Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 1

    _ “Hấp !” – Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng ….

    Sâu bên trong khu rừng nọ, tiếng súng nỏ hùng dũng vang vọng đi khắp nơi. Tại đấy, từng con hình nộm rơm gãy rạp xuống, nằm yên vị dưới chân của một cô gái trẻ. Tóc cô bay phấp phới, bám lấy một lớp bụi mỏng. Cô nhếp mép, mắt nhìn chung quang rồi lập tức xông vào một con hình nộm khác với tốc độ ánh sáng. Chưa đến một giây, nó đã bị cắt ra làm ba, lăn long lóc chạm vào chân của một đứa trẻ. Nó ngước mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ :

    _ “Nữ hoàng ! Người thật tuyệt vời ! Con ước mai sau con cũng giỏi được như người !” – Mắt nó sáng rỡ, long lanh nhìn cô.
    _ “Tất nhiên rồi” – Cô cười nhìn nó. Đấy là một đứa bé đầy năng động, hôm nào nó cũng xem cô tập luyện và đôi khi múa máy tay chân theo cô. Bên trong nó, một tố chất cung thủ sáng ngời, kể cả cô cũng phải ngạc nhiên.

    Từ đằng sau, một người phụ nữ hớt hải chạy đến.

    _ “Thưa nữ hoàng, thưa nữ hoàng ! Người có khách ạ” – người phụ nữ cuối đầu trước cô, không để ý đến bóng dáng bé nhỏ đang đứng đó.
    _ “Mẹ ơi !!! Người sẽ dạy con trở thành một cung thủ đấy !!!”
    Một giọng nói nhỏ thốt lên, nó khiến cả cô và người phụ nữ lạ ngạc nhiên nhìn nó. Bà sửng sốt :
    _ “Athena ! Sao con lại ở đây, đừng làm phiền nữ hoàng tập luyện chứ !”
    Cô nói từ tốn :
    _ “Không sao đâu, ngươi có thể cho nó đến đây, ta không thấy phiền đâu” – Quay xuống đứa bé con, cô nói – “Hãy để đến khi ngươi thực sự trưởng thành nhé, ta hứa sẽ rèn luyện ngươi thành một cung thủ thực thụ”
    _ “Người hứa nhé !” – Nó cười tít mắt, vẻ đầy thích thú trả lời cô. Người phụ nữ nhìn nó, nhìn nữ hoàng, ánh mắt có chút ái ngại, chút buồn phiền nào đó.

    Quay lại với người phụ nữ, cô hỏi :

    _ “Ngươi nói, ai muốn gặp ta ?”
    _ “Thưa, là tướng sĩ Aran ạ ….”

    Một cơn gió lướt nhẹ qua, cánh hoa anh đào bay đi phấp phới, rải rác khắp mọi nơi. Đưa tay đón lấy một cánh hoa anh đào nhỏ, Aran cười và lẩm nhẩm _ “Làng yêu tinh đây sao ?”. Trước mắt cô giờ đây, là cây hoa anh đào khổng lồ, xung quang là bọn trẻ đang vô tư nô đùa. Nếu như BlackMage dám động vào mảnh đất này, ắt hẳn ngàn đời họ sẽ mãi không tha thứ cho hắn. Chính cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

    -Vút-
    Thoắt cái, Mercedes – nữ hoàng yêu tinh, đã đứng trước mặt cô.
    Mắt Aran chợt trở nên long lanh. Cô òa khóc, ôm chầm lấy Mercedes. Mercedes cũng không nói gì, chỉ mong cho Aran vơi đi được nỗi buồn.

    * * *

    “Nào, kể cho mình nghe đi, đảm bảo sẽ bớt buồn mà” - Mercedes năn nỉ
    “Nhưng mình chẳng buồn muốn kể nữa.” – Aran ũ rũ
    “Thôi nào Aran !!!!!!!” – Mercedes tiếp tục nài nỉ
    “Được rồi, được rồi.” – Nhấp môt ngụm nước, Aran nói –“ Lúc đó mình đang luyện tập ở rừng trúc, tự nhiên bọn chúng xông vào, mình ngăn chúng nhưng không được, rồi chúng thiêu rụi cả làng, còn mình chạy trốn, hết chuyện.”
    “Trời, kể chuyện gì kì vậy, không hấp dẫn gì hết trơn.”
    “Làng người ta bị chúng thiêu rụi mà cậu muốn nghe chuyện hấp dẫn là sao hả ?”

    -Roẹt-
    Từ sau lưng Mercedes, một cái bóng ẩn hiện cất lên lời. Tức thì cô giương vũ khí, chiếc mũi tên nhọn hoắt suýt nữa cắm thẳng vào cổ cậu. Nhìn kỹ lại người đứng trước mặt mình, Mercedes mừng rỡ reo lên :

    “A !!!!! Là Freud đấy hả !!! Cậu đến đây lúc nào vậy !?”
    “À cũng vừa tới thôi..” – Freud đáp.

    Cả một buổi chiều, Freud và Mercedes nói chuyện sôi nổi. Chỉ riêng Aran, cô ngồi im lặng. Khi nhìn vào Freud, ánh mắt của cô trông căm hờn, như muốn ăn tươi nuốt sống lấy cậu. Nhưng cậu trai trẻ ngây thơ, vô tình không biết.

    Chợt Aran lẳng lặng đứng lên. “Ơ cậu ra về à, cậu mới tới mà..!” – Mer hỏi. Bứt nhẹ một nhánh cây dâu đang vươn dài trên sân, Aran cài nó lên tóc Mer.

    “Tới giờ tớ đi luyện tập rồi, Black Mage sẽ không tự rút quân khỏi mảnh đất này đâu cậu nhớ chứ! Tớ đi nhé..” – Cô gượng cười.
    “Thưa nữ vương, nữ vương !!!!!!” – Người phụ nữ lúc nãy chạy đến bên Mercedes
    “Có chuyện gì, bình tĩnh nào…” – Mercedes tỏ vẻ thắc mắc
    “Bọn chúng,…bọn chúng…!” – Người phụ nữ sợ hãi ấp úng
    “Bọn chúng !!?” - Ầm !!!!!!!!!!!! – Ngay lúc Mer vừa hỏi, một vụ nổ đột nhiên xảy ra. Ẩn sau làn bụi dày, một toán quân lũ lượt nối đuôi nhau kéo vào lãnh địa của Mercedes.
    Aran đùng đùng tức giận, đứng phắt dậy quát vào Freud.
    "Quả không sai ! Tôi biết thể nào cậu cũng phản bội Mercedes !"
    “Tại sao cô lại nói như vậy, tôi không có làm gì hết !!” – Freud to tiếng cãi lại, chính cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra
    “Chứ còn gì nữa, chính ngươi là một trong đám tay sai của Black Mage. Dù cho có là bạn của Mercy, ta biết thế nào ngươi cũng sẽ mang quân vào đây thôi !” – Aran quát
    "Không phải do ta mà! Ngươi thôi nói nữa đi!”. Vội quay sang Mercedes, Freud khẩn thiết nói: “Không phải là do mình… xin cậu…”, chờ lấy sự đồng cảm của cô.
    Cô im lặng. Nhìn vào bọn tay sai đang áp đảo chính dân làng của mình, cô nắm lấy tay Aran, lao vào bọn chúng.

    * * *

    Lửa tốc lên, bốc cháy hừng hực. Cuộc chiến căng thẳng này cứ kéo dài, dài, dài, dài mãi không thôi.

    Thời gian vẫn trôi dài đăng đẳng. Những tiếng “keng keng”, “ầm ầm” vang đi khắp vung trời. Mercedes gồng lên gần như tất cả nội lực. Mũi tên của cô xuyên tạc qua cả cánh rừng. Đi theo hỗ trợ cùng cô là 3 bậc thầy yêu tinh, cố gắng hết sức không để lũ yêu quái ấy chạm vào người của Mer.

    Không thể được…

    Không thể hạ chúng được… Chúng quá đông, kéo vào như lũ. Chúng đập, đốt tất cả những căn lều mà chúng đi qua.

    Sâu trong cánh rừng, có một túp lều nhỏ, bên trong là đám trẻ con run sợ, đến cả khóc cũng không dám bật lên một tiếng nào.

    -Rạp-Rạp-Rạp-
    Mỉa mai thay, chúng thấy nó, thấy căn lều với những sinh linh đang run rẩy trong đấy. Một đứa bé bạo dạn nhìn ra ngoài lỗ hổng nhỏ. Nó bỗng rụt cổ lại, mếu như sắp khóc, giọng khàn đi: “Không được rồi... không được rồi… chúng tới đấy… chúng tới đấy...!!”. Cả căn lều giờ đây đầy những tiếng mếu của lũ trẻ, thậm chí có đứa khóc lên, nắm lấy tay nhau mà cầu nguyện. Thật đáng thương

    Trong số đó, một đứa nghén răng, xông thẳng ra ngoài lều. Trước mặt nó, một con quái thú to lớn với con mắt đỏ hõn như máu.

    Ngu ngốc, chẵng những nó không hề sợ, nó can đảm dang rộng cả hai tay, thét lớn:

    “Đừng hòng động vào bạn của tao, lũ quái vật bẩn thỉu !!”

    Trong căn lều, một đứa khác nói vọng ra: “Cậu điên rồi à Athena !!! Nó sẽ giết cậu mất !!!”

    Nó không bận tâm, ánh mắt sắc bén của nó nhìn thẳng vào đôi mắt của con quái vật. Con quái thú liền gầm rú lên ghê tợn, nó láy vuốt tấn công vào Athena. Nhắm nghiền con mắt lại, Athena chờ lấy kết cục thảm họa đến với nó. –Roẹt- chỉ sau một khắc, tiếng kêu sắc bén ấy làm rợn cả người bọn nhỏ. Chúng khóc thét, run lẩy bẩy hoảng sợ.

    Con quái vật ngã gục xuống, máu bắn tung tóe khắp nơi, bám đầy trên mình của cô bé nhỏ. Aran đã kịp ra tay trước. Cô đã đến kịp lúc trước khi nó làm Athena bị thương. Nó ngã khuỵu, khóc thút thít. Bạn bè nó giờ mới tỉnh lại, bò ra khỏi lều, ôm lấy Athena mà khóc liên hồi. Aran bước đến, vỗ nhẹ lên đẩu Athena: “Cháu dũng cảm lắm, ắt sau này sẽ trở thành một chiến binh thực thụ”.

    Nó nín khóc, ngẩng đầu nhìn cô: “Cháu muốn là một cung thủ”
    Ánh mắt long lanh, vẻ kiêu sa quen thuộc ấy không làm cô nhịn được cười
    “Tất nhiên rồi…Cháu sẽ là một cung thủ thực thụ”.

    * * *

    CHAP 2

    Binh lính kéo vào ồ ạt, thậm chí bây giờ còn đông hơn lúc nãy. Những cung thủ mạnh mẽ nhất giờ cũng đã kiệt sức, mồ hôi thi nhau đổ trên lưng, vườn địa đàng bây giờ bốc cháy mãnh liệt, trận chiến này có vẻ như không còn có thể cầm cự lâu hơn được nữa.

    “Nữ vương, thần dân của người đã tản đi hết rồi ạ”- Một trong 3 vị thầy đến bên Mercedes.
    “Tốt ! Các ngươi cũng nên đi đi”
    “Sao cơ ạ !! Thưa…thưa nữ hoàng… có gì nhầm lẫn ở đây phải không ạ !!? Tôi không thể rời người chạy khỏi đây được”. – Bà ta ngạc nhiên tột độ
    “Lời nói của ta là mệnh lệnh, ngươi hãy rút khỏi đây mau” – Mercedes cố gắng gằn mạnh từng chữ, tay vẫn không ngừng xuyên tạc lũ quái thú cứng đầu.
    Bà ta im lặng, gắng nấn ná tại chiến trường càng lâu càng tốt.
    “Ta bảo các ngươi hãy đi mau đồ cứng đầu !!!” Mercedes quát lên, lần đầu cô quát to tiếng như vậy. Bà ấy ngạc nhiên, đến buồn rầu và lủi thủi bước đi.
    “Hỏa thiêu !!!” Freud gầm lớn, con rồng đằng sau phóng lửa ngùn ngụt, đốt cháy tất cả những con quái thú trên đường đi. Dừng chân lại ngay bên Mercedes, cậu nói: “Mình không hề biết gì về việc này cả, Mercedes”. Cô không trả lời, vô tâm chạy đi nơi khác. Freud sững sờ không biết làm gì hơn.

    (Bằng mọi cách, ta chứng minh cho Mercy thấy)- Nghĩ rồi, Freud nhảy lên lưng con rồng, hết sức tấn công bọn lâu la. Phía bên kia, Aran cũng đang “chăm sóc” chúng mạnh mẽ và quyết liệt. Cô hùng hổ lao vào chúng cắt từng con, từng con làm hai ba khúc một. Chỉ còn lại một vài con trước mắt cô. Bụi bốc lên tỏa mịt mù, tất cả chỉ thấy một màu xám xịt. Không cần phải là bạn thân của cô, ai cũng đều biết được tuyệt chiêu xoay đao đáng nể Aran đã phải luyện tập hàng tháng trời. Gồng lên hết cả công lực, cô nghiến răng quyết kết liễu chúng. Freud thảng thốt, ngay sau bọn quái thú ấy lại chính là Mercedes đang lao vào. Nếu cứ tiếp tục như thế, e là Aran sẽ cắt đôi người của Mercedes mất. Freud tức tốc nhảy lên mình Alfrien, phi một cước thẳng vào mình của Aran. Bất ngờ, cô bị văng ra một quãng xa và đâm sầm vào gốc cây anh đào to lớn. Nghe động, Mercy quay sang và thấy Aran đang nằm sóng soài ngay dưới gốc cây ấy. Gồng mình lên, Mercedes bật tung lên giữa không trung và xoay mình tạo ra bão tiễn. Những con quái thú ấy nối đuôi đổ gục xuống. Thoắt chốc, không còn thấy sự hiện diện của chúng trên mảnh đất này nữa. Mercy chạy ngay lại bên Aran và nắm lấy tay cô.

    “Aran à, Aran!! Cậu có sao không !!?”
    “Không sao đâu mà…cậu nghĩ tớ là ai vậy” – Aran cười, cố gắng trấn an Mercedes. Phủi lấy lớp bụi mỏng bám trên mặt cô – “Tớ là Aran huyền thoại cậu không biết sao ?” Hơn ai hết, Aran hiểu, tuy là một nữ hoàng nhưng Mercedes vẫn tồn tại nét ngây thơ trong cô. Nói gì thì nói, Mercedes cũng chỉ có 180 tuổi mà thôi.

    Bất chợt, Aran quay phắt sang Freud, nhìn cậu với con mắt căm hận.

    “Quả không sai, chính cậu là người đã phái cái binh đoàn chết tiệt đó tới”
    “Tôi không có !!Thật sự là tôi không có !!” – Freud như muốn nổi điên, cậu cố gắng thuyết phục Aran bằng mọi cách.
    “Vậy cậu giải thích thế nào với cú đá lúc nãy đây ?” – Lột phần giáp eo ra, cô mở hờ phần bụng còn in hằn vết chân của Alfrien bây giờ còn rỉ máu. Nhìn vào đó, Mercedes ngạc nhiên thốt lên:
    “Thì ra đó chính là cậu” – Mercedes quát lớn – “Tại sao cậu là làm như vậy…tại sao…TẠI SAO HẢ !!!”. Nước mắt cô giàn giụa, vô thức chảy ra. Không kìm được bản thân mình, đánh thùm thụp vào ngực Freud.
    “Không phải !! Tôi làm vậy vì muốn bảo vệ Mercedes !!” – Freud kìm lòng không được, nói với Aran.
    “Lí do, lí trấu. cậu muốn bảo vệ Mercedes sao từ đầu lại đem quân đến”.
    “Đã bảo là không phải do tôi mà !!!!” – Cậu thực sự phẫn nộ, không thể chịu đựng sự chèn ép của Aran được nữa. Không muốn phải dây dưa, cô gượng đứng dậy, nắm lấy tay Mercedes: “Đi nào Mercy, chúng ta không thể tin tưởng vào hắn ta được nữa”. Cậu cũng nhanh nhẹn chộp lấy tay cô: “Mercedes, tớ xin cậu, tin tớ lần này đi được không…?”. Nước mắt cậu chảy xuống, van nài Mercedes một sự đồng cảm.

    Lạnh lùng gỡ bàn tay của Freud ra, cô quay gót bước đi không ngoảnh lại. Freud ngã sụp xuống, nước mắt trào ra tuyệt vọng. Cậu cười nhẹ “Phải rồi, chính Phantom, chính hắn đã cảnh báo cho mình, nhưng mình lại không nghe”. Tim của cậu tan nát, cậu ngã phịch xuống, nằm dài trên làn cỏ bị cháy xém. Nóng, nóng lắm, nhưng có còn gì đau khổ hơn lúc này nữa cơ chứ. Trong cậu, tất cả niềm tin đã sụp đổ. Hết rồi, hết thật rồi, những gì cậu làm đều sai trái. “Quả không sai, chính cậu đã phái binh đoàn đó tới”, “Thì ra đó chính là cậu”, “Tại sao cậu lại làm như vậy”. Những câu nói ấy quay cuồng trong đầu cậu. Quá mệt mỏi rồi, không thể chịu đựng hơn được nữa. Cậu ngất…

    * * *

    Mercedes lê từng bước chân uể oải, thể xác lẫn thinh thần cô như vừa chống chọi một cơn bão lớn. Aran bất giác ngồi phịch xuống: “Ôi…cái eo của tớ… không thể đi nổi nữa rồi…”. Mercedes cũng ngồi xuống, gương mặt cô bất thần, không nói một câu.

    -Ầm-Ầm-Ầm-
    Những tiếng động lạ đột dưng ập đến, như những tiếng sóng, mỗi lúc lại một kêu lớn hơn. Aran mắt nhìn láo lia, đứng phắt dậy, đề cao cảnh giác, mặt cho cái đau tung hoành trong cơ thể cô. Vì cô biết, cô phải bảo vệ Mercedes, một đứa trẻ giờ đang bị tổn thương.

    Trên mặt đất, một chiếc vòng phép hiện lên, chỉ vài khắc sau, những lá bài bay lên như bão. Và rồi, Phantom hiện ra. Thở phào nhẹ nhõm, Aran cắm phập thanh đại đao thẳng xuống mặt đất

    “Ôi trời ạ !! Tưởng ai,… hóa ra là Phantom nhà ta đây mà…!Cậu làm tôi sợ đấy cậu biết không…”.

    Phantom căng thẳng rồi thở hắt ra. Chân mày cũng bớt chau lại

    “Tôi nghe nói Elluel bị xâm nhập. nhưng có lẽ không cần đến tôi rồi nhỉ..”

    Aran thả lỏng đôi vai “Ừm, cậu đúng rồi đấy. Chúng tôi đã tự tay dọn dẹp bọn khốn nạn ấy rồi”.

    “Nhưng tại sao lại như vậy nhỉ ? Tôi cứ tưởng Elluel được niêm phong để không thể bị phát hiện ra cơ mà ?” – Hắn ra vẻ khó hiểu.
    “Tôi nghĩ cậu biết câu trả lời… nhỉ?” – Aran hỏi hắn.

    Như hiểu ra được điều gì, Phantom hất mái tóc, cất tiếng lên

    “Không phải là cậu ta chứ ?? Tôi không tin”. Câu nói nhẹ như không ấy đã làm cho Aran phải khựng lại. Về phần Mercedes, mắt cô bỗng sáng lên, nhìn một tia hy vong vào hắn. Thấy thế, Phantom nhếch môi cười.

    Một lúc sau, Aran cười cợt: “Vậy là cậu đã sai rồi đấy, chính hắn đã sai khiến Alfrien đá vào eo tôi. Đau chết đây này !!”.

    Nghiến răng, Mercedes đứng phắt dậy “Do hắn, tất cả đều là do hắn. Chính BlackMage đã tàn phá ngôi làng này và mình sẽ bát hắn phải trả giá !!!”

    “Tốt !” – Aran nói – “Không chừng chờ gì nữa, ta đi thôi”.
    “Khoan đã !” bất chợt Phantom chặn đầu Aran lại “Nếu không có sự chỉ dẫn của cậu ta, chúng ta không thể tìm thấy…”
    “Cần quái gì tên đó” – Aran cắt ngang lời hắn – “Tự tôi sẽ tìm thấy hắn dù cho thế nào nhưng tôi sẽ không bao giờ nhờ hắn sự giúp đỡ. Mà có hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời đâu”.

    Bị ngắt lời, Phantom khó chịu thấy rõ. Đôi mắt lạnh lùng của hắn lườm xéo Aran.

    Như không bằng lòng với thái độ của cô ấy.

    “Được thôi” – Mercedes nói – “Tự chúng ta sẽ tìm diệt hắn”
    “Có thế chứ” Aran mỉm cười.

    * * * * *
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 07-06-2016 lúc 19:39.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •