Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 10-B



    “Đã có một câu chuyện truyền thuyết, nó kể về một kẻ lang thang từng đồng hành với một nhóm gồm ba tinh linh. Hắn ta đi khắp mọi nơi, giúp đỡ mọi người với khả năng điều khiển tinh linh tài ba của hắn. Chúng giúp hắn có được mọi thứ mà loài người ao ước : danh dự, tiền của và…cái chết…
    Chúng đã ra tay hạ sát hắn…
    Đừng hỏi ta chuyện đó đã xảy ra như thế nào. Chỉ biết rằng mọi người tìm thấy hắn nằm bất động trên con đường làng dẫn đến bãi đất um tùm tre trúc, mà ngày nay chính là ngôi trường võ trứ danh. Xác hắn lạnh ngắt, xanh rờn, nhiều chỗ bị xẻo mất thịt, gương mặt hắn chết cũng không được đẹp đẽ gì cho cam, đôi mắt trợn trắng, cầu mắt gần như muốn trôi tuột ra ngoài; miệng mồm há hốc, đất cát bay vào muốn đầy cả họng, áo quần rách tả tơi, cháy xém với những nét chữ rạch sâu ở bụng bị nhiễm trùng được làm cho nổi bật dưới phông nền máu của hắn - “Vĩnh biệt”. Bọn dân gọi hắn là “kẻ xấu số”. Cũng từ đó mà đã sinh ra cái giả thiết bọn tinh linh ấy đã phản chủ. Vô lý chứ ? Tất nhiên rồi ! Nhưng lũ người phàm ấy lại chẳng thể đổ lỗi cho bất kỳ một kẻ nào khác. Nó tạo ra thứ ảo tưởng về các thế lực mà chúng không thể hiểu rõ hay kiểm soát được.

    Cũng đã khá lâu rồi đấy chứ nhỉ ? Thời gian trôi đi cũng nhanh tựa dòng nước. Sau cái ngày chúng lang thang mọi nẻo và quay về đến đúng cái nơi mà thân chủ chúng bị sát hại. Chúng lại gặp được định mệnh mới của chúng.
    Ta nghĩ các ngươi cũng lọ mọ hiểu ra được phần nào rồi chứ nhỉ ?
    Vào một đêm mưa nặng hạt, cái đêm mà chúng tìm thấy được một chiếc giỏ. Chiếc giỏ ấy không chứa trái cây, cũng chẳng phải hoa dại, mà là một đứa bé. Chúng đặt nó trên cái thềm nhà gần đó để trú mưa.
    -Cộc-cộc-cộc-
    Một trong số chúng vô tình gây nên tiếng động trước hiên. Lập tức chúng sử dụng khả năng của mình, không cho bất kỳ người trần nào nhìn thấy được chúng.
    Cánh cửa mở toang, vô tình va vào cái giỏ nằm dưới nền. Đứa bé khóc toáng lên. Không phải nhờ có tiếng nói vọng ra ở trong nhà, Chúng đã bất cẩn xuất hiện mà mang đứa bé và bỏ đi. Cánh cửa đóng sầm lại, chúng vòng ra phía sau nhà trông vào đứa bé, ánh trăng sáng rọi vào gương mặt bé nhỏ, khiến chúng một lần nữa lại có cảm giác trách nhiệm bảo vệ một thân chủ, kẻ mang theo tinh thần và ý chí để bảo vệ cho cư dân nơi đây, có khi là toàn thế giới này... Các ngươi có thể gọi đó là gì cũng được. Là định mệnh, là số phận,…Nhưng riêng ta,…ta gọi nó …là bi kịch.

    * * *

    “Này này ! Rodric anh đừng sợ… chúng là bạn của em mà…!” – Nó chầm chậm bước lại chỗ anh nó đang đứng
    “Mày….mày…mày….MÀY TRÁNH XA TAO RA !!!!.....” – Rodric dần dần bước lùi lại, gương mặt khiếp sợ, cắt không còn một giọt máu.
    -Huỵch-
    Hắn vấp té trên bậc thềm của sàn đấu, ngã khụyu xuống
    “Này ! Anh không sao chứ !” – Nó chạy lại
    “X…X…XÊ TAO RA !!!!!!!” – Rodric thuận tay tán Eunwol bật ra phía sau.
    Lập tức một tinh linh lao tới dọa hắn
    “HAAAAA !!!!!!!!!!! ĐỒ QUÁI VẬT !!!!!!!!!” – Rodric hoảng sợ. Hắn lồm cồm bò đi rồi một mạch bỏ chạy

    “…” – Một tinh linh khác bay lại cạnh Eunwol
    “Hức…hức…” – Nó đã khóc, khóc vì ngu dại khoe với Rodric những người bạn mới của nó. Nó đã giấu bí mật này cả tháng nay mà không nói cho ai biết. Rodric là người anh, cũng đồng thời là mẫu người nó hâm mộ nhất tin tưởng nhất… - “Các cậu hãy xê tôi ra đi !!!...hức hức…” – Nó huơ tay loạn xạ nhằm đuổi chúng đi.
    “…” – Chúng nhìn nhau, rồi lại ủ rũ bay đi mất

    “Này ! Này ! Này ! Khoan…khoan đi đã…!!” – Nó vội chạy đến chỗ chúng
    -Huỵch-
    Nó trượt ngã xuống mặt đất. Quá trễ trước khi chúng kịp nhận ra và quay lại đỡ cho nó.
    -Ầm…ầm…ầm-
    Tiếng sấm của mùa mưa trở lại. Những tiếng tí tách nhỏ nhẹ, rồi đến những tiếng rào rào như trút nước. Nó vẫn ngồi trên mặt đất không chịu đứng dậy. Nước mắt tràn trề hòa lẫn với nước mưa…

    Đấy chính là cách mà cuộc đời đã quay lưng lại với nó. Đinh mệnh, à không, Bi kịch này của nó đã được định trước kể từ cái ngày bọn tinh linh tìm thấy nó.
    Nhưng các ngươi biết chứ…? Bi kịch của nó, kể từ ngày hôm đó, chỉ mới là bắt đầu…

    “Tụi mày biết gì chứ !? Thằng em của Rodric nó tới số rồi đấy”
    “Sao ? Tới số là sao ?”
    “Nó bị ba con tinh linh của “kẻ xấu số” bám theo rồi đấy !”
    “Gì chứ…! Tao chả tin”
    “Tao nói thật ! Thằng Rodric vừa mới nói tao nghe, mặt nó trắng bệch đến nỗi thốt còn không nên lời nữa kia”
    “Vậy thì tránh xa bọn nó ra thôi…kẻo lại chuốc vạ vào thân”…
    “Khoan…chờ xíu, còn một chuyện nữa !”
    “Gì,…nói đại đi”
    “Bà tiên tri Spiruna đã đến đây rồi mày biết không !?”
    “Thiệt hả ! Vậy mày tới hỏi bả đi coi bọn tinh linh có phải là đang bám theo thằng nhóc đó không. Chứ chẳng may bị xử là không có được đẹp đâu…”
    “Tất nhiên phải vậy rồi…mà tao cũng không có nghi gì thằng Rodric. Bé giờ chơi với nó, nó chẳng biết sợ là gì mà sao lúc nãy lại có gương mặt như mất đi cả hồn lẫn vía thế kia”
    “Còn phải nói…”…

    Nó ngồi trân mình bên cây cột dựng nên mái vòm, nó nghe được tất cả. Tại sao…? nó đã làm nên tội tình gì…? Những câu hỏi ấy lại càng khiến nó muốn khóc thêm lần nữa.
    Bây giờ đã là lúc tan trường, mưa vẫn không ngừng rơi nặng hạt. Bước chân nó nặng trĩu và không muốn đi về nhà. Đi loanh quanh một hồi không hiểu sao lại dừng ngay trước cửa nhà nó. Bây giờ chỉ còn lại cách cuối cùng – ngồi vào lòng của mẹ nó mà khóc. Từ lúc nhỏ, mẹ vẫn luôn cưng chiều nó vì nó là một đứa trẻ ngoan. Mẹ luôn bênh vực nó mỗi khi bị ba đánh đòn. Nó mong ước dù cho có thế nào chăng nữa, mẹ nó vẫn sẽ luôn là nơi nó có thể tin cậy vào, là người đứng cạnh nó và động viên cho nó.

    -Cộc-cộc-cộc-

    -Cạch-
    Bốp
    “MÀY MÀU CÚT RA KHỎI NHÀ TAO !!!!” – Ba nó xồng xộc bước ra ngay khi nghe được tiếng nó gõ cửa.
    Ngã bật ra nền đất, nó để tay lên má, nơi đang bị đau rát dữ dội. Nước mắt nó lại chảy xuống. Nó không nói gì hết, nó chẳng thể nói gì hết. Nó ngước mắt tìm mẹ nó. Mẹ nó cũng đứng đó, tay ôm Rodric mà mắt đượm buồn. Thời khắc ấy, nó biết nó không thể dựa dẫm vào bất cứ ai được nữa.
    “Đã biết ngay từ đầu tao không nên để bà ấy lượm mày vào ngôi nhà này!!!”
    Nó sững sờ. Rồi lại im lặng. Nó hiểu được tất cả. Đứa con lạc giống bị bỏ đi vào đêm mưa mù mịt. Những câu nói đồn đại về nó, những ánh mắt soi xét mà nó đã làm lơ. Hẳn biết được sự thật nó đau lắm.
    Eunwol chầm chậm đứng dậy. Nó cúi đầu trước mẹ nó rồi lại chạy đi trong vô định. Mười một năm nay nó chẳng hiểu tại sao ba luôn đối xử tệ bạc với nó. Thứ gia đình nó vốn không hề có giờ lại tan biến thêm một lần nữa.

    Nó bỏ đi đã được ba ngày. Bụng nó đói meo, bước chân nó nặng trĩu trong làn mưa rào dày đặc. Nó ngừng chân dưới bậc thềm của một căn nhà cũ kĩ. Ngồi phịch xuống, đôi mắt lờ đờ và thiếp đi mất.

    -Cách-

    Cánh cửa dần mở, thân hình gầy gò của nó sao trong thật đáng thương. Ta chậm bước đến và đỡ nó vào phòng của ta. Bộ quần áo ướt nhẹp vì dầm mưa đã khiến nó sốt cao và đạt đến giới hạn.
    “Các ngươi không cần phải dè chừng đâu…”
    Ta ngồi lại trên bàn, chăm chú nhìn đứa bé. Bao quanh nó giờ đã có ba tên tinh linh chăm sóc.


    “Cháu cám ơn bà nhiều lắm” – Nó nói với ta
    “Không có gì, không có gì…nhà ngươi ở đâu,
    sao không về lại đi lang thang khắp nơi thế này..?”
    Sắc mặt nó lại đượm buồn, đôi mắt màu tím huyền ảo như lại rơm rớm nước. Ta biết rằng đã phải gợi nó với ký ức không mấy tươi đẹp của mình.
    “Nếu như không có nơi ở…thì hãy sống cùng ta chịu không ??”
    “Không !! không được đâu ạ…!!” – Nó sốt sắng
    “Sao lại không ??”
    “…” – Nó ngập ngừng một lúc
    “Vì ngươi sợ rằng chúng sẽ hại ta ?” – Ta phẩy tay ra hiệu cho chúng. Một cách chậm rãi, bọn tinh linh dần xuất hiệm trước đôi mắt ngạc nhiên của thằng bé.
    “Làm sao ?? bà…?” – Nó ấp úng, nói không nên lời, rồi lại vỡ òa trong nước mắt.
    “Vì ta…là Spiruna cơ mà…”
    Nó nhìn ta ngạc nhiên – “Bà…là Spiruna sao !??”
    “Bà ơi !!! Làm ơn … hãy cho con biết được tương lai của con…cho con biết đi…con xin bà !!!” – Nó nắm lấy vạt áo của ta lay liên hồi
    “Không được !!” – Ta thẳng thắn trả lời
    “Tại sao vậy ạ !!! Con xin bà !! Giúp con lần này đi” – Nước mắt nó đã giàn giụa ra ngoài, cặp mắt sưng húp lên, nước mắt cũng đang dần ít đi. Nhưng làm thế nào được với tương lai của một đứa trẻ chỉ mới có mười tuổi
    “Thôi được rồi …” –
    Ta đã nói gì thế này…? Đáng nhẽ ra ta phải nói không… tại sao…?
    – “Ta có hai từ cho ngươi đây. LÃNG QUÊN. Sự hiện diện của ngươi. Quá khứ của ngươi, kể cả những người thân thuộc với ngươi nhất … sẽ đều quên mất hình ảnh đứa bé bị bỏ lại như ngươi !”
    Có phải rằng ta đã thẳng tay quá không…? Đấy chỉ là một đứa trẻ…
    “Ngươi có biết rằng, khi ngươi đang đứng đây. Ngay tại lúc này. Họ đang dần mất đi không ??”
    “Sao cơ…” – Nó sửng sốt, bước lùi lại. Nó lại tông cửa chạy thẳng ra ngoài. Ngu ngốc. Bộ quần áo hong khô chưa được bao lâu lại phải chịu ướt đẫm dưới mưa một lần nữa. Liệu nó có qua khỏi được cơn sốt vẫn còn đang hoành hành không chứ chưa nói đến định mệnh của nó.
    “Theo nó đi. Nó sẽ gặp nguy đấy” – Ta bảo với ba tên tinh linh đang đứng như trời trồng – “Hãy đừng quên sứ mệnh của các ngươi nữa đấy !!”.

    -Ầm-Ầm-Ầm-!!!!!!!!!!!!!!
    “BA !!! MẸ !!!”
    Nó xô cửa xông vào sau một lúc kêu tên ba mẹ nó đến khản cổ.
    “Con về rồi sao Eunwol ! Con làm bố mẹ lo lắng quá đấy..” – Trên chiếc bàn gỗ, hai con người tuổi trung niên đang thản nhiên uống trà. Chỉ mới ba ngày thôi nhưng nó nhớ mẹ nó lắm. Nó chạy lại bên mẹ nó mà ôm chầm lấy bà. Nó không thể khóc được nữa, nước mắt nó đã bị cạn kiệt trong cả ba ngày ròng rã. Ba có cũng tiến lại ôm lấy hai mẹ con. Ôm rất chặt. Nó thấy khó thở nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc….

    Roẹt roẹt roẹt !!!!!!!!!!!
    Một con tinh linh hình mèo thẳng tay cầm lấy lưỡi hái chém liền một lúc cả hai người. Vết cắt khiến mảnh da thịt rã ra. Cuối cùng chỉ còn lại bộ xương cũng đổ ập xuống nốt. Eunwol ngã xuống trong vòng tay của một con tinh linh khác đỡ lấy. Nó ho sặc sụa. Mắt nhìn về hai bộ xương gãy rạp trền nền nhà.

    “Hừ hừ hừ…Các ngươi cũng khá lắm…chẳng bù với những năm tháng trước kia…chỉ biết bỏ chạy…”
    Nó đứng dậy, đôi mắt nhìn vô định lên trần nhà.
    “Bà là ai !?” – Nó hỏi to

    Từ trong không trung, những cơn gió ở mọi phía tụ lại và xoáy tạo thành một cơn lốc lớn.
    “Ta là nữ hoàng sắc đẹp…Hilla !” - Ả bay lơ lửng, tay cầm một thanh trượng cùng với đám lâu la bao vây lấy Eunwol.
    “Dòng họ của ngươi bao đời nay đã luôn phục tùng ta. Nhưng đến thời của ông cố nội ngươi lại làm phản ta. Ta thề quyết tìm cho ra dòng máu cuối cùng của hắn, thành tâm xóa bỏ dòng hò ngươi khỏi thế giới này !!” – Nói rồi, mụ phẩy gậy. Đàn lâu la lập tức thu hẹp vòng vây. Lúc này ba con tinh linh liền xoay vòng, những nhát chém, đâm của chúng trả những tên xương xẩu trở về lại với cát bụi. Chẳng mấy chốc, ngôi nhà đã sạch bóng đàn lâu la của mụ.
    Nghiến răng, Hilla khó khăn nở nụ cười mỉa mai.
    “Giỏi lắm! Các ngươi đã làm được đến mức này thì ta sẽ không nhẹ tay nữa !!!”


    “Ba ơi… Mẹ ơi…” – Nó lí nhí gọi trong cơn hôn mê.
    “Ối !!” – Nó giật nảy mình ngồi dậy – “Này ba ơi !!! mẹ ơi !!!!” – Nó lay liên hồi hai cái xác lạnh ngắt và bất động. Nó đang khiếp sợ. Nó sớm buông tay, ngồi khép nép nhìn họ. Mái nhà đã tốc bay đi mất, từng cơn mưa rơi đổ ào lên đầu nó. Nó thấy lạnh lắm, trống trải lắm. Cơ thể rung bần bật từng hồi. Những tinh linh lơ lửng chỉ có thể nhìn nó. Nó đã khóc quá nhiều. Ta ngồi trước quả cầu pha lê đỏ hỏn, không thể cầm được nước mắt. Ta đang khóc sao !? Khóc vì một sinh linh bé nhỏ. Đời người ai cũng trải qua nỗi đau. Cớ sao thằng bé vô tội ấy lại phải nhận lấy tấn bi kịch đè nặng lên đầu nó như thế. Nó còn quá nhỏ.
    -Ầm-
    Rodric đổ gục ngay trước thềm nhà. Nó hoảng hốt nhìn anh trai như người mất hồn nhìn chằm chằm vào nó.
    “Anh hai ơi….”
    “Mày…mày… mày…..Xê tao ra mau đồ quái vật !!!” – Rodric khiếp đảm ngồi bệt lên mặt đất, chân liên tục đẩy mình lùi về phía sau khi Eunwol đang cố lại gần hắn
    “Hãy cho em giải thích đã !!”
    “TAO KHÔNG CẦN GÌ HẾT !!!!!!!! MÀY HÃY ĐI ĐI !!!!! MÀY LẤY CỦA TAO BAO NHIÊU ĐÂY CHƯA ĐỦ SAO !!!!!!!!!! HỨC..” – Rodric hét toáng
    “Rodric à…”
    “Mày còn ở lại đây tao sẽ báo cho cả làng biết !!! CÚT MAU !!!”
    Nó không nói gì nữa, bước chân chầm chậm lùi về phía căn nhà. Nó khóc nấc chạy rẽ ra ngoài đầu hẻm. Bọn tinh linh thấy thế cũng bay theo Eunwol.

    -RÀO-RÀO-RÀO-RÀO-

    -Cộc-Cộc Cộc-

    -Cạch-

    “Ai đấy !?”

    “Bà ơi….hức…”

    “…Nào…ta vào nhà thôi…ngươi sẽ bị cảm lạnh đấy…” "

    * * *
    ~ 10 NĂM SAU ~

    “Tại sao chúng tôi lại không nên xuống đó !!”
    “Là phong ấn… chỉ cần các người chạm vào nó thì sẽ phải chịu đi đến một nơi đâu mà đến các người cũng chẳng biết được”
    “Thế thì làm sao chúng ta xuống đấy được !?” – Phantom hỏi
    “Nửa tiếng nữa… theo kinh nghiệm của ta sẽ là nửa tiếng nữa,… các ngươi có thể xuống đó an toàn”
    “Chúng ta không rảnh thì giờ để chờ đến nữa tiếng đâu. Ta đi thôi !”
    “Nè nè ! Chờ tôi với !!” – Orchid hốt hoảng chạy theo – “Đi mau thôi lão tóc vàng !!”


    “Ngươi đã chờ đợi bao nhiêu năm rồi ?...Bây giờ kẻ địch ở ngoài kia, hãy đi mau đi !!!”
    “…”
    “Ta sẽ ổn cả thôi, bọn chúng sẽ không dám quay lại quấy rầy ta đâu…”
    “Tạm biệt bà…” - Nó ôm lấy Spiruna
    “Được rồi được rồi,…đi mau lên…kẻo lại lạc mất lũ kia bây giờ…”

    * * *
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 15-12-2015 lúc 16:02.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •