đặt nhẹ lên nó một nụ hôn. Đầu tiên nụ hôn ấy chỉ như thoảng qua, xong càng lúc càng dồn dập, đến khi cô không thể thở nổi, anh mới tha môi cô, nhưng nụ hôn của anh vẫn không dứt, cứ chầm chậm hôn đến tận cùng.
    Khi cô thức dậy đã gần tối, cảm giác thân mình ê ẩm. Cô đang làm gì thế này ? Chẳng phải cô đã quyết định rời xa anh rồi sao, vậy mà khi nhìn thấy anh, cô lại không nỡ, lại cùng anh làm những chuyện như vậy. Vòng tay anh vẫn ôm cô, thật ấm áp. Thực sự cô không muốn rời xa vòng tay này, nước mắt cô lại bắt đầu rơi. Tâm hồn cô mỏng manh, nhưng hết lần này đến lần khác bị anh vô tình ném vỡ. Nếu cô còn cố chấp ở lại bên cạnh anh, một lúc nào đó, cô cũng sẽ vỡ vụn như vậy. Cô cựa mình định đi, nhưng lại bị vòng tay anh giữ lại. Hơi thở đều đều, nóng bừng phả vào lưng cô. Anh dụi đầu vào mái tóc của cô, vòng tay ôm càng chặt như muốn tìm chút hơi ấm. Rất lâu sau mới khẽ nói giọng mỏi mệt.
    -Đừng đi.
    Hai người cứ nằm như vậy không biết là bao lâu, cũng không hề nói với nhau thêm lời nào. Cho đến khi bụng cô phát ra những âm thanh kỳ lạ.
    -Otttttt
    Mặt cô nóng bừng, là cô đang đói nha, từ sáng đến giờ chưa được ăn gì, lại còn cùng anh mây mưa như vậy tốn rất nhiều sức. Xấu hổ muốn chết, cô úp mặt vào gối mong kiếm được chỗ nào trốn, thật mất mặt.
    Anh đang nằm yên, bỗng nghe tiếng bụng cô kêu, còn thấy những cử chỉ xấu hổ của cô, bất giác cười lớn. Tiếng cười ròn tan của anh vang vọng trong căn phòng, làm mặt cô ngày càng đỏ. Anh giễu cợt cô, khiến cô càng giận, quay lại véo anh một cái.
    Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nụ cười của anh cũng ngưng lại, bất giác môi cong lên nở một nụ cười bí hiểm, sau đó tiến đến môi cô định hôn. Cô nghiêng đầu, tránh nụ hôn của anh, làm anh hôn trượt. Khẽ cau mày, lại một lần nữa vẫn trượt. Anh không chịu buông tha, đè lên người cô, còn giữ chặt 2 tay không cho cô làm loạn. Cô giả vờ dùng ánh mắt giận dỗi nhìn anh, nhưng khi thấy nụ cười quyến rũ của anh, cô lại bất giác mềm lòng. Ai bảo nụ cười đó làm cô bị mê hoặc, đành để anh triền miên hôn, hôn đến toàn thân cô mềm nhũn, những ngón tay của 2 người cứ thế đan chặt vào nhau.
    Nhưng bụng cô không tuân theo lý trí của cô, trong lúc 2 người đang dây dưa hôn, thì nó lại phát ra tiếng kêu :
    -ọc…ọc.
    Anh đang hôn cô, nghe thấy âm thanh ấy cũng không nhịn nổi, cười lớn. Cô mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lấy cái gối ném về phía anh, anh tránh được mặt sát lại gần cô nói khẽ :
    -Em chuẩn bị đi, anh đưa em đi ăn. Chuyện kia đến khi đi ăn về làm tiếp cũng được – Không nhịn được cười lớn
    Cô mặt càng đỏ, 2 mắt lườm anh. Đến khi phát hiện ánh mắt anh cứ nhìn xuống phía dưới, thì cô mới phát hiện trên người không mặc gì, liền trốn vào chăn. Chỉ để hở 2 mắt nhìn anh giận dỗi, anh đúng là đồ biến thái mà.
    Nhìn thấy cử chỉ xấu hổ của cô, anh cố nhịn cười,trên người cô, có chỗ nào anh chưa thấy qua đâu, anh nheo mắt. Cô biết là trong đầu xấu xa của anh đang nghĩ gì, giơ chân đạp anh. Anh lườm cô 1 cái xong đứng dậy thản nhiên đi vào nhà tắm. Cô chết cứng người, anh còn chưa mặc quần nha (ảnh thích nude vì môi trường mà).
    Cô mặc đồ xong, thì có tiếng anh gọi trong nhà tắm.
    -Đưa anh bộ quần áo được không ?
    Cô rón rén cầm quần áo của anh đưa qua khe cửa, chỉ đợi có thế, anh lôi cô vào theo. Nước trong vòi sen bắn hết lên người cô, chiếc váy cô mặc bị dính nước giờ trở nên trong suốt. Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, vội lấy tay che mắt của anh lại.
    -Không được nhìn – Giọng cô giận dỗi
    Môi anh cong lên thành nụ cười quyến rũ, kệ cho cô bịt mắt, kéo thân thể của cô lại gần, xác định vị trí môi cô định hôn. Nhưng cô tránh được, 1 lần, 2 lần đều bị trượt, anh đành phải bắt lấy cái tay nghịch ngọm này. Hai người lại bắt đầu một màn mây mưa bịn rịn trong nhà tắm.
    Đợi đến khi tắm xong, cô mới phát hiện quần áo của 2 người đã ướt hết, mà đó lại là bộ quần áo duy nhất của anh và cô. Thế này thì làm sao có thể ra ngoài ăn được, anh đành gọi khách sạn mang đồ ăn lên phòng. Trong phòng ngủ, cô ôm lấy cái chăn mắt nhìn anh giận dỗi. Tại anh bày trò nghịch ngợm nên giờ cô không có quần áo để mặc, anh thì chỉ quấn mỗi cái khăn trên người, ngang nhiên đi lại trong phòng. Quần áo cũng đưa cho người ta giặt ủi, chắc vài tiếng là lấy được, nhưng anh lại nói không phải phiền, sáng mai hãy mang qua. Làm cô không thể nói được lời nào. Biết anh biến thái như vậy, cô đã chẳng thèm để mắt đến anh, để bây giờ phải chịu khổ như thế này.
    Có tiếng chuông cửa, chắc người phục vụ mang thức ăn đến, cô ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng đã muốn biểu tình réo liên hồi. Anh ra ngoài mở cửa, 1 lúc sau mới trở vào. Thấy cô vẫn đang làm mặt giận quấn chăn ngồi trên giường, anh lại gần xum xoe.
    -Ngư Ngư, ra ăn cơm thôi – giọng anh thì thầm : - Nếu em muốn ăn trên giường thì để anh mang vào cho em.
    Nhìn cái mặt biến thái của anh, là cô biết anh không nghĩ được chuyện tốt, lập tức đỏ mặt. Cô bước xuống giường, toàn thân vẫn còn ê ẩm (hoạt động quá sức mà ), vấp phải cái chăn suýt nữa thì ngã. Anh giữ được cô, thuận đà ôm cả chăn cả cô bế ra ngoài phòng khách.
    Mang cô đến ghế sofa, cũng không đặt cô xuống, lại trực tiếp đặt cô lên đùi anh, miệng cười cười.
    -Ngư Ngư, em muốn ăn món nào – Anh nói dịu dàng
    Nhìn bao nhiêu đồ ăn trên bàn, cô có chút vui vẻ liền chỉ. : -Món này đi
    Anh cẩn thận gắp món ăn đưa đến miệng cô, cô đành phải mở miệng để anh đút, mặt càng ngày càng đỏ.
    -Ngư Ngư, ăn thêm món này đi – giọng anh vui vẻ
    Cô tiện lấy tay bốc một món đưa đến miệng anh, anh mở miệng đón lấy thức ăn của cô, khẽ cắn nhẹ vào đầu ngon tay cô, thuận thế còn hôn lên môi cô, cười nói :
    -Thức ăn hơi nhạt, anh cần chút gia vị.
    Cô lườm anh, mặt đỏ bừng.
    Hai người ăn hết thức ăn trên bàn, anh mới quay sang hỏi cô :
    -Em muốn xem phim không ?
    Ngư Ngư chỉ khẽ gật đầu.
    Ngồi lâu trong lòng anh như vậy, cô thấy hơi ngại, cựa quậy định thoát, nhưng lại bị anh ôm chặt. Nhìn cô bằng ánh mắt biến thái nói :
    -Ngư Ngư, có phải em ăn no rồi, giờ muốn tập thể dục chút phải không ?
    Nghe xong những lời đó, Ngư Ngư măt đỏ bừng chỉ còn nước im lặng, cũng không dám cựa quậy gì nữa.
    Mới xem được nửa tập phim, cô đã buồn ngủ, mắt díp lại.đúng là ”căng da bụng, trùng da mắt mà”, cứ thế này, chẳng mấy chốc cô biến thành heo mất.
    Anh cứ ngồi xem phim, được một lúc không thấy cô cựa quậy gì, hơi thở đều đều. Cúi xuống thì thấy cô đã ngủ rồi. Anh hôn nhẹ lên môi cô khẽ mỉm cười, ôm cô vào phòng ngủ.

  6. #16
    *Lan man một chút*
    Ở trên mạng có khá nhiều fanfic về 12 cung hoàng đạo, ta cũng có đọc qua không ít, nhưng hầu như đều là của mấy em 14+, so với ta 20+ có nhiều điểm không được phù hợp lắm . Ứ phải vì không có mấy cái 18+ nên ta mới viết đâu nhé , chỉ là văn phong của các em ấy khá là nhí nhảnh và tâm lý của nhân vật tuổi teen thì không phù hợp với bà già như ta thôi .
    Hầu hết trên mạng đều ghép Song Ngư với Thiên Yết. Thực ra bản thân ta cũng thấy cặp đôi này đúng là một cặp đôi hoàn hảo, nhưng mà Thiên Yết thì khá là lạnh lùng cứng nhắc và rất là kiểu " i'm supperman", nói 1 câu thì đừng ai dám phản bác. thế nên Ngư Ngư mà bị ghép với anh này sẽ ngoan như mèo, anh nói 1 câu thì vâng, nói 10 câu cũng vâng . Nhưng nói chung kiểu gì thi kiểu ta vẫn thấy 2 người này khá là đẹp đôi cỡ 98%.
    Nhưng mà ta chọn viết về cặp đôi Song Tử và Song Ngư bởi vì thực sự là ta thích cặp đôi này hơn (yép). Có thể là các bợn bị mờ mắt bởi em Ngư Ngư hiền như mèo kia, chứ ẻm mà ở với Song Tử thì cá là sẽ biến thành bà la sát. Không tin hả ? Dám cá là các bợn Song Tử lỳ lợm đến bao nhiêu và thường bày ra các trò nghịch ngợm hoặc abc gì đấy, khi đã vướng vào một em Song Ngư chắc chắn là còn hiền hơn mèo (tùy lúc), trở nên hoàn hảo hơn bất kỳ anh zai nào, và độ biến thái cũng cao hơn đến vài trăm triệu lần. Em Song Ngư nói 1 chắc chắn là anh Song Tử ko dám làm 2 (tuy là có cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý Song Ngư), và đương nhiên ảnh sẽ đưa ra lý do là :"Nhường thôi, đừng tưởng ta sợ nhé". Vâng,luôn tìm ra lý do để bao biện cho mình không ai khác có thể làm được tốt hơn .
    Cho dù vậy, lúc mới bắt đầu Song Tử thường tỏ ra chẳng quan tâm đến em Song Ngư này đâu, kiểu gì cũng nói là "Ngư Ngư hả ? cũng bình thường thôi, so với hoa hậu còn kém vài chục kiếp nữa"."Hả, tớ mà thèm thích Ngư Ngư. Điên thì đến bệnh viện liền đê, nghĩ sao đi thích bà chằn lửa". Ơ, đừng tưởng hắn nói thật nhá, càng thích càng làm bộ đấy )).
    Thế nên cặp đôi này ở với nhau sẽ có khá nhiều chuyện xảy ra, cơ bản đây không phải là chuyện tình yêu của 2 người, thực ra là có 4 người cơ ). Song Tử và Song Ngư mà

  7. #17
    Ngày tham gia
    May 2013
    Đang ở
    Bầu TRời Xanh
    Bài viết
    1,436
    Rep Power
    12
    biến thái nhưng thật hayyyyyyyyyyyy
    Đoc mà mắt cười

    ---------- Post added at 03:18 AM ---------- Previous post was at 03:12 AM ----------

    Trích dẫn Gửi bởi nhoxkute9x Xem bài viết
    *Lan man một chút*
    Ở trên mạng có khá nhiều fanfic về 12 cung hoàng đạo, ta cũng có đọc qua không ít, nhưng hầu như đều là của mấy em 14+, so với ta 20+ có nhiều điểm không được phù hợp lắm . Ứ phải vì không có mấy cái 18+ nên ta mới viết đâu nhé , chỉ là văn phong của các em ấy khá là nhí nhảnh và tâm lý của nhân vật tuổi teen thì không phù hợp với bà già như ta thôi .
    Hầu hết trên mạng đều ghép Song Ngư với Thiên Yết. Thực ra bản thân ta cũng thấy cặp đôi này đúng là một cặp đôi hoàn hảo, nhưng mà Thiên Yết thì khá là lạnh lùng cứng nhắc và rất là kiểu " i'm supperman", nói 1 câu thì đừng ai dám phản bác. thế nên Ngư Ngư mà bị ghép với anh này sẽ ngoan như mèo, anh nói 1 câu thì vâng, nói 10 câu cũng vâng . Nhưng nói chung kiểu gì thi kiểu ta vẫn thấy 2 người này khá là đẹp đôi cỡ 98%.
    Nhưng mà ta chọn viết về cặp đôi Song Tử và Song Ngư bởi vì thực sự là ta thích cặp đôi này hơn (yép). Có thể là các bợn bị mờ mắt bởi em Ngư Ngư hiền như mèo kia, chứ ẻm mà ở với Song Tử thì cá là sẽ biến thành bà la sát. Không tin hả ? Dám cá là các bợn Song Tử lỳ lợm đến bao nhiêu và thường bày ra các trò nghịch ngợm hoặc abc gì đấy, khi đã vướng vào một em Song Ngư chắc chắn là còn hiền hơn mèo (tùy lúc), trở nên hoàn hảo hơn bất kỳ anh zai nào, và độ biến thái cũng cao hơn đến vài trăm triệu lần. Em Song Ngư nói 1 chắc chắn là anh Song Tử ko dám làm 2 (tuy là có cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý Song Ngư), và đương nhiên ảnh sẽ đưa ra lý do là :"Nhường thôi, đừng tưởng ta sợ nhé". Vâng,luôn tìm ra lý do để bao biện cho mình không ai khác có thể làm được tốt hơn .
    Cho dù vậy, lúc mới bắt đầu Song Tử thường tỏ ra chẳng quan tâm đến em Song Ngư này đâu, kiểu gì cũng nói là "Ngư Ngư hả ? cũng bình thường thôi, so với hoa hậu còn kém vài chục kiếp nữa"."Hả, tớ mà thèm thích Ngư Ngư. Điên thì đến bệnh viện liền đê, nghĩ sao đi thích bà chằn lửa". Ơ, đừng tưởng hắn nói thật nhá, càng thích càng làm bộ đấy )).
    Thế nên cặp đôi này ở với nhau sẽ có khá nhiều chuyện xảy ra, cơ bản đây không phải là chuyện tình yêu của 2 người, thực ra là có 4 người cơ ). Song Tử và Song Ngư mà
    Cảm nhận của bạn cũng như mình nghĩ . Nhưng ghép chung với song tử và ngư ngư thì hợp lý hơn . Và câu chuyện bạn viết cũng rất hay rồi đưa ra tình tiết thật hay
    Nếu nói bạn viết tiểu thuyết thì khá nhiều người đọc đó , 1 nhà viết tiểu thuyết nhoxkute

    Nhưng nhox bình nhi sao là vị hôn phu của kim ngưu được
    Mà phải là vị hôn thê chứ
    Lần sửa cuối bởi minhthu068, ngày 15-12-2013 lúc 10:41.

  8. #18
    nói m mới để ý đấy ))))))))))))))))). ngại quá ))))), cắm đầu viết, đọc đi đọc lại mấy lần mà vẫn k nhận ra . Cơ mà 1 đống chữ thế này làm sao mà tìm ra cái đoạn lỗi đây ~~"
    Lần sửa cuối bởi nhoxkute9x, ngày 15-12-2013 lúc 11:02.

  9. #19
    Ngày tham gia
    May 2013
    Đang ở
    Bầu TRời Xanh
    Bài viết
    1,436
    Rep Power
    12
    Trích dẫn Gửi bởi nhoxkute9x Xem bài viết
    nói m mới để ý đấy ))))))))))))))))). ngại quá ))))), cắm đầu viết, đọc đi đọc lại mấy lần mà vẫn k nhận ra . Cơ mà 1 đống chữ thế này làm sao mà tìm ra cái đoạn lỗi đây ~~"
    Khúc tử kể xử nữ nghe đó

  10. #20
    Hôm nay có lướt lại vài cháp và nhận ra hình như cặp đôi này rất biến thái, đặc biệt là Song Tử nhà ta(hay tại ta biến thái nhỉ ? ).
    Tuy chẳng muốn phải cắt bỏ cháp, nhưng nhận ra đoạn ấy quá biến thái, mà lại không có tinh tiết gì đặc biệt lắm nên phải cắt đi. Thực ra là ta cũng đau lòng lắm, viết thì k viết đc gì thêm mà cháp để post thì gần hết ~~". Sau đây là cháp 11


    Cháp 11

    Sáng hôm sau thức dậy, Ngư Ngư còn tưởng đấy là một giấc mơ. Ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt Song Tử yên tĩnh nhìn cô. Một lúc lâu sau mới mở lời :
    -Đi về cùng anh.
    Cô cúi không đáp, rụi đầu vào ngực Song Tử, vòng tay ôm cô xiết chặt hơn. Nếu đây là mơ, cô mong rằng nó sẽ không bao giờ dứt.
    Trên đường về, thấy cô mơ màng nhìn ra ngoài cửa xe, không biết cô đang nghĩ gì, Song Tử hỏi :
    -Nhà em ở đâu ?
    -Em…em thuê nhà, nhưng khi đi, em đã trả lại rồi – Ngư Ngư bối rối.
    Song Tử nghiêm mặt nhìn. Có phải nếu anh không tình cờ gặp cô ở nơi đó, thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ quay lại ?
    -Vậy đến nhà anh – Song Tử hờ hững nói.
    Cô tròn mắt : - Em có thể qua nhà Xử Nữ ở tạm, đơi thuê được nhà mới thì…
    Lời của cô chưa kịp dứt đã thấy một luồng sát khí bao phủ, cô sợ đến nỗi không dám nói gì nữa, chỉ biết cúi đầu im lặng.
    Song Tử giúp cô mang đồ lên nhà, đồ của cô chẳng có gì nhiều, chỉ có 1 cái va li nhỏ đựng quần áo. Nếu cô muốn trốn thì chẳng phải quá dễ dàng sao ?
    Căn hộ của anh ở tầng 3, có ban công hướng ra sông Mỹ Nhân. Anh rất thích tên ấy, hồi trước mỗi buổi sáng dậy, anh đều ra ban công ngắm cảnh. Từ trên cao, dòng sông uốn lượn đẹp như một thiếu nữ, với cây cối xung quanh làm cảnh sắc thêm vài phần sinh động. Đã lâu rồi, anh không còn nhìn nó nữa, không biết hiện giờ có thay đổi gi nhiều không.
    Tuy nhà Song Tử có gia thế, biệt thự cũng có 7,8 cái nhưng anh không thích ở những nơi đó. Anh có thói quen thích ở 1 mình, chỉ cần 1 phòng bé bé chút cũng được, nếu ở căn phòng quá rộng, anh sẽ luôn cảm thấy cô đơn. Nhưng giờ đây, đã có thêm cô, anh khẽ nhìn người con gái bên cạnh mình với anh mắt ôn nhu vô hạn
    ĐẶt va li của cô vào phòng ngủ, anh quay sang nói :
    -Em chuẩn bị đi, anh và em đi mua ít đồ.
    TRước khi bước ra khỏi phòng, anh cũng không quên dặn cô :
    -Em gọi điện cho Xử Nữ đi, cô ấy rất lo lắng cho em. Cô ta thật là phiền phức – Anh cau mày bước đi
    Nhìn khuôn mặt anh có chút giận dỗi, cô cố kìm lại nụ cười. Chẳng lẽ Xử Nữ vì cô mà làm phiền anh đến như vậy.Cô do dự mở máy điện thoại lên gọi cho Xử Nữ, cô xác định là phải chịu khổ cho cái lỗ tai của mình rồi. Chuông reo 1 hồi, Xử Nữ bắt máy, cô còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã phun ra một tràng dài :
    -Ngư Ngư đồ chết dẫm, cậu trốn đi đâu suốt một tuần nay. Có biết là mình sắp đào tung cái thành phố này lên để tìm cậu rồi không ? Đồ vô lương tâm, đi đâu cũng không nói với mình một tiếng, làm mình lo sợ cho cậu muốn chết. Đến lúc gặp cậu, mình nhất định sẽ không để cậu yên đâu – Xử Nữ la mắng.
    Ngư Ngư đổ mồ hôi, cô biết là sẽ bị Xử Nữ mắng mà, nhưng không ngờ cô ấy còn muốn lôi cô ra hành hạ. Tốt nhất giờ đây cô nên làm cô ấy nguôi giận, không đến lúc gặp mặt, không biết cô ấy sẽ làm những gì với cô nữa.
    -Xin lỗi, Xử Nữ mình sai rồi. Lần sau sẽ không như vậy nữa – Ngư Ngư nhận lỗi
    -Lần sau, cậu còn muốn lần sau à. Nếu còn có lần sau thì mình mặc kệ cậu – Xử Nữ vẫn còn chưa hết giận.
    -Á không, ý mình là lần sau mình có đi đâu, sẽ gọi điện, à không trực tiếp đến trước mặt cậu báo 1 tiếng. Đại tiểu thư à, cậu bớt giận có được không ? – Ngư Ngư nịnh bợ.
    Xử Nữ im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi : - Bây giờ cậu đang ở đâu ? Nhà cậu cũng trả rồi, giờ cậu còn nơi nào để đi ?
    Ngư Ngư lặng lẽ thở dài, cô không muốn giấu Xử Nữ, nhẹ nhàng nói :
    -Tớ đang ở cùng giám đốc.
    -Cậu đang ở cùng anh ta. Tớ biết mà, anh ta đã làm gì cậu? Anh ta đã giấu cậu ở đâu ? Ngư Ngư, cậu ở đâu, mình đến gặp cậu. Đừng ở gần anh ta – Xử Nữ lo lắng
    -Không, không phải anh ấy giấu tớ, là do tớ tự bỏ đi – Ngư Ngư nghẹn nghẹn
    -Cậu yêu anh ta ? – Xử Nữ cố kìm tiếng thở dài
    Ngư Ngư chỉ im lặng không nói, cô biết thứ tình cảm này thực sự là sai lầm. Đáng lẽ cô không nên yêu anh. Nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt ấy nở nụ cười, cô lại không thể kìm lòng được, yêu đến mê muội.
    Giọng của Xử Nữ vẫn nhè nhẹ trong điện thoại
    -Nhưng Ngư Ngư, trong lòng anh ta có người phụ nữ khác…
    Những lời Xử Nữ nói như dội nước lạnh vào trái tim Ngư Ngư. Chẳng phải cô biết điều đó sao, cô cũng chấp nhận nó. Cho dù anh yêu ai cô cũng không quan trọng, miễn rằng cô có thể được ở bên anh. Nhưng cuối cùng trái tim cô vẫn đau như vậy, cô không đủ dũng cảm để rời xa anh lần nữa, cũng không đủ dũng cảm đối mặt với tình yêu trong lòng anh.
    -Mình biết – Ngư Ngư nhẹ trả lời.
    -Cậu biết ? Ngư Ngư cậu biết chuyện đó, sao cậu còn nguyện ý ở bên cạnh anh ta. Ngư Ngư… - Giọng Xử Nữ lo lắng, nhưng cuối cùng hiểu ra điều gì đó, cô không nói nữa
    Ngư Ngư cũng im lặng. Hai người mỗi người đuổi theo một ý nghĩ khác nhau. Cô biết Xử Nữ lo lắng cho cô, nhưng vì anh cô tình nguyện làm người thay thế. Chỉ mong rằng đôi môi ấy sẽ mãi cười tuyệt đẹp như vậy. Từng giọt nước mắt của cô lại rơi, không ngờ đứng trước tình yêu của mình, cô lại trở thành người yếu đuối như vậy.
    Thấy anh mở cửa bước vào, Ngư Ngư vội lau nước mắt, nói qua điện thoại với Xử Nữ giọng giả vờ vui vẻ.
    -Mình không sao đâu, cậu đừng lo. Giờ mình phải đi có việc rồi. Mai gặp nhé - Rồi lặng lẽ tắt máy.
    -Sao vậy ? Em vừa khóc à ? – Song Tử nhìn cô tỏ vẻ lo lắng hỏi
    Cô chỉ khẽ lắc đầu cười
    -Chúng ta đi thôi
    Khi 2 người yên vị trong xe, anh mới quay sang cô, bối rối hỏi :
    -Ngư Ngư, em muốn đi đâu mua đồ. Anh vừa mới về nước, đường phố vẫn chưa quen lắm
    Nhìn vẻ lúng túng của anh, cô khẽ cười. Từ khi bắt đầu, anh và cô ít nói chuyện với nhau. Cô không phải tuýp người hay nói, anh cũng giống kẻ trầm lặng. Nhưng dường như anh và cô có khả năng giao tiếp mà không cần phải nói nhiều. Hai người từ khi bắt đầu có rất nhiều vướng mắc, nhưng không có sự giải thích nào, vì cả 2 đều sợ tổn thương. Vậy thì thà cứ cùng nhau im lặng, sống một cuộc sống bình thường, không phải là tốt hơn sao ?
    -Em không càn phải mua đâu, như vậy là đủ r – Ngư Ngư nhẹ nhàng.
    -Em có xác định là đủ không ? Anh thấy đồ của em chưa được gợi cảm cho lắm – Song Tử cười cười
    Ngư Ngư khẽ lườm. Từ khi quen biết anh, cô đều nghĩ rằng anh là người đàn ông nghiêm túc. Nhưng cang ở gần anh, cô càng cảm nhận mình đã hiểu quá tốt về anh. Không nói thì thôi, nói ra đều toàn những lời biến thái.
    -Anh thích những cô gái gợi cảm – Ngư Ngư dò hỏi
    -Ồ, phụ nữ đẹp để đàn ông ngắm mà. Ngư Ngư, anh cũng không phải con cá, đương nhiên là thích thưởng thức cái đẹp.- Anh liếc mắt nhìn cô, nở nụ cười bí hiểm :- Nhưng mà ngắm nhìn em vẫn có nhiều cảm xúc hơn.
    -Vậy anh nghĩ em mặc gì sẽ gợi cảm – Cô ngây thơ.
    -Ngư Ngư, có thật em muốn biết ? – Song Tử hỏi
    Cô khẽ gật đầu, cô cũng muốn làm anh vui,nên nếu anh thích cô mặc gì, cô cũng không từ chối
    -Tất nhiên em không mặc gì là gợi cảm nhất rồi – Song Tử cười biến thái
    -Anh đi chết đi – Cô véo vào tay anh một cái thật mạnh
    -Á, Ngư Ngư, em ra tay thật tàn nhẫn. Để xem lát về anh xử em như thế nào – song Tử kêu khẽ. Nhưng bây giờ anh phải phat em trước đã.
    Song tử vươn người qua chỗ Ngư Ngư, bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Một lúc lâu sau mới buông cô ra. Ngư Ngư mặt đã đỏ bừng, lúc cô xấu hổ trông thật đáng yêu.
    Anh và cô ghé qua trung tâm thương mại, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ghen tị. Cô cảm giác như ánh mắt của các cô gái kia sắc như dao, không biết đủ chém cô bao nhiêu nhát. Xấu hổ, cô muốn rút tay lại, nhưng anh giữ càng chắc, bất luận như thế nào cũng không buông. Đương nhiên anh làm sao mà biết được nỗi khổ tâm của cô. Anh còn đang bận ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, cười vui vẻ.
    Ở trung tâm thương mại có rất nhiều cô gái đẹp, họ ăn mặc khá mát mẻ, gợi cảm, đi cùng anh cô luôn cảm thấy mình tự ti, cứ cúi đầu. Đang nghịch mấy con gấu bông, anh quay qua cô hỏi ?
    -Sao vậy ? em không vui à ? Mua con này nhé, nhìn mặt nó rất giống em, ngố không chịu được – Cười lớn.
    Cô lườm anh, lớn rồi nhưng anh toàn dẫn cô vào mấy chỗ thú bông với đồ chơi cho trẻ con. Lúc mới quen anh, cô còn tưởng anh thuộc kiểu đàn ông chín chắn, lạnh lùng. Nhưng càng ở bên cạnh anh, cô càng cảm thấy anh giống như trẻ con hiếu động. giữa con người lạnh lùng và con người bây giờ, không biết đâu mới là con người thật của anh.
    Anh nắm tay cô đi, lúc đi qua cửa hàng bán đồ lót phụ nữ. Anh cứ đứng nhìn bộ đồ lót được bầy trước cửa hiệu. Cô xấu hổ kéo anh đi,nhưng Song Tử đứng nhìn 1 lúc kéo cô vào trong. Nhân viên bán hàng thấy 2 người bước vào che miệng cười, làm cô mặt càng đỏ.Anh mặt cười cười nói với người bán hàng :
    -Lấy cho tôi bộ kia, màu hồng. à, còn bộ này nữa, màu đen nhé.- Vui vẻ nói – Cỡ B.
    Cô ngượng chín mặt, anh có cần phải đọc vanh vách size của cô như vậy không ? Nhân viên trong cửa hàng mắt chữ O miệng chữ A cứ khúc khích cười. Anh quay sang hỏi cô
    -Em có cần mặc thử không ? – Khuôn mặt cực biến thái.
    Cô đẩy anh ra, mặt càng đỏ. Có phải trêu cô anh cảm thấy thoải mái lắm không ? Nhưng nhìn khuôn mặt hớn hở của anh,cô lại cảm thấy có chút hạnh phúc.
    Thấy cô xấu hổ như vậy, nhưng anh vẫn chưa chịu buông, ghé vào tai cô khẽ nói :
    -Xấu hổ à ? Không sao, lát về mặc cho anh xem là được rồi – Anh cười cười
    Biến thái, đại sắc lang. Trong lòng cô bây giờ chỉ còn biết trách bản thân, tại sao lại có thể yêu một tên biến thái như vậy. Có thật là đàn ông càng xấu, phụ nữ càng mê không ? Hình tượng của anh trước mắt cô cũng giảm đi vài phần, không phải, đã tụt rất nhiều. Tại sao lại có thể để ý đến một tên đại sắc lang là anh.
    Thấy vẻ mặt cô có vẻ ấm ức, anh biết cô đang nghĩ gì, miệng ngừng cười
    -Em hối hận ? - Ánh mắt lạnh băng nhìn cô
    Cô như bị đông cứng, lúc nãy anh còn rất vui vẻ mà trêu trọc cô, giờ lại chuyển sang một thái độ hoàn toàn khác. Tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, cô không kịp xử lý chỉ biết tròn mắt nhìn, có chút sợ hãi.
    Anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, lại không nhịn được cười, cúi xuống khẽ nói
    -Em hối hận cũng muộn rồi, bây giờ em đã là người của anh.
    Nhìn thấy anh cười, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Có cần phải làm mặt lạnh như vậy để dọa cô không, suýt nữa thì tim cô cũng ngừng đập. Anh đúng là biết làm người khác muốn đau tim, giết người không cần dao mà.
    Vừa xách đồ từ cửa hàng bước ra, Ngư Ngư và anh đã đụng phải 2 người. Bất ngờ trước sự tình cờ, cô còn chưa kịp xử lý như thế nào, thì anh đã lên tiếng.
    -Ồ, Tiểu Kết, em cũng đi mua sắm sao ? Em thật là biết chọn người, mang theo Tiểu Thiên đi cùng chẳng phải là lợi cả đôi đường sao ?
    Tiểu Kết và Tiểu Thiên đụng phải Song Tử cũng bất ngờ không kém, không ngờ hơn là anh đi cùng với Ngư Ngư, 2 người còn đang nắm tay nhau,lại vừa bước ra từ cửa hàng đồ lót phụ nữ, hệt như tình nhân vậy.
    -Anh trai,em gọi cho anh mấy ngày rồi không được, còn tưởng anh đang cùng mỹ nhân nào vui vẻ, không ngờ là Ngư Ngư – Ma Kết châm chọc.
    -Tiểu Kết, Tiểu Thiên, chào 2 người– Ngư Ngư bối rôi
    Thiên Yết nhìn 2 người lạnh lùng, nãy giờ chẳng nói tiếng nào. Nhìn mặt Song Tử, anh không thể đoán nổi tâm tư của cậu ấy. Tuy rằng chơi với nhau rất lâu, nhưng anh vẫn không thể biết hết cậu ta có bao nhiêu cái mặt nạ. Nhiều khi anh tưởng rằng, tất cả chiếc mặt nạ đó đều là khuôn mặt của cậu ta. Anh không biết là cậu ta đang nghĩ gì, nhưng anh có chút lo lắng cho Ngư Ngư, cô ấy là người tốt.
    -Đại tiểu thư, có phải là em đang ghen với cô ấy không ? Bên cạnh em có đại thiếu gia Thiên Yết hộ tống rồi, còn muốn thêm cả anh sao ? - Song Tử cười cười
    Ngư Ngư kéo nhẹ tay anh. Tuy 2 người là anh em, cũng không có chút gì bất hòa, nhưng hễ gặp nhau là buông lời trêu trọc. Tưởng như nếu ai nhún nhường một chút sẽ thành kẻ thua cuộc thê thảm nhất
    -Bố mẹ bảo anh về nhà ăn cơm. Từ hồi anh về nước đến giờ ngoài lần gặp ở bữa tiệc, cũng chưa từng qua chào hỏi. Em ở giữa các người bị phiền chết đi được. – Ma kết nhắc nhở
    -Vậy sao, anh cũng đang định về thăm 2 người, nhưng dạo này tâm trạng không được tốt – Song Tử giả vờ thở dài.
    -Tốt hay không tốt chẳng phải cũng giống nhau sao ? – Thiên Yết lạnh lùng nói
    -Với mọi người thì giống, nhưng với mẹ tớ, cậu biết rồi đấy, bà rất nhạy cảm – Song Tử khẽ cười.
    Quay sang kéo tay Ngư Ngư khẽ nói :
    -Chúng ta đi thôi, kệ 2 người bọn họ.
    -Chào nhé, bảo mẹ mai anh sẽ về - Song Tử tạm biệt
    -Chào 2 người – Ngư Ngư khẽ cúi đầu.
    Trước khi Song Tử về nước, Ngư Ngư là trợ lý cho bố của anh nên cô cũng có hiểu chút ít về ông. Tuy là một người có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trong ông lại là con người rất ấm áp. Làm việc cũng rất tận tụy,vào công ty chưa lâu, nhưng ông luôn là tấm gương cho cô noi theo. Mẹ của Song Tử, bà cũng rất hay đến công ty. Cô và bà có vài lần nói chuyện. Trong ký ức của Ngư Ngư, đúng như lời Song Tử nói, bà là người rất nhạy cảm, có lẽ vì vậy bà mới có thể hiểu được chủ tịch. Tình cảm của 2 người cũng rất gắn bó, mỗi lần nhìn thấy bà, chủ tịch đều rất dịu dàng, khác hẳn với con người nghiêm túc khi làm việc của ông.
    Lén nhìn Song Tử, cô thấy phong cách làm việc của anh rất giống bố mình. Nhưng không ngờ bên trong con người anh thì lại trẻ con, còn rất biến thái nữa.
    Thấy Ngư Ngư lén nhìn mình, Song Tử khẽ hỏi :
    -Nhìn gì thế, có phải thấy anh rất đẹp trai không ?
    Ngư Ngư làm bộ không quan tâm
    -Em đói không ? Mình đi ăn ? – Anh dịu dàng kéo cô đi
    Trong lúc ăn, cô không kìm được, hỏi anh
    -Anh rất sợ mẹ à ?
    Song Tử ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như suy nghĩ điều gì đó, lặng lẽ nói :
    -Hồi anh 3 tuổi, có lần gãy chân. Lúc ấy mẹ anh đã khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi bây giờ anh nghĩ đến thôi, còn cảm thấy sợ. Từ đó anh luôn cố làm cho bà không phải lo lắng gì. – Song Tử ngừng một lúc rồi nói tiếp :- Cả nhà anh, đến bố anh cũng không dám làm trái ý bà, nhưng mà ông rất giỏi trong chuyện ấy – Anh cười bí ẩn.
    -ý anh là ông rất giỏi trong chuyện nắm bắt tâm lý phụ nữ - Thấy khuôn mặt của cô anh bất giác cười lớn.
    Biết là anh đang trêu mình, cô khẽ lườm.
    -Vậy tại sao anh không thích về nhà ?
    -Do tâm trạng anh không tốt, nếu để mẹ anh nhìn thấy, bà sẽ suy nghĩ nhiều – Song Tử lặng lẽ nói
    Thì ra anh rất quan tâm đến mẹ mình. Cô còn tưởng anh là đại thiếu gia không quan tâm đến gia đình. Nhưng nghe những lời của anh, cô lại hiểu anh sống rất tình cảm. Khẽ cười.
    Ăn xong, 2 người còn đi mua sắm một lúc nữa. Anh chọn thêm cho cô vài bộ đồ. Dường như anh biết phong cách mặc đồ của cô, đều chọn những bộ rất vừa ý cô. Cô muốn hỏi anh, sao không chọn mấy đồ gợi cảm, anh chỉ cười biến thái.
    -Hả, không phải anh nói rồi sao ?
    Biết cô không hiểu ý của mình, anh ghé vào tai cô thì thầm
    -Em không mặc gì là gợi cảm nhất rồi – Cười biến thái.
    Anh còn dẫn cô đi siêu thị, mua toàn đồ dùng lặt vặt. Mấy người không biết, còn tưởng hai người là vợ chồng mới cưới, làm cô xấu hổ. Anh được thế còn hùa theo. Cô còn nghĩ trong từ điển sống của anh hình như không có từ nghiêm túc.
    Xách cả núi đồ, vừa về đến nhà anh đã nằm dài lên giường, mặc cho cô cằn nhằn là phải thay quần áo trước đã. Anh chỉ uể oải trả lời
    -Lát nữa đằng nào chẳng phải cởi – lim dim.
    Ngư Ngư còn chưa hiểu anh muốn nói gì, nhưng đêm hôm đó cô cũng có được câu trả lời.Thì ra mỗi lời anh nói ra đều mang một ý nghĩa sâu xa hơn cái ý nghĩa thực tế của nó rất nhiều. Cô chẳng biết lựa chọn của cô có đúng không, nhưng bây giờ cô thực sự có chút hối hận rồi.

Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •