Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 7

    Tóm tắt phần trước : Freud sau khi bị Mercedes bỏ lại tại Elluel và trước khi đi đột ngột xuất hiện ở sa mạc Ariant, cậu đã đi nói chyện với BlackMage. Do nóng nảy, Freud đánh nhau với BlackMage và bị gởi xuống Ariant với cơ thể đầy thương tích.
    Nhóm bạn của Phantom, kể cả Freud, Orchid và một lũ trẻ, đã chạy thoát khỏi cuộc cản quét của Von Leon từ Ariant đến Ereve nơi vốn là chỗ ở của nữ hoàng và gặp được chàng kỵ sĩ bình minh. Họ được anh cho ngủ lại và đến ngày hôm sau từ biệt anh và cả lũ trẻ để đến Orbish. Tại đây, họ đi tìm bà tiên tri Spiruna và gặp được Luminous. Họ nhận được thông tin về nơi ở của BlackMage (không chịu nghe lời của Freud) và bước đầu đi đến đó thông qua toà tháp dẫn xuống Elnath



    -ẦM !!!!!!-

    “Nè nè Aran ! Cậu muốn làm sập luôn cả tòa tháp này đấy hả !! Đi nhè nhẹ thôi !” – Phantom cằn nhằn
    “Được rồi được rồi ! Lão già khó chịu...” - Aran thầm thì.
    Bên trong cái tòa tháp cao nghều nghệu, họ sải chân, leo thang, rướn mình trên sợi dây mà cố leo xuống đến tận đáy của tháp. Chỉ mới đây thôi, trông ai cũng còn đầy đủ năng lượng…Chân tuy không ngừng bước nhưng sắc mặt ai giờ cũng đăm đăm nhìn đống đổ nát, mặt tường nứt vỡ. Đến cả đặt chân lên lớp gạch lâu hơn một giây cũng không dám vì sợ nó sụp xuống mất.
    “Này… đấy có phải là cái phong ấn gì gì đấy mà cậu kia nói không ?” – Mercedes khựng lại hỏi, mắt dán chặt vào một cái vòng tròn trông như hố đen nằm ở tầng dưới của ngọn tháp. Vòng xoáy đen ngòm, xem chừng như đã bọc vòng ra cả bên ngoài của ngọn tháp. Nó đen đến nỗi không ai có thể xác định rõ được có gì hiển hiện ở đó.
    “Vậy những gì hắn ta nói là đúng ?” – Aran gãi đầu
    “Đúng gì mà đúng ! Hắn chỉ giỏi hù người khác mà thôi” – Orchid nói
    “Nhỡ chúng ta không tìm được đường về thì sao đây ?” – Freud nhăn mặt
    “Kết thúc điều này càng nhanh sẽ càng có lợi cho chúng ta. Lắm khi đây có thể là một con đường tắt chúng tạo ra để chạy trốn hay chăng chúng ta nào biết được” – Orchid bảo
    Freud chần chừ một lúc. Cậu hết nhìn xung quanh rồi lại nhìn xuống vòng xoáy rồi bỗng lắc đầu nguầy nguậy
    "Không được, nhất quyết không được. Chúng ta không thể mạo hiểm nhảy xuống đó được"
    “Vậy mà cậu tự xưng mình đủ khả năng phản kháng lại Black Mage à ? Cậu có xuống hay không tôi cũng chẳng cần biết đâu Freud ạ… Tôi chỉ quan tâm nếu như tôi có được một ngày quay lại với lũ nhóc của tôi hay không thôi …! Ở lại mạnh khỏe !!!” - Orchid cười mỉa Freud rồi liền nhảy một mạch xuống tầng dưới. Dòng chảy màn đêm từ từ nuốt lấy cô, đến một lúc, cả bọn không còn thấy cô nữa.
    “Khoan đã !! Dừng lại !!” – Freud la to – “Ôi chết thật !! Cô ta biến mất rồi….”
    “Sao đây ? Thiệt là phiền phức quá !” – Aran phàn nàn. Vừa nói, cô vừa nhìn xuống mà mồ hôi chảy nhễ nhại. – “Chỉ tại cậu đấy! Lắm mồm mà cũng chẳng được tích sự gì hết !!”
    Freud không nói gì. Cậu cắn răng nhìn xuống dưới dòng xoáy đen ngòm gần như đã nuốt chửng cả tầng dưới của tòa tháp. Xem ra, sơ hở là 2 từ mà BlackMage không bao giờ lưu đọng trong từ điển trong đầu hắn, hay kể cả của bọn chỉ huy mà hắn nắm trong tay.
    “Phải nhảy xuống cùng cô ta thôi chứ biết phải làm sao” – Phantom nói, trán hắn lúc này cũng ướt đẫm
    “Cậu nói sao cơ ! Xuống đó á !?” – Freud hoảng hồn
    “Cam đảm lên nào ! Cô ấy đâu thể chống chọi được bọn quái vật một mình chứ phải không” – Mercedes bảo.
    Aran đứng một hồi lâu sau liền nắm chặt tay Freud
    “Không lôi thôi nữa ! Đi mau !!” – “ẤY ẤY ẤY KHOAN…KHOAN…KHOAN ĐÃ !!!”
    …………………
    ……………..
    ………….
    ………
    ……
    “Nhảy xuống thật rồi à…………
    ……….Còn 12 phút nữa…”

    * * *

    Ùng ục……ùng ục……

    “Quái thật ! Chỗ nào mà lắm dung nham thế này !” – Aran nhìn dáo dác xung quanh.
    “Cẩn thận đấy ! Đừng để rơi xuống… theo tôi nào…” – Phantom khẽ bước đi, tay nắm lấy tay Freud hướng về phía trước.
    “Này này cẩn thận … cẩn thận !” – Freud gần như phát hoảng mỗi khi chân mình bước ra khỏi rìa của viên đá nổi lềnh bềnh trên biển dung nham đang sôi.

    “Ôi chết thật !!! Này !! lại đây nhanh lên !!” – Phantom khẽ gọi, hắn nép mình vào bức tường nham thạch, hối thúc cả bọn nấp vào sau chồng đá cạnh bên một cái hang sâu hun hút. Sau lưng hắn, Aran liền chạy lại.
    “Gì đấy… !? Gì ?”
    “Khẽ nào … đừng làm ra tiếng động gì hết…” – Phantom xoay mình lại đưa ngón tay lên miệng làm dấu. Mắt đưa về bên phải báo rằng bên trong có người.

    “Hừm…Công sức ba tuần nay của ngươi đấy hả Spiegelmann !? … Thật là thảm hại ..!!” – Một giọng nói trầm uất chầm chậm vang lên
    “Nè nè đừng có động chạm đến công trình của ta !!! Ta đảm bảo rằng nó sẽ đập dập ngươi không thương tiếc chỉ trong một nhát thôi đấy !!” – Một giọng nói khác chua chát cự nự.

    “Là hắn…Arkarium đấy à” – Aran khẽ khàng hỏi
    “Ừ…Tên rắn độc đấy…” – Freud cắn răng đáp lại
    “Bình tĩnh…Tôi không muốn phải đánh lão lúc này đâu…!” – Phantom ghé sát tai Freud
    "Nhưng...Orchid đâu ?" Mercedes hỏi. Nhưng họ chẳng nói gì, đôi mắt của Phantom nhìn dáo dác xung quanh, nhưng cuối cùng đáp lại Mercedes chỉ là cái lắc đầu chậm rãi của hắn.

    “Chuyện đó còn phải xem xét lại……….
    …………. Ta sẽ quan sát thử xem cái thứ đó có đập dập được con nhãi ranh đang nấp sau tảng đá kia hay không…”

    Phantom giật bắn, lén lút thò đầu ra bên ngoài. Đến một lúc sau hắn mới có thể phát hiện ra Orchid.
    “Chết thật …! Hắn ta nhận ra được Orchid…Lắm khi lão ta cũng biết chúng ta đang ở đây…!” – Aran rối lên
    “Khoan đã nào…Đừng làm ra bất kỳ tiếng động nào là được !” – Mercedes bảo
    Orchid cắn răng tức giận. Bản thân cô không tha thứ cho bất cứ ai coi thường khả năng của cô. Từ từ cô nhích chân ra khỏi chồng nham thạch nóng đỏ, tiến lại đàng sau kẻ đã phát giác ra cô. Rút lấy cây gậy phép sau lưng, Orchid vung tay và hô lớn
    “Quả cầu bóng đêm !!!”
    - BỘP !!! -
    Quay lưng lại và nhanh chóng chộp lấy thứ mà cô vừa tung ra, Arkarium bóp lấy nó cho đến khi nó tàn lụi năng lực. Phe phẩy bộ râu dài trắng, lão ta cười tham hiểm.
    “Hừ hừ…Nhãi nhép… Ngươi nghĩ rằng có thể hạ được ta chỉ bằng tuyệt chiêu sơ đẳng ấy !?”
    “Đừng có mà coi thường ta như vậy !!!!!” – Orchid vừa thét lên, hùng hổ phóng ra thêm ba quả cầu khác bay vùng đến lão.

    - Ầm ! Ầm ! Ầm !! –

    Cả ba quả cầu bị lão ta phủi đi như đuổi muỗi. Lão lườm lấy thân xác tàn mạc của sinh linh bé nhỏ trước mắt lão. Arkarium phẩy hai ngón tay như ra hiệu. Tức thì, 1 con rắn sau lưng lão thò ra. Nó chầm chậm quấn lấy người chủ nhân nó, siết chặt lại rồi dần dần mang lão biến mất. Orchid đứng trân người không dám nhúc nhích. Có lẽ cô sợ…Giọng lão bấy giờ ồm ồm vọng lại trong vô định.

    “Ta chẳng còn thời gian để đối phó với CÁC NGƯƠI đâu…Ta hi vọng công trình của Spiegelmann sẽ mạnh như những gì miệng ngươi đã phun ra……đừng làm ta phải dọn dẹp những thứ rác thải ngươi đã không tiêu hủy được thêm lần nào nữa…Hừ hừ……”

    Im lặng bây giờ bao trùm lên hang động. Phantom bây giờ mới cẩn thận nhích bàn chân ra khỏi tảng đá, bí mật di chuyển vào hang động.
    “Grừ….!!!! Khốn kiếp… Hắn ta đã coi thường ta đến mức đó thì các ngươi đừng mong mà sống sót ra khỏi hang động này !!!!” – Giọng lão Spiegelmann chua chát thét rống lên.
    Từ bên trong màn đêm sâu hun hút, lóe lên một ánh hào quang vàng nhạt. Mặt đất bỗng rung chuyển từng đợt. Những phiến đá trong hang động nứt ra và bị phá vỡ. Orchid vẫn thất thần đứng đấy. Cô ngắm nhìn khung cảnh phía trước như người vô hồn. Dòng dung nham từ trên đỉnh đầu chảy len theo từng kẽ đá. Hang động bỗng chốc sáng đỏ rực

    “THỨC DẬY NÀO !!!!!!! ZAKUM !!!!!!!!!!!!!!!!”
    “LÙI LẠI ORCHID !!!!!!” – Phantom bỗng từ đâu la lớn

    -UỲNH-

    Orchid đã kịp thời nhảy phốc lên. May thay cô định thần mình lại trước khi có thứ gì đó đập dẹp lấy cô. Cố banh con mắt ra mà quan sát thứ gì lại ghê gớm đến nỗi Spiegelmann lão ta lại kênh kiệu như vậy, Orchid hoảng hốt khi có một cánh tay nữa đang lao thẳng vào mặt cô.

    “ORCHID !!” – Mercedes la lớn. Orchid bị đập văng ra xa, va mình vào tường đá, ngã xuống, lăn sóng soài trên mặt đất
    “Hừm.. Các ngươi nhìn rõ rồi chứ !!!! Đây là kiệt tác của ta !!!! Bộ giáp bằng đá nung để tưởng nhớ đến tinh linh Zakum !!!!” – Lão Spiegelmann la hét
    “Tinh linh Zakum…?” – Aran ngồi đấy khó hiểu
    “Đấy là câu chuyện về một vùng mỏ sâu trong Elnath… Một thị trấn thợ mỏ gần đây nói rằng từ lâu họ đã tìm ra được một tinh linh gọi là Zakum. Trước đây nó đã từng là một tinh linh rất hiền hòa. Nhưng rồi có vài kẻ muốn chiếm nó cho riêng chúng. Nó bấy giờ bỗng dưng trở nên mạnh hơn và nổi điên với ngôi làng. Nó ép họ phải xây miếu và tượng để tưởng nhớ đến nó….”- Mercedes nói dõng dạc - “Nhưng với tình trạng này có lẽ Spiegelmann đã nhúng tay của lão vào rồi…”
    “Điên hết chỗ nói… Xử xong tên này đảm bảo mình sẽ chém hết cả bọn tham lam ấy” – Aran nghiến răng nói.
    “NẰM XUỐNG !!!” – Phantom la lớn.

    -UỲNH-

    Một bàn tay bất thình ứứứh đánh vào ngay cạnh chỗ họ nấp.
    “Nguy hiểm quá !!” – Freud than thở
    “Alfrien đâu gọi ra mau nào !! Chần chừ là chết cã lũ đấy !!” – Phantom thúc vào hông của Freud
    “Từ từ đã nào !! Cậu tưởng gọi ông ta vô đây dễ lắm chắc !!!” – Cậu ta chau mày trả lời
    “COI CHỪNG !!!!”

    -UỲNH-

    Lại một đợt tấn công nữa của Zakum, cánh tay của nó nặng nề bị lưỡi đao của Aran cản lại một phần
    “Mau đánh nó đi !! Ngồi đây là đến ngày mai đấy” – Aran dốc toàn lực cản lại bàn tay khổng lồ ấy. Mắt cô nhắm tịt, mồ hôi nhễ nhại đổ trên trán và lưng.
    “Ờ ờ… Mau nào Mercedes !!!” – Phantom nói với cô
    “Ừ !!”

    Phantom và Mercedes nhảy vào, mặt đối mặt với phần cơ thể của bức tượng
    “VẠN XUYÊN TÂM TIỄN”
    “VÒNG VẠN YÊU TIỄN”
    Hắn và cô đồng loạt hô lớn. Cây gậy hắn cầm trên tay thoắt chốc hóa thành một cây cung, cùng với mũi tên của Mercedes tạo thành một làn mưa tên ào ạt đổ lên người nó.
    Zakum rụt cánh tay của nó lại, che đi phần thân bị sát thương.

    “Không ổn rồi…!!” – Phantom bảo
    “Sao cơ…!?” – Mercedes hỏi
    “Nhìn kìa…” – Phantom liếc mắt về hướng của bức tượng. Chưa được một giây sau, một cánh tay khác đập thẳng vào cả Phantom và Mercedes.
    “MERCEDES !!!!” – Freud thét lớn. Mắt cậu đăm đăm nhìn thứ quái đản đang hiển hiện trước mặt mình, răng nghiến ken két mà chẳng thể làm được gì hơn. Nếu như Alfrien không có ở đây, cậu không có khả năng hạ gục được bọn chúng.
    ...
    ...
    ...
    ...
    ...
    ...

    “Hừ… bọn yếu ớt….”........- Hắn ta nấp ở đấy, chẳng biết từ bao giờ, xem ra cũng chẳng muốn động tay chân...lẳng lặng ngồi dậy - "Spiegelmann...Nhất định ta phải bẻ chân chặt tay ngươi....!!!!"

    * * *
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 02-02-2017 lúc 14:29.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •