Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 10-A

    Tóm tắt phần trước : Cho Zakum ăn hành. Trước đó, Luminous đã đi xuống cái phong ấn và bắt gặp kẻ thù của mình. Cậu nấp sẵn chờ cơ hội, giải cứu cho Nhóm bạn của Phantom. Nhưng không may, lão Spiegelmann đã chạy thoát. Luminous chính thức làm thành viên trong nhóm của Phantom. Sau đó, một bà lão xuất hiện, nhờ họ tìm giúp một cậu trai trẻ có tóc dài đã giúp cho bà khỏi "Một tên sâu bọ của BlackMage".



    -RÀO-RÀO-RÀO-RÀO-

    -Cộc-Cộc Cộc-

    -Cạch-

    “Ai đấy !?”

    -RÀO-RÀO-RÀO-

    “Oa !! Oa !!!”
    “Gì vậy hả em”
    “Anh ơi !! Ra đây mà xem này !!...Trời ơi…!…ai lại đặt nó trước nhà mình thế này…”
    “Mau mau vào nhà đi em ! Trời đang mưa đấy, kẻo lại cảm lạnh bây giờ…”

    -Cạch-

    Một đêm mưa nặng hạt. Không khí u ám bao trùm lên ngôi làng. Bây giờ đã là 12 giờ khuya, đèn đóm đều đã tắt hết. Duy chỉ có một căn chòi nhỏ kề khu rừng sau ngọn núi, ánh đèn đom đóm chiếu sáng mờ ảo. Bóng của hai người tuổi trung niên in trên vách nhà. Trong tay của người phụ nữ, một sinh linh bé nhỏ đang nhẹ cựa quậy

    “Con ai sao lại bỏ trước nhà mình vậy nhỉ…em nhớ xóm mình lâu nay đâu có ai mang thai…?” – Người phụ nữ hỏi chồng
    “…Có lẽ cha mẹ nó từ vùng khác bỏ nó ở đây…” – Ông chồng nói
    “Tội nghiệp thằng bé…trông kháu khỉnh thế này cơ mà…Biết phải làm gì với nó đây…??” – Bà nhìn nó xuýt xoa
    “Chả nhẽ em định…” – Ông tỏ vẻ ngạc nhiên
    “Em cũng chưa biết chắc…nhưng nếu……Anh muốn như thế nào…” – Bà ấp úng
    “Nhà mình cũng chẳng khá giả gì……” – Ông ngập ngừng một lúc lâu
    “Anh nghĩ không được đâu em à…”
    “Sao vậy hả anh ! Chẳng nhẽ lại phải bỏ nó ở nơi khác hay sao ?”
    “Không được !...Có Rodric là nhà mình cũng đủ vất vả lắm rồi…”
    “Rodric nó luôn muốn có một đứa em mà…”
    “Anh…nhưng mà…” – Ông chau mày
    “Thôi được rồi…làm gì tùy em…”
    “Thật sao anh…?” – Bà mừng rỡ, liền đứng dậy
    “Ừ…thật…” – “Này em đi đâu đấy…?”

    “Rodric ! Rodric ơi !! Dậy đi con !!” – Bà ta lay con mình dậy
    “…Gì đấy hả mẹ…” – Nó dụi mắt, vẻ bơ phờ
    “Đoán xem đây là gì nào…” – Bà ấy tay bồng đứa bé, người nhún nhún ru nó ngủ
    “Là em bé hả…nó ở đâu vậy mẹ…!?” – Thằng nhóc hỏi
    “Có người bỏ rơi nó trước hiên nhà mình con ạ…” – Bà từ tốn trả lời
    “Vậy mẹ tính làm sao với nó đây …?”
    “Từ nay…nó sẽ là em con đấy !”
    “Thật sao !!! Con có em hả !!” – Thằng nhóc ngạc nhiên
    “Ừ…! Chẳng phải con luôn muốn có một đứa em sao ? Không vui hả ?”
    “À…Vui chứ !! Con thích lắm…! Vậy…tên của nó là gì hả mẹ…?”
    “Hừm…để mẹ nghĩ xem…” – Bà lấy tay vuốt nhẹ lên mặt đứa bé. Ngoài trời mưa đã tạnh gần hết. Ánh trăng tròn len nhẹ qua cửa sổ và rọi vào đầu giường, chạm nhẹ lên bầu má phúng phính của nó. Thấy đôi bàn tay vụng về đưa lên dụi đôi mắt, bà bất giác mỉm cười…
    ………………
    ………………………
    ………………………………….
    …………………………………………� �…
    “Này hai đứa !! Mau chuẩn bị đi học đi !! Rodric, con dẫn em nó đi tới trường mới nha con.”
    “Dạ !”


    Hôm nay cũng lại là một ngày mưa…Suốt cả tuần nay, từ sáng đến tối, lúc nào nó cũng thấy những giọt nước nặng trĩu rơi, rơi đến cả làm trôi đi mất cả tấc đất trên lối đi chính của làng. Những viên đá nhỏ bị nghiền ra và rải trên đất từ hồi hai năm trước bị đất cát lấp đi giờ lại lần nữa trỗi mình dậy.
    “Này anh hai ơi ! Trường mình đi có gần không !!” – Nó hỏi
    “Sắp tới rồi…cứ đi đi rồi biết !” – Anh nó cáu bẳn. Thấy thế nó cũng không dám nói gì nữa. Đi sau chân của Rodric một lúc thì thấy được một ngôi trường võ khuất đằng sau con đường mòn, hai bên là bụi trúc mọc um tùm.
    Rodric nhìn quanh rồi vội vàng kéo tay nó vào một tiệm bánh bao nhỏ
    “Mày ngồi đây ăn bánh bao rồi đi tới trường bằng con đường kia nhé ! Nhớ ăn xong hẵng vào. Không được cúp học nghe chưa ! Không tao méc mẹ đấy !!” – Chưa đợi nó gật đầu, Rodric đã một mạch chạy vào con đường với hai hàng trúc dưới trời mưa.
    Ngồi gặm chiếc bánh bao thịt mà ngắm trời, ngắm đất. Nó chỉ thấy được một tấm mành dày đặc mưa phủ. Với mọi người, việc phải sinh hoạt dưới trời mưa suốt mấy tuần nay hẳn rất cực nhọc. Nhưng với nó, nó thích nhìn mọi thứ trông mờ mờ ảo ảo như vậy. Thật yên bình…. Gặm nốt miếng bánh bao cuối cùng, nó moi trong cặp một chiếc băng trắng quấn quanh hai cánh tay và bàn tay của nó lại. Đeo cặp trên vai và chạy một mạch vào trường.

    Buổi tựu trường đầu tiên, nó được xếp vào hàng chung với những đứa trẻ khác trong làng. Thật háo hức,… mà cũng thật lạc lõng. Chẳng ai thèm nói chuyện với nó. Chỗ ngồi của nó bị lấn đến nỗi nhích luôn ra khỏi tầm che của mái nhà. Mưa rơi thấm cả vào áo và đang khiến nó cảm thấy hơi lành lạnh. Nó lại nhìn quanh quất tìm anh hai mình. Từ lúc Rodric bỏ nó lại ở tiệm bánh bao, nó không thấy anh ở đâu cả.

    “Này ! Thằng em quái dị của mày đấy hả !”
    “Mày im giùm tao cái đi !! Để thôi nó chú ý chỗ này là khổ tao đấy !”
    “Sao vậy !? Chả phải hai anh em mày gắn kết như keo sơn sao hả ? Mẹ mày khoe với mẹ tao suốt !”
    “Hừ ! Thằng nhóc quái dị ấy lụm được từ bãi đất trước nhà tao, máu mủ ruột thịt gì mà phải gắn kết với nó. Tao không tống ra khỏi nhà là may cho nó. Suốt ngày cứ mè nheo mè nheo mãi mà bà già tao vẫn thương nó mới ghê !”
    “Hè hè ! Kể cũng phải……cơ mà thằng đó tên gì ấy nhỉ..?”
    “Tới tên ba tao, tao còn không nhớ hỏi gì tên nó !”
    “Haiz…có con như mày chắc tao thà đi tự vẫn còn hơn.”
    “Mày nói gì tao đấy” – Rodric giơ nắm đấm – “À mà năm nay học gì vậy ??”
    “Hình như là giáo hay đao gì đấy”
    “Thật sao !! Hè hè…môn chính của tao đấy nha !!”
    “Vâng…con biết bố giỏi rồi…khỏi khoe nữa !”



    * * *

    “Hây !!”
    “Tốt !! Giỏi lắm Rodric !” – Một lão gấu trúc vỗ tay – “Đấy là màn khởi động đầu tiên của cựu học sinh của ta. Bây giờ ta sẽ gọi bất kì trong số các em diễn lại màn khởi động ấy trước cả hai lớp” – Lão nhìn về phía những đứa mới vào và bảo. Dứt câu, mặt đứa nào đứa nấy trắng bệch không còn một giọt máu. Cũng phải thôi…bài khởi động đao dài đến thế, có khi những anh chị ngồi ở kia cũng chưa chắc đã làm được thành thục huống hồ những đứa mới vào như chúng.

    “Em !” – Mắt lão nheo nheo, tay lão chỉ về phía nó, đứa duy nhất ngồi tách khỏi bọn.
    “Em ấy ạ ?” – Nó hỏi lại
    “Ừ ! Mau lên đây và cho thầy thấy em đã tiếp thu được những gì nào !?” – Lão tựa lưng vào thành ghế, tư thế như muốn nằm nghỉ ngơi một lúc. Rodric nhìn về phía nó, cậu em gà mờ của mình, cười hắt nhẹ.
    Nó cầm thanh giáo ở trên cùng cái giá. Đấy cũng là thanh giáo mà anh nó cũng nãy đã sử dụng để diễn trước mọi người. Nó từ từ bước đến giữa cái sàn đấu tròn, xung quanh là mọi người ngồi và nói chuyện riêng. Nó thở nhẹ ra một tiếng. Chí ít là nó sẽ không bị soi mói nếu như làm sai ở một đoạn nào đó.
    “Hấp !” – Nó xuống tấn và lia đường giáo đầu tiên. Lão gấu trúc bỗng bật mình đứng dậy. Rodric nghe động liền ngưng nói chuyện mà nhìn đến thằng em trai của mình.
    “Không thể tin vào mắt mình…thằng nhóc này có thể làm được đúng hết mọi thứ từ tư thế đến sức mạnh…mặc dù cách cầm giáo có vẻ vụng về nhưng quả thật cách nó đánh không thể chê vào đâu được…thậm chí…hơn cả Rodric” – Lão thầm thì. Nhưng đủ lớn so với Rodric để có thể nghe được lão ta đang nói gì.
    (Sao cơ !!!) – Rodric nghĩ thầm, nghiến răng ken két.

    - RẮC –

    Đến hết bài, nó lia một đường thành hình tròn và vô tình bẽ gãy mất cán giáo. Lão trố mắt ra nhìn, chỉ là một thằng nhóc nhưng đã có thể bẻ đôi được cả một thanh đao gỗ cứng đến như thế. Rodric ngạc nhiên nhìn em trai hắn. Từ đâu ? từ ai ? từ khi nào ? mọi câu hỏi trong đầu hắn xoay mòng mòng mà hắn không thể tự trả lời được.
    “Thôi được rồi…em làm tốt lắm ! Nhân tài chính là đây !! Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé !! Lớp giải tán, đi chơi đâu đó thì đi đi, mười lăm phút sau tập trung ngay tại đây ta sẽ dạy các em bài khởi động vừa nãy !” – Lão chưa kịp nói hết câu, đa số chúng đã chạy ra hết ngoài bãi trúc, một số còn lại đứng nhìn nó ngưỡng mộ rồi cũng bỏ đi mất.
    Mình nó còn lại ở trong mái vòm. Đặt thanh giáo xuống đất, nó xoay mặt đi
    “Các cậu…là ai vậy ?”
    “…”
    “Tại sao các cậu lại giúp tôi ?”
    “…”
    “Bạn chứ ? Tôi tên là Eunwol !”

    * * *


    FACT : Storyline về Eunwol chưa hề tiết lộ cho người chơi về quá khứ của mình. Nguyên do Eunwol xuất hiện và chống lại Black Mage là điều không ai biết. Đồng thời, Eunwol chưa hề có khả năng điều khiển tinh linh trước khi tỉnh dậy sau cuộc chiến tại ngôi làng Vulpes thuộc về Grandis và gặp Moonbeam, một cô bé với khả năng của tinh linh
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 18-01-2016 lúc 10:49.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •