Vì bạn yêu cầu nên up thêm cháp nữa vậy, truyện này m còn chưa viết xong, sắp đến cảnh xịt máu mũi r .
Tks bạn đã ủng hộ



Cháp 6 : Quá Khứ

8h tối, mọi người trong công ty đã về hết, chỉ còn phòng của giám đốc vẫn sáng đèn. Anh vẫn chăm chú đọc quyển tài liệu cuối cùng. Trên đời này anh ghét nhất là phải đọc nhiều sách, nhìn cái đống tài liệu cao ngất ngưỡng này đi, làm sao có thể chịu đựng nổi khi cả 1 ngày chỉ biết đọc. Cũng may mà anh thông minh, nên những thứ trong này cũng không đến nỗi khó hiểu. Và cũng nhờ những phân tích của Ngư Ngư nên nắm bắt vấn đề cơ bản không khó gì, cô gái phiền phức này làm việc cũng rất hiệu quả. Aiz, aiz, hiện giờ anh phải làm việc, không rảnh để suy nghĩ về phụ nữ. Nhìn cái tướng ngủ của cô ta đi, cô ta tưởng đây là nhà mình chắc.
-Ọc…ọcccccccccccccc- Bụng anh lên tiếng biểu tình, chắc tại do lúc trưa không ăn nhiều. Đồ ăn ở chỗ này thật kinh khủng, đặc biệt là món cá ấy, anh ghét cá.
Ném quyển tài liệu lên bàn, anh đến bên cạnh Ngư Ngư lay lay
-Ê, cô dậy đi, biết giờ mấy giờ rồi không hả ?
Cô từ trong giấc mơ choàng tỉnh dậy, vẻ mặt có chút khó chịu. Nhưng khi mở mắt nhìn thấy mặt anh đang gần sát mặt cô, cô có chút bối rối, bật ngồi dậy. Nhìn đồng hồ trên tường, đã 8h rồi. Điện thoại 10 cuộc gọi nhỡ của Xử Nữ, chết mất, cô quên cuộc hẹn đi mua đồ với Xử Nữ. Lần này về tai cô chắc chắn sẽ không được yên, nhưng mà lâu rồi mới được ngủ yên như vậy, thật thoải mái nha. Cô bất giác nở nụ cười.
-Cô đói không ? chúng ta ra ngoài ăn – Song Tử nói.
-A, không cần đâu, hôm nay tôi có việc phải về. Xin lỗi anh – Ngư Ngư vừa nói vừa liếc ra ngoài, bàn làm việc của cô đang có 1 hộp cơm nha,nếu không về nấu thức ăn sẽ hư mất.
-Vậy thôi, cô về đi – Song Tử lạnh lùng.
Ngư Ngư đứng dậy lúng túng cúi chào rồi bước ra khỏi văn phòng. Cô cũng cảm thấy đói rồi, cô sẽ qua siêu thị và mua thêm vài thứ. Ngủ xong tâm trạng thật thoải mái.
Song Tử yên lặng đứng trước cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm. Thành phố này đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày ấy. Anh nhớ lại khoảng thời gian cũ xưa, bất giác thở dài. Cô ấy đã làm anh mất đi thời thanh xuân vui vẻ của mình, người con gái ấy thật tàn nhẫn. Đặt tay lên trái tim, cảm giác nhói đau vẫn nguyên vẹn như đôi mắt cô nhìn anh lần cuối cùng.
-Rengggggggg, renggggggggggg
Chuông điện thoại phá tan không gian yên ắng, Song Tử có chút bực mình, giờ đây anh chỉ muốn im lặng một chút. Cuối cùng không chịu nổi tiếng chuông ing tai nhức óc, anh cũng chịu cầm lên nghe.
-Alo
-*Tiếng nhạc lớn đập vào tai*A Tử hả, qua đây đi, ở đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp, cả Tiểu Thiên và Tiểu Mã cũng ở đây. 3 bọn mình đặc biệt làm bữa tiệc mừng cậu trở về, qua nhanh đi. Á, mà không được nói chuyện này cho Tiểu Kết biết nghe chưa, nó mà đến đây thì tất cả sẽ tan hoang mất. Vẫn quán cũ nhé, cậu đến luôn đi.
Quán cũ, đã 5 năm trôi qua nhưng mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ đó, anh cũng bất giác cười một mình. Ngày ấy anh chẳng phải cũng giống bọn họ sao, những cô gái vây quanh, tiệc tùng không bao giờ dừng. Đó hình như là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc sống của anh. Đã đến lúc anh phải để quá khứ ngủ yên, và quay lại với cuộc sống của mình. Vì cô ấy, anh đã sống thật mệt mỏi, cũng đã 5 năm rồi…
Dừng trước cửa bar Monight, 5 năm giờ nó không còn là quán cũ mà anh từng nhớ. Với quy mô rộng hơn và lộng lẫy hơn, có lẽ sau 5 năm nó cũng đã thay bộ áo mới cho mình. Tiếng nhạc to phát ra từ bên trong, nó làm đầu óc anh cũng quay cuồng theo. Xung quanh là những cô gái ăn mặc mát mẻ, những thân hình gợi cảm, bốc lửa đang vây quanh anh. Đây là thế giới mà anh từng sống, anh từng đắm chìm trong nó đến khi cô kéo anh ra, và đẩy anh vào một cuộc sống khắc nghiệt hơn. Yêu cô, anh đã đánh mất bản thân mình, từ lúc nhìn thấy đôi mắt ấy, anh biết cuộc đời anh sẽ thay đổi.
Lách qua biển người đang lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc, anh đến phòng Vip trên tầng 3, thầm nghĩ “Chắc bọn họ vẫn ở căn phòng ấy”. Chân anh dừng lại ở phòng số 3, một con số đáng nhớ, hình như anh luôn có duyên với con số này. Phòng số 3, ngày 3, tháng 3 và là người thứ 3…
Mở cửa đi vào, nụ cười trên môi anh lại hiện ra như nó chưa bao giờ tắt. Căn phòng giờ đã rộng hơn rất nhiều. Những cô gái đẹp gợi cảm đang vây xung quanh Tiểu Thiên và Tiểu Sư, 2 người bọn họ lúc nào cũng có sức hút, giống như phụ nữ với bọn họ không bao giờ đủ, trước kia, không phải anh cũng như vậy sao. Giơ tay chào mọi người :
-Tiểu Thiên, Tiểu Sư 2 người có vẻ bận quá nhỉ. Tiểu Mã, sao ngồi đây uống rượu một mình thế này, không phải là đại thiếu gia đang có tâm sự chứ.
Nói vậy nhưng Song Tử biết, Tiểu Mã không giống 2 người kia, cậu ấy khá chầm tính và không thích tiệc tùng. Mỗi lần đến đây đều là Song Tử phải lôi kéo cậu ấy mới chịu đi, nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tiểu Mã lúc 5 tuổi, Song Tử đã tưởng nhầm cậu ấy là con gái , còn nói rằng cậu ấy là một cô gái rất xinh đẹp (lẻo mép từ bé mà).
-Đại mỹ nhân, ai làm cậu bực vậy, hãy nói với hãy nói với mình, mình nhất quyết sẽ không tha cho hắn – Song Tử nở 1 nụ cười quyến rũ.
“Đại mỹ nhân”- đây là biệt danh mà A Tử gọi Tiểu Mã khi chỉ có 2 người với nhau. Nếu Tiểu Mã là con gái thì chắc chắn đàn ông ở thành phố này sẽ quỳ rạp dưới chân cậu ấy. Nghĩ đến đấy, Song Tử lại cười một nụ cười bí hiểm
-A Tử, đừng có đùa nữa, bữa tiệc này không phải là để mừng cậu trở về sao ? Đã 5 năm rồi, bây giờ cậu mới quay lại.
Đôi mắt Nhân Mã như muốn nhìn thẳng vào con người đang ngồi trước mặt. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn nụ cười đó, nhưng đó không phải là con người của 5 năm trước, cậu ấy đã thay đổi, A Tử mà Nhân Mã từng quen, cậu ấy thực sự chưa quay về.
Ánh mắt chứa những tia sắc lạnh, tuy đôi môi không ngừng cười, nhưng xung quanh lại toát ra hàn băng khiến những người đứng cách cậu vài mét vẫn cảm thấy rùng mình. Cậu ấy đã thay đổi vì cô gái đó sao ? Một người suốt ngày lang thang trong những bữa tiệc, cậu luôn là trung tâm của tất cả. Với nụ cười ấy, không biết bao nhiêu cô gái đã tự nguyện hiến dâng mình. Ở bar này khi ấy cậu có biệt danh là “Evil”, một tay sát gái chuyên nghiệp. Mỗi khi bước vào, tất cả ánh mắt của phụ nữ đều đổ dồn về cậu ấy. Mỗi khi cậu ấy cười, mọi người đều cảm thấy run rẩy hạnh phúc. Thực sự không dám tin, cậu ấy đã thay đổi vì người con gái ấy. Từ khi quen cô ta, cậu ấy không còn cười như vậy nữa. Thay vào đó là nụ cười hồn nhiên,trong sáng như 1 đứa trẻ. Nụ cười đó rất lâu, rất lâu trước đây Nhân Mã đã từng thấy. Đó là hồi bọn họ 5 tuổi, A Tử đã nói : “Nhân Mã, cậu thật xinh đẹp”.
-Hi, A Tử, qua đây vui vẻ chút đi. Cậu bắt đầu học Tiểu Mã từ khi nào vậy. 2 người cứ như là đang bị bệnh gì ấy- Sư Tử càu nhàu. Tiểu Thiên, mau qua đây, chúng ta cùng uống rượu
Thiên Yết rời khỏi đám phụ nữ, tiến đến ngồi cạnh 3 người. Lạnh lùng nói :
-A Tử, cậu không quên được cô ấy sao ? Đã 5 năm rồi.
Lời của Tiêu Thiên vừa dứt, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra. Một anh chàng đẹp trai không kém những chàng trai đẹp đang ngồi ở sofa bước vào. Anh ta không cười, nhưng lại toát ra vẻ dịu dàng khó tả, người đàn ông này chỉ cần nhìn một lần cũng khiến cho phụ nữ phải si mê.Anh ta tên là Kim Ngưu, bạn thân của Song Tử cách đây 5 năm trước.5 người bọn họ từng là “Ngũ đại thiếu gia” lừng lẫy khắp các bữa tiệc quán bar ở thành phố này. Chỗ nào có 5 người bọn họ xuất hiện, chỗ đó thành trung tâm của những ánh mắt nhìn. Phụ nữ thèm muốn họ, đàn ông ghen tị với họ, họ là có tất cả mọi thứ mà ai cũng mơ ước. Anh ta bước đến trước mặt 4 người, nhẹ nhàng nói :
-A Tử, cậu đã quay về.
Mặt Song Tử biến sắc, người đàn ông này, tại sao anh ta lại có mặt ở đây.
-Tiểu Thiên, có phải cậu gọi hắn ta tới. Cậu có ý gì ? – Song Tử hét lên
-Đừng vậy mà A Tử, chuyện ấy đã qua lâu rồi. Chúng ta là bạn mà, 2 cậu đừng vì một người phụ nữ mà như vậy chứ – Sư Tử hòa giải
-Tiểu Sư ! Cậu biết gì mà chen vào ?
Ánh mắt Song Tư băng lạnh đến nỗi Sư Tử cũng biết, lúc này không nên chọc giận cậu ta. Sát khí lớn đến nỗi Sư Tử bất giác lùi lại 2 bước. Cậu ta lúc nào cũng cười, tâm trạng có như thế nào, thì nụ cười vẫn không đổi. Lớp mặt nạ đó cậu ta đeo nó lâu đến nỗi Sư Tử từng nghĩ đó là bộ mặt thật của cậu ấy. Cho đến khi cô gái ấy xuất hiện, cô ta là nguyên nhân của tất cả sự thay đổi của A Tử.
-A Tử ! Mình biết cậu rất hận mình. Mình cũng từng rất căm hận chính bản thân mình. Nhưng Bình Nhi cô ấy chết rồi, đã 5 năm rồi. Cậu còn muốn hành hạ bản thân đến bao giờ nữa ? – Kim Ngưu ngắt lời
-Tiểu Ngưu, suốt cuộc đời này, tôi không bao giờ có thể tha thứ cho cậu – Song Tử dùng ánh mắt lạnh như băng đáp: Tôi muốn cậu sống thật khổ sở và ăn năn suốt cuộc đời vì cái chết của cô ấy.
Song Tử đứng lên và bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt ấy. Bỏ lại đằng sau những người bạn đã cùng kề vai sát cánh, bỏ lại đằng sau những cô gái quyến rũ, bỏ lại đằng sau những bản nhạc quay cuồng. Tất cả hãy biến mất đi, anh từ bỏ hết, chỉ cần một lần nữa được nhìn thấy cô ấy, thân xác này anh cũng không cần nữa.
Không uống một giọt rượu nào, nhưng anh cảm giác như mình đang say. Tâm trí trôi nổi, bồng bềnh quay lại ngày cách đây 5 năm, khi lần đầu tiên anh gặp cô. Vẫn phòng Vip số 3, và mãi mãi với cô, anh chỉ là người thứ 3
-Hi, A Tử, lại đây mình giới thiệu cậu với 1 người. Cô ấy là Bảo Bình…
A ! Anh choàng tỉnh dậy trong màn đêm lạnh lẽo, đôi mắt dịu dàng đó kéo anh ra khỏi giấc mơ. Cố nhắm mắt lại, ngủ thêm một chút nữa thôi, anh lại có thể nhìn thấy cô, dù là trong mơ, hãy để anh nhìn cô một lần nữa.

-Reng………Reng………
Cô chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia hét lên xối xả
-Ngư Ngư, hôm nay cậu làm gì trong phòng giám đốc mà mình gọi cậu không trả lời. Có phải thấy trai đẹp nên quên mất mình rồi phải không. Đúng là, đáng lẽ trong bữa tiệc hôm ấy mình nên bỏ mặc cậu. Hi sinh vì cậu như vậy mà cậu nỡ bỏ rơi mình.
-Xử Nữ à ! Mình xin lỗi, ngàn lần xin lỗi cậu – Ngư Ngư bối rối.
-Thôi, lần này đại tiểu thư tớ đây đang vui, nên sẽ miễn tội chết cho cậu. Cậu biết không, hôm nay anh chàng Sư Tử đó thực sự là có qua công ty chở mình đi mua đồ – Xử Nữ vui vẻ đáp
-Hả, anh chàng nào, là cái anh chàng tóc vàng gặp trong bữa tiệc sao ? – Ngư Ngư sửng sốt.
-Đúng vậy. Ngư Ngư, cậu có thấy anh ta thật đẹp trai không ? So với tổng giám đốc cũng không có kém hơn, lại rất ga lăng nữa. Anh ta chở mình qua tiệm của Nhân Mã chọn đồ, xong còn dẫn mình đi ăn. Đàn ông như vậy, thật khiến mình động lòng nha.
-Cũng may mà không có mình đi kèm, không thì thành kỳ đà cản mũi cậu.Á, Xử Nữ, không phải cậu thích anh ta rồi đấy chứ?
-Ngư Ngư ngố, cậu nói thử xem. Đại thiếu gia như anh ta phụ nữ vây quanh nhiều vô kể. Tớ cũng không phải là đứa không biết thân phận. Chỉ là có một anh chàng đẹp trai hộ tống, tớ cũng không nỡ từ chối thôi (chứ k phải do bà mê zai hả). Mà này, khai thật đi, hôm nay cậu với giám đốc đã làm gì trong phòng suốt cả ngày. Ngay cả giờ ăn trưa cũng không thấy mặt mũi cậu đâu, có phải say mê người ta đến quên đường về rồi không? Ha ha
-Say mê cái đầu cậu. Anh ta không biết là người hay là gì, suốt cả buổi chỉ cắm mắt vào đống tài liệu, đến liếc nhìn mình 1 cái cũng không có. Loại đàn ông như anh ta mà khiến được tớ si mê sao ? Nhưng mà cậu biết không, anh ta thực sự là rất thông minh. Đống tài liệu đó mình vất vả 1 tuần mới tổng kết hết, vậy mà anh ta chỉ đọc nó có 1 ngày đã nắm được toàn bộ. Mình cũng phải phục anh ta vài phần.
-Cậu không biết hả ? Từ bé giám đốc đã nổi tiếng là thông minh. Những việc người khác làm 1 tháng vào tay anh ta chỉ mất 1,2 ngày. Nhưng mà anh ta chưa bao giờ sử dụng trí thông minh của mình để làm chuyện tốt, toàn nghĩ ra mấy thứ quái quỷ.
-Vậy sao ? Mình thật sự không dám nghĩ là anh ta lại là người như vậy.
-Ngư Ngư, là cậu không biết đấy thôi. Trước đây anh ta là dân chơi có tiếng ở thành phố này. Đi đâu mọi người cũng biết tên, anh ta có khi còn nổi hơn cả thị trưởng ấy. Bất kỳ bữa tiệc nào cũng có mặt anh ta, phụ nữ bị anh ta mê hoặc thực sự là không thể đếm nổi.
-Một người như anh ta mà có thể thay đổi thành như thế này sao ?
-Vì một người con gái, tất cả chỉ vì một người con gái.- Xử Nữ thở dài
-Vì một người con gái sao ? Cậu biết chuyện này à ?
-Á, Ngư Ngư, xin lỗi mình bận chút chuyện rồi, lát gọi lại cho cậu sau nhé
Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã dập máy. Ngư Ngư vẫn ngồi lặng im, như đang suy nghĩ điều gì đấy.Vì một người con gái, người như anh ta thực sự có thể thay đổi vì một người con gái ư ?