Hà, mất cả chút thời gian chỉnh sửa để cháp bớt độ nóng, dù sao diễn đàn cũng còn nhiều em bé .
He he




Cháp 8.2 :

“Đây là đâu, tại sao mình lại ở đây” – cô la hét trong lòng. Nhìn lại quần áo trên người mình, chỉ có một chiếc sơ mi rộng thùng thình, cũng không mặc quần áo nghiêm chỉnh. Đương nhiên cô cũng biết đó không phải là thứ mà cô đã mặc hôm qua. “Mình đã làm gì thế này?Tại sao lại như thế này”. Trong lúc này đầu óc cô tỉnh táo lạ thường, cố nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Nhưng cuối cùng chỉ thấy bản thân quay cuồng, cô chẳng thể nhớ được gì cả.
Ngư Ngư mở cửa bước ra, căn phòng khách tràn ngập ánh sáng. Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều là màu trắng, dưới ánh sáng rực rỡ, nó cũng như sáng lên, làm cô hoa mắt. Trên tường những bức tranh theo trường phái trừu tượng rất lạ, màu sắc đối lập nhau. Khiến trong lòng cô càng bấn loạn, đáng lẽ ra cô không nên nghe lời Xử Nữ đến những nơi đó.
-Cạch – Cửa nhà tắm mở ra
-Cô dậy rồi à – Giọng đàn ông vang lên. Trên người anh ta quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh eo
Ngư Ngư như bất động. Ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện như không tin vào mắt mình
-Tại…Tại sao lại là anh – cô run rẩy
-Ồ, đây là cách cô nói chuyện với ân nhân của mình à – giọng giễu cợt vang lên
-Tại..tại sao tôi lại ở đây ? – Ngư Ngư vẫn không ngừng run rẩy : Song Tử ,anh…anh đã làm gì tôi ?
-Tôi đã làm gì cô ? Chúng ta chỉ vui vẻ một chút thôi – Anh nở một nụ cười hàm ý
“Vui…vui vẻ, tối qua cô đã vui vẻ với anh ta”, cô ngã khụy xuống đất, nước mắt không kiềm chế được, cứ thế trào ra, cô cố dùng tay lau nó đi, nhưng càng lau, nó càng chảy ra nhiều hơn, ướt cả ống tay áo sơ mi cô đang mặc.”Tối qua mình đã làm gì thế này”,câu hỏi ấy liên tục vang lên trong đầu cô, làm cô cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Cố nhớ lại từng chi tiết, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra được chút gì. Chỉ có người đàn ông đang đứng trước mặt cô, nở ra một nụ cười châm biếm.
-Vậy…vậy quần áo tôi đâu rồi – Cô cố không run rẩy
-À, nó bị bẩn nên tôi ném đi rồi – Giọng anh không nhin nổi cười
-Tôi…tôi muôn về nhà – Ngư Ngư thẫn thờ, như bừng tỉnh nhưng lại bước đi trong vô thức, giờ cô chỉ muốn biến đi thật nhanh, cô không thể chịu đựng hơn nữa khi đứng trước người đàn ông này.
-Cô muốn đi đâu với bộ dạng như thế này ?
Câu nói ấy như kéo cô về thực tại. Hiện giờ cô chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng, cô đoán chắc đó là của anh ta. Với bộ dạng này, cô có thể đi đâu. Bước chân của cô ngã quỵ trước cánh cửa màu trắng, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
*Ác quỷ* :“Cô ta có vẻ bị sock, có phải mình nói hơi quá không. Nhưng đùa với cô ta thật vui” Song Tử đang nói với bản thân mình.
*Thiên thần*“Hình như cô ta khóc đấy, có lẽ đây là lần đầu của cô ta”.
*Ác quỷ* “Lần đầu á, cô ta 26t rồi mà cậu nói là lần đầu, thật không thể tin được”.
*Thiên thần* “Đừng thấy cậu lăng nhăng thì nghĩ rằng ai cũng giống cậu”.
*Ác quỷ*”Hai chúng ta là một mà, sao cậu có thể nói như vậy được”.
*Thiên Thần*”Bỏ qua chuyên này đi, cô ta cần một thứ gì đó để mặc”.
Song Tử e dè liếc nhìn Ngư Ngư đang ngồi khóc, lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Ngăn kéo cuối cùng, có một cái hộp màu trắng được bọc cẩn thận, chưa có vẻ gì là đã mở. Thẫn thờ nhìn chiếc hộp, anh nhẹ nhàng tháo chiếc nơ trắng, mở hộp ra. Bên trong là chiếc váy màu trắng, mềm mại và dịu dàng như người con gái trong trái tim anh.
Mở cửa bước ra, Ngư Ngư vẫn ngồi ở đấy, nhưng đã ngừng khóc. Nhìn thấy bộ dạng của cô, anh có chút đau lòng và hối hận, nhưng anh chỉ đùa có 1 chút thôi. Là tại cô ngốc, quan trọng hóa vấn đề lên đấy chứ. Hôm qua, anh cũng đã làm gì cô đâu.
-Cô mặc vào đi – Anh ái ngại.
Cô ngẩng đầu lên, đón lấy chiếc váy màu trắng. Vô thức đứng lên, từng bước chậm tiến vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Nước mắt cô lại một lần nữa rơi, từng giọt từng giọt thấm qua chiếc váy trắng, loang thành những vết nhỏ mờ ảo.
Ngồi trên giường nhìn chiếc váy, cô nhớ về những lời mà Thiên Yết đã nói, “người đàn ông này sẽ làm cô đau khổ”. Chiếc váy này, chắc là của một phụ nữ nào đó. Cô ta cũng giống cô, từng đến nơi này và cũng chỉ là một trong những người phụ nữ từng ngủ với anh ta. Càng nghĩ về điều đó, cô càng đau lòng, trái tim như thắt lại,cô lại khóc, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng. Cô đã yêu người đàn ông này sao ?
-Cạch – Cửa phòng ngủ mở ra
Anh đang ngồi trên sofa khẽ quay người lại, nụ cười cũng như đóng băng.
Giưa căn phòng màu trắng, sự xuất hiện của cô như một mặt trời rực rỡ, làm chói lóa tất cả mọi thứ xung quanh. Một phút thôi, anh đã cảm thấy như mình không thể thở nổi. Có thể làm gì đây, khi tất cả tế bào trong người anh đều bị hút về phía cô. Anh biết nếu anh bước đến bên cô, anh sẽ không còn là bản thân mình nữa. Anh sẽ biến thành cái gì, đến chính anh cũng không dám nghĩ. Giờ phút này đây, thiên thần trong trái tim anh, cũng không thể ngăn anh lại được nữa rồi. Trái tim lạnh băng của anh,cứ bị tia sáng đó thiêu đốt, giờ đã nóng rực, nhịp đập hỗn loạn. Một chút lý trí còn xót lại trong anh, đang cố gắng gào thét “Không, đừng lại gần”, nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.
Chiếc váy khẽ lay động, khiến tim anh như muốn dừng lại. Đôi môi khô khốc, anh tiến về phía cô từng bước chậm chạm.Đôi mắt anh đầy những hoài nghi, bàn tay nắm thật chặt, giữ cho bản thân mình không gục ngã. Nhưng khi Ngư Ngư ngẩng đầu lên nhìn anh, khi anh nhìn vào đôi mắt của cô, trái tim anh có những chỗ rạn vỡ. Trong anh có một thôi thúc mãnh liệt, muốn ôm người con gái bé nhỏ này vào lòng. Anh không thể ngăn nổi cảm giác muốn chiếm lấy hơi thở của cô. Và khi môi anh chạm vào môi cô, tất cả mọi thứ trong anh đã sụp đổ.
Mùi hương này thật quyễn rũ, nó như cơn sóng cứ nhấn chìm lấy anh, hết đợt này đến đợt khác. Khiến anh không còn đường nào để thoái lui, chỉ còn cách bước lên phía trước để cảm nhận nó. Đôi môi này thật ngọt ngào, làn da mát lạnh, ở mỗi nơi anh chạm vào, anh đều cảm thấy như chính bản thân mình đang tan chảy. Anh khát quá, anh giờ đây giống như người đang đi trên sa mạc rực lửa, cần một cơn mưa để dập tắt đi cái nóng trong người mình. Thật mềm mại và dễ chịu, cô để mặc cho anh hôn, để mặc cho anh cướp đi những hương thơm quyễn rũ của cô. Cô làm anh cứ khát khao,cứ thế khát khao nhiều hơn nữa.
“Chết tiệt” – Anh rủa thầm. Anh không thể chịu được nữa rồi.Anh kéo cô vào phòng ngủ, khi cánh cửa ấy khép lại, đây mới thật sự là lần đầu tiên của Ngư Ngư
Bế cô đặt lên giường, anh biết giờ khắc này, anh đã không thể dừng lại nữa rồi. Tối hôm qua, khi anh mang cô về nhà, cô ngủ say không biết gì. Xong rồi cô bắt đầu nôn, làm khổ anh lúc đó đứng chịu trận. Không những tự tiện ói lên người anh, mà bộ đồ cô mặc cũng dính bẩn. Anh cũng không phải người đàn ông tốt nha,cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, nên đã tự động thay quần áo cho cô. Nhưng mà đúng là hại người hại luôn cả mình. Đương nhiên anh là hạ lưu bẩn thỉu, nhưng không phải cuồng gái đến mức thấy cô không biết gì mà làm chuyện bậy bạ, nên đành cố kìm nén. Tối qua không biết đã tắm nước lạnh bao nhiêu lần, mà dục vọng vẫn không thể kìm nổi. Sáng nay, khi nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng ngủ, trên người chỉ có chiếc áo sơ mi của anh. Anh đã không thể chịu đựng nổi rồi, chỉ muốn lao vào cô mà hung hăng, rốt cuộc anh cũng không phải là thánh, anh chỉ là người đàn ông bình thường. Thấy đồ ngon trước mặt, đương nhiên không thể khống chế nổi sự khát khao. Nhưng chung quy anh còn có một thứ, làm anh không thể bước đến gần cô. Đó là quá khứ.
Nhưng giờ đây, cái gọi là quá khứ kia đã bị ánh sáng của cô làm mờ đi rồi. Anh chẳng biết về chuyện gì nữa, dục vọng sắp đốt cháy anh, biến anh thành tro bụi. Phía dưới anh là cơ thể mềm mại, trắng ngần làm sao anh có thể dừng lại được. Anh gầm nhẹ.
Nước mắt của Ngư Ngư không ngừng chảy, làm ướt cả chiếc gối. Nhưng thực sự, cô không thể rời xa người đàn ông này. Nếu như thế này, mà có thể có được anh, có thể khiến ánh mắt anh nhìn cô.Nếu như vậy mà cô có thể nhìn thấy nụ cười ấy, cô sẽ chấp nhận đau khổ. Ngư Ngư nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cô thấy khuôn mặt của anh, ánh mắt của anh đang nhìn cô, đôi môi ấy khẽ mỉm cười. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt ướt đẫm của cô, rồi tìm đến môi cô, đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy. Dưới nụ hôn ấy, cô như tan chảy, chăng còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Giờ đây, cô chỉ cần người đàn ông này mà thôi, đôi tay cô vươn ra ôm lấy anh như không muốn xa rời. Hai người cùng nhau hòa làm một.
-Bình Nhi – Song Tử gọi khẽ.