, quên mất, thảo nào m thấy quen quen . Đền bù bạn cháp 7 33

Cháp 7 : Hộp cơm

-Meoooo….meoooo…
Ngư Ngư mở mắt, cô cũng chưa dậy vội, mắt cứ nhìn lên trần nhà, nhìn một thứ gì đó vô hình. Không biết cô đã nhìn như vậy bao lâu, chỉ đến khi con mèo nhảy về phía ban công nhà nó, cô mới tỉnh lại. Đến lúc phải dậy rồi.
Hôm qua do mua quá nhiều đồ ăn, cô lại tiếc nên đã ăn quá nhiều, đến giờ cũng không có cảm giác đói. Nhưng do thói quen nấu ăn buổi sáng, cô định sẽ làm một chút cơm với thức ăn hôm qua mang lên công ty ăn trưa, nếu ăn không hết sẽ hỏng mất,bỏ phí đồ ăn thực sự là không tốt chút nào.
Nhà cô cách công ty 1km nên cô thường hay đi bộ đến công ty. Đường đến phải đi tắt qua công viên, cô rất thích công viên ở đây, trong lành và thoáng mát. Buổi sáng, cô có thể ngắm những người đi tập thể dục, cô có để ý đến 2 người,đó là ông bà lão sáng nào cũng đi bộ xung quanh công viên này. Nhìn 2 người bọn họ lúc nào cũng nắm tay nhau, cười vui vẻ, trông họ thật hạnh phúc. Cô lại nghĩ đến tương lai,nếu cô có một người bạn trai, có thể sáng nào cũng dậy sớm đi bộ quanh công viên như thế này, cùng nắm tay nhau, cùng nói chuyện, cùng cười đùa,sẽ rất vui. Hạnh phúc với cô, đơn giản cũng chỉ cần như vậy thôi. Cô vừa đi vừa mơ mộng, bỗng có tiếng gọi :
-Ngư Ngư phải không ? Xin chào cô. Tôi là Thiên Yết.
Ngư Ngư lúng túng cúi chào
-À vâng, thì ra là anh. Anh cũng ở gần công viên này ư ?
-Đúng vậy, nhà tôi gần đây, sáng nào tôi cũng qua công viên này tập thể dục. Nhà cô cùng gần đây sao ?
-Vâng, tôi ở chung cư phía đằng kia, giờ tôi đang trên đường đên công ty.
-Vậy à, vậy tôi không làm phiền cô nữa. Ngư Ngư, chúc buổi sáng tốt lành – Thiên Yết nở nụ cười dịu dàng.
-Vâng, cảm ơn anh . Tạm biệt – Ngư Ngư bối rối
Nhìn bóng Thiên Yết chạy khuất sau hàng cây, cô mới bắt đầu bước đi. Người con trai khi nãy thật đẹp, khuôn mặt nam tính, nụ cười dịu dàng. Chẳng riêng gì cô, chắc tất cả người phụ nữ nào nhìn thấy anh ta đều bị mê hoặc bởi vẻ điển trai ấy.Anh ta là bạn của giám đốc, cũng là một trong những đại thiếu gia nổi tiếng. Nghĩ đến hình ảnh khi nãy, cô cũng có một chút xao lòng.
Vừa bước đến bàn làm việc, cô đã thấy phòng giám đốc mở. Kì lạ, hôm nay anh ta đi làm sớm vậy sao, còn 10p nữa mới đến giờ làm việc mà. Tự đi lấy cho mình một cốc café, hôm nay cô có rất nhiều việc, cần phải giữ cho đầu óc tỉnh táo.
-Cốc..cốc…cốc
-Vào đi – giọng nói hờ hững vang lên
Cô mở cửa bước vào. Anh đang đứng nhìn qua cửa kính. Ở tầng thứ 12, nhìn xuống khung cảnh thành phố có chút gì đó hứng khởi. Nhưng anh không nhìn xuống dưới, mà đang ngước nhìn bầu trời. Hôm nay bầu trời trong xanh, không chút gợn mây, đáng lẽ ra một ngày đẹp trời như vậy phải làm cho người ta vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy bầu trời qua tấm lưng người con trai ấy, cô lại cảm thấy anh có chút gì đó cô độc, nỗi buồn không thể gọi thành tên. Mái tóc bạch kim không rối như lần đầu cô nhìn thâý, dưới ánh sáng nó trở nên rực rỡ hơn. Khiến cô ảo tưởng, nếu cô chạm vào mái tóc ấy, cảm giác có giống như cô chạm vào những tia sáng mặt trời.Trong lúc mơ hồ, cô không kìm nén được, bước về phía trước 2 bước,đúng lúc đó anh lại quay mặt về phía cô.
Trong 1s anh vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo ấy, khuôn mặt không một chút cảm xúc. Nhưng trong 1s khi mà ánh mắt 2 người nhìn nhau, cô lại nghĩ anh đang khóc. Tuy rằng chẳng có giọt nước mắt nào, nhưng nó lại làm cô có một chút đau lòng.
Trở về bàn làm việc của mình, giọng anh lạnh lẽo vang lên
-Có chuyện gì không ?
-Giám đốc, đây là những việc phải làm hôm nay. Anh hãy xem qua. – Cô bối rối đáp
-Được rồi, ra ngoài đi, nếu có việc tôi sẽ gọi. – Song Tử lạnh lùng
-Tôi thấy sắc mặt anh không được tốt, anh có sao không ? – Ngư Ngư lo lắng
-Ra ngoài đi – Song Tử vẫn lạnh lùng
-Vâng – Cúi mặt
Trước khi quay đi, cô nhìn thấy bàn tay anh đang vỗ về nơi trái tim mình, thì thầm điều gì đấy không rõ. Người đàn ông này, thực sự rất khó hiểu.
Cả buổi sáng đã mệt phờ người, hôm nay có nhiều công việc khiến cô xoay như chong chóng. Lại thêm Xử Nử ngồi cạnh,liên tục nói về những anh chàng đẹp trai.
-Ngư Ngư, cậu biết không ? Bên phòng Maketing có một trưởng phòng mới, nghe đâu anh ta rất đẹp trai và có đôi mắt rất hút hồn. Những mỹ nhân bên phòng Maketing từng bị giám đốc mê hoặc mà khi nhìn thấy anh ta cũng phải động lòng. Cậu nói xem, có phải là anh ta rất có sức hút không.
-Đâu liên quan đến mình,mình đang mệt sắp chết đây. Đến giờ cơm rồi đấy Xử Nữ.
-Đó là lý do vì sao cậu ế đấy Ngư Ngư.Hôm nay cậu không ra căn tin ăn sao ?
-Không,hôm nay mình có làm chút đồ ăn.Ngư Ngư vừa nói vừa lôi hộp cơm trong túi ra. Mình đi lấy nước, cậu không đi ăn à?
-Đợi chút, mình đang sơn móng tay.
Ngư Ngư đứng dậy cầm cốc đi lấy nước. Một buổi sáng bận rộn làm cô uể oải, chỉ mong cho hết giờ làm về đến nhà cô sẽ ngã luôn ra giường, ngủ 1 giấc đến sáng mai. Lấy nước xong, cô quay lại bàn làm việc, thì đụng phải một anh chàng, nước trong cốc cô đổ vào người của anh ta. Cô vội vàng xin lỗi :
-A, xin lỗi anh. Xin lỗi.
Anh ta rất đẹp trai có mái tóc màu đen và đôi mắt đen hút hồn. Hình như anh ta là người mới , nhưng Ngư Ngư lại có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
-À, không sao đâu, chỉ là chút nước thôi mà – Anh ta cười nói
Nhìn anh ta đi khuất, cô mới nhớ đến anh chàng đẹp trai mà Xử Nữ vừa nói lúc nãy. Có lẽ nào chính là anh chàng đó.
Về đến bàn làm việc, cô quay sang hỏi Xử Nữ
-Trưởng phòng Maketing cậu nói, anh ta tên là gì ấy nhỉ ?
-À, anh ta tên là Cự Giải. Sao, cậu có hứng thú với anh chàng đó rồi à – Xử Nữ nháy mắt
-Không, tớ hỏi vậy thôi. Á, hộp cơm của tớ đâu rồi – Ngư Ngư hoảng hốt
-Tớ không biết. À,lúc cậu đi, giám đốc có qua tìm cậu đấy. Hay anh ta mang hộp cơm của cậu đi rồi – Xử Nữ cười bí hiểm
-Thật quá đáng.
Ngư Ngư nhăn mặt tới phòng giám đốc. Anh ta tại sao lại lấy hộp cơm của cô chứ
-Cốc..Cốc…cốc
Mãi lâu sau mới có tiếng trả lời
-Vào đi
Cô vừa mở cửa bước vào thì thấy anh ta đang ngồi ở ghế sofa, trước mặt là hộp cơm của cô, đã bị giải quyết sạch sẽ. Anh ta làm sao có thể ăn nhanh như thế, tất cả thức ăn đều biến mất, đến cơm cũng chỉ còn vài hạt. So với phong cách kén chọn của anh ta thì thật khác.
Thấy cô đang tròn mắt nhìn hộp cơm, anh lên tiếng :
-Tôi qua chỗ cô định kêu cô đi mang cơm cho tôi. Không ngờ nhìn thấy nó nên tiện cầm theo luôn. Thức ăn thì mặn, rau thì hơi nhừ, chưa kể hình như cơm còn sượng. Thứ này cũng dành cho người ăn sao ?
Cô tức tối nhìn hộp cơm của mình, tất cả đã vào bụng anh ta, vậy mà anh ta còn dám nói ‘thứ đó không dành cho người ăn’,đúng rồi, thứ đó dành cho heo ăn đấy. Đã ăn hết chỉ thừa lại vài hạt cơm mà anh ta còn chê này chê nọ. Cô lườm anh ta một cái rồi liếc nhìn cái thìa trong hộp cơm hét lên
-Khooong, tại sao anh lại ăn bằng cái thìa ấy.
-Chứ tôi không ăn bằng thìa, cô nghĩ tôi bốc bằng tay chắc – Anh nói giọng hả hê
-Anh…anh… - Cô sock quá không nói nên lời, mặt đỏ dần lên. Cái thìa ấy là thìa của cô mà, anh ta…anh ta dùng nó ăn cơm, chẳng phải là giống như…giống như…hôn gián tiếp sao (mơ mộng thấy ớn).
Nhìn mặt cô đỏ lên trông thật dễ thương, anh khoái chọc ghẹo người khác mà. Cô gái này thật ngây thơ, anh mới chọc vài câu đã tức đến nỗi không nói ra lời. Thực sự là bộ dạng cô ấy lúc giận thật buồn cười hơn là đáng sợ, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, anh nói :
-Cô đến đúng lúc lắm, dọn hộp cơm này đi, tiện thể mang cho tôi cốc café.
Cái gì ? Anh ta vừa ăn hết hộp cơm của cô, giờ còn kêu cô đi mang nước cho anh ta nữa sao ? Sao không kêu mang tăm, mang khăn đến cho anh ta lau miệng luôn, thật không biết xấu hổ. Nhưng cuối cùng thì cô vẫn cắm cúi dọn ai bảo anh ta là sếp của cô.
Khi mang café vào, anh đã ngồi ở bàn làm việc chăm chú đọc tài liệu. Cô nghĩ người đàn ông này thực sự yêu thích công việc của mình như vậy sao. Cô cũng không muốn làm phiền anh, nhẹ nhàng đặt cốc café lên mặt bàn. Bất ngờ anh ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, cùng một nụ cười quyến rũ nói :
-Cảm ơn !
Không phải chứ, anh vừa cười với cô sao, vừa cười với cô bằng nụ cười đó. Cô đang bị mê hoặc bất giác đứng yên. Nhìn thấy thái độ của cô như vậy anh bất giác thu nụ cười, quay về vẻ mặt lạnh băng
-Xong rồi, cô ra ngoài đi
Mới 1s trước vẻ mặt ấy thật dịu dàng, 1s sau thì nó lại trở thành 1 cục đá. Cô bị cái lạnh của nó làm cho tỉnh dậy, bước vội ra ngoài. Anh ta có thái độ như vậy là sao, thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Vừa rồi chẳng phải còn cười cảm ơn cô sao, mà giờ đã biến thành bộ mặt như vậy.Người đàn ông đó thật làm cho cô tức muốn chết.