Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Trang 3 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 30 của 154
  1. #21
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    Trích dẫn Gửi bởi kuropercher Xem bài viết
    Mỗi lần vào topic là cái Embed từ Mp3.zing lại làm đứng luôn youtube với webgame đang chơi,

    Anyway, chưa đọc nhưng có vẻ hot,
    Keep up the good work,
    Hì hì, biết thế nào bi giờ, phải có nhạc mí hay.
    Anyway, thanks huynh/tỷ

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  2. #22
    Đã xem nhá, tiếp đê, tiếp đê!! s3

  3. #23
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    [Khảo sát] CÓ NÊN ĐƯA EWNWOL (AKA SHADE) VÀO TRONG CỐT TRUYỆN HAY KHÔNG !???
    P/s:Anh em bạn đọc thứ lỗi, chỉ tội cái chỗ bình chọn thì đã có thứ để bình chọn rồi mà mình cũng chả biết làm sao để thay nó nữa :v (câu com trá hình) nên chịu khó bình luận giúp mình ví
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 05-03-2015 lúc 12:28.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  4. #24
    [Khảo sát][/B] CÓ NÊN ĐƯA EWNWOL (AKA SHADE) VÀO TRONG CỐT TRUYỆN HAY KHÔNG !???
    Đưa vào luôn cho nó đủ bộ

  5. #25
    Trích dẫn Gửi bởi shinichikudo65 Xem bài viết
    [Khảo sát] CÓ NÊN ĐƯA EWNWOL (AKA SHADE) VÀO TRONG CỐT TRUYỆN HAY KHÔNG !???
    P/s:Anh em bạn đọc thứ lỗi, chỉ tội cái chỗ bình chọn thì đã có thứ để bình chọn rồi mà mình cũng chả biết làm sao để thay nó nữa :v (câu com trá hình) nên chịu khó bình luận giúp mình ví
    Bạn thích thì đưa, không thích thì thôi,
    Truyện của bạn mà,

  6. #26
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 9

    Tóm tắt phần trước : Tuổi thơ dữ dội của Aran : Tên thật là Anya, lần đầu gặp Mercedes và Freud, có một người bạn tên Maha, mấy năm sau cha Anya - tên là Aran - hi sinh. Vì muốn ra xem tình hình mà chuyện tương tự cũng xảy ra với Maha. Aran phải giả trang là cha mình trở về lãnh đạo đội quân.
    Hiện tại : Aran solo với Zakum sau khi Mercedes và Phantom bị ép dẹp vào thành hang động. Lúc đó, Alfrien vừa kịp xuất hiện với một cái bóng vàng và hạ được một cánh tay của Zakum



    -ẦM !!!!-

    Cánh tay bự chảng đã gãy đi mất. Nó đổ ập xuống mặt đất, làm rung chuyển cả hang động. Bụi tỏa ra mù mịt. Aran không còn thấy được gì rõ ràng ngoài thứ ánh sáng huyền ảo đang lơ lửng giữa động. Cô chậm bước lại gần, tay vô tình cứa vào một lưỡi đao, có lẽ là thứ đã đâm rụng đi cánh tay đá này.

    “Làm gì mà đứng đấy bần thần thế !!”

    Bấy giờ, đốm sáng ấy dần đáp xuống. Aran ngỡ ngàng nhìn theo chuyển động của “nó”.

    “Cũng chỉ gần mười năm thôi mà đã quên hẳn tớ thật rồi sao ??”
    “Ơ…” – Aran chẳng thể nói gì. Chính cô còn không hiểu việc gì đang xảy ra. Từ từ, cô bước lại gần “vật thể ấy”.
    “Lâu rồi không gặp…Anya…”

    Aran ngây người, lớp bụi phần nào đã rũ xuống. Cô thấy mồn một người đứng trước mặt mình là ai.

    “Đây…có phải là mơ không…?...Ma…Maha đấy sao…?” – Cô hỏi, mắt rưng rưng sắp khóc.
    “Chịu nhớ rồi đấy hả” – Maha nhìn Aran, chân mày chau lại, rồi lại nhẹ lấy tay phủi đi lớp bụi bám trên mặt cô.
    “Cậu ! Không được khóc ! Đã có tớ ở đây rồi.” – Maha bảo. Tay cậu ta rút lấy thanh đại đao đang cắm thẳng vào cục đá to lớn cạnh họ. Vết đâm ấy trông sâu đến gần hơn nửa cái lưỡi đao.
    “Cái này…là của cậu”
    Aran nhìn về phía tay cậu ta đưa về phía mình. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đây chẳng phải là thanh đao của cha cô đấy sao. Aran nhớ lại ký ức lúc trước. Cú sốc đã khiến cô đi lang thang khắp mọi nơi đến nỗi không nhớ phải mang kỷ vật mà cha cô đã để lại.
    “Nhưng chẳng phải cậu chết rồi sao…” – Aran lại cúi mặt lẩm bẩm.
    “Đồ ngốc !” – Maha gõ nhẹ vào đầu cô – “Tuy tớ không thể đường đường chính chính tiêu diệt hắn nhưng… Cậu thấy đấy… Tớ là một tinh linh, và tớ muốn sức mạnh của tớ… thuộc về cậu”
    Aran ngước đôi mắt xanh ngọc còn đang rớm nước. “Ừ…cậu sẽ là một phần của tớ”. Nói rồi, Maha tan biến trong đôi mắt đỗi ngạc nhiên của Aran. Thanh đại đao của cha cô phát sáng rồi rơi vào tay của Aran. Trên lớp da hổ cuộn vòng trên cán của thanh đao, cô thấy hiện rõ nên vết cháy xém chữ “Maha” ngay cạnh vết mực đen tên của cha cô.

    “Hừ…khốn nạn thật…” – Spiegelmann lảo đảo đứng dậy. Tại góc nhìn này, Aran và mọi người khác sẽ chẳng thể nhìn thấy được bộ dạng này của lão. Chiếc nón in hoa văn báo đã bị cánh tay đá kia đè lên. Nếu không nhanh chân chạy nép sang một bên, lão bây giờ chắc cũng chẳng thể toàn vẹn mà có thể đứng phủi phủi bộ quần áo quý giá của lão.

    “Zakum…ngài không thể tha thứ cho chúng được…” – Dứt câu, mắt của Zakum sáng đỏ rực.
    “Ta nói cho các ngươi biết ! Từ bây giờ Zakum sẽ không nhượng bộ các ngươi nữa !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – Spiegelmann thét rống lên.
    Aran nắm chặt thanh đao ngang ngực như là phản xạ để phòng vệ. Mồ hôi cô túa ra. Xem ra đã kiệt sức lắm rồi.

    -Ầm-ầm-ầm-

    Một hồi tiếng động vang lên…rồi chấm dứt. Phantom mắt nhìn láo lia, lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra mà cả bản thân hắn cũng không thể phát hiện được. Đảo quanh một hồi, hắn bắt đầu nhìn lên trần của cái động

    “ARAN !! NÉ RA !!!” – Phantom kêu lớn
    Chưa kịp định thần được mình, cô lại nghe tiếng gọi của Phantom nên lại càng lúng túng, đứng cứng đơ như tượng.

    -Rầm !!!!-
    “ỐI !!!!!!!!” – Aran hốt hoảng la lên.
    “Không sao chứ Aran !” – Freud hỏi cô từ trên lưng của Alfrien
    “Vì cậu mà tôi sắp bị tăng huyết áp đây này !” – Aran từ sợ hãi trở về với bản tính cáu bẳn của mình.
    Alfrien bay lơ lửng trong hang động, mồm còn ngoạm lấy cổ áo Aran. Nhìn lại nơi cô vừa đứng, một hàng thẳng tắp những cây cột lửa đang bùng cháy. Cũng nhờ có Alfrien và Freud giúp đỡ, không thì cô cũng đoàn tụ với cha cô và Maha sớm mất.

    “Lôi quang” – Spiegelmann chỉ tay về Alfrien và la lớn. Lập tức những dòng điện liền đánh thẳng vào Afrien.
    May thay, ông ta né được hầu hết chúng và số còn lại đương nhiên gây thương tổn nặng.
    “Ông không sao chứ Alfrien” – Aran ngước đầu lên hỏi. Alfrien liền gật đầu. Đập cánh đặt Aran xuống cạnh Phantom và Mercedes, Alfrien bảo
    “Các người hãy ở lại dưỡng sức đi. Ta sẽ cân tên này được ngay thôi”
    “Nói là làm nhé ! Tôi tin tưởng ông” – Phantom bảo, giơ ngón cái của cậu lên
    “Tất nhiên rồi” – Alfrien cùng Freud đập cánh bay đi.

    * * *


    “Hộc..hộc…hộc” – Đã gần 2 tiếng đồng hồ trôi qua. Alfrien giờ đã thấm mệt. Ông cùng Freud phải gắng sức lắm mới làm đổ gãy mất đi 6 cánh tay còn lại của Zakum. Đá chồng lên đá, bụi bay dày đặc. Giờ mà còn muốn đánh tiếp thì phải đợi chừng nửa tiếng nữa. Nhưng kẻ ác có nào nguôi tay. Zakum tuy bị mất hẳn 6 cánh tay nhưng xem ra nó vẫn còn sung sức lắm.
    “Được rồi Alfrien ! Freud !! Cậu hãy để đó chúng tôi lo cho” – Phantom đứng dậy nói
    Freud chẳng nói chẳng rằng, cậu ta ngồi phịch xuống đống đá mà thở. Biết ý cậu bạn của mình, Phantom quay sang Mercedes và Aran
    “Nào ! Ta có công việc để làm đấy !!!”

    “Vòng Vạn Yêu Tiễn !!!” – Mercedes giương 2 cây súng nỏ bắn liên tục vào mình Zakum. Bây giờ tay hắn đã bị gãy đi hết, sẽ chẳng còn khó khăn nào cản trở những mũi tên xuyên tạc của cô.

    “Siêu phòng thủ !!!!!!!!!” - Spiegelmann ngạo mạn la to. Zakum sau đó được bảo bọc trước đòn tấn công của Mercedes. Lợi dụng chúng không để ý đến, Aran và Phantom lao vào đánh trực diện. Cô kêu gọi những tinh linh thú vật liên tiếp ra đòn tấn công hắn. Phantom nhảy bổ ra phía sau, hắn xác định vị trí của Spiegelmann và đánh lão.

    “Hừ !! Đẩy lùi hắn đi ngài Zakum !!” – Spiegelmann chạy vật ra phía trước mặt và dụ Phantom đến

    -Ầm !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-

    Từng cây cột lửa đè nặng lên họ kể cả Freud. Nó làm choáng và khiến Phantom không thể cử động được nữa.
    “Hừm…Giỏi lắm…Còn cầm cự được đến giờ là phúc may của ngươi đấy…nhưng chẳng còn được bao lâu nữa đâu !!!!!” – Spiegelmann la hét như một người điên. Lão rút bên mình một sợi dây roi và đánh liên tiếp vào Phantom

    “Chết này ! Chết này ! Chết này !” – Cứ mỗi lần hắn nói, hắn lại đánh Phantom mạnh bạo hơn như đang đánh một con hổ không biết nghe lời. Cuối cùng lão quất một roi vong vào cổ Phantom, nhe răng đầy thâm hiểm
    “Có trăn trối gì không…?”
    “Ngươi…!” – Phantom trừng mắt nhìn lão, cuống họng nghẹn lại không nói được thành câu.
    “Khó chịu lắm phải không…? Hì hì hì… Ta sẽ làm phúc cho ngươi được chết sớm và không phải đau khổ nữa !!!!!” – Lão gầm thét
    “Dừng lại” – Mercedes, Aran,… và cả Orchid đều la lớn. Cô xồng xộc chạy chanh về hướng lão Spiegelmann và phi một cước vào bụng khiến lão đổ vật về phía sau.
    Vẫn là nụ cười nham nhở của lão, Spiegelmann vùng dậy đè người Orchid xuống chỉ bằng một cú đạp vào bụng cô. Lão cầm sợi roi đang quấn quanh cổ Phantom vừa mới thở được một lúc và siết lại càng chặt hơn.
    “Con bé này thật chả biết lượng sức mình… đã thế ta giết cả lũ. Chã cần tay Zakum hạ sát các ngươi.”
    “Đủ rồi đấy lão già láo xược”
    “Ai gọi ta đấy !” - Spiegelmann nhìn quanh quất mà không nhận ra được giọng nói vừa nãy đã phát ra từ đâu.

    -Bộp-

    Một cú đánh vào cổ như trời giáng khiến Spiegelmann ngã chúi về phía trước
    “Ngươi thua rồi đấy…tên Spiegelmann chết tiệt kia” – Cậu ta gầm lớn.
    Ngoảnh lại về phía sau, lão hoảng hốt, bất chợt lùi ra xa
    “Mày…mày….”
    “Hôm nay ta không bẻ chân chặt tay ngươi nghĩa là có tội với Lucia !!!!!”

    Spiegelmann nghiến rang ken két, sắc hắn biến dạng, cắt đến không còn một giọt máu.
    “Zakum đâu !!!!! Hãy nghiền nát hắn !!!!”


    “ZAKUM !!!!!!!” – Lão gào thét.
    “Ngươi vẫn chưa tự nhận thức được hay sao…?” – Cậu ta lạnh lùng cất giọng. Đến khi Spiegelmann nhìn sang Zakum, đã phải hốt hoảng vì bức tượng kiệt tác của lão bị gãy đôi trong tình trạng bị mũi tên, tia sáng xuyên tạc như bị cắm nhang vào người
    “Này ! Này ! Này !... Từ lúc nào…!!” – Lão ta run rẩy
    “Khi ngươi đang đánh tên tóc vàng này và la hét như tên điên ấy… Ta và hai cô nàng kia đã xử ngọn Nó chỉ trong một khắc” – Cậu ta nói chậm rãi, mắt xoáy sâu vào đôi mắt của Spiegelmann.
    “Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ không nhảy xuống đây trước nửa tiếng chử nhỉ” – Phantom ngước mặt hỏi.
    “Tò mò thôi” – Cậu ta đáp, tay vờ đưa xuống về hướng Phantom, mắt vẫn đăm đăm nhìn lão.
    Phantom liền chộp lấy tay cậu ta mà đứng dậy.
    Bấy giờ cả Phantom, Aran, Mercedes, Orchid và cả Freud cũng đã đứng dậy được, tụ lại thành một vòng tròn vây kín lão. Lão sợ hãi, lấp ba lấp bấp
    “Này..này..này…xê ra… xê khỏi người ta ra…”
    “Này, Mercedes,…là cậu ta cứu cô hả” – Orchid quay sang Mercedes hỏi khẽ. Sơ hở, lão đẩy Orchid ra khỏi vòng vào tháo chạy ra ngoài.
    “Ta sẽ không chết !!! Ta không muốn chết !!!! Ít nhất không phải ngày hôm nay !!!! HA HA HA HA HA HA HA !!!!!” – Lão gầm rú điên loạn và chạy điến cửa động. Gần đến đó, một chiếc hố xoáy đen ngòm như cái ở ngọn tháp xuất hiện.
    “Đuổi theo mau nào !!!!” – Cậu ta nói, tức tốc dịch chuyển về phía bên kia của cái hố
    “Chúng ta cũng phải đi thôi…!” – Phantom bảo.
    “Ừ…” – Cả ba liền đáp và theo đuôi Phantom đi qua hố.

    “Chết thật !! Ta mất dấu hắn rồi !!” – Cậu ta đay nghiến.
    “Này !!! sao rồi !!” – Phantom cùng những người khác đáp xuống cạnh cậu ta.
    “Haiz…không một dấu vết… lão ta đã chuồn đi nơi nào rồi…” – Cậu ta than thở.
    “Nhất quyết lần sau cậu sẽ báo được thù ! Không phải lo !!” – Aran bước tới mỉm cười và đập ta lên vai của cậu
    “Ơ…..Ừm…” – Cậu ta gật đầu
    “Tên cậu là gì…?” – Mercedes thân thiện bước đến
    “…Tôi tên là…Luminous…” – Luminous ngại ngùng trả lời cô
    “Này mọi người” - Phantom đã bước lên trước tự lúc nào – “Đây chẳng phải,…là Rien đấy sao !!?”
    “Sao ??” – Mercedes cũng bước lại gần hắn – “Vậy là chỉ cần vượt qua khỏi ngôi làng này ta sẽ đến được hang rồng ở vùng Minar !”
    “Thật sao ?” – Aran không hiểu gì cũng lại gần, vờ hỏi
    “Ừ…Spiegelmann… hắn ta đã dùng lượng năng lực cuối cùng để đến được đây mà tháo chạy…”

    “Này các cô cậu ơi…” – Từ trong bụi trúc bước ra, một bà lão trông phúc hậu bước lại gần Mercedes. Cô giật mình, mém nữa là đã rút nỏ ra nã vào đầu bà ấy.
    “Ơ…có…việc gì không ạ…” – Mercedes gượng cười hỏi.
    “Các cô cậu có phải là bạn của anh chàng tóc dài không…?” – Bà hỏi, đôi mắt và giọng nói trông có vẻ hơi trầm trọng.
    “Anh chàng tóc dài ạ…? Tụi cháu không biết…” – Phantom nói – “Mà…anh ta là ai vậy ạ…?”
    “À…cậu ta đã bảo vệ tôi khỏi một tên sâu bọ của Black Mage ấy mà…”
    “Black Mage ấy ạ…!?” – Mercedes hỏi, vẻ hốt hoảng
    “Ừ… hắn ta đội mũ trùm kín mít, trên ngực có hình cái cánh hay sao ấy…tóc trắng thì phải…như cô nàng này này” – Bà ta chỉ vào Orchid.
    “Bà có thể chỉ cháu họ ở đâu được không…!?” – Phantom hỏi
    “Chúng nó chạy ra đằng kia kìa, ngay bên bìa rừng ấy…”
    “Vâng cám ơn bà ạ !” – Chẳng kịp nói với ai, Mercedes và Phantom liền tức tốc chạy thẳng về phía mà bà ta chỉ. Bỏ lại Aran, Orchid, Freud và Luminous ngơ ngác đứng như trời trồng.

    “Thôi…đuổi theo họ mau lên, không kịp bây giờ” – Aran quay sang Orchid và Luminous bảo.
    “Cả tôi sao ?” – Cậu ta hỏi
    “Tất nhiên rồi !!... Cậu muốn tiêu diệt Black Mage chứ !?”
    “Ừ…có…Hắn ta đã gây nên nỗi đau của tôi…” – Luminous trả lời
    “Vậy thì chúng ta có cùng chí hướng rồi… Nếu hợp lực…ắt sẽ đánh bại được hắn chứ…vả lại,… càng đông càng vui mà !” – Aran bảo cậu. Và Luminous nhoẻn miệng cười. Nụ cười đầu tiên sau ngần ấy năm lang thang với thứ quyền năng mà cậu không thể nắm rõ được.

    “Được thôi !!! Ta đi nào !!”

    * * * * *


    ---------- Post added at 06:44 AM ---------- Previous post was at 06:41 AM ----------

    Chap 9 Updated
    Xin lỗi các anh chụy, bé trai bé giá và bạn đọc vì chậm trễ nhé Lịch học nhiều quá cũng khổ k
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 30-12-2015 lúc 05:23.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  7. #27
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    Ai hóng Eunwol ko ???
    chap kế nhé <3 <3 <3


    p/s: story ế quá

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  8. #28
    Nàng có ta rồi thì ế gì? Cứ tiếp tục nhá. Viết ko hay là ta chọi dép đấy

  9. #29
    Thắc mắc chút xíu Anya là con của Aran, vậy sao mọi người lại gọi là Aran?

  10. #30
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 10-A

    Tóm tắt phần trước : Cho Zakum ăn hành. Trước đó, Luminous đã đi xuống cái phong ấn và bắt gặp kẻ thù của mình. Cậu nấp sẵn chờ cơ hội, giải cứu cho Nhóm bạn của Phantom. Nhưng không may, lão Spiegelmann đã chạy thoát. Luminous chính thức làm thành viên trong nhóm của Phantom. Sau đó, một bà lão xuất hiện, nhờ họ tìm giúp một cậu trai trẻ có tóc dài đã giúp cho bà khỏi "Một tên sâu bọ của BlackMage".



    -RÀO-RÀO-RÀO-RÀO-

    -Cộc-Cộc Cộc-

    -Cạch-

    “Ai đấy !?”

    -RÀO-RÀO-RÀO-

    “Oa !! Oa !!!”
    “Gì vậy hả em”
    “Anh ơi !! Ra đây mà xem này !!...Trời ơi…!…ai lại đặt nó trước nhà mình thế này…”
    “Mau mau vào nhà đi em ! Trời đang mưa đấy, kẻo lại cảm lạnh bây giờ…”

    -Cạch-

    Một đêm mưa nặng hạt. Không khí u ám bao trùm lên ngôi làng. Bây giờ đã là 12 giờ khuya, đèn đóm đều đã tắt hết. Duy chỉ có một căn chòi nhỏ kề khu rừng sau ngọn núi, ánh đèn đom đóm chiếu sáng mờ ảo. Bóng của hai người tuổi trung niên in trên vách nhà. Trong tay của người phụ nữ, một sinh linh bé nhỏ đang nhẹ cựa quậy

    “Con ai sao lại bỏ trước nhà mình vậy nhỉ…em nhớ xóm mình lâu nay đâu có ai mang thai…?” – Người phụ nữ hỏi chồng
    “…Có lẽ cha mẹ nó từ vùng khác bỏ nó ở đây…” – Ông chồng nói
    “Tội nghiệp thằng bé…trông kháu khỉnh thế này cơ mà…Biết phải làm gì với nó đây…??” – Bà nhìn nó xuýt xoa
    “Chả nhẽ em định…” – Ông tỏ vẻ ngạc nhiên
    “Em cũng chưa biết chắc…nhưng nếu……Anh muốn như thế nào…” – Bà ấp úng
    “Nhà mình cũng chẳng khá giả gì……” – Ông ngập ngừng một lúc lâu
    “Anh nghĩ không được đâu em à…”
    “Sao vậy hả anh ! Chẳng nhẽ lại phải bỏ nó ở nơi khác hay sao ?”
    “Không được !...Có Rodric là nhà mình cũng đủ vất vả lắm rồi…”
    “Rodric nó luôn muốn có một đứa em mà…”
    “Anh…nhưng mà…” – Ông chau mày
    “Thôi được rồi…làm gì tùy em…”
    “Thật sao anh…?” – Bà mừng rỡ, liền đứng dậy
    “Ừ…thật…” – “Này em đi đâu đấy…?”

    “Rodric ! Rodric ơi !! Dậy đi con !!” – Bà ta lay con mình dậy
    “…Gì đấy hả mẹ…” – Nó dụi mắt, vẻ bơ phờ
    “Đoán xem đây là gì nào…” – Bà ấy tay bồng đứa bé, người nhún nhún ru nó ngủ
    “Là em bé hả…nó ở đâu vậy mẹ…!?” – Thằng nhóc hỏi
    “Có người bỏ rơi nó trước hiên nhà mình con ạ…” – Bà từ tốn trả lời
    “Vậy mẹ tính làm sao với nó đây …?”
    “Từ nay…nó sẽ là em con đấy !”
    “Thật sao !!! Con có em hả !!” – Thằng nhóc ngạc nhiên
    “Ừ…! Chẳng phải con luôn muốn có một đứa em sao ? Không vui hả ?”
    “À…Vui chứ !! Con thích lắm…! Vậy…tên của nó là gì hả mẹ…?”
    “Hừm…để mẹ nghĩ xem…” – Bà lấy tay vuốt nhẹ lên mặt đứa bé. Ngoài trời mưa đã tạnh gần hết. Ánh trăng tròn len nhẹ qua cửa sổ và rọi vào đầu giường, chạm nhẹ lên bầu má phúng phính của nó. Thấy đôi bàn tay vụng về đưa lên dụi đôi mắt, bà bất giác mỉm cười…
    ………………
    ………………………
    ………………………………….
    …………………………………………� �…
    “Này hai đứa !! Mau chuẩn bị đi học đi !! Rodric, con dẫn em nó đi tới trường mới nha con.”
    “Dạ !”


    Hôm nay cũng lại là một ngày mưa…Suốt cả tuần nay, từ sáng đến tối, lúc nào nó cũng thấy những giọt nước nặng trĩu rơi, rơi đến cả làm trôi đi mất cả tấc đất trên lối đi chính của làng. Những viên đá nhỏ bị nghiền ra và rải trên đất từ hồi hai năm trước bị đất cát lấp đi giờ lại lần nữa trỗi mình dậy.
    “Này anh hai ơi ! Trường mình đi có gần không !!” – Nó hỏi
    “Sắp tới rồi…cứ đi đi rồi biết !” – Anh nó cáu bẳn. Thấy thế nó cũng không dám nói gì nữa. Đi sau chân của Rodric một lúc thì thấy được một ngôi trường võ khuất đằng sau con đường mòn, hai bên là bụi trúc mọc um tùm.
    Rodric nhìn quanh rồi vội vàng kéo tay nó vào một tiệm bánh bao nhỏ
    “Mày ngồi đây ăn bánh bao rồi đi tới trường bằng con đường kia nhé ! Nhớ ăn xong hẵng vào. Không được cúp học nghe chưa ! Không tao méc mẹ đấy !!” – Chưa đợi nó gật đầu, Rodric đã một mạch chạy vào con đường với hai hàng trúc dưới trời mưa.
    Ngồi gặm chiếc bánh bao thịt mà ngắm trời, ngắm đất. Nó chỉ thấy được một tấm mành dày đặc mưa phủ. Với mọi người, việc phải sinh hoạt dưới trời mưa suốt mấy tuần nay hẳn rất cực nhọc. Nhưng với nó, nó thích nhìn mọi thứ trông mờ mờ ảo ảo như vậy. Thật yên bình…. Gặm nốt miếng bánh bao cuối cùng, nó moi trong cặp một chiếc băng trắng quấn quanh hai cánh tay và bàn tay của nó lại. Đeo cặp trên vai và chạy một mạch vào trường.

    Buổi tựu trường đầu tiên, nó được xếp vào hàng chung với những đứa trẻ khác trong làng. Thật háo hức,… mà cũng thật lạc lõng. Chẳng ai thèm nói chuyện với nó. Chỗ ngồi của nó bị lấn đến nỗi nhích luôn ra khỏi tầm che của mái nhà. Mưa rơi thấm cả vào áo và đang khiến nó cảm thấy hơi lành lạnh. Nó lại nhìn quanh quất tìm anh hai mình. Từ lúc Rodric bỏ nó lại ở tiệm bánh bao, nó không thấy anh ở đâu cả.

    “Này ! Thằng em quái dị của mày đấy hả !”
    “Mày im giùm tao cái đi !! Để thôi nó chú ý chỗ này là khổ tao đấy !”
    “Sao vậy !? Chả phải hai anh em mày gắn kết như keo sơn sao hả ? Mẹ mày khoe với mẹ tao suốt !”
    “Hừ ! Thằng nhóc quái dị ấy lụm được từ bãi đất trước nhà tao, máu mủ ruột thịt gì mà phải gắn kết với nó. Tao không tống ra khỏi nhà là may cho nó. Suốt ngày cứ mè nheo mè nheo mãi mà bà già tao vẫn thương nó mới ghê !”
    “Hè hè ! Kể cũng phải……cơ mà thằng đó tên gì ấy nhỉ..?”
    “Tới tên ba tao, tao còn không nhớ hỏi gì tên nó !”
    “Haiz…có con như mày chắc tao thà đi tự vẫn còn hơn.”
    “Mày nói gì tao đấy” – Rodric giơ nắm đấm – “À mà năm nay học gì vậy ??”
    “Hình như là giáo hay đao gì đấy”
    “Thật sao !! Hè hè…môn chính của tao đấy nha !!”
    “Vâng…con biết bố giỏi rồi…khỏi khoe nữa !”



    * * *

    “Hây !!”
    “Tốt !! Giỏi lắm Rodric !” – Một lão gấu trúc vỗ tay – “Đấy là màn khởi động đầu tiên của cựu học sinh của ta. Bây giờ ta sẽ gọi bất kì trong số các em diễn lại màn khởi động ấy trước cả hai lớp” – Lão nhìn về phía những đứa mới vào và bảo. Dứt câu, mặt đứa nào đứa nấy trắng bệch không còn một giọt máu. Cũng phải thôi…bài khởi động đao dài đến thế, có khi những anh chị ngồi ở kia cũng chưa chắc đã làm được thành thục huống hồ những đứa mới vào như chúng.

    “Em !” – Mắt lão nheo nheo, tay lão chỉ về phía nó, đứa duy nhất ngồi tách khỏi bọn.
    “Em ấy ạ ?” – Nó hỏi lại
    “Ừ ! Mau lên đây và cho thầy thấy em đã tiếp thu được những gì nào !?” – Lão tựa lưng vào thành ghế, tư thế như muốn nằm nghỉ ngơi một lúc. Rodric nhìn về phía nó, cậu em gà mờ của mình, cười hắt nhẹ.
    Nó cầm thanh giáo ở trên cùng cái giá. Đấy cũng là thanh giáo mà anh nó cũng nãy đã sử dụng để diễn trước mọi người. Nó từ từ bước đến giữa cái sàn đấu tròn, xung quanh là mọi người ngồi và nói chuyện riêng. Nó thở nhẹ ra một tiếng. Chí ít là nó sẽ không bị soi mói nếu như làm sai ở một đoạn nào đó.
    “Hấp !” – Nó xuống tấn và lia đường giáo đầu tiên. Lão gấu trúc bỗng bật mình đứng dậy. Rodric nghe động liền ngưng nói chuyện mà nhìn đến thằng em trai của mình.
    “Không thể tin vào mắt mình…thằng nhóc này có thể làm được đúng hết mọi thứ từ tư thế đến sức mạnh…mặc dù cách cầm giáo có vẻ vụng về nhưng quả thật cách nó đánh không thể chê vào đâu được…thậm chí…hơn cả Rodric” – Lão thầm thì. Nhưng đủ lớn so với Rodric để có thể nghe được lão ta đang nói gì.
    (Sao cơ !!!) – Rodric nghĩ thầm, nghiến răng ken két.

    - RẮC –

    Đến hết bài, nó lia một đường thành hình tròn và vô tình bẽ gãy mất cán giáo. Lão trố mắt ra nhìn, chỉ là một thằng nhóc nhưng đã có thể bẻ đôi được cả một thanh đao gỗ cứng đến như thế. Rodric ngạc nhiên nhìn em trai hắn. Từ đâu ? từ ai ? từ khi nào ? mọi câu hỏi trong đầu hắn xoay mòng mòng mà hắn không thể tự trả lời được.
    “Thôi được rồi…em làm tốt lắm ! Nhân tài chính là đây !! Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé !! Lớp giải tán, đi chơi đâu đó thì đi đi, mười lăm phút sau tập trung ngay tại đây ta sẽ dạy các em bài khởi động vừa nãy !” – Lão chưa kịp nói hết câu, đa số chúng đã chạy ra hết ngoài bãi trúc, một số còn lại đứng nhìn nó ngưỡng mộ rồi cũng bỏ đi mất.
    Mình nó còn lại ở trong mái vòm. Đặt thanh giáo xuống đất, nó xoay mặt đi
    “Các cậu…là ai vậy ?”
    “…”
    “Tại sao các cậu lại giúp tôi ?”
    “…”
    “Bạn chứ ? Tôi tên là Eunwol !”

    * * *


    FACT : Storyline về Eunwol chưa hề tiết lộ cho người chơi về quá khứ của mình. Nguyên do Eunwol xuất hiện và chống lại Black Mage là điều không ai biết. Đồng thời, Eunwol chưa hề có khả năng điều khiển tinh linh trước khi tỉnh dậy sau cuộc chiến tại ngôi làng Vulpes thuộc về Grandis và gặp Moonbeam, một cô bé với khả năng của tinh linh
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 18-01-2016 lúc 10:49.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Trang 3 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •