Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 8

    Tóm tắt phần trước : Nhóm bạn của Phantom leo tháp để xuống Elnath. Theo lời của Luminous, họ thấy một cái phong ấn dẫn đến nơi sâu thăm thẳm của Elnath a.k.a vùng mỏ. Họ đột nhiên gặp được Arkarium và Spiegelmann đang ở đó. Và lập tức xảy ra trận chiến với Zakum


    -Uỳnh-

    “Mau đánh nó đi !! Ngồi đây là có đến ngày mai đấy”
    “Ờ ờ… Mau nào Mercedes !!!”
    “Ừ !!”


    -UỲNH !!!-


    Mồ hôi của Aran đổ ra nhễ nhại. Gương mặt cô lấm lem, mắt lờ đờ nhìn đến còn không rõ cảnh vật phía trước.
    “Này Aran ! Nguy rồi !! Nó đã kẹp được cả Phantom lẫn Mercedes !!!” – Freud thảng thốt nhìn Aran. Sắc mặt đến cả trắng bệch không còn chút sức sống.
    “Biết rồi ! Con quái tượng gớm ghiếc này !! Không dạy cho ngươi một bài học ta thề không làm chiến binh nữa !!!!” – Aran gồng hết sức mình. Cô đánh bật cánh tay của Zakum hẳn qua một bên rồi phóng mình chạy đến chỗ Phantom và Mercedes
    “Gắng lên nào Mercedes !!! Gắng lên nào !!!!!!!!!” – Aran vồ lấy cánh tay đang siết chặt Mercedes vào thành hang động. Cô điên cuồng và dồn dập hạ đao lên trên cánh tay ấy
    “Aran à…” – Mercedes nghẹn họng nói. Ráng rướn mình hít lấy lượng oxi hiếm hoi trong khi phổi cô đang bị nén chặt lên thành của một cái hang chứa đầy khói và dung nham
    “Đừng làm mình sợ Mercedes !!!! Gắng lên nào, mình sẽ bổ gãy cánh tay này của chúng !!” – Quay phắt sang Freud, tay vẫn liên tục đánh -
    “Nè nè nè !!! Giúp tôi cái nào Freud !!!” – Aran quát tháo. Điều này lại càng khiến cậu ta bối rối hơn. Nếu không có Alfrien ở đây, cậu cũng chẳng thể làm được gì hết.
    Freud cũng biết rằng bản thân sẽ phải đánh nhau ở đây đấy chứ. Ngay từ lúc đang bước đi trên biển dung nham đằng kia, cậu ta đã sốt sắng ra chỉ thị kêu gọi ông ta đến đây rồi.
    “LÀM GÌ MÀ BẦN THẦN RA ĐÓ THẾ !!! LẠI ĐÂY MAU !!!!” – Aran gào thét. Nghe như cổ họng cô sắp nổ tung ra

    “GẮNG LÊN NÀO MERCEDES !!!!!!!!!!!!! GẮNG LÊN NÀO !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
    ……………
    ……………
    ……………
    ……………
    ……………
    “Hai cái đứa tiểu quỷ này ! Hôm nào các ngươi không bị phạt các ngươi không nuốt đồ ăn nổi phải không !?” – Một vị tướng nghiêm mặt lớn tiếng .
    “Thôi mà cha !! Tha cho tụi con lần này nữa thôi…” – Một cô bé giả bộ ra vẻ đáng thương.
    “Đúng đấy ạ !! Tụi con sẽ rút kinh nghiệm mà…!” – Thằng nhóc đứng cạnh cô bé ấy nói.
    “Không xin xỏ gì hết !! Những lần trước ta đã không nói. Đến hôm nay lại phá phách nhứng đứa cấp dưới còn non nớt !! Ỷ mạnh hiếp yếu tự hào lắm hay sao !!!” – Ông ấy chau mày quát.

    Hai đứa trẻ bỗng cúi gầm mặt xuống, đứng khép nép mà không dám hé răng nói nửa lời. Cô bé nhìn mặt đứa bạn nó cũng đang lấm lem nhìn sang cô. Chúng có vẻ rất sợ. Thường khi ông cũng chẳng bao giờ lớn tiếng với chính con gái của mình. Nó nắm chặt hai bàn tay, run lên bần bật. Ông cúi mình xuống cho vừa mình với cô bé

    “Chúng ta là chiến binh ! Sức mạnh của chúng ta là vô song… Vì vậy con đừng sử dụng nó để uy hiếp kẻ khác. Như thế sẽ làm tổn phí mất đi thứ quý giá mà ông trời ban tặng con hiểu chứ ?...” – Lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi của con gái, ông vuốt lấy mái tóc trắng của cô bé và vén ra sau vành tai. Nó giống ông lắm, giống từ màu da ngăm đến làn tóc trắng xóa trong trắng như làn tuyết phủ. Có ai trên trần gian này mà đẹp hơn con gái ông nữa…?
    Lặng nhìn cô bạn thân, với bàn tay ấm áp của người cha mà cậu chưa từng được cảm nhận, được lau đi dòng nước mắt mà lòng cũng cảm thấy ganh tị

    “Maha này !” – Chợt ông quay sang cậu bé – “Ta xem con như là đứa con thứ hai của ta. Những gì ta dạy nó, cũng sẽ là bài học mà ta muốn dạy cho con…”

    Maha ngước nhìn người đàn ông ở trước mặt, nước mắt rưng rung. Cậu ta ôm chầm lấy ông ấy mà khóc. Khóc vì chưa từng có ai đối đãi với cậu, một kẻ đi lạc, như là người một nhà.

    “Aran này !!” – Một người đàn ông trẻ khác bước đến hành lang của khuôn viên ngôi trường võ. Hai bên chân của anh ta là hai đứa trẻ, một nam, một nữ. Thấy có người lạ, Maha liền buông Aran ra và đứng về vị trí cạnh bên cô bạn của mình.
    “Dạ chào ngài, Marvel” – Ông ta cúi đầu
    “Nào nào đừng làm thế Aran…đây là con gái ông đấy hả…? Trông lớn quá rồi nhỉ ?” – Marvel nhìn về hướng của cô bé, anh ta cười trìu mến
    “Vâng !” – Aran gượng cười – “Nó tên là Anya…. Tiểu thư Mercedes đây cũng khỏe chứ ạ…?”
    “À…thưa vâng…” – Cô bé khép nép, cúi gầm mặt xuống vẻ ngại ngùng.
    “Còn đây là…??” – Aran nhìn cậu nhóc đang đứng cạnh Marvel
    “À….! Ta còn quên giới thiệu với ông !! Chú bé này tên là Freud. Là bạn của con bé Mercedes nhà tôi. Nó còn là một pháp sư kiệt xuất nữa đấy” – Marvel tự hào nhoẻn miệng cười
    “Thế ạ !?” – Ông ấy lấy tay xoa đầu của Freud – “Cháu mấy tuổi rồi ?”
    “Thưa…11 tuổi ạ” – Nó đáp lại, giọng điệu có chút e dè
    “À thôi !! Ta vào trong trước đây ! Hôm nay là đại hội đúng chứ” – Marvel nói, miệng anh vẫn luôn nở một nụ cười
    “Ấy chết ! Tôi quên mất… Ngài cứ vào trước. Tôi sẽ theo sau” – Aran sốt sắng
    “Vậy cũng được..” – Nắm lấy tay của Mercedes, Marvel dắt cô đi vào trong hội trường – “Ta đi nào con gái”
    Mãi đến khi bóng dáng của Marvel khuất dần khỏi hành lang Aran nhìn vào con gái mình, giả làm mặt thất vọng
    “Ôi chao ôi ! Con gái người ta mỹ miều thục nữ đến thế. Cớ sao con tôi lại phá phách thế này…”
    “Cha quá đáng !! Con là con chúa ghét những đứa con gái nào mà lại mỹ miều, thục nữ như cha nói” – Anya nói, tay khoanh lại, chân mày chau một cách khó chịu – “Còn cái ông kia nữa…Nhìn đến trẻ hơn cha cả chục tuổi cớ gì cha lại phải gọi hắn ta là ngài !!?”
    “Này ! Này ! Đừng nói lớn !!” – Aran sốt sắng bụm miệng con mình – “Ngài ấy nhìn trẻ thế nhưng cũng gần 350 tuổi rồi đấy con gái ngốc nghếch ! Ông ta còn là vua của xứ yêu tinh nữa !!”
    Bấy giờ, Anya gạt tay của ông ra
    “Yêu tinh á !?...Hèn gì trẻ thế !!”
    “Thôi hai đứa vào đi để mà còn dự lễ…”
    “Vâng ạ” – Anya liền chào ông – “Đi nào Maha”



    …Vài năm sau…

    “Nguy rồi ngài Aran !” – Một tên lính xông vào lều của ông.
    Đưa một ngón tay lên miệng ám chỉ rằng con gái mình đang ngủ. Cậu ta liền im lặng, bước lại cái bàn gỗ mà ông đang ngồi đọc sách
    “Thưa ngài…nửa số quân của ta đã…”
    “Ta biết rồi…” – Aran bảo
    “Vậy bây giờ ngài có chỉ thị gì không…?” – Tên lính hỏi
    “Ta..không…” – Aran ngập ngừng – “Ta nghĩ ta nên ra ngoài ấy sống chết với bọn chúng một phen… Hãy đến đó và bảo họ cầm cự thêm một lúc nữa, ta sẽ ra cùng một đoàn quân nữa để hỗ trợ”
    “Thưa vâng” – Cậu ta nói xong, cầm theo cái mũ sắt đội lên đầu và vội vàng chạy ra.

    Cái bóng của tên lính ấy khuất dần, Aran liền thở hắt ra một hơi. Ông nhìn lại về phía con gái mình đang ngủ. Lặng lẽ bước đến cô, ông ngắm lấy khuôn mặt xinh xắn ấy một lúc lâu, không kềm được lòng mà thỏ thẻ.

    “Cha không thể trốn chạy mà bỏ lại quân đội mình được con gái à… Hãy chờ ta trở về nhé… Ta thương con nhiều lắm… Công chúa Anya bé nhỏ của ta…” – Nước mắt của ông nhẹ lăn dài trên má. Nhưng ông không thể yếu đuối được, đồng đội đang rất cần ông. Vội quẹt đi giọt lệ ấy, ông khẽ vén mái tóc trắng của con về sau vành tai, hôn nhẹ lên trán Anya.
    “Nhớ chờ ta trở lại nhé…” – Nói rồi Aran liền quay trở lại bàn, cầm lấy chiếc mũ sắt đội lên đầu. Lặng người một lúc, ông cầm lấy thanh đại đao quý giá của mình đặt cạnh con gái. Ông vội vàng chạy ra khỏi căn lều mà không để ý rằng, mắt Anya đã ướt tự lúc nào.


    Ayan mở đôi mắt xanh ngọc nhìn xung quanh. Chỉ mình cô ở đây, Cha cô đã đi chưa trở về. Cảm giác bất an bây giờ khiến cô bồn chồn không ngủ được. Lăn qua lăn lại trên miếng trải đất một hồi lâu, cô bật mình dậy. Vén hờ tấm mành che của căn lều, cô lắng nghe và xem xét tình hình bên ngoài
    …Không còn một tiếng động…
    Anya lại tự hỏi tại sao trận đánh này đã kết thúc mà cha cô vẫn chưa trở về. Vội mang vào chân đôi giày da cũ và không quên mang theo thanh đại đao của cha cùng một thanh khác.

    “Này Maha! Maha! Dậy đi !!” – Anya vén tấm mành của túp lều cạnh cái của cô và Aran, gọi lớn
    “…Gì đấy…?” – Cậu ta bật dậy, lần mò cọng dây thun cột lấy đuôi tóc
    “Chúng ta không có thời gian đâu ! Chụp lấy” – Aran thảy một thanh đại đao xuống cạnh Maha – “Mau mau mang giày đi rồi theo mình !!”
    “Ừ..ừ…” – Cậu trả lời ậm ừ rồi lại tự hỏi có việc gì lại khiến cho Anya sốt sắng đến thế kia.

    “Này cậu đang đi đâu đấy !! Phía trước là chiến trường đấy ! Quay lại đi !!!” – Maha nói lớn nhưng Anya không nghe. Hay có thể nói là cô cố tình không muốn nghe. Chân vẫn muốn bước lên phía trước, nơi mà dự cảm của cô chẳng hề có vẻ như tốt lành gì.
    Mặt đất ngùn ngụt cháy, từng thanh kiếm, lưỡi rìu bám đầy máu, cắm trên đất, trải dài nằm rải rác khắp mọi nơi. Khói bốc lên tỏa mù mịt, xác người, lẫn xác quái thú đều nàm la liệt từ nơi này đến nơi khác. Máu chảy thành dòng, trôi mãi trôi mãi. Điểm dừng cuối cùng của nó, một vũng máu bao lấy thể xác giờ kiệt quệ. Chiếc mũ sắt đã bị nứt, móp mọi chỗ, bộ giáp tả tơi, có nơi vẫn còn có đám lửa cháy xém đến da thịt mà không chịu dập tắt
    Anya leo lên đỉnh của con đồi, chợt ngã quỵ xuống
    “Này Anya !!!!!” – Maha vội vã chạy đến.
    Trong lòng cậu bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, bất lực nhìn cơ thể đang nằm bất động. Cậu chạy chậm dần rồi ngưng lại, nhìn Anya đang khóc nấc lên. Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy cô khóc. Nghe nó không thảm thương nhưng chứa đầy nỗi sợ hãi. Anya đặt bàn tay mình lên người của Aran mà ra sức lay.
    “Cha à… Aran à…Cha có nghe thấy con không…!!!
    Là con đây Anya đây….con đang đợi cha quay về với con đây…. Aran à… Cha à………” – Anya gọi tên ông trong vô vọng, giọng nói khàn đi không còn nghe rõ nữa. Nhưng cô vẫn không ngừng gọi tên ông, lay ông cầu cho một phép màu.

    Maha chẳng nói chẳng rằng. Nước mắt của cậu giờ lại tô thêm cảnh đau buồn. Ôm chặt lấy Anya đang khóc nức nở mà cậu cũng nấc nghẹn lên liên tục
    “Đừng mà…Anya…không được k..khóc…chúng ta…không…được phép khóc…” – Giọng nói của Maha giờ đây lại càng khiến cho Anya khóc nhiều hơn – “Chiến tranh cơ mà…phải có… mất mát...Cậu đừng.. khóc nữa…”
    -Phập-phập-phập-
    Anya hoảng hốt nhìn Maha đổ gục xuống. Những mũi tên cắm phập vào lưng cậu
    “Này Maha! Maha!” – Anya hoảng sợ - “Cậu có nghe tớ nói gì không !!! Maha !! Cậu đang chảy máu kìa…!!!! Maha!!! MAHA !!!!”
    Nhìn đến hướng con quỷ cầm cây cung gỗ đang định giương lên bắn thêm nhát nữa, Anya nghiến răng – “Ngươi Ngươi !!!!”
    Tóm lấy thanh đại đao Aran để lại, Anya điên cuồng lao đến chặt đôi mình con quỷ. Máu bắn tung lên mặt, lên áo của cô. Không đứng đó lâu hơn, cô thảy cả thanh đao xuống mặt đấ, vội vã lại chạy về đến Maha
    “Này Maha!! Maha à!!! Gắng lên nào Maha!!! Gắng lên nào!!!” – Anya khóc thét lên, vỗ mặt cậu, định lấy tay mình rút những mũi tên ấy ra
    “Arr !!!! Đừng Anya !!! Đừng…Đừng rút….” – Maha đau đớn nói
    “Giờ tớ phải làm sao đây Maha !!! Đừng bỏ tớ …! Kể cả cậu cũng bỏ mình đi mình phải biết làm sao !!” – Anya khóc.
    Hàng nước mắt của Maha lại chảy ra.
    “Anya này…” – Maha gọi cô – “Đừng khóc…nữa nhé !”
    “Cậu chính là người kế thừa ý chí của cha cậu…Hãy đừng để ông ấy thất vọng…” – Maha lấy sợi dây buộc tóc của mình cột lấy tóc của Anya – “Cậu hãy mạnh mẽ lên…Aran à…”
    “Gắng lên nào Maha… Gắng lên nào…” – Anya lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi lên má cậu
    ……
    ……
    ……
    “GẮNG LÊN NÀO MERCEDES !!!!!! GẮNG LÊN NÀO !!!!!!”

    -Ầm !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-

    Cánh tay của Zakum sập xuống. Cán đao của Aran bị gãy làm đôi. Cô chẳng màng quan tâm, cô quăng cả cán đao xuống mặt đất. Mercedes và Phantom đổ mình ập xuống trên cánh tay đá ấy, ho khù khụ.
    “Này Mercedes !! Đừng bỏ mình lại Mercedes !!!” – Aran sốt sắng đỡ Mercy dậy và lay cô liên tục.
    “Mình…không sao hết…!!” – Mercedes nháy mắt – “Mình sẽ không bỏ cậu lại đâu…!!!”
    Aran lại khóc lên, ôm chầm lấy cô.
    “Nào nào… đừng khóc…người kế thừa ý chí của vị anh hùng bậc nhất…không được khóc”

    “COI CHỪNG ĐẤY !!!!” – Phantom thở hồng hộc thét lên.
    Ngay lúc đó, một cánh tay nữa hướng đến chỗ họ. Aran nhắm nghiền mắt. Bây giờ cả cô lẫn hai người họ không còn sức chống cự được nữa.

    “KRÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉ� �ÉÉÉÉÉÉ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

    Là tiếng gầm rú của rồng… Alfrien…đã tới.
    Lối vào hang động bị nổ tung và sập xuống. Alfrien từ đó bay vào, tông thẳng vào cánh tay của Zakum. Một cái bóng vàng chói nhảy ra từ lưng con rồng phóng phập thanh đao xuống, làm cánh tay ấy gãy rụng.

    * * *


    FACT : Aran không có người cha nào tên là "Aran" (ít nhất tác giả nghĩ vậy) Nexon đã từng cho biết rằng. Aran là nhánh nghề với Aran là tên của giới tính nam và Anya là tên của giới tính nữ. Maha đồng thời (có lẽ) không phải là bạn chí cốt của Aran, nó chỉ xuất hiện trong trò chơi với vai trò là vũ khí luôn sát bên cô
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 18-01-2016 lúc 10:43.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •