Thực ra thì truyện này mang sắc thái tâm lý khá cao, bởi 2 em nhân vật chính có tâm thần bất ổn định
Thế nên từ các cháp sau ta đã cố gắng không phân tích tâm lý biến thái của 2 em này nữa, nhưng do lười sửa lại nên chắc phải đến cháp 17 gì đó
Ngại viết quá
Hnay sẽ up luôn 2 cháp để cố gắng hoàn thành truyện sớm nhất có thể ~~". Cơ mà ta dự định là sẽ kết thúc ở cháp 2x, tại vì không có nhiều thời gian để viết ~~"



Cháp 9

Khi mưa đã tạnh, gió đã ngừng, những cuồng dã, dục vọng đã tan. Sức nóng đã dần nguội nhường chỗ cho sự lạnh giá, lạnh đến tận tim.
Cô nghĩ về những chuyện đã qua, có lẽ giờ khắc ấy cô không nên làm vậy. Đáng lẽ cô phải đẩy anh ra, bởi cô biết, tận sâu trong trái tim anh không yêu cô. Nhưng trước ánh mắt đó, cô trở nên mê muội đi. Khi anh hôn cô, cô đã không thể dừng lại nữa rồi. Lúc dịu dàng ôn nhu, lúc dữ dội mạnh mẽ, những sắc thái khác nhau trong con người anh từng phút ấy như bộc lộ rất rõ trước cô. Khiến cô cảm thấy như có thể chạm vào người anh, rất gần. Nhưng rồi cũng giống như cơn mưa, anh mang đến cho cô chỉ là trong chốc lát. Khi cơn mưa ngừng, cuối cùng cũng chẳng thể giữ lại điều gì.
Giờ đây, anh đang nằm quay lưng về phía cô. Cô biết anh đang nghĩ gì. 2 người nằm cạnh nhau, nhưng tâm trí lại xa tận chân trời, ngại ngùng không dám lên tiếng. Trong lúc ân ái với cô, anh lại gọi tên người con gái khác, cô ấy là một người rất quan trọng với anh. Còn anh chỉ là không muốn làm tổn thương cô, hay anh đang cố không đối mặt với thực tại. Nước mắt cô lại rơi, cô cũng tự hỏi tại sao cô nhiều nước mắt như vậy. Mà nước mắt của cô, lại chỉ khóc vì người đàn ông này. Một khi cô bước ra khỏi chiếc giường này, bước ra khỏi căn nhà này. Cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cô cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Anh đã đến, làm xáo trộn mọi thứ, anh cũng lấy đi tất cả mọi thứ của cô. Nhưng cô không hối hận, bởi vì cô biết, cô đã trao nó cho người đàn ông mà cô yêu.
Rồi cô cũng phải rời khỏi đây, rời khỏi anh. Cô biết, nếu cứ cố chấp ở bên cạnh anh, người tổn thương cuối cùng sẽ là cô. Trốn chạy khỏi thứ tình cảm mê muội dành cho anh, cô muốn đến một nơi yên tĩnh để có thể suy nghĩ thật kỹ về bản thân mình. Từ khi anh bước vào cuộc đời cô, tuy hai người chưa bao giờ cùng với nhau nói chuyện, nhưng những tình cảm yếu đuối của cô dành cho anh, cô cảm thấy rất mệt mỏi rồi. Cô phải đi.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Ngư Ngư mặc chiếc váy màu trắng giờ đây nó bị vương những chấm đỏ,giống như những cánh hoa hồng vỡ vụn. Trái tim của cô, cũng đã tan vỡ như vậy. Lần đầu tiên cô biết yêu một người, cũng là lúc mà cô biết đau khổ. Hai người chưa bao giờ có bắt đầu, thì đâu có thể kết thúc. Chỉ có thể xem như người lạ bước vào cuộc đời nhau. Với anh, chắc anh sẽ quên cô nhanh thôi, như bao người con gái từng yêu anh. Cố nén một tiếng thở dài, cô bước ra khỏi nhà anh, không một lần nhìn lại. Cô phải đi, đi khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này. Bầu trời đêm, mù mịt như tương lai của cô. Cô biết ngày mai mặt trời rồi sẽ chiếu sáng tất cả, nhưng bóng tối trong trái tim cô, đến khi nào mới được soi sáng. Gạt nước mắt, cô không được khóc nữa, vì người đàn ông ấy, cô đã khóc rất nhiều rồi.
Màn đêm lại buông xuống, những ánh đèn đường đã được bật sáng. Bóng dáng nhỏ nhoi của cô, rời khỏi ngôi nhà như đang trốn chạy.Cô ấy đi rồi, anh biết. Trái tim anh cũng thắt lại, nhìn theo bóng trắng bé nhỏ ấy. Anh muốn xin lỗi, cô là một cô gái tốt, rồi cô sẽ tìm được người đàn ông của riêng mình. Còn anh, anh đã chêt rồi, vì người con gái ấy làm trái tim anh khô héo rồi. Từng giọt nước mắt của anh rơi xuống, đêm nay, anh cảm thấy mình thật yếu đuối.
Ngươi con gái trong tim anh có nụ cười ngây thơ và đôi mắt trong ngần. Cô ấy đã bỏ lại anh với những đau đớn và dằn vặt. Cô ấy đến bên cuộc đời anh, gỡ bỏ từng lớp mặt nạ mà anh đang đeo, từng cái, từng cái một. Nhưng đến khi tất cả lớp mắt nạ được gỡ ra hết, đó cũng là lúc anh mất cô vĩnh viễn. Anh muốn mãi mãi ở bên cạnh cô, nên anh đã giữ cô lại nơi trái tim mình,ở nơi đó, anh có thể trò chuyện cùng cô bất cứ lúc nào. Nhưng thời gian thật nghiệt ngã, cuộc sống này thật tàn nhẫn. Nó ép anh quay cùng nó, nó lôi anh bước về phía trước cho dù anh chỉ muốn dừng lại. Nụ cười của cô, ánh mắt của cô tất cả cứ mờ nhạt dần đi theo bức ảnh cuối cùng anh còn giữ. Những niềm vui, kỉ niệm, nỗi đau, anh đã không còn cảm nhận gì về nó.Anh chỉ nhớ rằng ở bên cô, anh đã rất vui vẻ, đó là khoảng thời gian rất hạnh phúc của anh. “Hạnh phúc“, nếu cô không xuất hiện, anh chẳng phải cũng đang rất hạnh phúc sao ? Chỉ là cô mang cho anh một hạnh phúc hoàn toàn khác, đầy đam mê và thú vị hơn cái hạnh phúc mà anh đang cảm nhận trước đó. Chỉ tiếc một điều, cô mãi mãi không thuộc về anh, trái tim cô hoàn toàn thuộc về người đàn ông ấy. Cô chỉ đùa giỡn với anh thôi, ngay cả câu nói cuối cùng của cô, chỉ là “Xin lỗi”. Anh không cần lời xin lỗi ấy, nhưng anh cũng chỉ có thể chấp nhận nó.

Sáng sớm hôm sau anh đến công ty, trước mặt anh là lá đơn xin thôi việc của Ngư Ngư. Có lẽ nên là như vậy, sau chuyện hôm qua, anh cũng không biết phải đối diện như thế nào với cô. Hay anh cứ giữ cô bên cạnh, coi cô là người thay thế Bình Nhi, như vậy có tàn nhẫn với cô quá không ? Anh là người ích kỉ, nhưng anh cũng không muốn lừa gạt cô và lừa gạt cả bản thân mình.
-Cốc…cốc…cốc
-Vào đi – Anh hờ hững nói
-Giám đốc, hôm qua tôi thấy anh dìu Ngư Ngư về. Giữa hai người có xảy ra chuyện gì ? Tại sao hôm nay Ngư Ngư lại gửi đơn thôi việc ? Tôi gọi điện cho cô ấy cả sáng nay nhưng điện thoại không liên lạc được. – Xử Nữ nói giọng lo lắng
-Cô ấy có ý định gì, làm sao mà tôi biết được.- Anh mệt mỏi nói.
-Vậy xin lỗi anh – xử Nữ bối rối, rồi bước nhanh ra ngoài
Anh cứ lặng lẽ nhìn đơn xin thôi việc của Ngư Ngư, không biết bao lâu sau mới ngậm ngùi thở dài đem cất vào ngăn bàn. Hôm nay bầu trời thật đẹp, giống như đôi mắt của cô, anh cứ ngắm nhìn đến ngơ ngẩn.

Đã 5 ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Ngư Ngư, Xử Nữ như bấn loạn lên. Cô đã cùng Tiểu Sư lật tung mọi ngóc ngách trong thành phố này, đều không có chút dấu vết gì, giống như Ngư Ngư đã biến thành gió mà bay đi mất. Cô còn nghĩ Ngư Ngư bị xã hội đen bắt cóc, đòi sống đòi chết, khiến Tiểu Sư phải nhờ Thiên Yết dò hỏi các băng đảng trong thành phố,vì cậu ta quen nhiều với những anh chị giang hồ. Cuối cùng vẫn không có tin tức gì.Xử Nữ cố nhớ lại lần cuối cô gặp Ngư Ngư, khi đó cô và Tiểu Sư đang nói chuyện với nhau ở sân thượng. Cô đã thấy giám đốc dìu Ngư Ngư lên xe của mình. Thực ra tối hôm đó bọn họ đã làm gì, anh ta đã làm gì Ngư Ngư.
Cô để ý, từ khi Ngư Ngư đi, anh ta lúc nào cũng ủ rũ, cáu gắt. Hình như đến tâm trạng của anh ta cũng không được tốt. Cô chắc chắn anh ta biết gì đó, anh ta đã làm điều không phải với Ngư Ngư. Cô phải gọi điện cho Tiểu Sư
-tiểu Sư, anh đang ở đâu. Tối qua bar Monight, e có chuyện muốn nói với anh.- Xử Nữ bồn chồn
-Bé cưng, anh biết rồi, em đừng quá lo lắng. Ngư Ngư cô ấy lớn rồi, không còn là con nít nữa. Cô ấy chắc không đến nỗi khong biết mình đang làm gì đâu – Sư Tử vỗ về
-Anh không hiểu Ngư Ngư bằng em, nếu không có chuyện gì lớn cô ấy không bao giờ làm như vậy đâu – Xử Nữ như sắp khóc.
-Ôi bé cưng, đừng khóc, khi nào em về, anh sẽ qua đón em – Sư Tử bối rối
Rập máy với Tiểu Sư, Xử Nữ quyết tâm đến phòng giám đốc hỏi cho rõ. Ngư Ngư có thể đi đâu được chứ. Nhà cô ấy đã trả rồi, không có chỗ ở, 1 thân một mình. Ngư Ngư đáng thương. Nghĩ đến đấy, cô mở mạnh cửa.
Khi cô bước vào, căn phòng bỗng trở nên u ám lạ thường. Mới chỉ vài ngày thôi, nhưng anh ta đã không còn giống người đàn ông mà cô biết. Đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt có vẻ gầy hơn, nhưng vẫn với cái vẻ lạnh lùng thường ngày. Không đợi anh ta lên tiếng, Xử Nữ hỏi
-Tôi biết chuyện của Ngư Ngư có liên quan đến anh. Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?.
Song Tử phớt lờ câu hỏi của Xử Nữ, vẫn chăm chú nhìn vào máy tính. Ngư Ngư, cô ấy đã lựa chọn như vậy, anh có thể làm gì. Những ngày gần đây anh có chút hối hận, có lẽ anh nên giữ cô lại. Từ khi cô ấy đi, buổi tối anh không thể ngủ được. Anh cứ liên tục mơ một giấc mơ kỳ lạ, anh mơ thấy anh đang đuổi theo Bình Nhi. Nhưng khi đuổi đến nơi, người con gái trước mắt anh lại là Ngư Ngư, cô ấy nhìn anh với ánh mắt buồn tha thiết. Anh đã làm gì thế này.
-Hiện giờ tôi đang rất bận, không muốn nói chuyện. Phiền cô ra ngoài đi – Giọng Song Tử lạnh lùng.
Xử Nữ tức giận, muốn cùng anh ta nói rõ phải trái. Nhưng nhìn bộ dạng của anh ta, cô lại cảm thấy có chút gì đó đau lòng. Xong công việc cô sẽ gặp Tiểu Sư hỏi về chuyện này. Ngư Ngư là bạn thân của cô, cô không thể cho qua như vậy được.
Hết giờ làm, cô xuống cổng công ty thì đã thấy Tiểu Sư đứng đợi ở đó. Người con trai này thật là đẹp, dưới ánh hoàng hôn, mái tóc vàng của anh như sáng rực lên, trông như 1 đám lửa nhỏ. Nếu không có chuyện của Ngư Ngư, cô sẽ cùng anh tận hưởng cảnh hoàng hôn này. Nhưng trước hết, cô phải tìm ra nguyên nhân mà Ngư Ngư bỏ đi. Cô ấy có thể đi đâu được chứ
Sư Tử đưa Xử Nữ đến một nhà hàng yên tĩnh. Xử Nữ chẳng còn hứng thú với những món ăn được mang ra. Bây giờ bất kể cái gì đưa vào miệng cô cũng chỉ có vị nhạt nhẽo. Nước mắt cứ trực trào ra khỏi hai hàng mi.
-Cưng ơi, em đừng như vậy có được không ? Nhìn em như vậy, anh cảm thấy đau lòng lắm – Sư Tử bối rối
-Em xin lỗi, nhưng Ngư Ngư cô ấy chỉ có 1 mình. Gia đình cô ấy đã ra nước ngoài hết rồi, giờ ở thành phố này, cô ấy không còn ai thân thích. Cô ấy có thể đi đâu được chứ –Xử Nữ thút thít
-Hay cô ấy về thăm gia đình, em đừng quá lo lắng – Sư Tử an ủi
-Không đâu, hôm nay em đã gọi điện hỏi 2 bác, cũng không dám nói là Ngư Ngư bị mất tích. Hai người bọn họ còn hỏi sao mấy ngày nay không thấy Ngư Ngư gọi điện về nhà.- Xử Nữ nức nở
-Em thử nghĩ lại xem, ngoài em ra cô ấy còn người bạn nào nữa không ? – Sư Tử bình tĩnh hỏi
-Em không biết, Ngư Ngư cũng rất ít bạn. Nhưng dạo này em thấy giám đốc có chút gì đó rất lạ. Lần cuối cùng em thấy Ngư Ngư, đó là lúc cô ấy đang ở trên xe anh ta. Có khi nào 2 người có chuyện gì với nhau không ? Nên…nên Ngư Ngư mới bỏ đi như vậy – Xử Nữ vẫn khóc
Sư Tử đăm chiêu. A Tử là bạn từ rất lâu của Sư Tử, 5 người bọn họ đã từng như là 5 anh em thân thiết lúc nào cũng có nhau. Nhưng từ khi người con gái ấy xuất hiện, tất cả đã thay đổi. Người thay đổi nhiều nhất, đó là Song Tử.
-Xử Nữ, anh không biết phải nói với em như thế nào. Nhưng A Tử là một người tốt, cho dù cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh tin cậu ấy sẽ không làm gì quá đáng với Ngư Ngư đâu. Thật ra trong chuyện này, có nhiều điều khó nói – Sư Tử giải thích
-Tiểu Sư, có chuyện gì anh muốn giấu em – Xư Nữ giận dỗi.
-Không phải là anh muốn giấu em, mà chuyện này cũng qua rất lâu rồi. Thôi được, anh sẽ kể cho em nghe – Sư Tử hờ hững
-“Anh với A Tử, Tiểu Thiên, Tiểu Mã và Tiểu Ngưu là những người bạn rất thân. Bọn anh đã chơi với nhau từ hồi 5 tuổi, nên rất hiểu nhau, làm gì cũng có nhau. Từ bày trò nghịch gợm đến tán tỉnh các cô gái”-Sư Tử bối rối.nhìn thấy Xử Nữ trừng mắt liền vội giải thích
-Á, cưng à.Cái này xảy ra lúc anh chưa gặp em.- Sư Tử giải
-A Tử luôn là người nổi bật nhất trong bọn anh. Cậu ấy nói chuyện rất khéo, nụ cười lại rất có sức hút. Cô gái nào nhìn thấy nụ cười của cậu ấy cũng hồn siêu phách lạc. Bọn anh thường xuyên đi với nhau đến các bữa tiệc, quán bar, tất cả nơi nào có thể chơi. Sống một cuộc sống tự do, đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của bọn anh. Cho đến khi – Sư Tử ngập ngừng nhìn Xử Nữ : -Cho đến khi có một cô gái xuất hiện, cô ấy là vị hôn thê của Tiểu Ngưu. Cô ấy tên là Bảo Bình, bọn anh gọi cô ấy là Bình Nhi
-Bình Nhi có khuôn mặt rất dễ thương, nhất là đôi mắt lúc nào cũng như cười. Nhưng cô ấy lại mang rất nhiều rắc rối đến cho bọn anh. Một lần Tiểu Ngưu dẫn cô ấy đến bar Monight để ra mắt, A Tử đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó, bọn anh không để ý lắm, bởi vì cậu ấy lúc nào cũng đùa giỡn, chẳng bao giờ chịu nghiêm chỉnh vì điều gì. Nhưng với Bình Nhi, cậu ấy lại dường như rất thật lòng. Khi ấy bọn anh 20 tuổi.- Sư Tử thở dài kể tiếp
-Tiểu Ngưu rất bận, bởi vì cậu ấy là thiếu gia của tập đoàn tài chính lớn nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận,không thể tùy ý như bọn anh. Khoảng thời gian đó, Bình Nhi và Song Tử hay đi chơi cùng nhau. Bọn anh thấy cậu ấy ít tụ tập ở những bữa tiệc, ngay cả đến bar cũng toàn đi với Bình Nhi. Dạo ấy cậu ấy khác lắm, hay cười một mình, nụ cười của cậu ấy cũng không giống trước đây. Cơ hồ giống như 1 đứa trẻ, so với trước đây lại càng đẹp hơn, bọn anh cũng đoán cậu ấy đang yêu.Nhưng Bình Nhi và Tiểu Ngưu vốn có hôn ước từ nhỏ, 2 bên gia đình đã chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đám cưới. Trước lễ cưới 1 ngày, A Tử có hẹn Bình Nhi ra để nói chuyện, cái ngày đó cũng là ngày định mệnh, thay đổi cuộc sống của tất cả bọn anh. -Sư Tử ngừng lại
-Dạo ấy bố của Tiểu Ngưu có phi vụ làm ăn, đụng đến một số thành phần xã hội đen, nên họ muốn tìm cách trả thù. Hôm ấy thấy một mình Bình Nhi ra ngoài nên họ cố ý đuổi theo, bắt Bình Nhi làm con tin, muốn trao đổi lấy Tiểu Ngưu. Bởi vì Bình Nhi là vị hôn phu của Tiểu Ngưu, mà Tiểu Ngưu mới chính là cái đích của bọn họ. A Tử đã cố thuyết phục nhưng bên nhà Tiểu Ngưu nhất quyết không đồng ý, đã gọi thêm cảnh sát đến giải quyết. Trong lúc hỗn loạn, bọn họ định trả thù bằng cách giết Tiểu Ngưu, nhưng Bình Nhi đã đỡ cho Tiểu Ngưu 1 viên đạn. Tiểu Ngưu không bị gì, nhưng Bình Nhi thì…cô ấy không sống được. Trước khi nhắm mắt, cô ấy chỉ nhìn A Tử nói “Xin lỗi”. Cậu ấy đã khóc rất nhiều, đấy là lần đầu tiên bọn anh thấy A Tử khóc như vậy, hệt như một đứa trẻ mất mẹ vậy. Cậu ấy liên tục chỉ trích Tiểu Ngưu, nói rằng vì Tiểu Ngưu nên Bình Nhi mới chết. Cậu ấy nói rất nhiều, nói rất nhiều,lúc đấy bọn anh mới biết A Tử yêu Bình Nhi. – Sư Tử nén thở dài
-Từ lúc Bình Nhi chết, A Tử thay đổi rất nhiều. Bọn anh không còn thấy cậu ấy cười nữa, những bữa tiệc, quán bar cũng không thấy cậu ấy ghé qua. Tưởng chừng như cậu ấy đã biến đổi thành một người khác, lạnh lùng hơn, không lâu sau đó thì cậu ấy sang Mỹ du học.Trước khi đi, cậu ấy chỉ bảo Bình Nhi chết, cậu ấy cũng chết rồi, bọn anh đã rất lo lắng, vẫn mong rằng thời gian sẽ giúp cậu ấy quên. Nhưng đã 5 năm rồi, dường như cậu ấy vẫn chưa quên được Bình Nhi .- Sư Tử cúi đầu.
Xử Nữ nãy giờ lắng nghe rất chăm chú, thì ra giám đốc lại là người đáng thương như vậy. Anh ta lúc đầu cũng là người rất vui vẻ, hoạt bát, lại vì quá yêu một người mà biến thành như vậy. Thảo nào lần đầu tiên gặp Song Tử, cô thấy anh ta rất lạ. Nụ cười lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ, nhưng đôi mắt lại hờ hững, giống như anh ta đang đeo một lớp mặt nạ vậy. Nhưng dù sao, cô đoán chắc chuyện của Ngư Ngư có liên quan đến anh ta.
-Tiểu Sư, đi chúng ta đến Monight, e muốn tìm Song Tử – Xử Nữ quả quyết.
-Cưng à, em tìm cậu ấy được gì đâu, cậu ấy sẽ không nói gì vơi em đâu – Sư Tử gạt đi
-Vậy anh có đi không ? Anh không đi, một mình em đi – Xử Nữ gạt ghế đứng dậy
-Cưng à, để anh đi cùng em – Sư Tử vội vàng.
Bar Monight, vẫn ánh đèn nhấp nháy, vẫn những bài hát sôi động, vẫn rất nhiều người, tưởng rằng như bầu trời có sụp đổ, thì ở nơi đây vẫn là nơi náo động nhất. Anh ngồi một mình trong góc tối, uống rượu để giải sầu. Những người phụ nữ cứ đi qua, họ cười với anh, nhưng không giám lại gần. Trên người anh toát ra một luồng khí lạnh đến nỗi tưởng chừng như ai ở gần anh 1m đều lập tức có thể đóng băng. Anh muốn say, nhưng càng uống lại càng thấy mình tỉnh táo. Trái tim của anh sắp không chiu nổi nữa rồi, một ngày nào đó, nếu nó vỡ vụn anh sẽ như thế nào đây. Anh sẽ chết chứ, nếu chết anh có thể gặp lại cô ấy không ? Lúc nào anh cũng tự hỏi bản thân mình, nếu anh chết liệu rằng cô ấy có đang chờ anh không ?
-Cậu cũng ở đây à – Thiên Yết lạnh lùng ngồi xuống.
-Tiểu Yết, cậu đến đúng lúc lắm, ở đây uống rượu với mình – Song Tử cười nói
-Dạo này cậu sao vậy, mình thấy cậu không tốt lắm – Thiên Yết hơi hờ hững
-Tốt à, mình đã bao giờ có tâm trạng tốt đâu. Cho dù là tốt với không tốt, cuối cùng vẫn là như nhau thôi – Song Tử cười châm biếm.
-Song Tử, anh nói cho tôi, anh đã làm gì Ngư Ngư, giờ cô ấy đang ở đâu – Xử Nữ từ đâu xuất hiện lớn tiếng
Nụ cười của Song Tử thu lại, ánh nhìn có chút lạnh lẽo, nhưng cuối cùng không nói gì cả chỉ chăm chú uống rượu.
-Cưng à, em đừng làm như vậy được không ? Mọi người đang nhìn mà, ngồi xuống từ từ nói chuyện – Sư Tử vỗ về
-Em không có lý do gì phải ngồi với anh ta. Anh ta đã làm gì khiến cho Ngư Ngư bỏ đi, cậu ấy chắc phải gặp chuyện gì khủng khiếp lắm nên mới làm như vậy – Xử Nữ như sắp khóc
-Anh biết rồi cưng à, nhưng hiện giờ A Tử cậu ấy cũng đâu thể biết Ngư Ngư đi đâu. Em là bạn thân nhất của cô ấy, em còn không biết thì làm sao mà cậu ấy biết được – Sử Tử an ủi. Nghe anh, hãy từ từ đi. Có thể cô ấy đi đâu đó cho khuây khỏa, một thời gian sẽ về thôi. Biết đâu ngày mai cô ấy lại gọi điện cho em thì sao. Nghe lời anh, đừng khóc nữa.
-Nhưng…- Xử Nữ còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của Sư Tử lại thôi. Quay sang nói với Song Tử : - Tôi không biết giữa anh và cô ấy xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tôi biết được chuyện cô ấy bỏ đi có liên quan đến anh, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
Khi Sư Tử đỡ cô rời khỏi bar Monight, Xử Nữ vẫn còn khóc. Nhìn những dòng xe chạy ngang dọc vội vã,Xử Nữ không thể kìm được nước mắt,” Ngư Ngư, cậu đang ở đâu ?”
Ở 1 nơi nào đó biển đêm âm u và lạnh lẽo, từng con sóng cứ vỗ vào bờ ì oạp. Có một người con gái đang đứng trước biển, nhìn về một nơi xa xăm nhất. Cô đã ở đây bao lâu rồi, cô cũng không nhớ rõ. Hiện giờ cô chỉ muốn yên tĩnh để suy nghĩ về những chuyện đã qua. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy bế tắc, cô muốn rời xa người đàn ông ấy, nhưng lúc này đây, cô lại nhớ anh đến quặn lòng. Những tình cảm giằng xé trái tim cô, chưa bao giờ cô cảm thấy yếu đuối và bất lực như thế này.
Cái đêm bước ra khỏi nhà anh, cô chỉ nghĩ rằng phải đi, cuối cùng lại không biết là đi đâu. Cô đã định sang Pháp, nơi bố mẹ cô đang sống, họ muốn cô qua bên ấy sống cùng họ. Nhưng không hiểu sao, cô vẫn cứ lưu luyến thành phố này, không nỡ rời đi. Tuy không thể gặp lại anh, không thể ngắm nhìn anh, nhưng có thể cùng anh ngắm nhìn 1 bầu trời, cùng hít thở bầu không khí giống nhau, cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Cô định vài ngày nữa sẽ báo cho Xử Nữ, đã lâu như vậy không liên lạc với cô ấy, chắc cô ấy đang rất lo lắng cho cô. Lòng lắng xuống, yên lặng nghe tiếng gió, cô cũng đang tự hỏi :”anh có lo lắng cho cô không ?”

---------- Post added at 11:12 PM ---------- Previous post was at 11:11 PM ----------

Cháp 10 :

Trong bar Monight tiếng nhạc vẫn chát chúa, anh ngồi thẫn thờ, đôi mắt cứ nhìn về phía trước, nhưng không biết là đang nhìn về đâu. Anh say, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Anh muốn uống nữa, cứ uống, uống đến chết luôn cũng được. Cuộc sống này còn gì để anh phải lưu luyến đâu. Anh mệt mỏi quá rồi. Từ khi cô ấy ra đi, anh sống rất mệt mỏi rồi. Đưa cốc rượu lên miệng định uống cạn, nhưng có một bàn tay giật mạnh lấy ly rượu của anh khiến nó rơi xuống vỡ nát. Anh muốn điên lên, nắm lấy cổ áo của Thiên Yết.
-Tiểu Thiên cậu muốn làm gì – Giọng anh gằn lên từng tiếng.
Thiên Yết nhìn người bạn của mình. Từ khi Bình Nhi chết, cậu ta chẳng còn là người nữa. Từng ngày cứ vật vờ , dằn vặt mình. Thiên Yết giận Bình Nhi, vì cô ta mà 2 người bạn thân của anh, 1 người thay đổi hoàn toàn, còn 1 người càng ngày càng khép kín. Cậu ta muốn gì, cậu ta muốn chết đến vậy sao, vậy thì chết đi.
-Cậu muốn chết đến vậy sao ? Vậy thì đi chết đi, mình cũng không ngăn lại đâu. Cậu thử nhìn lại bản thân cậu đi, suốt 5 năm nay cậu sống như cái xác, lớp mặt nạ cậu đeo không biết đã dày lên bao nhiêu tầng. Nhưng mình nói cho cậu biết, Bình Nhi không yêu cậu đâu, dù cậu có chết, cô ấy cũng chẳng thể sống lại – Thiên Yết vẫn giọng lạnh lùng : - Cậu muốn giữ lại cái gì của cô ta, yêu cũng yêu rồi, không phải cậu đã bày tỏ với cô ta rồi sao ? Cuối cùng cô ta cũng không đi theo cậu. Cậu muốn giả sống giả chết để làm đau khổ mọi người xung quanh cậu đến bao giờ ? Cậu muốn dằn vặt Tiểu Ngưu và đày đọa bản thân đến bao giờ ?
Những kìm nén bao nhiêu năm của Thiên Yết đến lúc này đây không thể chịu đựng được nữa. Anh gỡ tay Song Tử ra, tặng cho Song Tử một cú đấm thật mạnh, khiến Song Tử loạng choạng ngã ra sàn.
-Chúng ta chưa bao giờ đánh nhau, nhưng cú đấm này, mình dành cho cậu với tư cách là một người bạn. Mình không thế cứ đứng nhìn cậu chìm trong bùn lấy ấy mãi được. Bình Nhi cô ấy chết đã 5 năm rồi, cậu hãy để cô ấy yên nghỉ đi – Thiên Yết vẫn lạnh lùng
Trước khi bỏ đi, anh quay lại nói với Song Tử 1 câu cuối
-A Tử, mình không biết cậu và Ngư Ngư có chuyện gì, nhưng cậu đừng làm tổn thương cô gái ấy. Cô ấy là người tốt. Ngưng một lúc Thiên Yết vẫn lạnh lùng nói : “Và cô ấy yêu cậu”. Rồi quay lưng bỏ đi
Cú đấm khi nãy của Thiên Yết tạo nên 1 cảnh hỗn loạn trong Monight, mọi người tò mò không biết vì lý do gì mà 2 anh chàng đẹp trai này đánh nhau. Song Tử ngượng đứng dậy, nước mắt cứ thế mà rơi xuống không ngừng. Anh hận cô, anh muốn hận cô, nhưng anh càng hận bản thân mình, tại sao lại yêu cô nhiều như vậy. Phụ nữ vây quanh anh không thiếu, chỉ cần anh nói 1 tiếng, không biết sẽ có được bao nhiêu người. Nhưng tại sao anh lại cứ yêu cô mê muội như vậy, có phải vì cô đã nói rằng không yêu anh. Nếu không yêu anh, tại sao cô lại ở bên cạnh anh, tại sao cô lại làm anh cười vui vẻ như vậy, tại sao ???
Rời khỏi Moight, anh lái xe như điên, anh muốn đến một nơi, anh cần phải đến 1 nơi. Đó là bờ biển nơi 5 năm trước anh đã hẹn cô. Hôm ấy cô mặc một chiếc váy màu trắng, anh chẳng thể nào quên được.
*backflash*
-Bình Nhi, hãy đi cùng anh – Song Tử cười dịu dàng.
-A Tử, xin lỗi anh – Bảo Bình bối rối quay người bỏ đi.
Anh đã đứng đó rất lâu, cứ mãi nhìn theo bóng cô đến khi chiếc bóng đó biến mất. Anh đã rất ân hận, lúc ấy anh nên giữ cô lại, lúc đó anh nên giữ cô thật chặt.
*endflash*
Bóng đêm bao chùm ký ức của anh, nhưng trước mặt anh là một cô gái mặc váy trắng. Dưới ánh trăng, cô ấy như mở ảo, có phải là anh đang mơ không ? Anh gọi khẽ :
-Bình Nhi
Người con gái đó quay mặt lại, nhìn thấy anh cô ấy có chút bối rối, quay người định chạy trốn.
Không phải lúc này, anh phải giữ cô lại, anh sẽ không cho cô đi đâu nữa. Anh đuổi theo, kéo cô vào lồng ngực của mình. Mùi u hương thoang thoảng quen thuộc, đè cô xuống bãi cát, anh bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt nóng bỏng của anh rơi xuống mặt cô lại thành muôn ngàn mũi dao sắc ngon đâm vào tim cô. Anh cúi xuống hôn cô, hôn đến quay cuồng, hôn đến khi đầu óc trở nên mê muội đi, hôn đến khi anh chẳng còn biết gì nữa.
Khi anh mở mắt ra, đã là sáng hôm sau. Đầu anh đau bị ai đánh, cảm giác mệt mỏi không thể tả. Hôm qua anh lại mơ giấc mơ đó. Anh đến bãi biển ấy, anh đã thấy Bình Nhi, cô ấy chạy khỏi anh, đến khi anh bắt được cô, người trước mặt anh lại là Ngư Ngư. “Tại sao lại như vậy”- Anh khẽ thì thầm.
Bất chợt anh nhận ra, tay anh đang nắm một thứ gì đó mềm mại, ấm áp, khiến cho anh không nỡ buông. Quay sang bên cạnh, anh nhìn thấy Ngư Ngư đang say ngủ, vậy chuyện hôm qua không phải là một giấc mơ. Anh cười nhẹ, khi ngủ khuôn mặt cô thật yên bình, đôi môi cong lên cứ như đang cười. So với lần cuối cùng anh gặp cô đã gầy đi nhiều, khẽ gạt những lọn tóc che đi khuôn mặt cô, tự nhiên anh không nhịn được cười.
Cô nhíu mày tỉnh dậy, đôi mắt trong veo hướng nhìn anh. Khi anh nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim anh tự nhiên lại đập từng nhịp thật mạnh mẽ. Anh có thể cảm nhận được từng nhịp đập hỗn loạn của nó, “cảm giác này là gì ?” anh cố gắng nén trong lòng.
Cô bất giác cố thoát khỏi bàn tay anh, nhưng nó cứ nắm chặt như không muốn buông. Hôm qua gặp anh uống rượu say lại bất ngờ đến nơi đó,anh tưởng cô là người con gái ấy. Cô đã cố gắng thoát khỏi anh, lại bị anh bắt được, cứ thế điên cuồng hôn. Đến lúc thấy anh không cử động nữa, mới biết là anh ngủ mất rồi. Tay anh cứ nắm chặt lấy tay cô, gỡ thế nào cũng không được, cô đành phải dìu anh về khách sạn, giữa đường không biết ngã bao nhiêu lần, vậy mà anh vẫn ngủ như chết. Anh vừa nặng, vừa cao làm cô vất vả lắm mới kéo anh đến khách sạn. Tính để anh ngủ rồi lẳng lặng bỏ đi, ai ngờ gỡ mãi tay anh cũng không buông. Cô đánh anh, véo anh thế nào cũng không chịu thả ra, đành bất lực ngồi cạnh anh rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Cô đứng dậy, cố giằng thật mạnh. Cô không phải là người con gái ấy, anh muốn giữ cô làm gì, hay anh còn chưa tỉnh. Nhưng bất ngờ anh kéo mạnh cô về ngả về phía người anh. Cô nằm trên người anh, nghe rõ thấy tiếng tim anh đập rất mạnh, hơi thở của anh lướt qua mặt cô nóng bừng. Cô xấu hổ, đẩy anh ra, nhưng vòng tay của anh ôm cô thật chặt, cô càng vùng vẫy thì anh lại càng giữ chặt hơn. Đến khi mệt, cô chẳng còn đủ sức vẫy vùng nữa, cô bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống ngực anh, thấm vào da thịt, len lỏi vào tận trái tim anh. Vòng tay anh lỏng ra, cử động nhẹ một cái đem cô đặt dưới thân thể mình. Cứ thế hôn lên mắt cô, hôn đến khi cô không còn khóc nữa, anh mới dịu dàng tìm đến môi cô, đặt nhẹ lên nó một nụ hôn. Đầu tiên nụ hôn ấy chỉ như thoảng qua, xong càng lúc càng dồn dập, đến khi cô không thể thở nổi, anh mới tha môi cô, nhưng nụ hôn của anh vẫn không dứt, cứ chầm chậm hôn đến tận cùng.
Khi cô thức dậy đã gần tối, cảm giác thân mình ê ẩm. Cô đang làm gì thế này ? Chẳng phải cô đã quyết định rời xa anh rồi sao, vậy mà khi nhìn thấy anh, cô lại không nỡ, lại cùng anh làm những chuyện như vậy. Vòng tay anh vẫn ôm cô, thật ấm áp. Thực sự cô không muốn rời xa vòng tay này, nước mắt cô lại bắt đầu rơi. Tâm hồn cô mỏng manh, nhưng hết lần này đến lần khác bị anh vô tình ném vỡ. Nếu cô còn cố chấp ở lại bên cạnh anh, một lúc nào đó, cô cũng sẽ vỡ vụn như vậy. Cô cựa mình định đi, nhưng lại bị vòng tay anh giữ lại. Hơi thở đều đều, nóng bừng phả vào lưng cô. Anh dụi đầu vào mái tóc của cô, vòng tay ôm càng chặt như muốn tìm chút hơi ấm. Rất lâu sau mới khẽ nói giọng mỏi mệt.
-Đừng đi.
Hai người cứ nằm như vậy không biết là bao lâu, cũng không hề nói với nhau thêm lời nào. Cho đến khi bụng cô phát ra những âm thanh kỳ lạ.
-Otttttt
Mặt cô nóng bừng, là cô đang đói nha, từ sáng đến giờ chưa được ăn gì, lại còn cùng anh mây mưa như vậy tốn rất nhiều sức. Xấu hổ muốn chết, cô úp mặt vào gối mong kiếm được chỗ nào trốn, thật mất mặt.
Anh đang nằm yên, bỗng nghe tiếng bụng cô kêu, còn thấy những cử chỉ xấu hổ của cô, bất giác cười lớn. Tiếng cười ròn tan của anh vang vọng trong căn phòng, làm mặt cô ngày càng đỏ. Anh giễu cợt cô, khiến cô càng giận, quay lại véo anh một cái.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nụ cười của anh cũng ngưng lại, bất giác môi cong lên nở một nụ cười bí hiểm, sau đó tiến đến môi cô định hôn. Cô nghiêng đầu, tránh nụ hôn của anh, làm anh hôn trượt. Khẽ cau mày, lại một lần nữa vẫn trượt. Anh không chịu buông tha, đè lên người cô, còn giữ chặt 2 tay không cho cô làm loạn. Cô giả vờ dùng ánh mắt giận dỗi nhìn anh, nhưng khi thấy nụ cười quyến rũ của anh, cô lại bất giác mềm lòng. Ai bảo nụ cười đó làm cô bị mê hoặc, đành để anh triền miên hôn, hôn đến toàn thân cô mềm nhũn, những ngón tay của 2 người cứ thế đan chặt vào nhau.
Nhưng bụng cô không tuân theo lý trí của cô, trong lúc 2 người đang dây dưa hôn, thì nó lại phát ra tiếng kêu :
-ọc…ọc.
Anh đang hôn cô, nghe thấy âm thanh ấy cũng không nhịn nổi, cười lớn. Cô mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lấy cái gối ném về phía anh, anh tránh được mặt sát lại gần cô nói khẽ :
-Em chuẩn bị đi, anh đưa em đi ăn. Chuyện kia đến khi đi ăn về làm tiếp cũng được – Không nhịn được cười lớn
Cô mặt càng đỏ, 2 mắt lườm anh. Đến khi phát hiện ánh mắt anh cứ nhìn xuống phía dưới, thì cô mới phát hiện trên người không mặc gì, liền trốn vào chăn. Chỉ để hở 2 mắt nhìn anh giận dỗi, anh đúng là đồ biến thái mà.
Nhìn thấy cử chỉ xấu hổ của cô, anh cố nhịn cười,trên người cô, có chỗ nào anh chưa thấy qua đâu, anh nheo mắt. Cô biết là trong đầu xấu xa của anh đang nghĩ gì, giơ chân đạp anh. Anh lườm cô 1 cái xong đứng dậy thản nhiên đi vào nhà tắm. Cô chết cứng người, anh còn chưa mặc quần nha (ảnh thích nude vì môi trường mà).
Cô mặc đồ xong, thì có tiếng anh gọi trong nhà tắm.
-Đưa anh bộ quần áo được không ?
Cô rón rén cầm quần áo của anh đưa qua khe cửa, chỉ đợi có thế, anh lôi cô vào theo. Nước trong vòi sen bắn hết lên người cô, chiếc váy cô mặc bị dính nước giờ trở nên trong suốt. Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, vội lấy tay che mắt của anh lại.
-Không được nhìn – Giọng cô giận dỗi
Môi anh cong lên thành nụ cười quyến rũ, kệ cho cô bịt mắt, kéo thân thể của cô lại gần, xác định vị trí môi cô định hôn. Nhưng cô tránh được, 1 lần, 2 lần đều bị trượt, anh đành phải bắt lấy cái tay nghịch ngọm này. Hai người lại bắt đầu một màn mây mưa bịn rịn trong nhà tắm.
Đợi đến khi tắm xong, cô mới phát hiện quần áo của 2 người đã ướt hết, mà đó lại là bộ quần áo duy nhất của anh và cô. Thế này thì làm sao có thể ra ngoài ăn được, anh đành gọi khách sạn mang đồ ăn lên phòng. Trong phòng ngủ, cô ôm lấy cái chăn mắt nhìn anh giận dỗi. Tại anh bày trò nghịch ngợm nên giờ cô không có quần áo để mặc, anh thì chỉ quấn mỗi cái khăn trên người, ngang nhiên đi lại trong phòng. Quần áo cũng đưa cho người ta giặt ủi, chắc vài tiếng là lấy được, nhưng anh lại nói không phải phiền, sáng mai hãy mang qua. Làm cô không thể nói được lời nào. Biết anh biến thái như vậy, cô đã chẳng thèm để mắt đến anh, để bây giờ phải chịu khổ như thế này.
Có tiếng chuông cửa, chắc người phục vụ mang thức ăn đến, cô ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng đã muốn biểu tình réo liên hồi. Anh ra ngoài mở cửa, 1 lúc sau mới trở vào. Thấy cô vẫn đang làm mặt giận quấn chăn ngồi trên giường, anh lại gần xum xoe.
-Ngư Ngư, ra ăn cơm thôi – giọng anh thì thầm : - Nếu em muốn ăn trên giường thì để anh mang vào cho em.
Nhìn cái mặt biến thái của anh, là cô biết anh không nghĩ được chuyện tốt, lập tức đỏ mặt. Cô bước xuống giường, toàn thân vẫn còn ê ẩm (hoạt động quá sức mà ), vấp phải cái chăn suýt nữa thì ngã. Anh giữ được cô, thuận đà ôm cả chăn cả cô bế ra ngoài phòng khách.
Mang cô đến ghế sofa, cũng không đặt cô xuống, lại trực tiếp đặt cô lên đùi anh, miệng cười cười.
-Ngư Ngư, em muốn ăn món nào – Anh nói dịu dàng
Nhìn bao nhiêu đồ ăn trên bàn, cô có chút vui vẻ liền chỉ. : -Món này đi
Anh cẩn thận gắp món ăn đưa đến miệng cô, cô đành phải mở miệng để anh đút, mặt càng ngày càng đỏ.
-Ngư Ngư, ăn thêm món này đi – giọng anh vui vẻ
Cô tiện lấy tay bốc một món đưa đến miệng anh, anh mở miệng đón lấy thức ăn của cô, khẽ cắn nhẹ vào đầu ngon tay cô, thuận thế còn hôn lên môi cô, cười nói :
-Thức ăn hơi nhạt, anh cần chút gia vị.
Cô lườm anh, mặt đỏ bừng.
Hai người ăn hết thức ăn trên bàn, anh mới quay sang hỏi cô :
-Em muốn xem phim không ?
Ngư Ngư chỉ khẽ gật đầu.
Ngồi lâu trong lòng anh như vậy, cô thấy hơi ngại, cựa quậy định thoát, nhưng lại bị anh ôm chặt. Nhìn cô bằng ánh mắt biến thái nói :
-Ngư Ngư, có phải em ăn no rồi, giờ muốn tập thể dục chút phải không ?
Nghe xong những lời đó, Ngư Ngư măt đỏ bừng chỉ còn nước im lặng, cũng không dám cựa quậy gì nữa.
Mới xem được nửa tập phim, cô đã buồn ngủ, mắt díp lại.đúng là ”căng da bụng, trùng da mắt mà”, cứ thế này, chẳng mấy chốc cô biến thành heo mất.
Anh cứ ngồi xem phim, được một lúc không thấy cô cựa quậy gì, hơi thở đều đều. Cúi xuống thì thấy cô đã ngủ rồi. Anh hôn nhẹ lên môi cô khẽ mỉm cười, ôm cô vào phòng ngủ.