Phút nào quen mau và vội đi mau
Em tưởng tiếc đã một lần ái ngại
Thì thôi nhé em về đành câm nín
Giấu một điều không phải của riêng em
Giấu tình lặng đầy nỗi buồn con gái
Ngày tháng trôi mơ ước đã xa xôi
Nghe môi mặn đã bao lần em khóc
Đã bao lần trang nhật ký dài thêm
Đôi tay nhỏ nhặt phím buồn kỷ niệm
Dòng thời gian trắng xóa tự bao giờ
Khép rưng rưng viết nỗi nhớ thành thơ
Dù biết được đó chỉ là ảo mộng
Em góp nhặt riêng bao điều vô vọng
Lối cô đơn lạc lõng bước em qua
Đoàn tàu anh dừng biết mấy sân ga
Em hóa kiếp thành một sân ga lẻ
Gom dĩ vãng vào niềm đau anh nhé
Lặng lẽ yêu em là kẻ dại khờ
Tình như khói tan mờ mây viễn xứ
Hè đến rồi tiếc nuối đầy vơi
Thêm một lời thôi những lời đã cũ
Em trở về là mình của ngày xưa
Trời vào mưa ánh mắt nhiều kỷ niệm
Em giữ cho mình lạc lõng niềm riêng…
-See more at: http://goccamxuc.com/tho-cam-xuc/ki-....3JnxOYFK.dpuf