*8 năm sau*
-Nhận lấy này, đồ tự cao – Cô nàng đạo tặc vừa nói vừa phóng chiếc phi đao của mình về phía đối thủ - Em trai, ẩn thân, kích độc hắn.
-Được rồi chị – Tên đạo tặc còn lại thoắt cái biến mất.
-Aha, bọn sinh đôi đáng ghét, đừng mong có thế qua mặt được tha, các ngươi quên ta là cung thủ sao? – Tên cung thủ mặc chiếc áo da màu xanh lá đắc chí, rút cung ra, nhắm thẳng vào khoảng không trước mặt.
-Em trai, cẩn thậnnnnnnnnnnnnnnnnnnn – Nữ đạo tặc la lên đau đớn.
-*A* đau đấy, nhưng ngươi xem lại mình đi – Tên đạo tặc còn lại dù bị mũi tên sượt qua cánh tay phải, nhưng dường như, hắn đã kịp sát thương đối thủ của mình.
-Sao? Không thể thế được, ta không thua…được…a… - Tên cung thủ ngã quỵ xuống đau đớn, mặt hắn tái mét vì độc tố đang di chuyển khắp người hắn.
-Grace! Chữa trị cho Ed, ngay! – Anh chàng đang cầm cây thương to tướng la lên.
-Tớ biết rồi! – Vị nữ tu sĩ nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh tên cung thủ đang bị thương, giơ cây đũa thần gõ nhẹ vào người hắn, bỗng hắn từ từ mở mắt.
-Tớ…tớ thua rồi sao?
-Còn gì nữa, không biết lượng sức mình mà lại đi thách đấu bọn tớ - Hai đạo tặc gỡ bỏ chiếc mặt nạ, đó chị em sinh đôi nhà Nights.
-Nhưng hai cậu cũng hơi quá tay đó, suýt chút nữa là tớ không trị được rồi – Cô nàng nữ tu nhẹ nhàng lên tiếng.
-Thôi thôi, hôm nay tập bấy nhiêu đủ rồi, mọi người cùng về Cảng Cá thôi, cố gắng giữ sức, mai chúng ta sẽ đi Rừng Ngủ Say một chuyến. Tù Trưởng có giao cho tớ một nhiệm vụ, tớ nghĩ mình không đủ sức nhưng tớ muốn có các cậu đi cùng nên tớ đã đồng ý với ngài.
-MAI SAO? – 2 đứa sinh đôi la lên – KHÔNG ĐƯỢC, MAI CHÚA TỂ CÓ LỆNH TRIỆU HỒI BỌN TỚ RỒI!.
-Tiếc thế, thôi các cậu cứ làm việc riêng, dù gì Chúa Tể Bóng Đêm cũng quan trọng hơn mà, để 3 bọn tớ đi được rồi – Eddy lên tiếng.
-Ừ, các cậu cứ đi làm việc riêng đi, có Grace đây thì chắc cũng đủ rồi – Bobby cũng đáp lại.
-Xin lỗi các cậu nhé – Kate và Nape lại cùng đồng thanh, phải thừa nhận rằng, chị em họ rất ăn ý với nhau, tới nỗi bắt nạt người khác cũng vậy.
Cả bọn gật gù rồi cùng về căn nhà nghỉ mát ở phía Đông Cảng Cá của nhà Nights, mà bây giờ là nới chiếm đống của Bộ 5 Thám Hiểm rồi.
Kể về chuyện đã xảy ra trong 8 năm thì nôm na thế này:
Mấy đứa trẻ chơi với nhau mấy năm trời, lên 10 tuổi, cả 5 cùng quyết định sẽ cùng nhau đến Đảo Mạo Hiểm. Xong thì 5 đứa chọn căn nhà nho nhỏ của gia đình Nights để làm nơi trú ngụ. Đêm đó 5 đứa đang cắm trại và sắp xếp đồ đạc thì bỗng đâu từng đứa ngất xỉu, trong giấc mơ, có 5 vị trưởng lão đã đưa ra cho bọn trẻ 5 lựa chọn cho bản thân mình, không biết bọn nó đã quyết định như thế nào mà sáng dậy mỗi đứa ở mỗi nơi lạ lẫm khác nhau. Kể ra mới biết bọn nó đã được chọn để huấn luyện thành những chiến binh ở xứ Nấm, Bobby đã chọn làm Thương Thủ (Một nhánh trong hội Chiến Sĩ), Eddy biết bản thân mình chỉ giỏi mỗi cái nhạy bén nên đã chọn làm Cung Thủ, Grace vì sự thông minh và hiền dịu vốn có nên cô đã được chính Phù Thuỷ Râu Trắng lựa chọn làm Tu Sĩ (Một nhánh của hội Phù Thuỷ), còn Chị em nhà Night, nhờ sự nhanh nhẹn vốn có, và cả sự tinh ranh “nhà nghề” của hai đứa trẻ chuyên quậy phá nên đã dễ dàng vượt qua thử thách của ngài Daniel, hay thường được gọi là Chúa Tể Bóng Đêm. Cuối cùng thì Nape đã chọn làm một đạo tặc chuyên sử dụng dao găm còn Katie thì chọn phi tiêu làm vũ khí, theo yểm trợ cậu em của mình.
Rồi năm này qua năm khác, 5 đưa trẻ chăm chỉ luyện tập và đến năm 16 tuổi, cả bọn đều là một trong những cá thể mạnh nhất nhì của từng binh đoàn.
***
-Nè Ed, cậu xử mấy con Nấm Bào Tử đó đi – Bobby kêu bạn mình.
-Ok, để tớ.
Ed nhào tới, vừa sực vương cung thì “đoàng”, 5 con quái vật Nấm Bào Tử trước mặt 3 người bạn bị tiêu diệt. Khi Ed và Bob trố mắt nhìn nhau thì Grace la lên:
-Ai đó, ra đây đi!
Từ phía xa xa trước mặt, một bóng đen tiến tới. Đó là một cậu thanh niên chạc tuổi Grace, mái tóc đen tuyền thần bí, trên cái mái tóc hoàn hảo đó có buộc một chiếc khăn in hình đâu lâu, cậu thanh niên mặc một bộ đồ kiểu cướp biển màu xanh nhạt, tay cầm khẩu súng mạ vàng còn bốc khói.
-Ngươi là ai thế? – Bobby thoáng ngạc nhiên chuyển sang dè chừng.
-Làm gì căng thế anh bạn – Cậu thanh niên ấy nhào tới Bob, nâng cằm cậu lên.
-Buông ra, ngươi làm cái quá gì thế? – Bobby hất tay cậu ta ra xa, lùi lại, hỏi.
-Chỉ là chào hỏi thôi mà!
-Ta hỏi ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi là ai?
-À há, quên giới thiệu, ta là Jake, Jacob Simpson, 18 tuổi, ta là một Hải Tặc, có gì đặc biết không?
-Ngươi đến đây có ý đồ gì?
-À, chỉ là thấy phía trước hơi náo nhiệt nên tới xem thôi, nào ngờ lại có một cậu chiến binh đáng yêu thế này chứ! – Jake nhoẻn miệng cười.
-Ngươi nói…ngươi nói gì thế? Ta không có “đáng yêu”! – Bobby chợt đỏ mặt, lùi lại.
-Haha, xem kìa, thế nói không đáng yêu cơ đấy!
Bobby càng ngượng hơn. Grace và Ed nãy giờ chứng kiến câu chuyện chợt xanh mặt, thấy bạn mình gặp nguy, Grace đến gỡ rối.
-Bọn em là Grace – Bobby – Eddy, cả thảy đều 16 tuổi – Grace vừa nói vừa chỉ tay về phía Bob và Ed.
-Ra thế, vậy phải gọi ta bằng anh đấy nhóc – Jake chẳng thèm nhìn mặt Grace, chỉ sực tiến đến Bob.
-Anh cái con khỉ! Ngươi mà động đến ta thì đừng có trách! – Bob tức tía tai, nghĩ gì mà lại kêu một chiến binh mạnh mẽ như Bob gọi hắn bằng anh chứ, tên đểu cán.
-Hề hề, anh đùa tí thôi! Mấy đứa đến đây làm gì thế? – Jake nói rồi nhìn qua Grace.
-À, Tù Trưởng của Bob đây có nhờ bọn em đến Rừng Ngủ Say để lấy ít thảo dượt về cho con gái ông ấy pha chế thuốc đó mà! – Grace nhanh nhảu trả lời.
-Vậy có cần anh giúp không? Cảng Nautilus của anh cạnh đây thôi nên anh rành khu vực này lắm!
-CẢNG NAUTILUS? – Cả 3 người bạn đồng thanh ngạc nhiên.
-Đúng rồi! Các em chưa nghe truyền thuyết con cá voi mắc cạn ở bờ Đông đảo à?
-Có chứ anh, nhưng em tưởng…lâu lắm rồi nên con cá voi đó cũng phải chết, hoặc bơi đi rồi chứ. Với cả, khu vực đó giờ gần như chìm vào quên lãng rồi – Eddy “thông thái” nhảy xổ vào.
-Vậy để anh nói cho các em nghe, thật ra con cá voi đó là tàu Nautilus đã được các Hải Tặc truyền thuyết đóng thành, sở dĩ hình con cá voi là để ẩn thân khỏi tầm mắt của Black Mage. Tàu Nautilus cứ du hành khắp các bờ biển thì bỗng một đêm, nó mắc cạn vào một hòn đảo lạ, trong lúc vô vọng để đẩy nó ra khỏi đất liền, Thuyền Trưởng đã tuyên bố rằng Nautilus sẽ không đi đâu nữa, vì đó là định mệnh. Và kỳ lạ là từ lúc đó, pháp thuật của ai đó cũng bao trùm lên Nautilus, trở thành một trong những khu vực phong ấn của Đảo Mạo Hiểm. Cứ không lâu, Thuyền Trưởng lại tuyển được một người vào binh đoàn của bọn anh. Sau trận chiến với Black Mage, ngài đã qua đời, để lại Nautilus với sự tiếc nuối vô bờ, các Hải Tặc trung thành nhất của ngài đã chọn ra được một người thuyền trưởng mới, đó là Nữ Thuyền Trưởng, và cô ấy đã dẫn dắt đoàn Hải Tặc đến nay.
-Oa, hay quá, đến giờ em mới biết – Eddy tròn mắt, còn gì hấp dẫn với cậu hơn là những chuyện này chứ.
-À thôi nói chuyện đủ rồi, làm nhiệm vụ nào các cậu…Còn ngươi…anh…muốn làm gì thì làm đi – Bobby nói đến đó chợt ấp úng.
-Muốn nhờ anh giúp cứ nói, làm gì phải ấp úng thế kia, haha – Jake cười lớn rồi nhào tới, xoa đầu Bob.
-Nè, tránh ra, tôi không phải con nít – Bobby tức tối đẩy Jake ra.
-Hahahaha – Cả Grace – Ed và Jake đồng thanh cười lớn.
-Các người quá đáng lắm – Bobby hậm hực nhìn họ rồi nói.
***
-Có biết lý do tại sao tôi triệu hồi hai người đến đây hôm nay không? – Con người bí ẩn đang treo mình trên cao lên tiếng.
-Dạ không, thưa Chúa Tể - Cặp sinh đôi đồng thanh.
-Ta muốn có tướng hậu cần, và chỉ một trong hai người có thể làm điều đó!
-Vậy ngài hãy để em trai tôi làm, nó mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn tôi – Cô gái lên tiếng.
-KHÔNG! Ngài hãy để chị tôi làm, chị ấy quả cảm và quan sát tốt hơn! – Cậu bé còn lại lên tiếng phản đối.
-Trật tự nào, ta muốn hai người đấu với nhau. MỘT MẤT MỘT CÒN!
-MỘT MẤT MỘT CÒN, KHÔNG, CHÚNG TÔI KHÔNG LÀM THẾ ĐÂU – Cặp sinh đôi đồng thanh.
-Nếu hai người không đấu, ta sẽ giết hai người – Tên Chúa Tể nghiến răng.
-Chúng tôi chấp nhận chết, tuyệt đối không đánh nhau…Aaaaaaa
Cặp sinh đôi vừa dứt tiếng thì cảm giác có ngọn gió lướt qua mình, Chúa Tể đang cằm hai cây dao găm, đặt vào cổ cả hai. Phần da thịt chạm vào lưỡi dao bị trầy xướt, máu chảy ra.
-Ta hỏi lại, có đấu với nhau hay không?
- Không ạ! – Cả hai bặm môi, bật khóc vì đã biết trước số phận của mình.
Đối với Kate và Nape, khoảnh khắc đó thật đen tối và bất tận, vì từ nhỏ, hai đứa trẻ đã được chiều chuộng, có biết đâu rằng một ngày nào đó lại vướng vào tình muốn như thế này…
-Hahahaha…Hahahaha…tốt lắm, quả là ta đã không chọn lầm người mà! Từ hôm nay, hai ngươi sẽ là hậu cần của ta, công việc sẽ khó khăn lắm, đừng làm ta thất vọng, những chiến binh trẻ tuổi ạ! Về đi!
-Vâng thưa Chúa Tể.
Vừa dứt câu thì vị Chúa Tể bay vút lên cao, treo người như cũ, để lại chị em nhà Nights nhìn nhau vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, hạnh phúc vì đã không bị giết, hạnh phúc vì được là chị em của nhau và hạnh phúc vì được vị Chúa Tể tin tưởng.
***
-Chúng ta trở lại Xứ Nấm Lùn rồi thưa nữ thần – Người con trai có mái tóc màu xanh trời nhạt, mắt đeo cặp kính nhìn là biết ngay một người rất thông thái.
-Vâng, em biết rồi anh trai, nhờ anh kêu gọi 5 vị dũng sĩ đến giúp em – Người con gái có nét đẹp tuyệt trần lên tiếng, giọng nàng như tiếng đàn vị cầm ngọt ngào lả lướt.
-Họ đã đến đây cả rồi thưa nữ thần – Người con trai ấy lại lên tiếng.
-Vâng, thưa anh trai! – Vị nữ thần dịu dàng lên tiếng – Hỡi những vị anh hùng của tôi, sau hàng trăm năm chúng ta bị phong ấn, nay đã được trở về xứ Nấm đầy yêu thương này, nhưng định mệnh vẫn chưa cho chúng ta được nghỉ, vì tôi đã nhận được tin Black Mage đang tập hợp quân đội của hắn, để chuẩn bị xâm chiếm xứ xở chúng ta một lần nữa. Nhưng tôi biết, không gì tốt hơn là một thoả thuận lâu dài, tôi chỉ mong đừng xảy ra chiến tranh, tôi chỉ mong thế giới chúng ta lại yên bình như xưa. Hôm nay tôi triệu hồi các vị là muốn các vị đào tạo cho tôi 5 chiến binh trẻ tuổi khác, để tôi có thể cử họ đến giúp đỡ những đứa trẻ cũng định mệnh đã được nhắc đến trong lời tiên tri cổ, rằng họ đã được tái sinh.
-Vâng, thưa nữ hoàng Aria, ngày mai, những Thiên Nga mới sẽ diện kiến người – Vị chiến binh dũng mãnh tiến lên phía trước rồi nói.
-Cảm ơn anh, tôi biết rồi, Mihile. Tất cả trong chờ vào các vị. Mọi người có thể về rồi! – Vị nữ thần mang tên Aria điềm đạm nói.
-Vâng thưa nữ thần – Cả 5 vị chiến binh đồng thanh lên tiếng rồi như những ngọn gió, họ mất hút vào không khí.
-Ta chỉ mong lại được thấy một Thế Giới Nấm bình yên như xưa – Aria âu yếm vuốt ve con thú cưng dường như nàng rất yêu quý.
*Đừng lo, người sẽ làm được*
Lần sửa cuối bởi MadBunny, ngày 13-07-2014 lúc 21:02.