Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 53
  1. #1

    [Nhân vật] Grand Athenaeum - The White Mage

    Nhiều thế kỉ trước, một vị pháp sư để lại lời cảnh báo cho thế giới... "Ánh sáng tuyệt đối chỉ có thể được tìm thấy trong bóng tối tuyệt đối". Lời của người này không thể bị bỏ qua nếu như con người muốn cứu lấy Maple World.





    Tôi là một tên lính đánh thuê lang thang nay đây mai đó.
    Nghĩ kĩ thì, cuộc đời tôi có thể kết thúc bất kì lúc nào, ở bất kì đâu.
    Nhưng mặt trời vẫn mọc lên và lặn xuống, cơn gió vẫn thổi qua, thời gian sẽ không dừng lại, và tên tôi rồi sẽ bị lãng quên.
    Rất có thể, hôm nay chính là cái ngày đó...




    “.....”
    “Chuyện gì đã xảy ra ? Tất cả mọi người đều tin tưởng hắn !”
    “Chẳng lẽ tất cả những gì hắn nói đều là giả dối ??”


    Bắt đầu từ đâu nhỉ...?
    Đúng rồi, câu chuyện bắt đầu kể từ khi tôi biết đến cái tên White Mage...



    The White Mage



    Tôi là một kẻ đơn độc.
    Không tin tưởng bất kì ai ngoài vũ khí của chính mình. Cũng phải thôi vì để có miếng ăn, tôi luôn phải đặt cược sinh mạng của mình.
    Tôi sống đến ngày hôm nay quả là may mắn, một thứ mà những người bạn của tôi không có được...
    Trong suốt những trận chiến của mình, tôi học được một điều, rằng cái chết không đáng sợ.
    Chiến tranh và nạn đói, bệnh dịch rồi đến thảm họa thiên nhiên; thế giới này đang đến hồi kết.
    Trong khi đó, những kẻ giàu có ngồi đếm những đồng tiền vàng trong khi nhìn kẻ khác chịu đựng tất cả khổ đau. Người giàu có nhất trong số đó, là Hatsar, một ông trùm lái buôn lớn ở Ariant.




    Sa mạc Nihal, một ốc đảo nhỏ.


    “Hey, cậu là người hầu mà ngài Hatsar gửi để hộ tống tôi tới Ariant phải không ?” Ông già ngoài 60 với một bộ râu rậm rạp, khoác trên mình bộ trang phục đơn giản của người hầu, hỏi.
    “Cái gì cơ ? Tôi là lính đánh thuê, không phải người hầu.” Tôi bực mình đáp trả.
    “Không phải nóng, người hầu hay không cũng chẳng sao. Mà câu có nước không, mang theo cái đống này làm tôi mệt quá.” Ông ta nói và chỉ vào chiếc xe chở đầy đồ đạc phía sau.
    Nhận bình nước tôi đưa, ông ta vội nốc một ngụm gần hết cả bình rồi nói tiếp: “Phù, suýt nữa thì tôi bỏ xác ngoài sa mạc kia rồi.”



    “Có chuyện gì vậy ?” Tôi tò mò hỏi.
    “Bọn quái vật ! Bọn chúng tấn công chúng tôi, tôi phải giả chết cho tới khi chúng bỏ đi, nhờ vậy mới còn ở đây cùng với đống hàng này.” Ông già đáp lại, giọng vẫn còn vẻ sợ hãi.
    “Quái vật sao ?”
    “Đúng thế, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy loại nào như chúng trước đây cả. Bọn chúng bốc mùi rất kinh khủng, cứ như là xác chết vậy, nhớ đến là tôi lại thấy buồn nôn.” Ông ta run rẩy kể tiếp.
    “Nhưng mà nhóm của cậu đâu, sao tôi không thấy ai khác ?” Ông ta nhìn xung quanh hỏi.
    "Tôi làm việc một mình thôi. Chúng ta phải đi trước khi mặt trời lặn, nhanh lên nào.” Tôi trả lời câu một cách bình thản.
    “Sao cơ, chỉ có một mình cậu bảo vệ tôi thôi sao, đừng đùa chứ !” Ông ta hốt hoảng.
    “Tôi không chờ đâu, ông không nhanh thì ở lại nhé.” Nói rồi tôi bắt đầu bước đi.
    “C-chờ đã, tôi tới ngay đây !” Ông già gọi với theo.

    Và không lâu sau, trước mặt tôi là những con quái vật kì lạ; từ người bọn chúng tỏa ra một mùi khó chịu, khiến tôi ngay lập tức phải nín thở lại.
    “Ch-chính là... bọn quái vật... tôi kể đấy....” Ông già lắp bắp.



    Sa mạc Nihal, Ariant.

    “Wow, không ngờ cậu mạnh thế, nhìn bề ngoài khó mà nghĩ vậy được.” Người hầu già nói.
    “Tôi sẽ xem đó là một lời khen.”
    “Cậu không phải là người dễ gần lắm, nhưng tôi thích cậu rồi đó ! Tôi sẽ cho cậu biết vài chuyện.”
    Rồi ông ta hạ giọng, nói tiếp: “Hatsar đang rất bực mình về bọn quái vật đó, bọn chúng bỗng dưng xuất hiện cản trở đường buôn bán chính của ông ta mà. Và chúng cũng rất mạnh nữa, nhiều chuyến hàng của ông ta đã bị mất vì chúng.”
    'Đúng là bọn chúng trông rất lạ, trông không có vẻ như là sinh vật sống.' Tôi nghĩ thầm.
    “Chỉ có một người duy nhất trên thế giới này biết cách xử lý chúng, nhưng đã mất tích. Vì thế mà Hatsar đang muốn tìm người này bằng mọi giá.” Ông già tiếp tục.
    “Đó là ai ?”
    “Tôi không biết, cậu hãy tìm Hatsar để hỏi thêm. Và ông ta sẽ trả cho cậu rất nhiều tiền nếu tìm được người này, nhiều hơn cả cuộc đời của cậu có thể kiếm được.”
    "Được rồi, tạm biệt ông.” Tôi nói rồi quay người bước đi, tiến về phía cung điện của Hatsar.



    Samạc Nihal, cung điện Ariant.

    Trước mặt tôi là một người đàn ông béo tốt, bộ râu kiểu cách, trang phục sang trọng được trang trí bởi những món trang sức bằng vàng. Ông ta ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế nệm liếc nhìn tôi.


    [


    Tôi cúi người chào và lên tiếng: “Chào ngài Hatsar, tôi là...”
    Nhưng chưa kịp nói gì thêm thì ông ta đã ngắt lời. “Ta biết cậu là người đã hộ tống xe hàng của ta.”
    Tôi ngước nhìn ông ta với vẻ mặt ngạc nhiên. Hiểu điều thắc mắc của tôi, ông ta vuốt râu nói tiếp: “Cậu có mùi đặc trưng. Ta có thể ngửi được hai loại mùi: tiền bạc và nguy hiểm, cả người cậu toát ra mùi nguy hiểm và chẳng có chút mùi tiền bạc nào.”
    'Có khi đó là do mấy ngày nay mình chưa tắm lắm.' Ý nghĩ đó thoáng qua đầu tôi.
    “Yêu cầu của ngài là gì ?” Tôi quyết định không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
    Có vẻ như Hatsar thích điều đó, ông ta cười lớn rồi nói: “Ta cần cậu tìm một người, và đây là một yêu cầu dành cho riêng cậu.”
    “Tìm người sao ?”
    “Cậu đã bao giờ nghe nói đến White Mage chưa ?” Hatsar trả lời với một câu hỏi khác.
    White Mage...? Tôi chưa từng nghe tới người này trong suốt những hành trình của mình.
    Thấy tôi im lặng, Hatsar bắt đầu kể về White Mage.


    Trên thế giới này, có một vị pháp sư được cho là vĩ đại nhất.
    Cho dù ngài ấy còn trẻ, nhưng tài năng pháp thuật của ngài lớn đến mức không một ai còn gì để chỉ dạy ngài.
    Một mình trên đỉnh cao, ngài chìm đắm trong nỗi buồn và sự cô độc.
    "Ta muốn biết nhiều hơn nữa."
    "Ta muốn vươn cao hơn nữa."
    Pháp thuật mà thế giới biết được, không thể thỏa mãn cơn khát tri thức của ngài.
    Trong suốt hơn một thập kỉ, một mình ngài du hành thế giới. Ngài viết sách, giúp đỡ người khác, để lại nhiều câu chuyện.


    Ngài White Mage.
    Tên gọi xuất phát từ mái tóc trắng bạch kim của ngài.
    Và một ngày kia, có vẻ như đã nhận ra chân lý, ngài nói:

    Ánh sáng tuyệt đối chỉ có thể được tìm thấy trong bóng tối tuyệt đối.


    Rồi ngài biến mất, không để lại bất kì dấu vết nào, ngoài những lời đó.
    Ngài đang làm gì lúc này ? Không ai biết.
    Qua thời gian và những câu chuyện truyền miệng, sự tồn tại của ngài trong tâm trí mọi người dần dần phai nhạt.



    “White Mage là vị pháp sư ánh sáng vĩ đại nhất của Maple World. Ngài có thể tiêu diệt bọn quái vật đang phá hoại việc buôn bán của ta chỉ trong tích tắc.”
    “Ngài tin rằng vị White Mage này sẽ làm việc cho ngài ?” Tôi hỏi.
    “Đương nhiên là với một khoảng thù lao nhất định, không ai trên đời này không muốn có tiền cả.” Hatsar cười chỉ tay vào căn phòng trang trí đầy vàng bạc của ông ta. “Cả cậu nữa, nếu cậu làm được việc này, ta sẽ trả cho cậu một khoản tiền đủ để cậu sống dư dả cả đời.”
    “Tôi sẽ nhận việc này, và sẽ quay lại khi tìm được người ngài cần tìm.” Tôi nói rồi quay người bước ra đi, không cần nhìn lại khuôn mặt thỏa mãn của Hatsar.


    Tiền không phải là mục đích lúc này của tôi.
    Tôi chỉ tò mò, về vị White Mage này.
    Liệu người này cũng chản nản với cuộc đời như tôi ? Cũng cảm thấy mọi thứ thật trống rỗng ? Và liệu ông ta đã tìm ra câu trả lời chưa ?




    Ba tháng sau, rừng Ellin.


    ‘Theo như mình biết thì lần cuối người ta nhìn thấy White Mage là ở đây, nếu đúng thế chắc phải có đầu mối gì ở đây chứ. Nữ hoàng Ephenia của loài Fairy sống ở gần đây,hay là mình đến hỏi xem cô ta có biết gì không.’
    Quyết định hành động của mình, tôi tiến sâu vào trong khu rừng rậm rạp với những thân cây to gấp nhiều lần người bình thường, tán lá của chúng che phủ gần hết ánh sáng mặt trời. Càng tiến vào sâu, ánh sáng càng ít ỏi khiến mọi thứ trông hết sức ma quái. Nhưng điều tôi thấy lạ là cả khu rừng hết sức yên ắng, không có lấy một tiếng động của động vật, thứ duy nhất tôi nghe thấy là tiếng của những làn gió luồn qua những tán lá dày trên cao.

    Băng qua bóng tối của khu rừng, tôi lần mò đến được nơi ở của Ephenia. Nơi đây gần như không có ánh sáng mặt trời, và nguồn sáng chủ yếu đến từ những bông hoa lớn mọc xung quanh, đủ để soi rõ cảnh vật xung quanh. Quả là nữ hoàng của Fairy, Ephenia sở hữu một vẻ đẹp khó tả, khuôn mặt kiều diễm, vàng tai nhọn đặc trưng và mái tóc vàng óng ả, cuộn lại bởi kẹp tóc từ lá cây đồng bộ với chiếc váy cô ta đang mặc; nhưng thứ thu hút nhất là đôi cánh bướm màu xanh ngọc phía sau lưng, mải lo nhìn vào đó mà suýt nữa thì tôi quên mất mục đích mình đến đây.


    “Nhà ngươi muốn gì, hỡi tên loài người xấu xa kia ?” Tuy giọng điệu Ephenia khó chịu, nhưng vẫn mang một âm vang ngọt ngào.
    “Tôi chỉ đến để tìm White Mage, không có ý định gây hại gì cho vương quốc của nữ hoàng.” Tôi trả lời.
    Khuôn mặt Ephenia thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, có phần bối rối khi nghe tôi nhắc đến White Mage, có vẻ như cô ta biết điều gì đó. “N-ngài White Mage sao ? Nhà ngươi có việc gì cần tìm ngài ?”
    “Nữ hoàng biết người này hiện ở đâu sao ?”
    “Ngài là một trong những con người tốt bụng ta từng gặp. Ta rất thích ngắm ngài thực hành pháp thuật... Ngài là người có lý tưởng cao cả, và có một nhiệt huyết không ai sánh được. Ta tin rằng rồi sẽ có ngày ngài thay đổi cả thế giới, biến nó thành một nơi tốt đẹp hơn.” Ephenia nói với giọng mơ mộng, khác hẳn khi nói với tôi.
    Có vẻ như dứt ra khỏi hồi tưởng của mình, vị nữ hoàng Fairy quay qua nhìn tôi nói, với thái độ lạnh lùng: “Ta không thể cho ngươi biết ngài đang ở đâu, vì ta cũng không biết. Cho dù có biết ta cũng sẽ không nói cho một kẻ mà ta không tin tưởng.”
    “Có cách nào mà tôi có thể có được lòng tin của nữ hoàng ?” Tôi hỏi lại.
    Ephenia lưỡng lự trong giây lát rồi nói tiếp: “Đôi mắt nhà ngươi làm ta nhớ tới đôi mắt của ngài, vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
    Chỉ về phía ngoài khu rừng, cô nói: “Bọn con người xấu xa đang xâm phạm nơi yên nghỉ của giống loài Fairy chúng ta; một số tên trong số đó thậm chí còn bắt cóc thần dân của ta, xem chúng ta như hàng hóa. Tuy chúng chưa động đến ta, nhưng điều đó chỉ là sớm muộn, suy cho cùng thì bản chất tham lam của con người là vô bờ bến.”
    Ephenia dừng lại, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Nếu ngươi giúp chúng ta tiêu diệt tất cả bọn người đó, ta sẽ cho ngươi biết điều ngươi muốn. Ngươi hãy chọn, giữa những kẻ đồng loại xấu xa của mình, và điều mà ngươi đến đây để tìm kiếm.”



    Rừng Ellin, đâu đó trong lãnh thổ Fairy.

    Nhìn xác mấy tên trộm nằm dưới đất, tôi thở dài.
    ‘Bọn ngu ngốc, ai bảo lao vào tấn công. Lúc đầu mình cũng chỉ định đuổi chúng đi, nhưng bọn này cứng đầu quá, có lẽ thế này lại tốt hơn, chúng sẽ không bao giờ quay lại nữa. Dù sao cũng xong việc mà Ephenia giao rồi, quay lại thôi.’
    Trên đường quay lại, tôi chợt nghe tiếng động nhỏ.
    Nắm chặt vũ khí trên tay, đề cao cảnh giác, tôi từ từ tiến về phía phát ra tiếng, và tôi nhìn thấy...

    “Nè nhóc !” Tôi gọi.
    “EEKK!!!” Đứa nhóc hét lên.
    “Đ-đừng làm tôi giật mình chứ.”
    Đứa nhóc này là con gái, còn khá nhỏ, nó khoác một chiếc áo trùm đỏ che hết cả người, chỉ có ít lọn tóc vàng và khuôn mặt là có thể nhìn thấy. Nhưng điều khiến tôi chú ý là khẩu súng mà nó mang trên lưng.
    “Nhìn cái gì đó, đi đi, tôi còn việc phải làm.” Con bé nói khi thấy tôi nhìn nó chằm chằm.
    “Ở đây không có an toàn đâu, nghe lời người lớn về nhà đi nhóc.” Tôi đáp.
    “...nhà.” Con nhóc nói nhỏ, quay đầu đi.


    Ngay lập tức tôi hiểu ra.
    ...Con bé này không có nhà.
    Cũng chẳng phải điều gì quá ngạc nhiên, thế giới này đầy rẫy những chuyện như vậy.



    “Đừng có làm phiền mấy Fairy nữa, ta tha cho lần này đó, nhưng đi khỏi đây đi.” Tôi nói rồi bỏ đi.
    “Cái gì, tôi không có ý định bắt mấy Fairy, tôi đang... hey !!” Con bé gọi với theo.



    Rừng Ellin, nơi ở của Ephenia.

    “Ta thấy ngươi đã trở lại, thế nào rồi.” Ephenia hỏi.
    “Bọn chúng sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu.” Tôi đáp ngắn gọn.
    “Cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi.” Ephenia đáp với một nụ cười nhỏ.
    “Về White Mage, ngươi có nhớ điều ngài ấy nói trước khi biến mất không ? ‘Ánh sáng tuyệt đối chỉ có thể được tìm thấy trong bóng tối tuyệt đối.’...Bởi thế nên ngài ấy đã đến khu rừng Peace, nơi sâu thẳm nhất của vùng rừng núi này. Không một tia nắng mặt trời nào có thể chiếu rọi đến khu rừng Peace đó, khiến cho nó luôn chìm trong bóng tối vĩnh hằng. Đó là nơi mà ngài đang nghiên cứu pháp thuật. Hi vọng ngươi sẽ không lạc lối ở đó, chúc may mắn.”
    “Cảm ơn nữ hoàng.” Tôi nói và chuẩn bị bước đi.
    “À khoan, còn một việc nữa.” Ephenia gọi tôi lại.
    “Nếu như ngươi tìm được ngài, hãy gửi lời hỏi thăm của ta, và nói với ngài rằng...” Cô ta ngập ngừng. “Rằng ta sẽ luôn chờ ngài quay lại đây.”
    Tôi nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của Ephenia một cách ngạc nhiên, rồi nói: ‘Nữ hoàng yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho ngài.”


    Sau khi rời khỏi rừng Ellin, tôi càng tò mò hơn.
    Nữ hoàng của loài Fairy đã hoàn toàn say đắm White Mage.
    Điều gì ở người này có thể chiếm được trái tim của một nữ hoàng ?
    Ephenia có nói, rằng White Mage sẽ thay đổi thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
    ...Liệu có thật sự như thế không ?
    Không ai biết được. Nhưng câu trả lời có thể nằm ở khu rừng Peace.




    Rừng Ellin, đâu đó gần bìa rừng.

    ‘Ủa, con bé đó vẫn còn ở đây à.’
    “Nhóc, sao vẫn còn ở đây ?” Tôi cất giọng hỏi.
    ‘Một con quái vật ?’
    Ở gần con bé là một bóng đen lớn, thoạt nhìn trông giống một con gấu lớn. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn sẽ thấy toàn thân con quái vật chỉ là một màu đen, cứ như không có da thịt, và đôi mắt phát sáng của nó nổi bật trên khuôn mặt đen ngòm.


    “Chạy đi nhóc !” Tôi hét lớn và lập tức chạy về phía đó
    ‘Nó không động đậy, chắc sợ mất hồn rồi, mình phải giúp nó nhanh.’

    “Có sao không nhóc ?” Tôi hỏi sau khi tiêu diệt con quái vật.
    “T-tôi không thể kéo cò. Bố, mẹ... tôi phải báo thù, nhưng... tôi sợ quá.” Con bé run rẩy nói với hai dòng nước mắt .


    Tên con bé là Arin.
    Gia đình nó bị giết bởi con quái vật tên vừa tiêu diệt.
    Con quái vật đó gọi là Omen.
    Nơi nào mà Omen xuất hiện, bọn Undead cũng sẽ sớm xuất hiện theo.
    Và Omen là nguyên nhân.



    Màn đêm buông xuống trên khu rừng già. Tôi ngồi bên một đống lửa nhỏ vừa mới đốt lên, Arin ngồi đối diện với tôi, tựa lưng vào một nhánh rễ cây to gần đó.
    “Liệu White Mage sẽ có cách giải quyết chuyện này ?” Arin hỏi.
    “Chịu, càng thêm lý do để tìm ông ấy.” Tôi trả lời.
    “Chú không thông minh lắm nhỉ, cứ tưởng người lớn phải biết nhiều thứ lắm chứ, nhưng mà chú mạnh thật.”
    “Nè, dạy cháu cách đánh nhau đi, cháu muốn mạnh hơn.” Con bé nói.
    “Ngủ đi nhóc.” Tôi bực mình ra lệnh.

    Tôi tỉnh dậy giữa trời đêm, gom đồ đạc chuẩn bị ra đi.
    “KHOAN ĐÃ !!”
    “Chú lẻn đi đâu, đi mà không có cháu sao.” Con bé chạy theo tôi.
    “Con nít đi nguy hiểm lắm, đừng có theo ta.” Tôi cố xua nó đi.
    “Nhưng còn hơn là bỏ cháu ở đây một mình.” Câu trả lời của nó nói làm tôi cứng họng.
    Nó nhanh chóng chạy trước mặt tôi gọi: “Chú đợi gì nữa, chẳng phải chú tìm White Mage sao ? Không nhanh lên cháu bỏ lại bây giờ.”
    ‘Con nít sao mà sung sức thế.’ Tôi đưa tay gãi đầu và thở dài.


    Liệu White Mage sẽ có câu trả lời mà chúng tôi tìm kiếm.
    Không có gì đảm bảo.
    Nhưng tôi sẽ biết được khi đến khu rừng Peace.




    Ba tháng sau, khu rừng Peace.


    Khu rừng của bóng tối, nơi mà ánh mặt trời không bao giờ chiếu rọi tới. Nguồn sáng duy nhất của nơi này đến từ những viên pha lê kì lạ mà tôi chưa bao giờ biết đến.
    Hai chúng tôi cùng bước đi trong khu rừng này, hi vọng tìm được người mà chúng tôi cần.


    “Chú ơi, chúng ta lạc rồi.” Giọng của Arin vang lên.
    ‘Ánh mặt trời không bao giờ đến được bên trong khu rừng này, có lẽ nó hợp với việc nghiên cứu pháp thuật, nhưng để không lạc đường thì chắc chắn là không hợp.' Tôi thầm nghĩ.
    “CHÚ, ƠI, CHÚNG, TA, LẠC, RỒI.” Giọng của Arin vẫn vang lên.
    “Ta biết rồi ! Đừng có la nữa và đứng yên đó.” Tôi bực mình quát lại con bé.
    “Giờ làm sao chúng ta tìm được White Mage đây?” Con bé hỏi.
    “Cứ chờ ở đây, ta sẽ tìm đường.”
    “Gì chứ, cháu phải đứng đây đợi trong khi chú lẻn đi làm việc gì đó anh hùng nghĩa hiệp à ? Chơi kì thế !” Con bé hỏi vặn lại.
    Tôi quay qua ném cho nó cái ánh mắt nói rằng “Trông ta có giống kẻ lẻn đi làm việc anh hùng không ?”
    “Được rồi, cháu sẽ ngồi nghỉ ở đây. Chú đừng có chạy đó, có chạy tới tận cùng thế giới thì cháu cũng sẽ đuổi theo.” Con bé ngồi xuống và nói.

    Tôi lần mò trong bóng tối của khu rừng Peace, căng mắt ra tìm kiếm một dấu hiệu nào đó. Nhưng tất cả chỉ có bóng tối bao trùm lên cây cối, không có gì khác.
    ‘Tệ thật, mình hoàn toàn lạc rồi, không biết đường nào mà lần.’ Tôi ngồi bệt xuống đất nghĩ thầm. ‘Không còn cách nào khác, có lẽ phải bắt đầu lại từ đầu thôi.’
    Trong khi tôi đang tìm đường quay lại thì một tiếng động lớn vang lên. ‘Tiếng súng ??’
    Cảm thấy có điều không lành, tôi lập tức tiến về phía Arin nhanh nhất có thể, với vũ khí nắm chặt trong tay.
    Ngay lập tức tôi nhìn thấy một con Omen. Nhưng không chỉ có một, phía sau nó có nhiều Omen hơn nữa.
    Bọn chúng ở đâu ra mà lắm thế này ? Tôi tự hỏi.

    Tôi tiếp tục chạy về phía trước sau khi xử lý bọn Omen đó, chỉ để tìm thấy nhiều Omen hơn đang vây quanh Arin.
    “Nhóc con, coi chừng đó !!” Tôi hét lớn.
    Nhưng con nhóc không nghe thấy tôi, nó hét lớn: “Ta sẽ tiêu diệt hết lũ Omen các ngươi. Ta sẽ trả thù cho bố mẹ !” Và nó nã đạn về phía bọn Omen.
    Lũ Omen tiếp tục xuất hiện từ trong bóng tối của khu rừng, chậm chạp bao vây Arin, trong khi vẫn cản đường tôi đến với con bé,
    ‘Bọn chúng đông quá, mình tới không kịp mất không kịp.’
    Rồi tôi không nhìn thấy con bé nữa, tiếng súng của nó cũng dừng lại, chỉ còn lại sự im lặng và thân hình đen của bọn Omen.
    ‘Không thể nào !’

    “Biến đi hỡi sinh vật bóng đêm.”
    Một giọng nói vang lên, ánh sáng chói lòa bao trùm khắp nơi.


    Mắt tôi đã quen với bóng tối, không kịp thích ứng trước nguồn ánh sáng đột ngột, tôi phải nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra, tất cả bọn Omen đã biến mất không để lại một dấu vết, và Arin vẫn an toàn, một tay nắm chặt khẩu súng còn tay kia che hai mắt của mình.
    “Cái quái gì thế ?” Tôi buộc miệng.
    Phía bên kia, Arin cũng ngạc nhiên như tôi, lẩm bẩm trong khi lấy tay dụi mắt : “Chuyện gì mới xảy ra vậy ?”
    “Hai người không sao chứ ? Lâu lắm rồi mới có người ngoài đến thăm nơi này.”
    Giọng nói phát ra từ một người đàn ông đứng cách đó không xa.


    Mái tóc dài bạch kim.
    Ánh mắt sâu thảm. Giọng nói ấm áp. Ngay lập tức tôi biết rằng.
    Đây chính là người mà chúng tôi đang tìm kiếm, White Mage.



    “Nơi đây khá nguy hiểm, xin hãy theo tôi.”
    Nói rồi White Mage vẫy chiếc gậy phép trong tay, và những đốm sáng xuất hiện phía trước mặt, soi sáng màn đêm trong khu rừng.
    Chúng tôi lặng lẽ bước theo ngài, lòng tôi tràn đầy phấn khởi, trước mặt tôi là vị White Mage mà chúng tôi mất bao nhiêu công sức tìm kiếm.
    "Điều gì đưa hai người đến nơi hẻo lánh này ?” White Mage hỏi với giọng nói ấm áp của mình.


    Tôi kể cho White Mage về mọi chuyện đã xảy ra, về bọn Omen, về những kẻ trộm ở rừng Ellin, và những điều khác tôi gặp trên đường...
    Ngài lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, nhưng dường như đó chỉ là một thói quen.



    “Tôi hiểu rồi, trộm cắp ở rừng Ellin, lòng tham của con người có vẻ như đã đạt tới một tầm cao mới.” White Mage điềm tĩnh nói.
    “Nữ hoàng Ephenia rất căm ghét con người, nhưng cô ấy lại rất thích ngài.” Tôi nói thêm.
    “Ta có hứa hẹn với nàng ấy, và ta vẫn đang cố giữ lời hứa đó.”
    “Hai người chờ cháu với !” Giọng Arin vang lên từ phía sau.
    “À đúng rồi, còn đứa trẻ này là ai ?” White Mage quay sang phía tôi hỏi.
    “Gia đình nó bị bọn Omen giết hại.” Tôi hạ giọng.
    “Vậy ra mọi người gọi chúng là Omen. Xin thứ lỗi, vì tôi rất ít khi ra ngoài.”
    Sau khi lưỡng lự, tôi quyết định nói thẳng: “Thật ra thì... tôi có một thắc mắc. Tôi nghe nói ngài là một pháp sư rất mạnh mà, nhưng mà ngài đang làm gì một mình trong khu rừng này ?”
    “Tôi nghiên cứu ánh sáng.” White Mage trả lời ngắn gọn.
    “Không, ý tôi là ...”


    Nhưng những lời kế tiếp không thể thoát ra khỏi miệng tôi.
    Vì một lí do nào đó, tôi không thể đẩy những ý nghĩ trong đầu ra ngoài.


    Tôi chỉ là một tên lính đánh thuê, tôi đánh giết để kiếm tiền. Nhưng còn ngài ?
    Ngài có sức mạnh. Ngài có sức mạnh đủ để thay đổi thế giới.
    Ngài có thể biến nó thành một nơi tốt đẹp hơn.
    Nhưng ngài chui rúc ở đây, nghiên cứu ? Chỉ nghiên cứu ?
    Những lời nói đó tôi không hề nói ra.
    Nhưng White Mage mỉm cười, cứ như là ngài đọc được ý nghĩ của tôi.



    Tôi và Arin vẫn lặng lẽ đi theo White Mage, đi theo nguồn sáng duy nhất trong bóng tối sâu thẳm của khu rừng. Không ai nói gì, cũng không có bất kì tiếng động nào ngoài tiếng bước chân của chúng tôi trên nền lá vang vọng trong không gian đen tối.
    Đột nhiên White Mage dừng lại, quay người về phía chúng tôi nói: “Có nhiều thứ tôi muốn nói, nhưng trước hết, tôi không chỉ có một mình ở đây.”
    Tôi cũng đứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía trước.
    “Chờ đã, hai người đi nhanh quá.” Phía sau tôi, giọng Arin vang lên.
    “Phù, chân cháu mỏi quá rồi, chúng ta tới nới chưa vậy ?”
    “Chúng ta tới nơi rồi, đây là ngôi đền Aurora.” White Mage nói.

    Hiện ra trước mắt tôi là một khoảng đất trống rộng rãi, ở chính giữa khoảng đất đó là một tòa nhà lớn. Tòa nhà bằng đá tráng lệ, bao phủ chủ yếu bới lớp sơn trắng và vàng, trên hai cánh cửa lớn có khắc một biểu tượng giống như một ngôi sao sáng.


    Phía sau cánh cửa đền là một sảnh lớn, và lơ lửng trên trần là một chùm pha lê khổng lồ dùng để thắp sáng.
    Một người đàn ông trung niên khoác một bộ áo choàng trắng trùm hết người tiến tới và hỏi: “Chủ nhân, những người kia là...?”
    “Mars, những vị khách này tới từ rất xa, hãy chuẩn bị cho họ một chỗ để nghỉ ngơi.” White Mage nói với người kia.
    “Nhưng... họ là người ngoài.” Người đàn ông tên Mars đáp.
    “Họ sẽ không làm gì có hại đâu, hãy để họ ở lại đây một thời gian.” White Mage trả lời và biến mất vào một căn phòng khác, bỏ lại hai chúng tôi cùng với Mars.
    “Tên tôi là Mars, pháp sư đứng đầu của hội Aurora.” Ông ta nói với một thái độ thiếu thân thiện. “Hai người có thể ở lại đây, và hãy nhớ rằng hai người có thể đi xung quanh, nhưng không được phép chạm, dịch chuyển, ngửi, nếm thử hay sử dụng bất kì không được cho phép. Chúng tôi không muốn nghiên cứu của mình bị cản trở.”
    Chỉ tay về hướng mà White Mage đi lúc trước, ông ta nói: “Ở phía bên phải là phòng thí nghiệm của chủ nhân, và tôi xin nhắc lại rằng hai người hoàn toàn bị cấm vào trong đó hay bất kì chuyện gì khác liên quan đến nó, nói chung là đừng bao giờ đến gần nó cả.”
    “Phía bên trái là phòng dành cho khách, phòng nghỉ của hai người đã được thu xếp, nếu có cần gì cứ hỏi tôi. Nhớ là đừng chạm vào thứ gì bên ngoài căn phòng đó.”





    Ngôi đền Aurora, phòng nghỉ của khách.

    “Hê hê, lâu lắm rồi mới được nghỉ ngơi thoải mái thế này. Không thể tin được là lại có một nơi thế này ngay giữa khu rừng.” Arin thả lỏng người trên chiếc giường nệm và nói với một nụ cười trên môi.
    “Lúc nãy nguy hiểm quá đó nha nhóc. Đáng lẽ nhóc phải cẩn thận hơn chứ, liều mạng làm cái gì.” Tôi nói.
    “Biết rồi mà, nhưng mà cháu chỉ muốt giết sạch bọn Omen thôi. Cháu quyết tâm quét sạch chúng khỏi thế giới này.”
    “Nhưng nếu chúng quá mạnh thì cho dù có liều mạng cũng chẳng thể giết chúng được.”
    “Chú đừng có giảng đạo cháu nữa, lúc nào cũng vậy.” Con bé liếc qua tôi đáp. “Nhưng mà sao ở đâu có nhiều Omen thế nhỉ, hay là tại ở đây tối quá ?”
    Câu nói của con bé gợi lên một sự băn khoăn trong tôi, nhưng rồi nó cũng sớm bị đẩy khỏi đầu tôi khi Arin đưa tôi một chiếc túi nhỏ. “Nè, cho chú đây.”
    “Cái gì đấy ?” Tôi nhìn vào chiếc túi và hỏi.
    “Trong đó là những mảnh vỡ của bọn Omen mà cháu thu được, cháu nghe nói pháp sư hay làm thì nghiệm với mấy món này. Hi vọng họ có thể tìm ra nguồn gốc của bọn Omen.” Arin nói, giọng đầy hứng khởi.
    “Chú đưa mấy cái này cho ngài White Mage giúp cháu nhé, ngài ấy sẽ đủ sức tiêu diệt tận gốc tất cả lũ Omen.”
    Arin đặt chiếc túi vào tay tôi với một nụ cười tươi, tôi không biết phải nói gì ngoài việc gật đầu.
    “Ừ, chú chắc chắn ngài ấy sẽ làm được điều đó.” Tôi mỉm cười xoa đầu con bé rồi bước ra ngoài.

    Cánh cửa phòng thí nghiệm của White Mage đang hé mở, tôi băn khoăn liệu có nên bước vào không. Đúng lúc đó...
    “Nè, ngươi đang làm gì đó ?” Giọng nói vang lên phía sau tôi.
    Tôi vội quay lại và nhìn thấy Mars đang đứng đó. “Tôi tìm ngài White Mage.” Tôi đáp.
    “Xin đừng làm phiền chủ nhân trừ khi có việc rất quan trọng, và chẳng có việc gì quan trọng đến mức đó.” Ông ta hạ giọng ở nửa sau câu nói của mình.
    “Ahem, xin hãy chú ý hơn, chủ nhân đang ở trên tầng thượng. Nhớ là đừng...”
    “Chạm vào bất kì thứ gì, biết rồi.” Tôi ngắt lời, vội đi về phía cầu thang.
    ‘Ông già khó chịu !’ Tôi rủa thầm.



    Đền Aurora, tầng thượng.

    Tôi bước lên bậc trên cùng của chiếc cầu thang xoắn, hoàn toàn ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt. Phía trên ngôi đền không có cây cối, do đó tôi có thể nhìn thấy bầu trời đêm từ đây; ánh sáng dịu từ mặt trăng kết hợp cùng ánh sáng lung linh phát ra từ những viên pha lê ở đây hoàn toàn làm tôi choáng ngợp. White Mage đang đứng ở một góc của ngôi đền, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm.


    Tôi tiến tới gần, cất tiếng nói: “Arin muốn đưa thứ này cho ngài.”
    Cầm lấy chiếc túi, White Mage nói: “Những mảnh vỡ của Omen sao ? Cô bé rất thông minh, gửi lời cảm ơn của tôi cho cô bé nhé.”
    “Chúng tôi không biết bọn Omen từ đâu xuất hiện, nhưng xin cậu hãy hiện tâm. Chúng sẽ bị xử lý khi nghiên cứu về ánh sáng của chúng tôi hoàn thành.” White Mage nói tiếp.
    “Việc nghiên cứu của ngài diễn ra ở trên mái nhà sao ?” Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn.
    “Không, tôi chỉ thích ở đây thôi.”


    Đôi mắt của ngài không nhìn vào thế giới này.
    Và tôi tự hỏi.
    Điều ngài đang tìm kiếm là gì, đủ để khiến ngài quay lưng lại với tiền bạc và danh vọng của thế giới.



    “Hãy cho tôi biết, niềm tin của cậu đặt vào đâu ?” White Mage hỏi tôi.
    “Khi đối mặt với những giây phút cuối cùng, khi không còn lại gì, đâu là nơi cậu sẽ với tay đến ? Các vị thần linh, tiền bạc, hay sức mạnh.”
    Tôi im lặng không trả lời.
    Không cần tôi trả lời, White Mage nói tiếp: “Điều mà tôi nghiên cứu ở đây, vượt xa những điều đó.”
    “Đó là một nguồn kiến thức bất tận tồn tại bên ngoài sự hiểu biết của chúng ta, một nguồn kiến thức có thể khiến chúng ta trở lên hoàn hảo, tiến bộ hơn...”
    “Đó là điều tôi đang cố đạt được.”


    Tôi bắt đầu cân nhắc về những lời của ngài.
    Tôi cố tưởng tượng về việc trở nên hoàn chỉnh, nhưng thực sự việc đó thật chẳng dễ dàng gì.
    Nếu con người có thể đạt được điều đó, chúng ta có thể tạo nên một thế giới không có phiền muộn hay khổ đau.



    White Mage chậm rãi nói tiếp: “Tôi là một người đầy tham vọng....”
    “Tôi sẽ không dừng lại, không mệt mỏi....”
    “Cho tới khi tôi tìm ra điều ẩn chứa phía sau ánh sáng đó.”


    Tôi thường có những cuộc chuyện trò ngắn với ngài.
    Nhưng mỗi khi nghe ngài nói, tôi luôn cảm thấy như thể đó là một hành trình dài.
    Và trong suốt thời gian kế tiếp, tôi quyết định ở lại ngôi đền Aurora để giúp đỡ việc nghiên cứu của ngài.




    Ba tháng sau, đền Aurora, phòng Arin.

    “Nè chú, nghe nói chú đang giúp họ việc nghiên cứu phải không ? Từ hồi nào mà chú thành lính của White Mage vậy ?” Arin nói khi thấy tôi bước vào.
    “Cháu thấy ông White Mage này kì kì sao ấy, luôn dùng những từ khó hiểu, và luôn ở trong cái phòng thí nghiệm đó.”
    “Mà thôi, không nói nữa, Vieren tìm chú đó, ông ta bảo có chuyện nhờ vả.”
    “Ờ vậy ta đi nhé, đừng ra ngoài kia nha.” Tôi đáp.

    Tôi bước ra ngoài sảnh của đền Aurora, và nhìn thấy Vieren đang đứng. Cũng giống những thành viên Aurora khác, anh ta trùm một chiếc áo choàng trắng, nhưng vì anh ta là một người thuộc nhóm chiến đấu nên có mang theo một cây gậy phép với hai viên ngọc ở hai đầu.


    "A xin chào, ngài biết tôi mà phải không ?” Vieren cất tiếng hỏi khi thấy tôi lại gần.
    Tôi gật đầu nói: “Ừm, tôi biết chứ, Vieren phải không, anh tìm tôi có chuyện gì ?”
    Vieven mỉm cười lấy tay gãi đầu, nhưng rõ ràng chẳng thể nào chạm vào tóc anh ta với chiếc áo choàng đó, rồi nói: “Cảm ơn ngài đã nhớ đến một thành viên cấp bậc thấp nhất như tôi. Thật ra thì tôi có một thỉnh cầu,chẳng là tôi phải thu thập nguyên liệu từ quái vật bên ngoài, nhưng tôi không được tự tin lắm, ngài có thể giúp tôi không ?”
    “Không vấn đề, dù gì tôi cũng đã hứa sẽ giúp đỡ việc nghiên cứu của ngài White Mage, ngoài mấy việc kiểu này thì tôi làm được gì nữa.” Tôi nói.



    Khu rừng Peace, đâu đó gần đền Aurora.

    “Chừng này đủ chưa ?” Tôi hỏi, ném một con Neon Bat về phía Vieren đang ngồi.
    “Bấy nhiêu là đủ rồi, giờ chúng ta chỉ cần chiết xuất ‘hợp chất phát sáng’ từ bọn chúng thôi.” Vieren ngước lên trả lời tôi.
    “Tò mò chút thôi, nhưng hình như ngài và Mars không hòa thuận lắm thì phải ?” Anh ta hỏi.
    Tôi chỉ ậm ừ không trả lời.
    “Hay là sẵn tiện đây, ngài giúp Mars một việc nhỏ, ông ấy rất bận vì ngài White Mage đang giam mình để tập trung nghiên cứu suốt một tháng nay. Đây là cơ hội cho hai người làm lành đó.”
    Sau khi cân nhắc trong chốc lát, tôi đồng ý với ý kiến của Vieren; “Thế tôi phải làm gì nào ?”
    “Tôi nghe Mars nói về Glassium, những mảnh đá phát sáng mà bọn quái vật thu thập trong cơ thể chúng.” Vieren giải thích.
    “Để tôi đoán, ông ta cần nghiên cứu chúng chứ gì.” Tôi nói với giọng ngán ngẩm.
    “Đúng thế.” Vieren cười. “Tôi quay về trước đây, chúc ngài may mắn.” Nói rồi anh ta sải bước về phía ngôi đền, bỏ lại tôi thở dài mệt mỏi.



    Đền Aurora, sảnh.

    Vừa bước vào, tôi đã thấy Mars ở gần cửa phòng thí nghiệm của White Mage. Cầm lấy chiếc túi chứa Glassium, tôi tiến tới chỗ ông ta nói: “Vieren nhờ tôi thu thập thứ này cho ông, hi vọng là đủ.”
    Mars thoáng ngạc nhiên nhìn tôi, rồi đón lấy chiếc túi và nhìn vào trong. “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
    “Không có gì, chỉ cố giúp chút sức lực thôi.” Tôi xua tay đáp.
    “À tôi có chuyện cần nói.” Mars gọi khi thấy tôi đang định bước đi.
    Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn ông ta, rồi ông ta nói: “Thật ra thì, lúc nãy con bé Arin có tìm tôi.”
    “Hình như nó rất căm thù Omen, lúc nào cũng hỏi tôi rằng bao giờ chúng tôi mới tiêu diệt bọn chúng...” Ông ta ngừng lại trong vài giây. “Tôi đã nổi nóng với nó. Điều đó khiến tôi hối hận, dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.”
    “Xin hãy đưa cho nó thứ này, xem như lời xin lỗi của tôi.” Nói rồi ông ta đưa cho tôi một chiếc kẹo nhiều màu. “Trẻ con thích đồ ngọt mà phải không, hi vọng nó sẽ giúp con bé vui hơn.”
    Tôi mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với con bé. Ông không cần phải bận tâm đâu.” Rồi tôi nhanh chóng tiến về phòng của Arin.

    Không có tiếng trả lời khi tôi gõ cửa, tôi bèn mở cửa tiến vào, nhưng Arin không có trong căn phòng. Chợt tôi để ý thấy một phong bì trắng trên giường con bé, bên trong là một lá thư với những chữ viết tay xấu khó tả.

    Gửi người bạn lính đánh thuê của cháu.
    Cháu có nghe Mars nói, rằng những thứ như là bọn Omen không quan trọng, Aurora đang tập trung vào một thứ lớn lao và quan trọng hơn.
    Nhưng mà, điều duy nhất cháu quan tâm là phải tiêu diệt hết bọn Omen.
    Bởi vì..., cháu vẫn nằm mơ thấy bố mẹ của mình.
    Với cháu, đó mới là điều quan trọng nhất.
    Vậy nên cháu sẽ tự lo chuyện này, bọn Omen đang ngày một đông hơn.
    Xin đừng lo lắng, cháu sẽ không sao đâu.
    Nhưng trong trường hợp cháu không quay lại....
    Cảm ơn chú về mọi chuyện.


    Arin


    "Con bé ngu ngốc này !" Tôi ném lá thư xuống đất và lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất mà đôi chân tôi có thể đạt được.



    Đâu đó trong bóng tối của khu rừng Peace.

    “C-cái gì thế này ? Mình chưa từng thấy con Omen nào to như vậy.”


    “Kh-không thể nào ! Mình phải nói cho chú ấy biết...”
    “....!!”



    Khu rừng Peace, gần cửa đền Aurora.

    Tôi lao ra khỏi hai cánh cửa đá của ngôi đền, lao vào trong bóng đêm của khu rừng.
    “Arin !!!” Tôi thét gọi con bé.
    Không bao lâu sau, tôi lần theo nguồn tiếng động và tìm thấy con bé đang bị một bọn Omen rượt đuổi. Không phải chần chừ, tôi lập tức rút vũ khí lao vào bọn quái vật.
    Sau khi chắc chắn rằng chúng đã bị tiêu diệt, tôi quay sang Arin.
    “Nhóc có sao không ?” Tôi hỏi.
    “Chú... ơi, nguy... hiểm lắm !” Arin thì thầm.
    “Ta giết hết bọn Omen rồi, không có gì phải lo đâu.” Tôi nói.
    “Kh-không phải..., không phải chúng..., có một con Omen..., to hơn mọi con... cháu từng thấy.” Giọng con bé ngắt quãng.”
    “Đừng... quay... lại... đó...” Nói rồi con bé ngất xỉu.
    ‘Ý nó là sao ?’ Tôi thắc mắc.



    Đền Aurora, phòng Arin.

    Arin đang nằm ngủ trên chiếc giường cạnh tôi, nhìn khuôn mặt con bé lúc này tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
    “Thiệt tình, ta còn phải cứu nhóc bao nhiêu lần nữa đây.” Tôi thì thầm.
    Con bé vẫn thở đều, nhưng bị sốt rất cao. Tôi chỉ có thể ở bên cạnh nó và chờ đợi.



    Tôi giật mình tỉnh dậy, ‘Mình ngủ bao lâu rồi ?’ Bên cạnh tôi, Arin vẫn chưa tỉnh, cảm giác lo lắng bắt đầu trỗi dậy trong đầu tôi.
    ‘Mình nên canh chứng nó, có khi nó sắp tỉnh rồi.’ Tôi nhủ thầm.
    ‘Nhưng mà, lúc đó nó định nói gì ấy nhỉ ?’ Tôi chợt nhớ lại những gì con bé nói trước khi ngất đi.
    ‘Omen, một tháng...’


    ..............!
    Mọi thứ bất chợt hiện ra trong đầu tôi. Tất cả các mảnh đều khớp.

    “Nhưng mà sao ở đâu có nhiều Omen thế nhỉ, hay là tại ở đây tối quá ?”

    “Bọn Omen đang ngày một đông hơn.”

    “Ngài White Mage đang giam mình để tập trung nghiên cứu suốt một tháng nay.”

    “Có một con Omen..., to hơn mọi con... cháu từng thấy.”
    “Đừng... quay... lại... đó...”



    ‘Không thể nào, ngài White Mage...nhưng’


    Ngài White Mage bắt đầu nghiên cứu ở đền Aurora vài năm trước.
    Và Omen bắt đầu xuất hiện.... vài năm trước.
    Một tháng trước, White Mage tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm và tập trung vào công việc.
    Đó cũng là lúc bọn Omen trở nên đông đảo hơn.
    Làm sao mà tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ.
    ...Và những lời của ngài hiện ra trong đầu tôi,

    “Tôi là một người đây tham vọng....”



    “Ánh sáng tuyết đối chỉ có thể được tìm thấy trong bóng tối tuyết đối. Ý ngài là thế này sao White Mage ?”
    ‘Không, chưa chắc đó đã là sự thật, mình phải kiểm tra lại.’
    Tôi vội rời khỏi căn phòng, tiến về phía sảnh, và ở đó tôi nhìn thấy Mars.

    “Có chuyện gì vậy ?” Mars hỏi khi nhìn thấy tôi tiến tới.
    “Tôi cần gặp White Mage.” Tôi nói thẳng.
    “Không, ngài đã ở giai đoạn cuối của việc nghiên cứu. Xin thứ lỗi, nhưng tôi nhất định không thể để cậu gặp ngài.”
    “Chúng ta phải dừng White Mage lại !”
    “Sao cơ ?” Mars ngạc nhiên hỏi.
    “Tôi không biết vì sao nhưng Omen sinh ra từ những nghiên cứu của White Mage. Chúng ta phải dừng ngài ấy lại, nếu không...”
    “Ngài đừng suy diễn lung tung nữa, làm gì có chuyện hoang đường đó.” Vieren ngắt lời tôi.
    “Ông cũng biết mà phải không Mars ?” Tôi hỏi.
    Sau một lúc im lặng, Mars nói: “Đúng thế.”
    Vieren nhìn hai chúng tôi với khuôn mặt ngạc nhiên tột độ.


    “Những thứ mà cậu gọi là Omen, tôi đã sớm biết sự xuất hiện của chúng là một tác dụng phụ của việc nghiên cứu, từ khi cô bé đó đưa chúng tôi những mảnh của chúng.” Mars chậm rãi nói.
    “Không thể nào... Mars ?” Vieren lẩm bẩm.
    “White Mage có biết không ?” Tôi vặn hỏi.
    Mars lặng lẽ gật đầu.

    “Ông ta vẫn tiếp tục, hiểu rõ những việc mà ông ta đang gây ra cho mọi người ?” Tôi nổi nóng.
    “Đó là một sự hi sinh không thể tránh khỏi. Nguồn sáng càng mạnh, thì bóng tối sinh ra sẽ càng rõ ràng. Hi sinh thế giới đang trên bờ vực của sự kết thúc này, để xây dựng một thế giới mới tốt đẹp hơn...” Mars giải thích.
    Tôi và Vieren chỉ có thể im lặng đứng nhìn Mars.
    “Đó là lý do mà chủ nhân vẫn dấn thân vào việc nghiên cứu, vì nó sắp hoàn thành rồi.”
    “Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi muốn đặt niềm tin của mình vào chủ nhân, cho tới tận cùng.” Mars cúi đầu nói.
    “Một sự hi sinh không thể tránh khỏi ? Ông đi mà nói điều đó với con bé .” Tôi không thể nhịn được nữa, hét vào mặt ông ta.
    “Mở cánh cửa kia ra ngay, tôi phải chặn White Mage lại.”
    “Vậy thì cũng như mọi khi, tôi sẽ phải chặn cậu lại.” Mars đặt thân mình chắn trước cánh cửa dẫn vào căn phòng nơi White Mage đang giam mình.
    “Kh-khoan đã, đừng đánh nhau mà.” Vieren nói và cố ngăn tôi lại, nhưng tôi bỏ ngoài tai những gì anh ta nói. Nắm chặt vũ khí trong tay, tôi chuẩn bị lao vào thì...

    “Có chuyện gì thế ?”
    Một giọng nói thoát ra từ phía sau cánh cửa lớn.
    ‘White Mage ?’


    Tôi giật mình khi nghe giọng nói đó vang lên.
    Đó có phải là giọng của White Mage mà tôi vẫn nhớ ?



    Giọng nói vẫn tiếp tục: “Ta đã thành công... hay thất bại ? Ta đã đi đến tận cùng... và ta đã chạm tay tới ánh sáng.”
    “Để rồi phát hiện ra rằng... không có thứ gọi là ánh sáng tuyệt đối. Tất cả chỉ là ảo tưởng, vì nếu tồn tại ánh sáng, nhất định sẽ có bóng tối.”
    Nhưng bóng tối tuyệt đối, nó có thật, ta đã nhìn thấy.
    “Chủ nhân, ngài đang nói gì vậy ?” Mars hoảng hốt thốt lên.
    “Mở cửa ra Mars !” Tôi nói, đẩy Mars sang một bên và kéo hai cánh cửa lớn mở tung.



    .....!!
    Tôi không thể cử động. Cứ như thể có gì đó trói tôi lại.
    Mọi người ở đó biết rõ.
    Kẻ ở phía bên kia cánh cửa, không còn là một con người.



    “Ha ha, chủ nhân...?! Cái gì thế...? Đừng dọa chúng tôi chứ..., không vui đâu.” Vieren nói trong khi cả người anh ta run rẩy.
    “Ôi không, Vieren, mọi người chạy mau !” Mars la lên.
    “White Mage, dừng lại ngay, vẫn còn kịp.” Tôi hét lên với kẻ đứng ở phía xa.
    Đã quá trễ rồi.” Giọng nói lại vang lên.



    Rồi tôi không thấy gì ngoài một màu đen.



    Đền Aurora.



    Tôi nghe thấy tiếng động..., tiếng mưa ?
    Nghĩa là, tôi vẫn còn sống...
    Tôi bất tỉnh bao lâu rồi ?



    Tôi từ từ ngồi dậy và nhìn xung quanh. Một nửa ngôi đền Aurora đã biến mất, nới mà trước đây là phòng thí nghiệm của Black Mage giờ chỉ còn đống gạch vụn vương vãi.


    “Khụ khụ.” Bên cạnh một đống đã lớn, Mars vừa khẽ trở mình, cất tiếng ho.
    “Ông có sao không Mars ?” Tôi tiến tới hỏi.
    “Ngài đã bị nhấm chìm bởi ánh sáng tuyệt đối.” Mars nói một cách khó khăn.
    “Sức mạnh của ánh sáng là vô tận, chúng tôi đã quá ngu ngốc khi cho rằng có thể hiểu được nó, đừng nói đến việc điều khiển nó.”
    “Dù tôi biết rằng chủ nhân đã chệch hướng từ lâu, tôi chỉ... tôi vẫn muốn tin tưởng vào ngài. Tôi mơ về một tương lai mà ngài có thể tạo nên, với sức mạnh... ở nơi tận cùng của ánh sáng.”
    Mars túm lấy bàn tay tôi.
    “Ước chi tôi có thời gian để hối hận... khụ. Làm ơn, xin hãy chặn ngài lại, có thể nó vẫn... chưa quá trễ.” Nói rồi bàn tay ông ta đang nắm chặt tay tôi rơi xuống, và tôi biết ông đã tắt thở.

    Cách đó không xa, Vieren đang nằm. Khi bước lại gần, tôi nhận ra anh ta sẽ không qua khỏi.
    “Ah, mình chẳng thấy gì cả, có ai không ?” Vieren nói.
    “Là... ngài sao, tôi nói rồi mà phải không ? Không ai... biết trước tương lai cả, nhưng tôi... không bao giờ nghĩ rằng... ngài White Mage sẽ là người dập tắt ánh sáng của tôi.”
    “Kate..., anh xin lỗi, con chúng ta...”
    Nhưng Vieren không thể kết thúc câu nói đó.


    “.....”
    “Chuyện gì đã xảy ra ? Tất cả mọi người đều tin tưởng hắn !”
    “Chẳng lẽ tất cả những gì hắn nói đều là giả dối ??”

    Rồi tôi bước đi xa hơn về phía trước, về bóng tối của khu rừng. Những giọt nước mưa nặng hạt đập vào người tôi. Tất cả mọi thứ đều đã bị phá huỷ, cây cối đổ ngã khắp nơi.
    Những dấu vết do White Mage để lại trên đường đi của mình, dấu vết của sự tàn phá, xác những thành viên Aurora nằm bất động; tất cả càng khiến tôi lo lắng hơn.
    Liệu hắn ta còn chút ý thức nào ? Liệu tôi có thể ngăn hắn lại ?
    Với đầy những ý nghĩ đó, tôi gom hết quyết tâm của mình, ép buộc đôi chân tiến về phía trước, sắn sàng cho bất cứ thứ gì có thể xảy ra. Và chẳng lâu sau, một thứ tôi biết chắc rằng sẽ xuất hiện lúc này cản đường tôi, Omen.
    Hít lấy một hơi thật sâu, tôi nắm chặt vũ khí trong tay. Rồi tôi lao vào tấn công bọn Omen với một tiếng thét lớn.
    Trong số chúng có một tên Omen khác biệt, nó to hơn, nhanh hơn, có lẽ chính là thứ mà Arin đã nhìn thấy lúc trước.
    Nhưng tôi không quan tâm, bọn Omen không quan trọng. Thứ duy nhất quan trọng bây giờ là White Mage.
    Và một trận chiến quyết liệt diễn ra trong cơn mưa nặng hạt trong một khu rừng nơi mà ánh sáng không bao giờ đến được.

    Bỏ lại phía sau những gì còn lại của bọn Omen, tôi lê đôi chân mỏi mệt bước đi. Mặc cho những giọt máu rớt xuống nền cỏ dưới chân hoà vào nước mưa, mặc cho sự thật rằng tôi không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đầu, tôi chậm chạp tiến vào bóng tối.

    Bỗng nhiên có thứ gì đó xuất hiện trước mặt tôi, giữa màn thăm thẳm là một quả cầu ánh sáng.
    Trong thoáng chốc, tôi tưởng đó là một vì sao. Ánh sáng phát ra từ quả cầu là một thứ ánh sáng dịu nhẹ, giống như thứ ánh sáng tôi nhìn thấy lần đầu tiên tôi gặp White Mage.


    Cơn đau từ những vết thương trên người tôi không còn nữa, nỗi sợ hãi trong tâm trí tôi cũng biến mất.
    ‘Ánh sáng này, có thể nào nó sinh ra từ White Mage ?’
    Quả cầu ánh sáng đang dần nhạt đi, và nó bắt đầu di chuyển.
    ‘Hắn để lại thứ này cho mình đi theo sao ?’


    ...Tôi đang làm gì thế này ?
    Tôi sợ. Tôi muốn trốn khỏi đây.
    Nhưng tôi không thể.
    Đây có thể là cơ hội cuối cùng...




    “White Mage ! Ngươi ở đâu ?”
    “Ra mặt đi !”

    Tôi hét lên vào màn đêm bao quanh mình, khi quả cầu hoàn toàn biến mất.
    Rồi tôi chờ. Chờ đợi một luồng sáng, một giọng nói quen thuộc xuất hiện.
    Nhưng không có chút ánh sáng nào xuất hiện. Thay vào đó...
    Chỉ có một hình dạng to lớn, tỏa ra một thứ áp lực khiến con người ta ngay lập tức chìm trong sợ hãi. Hình dạng đó đập tan chút hi vọng cuối cùng của tôi, rằng mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được.


    Tôi không thể cử động.
    Từ đầu tôi đã biết.
    Rằng không gì có thể chống lại sức mạnh của hắn.
    Nhưng vì sao, tôi vẫn đi theo hắn, biết trước rằng việc đó sẽ có hậu quả gì ?



    “Ta muốn tự nhìn thấy ngươi.”
    “White Mage, không.... không phải.”
    BLACK MAGE !
    “Ta sẽ không trốn chạy đâu, nhưng ít nhất ta sẽ để lại một món quà cho ngươi, Black Mage.” Tôi hét lên, nắm chặt vũ khí trong đôi tay run rẩy của mình, lao thẳng vào kẻ tôi mà tôi từng nghĩ rằng sẽ trở thành vị cứu tinh của thế giới.

    Và mọi thứ chìm vào màn đêm đen kịt.


    “Nè nhóc, mi còn định theo ta bao lâu nữa ?”
    “Nhưng chú là gia đình của cháu mà.”
    “Hả ?”
    “Gia đình phải ở cùng nhau, giúp đỡ nhau, chia sẻ với nhau mà phải không. Không có gia đình thì tệ lắm, vậy nên cháu sẽ trở thành gia đình của chú, và chú sẽ trở thành gia đình của cháu. Thế nào ?”
    “...”
    "Cháu giỡn thôi, biết ngay là không nhờ vả gì được một kẻ khó tính như chú mà."


    ‘Mình không thể cử động được nữa, kết thúc rồi sao ?’
    ‘Tầm nhìn của mình đang mở dần, hẳn đây là cái chết rồi.’


    Tôi là một tên lính đánh thuê lang thang nay đây mai đó.
    Nghĩ kĩ thì, cuộc đời tôi có thể kết thúc bất kì lúc nào, ở bất kì đâu.
    Nhưng mặt trời vẫn mọc lên và lặn xuống, cơn gió vẫn thổi qua, thời gian sẽ không dừng lại, và tên tôi rồi sẽ bị lãng quên.
    Nhưng có một thứ vẫn chưa kết thúc...


    Tôi mỉm cười trước cái kết của mình, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành...
    White Mage...
    Không, Black Mage...

    Phải có ai đó, chặn tên quái vật đó lại.



    “Nè chú, chú lính đánh thuê ! Đừng có ngủ ! Tỉnh dậy đi !!”
    Giọng của Arin vang vọng trong đầu tôi.


    ...Ha ha... Tốt rồi, nhóc còn sống... Vẫn còn sống....


    “Chú bảo cháu phải biết quý trọng mạng sống của mình ! Không được liều mạng ! Không được đánh nếu kẻ thù quá mạnh !”
    “THẾ TẠI SAO CHÚ KHÔNG LÀM THEO CHÍNH LỜI MÌNH NÓI HẢ ?!”


    Ah...
    Tôi không làm được. Dù có cố đến thế nào, tôi cũng không thể cất nên lời.
    Giọng của con bé cũng đang phai dần.
    ...Có vẻ như mưa cũng đã tạnh.





    "Chú không được chết !!"

    "Đừng bỏ cháu mà !"






    Book 1 - The White Mage


    The End



    Người viết: Lbsapphire (aka me)‎
    Vui lòng dẫn link tới đây khi đem bài viết đi nơi khác.
    Lần sửa cuối bởi KuroPercher, ngày 06-07-2014 lúc 13:33.

  2. #2
    Let the story begin,
    Desu,

  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Đang ở
    nhà
    Bài viết
    1,347
    Rep Power
    13
    Post hết đi
    làm hàng vãi

  4. #4
    Trích dẫn Gửi bởi cungthu123pro Xem bài viết
    Post hết đi
    làm hàng vãi
    Không thích,
    Desu,

  5. #5
    Đề nghị có hình đoạn các Aurora Researcher nằm la liệt ở đầu book :v

  6. #6
    Trích dẫn Gửi bởi aMaskman Xem bài viết
    Đề nghị có hình đoạn các Aurora Researcher nằm la liệt ở đầu book :v
    Hình thím die,
    Nhưng mà add rồi đó,
    Desu,

  7. #7
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    616
    Rep Power
    12
    đang hay đứt đoạn mất hết cả hứng =.= thôi k đọc nửa
    à hú ú ú ú ú *@

  8. #8
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Đà nẵng
    Bài viết
    30
    Rep Power
    0
    chú thớt cũng ghiền Azuna hả ,desu
    Crắck +))

  9. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2013
    Đang ở
    ★ Virtual World ☆
    Bài viết
    1,615
    Rep Power
    12
    ko ưa chữ "To be continue..."
    *(`'·.¸(`'·.¸*¤*¸.·'´)¸.´)*
    ★ º°¨ღ
    HatsuneMiku ღ¨°º ★

    *(¸.·'´(¸.·'´*¤*`'·.¸)`'·.¸)*




  10. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Đang ở
    Sea of Death
    Bài viết
    1,172
    Rep Power
    12
    buồn spoil .
    desu
    I'm your sword

Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •