Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 3
    Tóm tắt phần trước : Ngôi làng Elluel do Mercedes vị trì đã bị toán quân của BlackMage thâm nhập. Vì nghi ngờ sự xuất hiện của Freud, Aran đã đổ tội cho cậu mang quân đến. Tin tưởng lời của Aran là đúng, Mercedes theo Aran đi bụi mà không kịp nói trước cho thần dân của cô, bỏ mặc Freud ngất đi tại Elluel. Trên đường, Aran và Mercedes gặp được Phantom và họ quyết đình đi tìm tung tích của BlackMage

    “Ngươi hãy nói cho ta biết,…từ đây, người nhìn thấy gì ??”
    “Không nhiều, chỉ những căn nhà nấm nhỏ và những cư dân đang làm việc”
    “Chính xác ! Bọn dân đen bẩn thỉu ấy. Chúng suốt ngày chỉ biết làm, làm và làm mà không nhận thức được bản năng sinh tồn và kỹ năng chiến đấu của chúng đang ngày càng bị mai một”.

    Cậu nhìn hắn, hắn lại tiếp tục cất lời

    “Freud, ta cần cậu theo ta, để cải thiện thế giới này”.

    Cậu lặng người, bỗng dưng cảm thấy cơ thể nặng trĩu, mệt mỏi khắp người. Mặt đất nơi cậu đang đứng thình emyêucáoemyêucáoemyêucáoh rung chuyển. Nó rạn nứt và tạo thành một cái hố đen. Lỗ tai cậu chợt đau nhói……………………

    Đôi mắt cậu từ từ hé mở. Chung quanh cậu, những căn lều bốc cháy hừng hực. Các yêu tinh ở đây đã đi tìm nguồn nước cứu lấy mảnh đất thiêng này. Bên tai cậu, một con chất lỏng nhỏ đang gặm lấy gặm để cái vành tai ấy.

    -Bõm-

    Cậu nhanh tay chộp lấy quyền trượng cho nó một nhát, con thú nhỏ nhìn cậu căm hờn rồi dần dần tan đi. Cậu cười nhẹ. Rồi nụ cười trên môi lại ngấm tắt. Cậu nhớ lại về giấc mơ ký ức đã hiện về. Khoảnh khắc ấy, khi mà cậu đã quyết định đi theo BlackMage, một vị pháp sư vĩ đại luôn nghĩ đến sự trường tồn của thế giới này. Nhưng đến nay, cậu mới nhận ra được con người tham hiểm, ác độc bên trong lão.

    “BlackMage….” Nắm chặt ngọn cỏ bốc cháy trong tay, nước mắt cậu dần lăn dài trên má. Cậu đã không nhận biết sớm hơn. Cậu thật có tội, tội đã không bảo vệ được bạn của mình. Để rồi bây giờ trách khứ bản than bị dẫn đường bởi bóng tối.

    Cậu gượng đứng dậy, khắp cơ thể ê ẩm, mệt mỏi. Chống cây quyền trượng xuống đất để không bị ngã. “Alfrien,…tôi cần cậu.”. Thoắt chốc, con rồng đập cánh bay đến, đáp xuống cạnh cậu. “Thù này, tôi và cậu,… nhất định phải trả”.

    * * *

    Nắng chói lóa, cái nóng hừng hực rọi xuống ba vị anh hùng bé nhỏ, rải bước đều trong bãi cát sau mạc rộng lớn như vô tận.

    “Các cậu không thấy mệt sao, chân của tớ như muốn rớt hết ra rồi đây này”. – Aran ca cẩm.
    “Không phải chứ, phút trước cậu đã được nghỉ chân rồi mà” – Mercedes cười hỏi
    “Ráng lên, gần đây có một thị trấn kìa”. - Phantom cau có trả lời.
    “Ôi thật là !! Nếu đây không phải là một nơi khỉ ho cò gáy nào đó thì tôi đã có thể gọi được con sói nhỏ của tôi rồi. Cậu có chắc là ta đang đi đúng hướng không đấy Phantom ?” – Aran lại tiếp tục ca cẩm.
    “Tôi cũng chẳng biết đây là chỗ quái nào nữa. Nhưng tôi nghe nói đi bộ là ý kiến của cậu mà” – Phantom trả lời. Dù rằng cái ý nghĩa của vấn đề có nặng cách mấy chăng nữa, qua miệng của hắn thì cũng nhẹ như không.
    “Cái cậu này, muốn chết hả !!!” – Aran lớn tiếng
    “Đến rồi, Ariant, ta có thể nghỉ qua đêm ở đây để dưỡng sức, còn việc tìm Black Mage cứ để sau đi”. – Phantom bảo.
    “Sao cũng được, dù gì cũng chẳng thể đi nổi nữa” – Aran than.
    Trước mặt họ bây giờ, một khu xóm tấp nập bên dưới làn nhiệt như lửa đốt – làng sa mạc Ariant.

    Cả ba lê bước, đi ngang qua các con phố, băng ngang qua mọi khu nhà bị sờn màu vì cái nóng, mong tìm lấy được một nơi để nghỉ ngơi. Bỗng, họ bị thu hút bởi đám đông kỳ lạ bu kẹt cả con đường ở phía trước, người ra không được, kẻ vảo cũng chẳng xong. Aran lại tiếp tục ngẩng mặt lên than với trời

    “Ôi !!... thiệt tình. Chẳng biết hôm nay ăn cái gì mà sao xui dữ vậy !!! Đến cả tìm phòng trọ cũng chả xong là sao !!!”
    “ Suỵt…! nghe kìa” – Phantom nói.
    “Trời ơi, con nhà ai mà bị đánh te tua quá vầy nè..!” – “Đánh mà bị ngất, máu me đổ tùm lum chứ chả vừa đâu” – “Chắc lại thêm một đứa nữa hiếu kì đi đánh mấy con thỏ để phản kháng chớ gì” – “Ây da… Người ngợm mặc gấm đỏ quý giá, mặt mày sang sủa bảnh bao mà sao cứ đóng vai anh hùng chi cho nó khổ vầy nè”. Mọi người xô đẩy, chen lấn và bàn tán, khiến mọi người xung quanh cũng tò mò mà càng lúc càng bu vào đông thêm.

    “Thôi mệt quá, tìm đường khác mà đi thôi chứ nếu cứ đứng đây mãi thì đến tối cũng chưa tìm ra được chỗ nghỉ mất !!!” - Aran bực bội nói. Chẳng biết hậu quả gì sẽ xảy ra đến với cái làng này nếu như cô còn phải chờ bao lâu nữa để được nghỉ ngơi.

    Aran vội vàng, đâm đầu đi thẳng vào trong một con hẻm mà Aran nghĩ là sẽ thông qua đường bên kia mà chẳng cần để ý Phantom và Mercedes. Chỉ một giây sau đó, cô đã không còn thấy bóng dáng của họ ở đâu nữa. Nhanh chóng chạy ra khỏi hẻm, cô chợt thấy hắn và Mercy đang rượt theo hai tên trùm mũ đen lạ mặt.

    “Này này !!! Hai người đi đâu đấy !!!” – Aran hoảng hốt, vừa nói, vừa chạy theo họ.

    Hàng chục lá bài ở dưới đất bỗng dưng mọc lên, Phantom phẩy gậy phóng chúng vào hai tên ấy. Cảm nhận được có gì đó ở đằng sau, một trong hai tên xoay mình phóng ra hàng loạt phi tiêu chặn những lá bài của hắn lại. Mercedes cũng không thua kém. Cô nhảy phăng vào bầu trời, xoay vòng phản lại tia nắng vàng chói và phóng thẳng hai tên áo đen đang chạy trốn. Ngay khi cô vừa có thể xuyên thủng được qua nội tạng của chúng, chúng tăng tốc chuyển hướng rẽ vào một con hẻm gần đấy. Mercy nhanh nhạy đá phăng vào một căn nhà, lấy đà rượt theo chúng. Lúc này, Phantom chạy sát ngay gần bên cô, la lớn

    “Cậu hãy ở dưới này ngắm vào chúng mà bắn, tôi sẽ bay lên phóng bài chặn đường chúng lại”
    “Ừ…tớ biết rồi…..” – Mercedes hỗn hển trả lời. Trận chiến bất ngờ ở Elluel trước đó chắc có lẽ cũng đã vắt kiệt gần hết cả sức mạnh của cô.
    Phantom nhảy bật lên, tạo ra hàng chục thẻ bài đang bốc cháy hừng hực trên bầu trời. Ở dưới mặt đất, Mercedes rút súng ngắm vào hai tên áo đen đang chạy trốn.
    Cô đột nhiên hoảng hốt, những gì cô thấy lúc này, chỉ còn một tên áo đen đang chạy rẽ vào con đường mòn bên cạnh.

    -Rầm-

    Mercedes giật phắng, nhìn lên bầu trời, nơi mà Phantom vừa bị cho một cước thẳng ngay vào bụng. Cơ thể Phantom rã rời, đuối sức lao thẳng xuống, nằm sóng soài trên mặt đất. Mercy chạy lại chỗ hắn.

    “Phantom !!! Này Phantom ! cậu có sao không !!!!”. Hắn không trả lời, nghiến răng gượng ngồi dậy, trừng mắt nhìn vào hai tên áo đen đang cười mỉa mai họ.
    “Đấy chỉ là chào hỏi thôi, khôn hồn thì phắng ngay đi nhé !”. Chúng quay phắt đi định chạy trốn, Aran ở đấy kẹp lưỡi đao của cô vào cổ làm chúng khựng lại, lấy chân đạp thẳng vào bụng và đè chúng xuống.
    “Các ngươi có mà khôn hồn thì giao vật đó lại đây để ta còn được nghỉ ngơi dưỡng sức. Bằng không thì các ngươi có mà chịu chết đi nhé” – Cô gằn mạnh từng chữ. Người đùng đùng tức giận, thân nhiệt tăng cao, đầu cô bốc khói. Có thể nói nhiệt độ của cô bây giờ còn hơn cả nhiệt độ đang đốt cháy nơi đây. Chiếc mũ trùm của chúng rớt xuống, lộ ra 2 gương mặt nhem nhuốc, một nam một nữ, giống nhau như đúc, mái tóc của chúng đều trắng tựa như mái tóc của Aran, chúng nhìn Aran mà cắn răng tức giận.

    Mercy chạy thẳng đến, tranh nhau với đứa con gái, giật lấy một vật dài dài bọc trong miếng vải đen sờn cũ.

    “Quân đâu, hỗ trợ chị !!!!!”. giằng co được một lúc, đứa con gái ấy la lên. Lập tức một đàn trẻ con gầy gầy lao vào, vừa la, vừa lấy cành cây liên hồi nhắm vào Aran và Mercy mà đánh, giải cứu hai tên trộm kia. Bọn chúng chạy thoát, lũ trẻ loắt choắt lon ton chạy theo. Để mặc Aran và Mercy đứng nhìn. Phantom nổi đóa mà gào lên. “Còn đứng đó làm gì nữa, rượt theo bọn nó mau !!!!!!!!!!!”.
    Hai cô giật mình, rượt theo sau bọn trẻ con đang la hét, đẩy nhau đi trong ánh mắt tò mò của mọi người. Dù tức giận nhưng họ không thể thi triển bất kì một ma thuật nào có thể làm hại đến lũ trẻ. Phantom bụng đau nhói, lồm cồm bò dậy, ôm bụng dịch chuyền ngay đến 1 con hẻm gần đường mà hai tên trộm chạy.

    (Nếu một trong số chúng sử dụng phi tiêu, ắt chúng cũng học được chiêu tàng hình) – Phantom nghĩ. Hắn nép mình sát vào vách tường, tập trung tất cả khả năng vào đôi mắt, nhìn xuyên qua bức tường tìm lấy khả năng tiềm tàng đang ẩn sâu trong cơ thể chúng. Đối với mọi người, đây chính là tuyệt chiêu thần sầu nhất của hắn. Nhưng ai nào đâu biết được, hắn không yêu thích kỹ năng này chút nào. Dù cho có đi đến bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào, con mắt hắn vẫn không thể ngủ yên vì những ánh sáng lấp lóa ám muội tác động vào trong đầu hắn.

    -Bụp- Phantom đã thành công mỹ mãn. Hắn từ từ nhích chân chặn giữa đường chờ lũ mồi sa vào lưới. Thời cơ cuối cùng cũng đã tới, khả năng trụ lại chiêu tàng hình của Phantom cũng đang dần đến giới hạn.

    -Ầm- Sau tiếng động ấy, Phantom hiển hiện sừng sững trước mặt bọn trộm. Thoắt chốc, chúng nằm sóng soài, không thể nhúc nhích trên đường. Hắn giựt lấy vật được bảo bọc, điềm nhiên bước lại đến chỗ Aran và Mercy đang ngồi thở dốc. Lũ trẻ hốt hoảng, chạy về phía chúng.

    “Anh Lotus, chị Orchid ơi !!!!!!!!”
    “Anh chị ơi có nghe tụi em nói không !!”
    “Anh chị đứng dậy đi ! Đừng bỏ tụi em !!!!”

    Chúng khóc toáng, lay người Lotus và Orchid dậy.

    “Này, cậu có thấy mình quá tay không vậy hả !?” – Mercedes phàn nàn hắn.
    “Phải như vậy mới lấy được thứ này chứ !” – Phantom nói
    “Ừ…đúng rồi đấy…!... Phải như vậy… mới có thể chặn chúng lại được” – Aran thở hỗn hển, đồng ý với Phantom.
    “Nhìn bọn chúng kìa !!” Mercedes chau mày lại, chỉ tay vào bọn trẻ đang khóc inh ỏi, liên tục lay người hai tên trộm kia. Phantom từ từ bước đến, vỗ lấy vai một đứa đang dụi dụi dôi mắt
    “Này, nhóc con, sao phải khóc chứ, họ là người xấu mà. Người xấu phải bị trừng trị chứ !”
    “Không đâu ! Anh Lotus và chị Orchid không phải là người xấu !!” – Nó tỏ vẻ giận lẫy, to tiếng nói. Những đứa trẻ khác từ đó cũng hùa theo – “Phải đấy, anh Lotus không phải là người xấu !!” – “Anh Lotus với chị Orchid đã nuôi chúng tôi mấy tháng nay kể từ khi nơi này thác loạn rồi” – “Ngươi là kẻ đã đánh anh chị, ngươi mới là kẻ xấu !!!”

    Phantom bàng hoàng trước câu nói của lũ trẻ. Lặng lẽ quay lại chỗ của Mercedes, hắn hỏi

    “Này, có phải là nó không ?”
    “Ừ…, là nó đó” – Mắt của Mercedes long lanh. Phantom liền quay sang Aran
    “Vậy …, cậu khiêng hắn ta về đi”
    “Hả !!!? Tôi hả !!!? Gì kỳ vậy ! Cậu biết tôi ghét hắn ta thứ nhì trên trần gian này mà !!!” – Aran nhảy dựng
    “Thôi nào… có gì đâu… dù sao hắn ta cũng là bạn” – Phantom thuyết phục cô
    “Nhưng mà tôi mệt…”
    “Aran…”
    “Nhưng mà eo tôi đang đau lắm…”
    “Aran…”
    “Thôi được rồi…” – Nói rồi cô lủi thủi lê chân bước đi, đến con đường nãy giờ còn đông nghịt người. Cô tách làn người ra, hướng sâu vào trung tâm của mọi con mắt. Aran cũng chẳng dám nhìn. Cơ thể cậu bầm dập, áo quần cậu rách tươm, thân mình thì tàn tạ không một chút sức sống. Thực tình cậu ta có là người Aran ghét nhất đi chăng nữa, cô biết, cô cũng chẳng sẽ bỏ cậu chết cháy tại nơi này.

    Vác thân xác rũ rượi của cậu trên vai, Aran vừa đi qua những ánh mắt tò mò, vừa lẩm bẩm “Tôi đã làm gì cậu mà sao phải chịu khổ như thế này đây hả… Freud…”

    * * *

    FACT : Orchid và Lotus thực ra là hai tinh linh lạc lõng giữa không gian, chúng không thực sự là anh em ruột thịt. Cho đến khi White Mage tìm ra chúng, chúng được ông trao cho cơ thể và làm việc cho Black Wings sau này
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 18-01-2016 lúc 10:35.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •