Kết quả 1 đến 1 của 1
  1. #1

    [Song Tử gửi Song Ngư] Không có cậu tớ vẫn sống tốt !

    Không có cậu tớ vẫn sống tốt, hiểu chứ ?


    Tháng 3 có lẽ là một tháng đầy mưa, đương nhiên với một Song Tử ưa hoạt động náo nhiệt thì cái tháng trời đánh này thật là kinh khủng. Còn kinh khủng hơn khi đây còn là cái tháng mà chẳng muốn nhớ về một chút nào, cho dù tháng này chỉ có 1 ngày đặc biệt. Valentine trắng ư ? Chẳng phải đâu cả đời hắn chỉ biết ngày này 1 lần và duy nhất 1 lần ấy thôi. Căn bản là một người Song Tử từng yêu, yêu sâu đậm, yêu đến mê muội có sinh nhật vào tháng này. Ngày 3/3, cái ngày mà chắc cả đời hắn cũng chả thể quên được, trừ khi không muốn nhớ. Thường thì hắn nhớ về nó từ đầu năm, tháng 1, tháng 2 từ vài tuần trước khi sự kiện ấy diễn ra và nuối tiếc vào những ngày tháng sau đó, chứ không bao giờ là ngày 3/3.
    Hắn nhớ hình như vào ngày này, trời chẳng bao giờ nắng. Hắn thì chúa ghét mưa, chẳng phải vì sợ bẩn, sợ ướt mà là nhìn cái bầu trời u ám tâm trạng hắn rất dễ u ám theo, còn hắn thì vào những lúc này đều cảm thấy rất cô đơn. Nhưng mà câu chuyện lại diễn ra cách đó vài ngày, mà còn là một ngày nắng đẹp hiếm hoi nữa mới ghê chứ. Nếu có một thứ làm hắn bất ngờ đến tim nhảy ra ngoài thì đơn giản lắm, tất cả chỉ là một cuộc gọi từ cái số điện thoại hắn chưa bao giờ lưu nhưng lúc nào cũng nhớ. Nhưng mà khi hắn cầm máy, hắn có nhìn số điện thoại đâu mà biết được, căn bản vì khi ấy mắt hắn đang dán vào cái màn hình máy tính với cái trò game chẳng rứt.
    -Alo – Giọng hí hửng dù chưa biết ai gọi
    -Ừ, tớ Ngư Ngư đây mà. Dạo này cậu thế nào ?
    -À, ừ. Tớ vẫn bình thường, vẫn còn sống nếu cậu gọi chỉ để biết điều đó – Vẫn giữ cái giọng vui vẻ đùa giỡn
    -À không, chỉ là…thứ 3 là sinh nhật tớ…nếu cậu có thể qua – Ngư Ngư giọng ngập ngừng.
    -Ừ, hôm ấy không biết thế nào nữa, tớ sẽ cố gắng – Vẫn giọng vui vẻ
    -Ừ, vậy nhé
    -Ừ - xong cụp máy
    Cái nụ cười giả tạo tươi rói trên khuôn mặt hắn biến mất từ lúc nào, có thể là từ lúc hắn cúp máy điện thoại. Đôi mắt cứ chăm chăm nhìn vào cái màn hình máy tính, nhưng có lẽ hắn cũng không biết là mình đang nhìn cái gì. Chỉ có có cảm giác đau lắm, nhưng lại không thể khóc được, nó cứ nhói lên rất khó chịu ở trong lồng ngực. Một người từng ném hắn như túi rác, một người hắn từng yêu quý hơn cả bản thân, một người từng đẩy hắn xuống địa ngục. Khi mà hắn đang tự trèo lên một nửa thì cái người ấy chỉ bằng một cú điện thoại lại khiến hắn rơi xuống cái hố đen ấy một lần nữa.
    Không biết đã ngồi đó bao lâu, hắn quyết định đứng dậy ra rửa mặt. Những giọt nước lạnh buốt chạm vào mặt hắn khiến da mặt tê đi, như vậy không phải là mơ rồi. Hắn từng mong chờ, từng hi vọng cái số điện thoại kia chẳng cần phải gọi, chỉ cần nhắn cho hắn 1 cái tin nhỏ thôi cũng được. Nhưng suốt 3 năm, chẳng có một cái gì hết, cái con người chết tiệt ấy bốc hơi khỏi cuộc đời hắn như chưa từng tồn tại. Và một người với lòng tự trọng cao vời vợi như hắn hiểu rằng, mình đã bị sút ra khỏi cuộc đời của người ấy một cách đơn giản và tàn nhẫn nhất. Giờ thì sao ? hắn không ngờ hắn còn có thể cười khi nói chuyện với con người ấy, quả là lớp mặt nạ của hắn đã dày thêm vài tấc rồi.
    Ngồi nghĩ vẩn vơ về những chuyện cũ, hắn chợt hiểu ra. Yêu là gì ? tại sao hắn từng yêu người ấy như vậy, vậy mà chẳng thể nhớ nổi một câu chuyện vui mà hắn từng kể khiến cho người ấy cười. Những kỉ niệm sến, ngu ngốc khi đứng hơn 1h dưới mưa chỉ để chờ người ấy mà hắn từng coi đó là lãng mạn. Những cử chỉ chẳng hề có một chút tình cảm nào vẫn khiến cho tim hắn đập liên hồi như muốn bay ra ngoài. Hay tiếng cười, đôi mắt, khuôn mặt, mái tóc…tất cả hắn quên hết rồi. Chỉ có cảm giác say nắng lần đầu tiên, khiến tim hắn lỗi nhịp khi nhìn thấy người ấy là hắn còn nhớ, cái cảm giác bối rối khi người ấy cầm tay hắn là hắn còn nhớ. Thì ra cái mà 3 năm nay hắn còn lưu giữ, chỉ có cảm giác ngoài ra những kỉ niệm vụn vặt, những lần cãi nhau, hay những hình ảnh mơ hồ về con người ấy, hắn đã quên mất rồi.
    Và hắn nghĩ tiếp đến lý do vì sao mà người ấy lại đặc biệt mời hắn đến dự sinh nhật. Chẳng phải con người ấy rất vô tình và sắt đá hay sao ? Chẳng phải cái lúc quyết tâm ném hắn đi, người ấy còn chẳng một lời cho dù hắn van xin nài nỉ rất nhiều hay sao? Chẳng lẽ người ấy nghĩ rằng sau khi đã thõa mãn khi hành hạ hắn rồi bỏ mặc hắn sống dở chết dở trong 3 năm, giờ người ấy có thể quay về mỉm cười và nói với hắn “chúng ta lại làm bạn nhé”. Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, làm hắn có vẻ đắc ý và cười khẩy. Cũng đúng thôi, chuyện mà hắn nhớ đến mới cách đây hơn 2 tuần. Đó là khi bạn hắn – học cùng trường với người ấy nói với hắn rằng, người ấy đã có người yêu. Lúc nghe được điều đó, hắn cũng cười như vậy mà, một nụ cười chua chát mà chắc chỉ có hắn mới hiểu được. Vậy là chẳng lẽ người ấy gọi hắn đến, để cho hắn thấy người yêu và người ấy vui vẻ với nhau, cho hắn đau khổ, cho hắn bớt mộng tưởng. Chắc là vậy rồi, 3 năm nay thỉnh thoảng hắn vẫn nhắn cho người ấy vài tin sướt mướt và chẳng bao giờ mong chờ cái con người tàn nhẫn kia trả lời lại. 3 năm hắn đã nghĩ bản thân mình chỉ như một cái xác biết hít thở, thu mình vào một cái góc nhỏ mà gặm nhấm 1 mình. Từ một đứa Song Tử nhanh nhẹn, lanh lợi, hay cười đùa, đôi mắt lúc nào cũng sáng lên đầy sức sống. Hắn biến mình thành một đứa khép kín, xa lạ với tất cả mọi người, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên những tia buồn rầu. Hắn chúi đầu vào game, vào máy tính, ngoài việc học hắn còn chẳng quan tâm đến chuyện đi du lịch với bạn bè hay tụ tập đông, hắn tự nhiên ghét ồn ào, ghét chỗ đông người và ghét nói chuyện.
    Trách ai đây ? Đương nhiên hắn biết lý do và ai đã khiến hắn như vậy, đó chính là bản thân hắn chứ ai. Nếu hắn không coi cái con người tàn nhẫn kia là cả thế giới của hắn thì hắn đâu có sụp đổ khi bị ném đi như vậy. Hắn học ra được một điều, cho dù sau này hắn có thích ai đi nữa hắn sẽ không bao giờ xem người đó như là thế giới nữa, và từ đó hắn biến thành một kẻ vô tâm với tất cả mọi người. Hắn hiểu, khi đi qua nỗi đau thì hắn mới có thể rút được bài học cho mình, để có được cái bài học đó hắn đã phải trả bằng 1 nửa tuổi thanh xuân của hắn.
    Chiều tối trời lại mưa, hắn còn chẳng dám nghĩ là trưa này trời nắng dáo như vậy mà lại mưa nhanh thế, thay đổi chắc còn nhanh hơn tâm trạng của hắn. Nhưng biết sao được, hắn vẫn lôi cái xe ra lượn lòng vòng, dù sao được mời hắn có đi hay không vẫn phải có quà tặng. Lết đến cửa hàng bán đồ lưu niệm thì người hắn cũng ướt 1 nửa, mặc dù chẳng mưa rào gì nhưng cũng đủ làm ướt rượt bộ tóc của hắn. Con bé bán hàng nhìn hắn thương cảm, chắc tại bộ dạng ướt nhẹp của hắn trông đáng thương quá. Hắn bước vào lượn đến 3 vòng khắp cái cửa hàng vẫn không tìm được thứ cần mua, căn bản là hắn cũng chẳng biết mua gì. Cuối cùng hắn phát hiện ra một quả cầu tuyết rất đẹp, nói đến tuyết lại làm hắn nhớ một kỉ niệm với người ấy, chẳng là Ngư Ngư của hắn cũng rất thích tuyết mà. Hắn cứ lắc đi lắc lại nhìn những bông tuyết rơi rơi cảm thấy thích thú, đây chính là thứ mà hắn đang cần. Hắn đã từng hứa, nếu có cơ hội sẽ đi ngắm tuyết cùng với người ấy, nhưng giờ chắc lời hứa sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Điều hắn có thể làm được lúc này, chắc chỉ có thể là như vậy thôi. Cầm cái gói quà về hắn cẩn thận nhét vào trong chiếc áo phao để khỏi ướt mưa, tự nhiên nghĩ về món quà hắn lại không ngừng được cười, chẳng biết là hắn đang cười cái gì, nhưng đúng là tâm hồn trẻ con của hắn dễ dàng tìm thấy niềm vui.
    Cuối cùng cái ngày hắn đợi cũng đến, hắn qua bên bạn ngủ từ hôm thứ 2 vì sợ thứ 3 không qua kịp. Đương nhiên một công đôi việc mà, hắn cũng có chỗ để đi nên chẳng tội gì nằm nhà đợi. Tối hôm ấy vẫn mưa, hắn đương nhiên tắm gội sạch sẽ, lau khô tóc rồi ngồi đợi bạn cùng đi. Trời mưa cũng nặng hạt, từ nhà bạn hắn qua chỗ người ấy chỉ hơn 1km, hắn đi bộ mà đến nơi chiếc áo khoác cũng ướt đẫm nước,tóc thì cũng ướt như mới gội xong. Trước khi đi bạn hắn đã gọi cho người ấy ra đón, nên đến nơi hắn đã thấy cái bóng quen thuộc đứng ở đầu ngõ. Khuôn mặt hắn lại cười cho dù tim hắn thì rối bời, đôi mắt nheo lại tinh nghịch chỉ đưa tay chào, nhưng một thói quen.
    Người ấy mỉm cười nhìn hắn, hình ảnh mà hắn đã tưởng rằng quên rất lâu rồi giờ lại khiến trái tim hắn đập từng hồi, hắn đút tay vào túi quần, tạo cho mình bộ mặt lạnh nhất có thể để không sụp đổ trước người ấy.
    -Chúc mừng sinh nhật cậu, tớ chỉ qua đưa quà rồi về thôi – Giọng hắn vẫn đều đều
    -Vào chút đã, cậu đi xa đến đây mà, còn đang ướt nữa
    -À, không sao, tớ không muốn nhìn thấy cậu. Nhưng vì cậu đã mời nên tớ đến thôi – Khuôn mặt không có một chút cảm xúc
    -Tớ xin cậu đấy… xin lỗi mà…chẳng lẽ cậu không thể tha lỗi cho tớ - Người ấy bắt đầu khóc
    Hắn cảm thấy buồn cười, căn bản những lời hắn nói chỉ là hắn đang diễn thôi, nhưng người ấy lại tưởng thật, hắn còn quay đi chỗ khác để cười nhưng khi quay lại vẫn là khuôn mặt lạnh băng
    -Cậu vào đi, mưa nặng hạt rồi đấy. Tớ về đây
    Hắn cứ thế quay lưng bước đi mà không hề nhìn lại một lần, mặc cho bạn hắn nói rằng người ấy đang đứng đấy khóc. Khóc ư ? Đau khổ ư? Có bằng 1/10 những thứ mà hắn từng trải qua không ?
    Hắn nói với lòng mình như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy ray rứt, cảm thấy có lỗi lắm lắm bởi vì chung quy là hắn hay thay đổi và đối với người ấy, đã 3 năm nhưng hắn vẫn còn dành tình cảm rất nhiều. Về đến nhà, hắn lấy khăn lau cái đầu ướt nhẹp của mình, vừa suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Hắn không muốn vào, bởi vì hắn không dám đối diện với kẻ mà người ấy yêu. Hắn sẽ như thế nào nếu thấy 2 bọn họ cười đùa hay có cử chỉ thân mật với nhau. Bản thân hắn, khi nhắc đến tên của người ấy thôi đã cảm thấy khó chịu rồi, hắn cũng không muốn làm bản thân mình đau khổ thêm nữa. Những lời cần nói, hắn đã nói. Người ấy muốn hắn trở thành bạn như lúc xưa, nhưng tim hắn thì đóng thành đá rồi, hắn từ chối hết tất cả những tia sáng le lói của thứ tình yêu ảo mộng. Hắn thà không biết không quan tâm còn hơn phải chịu đau khổ thêm một lần nữa. Trái tim hắn chịu quá đủ những tổn thương rồi.
    Hắn cầm điện thoại lên nhẫn một dãy số, cái dãy số mà hắn luôn luôn nhớ trong đầu mặc dù chẳng bao giờ lưu. Hắn sợ nếu hắn lưu số của người ấy vào, rồi hắn sẽ bị điên như lúc xưa. Hắn sợ vào những lúc cô đơn nhất hắn lại nhắn tin cho người ấy để rồi khi qua khỏi cảm giác ấy hắn lại căm thù chính bản thân mình. Hay hắn sợ vào lúc trái tim hắn yếu đuối nhất, hắn lại gọi cho người ấy chỉ để nghe một tiếng “Alo, ai đấy”, rồi lặng lẽ cúp máy khóc một mình. Hắn sợ cảm giác ấy, cảm giác làm những chuyện điên rồ rồi hối hận, đã bao nhiêu lần hắn đấm vào ngực mình thật đau, để cho hắn có thể tỉnh lại. Đừng có yêu nữa, hắn chẳng phải sống rất lý trí sao ?
    Hắn soạn một tin nhắn gửi đi, căn bản là để khỏi cảm thấy ray rứt với bản thân hắn và quan trọng hơn, hắn muốn được nói chuyện với người ấy. Chỉ vài dòng ngắn ngủi mà không biết hắn đã xóa đi viết lại bao nhiêu lần trước khi bấm nút send
    *Tin nhắn*
    -Xin lỗi vì chuyện lúc nãy, thực sự tớ biết không nên nói với cậu những lời ấy. Tớ cũng biết cậu buồn, nhưng 2 chúng ta nên thế đi.
    -Tại sao vậy ? Tớ chỉ muốn làm bạn của cậu –Người ấy trả lời
    -Cậu không thiếu bạn, không có tớ đối với cậu cũng chẳng có vấn đề gì. Vậy nên tốt nhất đừng gặp nhau nữa, nếu có tình cờ gặp cũng coi như không quen biết đi – Tin nhắn của hắn
    *End*
    Cái tin nhắn cuối cùng, hắn cũng chẳng do dự để gửi đi, chẳng hiểu sao lúc ấy hắn thấy thích thú và thanh thản đến lạ. 3 năm nay, không một ngày nào hắn không ước, hắn và người ấy lại có thể làm bạn. Nhưng khi điều ước của hắn được ông trời nghe thấu, thì hắn lại lạnh lùng vứt bỏ cơ hội đó mà không cảm thấy một chút nuối tiếc. Nhắn xong tin cuối cùng, hắn không đợi người ấy trả lời lại, có thể là do 3 năm nay hắn đã quá quen với phong cách ấy, ném chiếc điện thoại xuống đuôi giường rồi hắn kéo chăn ngủ. Sáng ngày hôm sau, hắn ngủ dậy muộn, nhưng việc đầu tiên hắn làm là tìm cái điện thoại, trong trái tim bé nhỏ của hắn cứ hi vọng người ấy sẽ nhắn lại dù nói với hắn điều gì cũng được. Nhưng không, chẳng có gì cả, và hắn biết, đó có lẽ sẽ là tin nhắn cuối cùng của hắn nhắn cho người ấy.
    28/2 từ hồi người ấy sút hắn ra khỏi cuộc đời của người ấy đã là 5 năm. Từ lần cuối cùng hắn gặp người ấy trong ngày sinh nhật của người ấy đã 2 năm. Và tin nhắn cuối cung là hắn nghĩ là “có lẽ”, thì dường như vẫn còn rất nhiều cái “có lẽ” nữa xảy ra trong 2 năm này. Thì ra có những thứ cố quên cũng không thể quên được, rồi nhận ra cuối cùng người làm trò hề là hắn. Khi hắn nói những lời làm tổn thương người ấy, sau đó lại nhắn những tin nhắn yêu thương, đúng là làm trò hề. Hắn càng căm ghét con người yếu đuối trong mình, càng chán ghét cái tình yêu ảo tưởng của hắn. Bỏ mặc, bỏ mặc hết hắn gói gém tất cả và ném nó vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn. Là nơi mà chỉ có hắn mới có thể đến, và đau khổ, nước mắt cũng chẳng thể rơi nữa, không phải mà là nước mắt hắn giờ lại chảy ngược vào tim.
    Một năm trở lại đây hắn bớt ưu phiền nhiều, duy chỉ có những ngày mưa tâm trạng hắn lại biến đổi u ám. Nhớ lắm, yêu lắm nhưng hắn học cho mình cách che giấu hoàn hảo hơn, hắn chẳng còn là đứa bé không hiểu chuyện làm theo cảm tính nữa rồi. Giờ hắn trở thành kẻ lúc nào cái đầu cũng đi trước trái tim, hắn chẳng muốn hắn phải là người cuối cùng chịu đau khổ. 3 giờ sáng ngày 3 tháng 3 vào một đêm mưa, hắn ngồi viết ra cảm xúc của mình bởi vì giờ hắn đang rất nhớ và cô đơn. Nhưng cuối cùng những dòng mà hắn viết ra trên tờ giấy chỉ nghuệch ngoạc vài chữ

    CẬU BIẾT KHÔNG ? KHÔNG CÓ CẬU TỚ VẪN SỐNG RẤT TỐT…
    Lần sửa cuối bởi nexttop8888, ngày 21-03-2014 lúc 05:17.

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •