Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 4

    Tóm tắt phần trước : Aran, Mercedes và Phantom trên đường tìm kiếm BlackMage đã đi ngang qua sa mạc Nihail và quyết định nghỉ chân tại làng Ariant. Tại đây, họ bắt gặp một toán người chụm lại bàn tán ngay giữa đường. Bất ngờ, Mercedes và Phantom đuổi theo hai tên trộm song sinh là Orchid và Lotus đang cố gắng cướp đi một vật không gì khác ngoài quyền trượng của Freud. Và đương nhiên, chủ nhân của nó cũng ở nơi này.

    Sâu trong lòng thành phố, tại một quán rượu bị bỏ hoang cũ kĩ, xung quanh phủ đầy bụi, ắt hẳn không ai có thể biết được bên dưới tấm sàn gỗ đã mục nát là một gian phòng đủ dành cho 20 người ở với đủ các loại hình mẫu kiếm gỗ, cung gỗ trưng bày khắp chung quanh. Tại đó, Mercedes đang phải đắp thuốc, chăm lo chu toàn cho Freud, Aran và Ochid đang bị thương.

    Orchid dần dần mở mắt ra. Cô giật mình ngồi dậy, thấy Mercedes đang ngồi cạnh lại càng hoang mang hơn, chau mày lại hỏi.

    “Cô là ai ? Cô làm gì ở đây vậy ? Tại sao cô biết nơi này mà… ối !” – Chợt bụng cô nhói lên. Mercedes thấy vậy chỉ cười nói.

    “Tôi tên Mercedes, cô có thể gọi tôi là Mercy”

    “Cô mới trả lời cô một câu hỏi thôi cô biết chứ ?” – Orchid hỏi vặn lại, làm Mercy phá lên cười. Một lúc sau, Mercy nói tiếp

    “Bây giờ cô đang bị thương, hãy chịu đựng đi, tụi nhóc kia sẽ mang được thành phần còn lại của thuốc đem về để chữa cho cô”.

    “Sao cô lại giúp tôi ?... Tôi là trộm mà ?”

    “Trộm với mục đích tốt còn đáng trân trọng hơn một kẻ thường dân sống chỉ biết đến mình chứ, nhỉ ?” Mercedes cười mỉm. Orchid lặng đi, nói mập mờ câu “Ừ….”.

    Màn đêm bây giờ đã rủ xuống. Phantom lặng mình ngắm trăng trên bậu cửa sổ. Trăng đêm nay rất đẹp.

    Hắn nhớ rõ mồn một cái đêm ấy, cũng là một đêm trăng đẹp như thế này, hắn đã phải đứng nhìn thân xác gầy gò bất động của Aria dần trở nên lạnh ngắt. Viên đá Skaia cô cầm trượt khỏi đôi bàn tay yếu ớt, nó lăn chậm rãi và chạm vào chân của hắn.

    “Vật đó là gì vậy…?” – Phantom giật mình khỏi cơn mộng của quá khứ, đứng cạnh hắn là Lotus, nhìn chằm chằm vào viên đá quý hình thoi phát lên ánh sáng màu đỏ nhẹ huyền bí. Nó trôi bồng bềnh trên không trung rồi lại rơi vào lòng bàn tay của Phantom. Phantom treo nó lủng lẳng trước mặt mình

    “Chỉ là một viên đá hồng ngọc bình thường thôi …”

    Ngay đến khi Lotus đưa tay định giật lấy nó, hắn liền đưa tay nắm lấy Skaia bỏ lại vào túi quần.

    “Từ đâu mà ngươi có được sức mạnh đó ?” – Phantom hỏi Lotus

    “Gì cơ ?”

    “Sức mạnh của ngươi vượt trội trên cả những du hiệp mạnh mẽ nhất thành phố, ta nhắm chừng ngươi có thể hạ gục được thậm chí là Dark Lord. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không tò mò sao?”

    “Sức mạnh của ta sao ?…Có lẽ…, nó đến từ những gương mặt lấm lem của chúng” – Hắn chỉ vào một trong những đứa bé đang cầm vài nhúm cỏ chạy hồng hộc đến căn hầm rượu.

    Phantom lát sau cũng chẳng nói gì thêm nữa. Hắn trầm tư, băn khoăn rằng liệu hắn đã đủ sức để có thể chống chọi với BlackMage hay không. Bản thân hắn bây giờ cũng đã biết được sức mạnh của BlackMage luôn luôn không ngừng tăng lên. Hắn biết hắn sẽ không thể nào địch lại được lão ta nếu như cứ kéo dài thời gian mãi.

    * * *

    Mắt của cậu từ từ hé mở. Những tia nắng vàng đầu tiên của buổi sớm lọt qua khe gỗ mục nát, rọi trên mặt cậu. Bên cạnh đống chén bát đựng thuốc để ngổn ngang, Mercedes đang ngồi gục lên bàn mà ngủ. Cậu khẽ đưa tay đến cô, bờ vai cậu chợt đau nhói. Nhìn lại vào người mình, cậu bất giác mỉm cười. Cái cảm giác đau rát quen thuộc của nhánh cỏ dâu dại mà Mercy hay mang trên đầu đắp lên những vết thương còn nóng đỏ, cậu lại cảm thấy được sự quan tâm của cô vẫn còn đối với cậu. Khẽ tiếp tục đưa tay lên gần đầu của Mercy. Freud nhẹ nhàng rút nhánh cỏ đang héo tàn trên đầu cô và thay thế bằng một nhánh khác còn đọng lại vài giọt sương lóng lánh, phù phép cho nhánh cỏ mãi không thể héo tàn.

    Mercedes mơ màng thức dậy. Gương mặt cô lấm lem bám đầy bụi đất. Ngẩng đầu lên nhìn kẻ đang nằm trên cái giường gỗ cũ, cô bỗng chốc lại ôm cậu chặt hơn. Cô siết lấy bụng cậu, sơ ý chạm vào vết thương còn chưa lành hẳn.

    “Oái…” – Freud la khẽ. Nghe thế cô thả lỏng tay mình ra.

    “Cậu không sao chứ ?” - Mercedes hỏi

    “Đau khủng khiếp luôn ! Con gái gì mà tàn bạo quá !!” – Freud đùa. Mercedes tươi tỉnh trở lại, búng tay thẳng vào một vết cắt nhỏ trên bụng cậu

    “Muốn chết hả !”

    “Oái !!” – Freud la lên

    “Nè nè !! Có tình tứ thì cũng phải cho người ta ngủ đi với chứ !!! Cho ngủ nhờ mà sao quá đáng thế hả.” – Orchid trên giường kế bên phàn nàn.

    “Là ai đấy ?” – Freud thì thầm hỏi

    “Trộm đấy. Nhưng mà là trộm tốt, như Phantom ấy.” – Mercedes trả lời.

    “Cái gì ! Phantom hắn mà tốt á !” – Freud la lớn. Mercedes vội vàng bụm miệng của cậu lại. – “Khẽ nào.!!!”

    “Tôi thấy cậu hồi phục lẹ đấy chứ nhỉ ? Không những mở mắt nổi mà còn có thể nói xấu người khác được nữa.” – Phantom cất tiếng. Hắn đã dậy tự lúc nào.Nằm thảnh thơi trên đống lá khô, mắt hắn vẫn không rời khỏi viên đá skaia đang lơ lửng, trôi bồng bềnh trước mặt.

    “Cậu quan tâm đến tôi từ lúc nào vậy hả ?” – Freud giở giọng mỉa mai của cậu

    “Sao tôi phải quan tâm đến cậu chứ. Tôi phải chờ đến khi cậu thức dậy mới có thể biết được Alfrien có ổn hay không trước người chủ nhân hay đi gây sự như cậu đấy biết chưa hả.” – Phatom nói vặn lại, giọng điệu lạnh lùng, mắt vẫn không màng nhìn lấy người đối diện một lần.

    “Nè nè ! có thôi đi không hả, tính không cho người ta ngủ hay sao.!?” – Đến lượt Aran càu nhàu Phantom.


    “BÂY GIỜ MÀ CÒN NGỦ GÌ NỮA !!! Dậy đi không thôi bọn chúng quét sạch khu này bây giờ !!!!!” – Lotus đứng trên cầu thang chạy rầm rầm xuống, giọng hắn hét lên vừa run run lại vừa kiên định.

    Trên mặt đất lúc bấy giờ. Ở ngoài Sa mạc Nihal nóng như lửa đốt, một toán quân của BlackMage được dẫn đầu bởi Von Leon đang dồn dập tiến vào san bằng thành phố thứ 5 của MapleWorld. Bọn trẻ trong hầm nghe thấy Lotus, bọn chúng liền lồm cồm bò dậy. Có đứa sợ hãi, đứa mếu lên. Chúng xầm xì to nhỏ, tụ lại mà bám chặt lấy nhau.

    Aran lập tức đứng phắt dậy, hùng hồn nói

    “ Được lắm !!! Chính tay ta sẽ hạ gục lũ khốn nạn bọn chúng.”

    “Chờ đã Aran !!! Đừng có mà làm liều !! Trong tình trạng bây giờ của cậu ra ngoài đó chỉ có chết mà thôi !” – Freud vội can ngăn Aran lại.

    “Cậu thì có quyền gì mà nói tôi phải làm gì chứ !?” – Cô hắt

    “Cậu ta nói đúng đấy Aran à ! Đánh nhau bây giờ không phải là lựa chọn tốt nhất đâu !!!” – Phatom tức giận gầm lên – “Nếu cậu chết, chúng sẽ không đủ sức để hạ gục lão biết không !!!”

    Aran cắn răng tức giận

    “Ối chà ! Lục ơơc nội bộ hả !? Thây kệ xác mấy ngươi, ta chạy ra bến tàu chuồn đi trước đây .!!” – Orchid lật đật đứng dậy, giọng vừa run lại vừa nhí nhảnh. Xem ra cô nàng cũng đang sợ lắm. Cô liền nắm lấy tay một đứa trong đám nhóc.

    “Mau lên ! Theo chị trốn khỏi đây thôi !! Nếu không chúng ta sẽ chết đấy !!”

    “Tại sao chúng ta không đánh trả chúng lại hả chị !?” – Một đứa cất tiếng.

    “Không thể nào ! Chúng quá mạnh ! Nếu ta cứ lởn vởn ở đây, chúng ta sẽ tiêu đời thật đấy ! Mau lên, theo chị nào !!” – Orchid vội vã dắt chúng ra khỏi căn hầm rượu. Thấy thế, Phantom liền nói với Orchid

    “Dẫn chúng tôi đi cùng với mọi người đến bến tàu được không ?” – “Không ! Không đời nào ! Nếu cho ngươi trốn thoát, ngươi sẽ lại ăn hiếp người khác thôi” – Một cậu trai liền phản đối

    “Suỵt ! yên nào Balrog !” – Cô quay lại với Phantom – “ Nếu anh chịu bảo vệ chúng tôi thì tôi sẽ đồng ý.”

    “Được ! Sao cũng được ! Hãy dẫn chúng tôi đi đến bến tàu !”

    “Mau theo tôi !” – Orchid hối hả - “ Không được ! Không được ! Em phản đối ! Em phản đối !!!!” Balrog la oai oái. Orchid bất giác bế cậu lên lao ra khỏi căn hầm, chạy thẳng ra đường cái.

    “Nhanh lên nào ! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu !” – Phantom thúc giục những người còn lại. – “Tôi sẽ không đi nếu thiếu cậu, cậu biết chứ. Nào nào, đi nhanh thôi” – Nắm lấy tay Aran, Phantom theo chân Orchid chạy ra khỏi hầm.”

    Orchid, Lotus, Mercedes, Aran, Phantom, Freud cùng với một lũ trẽ tức tốc chạy với tốc độ nhanh nhất họ có thể

    “Cứ như thế này e là không kịp mất !! Ta phải gọi họ ra thôi Mercedes” – Freud thở hồng hộc đề nghị Mercy.

    “Được !” – Cô đáp. Trong lòng của cô, cô đang cười thầm vì thể lực quá kém của Freud, huống hồ gì cậu ta lại còn đang bị thương

    Nói rồi, Mercedes huýt ra một hơi rõ dài, Freud cùng lúc đó cầm cây quyền trượng của cậu vươn thẳng lên bầu trời. Chẳng bao lâu sau, Xuyên qua khỏi đám mây nhuốm màu đỏ rực như máu, một con Kỳ lân hồng, cùng với nó là Alfrien đang lao đến.

    “Mọi người leo lên đây đi !” – Cả Freud và Mercy cùng nói.

    Ngoảnh lại xuống phía sau, một đứa bé la to thất thanh khiến mọi người phải giật mình.
    Sau lưng họ, bọn lâu ra đang ùn ùn lao đến trên lưng của đám rồng xanh đỏ. Chúng dùng gậy, chùy liên tục đập xuống mặt đất. Sức ép của những cây gậy bùng nổ, hất tung mọi thứ chắn đường trước mặt chúng.

    Bến cảng đang ở rất gần. Hai con linh vật liên tục đập mạnh đôi cánh bay nhanh hơn.

    -Uỳnh- !!!!!!

    “Ối…ối…!!!!!” – Lotus ngồi sau cùng trên lưng của con Kỳ lân. Hắn hoảng hốt vì tiếng nổ ở ngay sau lưng hắn, giãy nảy rồi rơi xuống mặt đất. . Cô nghe thấy tiếng la của anh trai mình, liền ngoảnh mặt lại.

    “Không !!!! Không !!!!! LOTUSSSSSSS !!!!!!!!!!!!!!!!!” – Orchid gào lên thảm thiết. Cô sợ hãi tột độ, khóc thét lên – “KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG !!!!!!!!! LOTUSSS !!! Không, không, không. Lotus à……………!” – Cô đau đớn, nước mắt tuôn trào ra như suối, sợ rằng lại cảm thấy sự đau khổ khi mất đi cha mẹ trước đây, sợ rằng mất đi mảnh cuối cùng của trái tim mình. Cô như muốn nhảy xuống khỏi ngựa cùng với hắn. Aran Liền can ngăn lại.

    “ Làm gì vậy ! Cô điên à….!”

    “Ừ đấy !!! Tôi điên đấy !!! Cô thử cái cảm giác bi mất người thân xem !!! BUÔNG TÔI RA ! BUÔNG TÔI RA MAU !!!” Orchid hoảng loạn.

    ………

    Bước chân lên con tàu có hình hài của vị thần đèn. Cô nhìn lại vùng đất sa mạc bùng cháy trong khóc than. Bọn trẻ nhem nhuốc đến gàn bên cô. Orchid ngồi gục xuống, ôm lấy chúng mà khóc.

    “Mấy hôm nay thật mệt mỏi quá. Vừa đánh chúng ở Elluel xong, giờ lại gặp chúng chỗ này nữa. Mình nghĩ lão đã thúc đẩy cuộc chơi với tiến độ nhanh hơn rồi.” – Aran nói.

    “Thật vậy. Nếu không nhanh tiêu diệt lão thì có nước chúng ta bị thiêu trụi cùng với một thành phố khỉ nào không chừng.” – Phantom đồng ý.

    “Vậy còn cô ta chúng ta phải tính sao đây.” – Freud hỏi.

    “Hiện tại cứ để cô ấy theo ta, không chừng cũng có thể cho cô ấy cùng ta đánh hạ hắn. Cô ấy trông cũng không phải loại chiến binh đánh nấm cho vui đâu.” – Phantom bào.

    “Cậu nói phải. Xem ra ngoài chiến đấu, cô ấy cũng chẳng thể làm gì khác nữa…………”

    * * *

    “Phù…ôi…oái... lưng của tôi.”

    “Ngươi sao rồi. Sao trông tàn tạ quá nhỉ …?”

    “Đừng nói móc ta. Ta sẽ bẻ họng ngươi đấy.”

    “Được thôi. Việc ngài giao cho ngươi, ngươi đã làm đến đâu rồi.”

    “Chưa hoàn thành. Nhưng sớm thôi, bọn chúng sẽ bị ta tiêu diệt. Từng tên từng tên một.”

    “Hà hà hà. Ta mong ngươi biết rõ người đang làm gì. Cảnh giác đấy…… Lotus”

    * * *
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 22-08-2015 lúc 11:33.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •