Kết quả 1 đến 6 của 6
  1. #1

    Truyện dài tập: Chàng khờ và bà chằn lửa (101 lời tỉnh tò)

    Author (tác giả): Mira Nguyễn
    Category (thể loại): tình cảm, hài,…
    Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 15+ là coi đc rầu
    Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): tùy dòng cảm hứng
    Warning (cảnh báo về nội dung truyện): không có gì hết gần như ai cũng coi được
    Ratting (giới thiệu về truyện):

    Một chàng khờ học giỏi nhưng lại ngại giao tiếp.
    Một bà chằn lửa tính tình dữ dằn nhưng lại hoạt bát, vui vẻ với mọi người.
    Một cuộc gặp gỡ tình cờ.
    Chung một lớp học.
    Định mệnh đã cho họ gặp nhau.
    101 lời tỏ tình có đủ để nàng yêu chàng?
    Liệu tình yêu có thể làm họ thay đổi?
    Liệu đời có như truyện cổ tích mà nàng hay mơ về với bạch mã hoàng tử?
    Anh chàng khờ khạo và cô nàng bà chằn đúng chất sẽ mang đến cho ta một chuyện tình hài hước nhưng cũng đầy lãng mạn của tuổi cắp sách tới trường.
    p/s:
    mọi người có thể liên lạc với mir qua face Mira Nguyễn (Song Ngư) hoặc email [email protected] để góp ý thêm cho mir hoặc cmt phía dưới mir sẽ cố rep toàn bộ cmt của các bạn ))))). Chắc chắn là sẽ có nhiều thiếu sót nên các bạn cứ việc ném gạch mir sẵn sàng hứng ^^~ . Trong truyện thì những lời đối thoại mir có thể sẽ dùng những ngôn ngữ teen như hông, hơm, hem, tui… hoặc trong chat qua mạng hoặc dt thì mir cũng sẽ dùng những chữ viết tắt, đây là cố ý chứ không phải sai sót nhé nên là đừng ai ném đá chuyện này Ộ.Ộ u đầu tội nghiệp lắm nha. Cuối cùng là hy vọng các bạn thích câu chuyện này. Let’s enjoy this story.


    ---------- Post added at 11:51 AM ---------- Previous post was at 11:48 AM ----------

    Chương I:

    Ánh nắng của những ngày cuối hè chạy dài trên con đường nhựa trong thành phố buổi sớm. Những hạt nắng nhảy múa trong không gian. Tia nắng nhẹ nhàng chiếu tới căn phòng nhỏ trong một ngôi nhà nhỏ. Bên trong có một nàng công chúa xinh xinh đang nằm ngủ giữa một bãi “chiến trường” chăn gối, thú bông và tiểu thuyết. Đó chính là nó – Vũ Hoàng Thiên Thanh. Lý do bãi “chiến trường” này có mặt là do máu lười bẩm sinh của nó được dịp phát huy sau kì thi tuyển sinh đầy cam go.
    Bài hát “Beautiful girl” vang lên từ chiếc điện thoại gần như có thể dùng để “đập đá” làm nó tỉnh giấc. Thế nhưng nó vẫn thích nằm lỳ mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên học ở trường mới. Cánh tay thò ra khỏi chăn mò chiếc điện thoại. Tiện tay quăng vào góc phòng. Bung nắp và bin văng ra khỏi chiếc điện thoại. Tiếng nhạc tắt hẳn. Nó lại trùm chăn và tiếp tục ngủ. Được một lúc thì tiếng mẹ nó từ dưới bếp vang lên:
    - Thanh ơi! Dậy đi học nhanh lên con.
    - Ư…ưm để con ngủ tý nữa đi mà – nó cố trùm chăn ngủ tiếp.
    - Dậy nhanh lên muộn rồi đấy.
    - Tí nữa con dậy mà…
    - Mày có dậy nhanh lên hay đợi mẹ xách roi lên hả? – mẹ nó vốn nóng tính liền quát.
    - Vâng…con dậy liền – nó đành ngồi dậy mà vẫn mắt nhắm mắt mở.
    Nhìn lại chiếc đồng hồ treo tường. 6h20’. Đôi mắt nó mở to một cách bất thường.
    - Aaaaaa… sao mẹ không gọi con sớm hơn – nó la lên thất thanh và bật dậy khỏi giường.
    Mẹ nó cũng chỉ biết lắc đầu. Cứ đi học sáng thì mười ngày hết chín ngày như vậy rồi. Nó làm vệ sinh cá nhân với tốc độ đáng kinh ngạc. Hôm nay là lần đầu nó khoác lên mình bộ đồng phục của trường cấp ba. Nó mong ngóng ngày này lâu rồi mà hôm nay lại quên béng mất. Nó thay đồ và ngắm mình trước gương. Nó chỉ là một cô gái hết sức bình thường. Gương mặt tròn tròn. Sống mũi không cao. Đôi môi hơi dày. Chán dồ bướng bỉnh. Chỉ có một đôi mắt đẹp với hàng lông mi dài. Mái tóc quăn tự nhiên hơi bông xù được cột cao cách năng động. Phần mái xéo phía trên được chải gọn gàng. Dáng người hơi lùn của nó xúng xính trong bộ váy của trường, nhanh chóng ra khỏi nhà.
    Hôm nay bảy giờ mới tập trung nhưng nó đã hẹn với bạn là sáu rưỡi gặp nhau. Không thể trễ hẹn được. Chạy thật nhanh tới trường mà không kịp ăn sáng. Mặc dù mẹ nó đã gọi lại để đưa đồ ăn nhưng nó đã chạy đi mất rồi.
    Ba nó hiện đang làm quản lí ở một khách sạn nên đã đi làm từ sớm, không thể đưa đón nó tới trường được. Công việc của ba nó là nguồn thu nhập chính của gia đình. Mẹ nó chỉ làm nội trợ ở nhà mà thôi. Nó lại là con một cho nên gánh nặng dồn hết lên vai ba nó. Dù sao từ nhà nó tới trường chỉ mất mười phút đi bộ mà thôi. Nó cũng thích đi bộ cho thoải mái. Nhưng hôm nay thì phải chạy hết tốc lực để kịp giờ hẹn thôi. Đang chạy bon bon trên đường thì…. “RẦM”. Chiếc ba lô trên vai nó rơi xuống, cuốn sách trên tay người kia cũng tung bay. Một chàng trai đi từ trong ngõ ra đang chúi đầu vào cuốn sách trong khi nó đang gồng mình chạy thật nhanh. Thế là tông nhau. Cả hai người cùng bị té xuống nền xi măng.
    Đó là một chàng trai trạc tuổi nó, thân hình cao ráo, gương mặt hết sức bình thường cùng với cặp kính cận hơi dày. Chàng trai ấy chính là cậu – Hoàng Thiên Vũ. Nó nhăn nhó mặt mày, nhặt cặp và đứng lên. Cậu cũng đứng dậy và nhặt cuốn sách của mình. Nó hậm hực:
    - Này, tên kia, đi đứng có nhìn đường không thế hừ - hai tay chống nạnh, nó lớn tiếng.
    Cũng may là mới sáng sớm và khu này khá ít người nên không có ai phàn nàn về tiếng nói vốn như cái loa của nó. Cậu cũng phải bịt tai lại để bảo vệ cái màng nhĩ mỏng manh của mình. Chưa kịp nói gì thì nó lại la lên khi nhìn vào cái đồng hồ đeo tay của mình:
    - Ôi! Chệt rồi! Muộn mất thôi hừ hừ tui mà gặp lại cậu là cậu chết với tui grừ - nó hậm hực nhìn cậu bằng ánh mắt tóe lửa.
    Nó “vắt chân lên cổ mà chạy” cho thật nhanh để tới trường. Chỉ cần tới trễ một phút thôi thì cô bạn đúng giờ của nó sẽ nổi đóa lên cho coi. Nó chạy với vận tốc tên lửa để tới trường. Tà váy bay bay nhưng nó cũng chẳng mấy để tâm vì con đường này sáng sớm chẳng có mấy ai qua lại cộng với tốc độ đó thì chẳng ai nhận ra mình. Tới trước cổng trường thì đã thấy con bạn nó với khuôn mặt nhăn nhó khó coi rồi. Nó tới trước mặt con bạn thở hổn hển như mới làm việc gì đó vô cùng nặng nhọc. Chưa kịp nói gì thì con bạn đã nhảy bổ vào với giọng đầy hậm hực:
    - Mày tới trễ hai phút ba mươi giây bốn mươi tích tắc, tính sao đây? – Nhỏ bạn đứng khoanh tay trước mặt nó, hất hàm hỏi.
    Nhỏ bạn này tên Nguyễn Ngọc Khánh Phương, bạn thân của nó từ hồi cấp hai. Nhỏ cao hơn nó được một khúc ngăn ngắn, mái tóc xõa dài ngang lưng uốn nhẹ phía đuôi. Khuôn mặt không mấy xinh đẹp nhưng ưa nhìn cùng với cặp kính cận. Ngoài chuyện giờ giấc ra thì nhỏ khá dễ tính lại còn vui vẻ nữa.
    - Phù phù…mày làm gì mà tính toán ghê vậy hả con kia, có hai phút chứ nhiêu đầu hừ. Muộn có tí mà cũng phàn nàn – nó ra vẻ khó chịu.
    - Chính xác là hai phút ba mươi giây bốn mươi tích tắc. Hai phút cũng là thời gian mà mày, chậm một phút tao cũng không tha đâu con – nhỏ vẫn nhăn nhó – Tính sao đây?
    - Thôi thôi tao biết rồi đừng có tuôn một tràng với tao nữa nhá, buồn ngủ lắm ấy. Lát tao dẫn mày đi ăn kem, được chưa hả “đồng hồ” của tao? – nó trêu đùa.
    - Biết điều đấy. Sau giờ học nghe chưa mà sao mày cứ thích gọi tao bằng cái tên củ chuối thể hả? – nhỏ tuy đã quen nhưng vẫn vặn hỏi lại
    - Kệ tao, haha chỉ vậy là dụ được mày rùi hehe đi thôi đứng đây làm chi – nó nở nụ cười gian tà.
    Nhỏ chưa kịp nói gì đã bị nó kéo đi một mạch. Cả hai cùng đi tham quan trường mới trước giờ tập trung. Mà dù sao hai đứa cũng chung lớp nên cũng chẳng có gì phải lo cả. Ngôi trường này khá rộng với nhiều dãy phòng. Các phòng chức năng ở một dãy riêng biệt, cả khu hành chính cũng thế. Có ba dãy phòng học nằm gọn một bên. Ba khu tạo thành hình chữ U bao quanh sân trường. Cả hai đứa đi mất gần nửa tiếng mà vẫn chưa hết ngôi trường.
    Đúng bảy giờ có một giáo viên đứng phía trên cầm micro thông báo tập trung. Nhỏ và nó nhanh chóng đứng vào hàng đã được xếp sẵn theo lớp. Vì vô sau nên hai đứa đứng cuối hàng. Sau các tiết mục thường có như chào cờ, hát quốc ca, và một bài diễn văn chào mừng học sinh mới dài dằng dặc thì nó đã sắp ngủ gục mất rồi. Tiếng thầy giáo vang lên trên micro khiến nó như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị vì dậy sớm:
    - Bây giờ các em sẽ vào lớp và các học sinh mới sẽ làm quen với các bạn trong lớp mình và thầy cô chủ nhiệm….
    Các học sinh bắt đầu tản ra về các dãy phòng học. Nhờ thân hình không mấy to lớn nên nó và nhỏ dễ dàng len qua dòng người chen chúc để tìm kiếm lớp mình. Sau khi biết lớp mình ở đâu thông qua cái sơ đồ bé tí mà mấy trăm người chen lấn xem thì hai đứa leo lên tầng bốn, phòng số 20, lớp 10A3. Vừa đi vừa bàn tán xôn xao về lớp học mới. Nào là có quen ai không? Giáo viên chủ nhiệm là hiền hay dữ? Hay có bạn nào học giỏi không?... Nói chung là đủ thứ chuyện liên quan tới lớp học. Nhưng khi vừa mới bước tới cửa lớp, lướt qua một lượt các gương mặt bên trong, thì đã nghe thấy tiếng hét ầm trời của nó rồi:
    - Aaaaaaa……là cậu!!!!!!!!!!!!!!
    _____________________________
    p/s: không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nhỉ ^^ chắc ai cũng đoán được rùi hen :v

  2. #2
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Bách Khoa, Hà Nội
    Bài viết
    1,572
    Rep Power
    11
    Bác muốn e còm-men góp ý một cách chân thành thẳng thắn hay góp ý làm tăng bầu không khí
    Tôi tự hào vì tôi khác biệt
    I'm different, yeah I'm different ♫ ♫ ♫

  3. #3
    cả hai đi bác :v đang cần ý kiến thêm đây

  4. #4
    Ngày tham gia
    May 2014
    Đang ở
    Bách Khoa, Hà Nội
    Bài viết
    1,572
    Rep Power
    11
    Góp ý tăng bầu không khí: Truyện hay, vào đầu tả khung cảnh tuyệt vời, nv điển hình
    Góp ý chân thành:"căn phòng nhỏ trong một ngôi nhà nhỏ" lặp lại từ trong trường hợp này theo mình là ko nên
    "bon bon" từ này chỉ dành cho xe cộ thôi nhé
    "Khuôn mặt không mấy xinh đẹp nhưng ưa nhìn" bác viết câu này.... theo e nên sửa là "dù trông nhỏ bạn ko xinh nhưng rất dễ thương" chẳng hạn
    "gian tà" em cũng chẳng biết nx thế nào nữa, mong bác chú ý chứ nghe ớn quá
    bác đừng dùng từ "nhỏ" với "nó" nhiều quá ko hay. Nên thay bằng đại từ nhân xưng cho truyện đỡ nhàm
    Mong bác đừng gạch em 0
    Tôi tự hào vì tôi khác biệt
    I'm different, yeah I'm different ♫ ♫ ♫

  5. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Đang ở
    The World God Only Knows :P!~~~
    Bài viết
    1,694
    Rep Power
    13
    Trích dẫn Gửi bởi alexbear Xem bài viết
    "Khuôn mặt không mấy xinh đẹp nhưng ưa nhìn" bác viết câu này.... theo e nên sửa là "dù trông nhỏ bạn ko xinh nhưng rất dễ thương" chẳng hạn
    tớ thấy thay bằng " khuôn mặt không tính là xinh đẹp ..." là đc
    đoạn
    Nó chỉ là một cô gái hết sức bình thường. Gương mặt tròn tròn. Sống mũi không cao. Đôi môi hơi dày. Chán dồ bướng bỉnh. Chỉ có một đôi mắt đẹp với hàng lông mi dài. Mái tóc quăn tự nhiên hơi bông xù được cột cao cách năng động. Phần mái xéo phía trên được chải gọn gàng. Dáng người hơi lùn của nó xúng xính trong bộ váy của trường, nhanh chóng ra khỏi nhà.

    hơi mâu thuẫn vs câu
    có một nàng công chúa xinh xinh


    còn nữa , văn phong chỗ này hơi lủng củng
    Chàng trai ấy chính là cậu – Hoàng Thiên Vũ

    thiếu gì lúc gt tên mà phải cho vào ntn, k tự nhiên gì cả

    nó nở nụ cười gian tà
    hoàn toàn k hợp ngữ cảnh

    tớ thấy cậu viết văn chưa đc tự nhiên, hơi bị khuôn mẫu. thậm chí tớ cảm giác tớ biết luôn câu chuyện về sau nt nào nên sẽ lười đọc tiếp. cậu nên viết để gây tò mò cho độc giả nhiều hơn

    Lần sửa cuối bởi monochrome, ngày 24-07-2014 lúc 23:11.


  6. #6
    Trích dẫn Gửi bởi alexbear Xem bài viết
    Góp ý tăng bầu không khí: Truyện hay, vào đầu tả khung cảnh tuyệt vời, nv điển hình
    Góp ý chân thành:"căn phòng nhỏ trong một ngôi nhà nhỏ" lặp lại từ trong trường hợp này theo mình là ko nên
    "bon bon" từ này chỉ dành cho xe cộ thôi nhé
    "Khuôn mặt không mấy xinh đẹp nhưng ưa nhìn" bác viết câu này.... theo e nên sửa là "dù trông nhỏ bạn ko xinh nhưng rất dễ thương" chẳng hạn
    "gian tà" em cũng chẳng biết nx thế nào nữa, mong bác chú ý chứ nghe ớn quá
    bác đừng dùng từ "nhỏ" với "nó" nhiều quá ko hay. Nên thay bằng đại từ nhân xưng cho truyện đỡ nhàm
    Mong bác đừng gạch em 0
    thks nà cái vụ lặp từ là mình cố ý thôi nhé còn cái xinh là mình muốn nhấn mạnh là ko xinh nhưng chỉ ưa nhìn thôi :v theo kiểu bình thường thôi ý còn nhỏ với nó mình tính dùng thay thế luôn ấy chứ đưa tên nv vào hơi mệt ấy và mình kể theo ngôi thứ 3 nữa

    ---------- Post added at 02:01 AM ---------- Previous post was at 01:58 AM ----------

    Trích dẫn Gửi bởi monochrome Xem bài viết

    tớ thấy thay bằng " khuôn mặt không tính là xinh đẹp ..." là đc
    đoạn

    hơi mâu thuẫn vs câu


    còn nữa , văn phong chỗ này hơi lủng củng

    thiếu gì lúc gt tên mà phải cho vào ntn, k tự nhiên gì cả

    hoàn toàn k hợp ngữ cảnh

    tớ thấy cậu viết văn chưa đc tự nhiên, hơi bị khuôn mẫu. thậm chí tớ cảm giác tớ biết luôn câu chuyện về sau nt nào nên sẽ lười đọc tiếp. cậu nên viết để gây tò mò cho độc giả nhiều hơn

    thks bạn nà mình sẽ cố sửa T^T phía sau

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •